Chương 12.1: Câm miệng, ông đây đưa quần áo cho
Lãnh gia sắc mắt ầm trầm nhìn đứa nhóc trước mặt, ngày nay trẻ con xem phim Hàn nhiều đến nhiễm luôn rồi?
Tiểu Nghê ngước mắt lên nhìn Lãnh Dạ Thần, đôi mắt thuần khiết không chút tạp chất, thuần túy biểu đạt xong xuôi nguyên vọng của mình!
Lãnh Dạ Thần có chút bất đắc dĩ xoay tròn hai vòng, mới đứng thẳng nhìn cô, nói, “Bạn nhỏ, đừng gây chuyện.”
Tiểu Nghê liền khó chịu, tại sao lại nói cô gây chuyện? Cô chính là nghiêm túc! Nhìn cô liền phải cưới cô!
Ngẩng đầu, cô khong chịu lui bước, “Quân nhân bây giờ cũng quỵt nợ? Anh nhìn tôi…nơi này, nơi này, nơi này, rồi muốn vỗ mông bỏ đi? Không có cửa đâu!”
Nói xong còn cố tình đưa bộ ngực ra trước, ý đồ muốn tang sự tồn tại, nhưng Lãnh Dạ Thần vẫn đôi mắt lạnh bang nhìn mắt cô, căn bản không có xem!
Tôi phi! Trực tiếp làm lơ!
Lúc này, đám người vây xem hoảng sợ, ai nấy đều mở lớn mắt nhìn cô gái nhỏ gây chuyện với Lãnh thiếu tướng, quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Mà bên kia, chú ý đến động tĩnh bên này, vài người liền lấy Lãnh Dạ Thần ra cá cược.
“Anh ba tại sao đã cứu người rồi mà còn phải bồi thường? Như vậy có phải thời gian dài nữa mới trở về hay không?”
“Hình như gặp chút phiền toái nhỏ, nhưng chuyện này sao có thể làm khó được anh ba? Chúng ta cứ uống trà đi.”
“Anh ba bách chiến bách thắng, cuối cùng cũng có kỳ phùng địch thủ a! Ha ha.”
Sắc mặt Đổng Đại Bằng bỗng nhiên căng lên, cách một rừng cây nhỏ, người kia vừa nãy không phải ở trong sân sao?
Oa! Tiểu Nghê đúng là kỳ phùng địch thủ.
Không dám chần chừ, Đổng Đại Bằng một đường chạy chậm vòng quanh nửa cái hồ.
Tiểu Nghê cái gì cũng tốt, cái gì cũng không sợ, nhưng sống hai mươi bốn năm, Lãnh gia sợ nhất chính là phụ nữ, bác gái lớn thì không sợ chỉ sợ mỗi cô gái nhỏ, đặc biệt là các cô gái nhỏ coi trọng anh, sợ khong nhỏ đâu.
Lãnh gia rất đau đầu, bộ quần áo của anh cũng đã ướt đẫm, quần áo bên ngoài dính sát vào cơ thể lộ ra cơ bụng rắn chắc, khiến người ta nhịn không được muốn sờ một phen.
Tiểu Nghê chính là nghĩ như thế.
“Còn gây chuyện, tôi liền ném cô về.” Ấn đường Lãnh gia nhíu thành chữ xuyên, anh thật muốn ném nha đầu này vào ao cho cá ăn.
Tiểu Nghê không đạt được mục đích càng thề không bỏ qua, “Đem tôi ném đi cũng được a, anh cũng nhảy xuống cùng tôi, dù sao chúng ta cũng đã ướt đẫm, vừa lúc….”
“Vô sỉ!”
/2389
|