Chương 1 : “Núi vàng”* lớn nhất.
(*) Núi vàng ở đây chỉ chỗ dựa vững chãi.
Cuối cùng cũng giải quyết xong tên tổ tông tỏ vẻ ngôi sao kia.
Mạc Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên máy bay hạng phổ thông, có lẽ chỉ khi ở trên máy bay cô mới có thể yên tâm ngủ.
Ngôi sao bây giờ càng ngày càng khó dẫn dắt, hơi có danh tiếng một chút là không muốn diễn, tỏ vẻ ngôi sao, đưa ra những yêu cầu vớ vẩn, kỳ lạ, không thể tưởng tượng nổi.
Mạc Tiểu Mễ đã gặp nhiều minh tinh nhỏ như thế rồi, chỉ có gương mặt, không có kỹ năng diễn xuất, không tạo ra được cái thành tựu gì, đến khi nào hết “hot” thì sẽ trở thành “sao xịt”.
Nhưng cô là một người quản lý có thâm niên, không dám đắc tội với những ngôi sao nhỏ do mình tự nâng đỡ, chỉ sợ ngôi sao nhỏ này giống với những nghệ sĩ lúc trước, chỉ cần không vui một tí là yêu cầu đổi người quản lý, cho dù họ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng rất cao.
Điều này khiến Mạc Tiểu Mễ không thể nào hiểu nổi.
Thôi bỏ đi, đã một ngày hai đêm không ngủ ngon giấc rồi, nhân lúc ngồi máy bay có thể ngủ được mấy tiếng.
Trước khi máy bay cất cánh, nữ tiếp viên xinh đẹp nhẹ nhàng đi đến nói: “Xin chào cô Mạc. Cô là khách hàng thân thiết của hãng hàng không Nam Phương của chúng tôi, điểm tích lũy nhận được có thể được nâng cấp lên hạng thương gia miễn phí trên chuyến bay này, nếu cô đồng ý nâng hạng ghế tôi sẽ lập tức làm thủ tục liên quan cho cô. ”
“Hả?”. Mạc Tiểu Mễ sững sờ, người vạn năm xui xẻo như cô vậy mà lần này lại may mắn à?
Nhưng hy vọng không phải là vận cứt chó!
Chỗ ngồi của cô là khoang phổ thông, lại còn ghế giữa ba người nên không dễ ngủ. Nếu như có thể nâng lên hạng thương gia miễn phí, chỗ ngồi lớn mà còn thoải mái, nhất định có thể ngủ ngon .
“Cám ơn cô, tôi đồng ý nâng hạng ghế.” Mạc Tiểu Mễ mỉm cười nói, miễn phí mà, mắc gì không đồng ý chứ ?
Dưới sự chỉ dẫn của tiếp viên hàng không, Mạc Tiểu Mễ đã làm xong thủ tục liên quan, sau đó cầm lấy túi xách đi theo tiếp viên hàng không đến khoang hạng thương gia.
Khoang hạng thương gia quả nhiên rộng rãi hơn một chút.
Mạc Tiểu Mễ ngồi chỗ bên trái gần sát cửa sổ nhất ở hàng ghế thứ ba.
Tâm trạng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu!
Mạc Tiểu Mễ lấy bịt mắt ra đeo vào, bắt đầu ngủ bù .
Cho dù bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, chắc là có người ngồi bên cạnh cô, Mạc Tiểu Mễ cũng không muốn nói câu nào.
Cô chỉ muốn ngủ, Chu Công mới là “người yêu” thân thiết nhất của cô.
Máy bay cất cánh, cô gái đang ngủ, còn ngáy khò khò.
Máy bay bình ổn, cô gái đổi tư thế khác thoải mái hơn, tiếp tục ngủ.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, có thứ gì đó rơi ra từ túi xách của cô gái, là thẻ căn cước.
Người đàn ông bên cạnh thấy cô gái ngủ ngon như vậy thì cúi người nhặt lên giúp cô gái, vô tình nhìn thấy cái tên bên trên, hơi ngẩn ra.
Mạc Tiểu Mễ?
Đó là Mạc Tiểu Mễ từ nhỏ không có sữa uống, chỉ ăn cháo mà lớn lên đó sao?
Người đàn ông có hơi ngạc nhiên, mắt nhìn lên khuôn mặt cô gái, nhưng nhìn thấy cô đang đeo một cái bịt mắt hình con ếch có cặp mắt đang lồi lên, anh lắc đầu bật cười, sau đó đặt thẻ căn cước bên cạnh cô gái.
Mặc dù ngủ ngon, nhưng Mạc Tiểu Mễ không chống lại được nhu cầu sinh lý, cô muốn đi vệ sinh.
Tháo bịt mắt ra, Mạc Tiểu Mễ lịch sự nói: “Anh gì ơi, xin nhường đường một chút, cám ơn”.
Người đàn ông không động đậy mà dùng đôi mắt hẹp dài xinh đẹp đó nhìn sang Mạc Tiểu Mễ.
Hơi đen một chút!
Còn hơi mập!
Nhưng eo vẫn xem như thon thả !
Đôi mắt kia vẫn khiến Cố Ngôn Trạch nhận ra, đây là Mạc Tiểu Mễ trong ấn tượng lúc nhỏ của anh .
Mạc Tiểu Mễ thấy anh không động thì hơi ngạc nhiên, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Là anh!
Mái tóc ngắn củi làm cho người đàn ông trông càng có vẻ tinh thần hơn, làn da trắng nõn làm cô đố kỵ không thôi, đôi mắt hẹp dài sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng cộng với khí chất toát ra trên người, ở đâu cũng đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Ô?”. Mạc Tiểu Mễ sửng sốt: “Nhóc què?”
Ánh mắt vốn đang có ý cười của Cố Ngôn Trạch biến thành vẻ khinh thường âm u, đó là một vết sẹo luôn ở trong lòng anh.
Mạc Tiểu Mễ này vẫn đáng ghét như lúc nhỏ vậy !
Cô mới là đồ què,cả nhà cô đều là đồ què.
Trong lòng Cố Ngôn Trạch đang chửi thầm !
Mạc Tiểu Mễ thật sự muốn đập mấy cái lên cái miệng của mình, đây chính là “núi vàng” lớn nhất trong những người cô quen đấy.
Bây giờ không chỉ không dựa được “núi lớn”, mà còn đắc tội với “núi lớn” rồi.
Người ta chỉ cần một đầu ngón tay thôi đã có thể làm cô thân bại danh liệt, không làm được trò trống gì !
/1506
|