Chương 12: Anh đang nhìn ai?
Đầu óc tê rần, Ôn Noãn bị hôn đến mức thất điên bát đảo, lý trí dùng tốc độ ánh sáng ngưng tụ lại, bắt đầu ý thức được tình hình của mình không ổn, vì sao cô lại trần truồng nằm dưới thân của một người đàn ông vừa gặp lần đầu, lại còn bị người ta giở trò?
Gã đàn ông nay còn vô cùng bạo lực.
Ôn Noãn nổi giận, nhân lúc Diệp Phi Mặc đàn hôn từ cổ xuống ngực mình, lúc đang hôn đến mức ý loạn tình mê, lên gối nhằm thẳng vào vật nóng giữa hai chân khiến Diệp Phi Mặc kêu lên một tiếng đau đớn.
“Shit!” Diệp Phi Mặc che lấy thân dưới, đôi mắt cả vạn năm không hề có cảm xúc kia mang theo tia lửa, Ôn Noãn thấy cả người anh cứng ngắc, cũng quên luôn là áo ngủ của mình đã bị anh ném ở ngoài, trên người không một mảnh vải.
Khí thế của Diệp Phi Mặc quá mạnh mẽ.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ.
Ôn Noãn đưa tay ra nhặt váy ngủ, muốn che chắn thân thể của mình, Diệp Phi Mặc cố níu cô lại thế là hai người cùng nhau lăn ra giữa thảm, người đàn ông bá đạo giữ chặt lấy tay chân của cô.
Ôn Noãn nổi giận, cô rất muốn học hỏi Beckham, đụng đầu một phát, nhưng mà nghĩ đến chuyện đầu của Diệp Phi Mặc chắc chắn còn cứng hơn cả đầu cô, cho dù cô có đụng đầu thì cũng máu me đầm đìa, nhiệt huyết của Ôn Noãn bị dập tắt trong nháy mắt.
“Diệp Phi Mặc, tôi sẽ tố cáo anh tội cưỡng gian!” Ôn Noãn tức giận mất cả lý trí, không lựa lời mà nói, lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy hối hận.
“Chưa đủ!” Mặt Diệp Phi Mặc không đổi sắc chỉnh cô, lại nói tiếp, “Cô tố cáo tôi không được, phí luật sư của cô cũng sẽ rơi vào túi của tôi thôi.”
Ôn Noãn, “…”
Anh có thể hung hãn hơn nữa sao?
Bị anh chặn lại, tư thế quá mờ ám, trên người cô không có một mảnh vải còn anh thì áo mũ chỉnh tề, khí thế hai bên vốn đã chênh lệch, vừa so sánh như thế, cô cảm thấy mình như con dê nhỏ bên miệng lão sói xám.
Nhìn Diệp Phi Mặc quần áo chỉnh tề, cô nghĩ đến một từ.
Mặt người dạ thú.
Cô đá một cú rất nặng nề, vừa ác lại vừa mạnh để đề phòng con sói lại thức tỉnh, anh cũng rên lên rất đau đớn, nhưng vì sao anh vẫn vội vã nhào lên như thế? Có thể là do bản thân tiểu huynh đệ của anh ta có năng lực khôi phục rất mạnh mẽ?
Ôn Noãn bị suy nghĩ bay cao bay xa của mình làm cho kinh ngạc.
“Đừng động đậy!” Anh trầm giọng quát lên, Ôn Noãn làm gì mà nghe lời anh, giãy dụa mạnh hơn, tư thế này quả thật rất mờ ám, cô thật sự chưa từng to gan lớn mật như thế, nhưng thế này không hề giống tối hôm đó, ánh mắt Diệp Phi Mặc dần dần tối, “Xem ra, cô thật sự muốn quyến rũ tôi.”
Trong nháy mắt Ôn Noãn không cử động nữa, cả người cứng ngắc như cá chết.
“Tốt lắm.” Diệp Phi Mặc hài lòng nhìn cô chằm chằm, như đang tìm kiếm gì đó từ trên mặt cô, giống như là đang hoài niệm gì đó, tay của anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Không hiểu tại sao Ôn Noãn run lên, vô cùng sợ hãi.
Bầu không khí mờ ám.
Trên người anh mang theo một loại hương hoa Mộc Lan nhàn nhạt, không biết là loại nước hoa nào mà có mùi hương lạnh lùng nhàn nhạt như thế, rất thích hợp với anh, mùi hương cứ quanh quẩn ở chóp mũi không tan đi, tay của anh vuốt ve trên mặt cô, trong sự ấp áp đến run rẩy đó có thứ gì đó rất kỳ lạ.
Anh ấy nhìn thấy ai qua cô?
Diệp Phi Mặc lạnh lùng vô tình là điều không cần phải nghi ngờ, nhưng lúc này, trong đôi mắt lạnh lẽo đó lại có một chút dịu dàng nhàn nhạt, dịu dàng đủ để làm người khác đắm chìm, chăm chú, nóng bỏng, sủng nịnh, tựa như cô chính là ngọc quý của anh.
Anh đang nhìn ai?
Ôn Noãn cũng tự mình hiểu lấy, tuyệt đối không phải là cô.
/2173
|