“Chị Như Nguyệt, tôi đi qua xem thử!” Anh cũng không kịp giải thích nhiều liền chạy đi mất.
Sau đó Từ Minh cũng kịp phản ứng liền chạy theo anh.
Trong nháy mắt người trong phòng bao đã đi hết, Vương Như Nguyệt cũng đứng ngồi không yên.
Huy Hoàng gặp phiền toái lớn mà từ đầu tới cuối chị đều như một người ngoài, không nói đến việc chị không hề biết chuyện gì đang xảy ra, mà đến một người hỏi ý kiến chị cũng không có, loại cảm giác không thể nắm bắt mọi việc trong tay khiến cho sự kiêng dè của chị với Mã Hùng Dũng cũng lên tới cực điểm.
Phòng bao 666 ở cùng tầng nên mới chạy ra cửa không bao lâu Triệu Nam Thiên đã thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh.
Bên ngoài cũng có mấy người khách đứng ngó bị bảo vệ ngăn ngoài phòng bao, trong phòng bao lại hết sức im ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người quát lớn.
Triệu Nam Thiên chen qua đám người, còn chưa đến gần phía trước đã bị bảo vệ của Huy Hoàng đẩy ra.
“Tránh xa ra, đừng có ở chỗ này ngó lung tung.”
“Người một nhà mà!”
Triệu Nam Thiên đoán có lẽ ở Huy Hoàng đề cập đến tên của Vương Như Nguyệt cũng chẳng có tác dụng gì nên liền đọc tên Mã Hùng Dũng ra.
Quả nhiên, bảo vệ kia do dự một lúc rồi thả cho hai người đi vào.
Mã Hùng Dũng đang rót rượu châm thuốc cho người đàn ông ngồi trên sô pha, không chú ý đến Triệu Nam Thiên.
Tuy mấy tên thủ hạ của anh ta nhìn thấy Triệu Nam Thiên nhưng cũng không nói chuyện, thời điểm này mọi người đều đang căng thẳng tập trung hết sức, không xử lý tốt sẽ gây ra phiền toái lớn, ai đi để ý anh làm gì?
Triệu Nam Thiên vừa đứng vững, còn chưa kịp tìm kiếm Tiểu Ngũ thì cánh tay đã bị một bàn tay dịu dàng nắm lấy.
Anh quay lại nhìn, đầu cũng muốn phình to, người phụ nữ Vương Như Nguyệt này thật đúng là không sợ chuyện to chuyện nhỏ gì, sao lại theo đến tận đây làm gì?
Vương Như Nguyệt xuất hiện cũng không khiến cho ai chú ý tới, thấy Triệu Nam Thiên mở miệng muốn nói cô ta vội vàng lắc đầu ra hiệu.
Lần này cô ta đi theo qua đây là muốn thăm dò cách làm về Mã Hùng Dũng, cũng nhân tiện tìm hiểu hoạt động của Huy Hoàng hiện giờ.
Trước đây cô ta làm bên xây dựng nhiều năm, không có kinh nghiệm trong chuyện kinh doanh club đêm, nếu không cũng không bị Mã Hùng Dũng đảo khách thành chủ, chỗ nào cũng ép cô ta vào thế bị động.
Triệu Nam Thiên không có cách nào với cô ta, tuy nói nơi này là địa bàn của Huy Hoàng không cần phải lo lắng cho an toàn của cô ta nhưng anh vẫn không được yên tâm.
Anh nhích lên phía trước nửa bước, bảo vệ Vương Như Nguyệt ở phía sau.
Chỉ là một hành động nhỏ trong lúc lơ đãng nhưng lại làm cho Vương Như Nguyệt mím môi, hơn nửa ngày không nói tiếng nào.
Bên kia, Mã Hùng Dũng đã thương lượng xong xuôi, vừa chắp tay vừa rót rượu, còn uống rượu nhận lỗi.
“Vâng vâng vâng, xin Đao ca cứ yên tâm, em nhất định sẽ giải quyết ra ngọn ngành việc này cho anh.”
Vương Như Nguyệt không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy tên Mã Hùng Dũng này cũng quá kém cỏi, đối phương chỉ là một tên ma lông bông mà thôi, dù sao anh ta cũng là người phụ trách an ninh của Huy Hoàng, làm gì mà sợ người ta đến thế? Quá mất mặt.
Mã Hùng Dũng đâu biết toàn bộ quá trình đều bị Vương Như Nguyệt xem ở trong mắt, ánh mắt anh ta đảo quanh một vòng, tìm được kẻ đầu sỏ gây họa.
Sau đó Từ Minh cũng kịp phản ứng liền chạy theo anh.
Trong nháy mắt người trong phòng bao đã đi hết, Vương Như Nguyệt cũng đứng ngồi không yên.
Huy Hoàng gặp phiền toái lớn mà từ đầu tới cuối chị đều như một người ngoài, không nói đến việc chị không hề biết chuyện gì đang xảy ra, mà đến một người hỏi ý kiến chị cũng không có, loại cảm giác không thể nắm bắt mọi việc trong tay khiến cho sự kiêng dè của chị với Mã Hùng Dũng cũng lên tới cực điểm.
Phòng bao 666 ở cùng tầng nên mới chạy ra cửa không bao lâu Triệu Nam Thiên đã thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh.
Bên ngoài cũng có mấy người khách đứng ngó bị bảo vệ ngăn ngoài phòng bao, trong phòng bao lại hết sức im ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người quát lớn.
Triệu Nam Thiên chen qua đám người, còn chưa đến gần phía trước đã bị bảo vệ của Huy Hoàng đẩy ra.
“Tránh xa ra, đừng có ở chỗ này ngó lung tung.”
“Người một nhà mà!”
Triệu Nam Thiên đoán có lẽ ở Huy Hoàng đề cập đến tên của Vương Như Nguyệt cũng chẳng có tác dụng gì nên liền đọc tên Mã Hùng Dũng ra.
Quả nhiên, bảo vệ kia do dự một lúc rồi thả cho hai người đi vào.
Mã Hùng Dũng đang rót rượu châm thuốc cho người đàn ông ngồi trên sô pha, không chú ý đến Triệu Nam Thiên.
Tuy mấy tên thủ hạ của anh ta nhìn thấy Triệu Nam Thiên nhưng cũng không nói chuyện, thời điểm này mọi người đều đang căng thẳng tập trung hết sức, không xử lý tốt sẽ gây ra phiền toái lớn, ai đi để ý anh làm gì?
Triệu Nam Thiên vừa đứng vững, còn chưa kịp tìm kiếm Tiểu Ngũ thì cánh tay đã bị một bàn tay dịu dàng nắm lấy.
Anh quay lại nhìn, đầu cũng muốn phình to, người phụ nữ Vương Như Nguyệt này thật đúng là không sợ chuyện to chuyện nhỏ gì, sao lại theo đến tận đây làm gì?
Vương Như Nguyệt xuất hiện cũng không khiến cho ai chú ý tới, thấy Triệu Nam Thiên mở miệng muốn nói cô ta vội vàng lắc đầu ra hiệu.
Lần này cô ta đi theo qua đây là muốn thăm dò cách làm về Mã Hùng Dũng, cũng nhân tiện tìm hiểu hoạt động của Huy Hoàng hiện giờ.
Trước đây cô ta làm bên xây dựng nhiều năm, không có kinh nghiệm trong chuyện kinh doanh club đêm, nếu không cũng không bị Mã Hùng Dũng đảo khách thành chủ, chỗ nào cũng ép cô ta vào thế bị động.
Triệu Nam Thiên không có cách nào với cô ta, tuy nói nơi này là địa bàn của Huy Hoàng không cần phải lo lắng cho an toàn của cô ta nhưng anh vẫn không được yên tâm.
Anh nhích lên phía trước nửa bước, bảo vệ Vương Như Nguyệt ở phía sau.
Chỉ là một hành động nhỏ trong lúc lơ đãng nhưng lại làm cho Vương Như Nguyệt mím môi, hơn nửa ngày không nói tiếng nào.
Bên kia, Mã Hùng Dũng đã thương lượng xong xuôi, vừa chắp tay vừa rót rượu, còn uống rượu nhận lỗi.
“Vâng vâng vâng, xin Đao ca cứ yên tâm, em nhất định sẽ giải quyết ra ngọn ngành việc này cho anh.”
Vương Như Nguyệt không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy tên Mã Hùng Dũng này cũng quá kém cỏi, đối phương chỉ là một tên ma lông bông mà thôi, dù sao anh ta cũng là người phụ trách an ninh của Huy Hoàng, làm gì mà sợ người ta đến thế? Quá mất mặt.
Mã Hùng Dũng đâu biết toàn bộ quá trình đều bị Vương Như Nguyệt xem ở trong mắt, ánh mắt anh ta đảo quanh một vòng, tìm được kẻ đầu sỏ gây họa.
/800
|