Lúc kết hôn đến nay cũng đã 3 tháng hôm nay đang nằm trên giường anh suy nghĩ Cao Gia Hân đã có thai, Vân Di cũng có thai.... Băng Tâm nhà anh cứ im im như thế bọn Lương Hạo và Khải Trạch sẽ cười rụng răng mất... anh không thể chịu thua được....
Linh cảm có chuyện không ổn, Băng Tâm nhích nhích ra khỏi người anh....
- Em nói anh không được làm loạn đấy.... anh hứa với em rồi nha... chỉ hai tháng nữa thôi mà.
Hai tháng nữa là tới cuộc đua xe mà cô mong nhất đấy....
- Giờ anh không muốn giữ lời hứa nữa...
Anh không nói nhiều lời nữa, trực tiếp đè cô nằm dưới.
- Không... không được.... đây.... mang vào cô lôi dưới gói ra một cái gì đó đó đưa cho anh.
- Hừ.... vô ích (Anh gạt phăng cái đó qua một bên, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.)
Bất lực, cô đành thở dài:
- Em uống thuốc vậy...
Anh cười một tiếng vùi đầu vào cổ cô, nói khẽ: - - - - Hết thuốc rồi... em quên à?
- Áhh.... anh là tên lừa gạt.... anh đi chết đi.... (cô khóc không thành tiếng.... nhưng còn đang lẩm bẩm thì môi đã bị ai khóa lại...)
Có vẻ như ai đó rất tập trung vào chuyên môn nên cả ngày hôm sau cô không thể nào bước xuống giường... thậm chí còn bị Vân Di cười cho 1 trận Cao Gia Hân thì rất có tâm... không gặp được nhưng cũng góp vui qua điện thoại...
Và... ông trời không phụ người có lòng... một tháng sau....
- Hàn Thiên đáng ghét..... anh vừa lòng anh chưa
Ai đó hung hăng đi từ nhà vệ sinh ra, chống nạnh nhìn "hung thủ" đang bình thản nằm trên giường.
- Rất Rất vừa lòng....
Ahhh.... Cô thật muốn giết người nha....
Chỉ có hai tháng thôi mà không cho cô....
Hung hăng là thế nhưng khi cầm tờ giấy siêu âm trên tay... cô lại dịu dàng đến lạ....
___________________
6 năm sau
Một ngày đẹp trời nào đó.....
Hàn Dương, Hàn Nhi... đứng lại cho mẹ...
- Uầy.... câu nói vô dụng nhất mọi thời đại...
Hai nhỏ một lớn, bất chấp hình tượng rượt đuổi nhau khắp ngõ ngách trong nhà. 2 nhóc của cặp song thai long phụng được cô sinh ra 5 năm trước. 2 tiểu bảo bối của Thiên lão đại đấy aa Đoan Mộc Hàn Dương và Đoan Mộc Hàn Nhi.
- Bắt bọn nhóc lại cho tôi...(Cô vừa đuổi theo vừa ra lệnh cho mọi người. Nhưng ai cũng chần chừ... họ không dám cãi lệnh phu nhân nhưng mà... gây thù với hai nhóc này đảm bảo cuộc sống sau này ở Đoan Mộc gia của họ sẽ vô cùng thê thảm. Họ phải làm sao đây?
- Loạn hết rồi à.... Tôi nói mà cũng không nghe sao? (Băng Tâm hét lên. Đám người lập tức hoàn hồn... Lời chủ mẫu vẫn là nên nghe theo.)
Rất nhanh.... bọn nhóc bị túm lại... người túm được là Hắc Minh và Cẩn Y. Xui cho bọn nhóc... ai bảo lo chạy... tông vào bọn họ.
- Ai cho hai đứa lại tự ý xâm nhập vào hệ thống máy tính nội bộ làm loạn hả? (Băng Tâm ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, tay gõ gõ lên đùi, nhìn hai đứa nhóc trước mặt, đứng nghiêm túc, cúi đầu đếm móng chân.)
- Mẹ.... cái đó tụi con đang phát huy tinh thần yêu công nghệ...(Hàn Nhi không dám ngẩng đầu, chỉ lí nhí trong miệng.)
- Còn cãi...
- Mẹ... là con chủ mưu... không liên quan em ấy...(Hàn Dương rất ra dáng anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng cậu biết bảo vệ Hàn Nhi là nhiệm vụ của cậu.)
- Đừng lo... con cũng có phần... không thoát nổi đâu...
Haizzz... Bọn nhóc đã tròn 5 tuổi... biết suy nghĩ hơn... tuy đã không còn làm những trò nguy hiểm ngu ngốc nữa nhưng những trò bây giờ không những IQ cao mà mật độ bày trò càng lúc càng dày đặt. Đoan Mộc Hàn Thiên không bận quan tâm mấy trò phá phách này nữa nên việc quản và xử lý tụi nhóc anh đem ném phăng cho cô tất cả.
Nghịch rồi bị phạt... phạt rồi lại nghịch...
Bọn nhóc đã coi hai chuyện đó như là thủ tục cần thiết của cuộc sống của chúng nên phạt thì chịu, nghịch vẫn nghịch.
Lần này... bọn chúng đã xâm nhập hồ sơ cá nhân của nhân viên rồi đổi tất cả ảnh hồ sơ của bọn họ thành hình em bé. Với lí do....
- Hàn Dương và Hàn Nhi muốn có em
- Vậy thì đáp ứng nó đi
Đó là câu nói mà ai đó ném cho Băng Tâm khi cô thuật lại chuyện của bọn nhóc.
- Anh... đứng đắn chút coi (cô tức muốn xì khói, ném cái gối về phía Hàn Thiên đang ung dung đọc báo. Rất tiếc.... anh đã chụp được cái gối.)
Ném cái gối qua một bên, anh cười bí hiểm trèo lên giường.
- Anh tránh xa em ra...
- Anh dễ nghe lời như thế sao?
- À... không...
- Vậy thì nên biết sẽ như thế nào rồi đúng không?
- Không biết...
Haha.... Anh bỗng cười phá lên... vùi mặt vào vai cô, một lúc sau anh nói tiếp:
- Đừng giả bộ nữa
- Giả bộ cái gì?
- Tưởng anh không biết sao?
-......
- Em đã ngưng thuốc ngừa thai cả tháng nay rồi... đúng không?
- Sao... anh biết?
- Mặc kệ làm sao anh biết... rõ ràng có người muốn mà còn giả bộ
Băng Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt... giấu mặt vào trong lồng ngực anh. Tình huống này... anh không đáp lại cô thì thật là không phải đạo.
Thật ra cô cũng không tính sinh thêm em bé. Hàn Nhi cũng quên đi chuyện muốn có em.. Chỉ là vài tháng trước, sau khi Vân Di sinh bé trai thứ hai Đoan Mộc Khải Ân, con trai lớn của Vân Di là Đoan Mộc Khải Nam cứ luôn miệng khoe em với hai nhóc nhà cô... thế là...
Một tháng trước.....
Tối hôm ấy, cả nhà bốn người đều ở trong phòng của ba mẹ...
Hai người phái nam thì đang ngồi trên sofa xem cái gì đó... à là mẫu súng ngắn mới nhất trên thị trường...
Hai người phái nữ thì đang tâm sự đêm khuya với nhau.
- Mẹ... mẹ thấy em bé của chú thím có đáng yêu không? (Hàn Nhi nằm trong lòng cô mắt long lanh chớp chớp, chu cái môi hồng hồng, hỏi.
- Có chứ.... Hàn Nhi thích Tiểu Ân lắm à? (cô hôn lên trán con gái, ôm chặt con bé hơn.)
Nghe câu hỏi của con gái, Hàn Thiên liền ngẩng đầu lên nhìn cô. Hàn Dương vẫn chăm chú xem laptop, không quan tâm chuyện khác.
- Không chỉ thích Tiểu Ân... mà Nhi Nhi còn thích em bé... Nhi Nhi thích em lắm (Hàn Nhi nói dùng hai tay nhỏ bé của mình ôm chặt Băng Tâm cô nhất thời ngạc nhiên không nói được gì. Hàn Nhi tiếp tục:
- Mẹ...sao con không có em?
- À... ừm...
- Mẹ... mẹ cho Nhi Nhi em đi... Nhi Nhi sẽ thương em mà.... (Hàn Nhi dụi dụi đầu vào lòng cô làm cô cảm thấy bất lực với con gái.)
- Muốn có em không phải chỉ nhờ mẹ... (Hàn Thiên cười cười đi lại ngồi bên cạnh Băng Tâm)
- Ơ... chẵng phải em bé ở trong bụng mẹ sao? (Hàn Nhi trưng bộ mặt ngây thơ ra trước mặt anh.)
- Thì là vậy nhưng.....(Anh còn định nói gì nữa thì đã bị cô bịt miệng lại. Anh mà còn nói nữa sẽ dạy hư Nhi Nhi của cô mất.)
- Nhưng sao ạ? Vẫn ngây thơ.
- Không có gì... (cô cười trừ.)
- Anh... anh có thích có em không? (Hàn Nhi chạy lại hỏi anh trai.)
- Mình em anh đã đủ khổ rồi (Hàn Dương vẫn gõ gõ gì trên laptop, ra vẻ ông cụ non nói với em gái.)
Hai vị phụ huynh đang nhìn hai đứa con, cũng gật gù với câu nói của con trai... nhưng cụ thể là " Hai đứa thôi ba mẹ đủ khổ rồi
Hứ... anh đúng là chán thật...( Cô nhóc bĩu môi, xoay người lon ton chạy vào lòng ba mình.)
- Ba... ba năn nỉ mẹ dùm Nhi Nhi đi...
- Được... cứ trông cậy ở ba....
- Hứa....? (Cô nhóc tinh nghịch đưa ngón tay út ra.)
Anh cảm thấy trò này vô cùng buồn cười nhưng nhìn gương mặt bụ bẫm xinh như thiên sứ của con gái thì lại không thể cưỡng lại.
- Rồi...giao dịch thành công...
- Hai người cứ tự biên tự diễn đi... (cô hừ một tiếng rồi cầm điện thoại ra ban công gọi cho Vân Di tám chuyện.
Tám xong, cô xoay người dựa vào lan can, nhìn ba cha con đang nói chuyện với nhau... chỉ có Hàn Nhi nói thôi.... hai người kia làm khán giả. Băng Tâm nhìn cảnh ấy liền bật cười không giấu được vẻ hạnh phúc...
........END........
Linh cảm có chuyện không ổn, Băng Tâm nhích nhích ra khỏi người anh....
- Em nói anh không được làm loạn đấy.... anh hứa với em rồi nha... chỉ hai tháng nữa thôi mà.
Hai tháng nữa là tới cuộc đua xe mà cô mong nhất đấy....
- Giờ anh không muốn giữ lời hứa nữa...
Anh không nói nhiều lời nữa, trực tiếp đè cô nằm dưới.
- Không... không được.... đây.... mang vào cô lôi dưới gói ra một cái gì đó đó đưa cho anh.
- Hừ.... vô ích (Anh gạt phăng cái đó qua một bên, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.)
Bất lực, cô đành thở dài:
- Em uống thuốc vậy...
Anh cười một tiếng vùi đầu vào cổ cô, nói khẽ: - - - - Hết thuốc rồi... em quên à?
- Áhh.... anh là tên lừa gạt.... anh đi chết đi.... (cô khóc không thành tiếng.... nhưng còn đang lẩm bẩm thì môi đã bị ai khóa lại...)
Có vẻ như ai đó rất tập trung vào chuyên môn nên cả ngày hôm sau cô không thể nào bước xuống giường... thậm chí còn bị Vân Di cười cho 1 trận Cao Gia Hân thì rất có tâm... không gặp được nhưng cũng góp vui qua điện thoại...
Và... ông trời không phụ người có lòng... một tháng sau....
- Hàn Thiên đáng ghét..... anh vừa lòng anh chưa
Ai đó hung hăng đi từ nhà vệ sinh ra, chống nạnh nhìn "hung thủ" đang bình thản nằm trên giường.
- Rất Rất vừa lòng....
Ahhh.... Cô thật muốn giết người nha....
Chỉ có hai tháng thôi mà không cho cô....
Hung hăng là thế nhưng khi cầm tờ giấy siêu âm trên tay... cô lại dịu dàng đến lạ....
___________________
6 năm sau
Một ngày đẹp trời nào đó.....
Hàn Dương, Hàn Nhi... đứng lại cho mẹ...
- Uầy.... câu nói vô dụng nhất mọi thời đại...
Hai nhỏ một lớn, bất chấp hình tượng rượt đuổi nhau khắp ngõ ngách trong nhà. 2 nhóc của cặp song thai long phụng được cô sinh ra 5 năm trước. 2 tiểu bảo bối của Thiên lão đại đấy aa Đoan Mộc Hàn Dương và Đoan Mộc Hàn Nhi.
- Bắt bọn nhóc lại cho tôi...(Cô vừa đuổi theo vừa ra lệnh cho mọi người. Nhưng ai cũng chần chừ... họ không dám cãi lệnh phu nhân nhưng mà... gây thù với hai nhóc này đảm bảo cuộc sống sau này ở Đoan Mộc gia của họ sẽ vô cùng thê thảm. Họ phải làm sao đây?
- Loạn hết rồi à.... Tôi nói mà cũng không nghe sao? (Băng Tâm hét lên. Đám người lập tức hoàn hồn... Lời chủ mẫu vẫn là nên nghe theo.)
Rất nhanh.... bọn nhóc bị túm lại... người túm được là Hắc Minh và Cẩn Y. Xui cho bọn nhóc... ai bảo lo chạy... tông vào bọn họ.
- Ai cho hai đứa lại tự ý xâm nhập vào hệ thống máy tính nội bộ làm loạn hả? (Băng Tâm ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, tay gõ gõ lên đùi, nhìn hai đứa nhóc trước mặt, đứng nghiêm túc, cúi đầu đếm móng chân.)
- Mẹ.... cái đó tụi con đang phát huy tinh thần yêu công nghệ...(Hàn Nhi không dám ngẩng đầu, chỉ lí nhí trong miệng.)
- Còn cãi...
- Mẹ... là con chủ mưu... không liên quan em ấy...(Hàn Dương rất ra dáng anh trai. Tuy còn nhỏ nhưng cậu biết bảo vệ Hàn Nhi là nhiệm vụ của cậu.)
- Đừng lo... con cũng có phần... không thoát nổi đâu...
Haizzz... Bọn nhóc đã tròn 5 tuổi... biết suy nghĩ hơn... tuy đã không còn làm những trò nguy hiểm ngu ngốc nữa nhưng những trò bây giờ không những IQ cao mà mật độ bày trò càng lúc càng dày đặt. Đoan Mộc Hàn Thiên không bận quan tâm mấy trò phá phách này nữa nên việc quản và xử lý tụi nhóc anh đem ném phăng cho cô tất cả.
Nghịch rồi bị phạt... phạt rồi lại nghịch...
Bọn nhóc đã coi hai chuyện đó như là thủ tục cần thiết của cuộc sống của chúng nên phạt thì chịu, nghịch vẫn nghịch.
Lần này... bọn chúng đã xâm nhập hồ sơ cá nhân của nhân viên rồi đổi tất cả ảnh hồ sơ của bọn họ thành hình em bé. Với lí do....
- Hàn Dương và Hàn Nhi muốn có em
- Vậy thì đáp ứng nó đi
Đó là câu nói mà ai đó ném cho Băng Tâm khi cô thuật lại chuyện của bọn nhóc.
- Anh... đứng đắn chút coi (cô tức muốn xì khói, ném cái gối về phía Hàn Thiên đang ung dung đọc báo. Rất tiếc.... anh đã chụp được cái gối.)
Ném cái gối qua một bên, anh cười bí hiểm trèo lên giường.
- Anh tránh xa em ra...
- Anh dễ nghe lời như thế sao?
- À... không...
- Vậy thì nên biết sẽ như thế nào rồi đúng không?
- Không biết...
Haha.... Anh bỗng cười phá lên... vùi mặt vào vai cô, một lúc sau anh nói tiếp:
- Đừng giả bộ nữa
- Giả bộ cái gì?
- Tưởng anh không biết sao?
-......
- Em đã ngưng thuốc ngừa thai cả tháng nay rồi... đúng không?
- Sao... anh biết?
- Mặc kệ làm sao anh biết... rõ ràng có người muốn mà còn giả bộ
Băng Tâm xấu hổ đỏ bừng mặt... giấu mặt vào trong lồng ngực anh. Tình huống này... anh không đáp lại cô thì thật là không phải đạo.
Thật ra cô cũng không tính sinh thêm em bé. Hàn Nhi cũng quên đi chuyện muốn có em.. Chỉ là vài tháng trước, sau khi Vân Di sinh bé trai thứ hai Đoan Mộc Khải Ân, con trai lớn của Vân Di là Đoan Mộc Khải Nam cứ luôn miệng khoe em với hai nhóc nhà cô... thế là...
Một tháng trước.....
Tối hôm ấy, cả nhà bốn người đều ở trong phòng của ba mẹ...
Hai người phái nam thì đang ngồi trên sofa xem cái gì đó... à là mẫu súng ngắn mới nhất trên thị trường...
Hai người phái nữ thì đang tâm sự đêm khuya với nhau.
- Mẹ... mẹ thấy em bé của chú thím có đáng yêu không? (Hàn Nhi nằm trong lòng cô mắt long lanh chớp chớp, chu cái môi hồng hồng, hỏi.
- Có chứ.... Hàn Nhi thích Tiểu Ân lắm à? (cô hôn lên trán con gái, ôm chặt con bé hơn.)
Nghe câu hỏi của con gái, Hàn Thiên liền ngẩng đầu lên nhìn cô. Hàn Dương vẫn chăm chú xem laptop, không quan tâm chuyện khác.
- Không chỉ thích Tiểu Ân... mà Nhi Nhi còn thích em bé... Nhi Nhi thích em lắm (Hàn Nhi nói dùng hai tay nhỏ bé của mình ôm chặt Băng Tâm cô nhất thời ngạc nhiên không nói được gì. Hàn Nhi tiếp tục:
- Mẹ...sao con không có em?
- À... ừm...
- Mẹ... mẹ cho Nhi Nhi em đi... Nhi Nhi sẽ thương em mà.... (Hàn Nhi dụi dụi đầu vào lòng cô làm cô cảm thấy bất lực với con gái.)
- Muốn có em không phải chỉ nhờ mẹ... (Hàn Thiên cười cười đi lại ngồi bên cạnh Băng Tâm)
- Ơ... chẵng phải em bé ở trong bụng mẹ sao? (Hàn Nhi trưng bộ mặt ngây thơ ra trước mặt anh.)
- Thì là vậy nhưng.....(Anh còn định nói gì nữa thì đã bị cô bịt miệng lại. Anh mà còn nói nữa sẽ dạy hư Nhi Nhi của cô mất.)
- Nhưng sao ạ? Vẫn ngây thơ.
- Không có gì... (cô cười trừ.)
- Anh... anh có thích có em không? (Hàn Nhi chạy lại hỏi anh trai.)
- Mình em anh đã đủ khổ rồi (Hàn Dương vẫn gõ gõ gì trên laptop, ra vẻ ông cụ non nói với em gái.)
Hai vị phụ huynh đang nhìn hai đứa con, cũng gật gù với câu nói của con trai... nhưng cụ thể là " Hai đứa thôi ba mẹ đủ khổ rồi
Hứ... anh đúng là chán thật...( Cô nhóc bĩu môi, xoay người lon ton chạy vào lòng ba mình.)
- Ba... ba năn nỉ mẹ dùm Nhi Nhi đi...
- Được... cứ trông cậy ở ba....
- Hứa....? (Cô nhóc tinh nghịch đưa ngón tay út ra.)
Anh cảm thấy trò này vô cùng buồn cười nhưng nhìn gương mặt bụ bẫm xinh như thiên sứ của con gái thì lại không thể cưỡng lại.
- Rồi...giao dịch thành công...
- Hai người cứ tự biên tự diễn đi... (cô hừ một tiếng rồi cầm điện thoại ra ban công gọi cho Vân Di tám chuyện.
Tám xong, cô xoay người dựa vào lan can, nhìn ba cha con đang nói chuyện với nhau... chỉ có Hàn Nhi nói thôi.... hai người kia làm khán giả. Băng Tâm nhìn cảnh ấy liền bật cười không giấu được vẻ hạnh phúc...
........END........
/42
|