Chương 8: Đừng để tôi gặp lại anh.
Ân Ngao hầm hầm mặt đi về phía phòng bệnh, khi đi ngang qua Trình Mặc Phảng sắc mặt còn đen hơn Bao Công.
Nếu không phải vì sợ Trình Mặc Phảng biết được thân phận của Quý Lăng Âm, anh ta bây giờ thực sự muốn đánh nhau với anh.
Mặc dù, anh ta không thể đánh bại anh.
Cô gái được anh ta bảo vệ từ nhỏ đã bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, thậm chí suýt chết.
“Tình trạng của cô Quý không phải rất tốt sao?” Trình Mặc Phảng nhìn bộ dạng Ân Ngao như cha mẹ chết, tự nhiên sẽ không hỏi anh ta, ngược lại tập trung vào bác sĩ Lương phía sau.
“Liên quan gì tới anh? Trình Mặc Phảng, anh còn không cút đi đi, đừng để tôi gặp lại anh, tiểu Âm cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Trình Mặc Phảng phớt lờ Ân Ngao tiếp tục nhướng mày nhìn bác sĩ Lương.
Bác sĩ Lương chỉnh kính mắt, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Ân Ngao, lại nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Trình Mặc Phảng, cuối cùng trầm giọng nói: “Trình tổng, chuyện này không dễ nói đâu, vì cô Quý trước đây bị chấn thương đầu nghiêm trọng ...”
“Có gì mà nói? Sức khỏe của tiểu Âm liên quan gì đến anh ta?” Ân Ngao nghiêm nghị ngắt lời bác sĩ Lương.
Anh ta trừng mắt nhìn bác sĩ Lương, cuối cùng nhìn Trình Mặc Phảng, đôi mắt của Ân Ngao trừng lớn, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Trình Mặc Phảng nhàn nhạt liếc nhìn Ân Ngao, sau đó nhìn thoáng qua cửa kính phòng bệnh, cuối cùng cầm lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi, bước ra bên ngoài.
“Tôi không quan tâm đến tình trạng thể chất của cô Quý, tôi muốn kết quả tốt. Dù sao, tai nạn của cô ấy cũng do tôi gây ra. Tôi sẽ quay lại vào một ngày khác, có việc gì thì liên lạc với tôi bất cứ khi nào.” Trình Mặc Phảng dứt lời cũng không quay lại mà đi thẳng.
“Tên chết tiệt kia nghe có hiểu tiếng người không? Không liên quan gì đến ngươi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tiểu Âm.” Ân Ngao hét về phía sau lưng của Trình Mặc Phảng.
“Làm sao vậy? Tức giận như vậy sao?” Ân Ngao mở cửa, Quý Lăng Âm liền đứng ở cửa. Vừa vặn chắn tầm nhìn của Ân Ngao.
“Còn không phải đồ khốn nạn Trình Mặc Phảng kia, các người đã …” Biết Ân Ngao định nói gì, Quý Lăng Âm vội vàng kéo anh vào trong rồi mở cửa ra hiệu cho y tá đi ra ngoài trước.
Sau khi Ân Ngao phản ứng lại, anh không còn cách nào khác là im lặng ngậm miệng.
“Em đang làm gì vậy?” Ân Ngao thấy Quý Lăng Âm đã đem kim tiêm rút ra, hơn nữa đã sắp xếp xong quần áo của mình, sắc mặt lập tứ xụ xuống.
Anh vẫn chưa tiêu hóa hết những gì bác sĩ nói vừa rồi, kết quả là Quý Lăng Âm lại cho anh thấy việc này, anh cảm thấy sâu sắc rằng, nếu một ngày nào đó anh chết, nhất định do cô làm tức chết.
Quý Lăng Âm liếc nhìn anh ta rồi thản nhiên nói: “Xuất viện thôi, em không sao đâu. Thực ra xe của anh ta căn bản không đụng vào em. Em bị hạ huyết áp khi cả ngày không ăn gì, nên khi bị va chạm nhẹ liền ngất xỉu.”
Ngừng một chút, cô lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Đói quá, lần đầu tiên gặp lại sau năm năm anh còn không muốn mời em một bữa cơm sao?”
Nhìn thấy Quý Lăng Âm như vậy, Ân Ngao sửng sốt, tim như bị kim châm nhẹ. Chua xót lẫn đau đớn.
Khi còn nhỏ Tô Anh là người như thế này, rất thích làm nũng, thích đùa giỡn, nói nhiều, lúc không vui thì bĩu môi, nhìn anh ta như muốn khóc.
Năm năm xa cách, anh ta rất sợ cô trở thành người khác, vừa bước vào đã thấy cô mạnh mẽ bình tĩnh, lòng anh ta khó chịu như bị nhồi bông.
Thật ra anh ta muốn hỏi cô ấy năm năm qua cô đã trải qua như thế nào, nhưng anh không dám. Anh ta không dám hỏi cũng không dám nghe, anh ta biết cho dù có hỏi cô cũng không nói thật cho anh biết những gì cô đã trải qua.
Lúc trước cô bị thương rất nặng, anh ta biết cô nhất định sẽ không nói một lời.
Nghe thấy những lời bác sĩ nói trong phòng khám vừa rồi khiến mắt anh càng đỏ bừng hơn.
Bây giờ, nhìn thấy Quý Lăng Âm như thế này, anh ta nhận ra rằng cô không hề thay đổi, cô vẫn là cô em gái Tô Anh, người thích làm nũng và tin tưởng anh ta vô điều kiện.
Nếu như vậy, cô vui vẻ là quan trọng nhất.
Những thứ khác, hãy để anh ta mang chúng cho cô!
“Anh Tử, em cũng coi thường anh quá rồi. Đi, anh sẽ mời em một bữa ăn thịnh soạn, cho dù muốn một triệu khối kim cương, anh cũng sẽ mua cho em.”
Ân Ngao nói xong liền nắm tay Quý Lăng Âm ra khỏi phòng bệnh.
“Ai muốn ăn kim cương, ta muốn ăn đại tiệc Mãn Hán.” Quý Lăng Âm cho phép anh ta nắm tay, cũng không có rút tay ra. Dù đã nhiều năm không gặp nhưng cô vẫn cảm thấy thân thiết với anh ta như anh trai của mình.
Cô biết rằng dù có chuyện gì xảy ra thì anh ta cũng sẽ là người thân thiết nhất với cô, sẽ cùng cô sát cánh và cho cô thêm sức mạnh.
“Đại tiệc Mãn Hán có gì hấp dẫn vậy, lát nữa cho em ăn đến muốn nôn.”
“Cứ nói khoác đi , Ân Xuy Xuy.” Ân Ngao từ nhỏ đã có thói quen khoe khoang, nên có biệt danh là Ân Xuy Xuy.(khoác lác)
Nói xong cả hai cùng cười.
“Tô Tiểu Anh, đừng tưởng rằng em là người bệnh mà anh không dám đánh, còn dám gọi biệt danh của anh.”
/1187
|