Trong lúc tuyệt vọng thì có hy vọng đến. Đầu Diệp Thiên Vân đã buông xuống đến cực điểm, ý thức được một tay nắm vào dây thừng, hắn không biết bên trên là ai, cũng không còn sức lực mà suy nghĩ cuối cùng là người nào đến cứu hắn nữa. Vì đã không còn quan tâm được nhiều chuyện như thế.
Cố gắng tóm lấy dây, tóm được có nghĩa là nắm bắt được cơ hội. Trong lúc cái chết cập kề, hắn không do dự lựa chọn sự sống. Vì bản năng của mỗi người.
Những tên xung quanh há hốc mồm kinh ngạc. Ngay sau đó hét lên: “Chặt đứt dây thừng”.
Mấy tên võ sư đứng trước nhất xông lên giống như phát điên. Diệp Thiên Vân chạy đi như vậy, để lại cho chúng sự sỉ nhục tột cùng.
Khả năng tiềm tàng của con người là không thể biết được. Hơn nữa lại còn đáng sợ. Diệp Thiên Vân ôm quyết tâm đánh đến cùng, nhưng dây thừng đó lại cho hắn hy vọng được sống.
Diệp Thiên Vân sắp rơi vào cảnh hôn mê bỗng nhiên cảm thấy được từ nguồn gốc của cơ thể tuôn ra một sức mạnh bá đạo. Sức mạnh này tràn đầy sự không cam lòng, thô bạo, phẫn nộ, tàn nhẫn, còn mang theo sự tham lam cứu sinh.
Mấy tên võ sư xông lên phía trước vừa bủa vây được, Diệp Thiên Vân tự nheien đứng tam thể thức, chân trái tay trái ở phía trước, chân phải phía sau, Tay phải đặt vào sườn phải. Đồng thời tiến bước, chân trái tiến lên phía trước, chân phải cũng theo đó mà tiến, tay phải đánh về phía trước.
Liên hoàn nửa bước, dường như dùng hết toàn bộ sức lực.
Diệp Thiên Vân vào thời khắc này không có bất kỳ sự tưởng tượng nào, cơ thể dùng lực, người nổi gân xanh. Đường vân khéo léo, tỉ mỉ khiến hắn vào lúc này càng thêm hung ác.
“Phằng phằng phằng”. Tức thì ba lần liên kích, đánh không chệch chút nào vào người ba tên võ sư.
Ba tên đó vẫn chú ý đến sợi dây thừng, chỉ sợ Diệp Thiên Vân chạy mất, bỏ qua lực lượng thân mình có. Ba quyền nhanh như chớp tấn công vào chính ngực, đầu trong chớp mắt bị nổ tung, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe ra tứ phía.
Tức nước vỡ bờ, sao mà không kích thích sự hung ác. Những tên võ sư còn lại mặt tái mét, ai cũng không ngờ Diệp Thiên Vân trong hoàn cảnh như này mà vẫn còn sức lực để phản kích lại.
Người chúng lạnh toát, không ai dám tiến lên. Võ sư khác không tên nào dám tiến lên trước. Võ sư phía sau ngầm vui mừng, vui vì người chết không phải mình.
Khi mọi người còn ngây ra, cố gắng lấy chút dũng khí. Diệp Thiên Vân đã nhảy lên cao ba mét. Dường như vuông góc với vách núi còn có nham thạch nhẵn bóng người không thể leo lên được.
Võ sư ra tay hôm nay biết rõ tính kiên cường cứng rắn của Diệp Thiên Vân. Ngộ nhỡ để hắn chạy thoát, Hoàng gia chắc chắn sẽ tìm trả thù. Đúng vậy, một sự báo thù cực đoan, cho nên Diệp Thiên Vân coi như là rời đi, cũng cần phải bảo vệ được tính mạng, nếu không thì Song Phong trấn một ngày cũng không thể an toàn
“Là tên nào dám to gan như vậy? Dám phản bội lại Song Phong trấn?”
Tên áo tím nhìn thấy đối phương chạy thoát. Sợ hãi toát mồ hôi hột. quân địch đứng thẳng như vậy, kết quả không thể tưởng tượng nổi.
Điều khiến người ta thấy chính là tên áo đen cứu Diệp Thiên Vân không lộ diện, hắn che mặt, trong lúc vội vàng không ai nhận ra hắn là ai, tên áo đen dựng thẳng ngón tay giữa với tên áo tím, ngay sau đó hòn đá nện xuống.
“Mọi người cẩn thận, rời khỏi đây mau”.
Tâm trí mọi người đang đoán thân thế của tên áo đen. Không chú ý đến nhiều sự phòng ngự, đá vụn rơi xuống, giống như những con ruồi không đầu, bọn đứng dưới thấy vậy mới lui lại tránh.
Trong lúc do dự, Diệp Thiên Vân đã được cứu lên phía trên. Tên áo tím mắt đỏ hoe như con trâu đực, dẫm mạnh một chân xuống nói: “Nếu như hôm nay không đoán được ra ngươi là ai. Hoàng gia ta còn có mặt mũi nào ở Song Phong trấn nữa”.
Tên áo đen không chú ý đến lời chửi bới ấy, kéo Diệp Thiên Vân lên khỏi thạch bích rồi chạy ra ngoài Song Phong trấn.
Diệp Thiên Vân ở trên lưng cảm thấy được hơi thở dồn dập và tiếng tim đập nhanh, biết người cõng mình nhất định cũng rất mệt.
Hắn giờ rất buồn ngủ, buồn ngủ tới mức không thể mở mắt ra được, lần này đã dốc toàn lực, nhưng vẫn bị thương nặng.
Võ sư Hoàng gia thấy Diệp Thiên Vân và tên áo đen quẹo vào chỗ rẽ rồi biến mất, tên áo tím chần chừ. Cấp bách nói: “Không được để hai tên đó chạy mất, chỉ cần chưa rời khỏi địa bàn Nga Mi, nhất định phải tra cho ra chỗ chúng”.
“Thiện Nhi. Theo ta nghĩ không cần đi nữa”. Lão già lộ sắc mặt bất đắc dĩ.
“Nhị thúc, cái này rốt cuộc là sao đây?” Mắt tên áo tím lộ vẻ bất kham, trong thời gian mấy giây, hôm nay có thể tấn công hắn, chỉ tiếc là thế sự khó lường…
Lão già cầm đầu nhìn xuống đất, thở dài trầm giọng nói: “Ngươi xem Hoàng gia rốt cuộc đã bị tổn thất bao nhiêu người rồi? Cái giá phải trả quá đắt!”
Mọi người nghe xong dường như cùng nhìn xuống đất. Tổng cộng có bảy cái thi thể còn nguyên vẹn nằm sõng soài trên mặt đất. Một cái mất đầu, một cái mất tứ chi. Thậm chí cơ thể còn bị vỡ vụn.
Song Phong trấn người nào cũng biết võ thuật, nhưng gần đây lại vô cùng yên tĩnh, có vài người thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, không chịu được nôn ọe ra.
“Mặc niệm hai phút”. Một võ sư trung tuổi hơi sợ hãi dặn dò nói: “Hắn lại ngăn cản hai phút”.
Tất cả mọi người im lặng.
Hai phút trôi qua rất nhanh, chỉ có một trăm hai mươi giây. Vừa nãy Diệp Thiên Vân một mình mình chống lại mười mấy tên võ sư gần hai phút tấn công như nước.
Lão già mặt ngươi rất khó coi, cơn giông tố, đối phương dựa vào cơ thể chống đỡ lại. Điều này tuyệt đối là một kỳ tích.
Võ sư ánh mắt sắc bén nhìn vị trí giao đấu vừa nãy, lạnh ở sống mũi.
Dưới chân Diệp Thiên Vân là đá hoa cương thiên nhiên, nhưng trên mặt đã che kín mạng nhện, hơn nữa còn rõ ràng hai dấu chân, lõm xuống sâu khoảng nửa thước. Có thể thấy trận giao đấu vô cùng ác liệt.
Quá đáng sợ. Đối thủ đùa như vậy, một khi đối thủ thực sự hung ác thì có bao nhiêu người có thể chịu nổi đòn đánh của hắn?
Một lúc sau, lão già đứng đầu nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi, Hoàng gia tăng cường hai người tuần tra 24/24. Phát hiện bất kỳ điều gì khác thường thì báo động.
“Thế chúng…”Tên áo tím trừng mắt nhìn hai người chạy mất mà tức giận nói.
“Bên ngoài có rất nhiều du khách của Nga Mi, lẽ nào đi lục soát từng nhà sao?” Lão già cầm đầu có chút thiếu kiên nhẫn phất tay nói: “Để lại hai người dọn dẹp hiện trường, những người khác trở về Hoàng gia”.
“Cố lên chút nữa, sắp đến rồi”. người áo đen đi qua một đoạn đường thì lại quay lại, từ trên thạch bích vòng qua mấy khúc quặt thì lại quay trở lại Song Phong trấn.
Mũ đội đầu và khăn che mặt đã thấm ướt, mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy người mà hắn cõng trên lưng khiến hắn vô cùng mất sức, nhưng vẫn cố gắng từng bước lê lết đi.
Người áo đen dừng bước nhìn lên phía trước. Lập tức quay lại nhìn Diệp Thiên Vân đang bị trọng thương. Chau ngươi nói: “Chỉ cần đi qua đây thì có thể cứu rồi”.
Diệp Thiên Vân không còn sức lực để gật dầu. Miệng hắn không ngừng có máu chảy, có thể cảm nhận được vết thương của mình quá nặng.
Thực lực trong Song Phong trấn khó mà dự đoán được, trong số đối thủ vây lấy mình. Lão già chí ít vượt lên ranh giới của tôn sư. Võ sư còn thừa tuy không phải là tôn sư, nhưng cũng lẫn nhau không xa. Toàn thể thực lực trở nên cao, mới là nguyên nhân thất bại ngày hôm nay.
Có thể thoát được tính mạng khỏi tay hơn mười võ sư, Diệp Thiên Vân không biết là mạng lớn của mình hay may mắn, kim trung tráo giống sứ mạng gánh vác hắn, giờ đã che kín vết rách. Hắn không biết lần này vết thương đến khi nào mới có thể hồi phục.
“Đến rồi!” Đang lúc Diệp Thiên Vân đang bi quan đến tương lai, người mặc áo đen thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Được hay không xem vận may của ngươi”.
Diệp Thiên Vân cố gắng quay đầu đi. Người áo đen mang hắn đến địa giới là trước sơn động, xung quanh chỉ có nham thạch nhẵn bóng, đến một ngọn cỏ xanh cũng không thấy.
Trong động láng máng nghe được tiếng nước chảy róc rách. Nước chảy dường như có tiết tấu, như đang reo vui sức sống.
“Lát nữa ta dìu đến trong hố sâu, có thể giảm bớt vết thương cho ngươi”. Người áo đen đảo qua một lượt xung quanh, mặt cau có nói: “Ngươi tạm thời không thể rời Song Phong trấn, ta nghĩ chúng chắc chắn sẽ tìm ngươi khắp nơi. Yên tâm dưỡng thương đi”. Nói rồi để hắn nằm xuống, lau mồ hôi cho hắn.
Diệp Thiên Vân ho một tiếng, giờ vết thương của hắn quá nghiêm trọng, nhìn thấy nước xanh biếc trước mặt, không thể nói ra được câu nào.
“Người cao to, đừng nói gì cả. Ngươi không cần cảm ơn ta. Đây là việc tôi nên làm”. Người áo đen lộ mặt ra. Than thở nói: “Nếu không phải ta, ngươi giờ đã không như thế này”.
Diệp Thiên Vân ngửi thấy mùi quen thuộc, nhưng không nghĩ được gì nhiều, quả nhiên là Nguyễn Tiểu Thất.
“Đây là nguồn nước duy nhất của Song Phong trấn chúng ta, Bích thủy thanh tuyền”. Nguyễn Tiểu Thất nhìn thấy ánh mắt mê man của Diệp Thiên Vân, cảm thấy áy náy vô cùng, sắc mặt bất an nói: “Trước khi ta bị thương, đã đến đây té té, do là mùa lạnh, cho nên nó sẽ tăng cường hồi phục vết thương nhanh chóng”.
Diệp Thiên Vân nhớ đến lời của Nguyễn Đồng nói. Bích Thủy Tuyền có công hiệu kéo dài tuổi thọ, xem ra là không phải lừa mình. Hắn cũng hy vọng hồ sâu trước mắt có thể mang lại một kì tích, chỉ là võ sư Hoàng gia có tìm được đến đây hay không?
“Yên tâm đi. Đây là nơi quan trọng của Song Phong trấn, bọn chúng sẽ không biết chúng ta ở đây”. Nguyễn Tiểu Thất dường như có thể đọc hiểu được ánh mắt của hắn, hơi bi thương nói: “Giả dụ ngươi có xảy ra chuyện gì, thế ta…sẽ ân hận cả đời này mất”.
Diệp Thiên Vân không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Xuống nước đi. Ở đây rất sâu, nhất định phải tựa vào bên cạnh”. Nói rồi kéo Diệp Thiên Vân từ từ xuống nước. Cầm chặt lấy tay hắn.
Diệp Thiên Vân vừa vào nước chỉ cảm giác lạnh buốt thấu xương. Cơ thể run lên, mặt méo xệch.
“Cố chịu”. Nguyễn Tiểu Thất thấy sắc mặt hắn, bặm môi không đành lòng nhìn hắn.
Diệp Thiên Vân bị dày vò, kim trung tráo đột nhiên không chịu sự vận hành khống chế. Chống đỡ nhiệt độ thấp của nước, cơ thể càng ngày càng nóng, bên ngoài lại càng ngày càng lạnh. Cảm giác này đau khổ khác thường. Hắn muốn hét lên nhưng không thể hét nổi.
Đúng lúc này sương mù dày đặc bao phủ, nước trong hồ ngay sau đó như nhau. Không ngừng toát ra bọt khí.
“Sao lại trở thành thế này”. Nguyễn Tiểu Thất giật mình sợ hãi, cô chỉ thấy tay Diệp Thiên Vân càng ngày càng bỏng. giống như cầm phải bàn ủi, buông tay phản xạ. Diệp Thiên Vân chìm xuống dưới.
Cố gắng tóm lấy dây, tóm được có nghĩa là nắm bắt được cơ hội. Trong lúc cái chết cập kề, hắn không do dự lựa chọn sự sống. Vì bản năng của mỗi người.
Những tên xung quanh há hốc mồm kinh ngạc. Ngay sau đó hét lên: “Chặt đứt dây thừng”.
Mấy tên võ sư đứng trước nhất xông lên giống như phát điên. Diệp Thiên Vân chạy đi như vậy, để lại cho chúng sự sỉ nhục tột cùng.
Khả năng tiềm tàng của con người là không thể biết được. Hơn nữa lại còn đáng sợ. Diệp Thiên Vân ôm quyết tâm đánh đến cùng, nhưng dây thừng đó lại cho hắn hy vọng được sống.
Diệp Thiên Vân sắp rơi vào cảnh hôn mê bỗng nhiên cảm thấy được từ nguồn gốc của cơ thể tuôn ra một sức mạnh bá đạo. Sức mạnh này tràn đầy sự không cam lòng, thô bạo, phẫn nộ, tàn nhẫn, còn mang theo sự tham lam cứu sinh.
Mấy tên võ sư xông lên phía trước vừa bủa vây được, Diệp Thiên Vân tự nheien đứng tam thể thức, chân trái tay trái ở phía trước, chân phải phía sau, Tay phải đặt vào sườn phải. Đồng thời tiến bước, chân trái tiến lên phía trước, chân phải cũng theo đó mà tiến, tay phải đánh về phía trước.
Liên hoàn nửa bước, dường như dùng hết toàn bộ sức lực.
Diệp Thiên Vân vào thời khắc này không có bất kỳ sự tưởng tượng nào, cơ thể dùng lực, người nổi gân xanh. Đường vân khéo léo, tỉ mỉ khiến hắn vào lúc này càng thêm hung ác.
“Phằng phằng phằng”. Tức thì ba lần liên kích, đánh không chệch chút nào vào người ba tên võ sư.
Ba tên đó vẫn chú ý đến sợi dây thừng, chỉ sợ Diệp Thiên Vân chạy mất, bỏ qua lực lượng thân mình có. Ba quyền nhanh như chớp tấn công vào chính ngực, đầu trong chớp mắt bị nổ tung, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe ra tứ phía.
Tức nước vỡ bờ, sao mà không kích thích sự hung ác. Những tên võ sư còn lại mặt tái mét, ai cũng không ngờ Diệp Thiên Vân trong hoàn cảnh như này mà vẫn còn sức lực để phản kích lại.
Người chúng lạnh toát, không ai dám tiến lên. Võ sư khác không tên nào dám tiến lên trước. Võ sư phía sau ngầm vui mừng, vui vì người chết không phải mình.
Khi mọi người còn ngây ra, cố gắng lấy chút dũng khí. Diệp Thiên Vân đã nhảy lên cao ba mét. Dường như vuông góc với vách núi còn có nham thạch nhẵn bóng người không thể leo lên được.
Võ sư ra tay hôm nay biết rõ tính kiên cường cứng rắn của Diệp Thiên Vân. Ngộ nhỡ để hắn chạy thoát, Hoàng gia chắc chắn sẽ tìm trả thù. Đúng vậy, một sự báo thù cực đoan, cho nên Diệp Thiên Vân coi như là rời đi, cũng cần phải bảo vệ được tính mạng, nếu không thì Song Phong trấn một ngày cũng không thể an toàn
“Là tên nào dám to gan như vậy? Dám phản bội lại Song Phong trấn?”
Tên áo tím nhìn thấy đối phương chạy thoát. Sợ hãi toát mồ hôi hột. quân địch đứng thẳng như vậy, kết quả không thể tưởng tượng nổi.
Điều khiến người ta thấy chính là tên áo đen cứu Diệp Thiên Vân không lộ diện, hắn che mặt, trong lúc vội vàng không ai nhận ra hắn là ai, tên áo đen dựng thẳng ngón tay giữa với tên áo tím, ngay sau đó hòn đá nện xuống.
“Mọi người cẩn thận, rời khỏi đây mau”.
Tâm trí mọi người đang đoán thân thế của tên áo đen. Không chú ý đến nhiều sự phòng ngự, đá vụn rơi xuống, giống như những con ruồi không đầu, bọn đứng dưới thấy vậy mới lui lại tránh.
Trong lúc do dự, Diệp Thiên Vân đã được cứu lên phía trên. Tên áo tím mắt đỏ hoe như con trâu đực, dẫm mạnh một chân xuống nói: “Nếu như hôm nay không đoán được ra ngươi là ai. Hoàng gia ta còn có mặt mũi nào ở Song Phong trấn nữa”.
Tên áo đen không chú ý đến lời chửi bới ấy, kéo Diệp Thiên Vân lên khỏi thạch bích rồi chạy ra ngoài Song Phong trấn.
Diệp Thiên Vân ở trên lưng cảm thấy được hơi thở dồn dập và tiếng tim đập nhanh, biết người cõng mình nhất định cũng rất mệt.
Hắn giờ rất buồn ngủ, buồn ngủ tới mức không thể mở mắt ra được, lần này đã dốc toàn lực, nhưng vẫn bị thương nặng.
Võ sư Hoàng gia thấy Diệp Thiên Vân và tên áo đen quẹo vào chỗ rẽ rồi biến mất, tên áo tím chần chừ. Cấp bách nói: “Không được để hai tên đó chạy mất, chỉ cần chưa rời khỏi địa bàn Nga Mi, nhất định phải tra cho ra chỗ chúng”.
“Thiện Nhi. Theo ta nghĩ không cần đi nữa”. Lão già lộ sắc mặt bất đắc dĩ.
“Nhị thúc, cái này rốt cuộc là sao đây?” Mắt tên áo tím lộ vẻ bất kham, trong thời gian mấy giây, hôm nay có thể tấn công hắn, chỉ tiếc là thế sự khó lường…
Lão già cầm đầu nhìn xuống đất, thở dài trầm giọng nói: “Ngươi xem Hoàng gia rốt cuộc đã bị tổn thất bao nhiêu người rồi? Cái giá phải trả quá đắt!”
Mọi người nghe xong dường như cùng nhìn xuống đất. Tổng cộng có bảy cái thi thể còn nguyên vẹn nằm sõng soài trên mặt đất. Một cái mất đầu, một cái mất tứ chi. Thậm chí cơ thể còn bị vỡ vụn.
Song Phong trấn người nào cũng biết võ thuật, nhưng gần đây lại vô cùng yên tĩnh, có vài người thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, không chịu được nôn ọe ra.
“Mặc niệm hai phút”. Một võ sư trung tuổi hơi sợ hãi dặn dò nói: “Hắn lại ngăn cản hai phút”.
Tất cả mọi người im lặng.
Hai phút trôi qua rất nhanh, chỉ có một trăm hai mươi giây. Vừa nãy Diệp Thiên Vân một mình mình chống lại mười mấy tên võ sư gần hai phút tấn công như nước.
Lão già mặt ngươi rất khó coi, cơn giông tố, đối phương dựa vào cơ thể chống đỡ lại. Điều này tuyệt đối là một kỳ tích.
Võ sư ánh mắt sắc bén nhìn vị trí giao đấu vừa nãy, lạnh ở sống mũi.
Dưới chân Diệp Thiên Vân là đá hoa cương thiên nhiên, nhưng trên mặt đã che kín mạng nhện, hơn nữa còn rõ ràng hai dấu chân, lõm xuống sâu khoảng nửa thước. Có thể thấy trận giao đấu vô cùng ác liệt.
Quá đáng sợ. Đối thủ đùa như vậy, một khi đối thủ thực sự hung ác thì có bao nhiêu người có thể chịu nổi đòn đánh của hắn?
Một lúc sau, lão già đứng đầu nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi, Hoàng gia tăng cường hai người tuần tra 24/24. Phát hiện bất kỳ điều gì khác thường thì báo động.
“Thế chúng…”Tên áo tím trừng mắt nhìn hai người chạy mất mà tức giận nói.
“Bên ngoài có rất nhiều du khách của Nga Mi, lẽ nào đi lục soát từng nhà sao?” Lão già cầm đầu có chút thiếu kiên nhẫn phất tay nói: “Để lại hai người dọn dẹp hiện trường, những người khác trở về Hoàng gia”.
“Cố lên chút nữa, sắp đến rồi”. người áo đen đi qua một đoạn đường thì lại quay lại, từ trên thạch bích vòng qua mấy khúc quặt thì lại quay trở lại Song Phong trấn.
Mũ đội đầu và khăn che mặt đã thấm ướt, mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy người mà hắn cõng trên lưng khiến hắn vô cùng mất sức, nhưng vẫn cố gắng từng bước lê lết đi.
Người áo đen dừng bước nhìn lên phía trước. Lập tức quay lại nhìn Diệp Thiên Vân đang bị trọng thương. Chau ngươi nói: “Chỉ cần đi qua đây thì có thể cứu rồi”.
Diệp Thiên Vân không còn sức lực để gật dầu. Miệng hắn không ngừng có máu chảy, có thể cảm nhận được vết thương của mình quá nặng.
Thực lực trong Song Phong trấn khó mà dự đoán được, trong số đối thủ vây lấy mình. Lão già chí ít vượt lên ranh giới của tôn sư. Võ sư còn thừa tuy không phải là tôn sư, nhưng cũng lẫn nhau không xa. Toàn thể thực lực trở nên cao, mới là nguyên nhân thất bại ngày hôm nay.
Có thể thoát được tính mạng khỏi tay hơn mười võ sư, Diệp Thiên Vân không biết là mạng lớn của mình hay may mắn, kim trung tráo giống sứ mạng gánh vác hắn, giờ đã che kín vết rách. Hắn không biết lần này vết thương đến khi nào mới có thể hồi phục.
“Đến rồi!” Đang lúc Diệp Thiên Vân đang bi quan đến tương lai, người mặc áo đen thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Được hay không xem vận may của ngươi”.
Diệp Thiên Vân cố gắng quay đầu đi. Người áo đen mang hắn đến địa giới là trước sơn động, xung quanh chỉ có nham thạch nhẵn bóng, đến một ngọn cỏ xanh cũng không thấy.
Trong động láng máng nghe được tiếng nước chảy róc rách. Nước chảy dường như có tiết tấu, như đang reo vui sức sống.
“Lát nữa ta dìu đến trong hố sâu, có thể giảm bớt vết thương cho ngươi”. Người áo đen đảo qua một lượt xung quanh, mặt cau có nói: “Ngươi tạm thời không thể rời Song Phong trấn, ta nghĩ chúng chắc chắn sẽ tìm ngươi khắp nơi. Yên tâm dưỡng thương đi”. Nói rồi để hắn nằm xuống, lau mồ hôi cho hắn.
Diệp Thiên Vân ho một tiếng, giờ vết thương của hắn quá nghiêm trọng, nhìn thấy nước xanh biếc trước mặt, không thể nói ra được câu nào.
“Người cao to, đừng nói gì cả. Ngươi không cần cảm ơn ta. Đây là việc tôi nên làm”. Người áo đen lộ mặt ra. Than thở nói: “Nếu không phải ta, ngươi giờ đã không như thế này”.
Diệp Thiên Vân ngửi thấy mùi quen thuộc, nhưng không nghĩ được gì nhiều, quả nhiên là Nguyễn Tiểu Thất.
“Đây là nguồn nước duy nhất của Song Phong trấn chúng ta, Bích thủy thanh tuyền”. Nguyễn Tiểu Thất nhìn thấy ánh mắt mê man của Diệp Thiên Vân, cảm thấy áy náy vô cùng, sắc mặt bất an nói: “Trước khi ta bị thương, đã đến đây té té, do là mùa lạnh, cho nên nó sẽ tăng cường hồi phục vết thương nhanh chóng”.
Diệp Thiên Vân nhớ đến lời của Nguyễn Đồng nói. Bích Thủy Tuyền có công hiệu kéo dài tuổi thọ, xem ra là không phải lừa mình. Hắn cũng hy vọng hồ sâu trước mắt có thể mang lại một kì tích, chỉ là võ sư Hoàng gia có tìm được đến đây hay không?
“Yên tâm đi. Đây là nơi quan trọng của Song Phong trấn, bọn chúng sẽ không biết chúng ta ở đây”. Nguyễn Tiểu Thất dường như có thể đọc hiểu được ánh mắt của hắn, hơi bi thương nói: “Giả dụ ngươi có xảy ra chuyện gì, thế ta…sẽ ân hận cả đời này mất”.
Diệp Thiên Vân không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Xuống nước đi. Ở đây rất sâu, nhất định phải tựa vào bên cạnh”. Nói rồi kéo Diệp Thiên Vân từ từ xuống nước. Cầm chặt lấy tay hắn.
Diệp Thiên Vân vừa vào nước chỉ cảm giác lạnh buốt thấu xương. Cơ thể run lên, mặt méo xệch.
“Cố chịu”. Nguyễn Tiểu Thất thấy sắc mặt hắn, bặm môi không đành lòng nhìn hắn.
Diệp Thiên Vân bị dày vò, kim trung tráo đột nhiên không chịu sự vận hành khống chế. Chống đỡ nhiệt độ thấp của nước, cơ thể càng ngày càng nóng, bên ngoài lại càng ngày càng lạnh. Cảm giác này đau khổ khác thường. Hắn muốn hét lên nhưng không thể hét nổi.
Đúng lúc này sương mù dày đặc bao phủ, nước trong hồ ngay sau đó như nhau. Không ngừng toát ra bọt khí.
“Sao lại trở thành thế này”. Nguyễn Tiểu Thất giật mình sợ hãi, cô chỉ thấy tay Diệp Thiên Vân càng ngày càng bỏng. giống như cầm phải bàn ủi, buông tay phản xạ. Diệp Thiên Vân chìm xuống dưới.
/662
|