Mã Hùng Dũng khá hài lòng với hiệu ứng này, anh ta biết rõ những gì Vương Như Nguyệt tính toán trong lòng mấy ngày nay, đơn giản là muốn thu hồi quyền lợi, lại thuận tiện triệt tiêu bớt quyền lực của anh ta.
Hôm nay anh ta liên tục ra chiêu là muốn nói cho Vương Như Nguyệt biết, muốn can thiệp vào công việc kinh doanh và quản lý của Huy Hoàng sao? Có thể!
Nhưng không thể đi vòng qua Mã Hùng Dũng anh đâu!
Hợp tác cùng có lợi, không hợp tác cả hai đều có hại, nếu muốn Huy Hoàng thật sự thuận theo Vương Như Nguyệt thì phải càng làm tốt hơn!
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Người đến thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mã, phòng bao 666 có chuyện rồi.”
Loại phòng bao có số may mắn như thế này ở các club đêm đều để dành cho khách VIP, Vương Như Nguyệt mới nghe thấy tên phòng đã có dự cảm không tốt.
Về phần Mã Hùng Dũng, sắc mặt anh ta đã thay đổi mấy lượt, tỉnh cả rượu: “666? Phòng của Đao ca à?”
“Vâng, là Đao ca!”
Mã Hùng Dũng nhảy dựng lên: “Sao lại thế này?”
Người nọ giải thích: “Cụ thể em cũng không rõ, có người xông vào nói là dùng bình rượu đánh Đao ca!”
Mã Hùng Dũng sợ tới mức chân đều mềm nhũn, Đao ca là thủ hạ đắc lực của ngài Năm, khó khăn lắm anh ta mới mời được vị khách quý này đến.
Có thể nói thế này, nhờ có Đao ca chiếu cố anh ta mới có thể thuận buồm xuôi gió ở Huy Hoàng như bây giờ.
Hôm nay nếu không phải Vương Như Nguyệt đột nhiên đến đây thì chắc chắn anh ta đã ở bên kia tự mình tiếp khách.
Kết quả không thể ngờ được, mới rời đi được bao lâu đâu mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mã Hùng Dũng đẩy cô gái bên người ra, vội vàng đứng lên, sau khi đứng vững còn cố kéo quần lên.
Vương Như Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác mắng một câu thô tục.
Mã Hùng Dũng lúc này làm sao còn để ý được nhiều như vậy: “Chị Như Nguyệt, chị ngồi đây, tôi đi qua xử lý một lúc, đi một lát rồi về ngay, chị cứ ngồi chờ ở đây.”
Anh ta xoay người bước đi, về phần Triệu Nam Thiên, từ đầu tới đuôi anh ta đều không nói lấy một lời, căn bản không hề để trong lòng.
Mã Hùng Dũng vừa đi ra khỏi phòng bao vừa tiếp tục hỏi: “Đã khống chế được người chưa, thằng chết bầm ở đâu đến không biết, dám gây phiền toái trên địa bàn của tao? Mẹ nó, nó không muốn sống nữa à? Không muốn sống cũng đừng lôi ông mày theo.”
Tên đàn em kia vội vàng giải thích, kể sơ lược sự việc và diện mạo đại khái của đối phương.
Triệu Nam Thiên đứng tại chỗ, anh vẫn đang nghĩ cách đối phó với Mã Hùng Dũng sau khi anh ta quay lại, nhưng khi nghe người kia mô tả anh lập tức nhướng mày.
Ánh mắt của anh nhìn chung quanh một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Từ Minh hỏi: “Tiểu Ngũ đâu? Còn chưa trở lại à?”
Từ Minh vừa đặt chai rượu trong tay xuống, nghe vậy liền sực nhớ ra mãi chưa thấy Tiểu Ngũ, “A, cậu ta vừa nói là đi vệ sinh, giờ còn chưa về sao ta! ”
Không hay rồi!
Tuy rằng vẫn chưa chắc chắn nhưng Triệu Nam Thiên có dự cảm có lẽ việc này có liên quan đến Tiểu Ngũ.
Hôm nay anh ta liên tục ra chiêu là muốn nói cho Vương Như Nguyệt biết, muốn can thiệp vào công việc kinh doanh và quản lý của Huy Hoàng sao? Có thể!
Nhưng không thể đi vòng qua Mã Hùng Dũng anh đâu!
Hợp tác cùng có lợi, không hợp tác cả hai đều có hại, nếu muốn Huy Hoàng thật sự thuận theo Vương Như Nguyệt thì phải càng làm tốt hơn!
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Người đến thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mã, phòng bao 666 có chuyện rồi.”
Loại phòng bao có số may mắn như thế này ở các club đêm đều để dành cho khách VIP, Vương Như Nguyệt mới nghe thấy tên phòng đã có dự cảm không tốt.
Về phần Mã Hùng Dũng, sắc mặt anh ta đã thay đổi mấy lượt, tỉnh cả rượu: “666? Phòng của Đao ca à?”
“Vâng, là Đao ca!”
Mã Hùng Dũng nhảy dựng lên: “Sao lại thế này?”
Người nọ giải thích: “Cụ thể em cũng không rõ, có người xông vào nói là dùng bình rượu đánh Đao ca!”
Mã Hùng Dũng sợ tới mức chân đều mềm nhũn, Đao ca là thủ hạ đắc lực của ngài Năm, khó khăn lắm anh ta mới mời được vị khách quý này đến.
Có thể nói thế này, nhờ có Đao ca chiếu cố anh ta mới có thể thuận buồm xuôi gió ở Huy Hoàng như bây giờ.
Hôm nay nếu không phải Vương Như Nguyệt đột nhiên đến đây thì chắc chắn anh ta đã ở bên kia tự mình tiếp khách.
Kết quả không thể ngờ được, mới rời đi được bao lâu đâu mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mã Hùng Dũng đẩy cô gái bên người ra, vội vàng đứng lên, sau khi đứng vững còn cố kéo quần lên.
Vương Như Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác mắng một câu thô tục.
Mã Hùng Dũng lúc này làm sao còn để ý được nhiều như vậy: “Chị Như Nguyệt, chị ngồi đây, tôi đi qua xử lý một lúc, đi một lát rồi về ngay, chị cứ ngồi chờ ở đây.”
Anh ta xoay người bước đi, về phần Triệu Nam Thiên, từ đầu tới đuôi anh ta đều không nói lấy một lời, căn bản không hề để trong lòng.
Mã Hùng Dũng vừa đi ra khỏi phòng bao vừa tiếp tục hỏi: “Đã khống chế được người chưa, thằng chết bầm ở đâu đến không biết, dám gây phiền toái trên địa bàn của tao? Mẹ nó, nó không muốn sống nữa à? Không muốn sống cũng đừng lôi ông mày theo.”
Tên đàn em kia vội vàng giải thích, kể sơ lược sự việc và diện mạo đại khái của đối phương.
Triệu Nam Thiên đứng tại chỗ, anh vẫn đang nghĩ cách đối phó với Mã Hùng Dũng sau khi anh ta quay lại, nhưng khi nghe người kia mô tả anh lập tức nhướng mày.
Ánh mắt của anh nhìn chung quanh một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Từ Minh hỏi: “Tiểu Ngũ đâu? Còn chưa trở lại à?”
Từ Minh vừa đặt chai rượu trong tay xuống, nghe vậy liền sực nhớ ra mãi chưa thấy Tiểu Ngũ, “A, cậu ta vừa nói là đi vệ sinh, giờ còn chưa về sao ta! ”
Không hay rồi!
Tuy rằng vẫn chưa chắc chắn nhưng Triệu Nam Thiên có dự cảm có lẽ việc này có liên quan đến Tiểu Ngũ.
/800
|