Diệp Thiên Vân tập trung sức chú ý, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của tên áo tím. Vì cảm giác của hắn đang mất đi tác dụng ở thời khắc này.
Nếu như lúc này nhắm mắt vào thì người sẽ lặn mất tăm. Đối với võ sư như này, chỉ có thể cẩn thận. Hai bên xuất chiêu chỉ có thể trong mấy giây, hoặc là trong khoảng thời gian một phần mười giây, một khi lơi lỏng thì có nghĩa là tính mạng đã ngừng.
Tay trái để trước ngực, đồng thời tay phải biến quyền. Chân chạm đất, tay trái xoay chuyển ra.
Bước khởi đầu tập Hình ý quyền cần luyện Ngũ hành quyền, quyền thứ nhất của Ngũ hành quyền là Phách quyền. Tuy hình ý quyền, băng quyền là uy danh, nhưng Phách quyền cũng quan trọng không kém, từ trước tới giờ chưa ai dám khinh thường.
Phách quyền dựa vào cánh tay mà phát lực, lực vô cùng mạnh, người điều khiển, cho nên phương pháp của phách quyền có thể nói tuyệt nhất Hình ý quyền, cái này ít người có được.
Tên áo tím có kinh nghiệm về cú đòn vừa nãy, biết rõ rằng Diệp Thiên Vân ra tay rất mạnh, hắn không dám chống đỡ. Lui thân tránh né, đồng thời liên tục lùi bước về phía sau. Hai tên thủ thành cùng hét lớn một tiếng: “Ngăn hắn lại, bọn họ lập tức sẽ tới”.
Hai người tuy muốn đối mặt với kẻ địch như Diệp Thiên Vân, nhưng tên mặc áo tím hơi sợ hãi. Chỉ có thể xông lên.
Tên áo tím không chính diện tiếp chiêu với Diệp Thiên Vân, lợi dụng hiệp trợ của hai người, dùng đà tự quyết. Mặt hắn trầm ngâm nói: “Đây là hậu quả do ngươi đắc tội với Hoàng gia, quyết không phải ngươi có thể thừa nhận”.
Diệp Thiên Vân vẫn ra băng quyền liên tiếp, đáng tiếc đối phương lại là một con cá chạch. Nếu chỉ là tên áo tím, hắn dám bảo đảm mấy chiêu có thể bắt giữ, thậm chí là đánh chết. Nhưng dưới áp lực hai tên kia, không thể không bận tâm đến bốn cái tay đằng sau.
Tuy có kim chung trác hộ thân, song không dám dễ dàng vận dụng, bởi vì không lâu trước đó khi giao đấu với Nguyễn Đồng đã bị thương, hơn nữa ba tên này còn có quân viện trợ, nếu hành động theo cảm tính sẽ để cơ hội cho đối phương.
Tên áo tím thấy Diệp Thiên Vân bị chặn, mặt lộ vẻ vui mừng, nhắm cơ hội thình lình tung ra một chưởng trước ngực hắn.
Diệp Thiên Vân hiểu ý đồ của đối phương, trong đầu thoáng suy tư thì có kế hoạch hoàn chỉnh, bước đệm về phía trước, đồng thời một tay cầm lấy cổ tay bên kia. Tiến bước một chân, một chân thối lui. Âm quyền tay trái được thò ra nhắm thẳng vào bộ ngực đối phương.
Chiêu này là “Hổ vĩ tiên” trong Hổ Hình, còn được gọi là “Hoành tảo thiên quân”.
Hổ Hình lộ ra khí sát phạt quyết đoán, tên áo tím đã cảm thấy được uy lực của đối phương. Giật mình, lập tức bỏ tấn công, bứt ra thối lui.
“Ta đi đây!” Diệp Thiên Vân thu thế lại khi đối phương rút lui. Vứt ra một câu nói rồi xoay người đi.
Mèo bắt chuột, chuột giễu cợt mèo. Tên áo tím vừa nghe hiểu. Nếu đối phương thực sự là bỏ đi. Thì sao có thể tìm thấy người, liền hét lớn: “Quyết không bỏ qua hắn”.
Hai tên canh gác hiểu đạo lý khi giặc cùng đường thì không đuổi thôi, nhưng giờ đâm lao phải theo lao.
Diệp Thiên Vân chạy trốn chúng không có gì ăn, cho nên đuổi theo không bỏ.
Hai tên càng đuổi càng gần. Diệp Thiên Vân đã nhắm trong khoản cự ly ba bước, mũi chân sẽ điểm nhẹ, cơ thể nửa trên không trung bỗng nhiên quay ngược lại, một chiêu xoay người xuất chiêu long hình, hai tay đương ngực mà quán.
“Phù phù”, vai của hai tên đó dường như dùng hết toàn lực, nào nghĩ tới Diệp Thiên Vân dùng kế đẳng tuyệt hộ, nhất thời bị trúng chiêu.
Tay Diệp Thiên Vân rút lại, ngực hai tên có lỗ máu chảy ra. Mắt họ vẫn trợn tròn không thể tim mình lại bị thế này.
Tên áo tím thấy hai tên bị một chiêu ngã gục. Cảm giác nguy cơ lóe lên, một khi đơn độc đối đầu với Diệp Thiên Vân, kết quả sẽ không cần nghĩ mà cũng có thể đoán ra.
Hai tên canh gác ngã gục trên vũng máu, Diệp Thiên Vân thấy tên áo tím cười như không cười định đuổi theo nhưng lại không đuổi.
Tên áo tím giờ đã nổi giận, hắn thối lui đến vị trí an toàn, gằn giọng nói: “Thằng khốn, ngươi có gan thì đừng có chạy, cho dù ngươi chạy tới cùng trời cuối đất, Hoàng gia ta cũng sẽ tìm báo thù rửa hận”.
Diệp Thiên Vân vừa giao đấu với Nguyễn Đồng xong nên bị nội thương, may mà kim trung tráo đã hồi phục nhanh chóng, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Tên áo tím ngoài mạnh trong yếu. Diệp Thiên Vân không cần phải giao đấu với hắn, lời hắn vừa nói chỉ sợ là mánh khóe cầu cứu.. Chỉ có tên ngốc mới ở đây đợi bị người ta bủa vây. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân nhấn chân, dồn lực, quay người chạy khỏi trạm kiểm soát.
“Thiện Nhi, gọi ta gì vậy?” Giọng nói khàn khàn ở một nơi không xa lắm vang lên, lão già áo đen xuất hiện trước mặt.
“Đại bá, người vừa đến đúng lúc, nhị ca cháu chết thảm quá, đừng để cho hung thủ chạy thoát”. Tên áo tím vốn đã tuyệt vọng, không ngờ hi vọng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Cái gì?” Lão già thấy thi thể nằm trên mặt đất, hét lên một tiếng. Rồi ngay sau đó đuổi theo Diệp Thiên Vân. Người này chạy như bay, nhanh không tưởng được.
Diệp Thiên Vân vừa mới giao đấu với Nguyễn Đồng, đã cảm thấy thân pháp Nga Mi linh động, chỉ trong mấy giây, đã bị lão già phía sau đổi cách năm sau mét.
Đúng vào lúc này, cơ thể của lão già nhảy lên phía trước, tỏng không trung đạp mạnh một cước.
Diệp Thiên Vân cảm thấy một luồng gió từ phía sau vội né tránh, một giây sau đó đối phương sớm đã đứng trước ba mét chặn đường của hắn. Cười nhạt nói: “Muốn chạy sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu!”
Toàn thân Diệp Thiên Vân đã có sự cảnh giác, tài nghệ của đối phương và Nguyễn Đồng tương đương như nhau, chỉ có thể cẩn thận.
Tên áo tím cười dài, ánh mắt lộ vẻ căm giận nói: “Đại bá, hắn đã giết chết hai tên canh giữ trạm kiểm soát, cháu và nhị ca phất hiện được mới ngăn cản hắn, kết quả ….” Nói đến đây, giả vờ rơi nước mắt.
“Mánh khóe nham hiểm thật”. lão già nhìn thấy thi thể trên đất, mặt hơi biết sắc nói: “Ngươi là người ngoài đến?”
Diệp Thiên Vân không trả lời, nhìn tên áo tím, lại thấy đối phương lộ vẻ đắc ý gian kế. Hắn từng gặp tên đê tiện, nhưng chưa gặp tên nào không biết xấu hổ như tên này, tất cả tội lỗi ném hết lên người hắn. Trong chốc lát mình bị coi là một tên xấu xa, tội ác tày trời.
Diệp Thiên Vân không sợ làm người ác, hắn ở trong võ lâm sớm đã có thanh danh. Đơn giản là vì hắn giết người như ngóe. Con người ở thế gian, không thể bị thanh danh trói buộc, đã chạy không thoát, dứt khoát không chạy nữa.
“Bắt ngươi về, tự nhiên sẽ nói”. Lão già thấy Diệp Thiên Vân im lặng, cơ thể tích trữ lại đó là một kích. Mang theo sát khi trong lúc ra tay.
Cơ thể Diệp Thiên Vân trượt về phía sau. Hời hợt trốn thoát.
Lão già mở to mắt vô cùng ngạc nhiên. Thế chiêu vừa biến lại bổ nhào về phía hắn. Hia người rất nhanh lao vào trận đấu.
“Chuyện gì vậy?” Song Phong trấn lại xuất hiện thêm hơn mười người, đi đầu là hai lão già, những người còn lại đều khoảng bốn năm mươi tuổi.
“Chính là hắn giết chết Hoàng Lý, tên này là người ngoài!” Tên áo tím chỉ tay về Diệp Thiên Vân đang giao đấu. Mặt phát lạnh nói: “Võ công của hắn không thấp đâu. Mọi người cùng xông lên bắt lấy hắn”.
Mấy người thoáng nhìn thi thể tên lông vàng rồi nhất thời nổ tung. Người nào cũng trợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân. Hai lão già đứng đầu hơi ngập ngừng nói: “Nhiều người thế này vây bắt sợ không hay cho lắm”.
Lời của hắn lập tức khiến cho đám người đứng đó yên lặng. Tên áo tím vừa nghe thấy vậy, biện luận: “Vừa nãy hắn lấy mạnh ức hiếp yếu, giết đi hai tên canh gác vô tội. Chúng ta ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, có gì là không được?”’
“Ngũ thúc, chúng ta không cần nói lý lẽ với người ngoài. Đối phó với loại người này, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà thôi”.
“Không sai. Song Phong trấn chẳng có cảm tình gì với người ngoài. Những lời này vừa nói ra thì kích thích những tên còn lại: “Nếu như Hoàng Lý đã chết như vậy rồi. Thế Hoàng gia còn thể diện đâu nữa?”
Ngay lập tức hơn mười tên xuông đến vây lấy Diệp Thiên Vân, gần như rít gào nói: “Giết người đền mạng, có nợ phải trả là lẽ thường. Hôm nay chúng ta cần lấy lại công bằng cho Hoàng Lý”.
Diệp Thiên Vân thở hổn hển, lão già vô cùng nhanh nhạy, cứng rắn giao đấu với Diệp Thiên Vân đến cùng. Tự nhiên thấy chút thiệt, vừa ngẩn đầu, thấy xung quanh là những võ sư, lòng nảy ra dự cảm không tốt.
Hắn thối lui hai bước, lưng chạm phải hòn đá lạnh buốt, lòng đột nhiên thấy lạnh thấu xương, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho hắn, muốn thoát ra khỏi cái vòng vây này, hy vọng vô cùng mong manh. Huống hồ, đối phương lại nhiều người thế này, chỉ là một hòn đá, chỉ sợ không thoát được kết cục thê thảm.
“Ra tay!” Không biết là ai hét câu đó, bảy tám tên bắt đầu xuất chiêu.
“Phằng phằng phằng”.
Diệp Thiên Vân cho kim trung tráo lên đến cực hạn, cơn vũ bão này, chỉ có thể dựa vào lá chắn cứng rắn chịu sự tấn công của đối phương. Trạng thái như vậy bị kích thích tính hung ác. Dù sao cũng phải chết, mọi người thì đang chờ dưới suối vàng.
Mấy tên tấn công Diệp Thiên Vân, mỗi tên đều dốc hết sức mình, xuất chiêu lấy mạng Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân dùng cơ thể kháng cự lại, thấy mục tiêu chuẩn chính là một cái nặng tay.
Một võ sư lập túc bị đánh vào chỗ hạ âm. Kêu thảm thiết, lăn vài vòng trên đất.
“Hắn có ngạch công, cẩn thận”.
Diệp Thiên Vân một thân một mình, cơ thể chống đỡ từng giờ từng phút, kim trung tráo tuy được mệnh danh là kim cương không hỏng, nhưng thực chất lại là da thịt, xương cốt. Theo sự ra tay của đối phương thì càng thêm hung hãn, hắn phun ra một ngụm máu.
Tên áo tím trong đám người, rất chú ý bảo vệ bản thân, thường thường đất hạ độc thủ.
Diệp Thiên Vân ra mỗi chiêu, chí ít cần sáu bảy lần tấn công, cảm giác đau đớn khiến người ta tê tâm liệt phế. Hắn lại kéo kim trung tráo lên đến đỉnh cao, cùng biểu diễn.
Sắc mặt đám người không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Người này ý chí kiên định như sắt như đồng, đòn tấn công như nước thủy triều vẫn dám ra tay, khiến mỗi người đều toát mồ hôi hột. Nếu như coi như có thể giết chết hắn, thì cái giá phải trả quá lớn.
Thần trí Diệp Thiên Vân càng ngày càng không tỉnh táo. Hắn hiểu chỉ cần ngã xuống thì sẽ không có khả năng đứng dậy nổi nữa. Kết quả cuối cùng là chỉ có thể bị vỡ vụn ra hàng trăm mảnh.
Sinh tử tồn vong chính là cuộc so đấu ý chí, cho nên hắn bỏ phòng thủ, liều mạng tấn công, chỉ có tấn công mới là con đường ra duy nhất.
Xung quanh phát hiện ra khung cảnh kỳ lạ, mười mấy tên võ sư vây lấy một mình Diệp Thiên Vân ở giữa, mà Diệp Thiên Vân lại liều mạng chiến đấu, hình ý bát cực cùng ra,cụt tay khi phần còn lại đã bị cụt mà bay qua trên đỉnh đầu, máu phun đỏ trong không trung.
Giết giết giết. Diệp Thiên Vân dựa vào sự tập luyện biến hóa nhiều năm, cơ thể chống đỡ lại vết thương, chỉ hắn biết, lần này sẽ mất mạng.
Trong tâm trí hiện lên nụ cười của cha mẹ, đây là ảo giác đẹp đẽ, mặt Diệp Thiên Vân nở nụ cười, không lâu sau sẽ gặp lại họ thôi, Hứa Tinh và đứa trẻ càng ngày càng rời xa hắn, từ từ mất đi…
Trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hòn đá phía sau Diệp Thiên Vân đột nhiên được ném xuống một cái dây thừng. Phía trên có người trầm giọng nói: “Tóm lấy hắn”.
Nếu như lúc này nhắm mắt vào thì người sẽ lặn mất tăm. Đối với võ sư như này, chỉ có thể cẩn thận. Hai bên xuất chiêu chỉ có thể trong mấy giây, hoặc là trong khoảng thời gian một phần mười giây, một khi lơi lỏng thì có nghĩa là tính mạng đã ngừng.
Tay trái để trước ngực, đồng thời tay phải biến quyền. Chân chạm đất, tay trái xoay chuyển ra.
Bước khởi đầu tập Hình ý quyền cần luyện Ngũ hành quyền, quyền thứ nhất của Ngũ hành quyền là Phách quyền. Tuy hình ý quyền, băng quyền là uy danh, nhưng Phách quyền cũng quan trọng không kém, từ trước tới giờ chưa ai dám khinh thường.
Phách quyền dựa vào cánh tay mà phát lực, lực vô cùng mạnh, người điều khiển, cho nên phương pháp của phách quyền có thể nói tuyệt nhất Hình ý quyền, cái này ít người có được.
Tên áo tím có kinh nghiệm về cú đòn vừa nãy, biết rõ rằng Diệp Thiên Vân ra tay rất mạnh, hắn không dám chống đỡ. Lui thân tránh né, đồng thời liên tục lùi bước về phía sau. Hai tên thủ thành cùng hét lớn một tiếng: “Ngăn hắn lại, bọn họ lập tức sẽ tới”.
Hai người tuy muốn đối mặt với kẻ địch như Diệp Thiên Vân, nhưng tên mặc áo tím hơi sợ hãi. Chỉ có thể xông lên.
Tên áo tím không chính diện tiếp chiêu với Diệp Thiên Vân, lợi dụng hiệp trợ của hai người, dùng đà tự quyết. Mặt hắn trầm ngâm nói: “Đây là hậu quả do ngươi đắc tội với Hoàng gia, quyết không phải ngươi có thể thừa nhận”.
Diệp Thiên Vân vẫn ra băng quyền liên tiếp, đáng tiếc đối phương lại là một con cá chạch. Nếu chỉ là tên áo tím, hắn dám bảo đảm mấy chiêu có thể bắt giữ, thậm chí là đánh chết. Nhưng dưới áp lực hai tên kia, không thể không bận tâm đến bốn cái tay đằng sau.
Tuy có kim chung trác hộ thân, song không dám dễ dàng vận dụng, bởi vì không lâu trước đó khi giao đấu với Nguyễn Đồng đã bị thương, hơn nữa ba tên này còn có quân viện trợ, nếu hành động theo cảm tính sẽ để cơ hội cho đối phương.
Tên áo tím thấy Diệp Thiên Vân bị chặn, mặt lộ vẻ vui mừng, nhắm cơ hội thình lình tung ra một chưởng trước ngực hắn.
Diệp Thiên Vân hiểu ý đồ của đối phương, trong đầu thoáng suy tư thì có kế hoạch hoàn chỉnh, bước đệm về phía trước, đồng thời một tay cầm lấy cổ tay bên kia. Tiến bước một chân, một chân thối lui. Âm quyền tay trái được thò ra nhắm thẳng vào bộ ngực đối phương.
Chiêu này là “Hổ vĩ tiên” trong Hổ Hình, còn được gọi là “Hoành tảo thiên quân”.
Hổ Hình lộ ra khí sát phạt quyết đoán, tên áo tím đã cảm thấy được uy lực của đối phương. Giật mình, lập tức bỏ tấn công, bứt ra thối lui.
“Ta đi đây!” Diệp Thiên Vân thu thế lại khi đối phương rút lui. Vứt ra một câu nói rồi xoay người đi.
Mèo bắt chuột, chuột giễu cợt mèo. Tên áo tím vừa nghe hiểu. Nếu đối phương thực sự là bỏ đi. Thì sao có thể tìm thấy người, liền hét lớn: “Quyết không bỏ qua hắn”.
Hai tên canh gác hiểu đạo lý khi giặc cùng đường thì không đuổi thôi, nhưng giờ đâm lao phải theo lao.
Diệp Thiên Vân chạy trốn chúng không có gì ăn, cho nên đuổi theo không bỏ.
Hai tên càng đuổi càng gần. Diệp Thiên Vân đã nhắm trong khoản cự ly ba bước, mũi chân sẽ điểm nhẹ, cơ thể nửa trên không trung bỗng nhiên quay ngược lại, một chiêu xoay người xuất chiêu long hình, hai tay đương ngực mà quán.
“Phù phù”, vai của hai tên đó dường như dùng hết toàn lực, nào nghĩ tới Diệp Thiên Vân dùng kế đẳng tuyệt hộ, nhất thời bị trúng chiêu.
Tay Diệp Thiên Vân rút lại, ngực hai tên có lỗ máu chảy ra. Mắt họ vẫn trợn tròn không thể tim mình lại bị thế này.
Tên áo tím thấy hai tên bị một chiêu ngã gục. Cảm giác nguy cơ lóe lên, một khi đơn độc đối đầu với Diệp Thiên Vân, kết quả sẽ không cần nghĩ mà cũng có thể đoán ra.
Hai tên canh gác ngã gục trên vũng máu, Diệp Thiên Vân thấy tên áo tím cười như không cười định đuổi theo nhưng lại không đuổi.
Tên áo tím giờ đã nổi giận, hắn thối lui đến vị trí an toàn, gằn giọng nói: “Thằng khốn, ngươi có gan thì đừng có chạy, cho dù ngươi chạy tới cùng trời cuối đất, Hoàng gia ta cũng sẽ tìm báo thù rửa hận”.
Diệp Thiên Vân vừa giao đấu với Nguyễn Đồng xong nên bị nội thương, may mà kim trung tráo đã hồi phục nhanh chóng, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Tên áo tím ngoài mạnh trong yếu. Diệp Thiên Vân không cần phải giao đấu với hắn, lời hắn vừa nói chỉ sợ là mánh khóe cầu cứu.. Chỉ có tên ngốc mới ở đây đợi bị người ta bủa vây. Nghĩ đến đây, Diệp Thiên Vân nhấn chân, dồn lực, quay người chạy khỏi trạm kiểm soát.
“Thiện Nhi, gọi ta gì vậy?” Giọng nói khàn khàn ở một nơi không xa lắm vang lên, lão già áo đen xuất hiện trước mặt.
“Đại bá, người vừa đến đúng lúc, nhị ca cháu chết thảm quá, đừng để cho hung thủ chạy thoát”. Tên áo tím vốn đã tuyệt vọng, không ngờ hi vọng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Cái gì?” Lão già thấy thi thể nằm trên mặt đất, hét lên một tiếng. Rồi ngay sau đó đuổi theo Diệp Thiên Vân. Người này chạy như bay, nhanh không tưởng được.
Diệp Thiên Vân vừa mới giao đấu với Nguyễn Đồng, đã cảm thấy thân pháp Nga Mi linh động, chỉ trong mấy giây, đã bị lão già phía sau đổi cách năm sau mét.
Đúng vào lúc này, cơ thể của lão già nhảy lên phía trước, tỏng không trung đạp mạnh một cước.
Diệp Thiên Vân cảm thấy một luồng gió từ phía sau vội né tránh, một giây sau đó đối phương sớm đã đứng trước ba mét chặn đường của hắn. Cười nhạt nói: “Muốn chạy sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu!”
Toàn thân Diệp Thiên Vân đã có sự cảnh giác, tài nghệ của đối phương và Nguyễn Đồng tương đương như nhau, chỉ có thể cẩn thận.
Tên áo tím cười dài, ánh mắt lộ vẻ căm giận nói: “Đại bá, hắn đã giết chết hai tên canh giữ trạm kiểm soát, cháu và nhị ca phất hiện được mới ngăn cản hắn, kết quả ….” Nói đến đây, giả vờ rơi nước mắt.
“Mánh khóe nham hiểm thật”. lão già nhìn thấy thi thể trên đất, mặt hơi biết sắc nói: “Ngươi là người ngoài đến?”
Diệp Thiên Vân không trả lời, nhìn tên áo tím, lại thấy đối phương lộ vẻ đắc ý gian kế. Hắn từng gặp tên đê tiện, nhưng chưa gặp tên nào không biết xấu hổ như tên này, tất cả tội lỗi ném hết lên người hắn. Trong chốc lát mình bị coi là một tên xấu xa, tội ác tày trời.
Diệp Thiên Vân không sợ làm người ác, hắn ở trong võ lâm sớm đã có thanh danh. Đơn giản là vì hắn giết người như ngóe. Con người ở thế gian, không thể bị thanh danh trói buộc, đã chạy không thoát, dứt khoát không chạy nữa.
“Bắt ngươi về, tự nhiên sẽ nói”. Lão già thấy Diệp Thiên Vân im lặng, cơ thể tích trữ lại đó là một kích. Mang theo sát khi trong lúc ra tay.
Cơ thể Diệp Thiên Vân trượt về phía sau. Hời hợt trốn thoát.
Lão già mở to mắt vô cùng ngạc nhiên. Thế chiêu vừa biến lại bổ nhào về phía hắn. Hia người rất nhanh lao vào trận đấu.
“Chuyện gì vậy?” Song Phong trấn lại xuất hiện thêm hơn mười người, đi đầu là hai lão già, những người còn lại đều khoảng bốn năm mươi tuổi.
“Chính là hắn giết chết Hoàng Lý, tên này là người ngoài!” Tên áo tím chỉ tay về Diệp Thiên Vân đang giao đấu. Mặt phát lạnh nói: “Võ công của hắn không thấp đâu. Mọi người cùng xông lên bắt lấy hắn”.
Mấy người thoáng nhìn thi thể tên lông vàng rồi nhất thời nổ tung. Người nào cũng trợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân. Hai lão già đứng đầu hơi ngập ngừng nói: “Nhiều người thế này vây bắt sợ không hay cho lắm”.
Lời của hắn lập tức khiến cho đám người đứng đó yên lặng. Tên áo tím vừa nghe thấy vậy, biện luận: “Vừa nãy hắn lấy mạnh ức hiếp yếu, giết đi hai tên canh gác vô tội. Chúng ta ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, có gì là không được?”’
“Ngũ thúc, chúng ta không cần nói lý lẽ với người ngoài. Đối phó với loại người này, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn mà thôi”.
“Không sai. Song Phong trấn chẳng có cảm tình gì với người ngoài. Những lời này vừa nói ra thì kích thích những tên còn lại: “Nếu như Hoàng Lý đã chết như vậy rồi. Thế Hoàng gia còn thể diện đâu nữa?”
Ngay lập tức hơn mười tên xuông đến vây lấy Diệp Thiên Vân, gần như rít gào nói: “Giết người đền mạng, có nợ phải trả là lẽ thường. Hôm nay chúng ta cần lấy lại công bằng cho Hoàng Lý”.
Diệp Thiên Vân thở hổn hển, lão già vô cùng nhanh nhạy, cứng rắn giao đấu với Diệp Thiên Vân đến cùng. Tự nhiên thấy chút thiệt, vừa ngẩn đầu, thấy xung quanh là những võ sư, lòng nảy ra dự cảm không tốt.
Hắn thối lui hai bước, lưng chạm phải hòn đá lạnh buốt, lòng đột nhiên thấy lạnh thấu xương, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi cho hắn, muốn thoát ra khỏi cái vòng vây này, hy vọng vô cùng mong manh. Huống hồ, đối phương lại nhiều người thế này, chỉ là một hòn đá, chỉ sợ không thoát được kết cục thê thảm.
“Ra tay!” Không biết là ai hét câu đó, bảy tám tên bắt đầu xuất chiêu.
“Phằng phằng phằng”.
Diệp Thiên Vân cho kim trung tráo lên đến cực hạn, cơn vũ bão này, chỉ có thể dựa vào lá chắn cứng rắn chịu sự tấn công của đối phương. Trạng thái như vậy bị kích thích tính hung ác. Dù sao cũng phải chết, mọi người thì đang chờ dưới suối vàng.
Mấy tên tấn công Diệp Thiên Vân, mỗi tên đều dốc hết sức mình, xuất chiêu lấy mạng Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân dùng cơ thể kháng cự lại, thấy mục tiêu chuẩn chính là một cái nặng tay.
Một võ sư lập túc bị đánh vào chỗ hạ âm. Kêu thảm thiết, lăn vài vòng trên đất.
“Hắn có ngạch công, cẩn thận”.
Diệp Thiên Vân một thân một mình, cơ thể chống đỡ từng giờ từng phút, kim trung tráo tuy được mệnh danh là kim cương không hỏng, nhưng thực chất lại là da thịt, xương cốt. Theo sự ra tay của đối phương thì càng thêm hung hãn, hắn phun ra một ngụm máu.
Tên áo tím trong đám người, rất chú ý bảo vệ bản thân, thường thường đất hạ độc thủ.
Diệp Thiên Vân ra mỗi chiêu, chí ít cần sáu bảy lần tấn công, cảm giác đau đớn khiến người ta tê tâm liệt phế. Hắn lại kéo kim trung tráo lên đến đỉnh cao, cùng biểu diễn.
Sắc mặt đám người không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Người này ý chí kiên định như sắt như đồng, đòn tấn công như nước thủy triều vẫn dám ra tay, khiến mỗi người đều toát mồ hôi hột. Nếu như coi như có thể giết chết hắn, thì cái giá phải trả quá lớn.
Thần trí Diệp Thiên Vân càng ngày càng không tỉnh táo. Hắn hiểu chỉ cần ngã xuống thì sẽ không có khả năng đứng dậy nổi nữa. Kết quả cuối cùng là chỉ có thể bị vỡ vụn ra hàng trăm mảnh.
Sinh tử tồn vong chính là cuộc so đấu ý chí, cho nên hắn bỏ phòng thủ, liều mạng tấn công, chỉ có tấn công mới là con đường ra duy nhất.
Xung quanh phát hiện ra khung cảnh kỳ lạ, mười mấy tên võ sư vây lấy một mình Diệp Thiên Vân ở giữa, mà Diệp Thiên Vân lại liều mạng chiến đấu, hình ý bát cực cùng ra,cụt tay khi phần còn lại đã bị cụt mà bay qua trên đỉnh đầu, máu phun đỏ trong không trung.
Giết giết giết. Diệp Thiên Vân dựa vào sự tập luyện biến hóa nhiều năm, cơ thể chống đỡ lại vết thương, chỉ hắn biết, lần này sẽ mất mạng.
Trong tâm trí hiện lên nụ cười của cha mẹ, đây là ảo giác đẹp đẽ, mặt Diệp Thiên Vân nở nụ cười, không lâu sau sẽ gặp lại họ thôi, Hứa Tinh và đứa trẻ càng ngày càng rời xa hắn, từ từ mất đi…
Trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hòn đá phía sau Diệp Thiên Vân đột nhiên được ném xuống một cái dây thừng. Phía trên có người trầm giọng nói: “Tóm lấy hắn”.
/662
|