Bên trong phòng họp, hai bên vẫn tiếp tục giằng co.
Thần Vũ giữ vài người ở một bên, mấy cảnh sát canh phòng nghiêm ngặt nhìn chằm chằm cửa phòng họp.
Còn về Triệu Nam Thiên, tâm tình cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, từ sau khi trở lại Đông Châu, đây là lần thứ hai anh đụng phải cảnh sát.
Lần đầu tiên là vì Đao Ca, anh sút chút nữa thì bị giam giữ với tội danh “gây gổ đánh nhau”, cũng may sau đó Đường Bảo Khiết ra mặt giúp anh giải quyết phiền toái.
Kết quả không ngờ, mới qua không bao lâu mà cảnh sát lại tìm tới cửa.
Hiện giờ Triệu Nam Thiên có thể khẳng định, tám chín mươi phần trăm là bởi vì di chứng sau chuyện ở hội Hoàng Đình kia.
Bởi vì nhiệm vụ Đại Hùng đặt ra lúc trước, còn từng nói cho anh cần thận nhà họ Hạ trả thù.
Mà nhà họ Hạ chính là ông chủ đứng phía sau Hoàng Đình.
Lúc ấy vì muốn lấy lại công bằng cho Tô Mục Tuyết, anh đập phá ở hội Hoàng Đình, chuyện này cũng khiến không ít người mất mặt.
Có điều xong việc Triệu Nam Thiên cũng không thấy hối hận, nếu lúc ấy không phải kiêng dè quá nhiều, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên nào tính kế với Tô Mục Tuyết.
Trong lòng vừa nghĩ anh vừa nhìn về phía phòng bên cạnh, Đường Bảo Khiết và nhóm cảnh sát đã ở trong đó hơn chục phút, cũng không biết là đang thương lượng cái gì?
Bên trong căn phòng nhỏ, tâm trạng Đường Bảo Khiết vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cô ta cũng phát hiện, Triệu Nam Thiên này đúng là tên gây họa, vừa mới phá hủy tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết, khiến cô ta đau lòng không thôi.
Giờ thì hay rồi, nháy mắt một cái lại khiến cảnh sát tìm tới cửa.
Bao nhiêu năm kinh doanh hợp pháp ở công ty Cửu Vinh, đây là lần đầu tiên bị cảnh sát tìm tới cửa, có điều xuất phát từ suy xét yếu tố bảo mật, cô ta lại không có cách nào giáp mặt với đối phương để làm rõ thân phận.
Cuối cùng tức giận hồi lâu không có nơi phát tiết, trong lòng lại thầm mắng chửi Triệu Nam Thiên chính là một tên xui xẻo.
Bên kia, cảnh sát Hồ nhanh chóng nhận được điện thoại.
“Các người sao lại chạy đi đây rồi.
“Làm nhiệm vụ.”
“Chứng cứ xác thực không?”
“Vâng, đều đã xác thực.”
“Không cần làm căng quá, nếu bọn họ không chịu giao người thì canh giữ ở bên ngoài, lẽ nào anh ta định cả đời không ra ngoài.
Cảnh sát Hồ có chút há hốc mồm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này, canh giữ nghi phạm nhưng lại không bắt được.
Đầu bên kia điện thoại an ủi một câu: “Công ty này không đơn giản như anh nghĩ đâu, tôi cũng không tiện nói nhiều cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ một câu.”
“Anh cứ nói ạ.”
“Nếu như tên đó thật sự mang trọng tội, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể tha cho anh ta, nhưng có một tiền đề là không thể xảy ra xung đột với người của họ!”
Cảnh sát Hồ cảm thấy khó hiểu, cố hết sức bắt người, nhưng lại không được xảy ra xung đột, thế thì phải làm sao?
Thấy anh ta ngắt điện thoại, Đường Bảo Khiết cả giận nói: “Xem ra cảnh sát Hồ đã làm rõ ràng rồi.”
Thần Vũ giữ vài người ở một bên, mấy cảnh sát canh phòng nghiêm ngặt nhìn chằm chằm cửa phòng họp.
Còn về Triệu Nam Thiên, tâm tình cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, từ sau khi trở lại Đông Châu, đây là lần thứ hai anh đụng phải cảnh sát.
Lần đầu tiên là vì Đao Ca, anh sút chút nữa thì bị giam giữ với tội danh “gây gổ đánh nhau”, cũng may sau đó Đường Bảo Khiết ra mặt giúp anh giải quyết phiền toái.
Kết quả không ngờ, mới qua không bao lâu mà cảnh sát lại tìm tới cửa.
Hiện giờ Triệu Nam Thiên có thể khẳng định, tám chín mươi phần trăm là bởi vì di chứng sau chuyện ở hội Hoàng Đình kia.
Bởi vì nhiệm vụ Đại Hùng đặt ra lúc trước, còn từng nói cho anh cần thận nhà họ Hạ trả thù.
Mà nhà họ Hạ chính là ông chủ đứng phía sau Hoàng Đình.
Lúc ấy vì muốn lấy lại công bằng cho Tô Mục Tuyết, anh đập phá ở hội Hoàng Đình, chuyện này cũng khiến không ít người mất mặt.
Có điều xong việc Triệu Nam Thiên cũng không thấy hối hận, nếu lúc ấy không phải kiêng dè quá nhiều, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tên nào tính kế với Tô Mục Tuyết.
Trong lòng vừa nghĩ anh vừa nhìn về phía phòng bên cạnh, Đường Bảo Khiết và nhóm cảnh sát đã ở trong đó hơn chục phút, cũng không biết là đang thương lượng cái gì?
Bên trong căn phòng nhỏ, tâm trạng Đường Bảo Khiết vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cô ta cũng phát hiện, Triệu Nam Thiên này đúng là tên gây họa, vừa mới phá hủy tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết, khiến cô ta đau lòng không thôi.
Giờ thì hay rồi, nháy mắt một cái lại khiến cảnh sát tìm tới cửa.
Bao nhiêu năm kinh doanh hợp pháp ở công ty Cửu Vinh, đây là lần đầu tiên bị cảnh sát tìm tới cửa, có điều xuất phát từ suy xét yếu tố bảo mật, cô ta lại không có cách nào giáp mặt với đối phương để làm rõ thân phận.
Cuối cùng tức giận hồi lâu không có nơi phát tiết, trong lòng lại thầm mắng chửi Triệu Nam Thiên chính là một tên xui xẻo.
Bên kia, cảnh sát Hồ nhanh chóng nhận được điện thoại.
“Các người sao lại chạy đi đây rồi.
“Làm nhiệm vụ.”
“Chứng cứ xác thực không?”
“Vâng, đều đã xác thực.”
“Không cần làm căng quá, nếu bọn họ không chịu giao người thì canh giữ ở bên ngoài, lẽ nào anh ta định cả đời không ra ngoài.
Cảnh sát Hồ có chút há hốc mồm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này, canh giữ nghi phạm nhưng lại không bắt được.
Đầu bên kia điện thoại an ủi một câu: “Công ty này không đơn giản như anh nghĩ đâu, tôi cũng không tiện nói nhiều cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ một câu.”
“Anh cứ nói ạ.”
“Nếu như tên đó thật sự mang trọng tội, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể tha cho anh ta, nhưng có một tiền đề là không thể xảy ra xung đột với người của họ!”
Cảnh sát Hồ cảm thấy khó hiểu, cố hết sức bắt người, nhưng lại không được xảy ra xung đột, thế thì phải làm sao?
Thấy anh ta ngắt điện thoại, Đường Bảo Khiết cả giận nói: “Xem ra cảnh sát Hồ đã làm rõ ràng rồi.”
/800
|