Chương 7: Quý Lăng Âm không phải Tô Anh.
Quý Lăng Âm.
Nữ, 25 năm trước sinh ra tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở Lạc Thành, bị cha mẹ bỏ rơi khi mới một tuổi và lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Năm năm trước, cô được tài trợ để du học ở Zurich Thuỵ Sĩ .
Ba năm trước, cô được mời đi quay quảng cáo nước giải khát, sau đó ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Diệu, thành lập nhóm nữ ca sĩ S.T cùng một cô gái khác tên Bạch Mộng Hàm. Hai năm trước, cô chính thức ra mắt với tư cách ca sĩ.
Cô đã phát hành hai album và một số đĩa đơn, cả hai đều đạt kết quả không tệ. Hôm nay, cô trở lại trụ sở chính của công ty ở Lạc Thành lần đầu tiên và bắt đầu lên kế hoạch cho một sự kiện ký tặng album mới cho Sing Club.
Trên đây là toàn bộ thông tin về Quý Lăng Âm do Tiêu Hàng gửi đến.
Vì vậy, Quý Lăng Âm không phải là Tô Anh.
Ngoài ra, khi máy bay rơi xuống vách núi, đống đổ nát nghiêm trọng đến nỗi ngay cả các chiến sĩ và sĩ quan trên máy bay cũng không sống sót, làm sao một phụ nữ yếu đuối như cô có thể sống sót được.
Hơn nữa, năm đó không tìm được thi thể cũng không chỉ riêng mình cô.
Trong lòng có cảm giác mất mát, cho dù đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng thật sự nhìn thấy cũng không khỏi thất vọng.
Anh còn nghĩ ra các tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình, cô mất trí nhớ và không nhớ ra anh.
Tất nhiên những điều này chỉ có thể do anh suy nghĩ ra.
Nhưng nếu cô không phải Tô Anh, tại sao anh lại cảm nhận được sự tồn tại của Tô Anh trên người cô?
Nếu cô không phải là Tô Anh, tại sao hai người trông giống nhau đến vậy? Ngay cả giọng nói cũng không hề khác biệt.
Trình Mặc Phảng nhìn xuống điện thoại, mày nhíu chặt muốn thành hình chữ xuyên.(川)
Chẳng lẽ hôm đó cô ấy không lên máy bay?
Khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, trong lòng anh lập tức phủ nhận, nhân viên sân bay đã xác nhận toàn bộ khách hàng đăng ký chuyến bay đã lên máy bay và không có ai bị bỏ lại.
“Anh Trình, nếu anh có việc gì, anh có thể đi trước và không cần ở lại đây. Mặc dù xe anh tông vào tôi, nhưng tôi đã băng qua đường mà không tuân thủ luật lệ giao thông. Tôi sẽ trả toàn bộ chi phí y tế mà anh đã trả. Nếu xe của anh vì tôi mà bị hư hao, tôi cũng sẽ bồi thường các chi phí liên quan .”
Khi giọng nói của Quý Lăng Âm vang lên sau lưng Trình Mặc Phảng, lông mày của anh ta giật giật, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Quý Lăng Âm đang nằm một mình trên giường bệnh và được y tá đẩy về phía phòng bệnh. Cô liếc nhìn Trình Mặc Phảng, nhưng chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua, sau đó đưa mắt sang chỗ khác.
Giọng cô bình thản, sắc mặt hơi tái nhưng không nhìn ra được cảm xúc.
Nếu là trước đây, khi ốm đau được anh đi cùng, cô sẽ vui sướng đến phát điên, nhưng bây giờ ...
Bây giờ cô không muốn dính dáng gì đến anh.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí y tế. Về xe, xe không có vấn đề gì, cô Quý đừng lo.” Trình Mặc Phảng cất điện thoại và nhìn Quý Lăng Âm.
“Đúng là Trình Mặc Phảng, chính chiếc xe của anh ta đã đâm vào Quý Lăng Âm.” Cuối đường có một hồi tiếng động ầm ầm, sau đó rất nhiều phóng viên đi ra.
“Anh Trình, mối quan hệ của anh với Quý Lăng Âm là gì?”
“Anh Trình, tình hình của Quý Lăng Âm bây giờ thế nào rồi?”
“Anh Trình...”
“Đưa cô ấy vào trước và đóng cửa lại.” Trình Mặc Phảng lạnh lùng liếc nhìn Quý Lăng Âm, và nói với y tá.
Sau đó anh đưa mắt nhìn về phía người vệ sĩ ở cửa: “Anh định đứng ở đây mãi sao? Còn chưa đuổi họ ra ngoài!” Vẻ mặt Trình Mặc Phảng biểu lộ phẫn và lạnh giọng.
Các phóng viên xông vào đều bị giọng nói lạnh lùng của Trình Mặc Phảng làm cho sửng sốt, nhưng là một phóng viên, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Ân Ngao sau khi nghe xong tình hình của Quý Lăng Âm đang có tâm trạng không tốt, nhìn thấy bên ngoài ồn ào, tâm trạng của anh càng thêm tồi tệ.
“Cho các người trong vòng một phút cút ra khỏi cổng bệnh viện, nếu không vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục ăn cơm phóng viên.” Ân Ngao quát các phóng viên.
Nghe thấy tiếng gầm của Ân Ngao, hầu hết các phóng viên đều lùi lại, nhưng có một số phóng viên không sợ chết, thậm chí còn giơ máy ảnh về phía Ân Ngao, “Anh Ân, sao bây giờ anh lại ở bệnh viện? Anh đến đây để gặp Quý Lăng Âm?”
Lời này vừa hỏi, những người khác cũng sôi sục theo.
“Anh Ân, Quý Lăng Âm có phải là bạn gái mới của anh không?”
“Anh Ân, anh hẹn hò với Quý Lăng Âm khi nào?”
"..."
“Cút hết cho tôi.” Ân Ngao không thể chịu đựng được mà hét vào mặt họ một lần nữa.
Khi các phóng viên nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Ân Ngao, họ phải đặt máy ảnh xuống và không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Ân Ngao là người thừa kế duy nhất của gia tộc Ân Thị, bọn họ không dám đắc tội.
“Đây là bệnh viện, xin phiền tất cả phóng viên báo đài rời khỏi khoa nội trú.” Cuối cùng người phụ trách khoa nội đi ra, đem hơn hai chục nhân viên bảo vệ đuổi phóng viên đi ra ngoài.
/1187
|