Chương 11.2
Sắc mặt Lãnh Dạ thần vừa rồi đã đen giờ càng đen hơn, những người vây xung quanh cũng không dám nói chuyện, không ai muốn chủ động gánh bão đặc biệt là trước ánh mắt kia của Lãnh Dạ Thần, ánh mắt sâu thẳm hun hút, liền có thể đuổi những người vây xem ra xa mười mét rồi.
Mẹ nó, những người này lý giải ánh mắt của anh như thế nào vậy?
Vừa rồi ý của anh là hi vọng có người chủ động đến giúp đỡ!
Bất đắc dĩ liền phải bế Tiểu Nghê lên, nhưng bế thế này cũng không quan trọng—
Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, cả người Tiểu Nghê hoàn toàn ướt nhẹp nên áo quần dính sát lên người, vốn không nhận ra giới tính của cô, nhưng đồ dính sát lại tạo ra đường cong mông lung.
Bên trong là đồ nội y màu hồng nhau hiện rõ lên…
Trước ngực như không có mấy lượng thịt, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra, đang định nói không có, Lãnh gia vừa cúi đầu liền có khe rãnh đập vào mắt.
“!”
“Phi lễ chớ nhìn!” Lãnh gia theo phản xạ có điều kiện của đàn ông đẩy Tiểu Nghê ra!
“Anh có bệnh a!”
Tiểu Nghê ngồi bịch xuống đấy!
Mắng xong khôi phục tinh thần, cúi đầu…Ngao!
Quần có của cô bị xuyên suốt rồi.
Ngao! Ngao!
Lãnh Dạ Thần dòi tầm mắt đi, khoan thai đứng lên, giọng nói vững vàng lạnh lùng nhưu không có chuyện gì, “Cô đã không sao rồi.”
Tiểu Nghê nắm chặt tay, “Sao lại không có việc gì! Anh đã nhìn thấy hết người tôi rồi! Ô ô! Anh phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Xem hết sạch?
Chịu trách nhiệm?
Lãnh Dạ Thần hung ác, nham hiểm nhíu mày, “Cô nói cái gì?”
Vốn tưởng tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này sẽ bị anh dọa sợ, ai ngờ, cô bé này lại chống tay lên mặt cỏ đứng lên, dương cằm.
Trừng lớn mắt, quật cường nói từng chữ như gầm nhẹ “Anh, phải cưới tôi!”
/2389
|