Càng thêm khủng bố chính là chiến đao hạ xuống, ý cảnh vĩnh viễn không chừng mực kết hợp lực lượng cường đại, đem mặt đất oanh kích thành khe rãnh khổng lồ, làm đại địa rạn nứt hình thành một con sông lớn dài mấy chục vạn dặm.
Vỗ cánh.
Chém xuống.
Hai hình ảnh không ngừng quanh quẩn trong đầu óc Lâm Tiêu, làm cho hắn nháy mắt chợt cảm ngộ, có một loại cảm giác như núi cao ngất ngưởng, rộng mở trong sáng.
- Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên, đồ ảnh hiện lên trong đầu ta hẳn là cuộc chiến hình thành Sông Đao Lãng, thật là đáng sợ, trình tự cường giả giao chiến kia, một đao chém xuống lại chém ra một con sông lớn dài mấy chục vạn dặm, cho dù là vương giả Sinh tử cảnh cũng không làm được điểm này, càng khủng bố chính là ý cảnh ẩn chứa bên trong, thật quá thâm ảo.
Đúng vậy!
Thâm ảo không lường được.
Vô luận là yêu thú tấn công hay cường giả chém một đao, nhìn như đơn giản nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm nhận được một loại uy lực khủng bố đủ hủy thiên diệt địa.
- Sông Đao Lãng vốn đã tồn tại trên đại lục từ thời kỳ viễn cổ, cho nên cuộc chiến ấy hẳn diễn ra trong thời kỳ viễn cổ, nhưng Đao vực lại xuất hiện ở vài ngàn năm trước, một vị cường giả ở trên Sông Đao Lãng đại chiến vô tình gợi lên đao ý trấn áp lân giáp trong sông, sau đó nơi này hình thành Đao vực, người khác thoạt nhìn lại nghĩ rằng Đao vực là do cường giả mấy ngàn năm trước kia chém ra tới.
- Nhưng cường giả có thể bổ ra Sông Đao Lãng rốt cục lại là ai.
Trong lòng Lâm Tiêu rung động.
Luận ánh mắt, ánh mắt của hắn đã đủ cao, gặp qua nhiều cuộc chiến, cùng cảm giác mà vương giả Sinh tử cảnh gây ra cho hắn…
Thế nhưng cảnh tượng chiến đấu trong đồ ảnh trước đó tuyệt đối đã vượt qua cuộc chiến của vương giả sinh tử cảnh, bởi vì Lâm Tiêu từng nghe nói qua truyền thuyết về vương giả Sinh tử cảnh của đế quốc, như Võ Vương Bách Lý Chiến, hơn mười năm trước từng chiến đấu cùng một đầu vương cấp yêu thú ngoài đế đô, một chưởng đánh ra vực sâu ngàn dặm, nhưng nếu muốn bổ ra Sông Đao Lãng dài tới mấy chục vạn dặm, rộng tới vạn dặm, còn mang theo ý cảnh suốt bao năm tháng bất diệt, Lâm Tiêu cho rằng Bách Lý Chiến không đủ khả năng làm được.
Càng làm cho Lâm Tiêu kiên định điểm này chính là khi con yêu thú kia cắn nuốt vô số cường giả nhân loại, trong đó có không ít cường giả cố gắng xé rách hư không bỏ chạy, nhưng chỉ vô ích, đều bị cỗ hấp lực khủng bố kia kéo vào trong bụng yêu thú.
Mà có thể xé rách hư không, nhất định phải đạt tới Sinh tử cảnh mới có năng lực bậc này.
- Phấn khích, huyền diệu!
- Một đao chém ra một con sông lớn, một đao này…
Lâm Tiêu cẩn thận cảm ngộ loại cảm giác kia, một đao không có gì đặc biệt, lại băng diệt hết thảy, giống như vượt qua khoảng cách thời không vĩnh viễn không chừng mực, trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, có lẽ đó mới là bổn nguyên của vô tận đao ý.
Trong đầu Lâm Tiêu càng hiểu được càng cảm thấy thống khoái.
Một đao bình thường làm cho hắn cảm ngộ thăng cao một mảng lớn, nếu như nói trước kia hắn căn cứ vào chân khí Đao vực phát ra đao ý của mình, hiện tại trong lòng hắn mơ hồ đụng chạm tới bổn nguyên vô tận đao ý, có mục tiêu rõ ràng.
Đương nhiên ở trong quá trình này, tràn ngập vô số gian nan cùng hiểm trở, dù sao cường giả hắc bào thần bí dùng một đao đã hoàn toàn siêu thoát cảnh giới đao ý, hiện tại Lâm Tiêu còn chưa đạt tới đao ý viên mãn, đôi bên còn chênh lệch quá lớn.
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, hiện tại việc ta cần phải làm chính là tăng lên đao ý của ta, lên tới cửu phẩm đại thành, thậm chí là trình độ viên mãn, rồi sau đó mới suy nghĩ sau đao ý là gì, dù sao hiện tại cảnh giới của ta quá thấp, còn kém xa vương giả Sinh tử cảnh, lại càng không cần nói tới so sánh với cường giả đã vượt qua cả Sinh tử cảnh.
Hoa hoa…
Chẳng những chính Lâm Tiêu cảm ngộ, Phân thân Toản Địa Giáp cũng đã nhận được không ít lĩnh ngộ.
Hồi lâu sau, Lâm Tiêu mở mắt.
- Lại đến cảm ngộ!
Tinh thần lực bản tôn cùng phân thân hợp lại thành một, lần thứ hai tán mát ra, thẩm thấu vào chỗ giao giới của Đao vực cùng lân giáp.
Oanh long…
Giống như nhận lấy lực kéo của tinh thần lực Lâm Tiêu, Đao vực chấn động kịch liệt, nước sông bắt đầu khởi động, Đao vực tùy thời sắp hỏng mất, mà lân giáp cũng răng rắc một tiếng xuất hiện vết rạn rậm rạp.
- Sao lại thế này?
Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, vừa định thu hồi tinh thần lực cùng cảm giác, đột nhiên một trận gầm rú ầm vang nổ tung trong đầu của hắn lẫn Phân thân Toản Địa Giáp, tràn ngập vẻ bá đạo, bạo ngược, huyết tinh.
- Ha ha ha, tiểu tử yêu tộc, ta là Kim Bằng đại thánh, thấy lân giáp của ta, xem như hữu duyên, truyền cho ngươi một chiêu, Yêu Dực Cửu Trảm!
Ở trong đầu Phân thân Toản Địa Giáp một bức hình ảnh dao động tâm thần hiện lên, một đầu kim sắc đại bàng khổng lồ dài mấy ngàn vạn dặm, đôi cánh bao trùm trời đất, đôi mắt như huyết nguyệt, đôi cánh vỗ mạnh khiến thiên địa như bị cắt thành hai nửa, dọc đường bay chém vỡ từng viên tinh cầu vực ngoại, yêu uy thông thiên.
Đôi cánh chém ra nhìn thật đơn giản, nhưng ẩn chứa huyền ảo vô tận, làm Phân thân Toản Địa Giáp vô cùng mê muội, không cách nào thoát ra.
Kim sắc bằng điểu diễn luyện xong, đột nhiên một tiếng gầm rú vang lên kịch liệt, cả Sông Đao Lãng chấn động, lân giáp ầm ầm bạo vỡ, hóa thành kim quang đầy trời biến mất trong hư vô, mà Đao vực bị cỗ lực lượng thật lớn trùng kích nháy mắt tán loạn.
Oanh long long…
Đao vực tan biến, giờ khắc này rốt cục hoàn toàn tiêu tán, sóng xung kích thật lớn từ giao giới nổ tung, toàn bộ vật chất xung quanh kể đao tinh đều hóa thành bột phấn, sóng xung kích khủng bố đẩy mạnh thân thể Lâm Tiêu ra ngoài.
Đảo Đao Vương.
Thật nhiều võ giả đang tìm kiếm đao tinh trong Đao Vương cốc, chợt nghe tiếng nổ tung thật lớn, trên Sông Đao Lãng hình thành cỗ sóng thần khổng lồ cuồn cuộn tràn vào trong Đao Vương cốc.
- Không tốt!
- Mau lui lại!
- Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
- Các ngươi xem, Đao vực biến mất!
Tiếng kinh hô vang lên, mọi người còn đang chật vật chạy trốn chợt khiếp sợ phát hiện Đao vực đã triệt để biến mất, thật nhiều thủy triều dũng mãnh tràn vào, sóng thần thối lui, trên Sông Đao Lãng trở lại bình tĩnh, bọt sóng lăng liệt như chiến đao cũng đã bình tĩnh trở lại, hóa thành một mặt sông thật hiền hòa.
Cùng lúc đó toàn bộ võ giả tại Đao thành đều ngẩng đầu nhìn xem, ngơ ngác chứng kiến Đao vực biến mất.
- Đao vực, không còn!
Trong lòng các đao khách trên Đảo Đao Vương buồn bã mất mác, tựa hồ chứng kiến thứ gì đó thật trọng yếu với mình rốt cục đã rời xa.
Từ giờ khắc này, Sông Đao Lãng, chỉ còn là danh nghĩa.
Tận đáy sông sâu vạn thước, thân thể Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp bị trùng kích ra xa mấy ngàn thước, nhìn đao tinh trong hạp cốc trong sông bị xung lực đáng sợ hóa thành bột phấn, cũng không cảm giác đau lòng, mà vẫn đắm chìm bên trong một màn kinh khủng trước đó.
Vỗ cánh.
Chém xuống.
Hai hình ảnh không ngừng quanh quẩn trong đầu óc Lâm Tiêu, làm cho hắn nháy mắt chợt cảm ngộ, có một loại cảm giác như núi cao ngất ngưởng, rộng mở trong sáng.
- Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tự nhiên, đồ ảnh hiện lên trong đầu ta hẳn là cuộc chiến hình thành Sông Đao Lãng, thật là đáng sợ, trình tự cường giả giao chiến kia, một đao chém xuống lại chém ra một con sông lớn dài mấy chục vạn dặm, cho dù là vương giả Sinh tử cảnh cũng không làm được điểm này, càng khủng bố chính là ý cảnh ẩn chứa bên trong, thật quá thâm ảo.
Đúng vậy!
Thâm ảo không lường được.
Vô luận là yêu thú tấn công hay cường giả chém một đao, nhìn như đơn giản nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm nhận được một loại uy lực khủng bố đủ hủy thiên diệt địa.
- Sông Đao Lãng vốn đã tồn tại trên đại lục từ thời kỳ viễn cổ, cho nên cuộc chiến ấy hẳn diễn ra trong thời kỳ viễn cổ, nhưng Đao vực lại xuất hiện ở vài ngàn năm trước, một vị cường giả ở trên Sông Đao Lãng đại chiến vô tình gợi lên đao ý trấn áp lân giáp trong sông, sau đó nơi này hình thành Đao vực, người khác thoạt nhìn lại nghĩ rằng Đao vực là do cường giả mấy ngàn năm trước kia chém ra tới.
- Nhưng cường giả có thể bổ ra Sông Đao Lãng rốt cục lại là ai.
Trong lòng Lâm Tiêu rung động.
Luận ánh mắt, ánh mắt của hắn đã đủ cao, gặp qua nhiều cuộc chiến, cùng cảm giác mà vương giả Sinh tử cảnh gây ra cho hắn…
Thế nhưng cảnh tượng chiến đấu trong đồ ảnh trước đó tuyệt đối đã vượt qua cuộc chiến của vương giả sinh tử cảnh, bởi vì Lâm Tiêu từng nghe nói qua truyền thuyết về vương giả Sinh tử cảnh của đế quốc, như Võ Vương Bách Lý Chiến, hơn mười năm trước từng chiến đấu cùng một đầu vương cấp yêu thú ngoài đế đô, một chưởng đánh ra vực sâu ngàn dặm, nhưng nếu muốn bổ ra Sông Đao Lãng dài tới mấy chục vạn dặm, rộng tới vạn dặm, còn mang theo ý cảnh suốt bao năm tháng bất diệt, Lâm Tiêu cho rằng Bách Lý Chiến không đủ khả năng làm được.
Càng làm cho Lâm Tiêu kiên định điểm này chính là khi con yêu thú kia cắn nuốt vô số cường giả nhân loại, trong đó có không ít cường giả cố gắng xé rách hư không bỏ chạy, nhưng chỉ vô ích, đều bị cỗ hấp lực khủng bố kia kéo vào trong bụng yêu thú.
Mà có thể xé rách hư không, nhất định phải đạt tới Sinh tử cảnh mới có năng lực bậc này.
- Phấn khích, huyền diệu!
- Một đao chém ra một con sông lớn, một đao này…
Lâm Tiêu cẩn thận cảm ngộ loại cảm giác kia, một đao không có gì đặc biệt, lại băng diệt hết thảy, giống như vượt qua khoảng cách thời không vĩnh viễn không chừng mực, trong lòng Lâm Tiêu đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, có lẽ đó mới là bổn nguyên của vô tận đao ý.
Trong đầu Lâm Tiêu càng hiểu được càng cảm thấy thống khoái.
Một đao bình thường làm cho hắn cảm ngộ thăng cao một mảng lớn, nếu như nói trước kia hắn căn cứ vào chân khí Đao vực phát ra đao ý của mình, hiện tại trong lòng hắn mơ hồ đụng chạm tới bổn nguyên vô tận đao ý, có mục tiêu rõ ràng.
Đương nhiên ở trong quá trình này, tràn ngập vô số gian nan cùng hiểm trở, dù sao cường giả hắc bào thần bí dùng một đao đã hoàn toàn siêu thoát cảnh giới đao ý, hiện tại Lâm Tiêu còn chưa đạt tới đao ý viên mãn, đôi bên còn chênh lệch quá lớn.
- Không cần nghĩ nhiều như vậy, hiện tại việc ta cần phải làm chính là tăng lên đao ý của ta, lên tới cửu phẩm đại thành, thậm chí là trình độ viên mãn, rồi sau đó mới suy nghĩ sau đao ý là gì, dù sao hiện tại cảnh giới của ta quá thấp, còn kém xa vương giả Sinh tử cảnh, lại càng không cần nói tới so sánh với cường giả đã vượt qua cả Sinh tử cảnh.
Hoa hoa…
Chẳng những chính Lâm Tiêu cảm ngộ, Phân thân Toản Địa Giáp cũng đã nhận được không ít lĩnh ngộ.
Hồi lâu sau, Lâm Tiêu mở mắt.
- Lại đến cảm ngộ!
Tinh thần lực bản tôn cùng phân thân hợp lại thành một, lần thứ hai tán mát ra, thẩm thấu vào chỗ giao giới của Đao vực cùng lân giáp.
Oanh long…
Giống như nhận lấy lực kéo của tinh thần lực Lâm Tiêu, Đao vực chấn động kịch liệt, nước sông bắt đầu khởi động, Đao vực tùy thời sắp hỏng mất, mà lân giáp cũng răng rắc một tiếng xuất hiện vết rạn rậm rạp.
- Sao lại thế này?
Trong lòng Lâm Tiêu cả kinh, vừa định thu hồi tinh thần lực cùng cảm giác, đột nhiên một trận gầm rú ầm vang nổ tung trong đầu của hắn lẫn Phân thân Toản Địa Giáp, tràn ngập vẻ bá đạo, bạo ngược, huyết tinh.
- Ha ha ha, tiểu tử yêu tộc, ta là Kim Bằng đại thánh, thấy lân giáp của ta, xem như hữu duyên, truyền cho ngươi một chiêu, Yêu Dực Cửu Trảm!
Ở trong đầu Phân thân Toản Địa Giáp một bức hình ảnh dao động tâm thần hiện lên, một đầu kim sắc đại bàng khổng lồ dài mấy ngàn vạn dặm, đôi cánh bao trùm trời đất, đôi mắt như huyết nguyệt, đôi cánh vỗ mạnh khiến thiên địa như bị cắt thành hai nửa, dọc đường bay chém vỡ từng viên tinh cầu vực ngoại, yêu uy thông thiên.
Đôi cánh chém ra nhìn thật đơn giản, nhưng ẩn chứa huyền ảo vô tận, làm Phân thân Toản Địa Giáp vô cùng mê muội, không cách nào thoát ra.
Kim sắc bằng điểu diễn luyện xong, đột nhiên một tiếng gầm rú vang lên kịch liệt, cả Sông Đao Lãng chấn động, lân giáp ầm ầm bạo vỡ, hóa thành kim quang đầy trời biến mất trong hư vô, mà Đao vực bị cỗ lực lượng thật lớn trùng kích nháy mắt tán loạn.
Oanh long long…
Đao vực tan biến, giờ khắc này rốt cục hoàn toàn tiêu tán, sóng xung kích thật lớn từ giao giới nổ tung, toàn bộ vật chất xung quanh kể đao tinh đều hóa thành bột phấn, sóng xung kích khủng bố đẩy mạnh thân thể Lâm Tiêu ra ngoài.
Đảo Đao Vương.
Thật nhiều võ giả đang tìm kiếm đao tinh trong Đao Vương cốc, chợt nghe tiếng nổ tung thật lớn, trên Sông Đao Lãng hình thành cỗ sóng thần khổng lồ cuồn cuộn tràn vào trong Đao Vương cốc.
- Không tốt!
- Mau lui lại!
- Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
- Các ngươi xem, Đao vực biến mất!
Tiếng kinh hô vang lên, mọi người còn đang chật vật chạy trốn chợt khiếp sợ phát hiện Đao vực đã triệt để biến mất, thật nhiều thủy triều dũng mãnh tràn vào, sóng thần thối lui, trên Sông Đao Lãng trở lại bình tĩnh, bọt sóng lăng liệt như chiến đao cũng đã bình tĩnh trở lại, hóa thành một mặt sông thật hiền hòa.
Cùng lúc đó toàn bộ võ giả tại Đao thành đều ngẩng đầu nhìn xem, ngơ ngác chứng kiến Đao vực biến mất.
- Đao vực, không còn!
Trong lòng các đao khách trên Đảo Đao Vương buồn bã mất mác, tựa hồ chứng kiến thứ gì đó thật trọng yếu với mình rốt cục đã rời xa.
Từ giờ khắc này, Sông Đao Lãng, chỉ còn là danh nghĩa.
Tận đáy sông sâu vạn thước, thân thể Lâm Tiêu cùng Phân thân Toản Địa Giáp bị trùng kích ra xa mấy ngàn thước, nhìn đao tinh trong hạp cốc trong sông bị xung lực đáng sợ hóa thành bột phấn, cũng không cảm giác đau lòng, mà vẫn đắm chìm bên trong một màn kinh khủng trước đó.
/1338
|