Vì bản hợp đồng ràng buộc khiến Hoàng Phượng và Nguyên Vũ xem nhau như người xa lạ không quen biết.
Hoàng Phượng từng nói có dịp sẽ giới thiệu Nguyên Vũ với Ngọc Hà. Không ngờ ba người bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh éo le thế này. Họ còn vô tình trở thành đối thủ của nhau trong một cuộc thi đấu mang giá trị kinh tế cực lớn.
Ba người trong ban quản lý của resort làm trọng tài điều khiển trận đấu. Theo bốc thăm cặp của Thiên Long và cặp của ông David Nguyễn sẽ thi đấu trước.
Trước lúc thi đấu Thiên Long đứng trước mặt Hoàng Phượng, hai tay của anh đặt lên vai của cô rất thân mật:
“Bình tĩnh, tự tin nhé cô gái.”
Sự thân mật của Thiên Long khiến Hoàng Phượng vô cùng khó sử vì nảy giờ ánh mắt của Nguyên Vũ không hề rời khỏi người cô. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng đáp.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thiên Long còn hôn lên trán Hoàng Phượng để cổ vũ cô. Hành động này lọt vào mắt Nguyên Vũ không khác nào cái gai trong mắt.
Pha bóng đầu tiên Ngọc Hà đánh bóng không qua lưới. Nhìn tấm bảng ghi điểm của trọng tài Hoàng Phượng mới biết được tên của người đàn ông cùng phòng với mình là Thiên Long, theo đó người đàn ông cặp với bạn thân của cô là David Nguyễn. Theo lời của nhân viên lễ tân thì chính ông là người bao trọn hòn đảo này và là chủ nhân bản hợp đồng các cô đã ký.
Trong bản hợp đồng có ghi rất rõ chi tiết các cô không được phép quan tâm tìm hiểu đời tư khách hàng của mình nếu họ không tự ý tiết lộ, vì vậy ngày hôm qua lúc Thiên Long hỏi tên của cô cô cũng không dám hỏi tên anh.
Thiên Long và Hoàng Phượng chơi rất ăn ý với nhau, lại thêm thể lực sung mãn nên hai người nhanh chóng thắng áp đảo cặp đôi của ông David Nguyễn và Ngọc Hà chỉ bằng hai hiệp thi đấu.
Tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vừa dứt, Thiên Long vui mừng chạy tới bế bổng Hoàng Phượng lên. Anh thể hiện niềm vui tột độ.
“Cảm ơn cô.”
Ngược lại với tâm trạng vui mừng của Thiên Long, gương mặt của Nguyên Vũ lúc này như viết lên ba chữ “muốn giết người”.
Đồng phục chơi bóng chuyền bãi biển vận động viên nữ mặc bikini còn vận động viên nam mặc quần đùi. Hành động tiếp xúc da thịt thân mật của Thiên Long với Hoàng Phượng không khác nào cú tát vào mặt Nguyên Vũ.
Theo quy định, đội thắng buổi chiều sẽ thi đấu với đội còn lại nhưng Nguyên Vũ không muốn đợi lâu. Anh nhìn ông David Nguyễn nói:
“Có thể thi đấu ngay bây giờ không?”
Ông David Nguyễn biết hiện tại nếu tiếp tục thi đấu sẽ gây khó dễ cho đội của Thiên Long vì anh vừa thi đấu với đội của ông xong. Ông khó xử nhìn Thiên Long hỏi:
“Ý của cậu thế nào?”
Thiên Long không trả lời ông David Nguyễn ngay. Anh có thể thi đấu tiếp nhưng anh sợ bạn đồng hành của mình không đủ sức. Vì vậy anh ghé sát vào tai của Hoàng Phượng nói nhỏ:
“Cô có đủ thể lực để thi đấu tiếp không? Nếu không đủ chúng ta rời sang buổi chiều.”
Hoàng Phượng liếc mắt sang nhìn Nguyên Vũ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. Trong phút chốc cả người cô bỗng run lên. Tại sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như một kẻ thù vậy? Cô chưa từng bắt gặp ánh mắt này của anh. Từ trước tới nay anh chỉ nhìn cô với ánh mắt cưng chiều đầy yêu thương. Cô là đối thủ của anh đương nhiên trở thành kẻ thù của anh hay sao? Nếu như vậy thì cô muốn kết thúc mối thù này càng sớm càng tốt. Cô dứt khoát lên tiếng:
“Tôi có thể tiếp tục thi đấu.”
Mặc dù khá mệt mỏi sau một đêm Nguyên Vũ không cho ngủ nhưng trước tinh thần hăng máu của Nguyên Vũ buộc Thư Kỳ phải cùng anh thi đấu với Thiên Long và Hoàng Phượng.
Trận đấu diễn ra trong thế trận giằng co. Kết thúc hai hiệp thi đấu, hai đội hòa nhau với tỷ số một đều phải thi đấu hiệp thứ ba để phân thắng bại.
Hiệp đấu thứ ba đang diễn ra rất căng thẳng. Tỷ số của hai đội hiện tại là hai mươi đều, Hoàng Phượng giành quyền phát bóng. Cú phát bóng này của cô mang tính chất quyết định, nếu cô phát bóng hỏng đội của Nguyên Vũ dành phần thắng và sẽ tiếp tục thi đấu với đội của ông David Nguyễn để phân thắng bại.
Nhưng cô đã hứa với Thiên Long sẽ thi đấu hết mình, và cô ý thức được nếu cô và Thiên Long càng thắng nhanh thì cô càng sớm được rời khỏi hòn đảo đáng nguyền rủa này.
Hoàng Phượng thực hiện phát bóng, cú phát bóng của cô đi vào góc xa phần sân của đội Nguyên Vũ, mặc dù Nguyên Vũ bay người đỡ nhưng tay của anh không thể chạm vào bóng. Thiên Long phấn khích tới mức ôm hôn Hoàng Phượng ngay trên sân.
Vừa bị chính người yêu của mình hạ gục, hiện tại lại bị đối thủ của mình cắm sừng ngay trước mặt, Nguyên Vũ cảm giác không còn nỗi nhục nào bằng.
Còn Hoàng Phượng lúc này sợ tới mức đứng không vững, cô vội đẩy Thiên Long ra mặc cho anh có giận mình hay không. Nhưng một tay của anh ôm chặt lấy eo của cô, tay kia của anh giữ chặt sau gáy khiến cô không có đường lui. Xong rồi, bị bắt tại trận có đến mười cái miệng giải thích Nguyên Vũ cũng sẽ không tin lời của cô nữa.
Buổi tối ông David Nguyễn hẹn riêng Thiên Long và Nguyên Vũ tại phòng bar của resort. Ông cụng ly với hai người rồi uống cạn ly. Ông nhìn Thiên Long cười nói:
“Sức khỏe của cậu cũng tốt phết nhỉ? Cả đêm qua chiến đấu với người đẹp, sáng nay lại đánh liên tiếp hai trận bóng chuyền nhưng đều dành phần thắng. Chúc mừng cậu.”
Nghe ông David Nguyễn nói, Thiên Long bật cười thành tiếng. Anh được Hoàng Phượng trả số tiền lớn để anh không quan hệ với cô, giờ ông lại nói anh và cô chiến đấu cả đêm đúng là có tiếng mà không có miếng.
Thiên Long chưa kịp lên tiếng phản bác ông David Nguyễn đã nói tiếp:
“Tối nay hai người có vận động thì nhỏ tiếng một chút, thú thực nằm bên phụ nữ mà nghe âm thanh kích thích đó tôi chịu không nổi. Mà theo cậu thì tôi không đủ sức.”
Thiên Long nâng tay đỡ trán. Thì ra tối qua lúc anh mở phim người lớn cho Hoàng Phượng học tập, âm thanh khá lớn. Lúc anh ôm cô vào phòng ngủ quên tắt TV. Phòng ngủ lại cách âm khá tốt nên sáng hôm sau ngủ dậy anh mới tắt đi, có lẽ lúc đó mọi người mới hết nghe âm thanh ái muội đó.
Chuyện có gái gọi ở chung mà không quan hệ mới là chuyện bất bình thường vì vậy Thiên Long cũng lười giải thích. Căn biệt thự anh ở nằm ở giữa nên chắc chắn đối thủ cạnh tranh của anh, Nguyên Vũ cũng nghe. Vì vậy anh bưng ly rượu nhân viên phục vụ vừa rót cụng ly với ông David Nguyễn và Nguyên Vũ:
“Xin lỗi vì làm ảnh hưởng tới hai người.”
Nguyên Vũ nắm chặt ly rượu trong tay tới mức chiếc ly vỡ vụn mà anh không biết.
Thiên Long vội cầm bàn tay đầy máu của Nguyên Vũ do bị mảnh vỡ của thủy tinh cắt hỏi:
“Cậu bị làm sao thế này?”
Nguyên Vũ hất mạnh tay của Thiên Long ra, anh cố kìm nén cơn tức giận tưởng chừng muốn xé nát Thiên Long ngay lúc này. Anh cố tỏ ra mình ổn nói:
“Tôi không sao.”
ông David Nguyễn nói với nhân viên quầy bar:
“Lấy hộp y tế ra xử lý vết thương cho cậu ấy.”
Nói rồi ông quay sang an ủi Nguyên Vũ:
“Sáng mai thi đấu bơi tự do tiếp sức, cậu vẫn còn nhiều cơ hội không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy.”
Tuy còn trẻ nhưng Nguyên Vũ hiểu trên thương trường, thắng bại là chuyện thường tình. Điều khiến anh mất kiểm soát ở đây là do mọi người đang nói tới chuyện tế nhị của nam nữ mà nhân vật chính ở đây lại là đối thủ và người yêu của anh, thử hỏi đặt vào trường hợp của anh có ai giữ được bình tĩnh.
Vì nhiều lý do nên Nguyên Vũ cố tình ép Thiên Long uống. Hai người uống say tới mức nhân viên của resort phải đưa hai anh về biệt thự.
Nghe tiếng động, Hoàng Phượng ra mở cửa thì nhìn thấy Thiên Long và Nguyên Vũ đang được người khác rìu. Lần đầu tiên coi thấy Nguyên Vũ say như vậy, còn có một bàn tay của anh bị băng bó khiến cô vô cùng lo lắng. Cô bỏ qua Thiên Long đang đi phía trước chạy tới trước mặt Nguyên Vũ nắm lấy bàn tay bị băng bó của anh hỏi:
“Tay của anh bị làm sao thế này? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Vì lo lắng cho sức khỏe của Nguyên Vũ mà Hoàng Phượng quên mất những điều trong hợp đồng mà cô đã ký. Trong đó có điều không được tiếp xúc với người thứ ba chứ đừng nói tới người trong đội của đối phương.
Nguyên Vũ mặc dù đã uống khá nhiều nhưng anh vẫn còn nhận thức được nói chuyện với Hoàng Phượng đồng nghĩa với anh chấp nhận thua cuộc vì vậy anh lên tiếng, giọng nói của anh còn mang vẻ châm biếm:
“Tôi quen cô sao?”
Lời nói vô tình của Nguyên Vũ như một nhát dao đâm vào tim Hoàng Phượng khiến cô vô cùng đau đớn. Cô nghĩ anh tức giận vì mình có mặt ở đây với tư cách là một gái bao nên anh mới nói như vậy. Cô bỏ qua lời nói của anh cố tình cầm lấy bàn tay bị băng bó của anh để xem xét.
Thế nhưng tay của cô vừa chạm vào tay của Nguyên Vũ thì liền bị anh đẩy mạnh khiến cô loạng choạng va vào người Thiên Long đang đi phía trước.
Bị đụng mạnh Thiên Long xoay người lại mới nhìn thấy Hoàng Phượng, anh lên tiếng giọng của anh cũng nhịu đi vì rượu:
“Cô đi tìm tôi sao?”
Hoàng Phượng bất đắc dĩ gật đầu nhưng ánh mắt của cô lại dán trên người Nguyên Vũ đang đứng bên cạnh:
“Vâng, do muộn rồi không thấy anh về nên tôi chạy ra xem một chút.”
Thiên Long đẩy nhân viên của quầy bar ra rồi ôm chặt lấy Hoàng Phượng. Anh tiếp tục lên tiếng, giọng của anh khá lè nhè:
“Cô biết không, môi của cô rất ngọt chỉ nhìn thấy là muốn hôn rồi.”
Nét mặt của Nguyên Vũ bỗng chốc trở nên khó coi, Hoàng Phượng run sợ vội đẩy Thiên Long ra:
“Anh say rồi, vào trong thôi.”
Rất may là Thiên Long nghe lời Hoàng Phượng cùng cô đi vào bên trong biệt thự, Nguyên Vũ cũng được nhân viên quầy bar dìu về biệt thự của mình.
Lúc Hoàng Phượng dìu Thiên Long lên giường, anh mắt nhắm mắt mở ôm chặt lấy cô lẩm bẩm:
“Tôi không say rượu mà say cô, cô có hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi, anh ngủ đi ngày mai còn thi đấu nữa.”
Hoàng Phượng vừa nói vừa vỗ về Thiên Long, còn Thiên Long như một đứa trẻ đang làm nũng mẹ, sau một hồi Hoàng Phượng dỗ dành anh mới chịu ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy không thấy Hoàng Phượng đâu Thiên Long hốt hoảng đi tìm, anh sợ hồi tối anh uống say không kiểm soát được bản thân đã làm gì đó khiến cô phật lòng bỏ đi khiến anh không có bạn đồng hành thì nguy. Anh tìm khắp biệt thự không thấy cô đâu anh lại hoảng hốt chạy ra bãi biển, nhìn thấy cô mặc bikini đi cà nhắc từ dưới biển lên anh đi tới gần lo lắng hỏi:
“Cô bị sao đấy?”
Hoàng Phượng nhìn thấy Thiên Long thì giật mình:
“Hình như tôi dẫm phải vỏ sò nên bị đứt chân.”
Thiên Long ngồi xuống bãi cát rồi nói với cô:
“Ngồi xuống đây tôi xem cho.”
Hoàng Phượng cũng nghe lời ngồi xuống bên cạnh Thiên Long, anh bất ngờ cầm bàn chân của cô đặt lên đùi của mình xem xét. Hành động của anh khiến cô đỏ mặt, lúc anh chạm vào vết thương cô đau tới mức hét lên:
“Anh nhẹ tay thôi, tôi đau.”
“Vết thương không nặng nhưng dễ nhiễm trùng, về rửa vết thương rồi bôi thuốc sát trùng vào là ổn thôi.”
Nói rồi Thiên Long cởi chiếc áo thun của mình ra mặc vào cho Hoàng Phượng rồi bế bổng cô lên. Cô đánh vào ngực anh từ chối:
“Tôi có thể đi được.”
Thiên Long nhìn khuôn mặt đỏ như mặt trời của Hoàng Phượng cười nói:
“Tôi chỉ sợ nếu chân của cô bị què sẽ không có ai làm đồng đội chơi với tôi nữa thôi, chứ cô nặng như vậy tôi cũng đâu có ham mà bế cô đi đoạn đường dài như vậy.”
Trước lý sự của Thiên Long, Hoàng Phượng chỉ còn cách ôm chặt lấy cổ anh để anh bế cô về biệt thự. Cô cầu mong sao hình ảnh thân mật của hai người không bị Nguyên Vũ nhìn thấy.
Bỗng nhiên giọng nói của ông David Nguyễn vang lên làm Hoàng Phượng giật mình.
“Hai người đổi địa điểm vận động hèn gì hồi tối tôi ngủ rất ngon.”
Thiên Long bật cười đáp lại ông David Nguyễn:
“Rút kinh nghiệm tối hôm trước làm ảnh hưởng tới mọi người nên chúng tôi ra ngoài vận động tiện thể tìm cảm giác mới mẻ.”
Ban đầu nghe ông David Nguyễn nói Hoàng Phượng còn chưa hiểu ý nhưng khi nghe Thiên Long giải thích cô đã hiểu. Cái gì mà ngủ ngon? Cái gì mà sợ làm ảnh hưởng tới mọi người? Cái gì mà tìm cảm giác mới mẻ?
Bọn họ quan hệ với nhau khi nào mà làm ảnh hưởng tới mọi người? Bị mọi người hiểu lầm Hoàng Phượng chỉ còn cách giấu gương mặt đỏ bừng của mình vào ngực của Thiên Long, tay cô không ngừng đập vào ngực anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô không ngừng cọ cọ vào ngực trần của anh, lại thêm hơi thở nóng rẩy của cô phả vào khiến anh vô cùng khó chịu. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Nếu cô còn ngọ nguậy thì tôi không tiếc số tiền lớn mà tôi phá vỡ thỏa thuận với cô đâu đấy.”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích nhưng câu nói tiếp theo của ông David Nguyễn lại khiến Hoàng Phượng chết lặng.
“Tôi có tuổi rồi không nói, cậu Vũ còn trẻ phải học hỏi cậu Long kìa!”
Nguyên Vũ đáp lại lời của ông David Nguyễn, giọng nói của anh phát ra cũng đầy mỉa mai:
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở, sau đợt này tôi sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.”
Hoàng Phượng hé mở mắt ra thì thấy bốn người ông David Nguyễn, Ngọc Hà, Nguyên Vũ và Thư Kỳ đang ngồi ở căn chòi phía trước biệt thự của cô và Thiên Long. Cô ước lúc này mình có thể biến hình để biến khỏi đây ngay lập tức.
Bị bắt gặp ra ngoài biển về, cô lại mặc áo của Thiên Long. Gái gọi mà ở cùng khách làng chơi nói chuyện không quan hệ đã khó tin, hơn nữa hiện tại Thiên Long còn bế cô kiểu công chúa vô cùng thân thiết. Cô sẽ phải giải thích với Nguyên Vũ như thế nào đây?
Hoàng Phượng từng nói có dịp sẽ giới thiệu Nguyên Vũ với Ngọc Hà. Không ngờ ba người bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh éo le thế này. Họ còn vô tình trở thành đối thủ của nhau trong một cuộc thi đấu mang giá trị kinh tế cực lớn.
Ba người trong ban quản lý của resort làm trọng tài điều khiển trận đấu. Theo bốc thăm cặp của Thiên Long và cặp của ông David Nguyễn sẽ thi đấu trước.
Trước lúc thi đấu Thiên Long đứng trước mặt Hoàng Phượng, hai tay của anh đặt lên vai của cô rất thân mật:
“Bình tĩnh, tự tin nhé cô gái.”
Sự thân mật của Thiên Long khiến Hoàng Phượng vô cùng khó sử vì nảy giờ ánh mắt của Nguyên Vũ không hề rời khỏi người cô. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng đáp.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thiên Long còn hôn lên trán Hoàng Phượng để cổ vũ cô. Hành động này lọt vào mắt Nguyên Vũ không khác nào cái gai trong mắt.
Pha bóng đầu tiên Ngọc Hà đánh bóng không qua lưới. Nhìn tấm bảng ghi điểm của trọng tài Hoàng Phượng mới biết được tên của người đàn ông cùng phòng với mình là Thiên Long, theo đó người đàn ông cặp với bạn thân của cô là David Nguyễn. Theo lời của nhân viên lễ tân thì chính ông là người bao trọn hòn đảo này và là chủ nhân bản hợp đồng các cô đã ký.
Trong bản hợp đồng có ghi rất rõ chi tiết các cô không được phép quan tâm tìm hiểu đời tư khách hàng của mình nếu họ không tự ý tiết lộ, vì vậy ngày hôm qua lúc Thiên Long hỏi tên của cô cô cũng không dám hỏi tên anh.
Thiên Long và Hoàng Phượng chơi rất ăn ý với nhau, lại thêm thể lực sung mãn nên hai người nhanh chóng thắng áp đảo cặp đôi của ông David Nguyễn và Ngọc Hà chỉ bằng hai hiệp thi đấu.
Tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vừa dứt, Thiên Long vui mừng chạy tới bế bổng Hoàng Phượng lên. Anh thể hiện niềm vui tột độ.
“Cảm ơn cô.”
Ngược lại với tâm trạng vui mừng của Thiên Long, gương mặt của Nguyên Vũ lúc này như viết lên ba chữ “muốn giết người”.
Đồng phục chơi bóng chuyền bãi biển vận động viên nữ mặc bikini còn vận động viên nam mặc quần đùi. Hành động tiếp xúc da thịt thân mật của Thiên Long với Hoàng Phượng không khác nào cú tát vào mặt Nguyên Vũ.
Theo quy định, đội thắng buổi chiều sẽ thi đấu với đội còn lại nhưng Nguyên Vũ không muốn đợi lâu. Anh nhìn ông David Nguyễn nói:
“Có thể thi đấu ngay bây giờ không?”
Ông David Nguyễn biết hiện tại nếu tiếp tục thi đấu sẽ gây khó dễ cho đội của Thiên Long vì anh vừa thi đấu với đội của ông xong. Ông khó xử nhìn Thiên Long hỏi:
“Ý của cậu thế nào?”
Thiên Long không trả lời ông David Nguyễn ngay. Anh có thể thi đấu tiếp nhưng anh sợ bạn đồng hành của mình không đủ sức. Vì vậy anh ghé sát vào tai của Hoàng Phượng nói nhỏ:
“Cô có đủ thể lực để thi đấu tiếp không? Nếu không đủ chúng ta rời sang buổi chiều.”
Hoàng Phượng liếc mắt sang nhìn Nguyên Vũ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô. Trong phút chốc cả người cô bỗng run lên. Tại sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như một kẻ thù vậy? Cô chưa từng bắt gặp ánh mắt này của anh. Từ trước tới nay anh chỉ nhìn cô với ánh mắt cưng chiều đầy yêu thương. Cô là đối thủ của anh đương nhiên trở thành kẻ thù của anh hay sao? Nếu như vậy thì cô muốn kết thúc mối thù này càng sớm càng tốt. Cô dứt khoát lên tiếng:
“Tôi có thể tiếp tục thi đấu.”
Mặc dù khá mệt mỏi sau một đêm Nguyên Vũ không cho ngủ nhưng trước tinh thần hăng máu của Nguyên Vũ buộc Thư Kỳ phải cùng anh thi đấu với Thiên Long và Hoàng Phượng.
Trận đấu diễn ra trong thế trận giằng co. Kết thúc hai hiệp thi đấu, hai đội hòa nhau với tỷ số một đều phải thi đấu hiệp thứ ba để phân thắng bại.
Hiệp đấu thứ ba đang diễn ra rất căng thẳng. Tỷ số của hai đội hiện tại là hai mươi đều, Hoàng Phượng giành quyền phát bóng. Cú phát bóng này của cô mang tính chất quyết định, nếu cô phát bóng hỏng đội của Nguyên Vũ dành phần thắng và sẽ tiếp tục thi đấu với đội của ông David Nguyễn để phân thắng bại.
Nhưng cô đã hứa với Thiên Long sẽ thi đấu hết mình, và cô ý thức được nếu cô và Thiên Long càng thắng nhanh thì cô càng sớm được rời khỏi hòn đảo đáng nguyền rủa này.
Hoàng Phượng thực hiện phát bóng, cú phát bóng của cô đi vào góc xa phần sân của đội Nguyên Vũ, mặc dù Nguyên Vũ bay người đỡ nhưng tay của anh không thể chạm vào bóng. Thiên Long phấn khích tới mức ôm hôn Hoàng Phượng ngay trên sân.
Vừa bị chính người yêu của mình hạ gục, hiện tại lại bị đối thủ của mình cắm sừng ngay trước mặt, Nguyên Vũ cảm giác không còn nỗi nhục nào bằng.
Còn Hoàng Phượng lúc này sợ tới mức đứng không vững, cô vội đẩy Thiên Long ra mặc cho anh có giận mình hay không. Nhưng một tay của anh ôm chặt lấy eo của cô, tay kia của anh giữ chặt sau gáy khiến cô không có đường lui. Xong rồi, bị bắt tại trận có đến mười cái miệng giải thích Nguyên Vũ cũng sẽ không tin lời của cô nữa.
Buổi tối ông David Nguyễn hẹn riêng Thiên Long và Nguyên Vũ tại phòng bar của resort. Ông cụng ly với hai người rồi uống cạn ly. Ông nhìn Thiên Long cười nói:
“Sức khỏe của cậu cũng tốt phết nhỉ? Cả đêm qua chiến đấu với người đẹp, sáng nay lại đánh liên tiếp hai trận bóng chuyền nhưng đều dành phần thắng. Chúc mừng cậu.”
Nghe ông David Nguyễn nói, Thiên Long bật cười thành tiếng. Anh được Hoàng Phượng trả số tiền lớn để anh không quan hệ với cô, giờ ông lại nói anh và cô chiến đấu cả đêm đúng là có tiếng mà không có miếng.
Thiên Long chưa kịp lên tiếng phản bác ông David Nguyễn đã nói tiếp:
“Tối nay hai người có vận động thì nhỏ tiếng một chút, thú thực nằm bên phụ nữ mà nghe âm thanh kích thích đó tôi chịu không nổi. Mà theo cậu thì tôi không đủ sức.”
Thiên Long nâng tay đỡ trán. Thì ra tối qua lúc anh mở phim người lớn cho Hoàng Phượng học tập, âm thanh khá lớn. Lúc anh ôm cô vào phòng ngủ quên tắt TV. Phòng ngủ lại cách âm khá tốt nên sáng hôm sau ngủ dậy anh mới tắt đi, có lẽ lúc đó mọi người mới hết nghe âm thanh ái muội đó.
Chuyện có gái gọi ở chung mà không quan hệ mới là chuyện bất bình thường vì vậy Thiên Long cũng lười giải thích. Căn biệt thự anh ở nằm ở giữa nên chắc chắn đối thủ cạnh tranh của anh, Nguyên Vũ cũng nghe. Vì vậy anh bưng ly rượu nhân viên phục vụ vừa rót cụng ly với ông David Nguyễn và Nguyên Vũ:
“Xin lỗi vì làm ảnh hưởng tới hai người.”
Nguyên Vũ nắm chặt ly rượu trong tay tới mức chiếc ly vỡ vụn mà anh không biết.
Thiên Long vội cầm bàn tay đầy máu của Nguyên Vũ do bị mảnh vỡ của thủy tinh cắt hỏi:
“Cậu bị làm sao thế này?”
Nguyên Vũ hất mạnh tay của Thiên Long ra, anh cố kìm nén cơn tức giận tưởng chừng muốn xé nát Thiên Long ngay lúc này. Anh cố tỏ ra mình ổn nói:
“Tôi không sao.”
ông David Nguyễn nói với nhân viên quầy bar:
“Lấy hộp y tế ra xử lý vết thương cho cậu ấy.”
Nói rồi ông quay sang an ủi Nguyên Vũ:
“Sáng mai thi đấu bơi tự do tiếp sức, cậu vẫn còn nhiều cơ hội không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy.”
Tuy còn trẻ nhưng Nguyên Vũ hiểu trên thương trường, thắng bại là chuyện thường tình. Điều khiến anh mất kiểm soát ở đây là do mọi người đang nói tới chuyện tế nhị của nam nữ mà nhân vật chính ở đây lại là đối thủ và người yêu của anh, thử hỏi đặt vào trường hợp của anh có ai giữ được bình tĩnh.
Vì nhiều lý do nên Nguyên Vũ cố tình ép Thiên Long uống. Hai người uống say tới mức nhân viên của resort phải đưa hai anh về biệt thự.
Nghe tiếng động, Hoàng Phượng ra mở cửa thì nhìn thấy Thiên Long và Nguyên Vũ đang được người khác rìu. Lần đầu tiên coi thấy Nguyên Vũ say như vậy, còn có một bàn tay của anh bị băng bó khiến cô vô cùng lo lắng. Cô bỏ qua Thiên Long đang đi phía trước chạy tới trước mặt Nguyên Vũ nắm lấy bàn tay bị băng bó của anh hỏi:
“Tay của anh bị làm sao thế này? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Vì lo lắng cho sức khỏe của Nguyên Vũ mà Hoàng Phượng quên mất những điều trong hợp đồng mà cô đã ký. Trong đó có điều không được tiếp xúc với người thứ ba chứ đừng nói tới người trong đội của đối phương.
Nguyên Vũ mặc dù đã uống khá nhiều nhưng anh vẫn còn nhận thức được nói chuyện với Hoàng Phượng đồng nghĩa với anh chấp nhận thua cuộc vì vậy anh lên tiếng, giọng nói của anh còn mang vẻ châm biếm:
“Tôi quen cô sao?”
Lời nói vô tình của Nguyên Vũ như một nhát dao đâm vào tim Hoàng Phượng khiến cô vô cùng đau đớn. Cô nghĩ anh tức giận vì mình có mặt ở đây với tư cách là một gái bao nên anh mới nói như vậy. Cô bỏ qua lời nói của anh cố tình cầm lấy bàn tay bị băng bó của anh để xem xét.
Thế nhưng tay của cô vừa chạm vào tay của Nguyên Vũ thì liền bị anh đẩy mạnh khiến cô loạng choạng va vào người Thiên Long đang đi phía trước.
Bị đụng mạnh Thiên Long xoay người lại mới nhìn thấy Hoàng Phượng, anh lên tiếng giọng của anh cũng nhịu đi vì rượu:
“Cô đi tìm tôi sao?”
Hoàng Phượng bất đắc dĩ gật đầu nhưng ánh mắt của cô lại dán trên người Nguyên Vũ đang đứng bên cạnh:
“Vâng, do muộn rồi không thấy anh về nên tôi chạy ra xem một chút.”
Thiên Long đẩy nhân viên của quầy bar ra rồi ôm chặt lấy Hoàng Phượng. Anh tiếp tục lên tiếng, giọng của anh khá lè nhè:
“Cô biết không, môi của cô rất ngọt chỉ nhìn thấy là muốn hôn rồi.”
Nét mặt của Nguyên Vũ bỗng chốc trở nên khó coi, Hoàng Phượng run sợ vội đẩy Thiên Long ra:
“Anh say rồi, vào trong thôi.”
Rất may là Thiên Long nghe lời Hoàng Phượng cùng cô đi vào bên trong biệt thự, Nguyên Vũ cũng được nhân viên quầy bar dìu về biệt thự của mình.
Lúc Hoàng Phượng dìu Thiên Long lên giường, anh mắt nhắm mắt mở ôm chặt lấy cô lẩm bẩm:
“Tôi không say rượu mà say cô, cô có hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi, anh ngủ đi ngày mai còn thi đấu nữa.”
Hoàng Phượng vừa nói vừa vỗ về Thiên Long, còn Thiên Long như một đứa trẻ đang làm nũng mẹ, sau một hồi Hoàng Phượng dỗ dành anh mới chịu ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy không thấy Hoàng Phượng đâu Thiên Long hốt hoảng đi tìm, anh sợ hồi tối anh uống say không kiểm soát được bản thân đã làm gì đó khiến cô phật lòng bỏ đi khiến anh không có bạn đồng hành thì nguy. Anh tìm khắp biệt thự không thấy cô đâu anh lại hoảng hốt chạy ra bãi biển, nhìn thấy cô mặc bikini đi cà nhắc từ dưới biển lên anh đi tới gần lo lắng hỏi:
“Cô bị sao đấy?”
Hoàng Phượng nhìn thấy Thiên Long thì giật mình:
“Hình như tôi dẫm phải vỏ sò nên bị đứt chân.”
Thiên Long ngồi xuống bãi cát rồi nói với cô:
“Ngồi xuống đây tôi xem cho.”
Hoàng Phượng cũng nghe lời ngồi xuống bên cạnh Thiên Long, anh bất ngờ cầm bàn chân của cô đặt lên đùi của mình xem xét. Hành động của anh khiến cô đỏ mặt, lúc anh chạm vào vết thương cô đau tới mức hét lên:
“Anh nhẹ tay thôi, tôi đau.”
“Vết thương không nặng nhưng dễ nhiễm trùng, về rửa vết thương rồi bôi thuốc sát trùng vào là ổn thôi.”
Nói rồi Thiên Long cởi chiếc áo thun của mình ra mặc vào cho Hoàng Phượng rồi bế bổng cô lên. Cô đánh vào ngực anh từ chối:
“Tôi có thể đi được.”
Thiên Long nhìn khuôn mặt đỏ như mặt trời của Hoàng Phượng cười nói:
“Tôi chỉ sợ nếu chân của cô bị què sẽ không có ai làm đồng đội chơi với tôi nữa thôi, chứ cô nặng như vậy tôi cũng đâu có ham mà bế cô đi đoạn đường dài như vậy.”
Trước lý sự của Thiên Long, Hoàng Phượng chỉ còn cách ôm chặt lấy cổ anh để anh bế cô về biệt thự. Cô cầu mong sao hình ảnh thân mật của hai người không bị Nguyên Vũ nhìn thấy.
Bỗng nhiên giọng nói của ông David Nguyễn vang lên làm Hoàng Phượng giật mình.
“Hai người đổi địa điểm vận động hèn gì hồi tối tôi ngủ rất ngon.”
Thiên Long bật cười đáp lại ông David Nguyễn:
“Rút kinh nghiệm tối hôm trước làm ảnh hưởng tới mọi người nên chúng tôi ra ngoài vận động tiện thể tìm cảm giác mới mẻ.”
Ban đầu nghe ông David Nguyễn nói Hoàng Phượng còn chưa hiểu ý nhưng khi nghe Thiên Long giải thích cô đã hiểu. Cái gì mà ngủ ngon? Cái gì mà sợ làm ảnh hưởng tới mọi người? Cái gì mà tìm cảm giác mới mẻ?
Bọn họ quan hệ với nhau khi nào mà làm ảnh hưởng tới mọi người? Bị mọi người hiểu lầm Hoàng Phượng chỉ còn cách giấu gương mặt đỏ bừng của mình vào ngực của Thiên Long, tay cô không ngừng đập vào ngực anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô không ngừng cọ cọ vào ngực trần của anh, lại thêm hơi thở nóng rẩy của cô phả vào khiến anh vô cùng khó chịu. Anh ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Nếu cô còn ngọ nguậy thì tôi không tiếc số tiền lớn mà tôi phá vỡ thỏa thuận với cô đâu đấy.”
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích nhưng câu nói tiếp theo của ông David Nguyễn lại khiến Hoàng Phượng chết lặng.
“Tôi có tuổi rồi không nói, cậu Vũ còn trẻ phải học hỏi cậu Long kìa!”
Nguyên Vũ đáp lại lời của ông David Nguyễn, giọng nói của anh phát ra cũng đầy mỉa mai:
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở, sau đợt này tôi sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.”
Hoàng Phượng hé mở mắt ra thì thấy bốn người ông David Nguyễn, Ngọc Hà, Nguyên Vũ và Thư Kỳ đang ngồi ở căn chòi phía trước biệt thự của cô và Thiên Long. Cô ước lúc này mình có thể biến hình để biến khỏi đây ngay lập tức.
Bị bắt gặp ra ngoài biển về, cô lại mặc áo của Thiên Long. Gái gọi mà ở cùng khách làng chơi nói chuyện không quan hệ đã khó tin, hơn nữa hiện tại Thiên Long còn bế cô kiểu công chúa vô cùng thân thiết. Cô sẽ phải giải thích với Nguyên Vũ như thế nào đây?
/47
|