Theo ánh sáng đèn điện, cuối cùng cô ta cũng nhìn rõ tình hình trước mắt. Bên trong phòng vô cùng lộn xộn, ba người anh Lưu đã hôn mê bất tỉnh, thế nhưng chắc không có vấn đề gì lớn cả.
Người khống chế cô là một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài rất bình thường, thế nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sắc bén, chỉ nhìn một cái là không thể quên được, nó như thẳng thừng nói với cô ta, người đàn ông này không đơn giản.
Ánh mắt Triệu Nam Thiên cũng rơi lên người đối phương, khoảng thời gian này anh gặp không ít người đẹp, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt này, không kìm được mà ngây người trong chốc lát.
Bên dưới mặc quần ống rộng màu đen, bên trên mặc chiếc áo sơ mimàu trắng, làn da trắng tinh, mỗi cái nhấc tay đều toát lên vẻ anh dũng, ánh mắt vô cùng xa cách, toát lên dáng vẻ na ná như phụ nữ Hổ Môn.
Triệu Nam Thiên vốn vẫn còn đang hoài nghi thân phận của người này, cho rằng là một nhóm lừa bịp hoặc phi pháp nào đó, cho nên chúng mới để Tiểu Ngũ tới đây lừa bịp là muốn lợi dụng anh làm mấy chuyện phi pháp.
Kết quả nhìn thấy là cô ta, trong lòng chợt bớt đi chút sự nghi ngờ.
“Cô\anh là ai?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Bạch Thảo Phương mỉm cười, sau đó chủ động giới thiệu thân phận mình, thấy Triệu Nam Thiên không tin, cô lấy giấy chứng nhận nghề nghiệp từ trong người ra.
Tiểu Ngũ nhận lấy, nhìn mấy cái rồi đưa cho Triệu Nam Thiên.
Trên giấy nói rất rõ ràng, đối phương là tổ trưởng của bộ phận an toàn thông tin.
Triệu Nam Thiên đã từng nghe tới bộ phận này, phụ trách an toàn thông tin mạng, tổng bộ ở Hoàng Kinh, có chi nhánh khắp mọi nơi trên toàn quốc.
Tiểu Ngũ nhận được cuộc điện thoại kia chắc là chi nhánh bên Đông Châu, danh xưng là Cửu Vinh.
Nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay anh tới đây là để giúp Tiểu Ngũ nói rõ, mặc dù chuyện tối qua có vượt quá quy tắc một chút nhưng dù sao nó cũng không làm tổn hại tới an toàn công cộng, nói cho cùng vẫn là một chuyện tốt.
Nếu đã biết rõ thân phận của đối phương thì hà tất phải cương quyết thêm làm gì, làm to mọi chuyện không hề có lợi cho Tiểu Ngũ.
“Xem ra đúng thật là hiểu lầm, nếu như các cô sớm nói rõ chút thì cũng không có nhiều phiền phức như vậy.”
Triệu Nam Thiên vừa nói vừa buông người phụ nữ trong lòng ra.
Kết quả không ngờ được, người phụ nữ này có tâm lí báo thù khá mạnh mẽ, cô ta dùng giày cao gót giẫm mạnh vào chân anh.
Triệu Nam Thiên cho dù có phòng bị chút nhưng vẫn bị giẫm tới tê tái.
Mẹ kiếp!
Anh đau tới nỗi chửi tục một câu, ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ kia đã chạy mất rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không phục thì đánh lại ván nữa!” Người phụ nữ giơ nắm đấm lên, dáng vẻ hiếu chiến, cảm giác như có thể bắt nạt được Triệu Nam Thiên vậy.
Triệu Nam Thiên cũng lười phải tính toán: “Bỏ đi, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.”
Người phụ nữ không phục, hỏi lại: “Anh nói ai cơ?”
Triệu Nam Thiên hứng thú: “Lẽ nào tôi nói sai rồi, cô không phải phụ nữ?”
“Anh… anh!” Người phụ nữ nhấc cánh tay lên, muốn tiến lên phía trước tảnh luận, từ trước tới giờ cô ta chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy.
Người khống chế cô là một người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài rất bình thường, thế nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sắc bén, chỉ nhìn một cái là không thể quên được, nó như thẳng thừng nói với cô ta, người đàn ông này không đơn giản.
Ánh mắt Triệu Nam Thiên cũng rơi lên người đối phương, khoảng thời gian này anh gặp không ít người đẹp, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt này, không kìm được mà ngây người trong chốc lát.
Bên dưới mặc quần ống rộng màu đen, bên trên mặc chiếc áo sơ mimàu trắng, làn da trắng tinh, mỗi cái nhấc tay đều toát lên vẻ anh dũng, ánh mắt vô cùng xa cách, toát lên dáng vẻ na ná như phụ nữ Hổ Môn.
Triệu Nam Thiên vốn vẫn còn đang hoài nghi thân phận của người này, cho rằng là một nhóm lừa bịp hoặc phi pháp nào đó, cho nên chúng mới để Tiểu Ngũ tới đây lừa bịp là muốn lợi dụng anh làm mấy chuyện phi pháp.
Kết quả nhìn thấy là cô ta, trong lòng chợt bớt đi chút sự nghi ngờ.
“Cô\anh là ai?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Bạch Thảo Phương mỉm cười, sau đó chủ động giới thiệu thân phận mình, thấy Triệu Nam Thiên không tin, cô lấy giấy chứng nhận nghề nghiệp từ trong người ra.
Tiểu Ngũ nhận lấy, nhìn mấy cái rồi đưa cho Triệu Nam Thiên.
Trên giấy nói rất rõ ràng, đối phương là tổ trưởng của bộ phận an toàn thông tin.
Triệu Nam Thiên đã từng nghe tới bộ phận này, phụ trách an toàn thông tin mạng, tổng bộ ở Hoàng Kinh, có chi nhánh khắp mọi nơi trên toàn quốc.
Tiểu Ngũ nhận được cuộc điện thoại kia chắc là chi nhánh bên Đông Châu, danh xưng là Cửu Vinh.
Nghĩ tới đây, Triệu Nam Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay anh tới đây là để giúp Tiểu Ngũ nói rõ, mặc dù chuyện tối qua có vượt quá quy tắc một chút nhưng dù sao nó cũng không làm tổn hại tới an toàn công cộng, nói cho cùng vẫn là một chuyện tốt.
Nếu đã biết rõ thân phận của đối phương thì hà tất phải cương quyết thêm làm gì, làm to mọi chuyện không hề có lợi cho Tiểu Ngũ.
“Xem ra đúng thật là hiểu lầm, nếu như các cô sớm nói rõ chút thì cũng không có nhiều phiền phức như vậy.”
Triệu Nam Thiên vừa nói vừa buông người phụ nữ trong lòng ra.
Kết quả không ngờ được, người phụ nữ này có tâm lí báo thù khá mạnh mẽ, cô ta dùng giày cao gót giẫm mạnh vào chân anh.
Triệu Nam Thiên cho dù có phòng bị chút nhưng vẫn bị giẫm tới tê tái.
Mẹ kiếp!
Anh đau tới nỗi chửi tục một câu, ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ kia đã chạy mất rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không phục thì đánh lại ván nữa!” Người phụ nữ giơ nắm đấm lên, dáng vẻ hiếu chiến, cảm giác như có thể bắt nạt được Triệu Nam Thiên vậy.
Triệu Nam Thiên cũng lười phải tính toán: “Bỏ đi, đàn ông tốt không đánh phụ nữ.”
Người phụ nữ không phục, hỏi lại: “Anh nói ai cơ?”
Triệu Nam Thiên hứng thú: “Lẽ nào tôi nói sai rồi, cô không phải phụ nữ?”
“Anh… anh!” Người phụ nữ nhấc cánh tay lên, muốn tiến lên phía trước tảnh luận, từ trước tới giờ cô ta chưa từng gặp người nào kiêu ngạo như vậy.
/800
|