Để xem ngươi có chết hay không? Trong mắt Tạ Tuyết Thần tràn đấy khoái ý.
Thế nhưng sau một khắc, vẻ mặt hắn biến đổi trở nên kinh ngạc. Bởi vì thiết phiến quán chú cương khí toàn thân của chính mình, sắc bén không gì sánh kịp, tuy rằng đâm tới trước ngực đối phương, nhưng lại không truyền đến cảm giác tương xứng – loại cảm giác đâm trúng trái tim, mà giống như bị vật gì cản trở.
Đây là chuyện gì? Không đợi Tạ Tuyết Thần suy nghĩ cẩn thận, đoản kiếm màu đen trong tay Đường Phong cũng đã chém tới hắn.
Đường Phong vốn định nhờ Bất Phôi Giáp yểm hộ, một kiếm đâm chết súc sinh này, thế nhưng tiến triển sự việc và kế hoạch của mình luôn luôn có một chút chênh lệch. Tuy rằng một kích của Tạ Tuyết Thần nhờ Bất Phôi Giáp chống đỡ mà mình không bị thương, nhưng trước mặt lại truyền đến một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể triệt tiêu. Thân thể Đường Phong bị bức lui một chút, đoản kiếm màu đen cũng bởi vì cự ly không đủ mà không thể đâm vào thân thể đối phương. Đường Phong chỉ có thể biến chiêu, một kiếm đâm tới cánh tay Tạ Tuyết Thần.
"Phập!" một tiếng, nửa đoạn cánh tay bay ra ngoài. Máu phun ra như suối từ khuỷu tay Tạ Tuyết Thần.
Biểu tình trên mặt Tạ Tuyết Thần như dại ra, ngây ngốc nhìn Đường Phong, lại nhìn đoạn cánh tay của mình. Lập tức, một tiếng kêu cực kỳ bi thảm đau đớn từ trong miệng hắn truyền ra.
Một chiêu đắc thủ, Đường Phong không lùi mà tiến tới, mang theo khí thế kiên quyết mà bá đạo, đoản kiếm trên tay cắt về phía yết hầu Tạ Tuyết Thần.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Đây là tất yếu. Mình và Tạ Tuyết Thần thực tế không có thù hận gì, nhưng ngày hôm nay, Tạ Tuyết Thần đã xem mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vì vậy, Đường Phong tuyệt đối không thể lưu lại tính mệnh người này. Lấy thực lực hiện tại của mình, căn bản còn chưa đủ để đối đầu với một con quái vật khổng lồ như Đại Tuyết Cung.
Huống chi người này cùng Tiếu thúc và Đoạn thúc liều mạng, muốn giết chết hai người. Đường Phong cũng muốn vì hai người bọn họ ra một chút sức lực.
Tạ Tuyết Thần phỏng chừng là thật sự ngây người. Cánh tay cụt đau nhức khiến người hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, trong miệng không ngừng kêu la thảm thiết, ngay cả chiêu thứ hai của Đường Phong hắn cũng hoàn toàn không có ý định né tránh.
Mắt thấy đoản kiếm màu đen sắp lướt qua cổ Tạ Tuyết Thần, khiến hắn triệt để trở thành vong hồn dưới kiếm, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một cỗ kình khí. Cỗ kình khí này không lớn, lực đạo cũng rất xảo diệu. Tuy trong nháy mắt Đường Phong cảm nhận được cỗ kình khí này, muốn tìm cách tránh đi, nhưng căn bản lại không làm được bất động tác gì. Cỗ kính khí đã bắn trúng đoản kiếm màu đen trong tay hắn.
Mũi kiếm chỉ xẹt qua một đường cong trên cổ Tạ Tuyết Thần, lưu lại trên cổ hắn một vết tích mờ nhạt. Cùng lúc đó, Đường Phong cảm thấy hoa mắt, bên người Tạ Tuyết Thần xuất hiện trung niên nhân gọi là Âu Dương Vũ, chắn trước mặt Tạ Tuyết Thần, thần binh trên tay nhẹ nhàng phiêu hốt như vẽ.
Một kiếm này không có ý sát nhân hay đả thương người, chỉ là muốn ép Đường Phong thối lui mà thôi.
Tuy không cam lòng, nhưng Đường Phong tự nhận mình ở trước mặt một cao thủ Linh giai cho dù thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng không làm gì được, huống chi cao thủ Linh Giai này còn có thần binh.
Không hề nghĩ ngợi, Đường Phong vội vã lui ra sau vài bước, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Sau khi Âu Dương Vũ bình ổn, Tuyết Nữ cũng theo sát tới. Hai vị cao thủ Linh Giai nhìn thoáng qua nhau, cũng không có bất cứ hành động gì.
- Âu Dương tiên sinh… Giúp ta… Giết bọn họ. Giết tất cả mọi người ở đây.
Tạ Tuyết Thần cất giọng âm lãnh, bởi vì phẫn nộ và không cam lòng mà khuôn mặt vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt khiến hắn run rẩy, nhưng vẫn âm trầm rít lên.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Thấy Âu Dương Vũ thờ ơ, Tạ Tuyết Thần giống như vô cùng gian nan đưa ra kết luận:
- Chỉ cần Âu Dương tiên sinh có thể giúp ta giết sạch bọn chúng, từ nay về sau Đại Tuyết Cung là trâu ngựa của Huyết Vụ Thành.
Hắn nói như vậy chính là muốn bộc lộ ý đầu nhập vào Huyết Vũ Thành.
Nhưng Âu Dương Vũ không hề đổi sắc, chậm rãi lắc đầu.
- Tại sao?
Trên mặt Tạ Tuyết Thần hiện ra một tia tuyệt vọng, phẫn nộ gào lên:
- Lúc này chỉ có Âu Dương tiên sinh mới có thực lực này. Nếu ngài không giúp ta, vậy ai còn có thể giúp ta?
- Đi thôi!
Âu Dương Vũ lạnh nhạt mở miệng nói. Tuy thực lực của hắn cường đại, nhưng Tạ Tuyết Thần hiển nhiên bởi vì đau đớn và phẫn nộ mà quên đi mọi việc, đối phương cũng có một Linh Giai, cũng không phải sơn dương đợi người ta làm thịt, nói giết là có thể giết.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo vài bước, máu từ chỗ tay cụt vẫn tí tách rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ một lát mới mở miệng nói:
- Âu Dương tiên sinh cho rằng Tạ mỗ bị chặt đứt một cánh tay là vô dụng sao? Ta nói cho tiên sinh hay, cho dù ta mất đi một cánh tay, Đại Tuyết cung vẫn như cũ nằm trong sự quản lý của Tạ mỗ ta. Chỉ cần Tạ mỗ nói một tiếng, toàn bộ trên dưới Đại Tuyết cung không dám từ nan. Âu Dương tiên sinh, chỉ cần giúp ta lần này, ngày sau Đại Tuyết cung chính là hậu thuẫn kiên cố và minh hữu của ngài.
Tạ Tuyết Thần càng không ngừng tự quyết định. Hiện tại hắn không còn giữ thái độ vân đạm phong khinh, nắm chắc đại cục trong tay như ban đầu nữa. Bây giờ hắn hoàn toàn giống như một con bạc khát nước. Chỗ tay cụt máu chảy đầm đìa, như kẻ khùng khùng điên điên.
Tất cả mọi người đứng im tại chỗ. Dưới tình huống có mặt hai vị Linh Giai, các cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt căn bản là không dám khinh cử vọng động.
Âu Dương Vũ quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Nữ, thản nhiên nói:
- Sau này còn găp lại!
Nói xong liền bước tới nắm cổ áo Tạ Tuyết Thần, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Cước bộ Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích khẽ động. Ô Long tam sứ lại đồng thời công tới bọn họ một chiêu, mượn lần công kích này tranh thủ thời gian chốc lát, thân hình ba lão già lảo đảo đuổi theo Tạ Tuyết Thần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Sau khi đi được một đoạn, Vô Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Thang Phi Tiếu, môi rung rung vài cái.
Đường Phong rõ ràng nhận thấy sắc mặt Tiếu thúc đại biến, thân hình có chút lay động.
Không bị ai đuổi theo, lại có Âu Dương Vũ che chở Tạ Tuyết Thần, cho dù là Tuyết Nữ cũng không dễ dàng bắt được đối phương. Lúc này cuộc đại chiến cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Trong lòng Đường Phong tiếc hận vạn phần. Nếu không phải trong lúc tối hậu Âu Dương Vũ đột nhiên xông ra, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ chết dưới kiếm của hắn. Tuy nhiên, cuối cùng cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít Tạ Tuyết Thần bị mình chặt đứt một cánh tay, rốt cuộc vĩnh viễn trở thành phế nhân. Sau này nếu lỡ đụng mặt hắn mà nói, dù Đường Phong không đủ bản lĩnh, chỉ cần thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng có thể tự cứu mình một mạng.
Gió đêm nổi lên, lòng người tràn đầy thê lương lạnh lẽo.
Thế nhưng sau một khắc, vẻ mặt hắn biến đổi trở nên kinh ngạc. Bởi vì thiết phiến quán chú cương khí toàn thân của chính mình, sắc bén không gì sánh kịp, tuy rằng đâm tới trước ngực đối phương, nhưng lại không truyền đến cảm giác tương xứng – loại cảm giác đâm trúng trái tim, mà giống như bị vật gì cản trở.
Đây là chuyện gì? Không đợi Tạ Tuyết Thần suy nghĩ cẩn thận, đoản kiếm màu đen trong tay Đường Phong cũng đã chém tới hắn.
Đường Phong vốn định nhờ Bất Phôi Giáp yểm hộ, một kiếm đâm chết súc sinh này, thế nhưng tiến triển sự việc và kế hoạch của mình luôn luôn có một chút chênh lệch. Tuy rằng một kích của Tạ Tuyết Thần nhờ Bất Phôi Giáp chống đỡ mà mình không bị thương, nhưng trước mặt lại truyền đến một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể triệt tiêu. Thân thể Đường Phong bị bức lui một chút, đoản kiếm màu đen cũng bởi vì cự ly không đủ mà không thể đâm vào thân thể đối phương. Đường Phong chỉ có thể biến chiêu, một kiếm đâm tới cánh tay Tạ Tuyết Thần.
"Phập!" một tiếng, nửa đoạn cánh tay bay ra ngoài. Máu phun ra như suối từ khuỷu tay Tạ Tuyết Thần.
Biểu tình trên mặt Tạ Tuyết Thần như dại ra, ngây ngốc nhìn Đường Phong, lại nhìn đoạn cánh tay của mình. Lập tức, một tiếng kêu cực kỳ bi thảm đau đớn từ trong miệng hắn truyền ra.
Một chiêu đắc thủ, Đường Phong không lùi mà tiến tới, mang theo khí thế kiên quyết mà bá đạo, đoản kiếm trên tay cắt về phía yết hầu Tạ Tuyết Thần.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Đây là tất yếu. Mình và Tạ Tuyết Thần thực tế không có thù hận gì, nhưng ngày hôm nay, Tạ Tuyết Thần đã xem mình như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vì vậy, Đường Phong tuyệt đối không thể lưu lại tính mệnh người này. Lấy thực lực hiện tại của mình, căn bản còn chưa đủ để đối đầu với một con quái vật khổng lồ như Đại Tuyết Cung.
Huống chi người này cùng Tiếu thúc và Đoạn thúc liều mạng, muốn giết chết hai người. Đường Phong cũng muốn vì hai người bọn họ ra một chút sức lực.
Tạ Tuyết Thần phỏng chừng là thật sự ngây người. Cánh tay cụt đau nhức khiến người hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, trong miệng không ngừng kêu la thảm thiết, ngay cả chiêu thứ hai của Đường Phong hắn cũng hoàn toàn không có ý định né tránh.
Mắt thấy đoản kiếm màu đen sắp lướt qua cổ Tạ Tuyết Thần, khiến hắn triệt để trở thành vong hồn dưới kiếm, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một cỗ kình khí. Cỗ kình khí này không lớn, lực đạo cũng rất xảo diệu. Tuy trong nháy mắt Đường Phong cảm nhận được cỗ kình khí này, muốn tìm cách tránh đi, nhưng căn bản lại không làm được bất động tác gì. Cỗ kính khí đã bắn trúng đoản kiếm màu đen trong tay hắn.
Mũi kiếm chỉ xẹt qua một đường cong trên cổ Tạ Tuyết Thần, lưu lại trên cổ hắn một vết tích mờ nhạt. Cùng lúc đó, Đường Phong cảm thấy hoa mắt, bên người Tạ Tuyết Thần xuất hiện trung niên nhân gọi là Âu Dương Vũ, chắn trước mặt Tạ Tuyết Thần, thần binh trên tay nhẹ nhàng phiêu hốt như vẽ.
Một kiếm này không có ý sát nhân hay đả thương người, chỉ là muốn ép Đường Phong thối lui mà thôi.
Tuy không cam lòng, nhưng Đường Phong tự nhận mình ở trước mặt một cao thủ Linh giai cho dù thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng không làm gì được, huống chi cao thủ Linh Giai này còn có thần binh.
Không hề nghĩ ngợi, Đường Phong vội vã lui ra sau vài bước, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Sau khi Âu Dương Vũ bình ổn, Tuyết Nữ cũng theo sát tới. Hai vị cao thủ Linh Giai nhìn thoáng qua nhau, cũng không có bất cứ hành động gì.
- Âu Dương tiên sinh… Giúp ta… Giết bọn họ. Giết tất cả mọi người ở đây.
Tạ Tuyết Thần cất giọng âm lãnh, bởi vì phẫn nộ và không cam lòng mà khuôn mặt vặn vẹo. Đau đớn kịch liệt khiến hắn run rẩy, nhưng vẫn âm trầm rít lên.
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Thấy Âu Dương Vũ thờ ơ, Tạ Tuyết Thần giống như vô cùng gian nan đưa ra kết luận:
- Chỉ cần Âu Dương tiên sinh có thể giúp ta giết sạch bọn chúng, từ nay về sau Đại Tuyết Cung là trâu ngựa của Huyết Vụ Thành.
Hắn nói như vậy chính là muốn bộc lộ ý đầu nhập vào Huyết Vũ Thành.
Nhưng Âu Dương Vũ không hề đổi sắc, chậm rãi lắc đầu.
- Tại sao?
Trên mặt Tạ Tuyết Thần hiện ra một tia tuyệt vọng, phẫn nộ gào lên:
- Lúc này chỉ có Âu Dương tiên sinh mới có thực lực này. Nếu ngài không giúp ta, vậy ai còn có thể giúp ta?
- Đi thôi!
Âu Dương Vũ lạnh nhạt mở miệng nói. Tuy thực lực của hắn cường đại, nhưng Tạ Tuyết Thần hiển nhiên bởi vì đau đớn và phẫn nộ mà quên đi mọi việc, đối phương cũng có một Linh Giai, cũng không phải sơn dương đợi người ta làm thịt, nói giết là có thể giết.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo vài bước, máu từ chỗ tay cụt vẫn tí tách rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ một lát mới mở miệng nói:
- Âu Dương tiên sinh cho rằng Tạ mỗ bị chặt đứt một cánh tay là vô dụng sao? Ta nói cho tiên sinh hay, cho dù ta mất đi một cánh tay, Đại Tuyết cung vẫn như cũ nằm trong sự quản lý của Tạ mỗ ta. Chỉ cần Tạ mỗ nói một tiếng, toàn bộ trên dưới Đại Tuyết cung không dám từ nan. Âu Dương tiên sinh, chỉ cần giúp ta lần này, ngày sau Đại Tuyết cung chính là hậu thuẫn kiên cố và minh hữu của ngài.
Tạ Tuyết Thần càng không ngừng tự quyết định. Hiện tại hắn không còn giữ thái độ vân đạm phong khinh, nắm chắc đại cục trong tay như ban đầu nữa. Bây giờ hắn hoàn toàn giống như một con bạc khát nước. Chỗ tay cụt máu chảy đầm đìa, như kẻ khùng khùng điên điên.
Tất cả mọi người đứng im tại chỗ. Dưới tình huống có mặt hai vị Linh Giai, các cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt căn bản là không dám khinh cử vọng động.
Âu Dương Vũ quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Nữ, thản nhiên nói:
- Sau này còn găp lại!
Nói xong liền bước tới nắm cổ áo Tạ Tuyết Thần, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Cước bộ Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích khẽ động. Ô Long tam sứ lại đồng thời công tới bọn họ một chiêu, mượn lần công kích này tranh thủ thời gian chốc lát, thân hình ba lão già lảo đảo đuổi theo Tạ Tuyết Thần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Sau khi đi được một đoạn, Vô Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Thang Phi Tiếu, môi rung rung vài cái.
Đường Phong rõ ràng nhận thấy sắc mặt Tiếu thúc đại biến, thân hình có chút lay động.
Không bị ai đuổi theo, lại có Âu Dương Vũ che chở Tạ Tuyết Thần, cho dù là Tuyết Nữ cũng không dễ dàng bắt được đối phương. Lúc này cuộc đại chiến cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Trong lòng Đường Phong tiếc hận vạn phần. Nếu không phải trong lúc tối hậu Âu Dương Vũ đột nhiên xông ra, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ chết dưới kiếm của hắn. Tuy nhiên, cuối cùng cũng không phải không có thu hoạch. Chí ít Tạ Tuyết Thần bị mình chặt đứt một cánh tay, rốt cuộc vĩnh viễn trở thành phế nhân. Sau này nếu lỡ đụng mặt hắn mà nói, dù Đường Phong không đủ bản lĩnh, chỉ cần thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng có thể tự cứu mình một mạng.
Gió đêm nổi lên, lòng người tràn đầy thê lương lạnh lẽo.
/1679
|