Đồng thời bà Ngụy lại cảm thấy bất ngờ.
Một trăm năm mươi triệu nói nhiều không nhiều nói ít không ít.
Bà ta vốn cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ cò kè mặc cả với bản thân mình, kết quả không ngờ tới vậy mà anh không nói hai lời.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải, một tên bảo vệ chưa từng va chạm xã hội, chỉ sợ trong mắt anh một trăm năm mươi triệu đã là một khoản tiền lớn rồi nhỉ?
Đúng lúc này, có người sải bước đi lên.
Tô Mục Tuyết vốn còn muốn ngăn cản, kết quả cô vẫn chậm một bước.
Tô Lâm bừa bãi la to, “Đuỵt mịa họ Triệu, con mịa mày, không phải mới vừa rồi mày rất điên sao? Nếu mày có cốt khí thật thì đừng lấy số tiền kia!”
“Còn kéo cái gì mà nghề nghiệp không phân sang hèn với ông đây?”
“Mịa nó, loại như mày vốn là tên rác rưởi! Một tên bảo vệ bẩn thỉu, có muốn xách giày cho ông ông cũng ngại mày thiếu đẳng cấp!”
“Anh rể tao rộng lượng không so đo với mày, sau này mày cút xa chừng nào tốt chừng nấy cho tao. Mày có nghe thấy chưa?”
Nếu không có Ngụy Bắc Minh làm chỗ dựa, anh ta thật không dám lỗ mãng.
Chẳng qua chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này anh ta làm riết đã quen, thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, anh ta không nhịn được nhảy ra chế nhạo vài câu.
Triệu Nam Thiên dừng bước, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía anh ta.
Tô Lâm sợ đến lui về sau một bước, “Nhìn cái gì vậy? Mịa nó cẩn thận một chút cho tao. Sau ngày hôm nay mày nhớ cho kỹ, nếu sau này mày còn để tao gặp lại mày lần nữa, mịa nó tao nhất định sẽ bắt mày phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
Triệu Nam Thiên xoay người chậm rãi đi về phía anh ta, “Không cần sau này, cứ chọn ngay hôm nay là được rồi!”
Tô Lâm cứng đờ, hai chân nặng như rót chì, còn tránh ra nhưng đã muộn.
Anh ta kêu ầm lên, hệt như quỷ khóc sói tru: “Anh rể cứu em!”
Ngụy Bắc Minh ra hiệu một cái, vệ sĩ sau lưng cất bước đi lên.
Kết quả không đợi bọn họ tới gần, nơi bụng dưới đã trúng một đạp, cả người lui về phía sau ba bước.
Bọn họ còn muốn ra tay nhưng Tô Lâm đã bị Triệu Nam Thiên túm trong tay.
Vệ sĩ căng thẳng, há miệng cảnh cáo: “Buông cậu Tô ra!”
Triệu Nam Thiên không thèm quan tâm đến đám vệ sĩ mà nhìn chằm chằm Tô Lâm, không nhanh không chậm nói: “Ban nãy tao đã từng nói cho mày biết, nếu mày còn dám ăn nói lỗ mãng với tao, tao sẽ dạy cho mày biết thế nào gọi là quy củ!”
Tiếng nói vừa phát ra, một tiếng rắc thanh thúy không hề có điềm báo trước xuất hiện.
Cũng không thấy Triệu Nam Thiên có động tác gì, thế nhưng một cánh tay Tô Lâm đã mềm oặt xuống.
“A!”
Tô Lâm đau tới gào khóc thảm thiết, chỉ thoáng chốc trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Anh ta há miệng, kết quả vừa nhìn thoáng qua ánh mắt Triệu Nam Thiên, một miệng thô tục lại bị ánh mắt anh dọa sợ đến cứng rắn nuốt trở về.
Triệu Nam Thiên túm cổ áo anh ta lên, “Không cần nhìn tao với ánh mắt này, cánh tay mày chỉ trật khớp, còn chưa gãy, tùy tiện tìm tới khoa chỉnh hình là có thể chỉnh trở về.”
Vừa nói chuyện anh vừa cầm lấy một trăm năm mươi triệu trong tay, vỗ vỗ lên gương mặt Tô Lâm, cái vỗ sau dùng sức hơn cái vỗ trước.
“Một trăm năm mươi triệu này mày cầm lấy mà đi khám. Nếu còn dám nói năng lỗ mãng, tao sẽ khiến cánh tay này của mày mãi mãi không thể khỏi được!”
“Mày tin không?”
Tô Lâm hoảng sợ gật đầu. Từ trong ánh mắt Triệu Nam Thiên, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Triệu Nam Thiên quăng tiền ra sau đó quay đầu nhìn về phía bà Ngụy.
Anh cũng không để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của bà ta, cất giọng nói: “Triệu Nam Thiên tôi tuy nghèo nhưng không phải tiền của người nào cũng nhận. Không gây phiền toái là vì tôi tôn trọng lựa chọn của Tô Mục Tuyết, không có chút liên quan nào tới nhà họ
Ngụy các người!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh càng thêm sắc bén, “Cho nên các người đừng đứng đây diễu võ dương oai với tôi, hiểu chưa?”
Tô Mục Tuyết cắn chặt khóe môi, bóng lưng không cao lớn lắm trong mắt cô đột nhiên trở nên hung hăng.
Tôn trọng?
Một trăm năm mươi triệu nói nhiều không nhiều nói ít không ít.
Bà ta vốn cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ cò kè mặc cả với bản thân mình, kết quả không ngờ tới vậy mà anh không nói hai lời.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải, một tên bảo vệ chưa từng va chạm xã hội, chỉ sợ trong mắt anh một trăm năm mươi triệu đã là một khoản tiền lớn rồi nhỉ?
Đúng lúc này, có người sải bước đi lên.
Tô Mục Tuyết vốn còn muốn ngăn cản, kết quả cô vẫn chậm một bước.
Tô Lâm bừa bãi la to, “Đuỵt mịa họ Triệu, con mịa mày, không phải mới vừa rồi mày rất điên sao? Nếu mày có cốt khí thật thì đừng lấy số tiền kia!”
“Còn kéo cái gì mà nghề nghiệp không phân sang hèn với ông đây?”
“Mịa nó, loại như mày vốn là tên rác rưởi! Một tên bảo vệ bẩn thỉu, có muốn xách giày cho ông ông cũng ngại mày thiếu đẳng cấp!”
“Anh rể tao rộng lượng không so đo với mày, sau này mày cút xa chừng nào tốt chừng nấy cho tao. Mày có nghe thấy chưa?”
Nếu không có Ngụy Bắc Minh làm chỗ dựa, anh ta thật không dám lỗ mãng.
Chẳng qua chuyện chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này anh ta làm riết đã quen, thấy Triệu Nam Thiên muốn đi, anh ta không nhịn được nhảy ra chế nhạo vài câu.
Triệu Nam Thiên dừng bước, tầm mắt chậm rãi chuyển về phía anh ta.
Tô Lâm sợ đến lui về sau một bước, “Nhìn cái gì vậy? Mịa nó cẩn thận một chút cho tao. Sau ngày hôm nay mày nhớ cho kỹ, nếu sau này mày còn để tao gặp lại mày lần nữa, mịa nó tao nhất định sẽ bắt mày phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
Triệu Nam Thiên xoay người chậm rãi đi về phía anh ta, “Không cần sau này, cứ chọn ngay hôm nay là được rồi!”
Tô Lâm cứng đờ, hai chân nặng như rót chì, còn tránh ra nhưng đã muộn.
Anh ta kêu ầm lên, hệt như quỷ khóc sói tru: “Anh rể cứu em!”
Ngụy Bắc Minh ra hiệu một cái, vệ sĩ sau lưng cất bước đi lên.
Kết quả không đợi bọn họ tới gần, nơi bụng dưới đã trúng một đạp, cả người lui về phía sau ba bước.
Bọn họ còn muốn ra tay nhưng Tô Lâm đã bị Triệu Nam Thiên túm trong tay.
Vệ sĩ căng thẳng, há miệng cảnh cáo: “Buông cậu Tô ra!”
Triệu Nam Thiên không thèm quan tâm đến đám vệ sĩ mà nhìn chằm chằm Tô Lâm, không nhanh không chậm nói: “Ban nãy tao đã từng nói cho mày biết, nếu mày còn dám ăn nói lỗ mãng với tao, tao sẽ dạy cho mày biết thế nào gọi là quy củ!”
Tiếng nói vừa phát ra, một tiếng rắc thanh thúy không hề có điềm báo trước xuất hiện.
Cũng không thấy Triệu Nam Thiên có động tác gì, thế nhưng một cánh tay Tô Lâm đã mềm oặt xuống.
“A!”
Tô Lâm đau tới gào khóc thảm thiết, chỉ thoáng chốc trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Anh ta há miệng, kết quả vừa nhìn thoáng qua ánh mắt Triệu Nam Thiên, một miệng thô tục lại bị ánh mắt anh dọa sợ đến cứng rắn nuốt trở về.
Triệu Nam Thiên túm cổ áo anh ta lên, “Không cần nhìn tao với ánh mắt này, cánh tay mày chỉ trật khớp, còn chưa gãy, tùy tiện tìm tới khoa chỉnh hình là có thể chỉnh trở về.”
Vừa nói chuyện anh vừa cầm lấy một trăm năm mươi triệu trong tay, vỗ vỗ lên gương mặt Tô Lâm, cái vỗ sau dùng sức hơn cái vỗ trước.
“Một trăm năm mươi triệu này mày cầm lấy mà đi khám. Nếu còn dám nói năng lỗ mãng, tao sẽ khiến cánh tay này của mày mãi mãi không thể khỏi được!”
“Mày tin không?”
Tô Lâm hoảng sợ gật đầu. Từ trong ánh mắt Triệu Nam Thiên, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Triệu Nam Thiên quăng tiền ra sau đó quay đầu nhìn về phía bà Ngụy.
Anh cũng không để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của bà ta, cất giọng nói: “Triệu Nam Thiên tôi tuy nghèo nhưng không phải tiền của người nào cũng nhận. Không gây phiền toái là vì tôi tôn trọng lựa chọn của Tô Mục Tuyết, không có chút liên quan nào tới nhà họ
Ngụy các người!”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh càng thêm sắc bén, “Cho nên các người đừng đứng đây diễu võ dương oai với tôi, hiểu chưa?”
Tô Mục Tuyết cắn chặt khóe môi, bóng lưng không cao lớn lắm trong mắt cô đột nhiên trở nên hung hăng.
Tôn trọng?
/800
|