Cô nhìn anh đang ngồi trên sofa, hình như là mới tắm, tóc vẫn còn ướt, trên người khoác cái áo bông dài màu xám. Anh đang xem gì đó trong laptop, nghe tiếng động, ngẩng lên thấy cô thì để laptop sang một bên, đứng dậy đi lại gần cô.
Cô lại thấy căng thẳng, cả người như có luồng máu nóng chảy khắp nơi.
Anh kéo cô vào sát người, vùi đầu vào hõm vai của cô.
- Em đi tắm trước đã...
Lẽ ra em phải nên tắm trước khi ra đây.... (Anh nhẹ giọng nói khẽ vào tai cô rồi cắn vành tai cô một cái.)
- Hở? (Cô chưa kịp hiểu ý tứ lời nói của anh, nhưng rất nhanh... cô đã hiểu...)
Chưa kịp nói gì nữa cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng từ tốn tràn đầy yêu thương cưng chiều. Tay anh cũng không yên phận mà khám phá khắp nơi.
- Ưm... anh.... (Cô thở gấp, ngập ngừng gọi anh.)
- Gọi tên anh...(Anh khàn khàn lên tiếng.)
- Ưm... Thiên...Em yêu anh (cô khó khăn ổn định hơi thở.)
- Ừm.... anh biết...
Anh bế ngang người cô, đi lại giường, Nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh nằm đè lên người cô. Rất nhanh cả hai đã loại bỏ những vướng víu trên người.
Băng Tâm cả người nóng bừng, mặt cũng đỏ bừng nhưng đã bị ánh đèn mờ ảo che lấp dùm.
Anh hôn cô... rất nhẹ nhàng... trán... môi... cổ... và từ từ đi chuyển xuống dưới...
Anh và cô hoàn toàn chìm trong đê mê...
Đau đớn xé thân nhưng nhanh chóng được khỏa lấp bằng những nụ hôn những va chạm thân thể....
Không biết trải qua bao lâu, cô lả người gục trên ngực Hàn Thiên mà thiếp đi... cô loáng thoáng nghe bên tai câu nói của anh: " Anh yêu em"
Cô nặng nề mở mắt dậy, thân thể mệt mỏi rã rời cứ như không còn là của cô. Cô đang nằm gọn trong lòng anh.
Nhìn đồng hồ, chín giờ sáng...Khẽ trở mình ngồi dậy nhưng bất ngờ bị anh kéo trở lại.
- Cho em đi tắm đi...(Cô nhăn nhó cố chui ra khỏi vòng tay anh.)
- Em có biết là càng vùng vẫy là càng không có khả năng thoát không? (Anh cười tà mị nhìn cô.)
Cô lại chớp chớp mắt nhìn anh.... cô lại không hiểu ý của anh... và sau đó lại rất nhanh đã hiểu được...
- Tha cho em đi... mệt chết rồi.
Không biết cô ngốc hay giả ngốc mà bây giờ đây lại dụi dụi vào ngực anh. Nhận thấy anh có phản ứng mạnh mẽ, cô rụt đầu, nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn anh.
- Thương lượng thất bại....(Anh buông ra một câu rồi chôn cô dưới thân mình lần nữa.)
- Em biết sai rồi... em...(Không nói kịp nữa rồi, môi đã bị môi ai kia khóa lại.)
Lần thứ hai mở mắt dậy đã là hơn hai giờ chiều... đói.... rất đói... là lý do mà cô nhất định phải thoát khỏi tên đang nằm bên cạnh.
Lần này may là anh không ôm lấy cô nữa nên cô thuận lợi ngồi dậy. Vừa bước xuống giường, một cơn đau nơi hạ thân khiến cô ngồi thụp xuống bên giường....
Ai nhaaa... thì ra cơn đau mà Vân Di kể là như thế này sao???
- Đau à? (Giọng anh lo lắng vang lên bên cạnh.)
- Ừ... hơi đau... (Cô xoa xoa bụng dưới, chống thân giường đứng dậy.)
- Lần đầu nên thế... (Anh cũng đứng dậy, ôm cô từ sau.)
Sao anh có thể thoải mái nói về vấn đề này như vậy nhỉ?
- Tha cho em đi.... em đói chết rồi. (Cô gỡ tay anh ra, vừa lấy đồ vừa nói.)
- Ừ... lần này thương lượng thành công.(Anh cũng đi lại đằng sau cô, với tay lấy đồ.)
Cô bỗng có dự cảm chẵng lành, quay đầu nhìn anh.
- Chẵng phải anh bảo thương lượng thành công rồi sao?
- Ừ.... ( Anh thản nhiên trả lời.)
- Thế... anh làm gì? (cô hỏi lại.)
- Đi tắm...(Bình thản tập hai.)
- Anh đừng nói là... là...(cô lắp bắp hỏi tiếp.)
- Giỏi.... ( Anh xoa đầu cô, khen ngợi.)
Cô khóc không thành tiếng...
Đúng là cô thương lượng thiếu rồi....
Nhưng mà đúng như anh thương lượng... chỉ tắm chung và không làm gì cô cả...
Haizz... Lão đại à... thật nhìn không ra anh lại "đáng sợ" như vậy nha.... kết hôn rồi khả năng kiềm chế giảm nhiều nhỉ???
Hai người đang ở là một biệt thự nhỏ ven biển do anh đặc biệt chuẩn bị dành cho đêm tân hôn hoàn hảo của họ.
Vì lí do công việc và thời gian nên họ không có tuần trăng mật.... chỉ có hai ngày nghỉ ngắn ngủi ở đây rồi nhanh chóng quay về Đoan Mộc gia....
Sau những khó khăn thử thách... tình yêu hai người đã có một cái kết có hậu. Cuộc sống hôn nhân thế là chính thức bắt đầu.....
Sau khi kết hôn, cô đã tiếp quản vị trí Chủ mẫu đương gia của Đoan Mộc gia, ngoài quản lý chuyện trong nhà cô còn phụ giúp Đoan Mộc Hàn Thiên quản lý hoạt động Hắc đạo của Đoan Mộc gia.
Cô lại thấy căng thẳng, cả người như có luồng máu nóng chảy khắp nơi.
Anh kéo cô vào sát người, vùi đầu vào hõm vai của cô.
- Em đi tắm trước đã...
Lẽ ra em phải nên tắm trước khi ra đây.... (Anh nhẹ giọng nói khẽ vào tai cô rồi cắn vành tai cô một cái.)
- Hở? (Cô chưa kịp hiểu ý tứ lời nói của anh, nhưng rất nhanh... cô đã hiểu...)
Chưa kịp nói gì nữa cô đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng từ tốn tràn đầy yêu thương cưng chiều. Tay anh cũng không yên phận mà khám phá khắp nơi.
- Ưm... anh.... (Cô thở gấp, ngập ngừng gọi anh.)
- Gọi tên anh...(Anh khàn khàn lên tiếng.)
- Ưm... Thiên...Em yêu anh (cô khó khăn ổn định hơi thở.)
- Ừm.... anh biết...
Anh bế ngang người cô, đi lại giường, Nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh nằm đè lên người cô. Rất nhanh cả hai đã loại bỏ những vướng víu trên người.
Băng Tâm cả người nóng bừng, mặt cũng đỏ bừng nhưng đã bị ánh đèn mờ ảo che lấp dùm.
Anh hôn cô... rất nhẹ nhàng... trán... môi... cổ... và từ từ đi chuyển xuống dưới...
Anh và cô hoàn toàn chìm trong đê mê...
Đau đớn xé thân nhưng nhanh chóng được khỏa lấp bằng những nụ hôn những va chạm thân thể....
Không biết trải qua bao lâu, cô lả người gục trên ngực Hàn Thiên mà thiếp đi... cô loáng thoáng nghe bên tai câu nói của anh: " Anh yêu em"
Cô nặng nề mở mắt dậy, thân thể mệt mỏi rã rời cứ như không còn là của cô. Cô đang nằm gọn trong lòng anh.
Nhìn đồng hồ, chín giờ sáng...Khẽ trở mình ngồi dậy nhưng bất ngờ bị anh kéo trở lại.
- Cho em đi tắm đi...(Cô nhăn nhó cố chui ra khỏi vòng tay anh.)
- Em có biết là càng vùng vẫy là càng không có khả năng thoát không? (Anh cười tà mị nhìn cô.)
Cô lại chớp chớp mắt nhìn anh.... cô lại không hiểu ý của anh... và sau đó lại rất nhanh đã hiểu được...
- Tha cho em đi... mệt chết rồi.
Không biết cô ngốc hay giả ngốc mà bây giờ đây lại dụi dụi vào ngực anh. Nhận thấy anh có phản ứng mạnh mẽ, cô rụt đầu, nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn anh.
- Thương lượng thất bại....(Anh buông ra một câu rồi chôn cô dưới thân mình lần nữa.)
- Em biết sai rồi... em...(Không nói kịp nữa rồi, môi đã bị môi ai kia khóa lại.)
Lần thứ hai mở mắt dậy đã là hơn hai giờ chiều... đói.... rất đói... là lý do mà cô nhất định phải thoát khỏi tên đang nằm bên cạnh.
Lần này may là anh không ôm lấy cô nữa nên cô thuận lợi ngồi dậy. Vừa bước xuống giường, một cơn đau nơi hạ thân khiến cô ngồi thụp xuống bên giường....
Ai nhaaa... thì ra cơn đau mà Vân Di kể là như thế này sao???
- Đau à? (Giọng anh lo lắng vang lên bên cạnh.)
- Ừ... hơi đau... (Cô xoa xoa bụng dưới, chống thân giường đứng dậy.)
- Lần đầu nên thế... (Anh cũng đứng dậy, ôm cô từ sau.)
Sao anh có thể thoải mái nói về vấn đề này như vậy nhỉ?
- Tha cho em đi.... em đói chết rồi. (Cô gỡ tay anh ra, vừa lấy đồ vừa nói.)
- Ừ... lần này thương lượng thành công.(Anh cũng đi lại đằng sau cô, với tay lấy đồ.)
Cô bỗng có dự cảm chẵng lành, quay đầu nhìn anh.
- Chẵng phải anh bảo thương lượng thành công rồi sao?
- Ừ.... ( Anh thản nhiên trả lời.)
- Thế... anh làm gì? (cô hỏi lại.)
- Đi tắm...(Bình thản tập hai.)
- Anh đừng nói là... là...(cô lắp bắp hỏi tiếp.)
- Giỏi.... ( Anh xoa đầu cô, khen ngợi.)
Cô khóc không thành tiếng...
Đúng là cô thương lượng thiếu rồi....
Nhưng mà đúng như anh thương lượng... chỉ tắm chung và không làm gì cô cả...
Haizz... Lão đại à... thật nhìn không ra anh lại "đáng sợ" như vậy nha.... kết hôn rồi khả năng kiềm chế giảm nhiều nhỉ???
Hai người đang ở là một biệt thự nhỏ ven biển do anh đặc biệt chuẩn bị dành cho đêm tân hôn hoàn hảo của họ.
Vì lí do công việc và thời gian nên họ không có tuần trăng mật.... chỉ có hai ngày nghỉ ngắn ngủi ở đây rồi nhanh chóng quay về Đoan Mộc gia....
Sau những khó khăn thử thách... tình yêu hai người đã có một cái kết có hậu. Cuộc sống hôn nhân thế là chính thức bắt đầu.....
Sau khi kết hôn, cô đã tiếp quản vị trí Chủ mẫu đương gia của Đoan Mộc gia, ngoài quản lý chuyện trong nhà cô còn phụ giúp Đoan Mộc Hàn Thiên quản lý hoạt động Hắc đạo của Đoan Mộc gia.
/42
|