11 giờ hơn, Phương Minh Vĩ tới đơn vị, mới vừa vào phòng làm việc, Trương Triêu Lâm đã hấp tấp chạy đến.
Mn . . . Phương Minh Vĩ ông có chuyện gì, hai ngày nay đi đâu vậy? Mấy ngày nay Trương Triêu Lâm gọi điện cho anh muốn bể cả điện thoại, thế mà Phương Minh Vĩ cũng không nghe điện thoại của anh ta, mỗi lần đều là Tiểu Hà nghe, rồi nói Đoàn trưởng có việc! Hỏi chuyện gì, thì đánh chết cũng không nói.
Trên đường, Phương Minh Vĩ đã ngủ một giấc trên xe, nên tinh thần tỉnh táo hơn nhiều: Đừng như bà mẹ vậy được không? Đi ra sân huấn luyện thôi! Phương Minh Vĩ cầm đồ đạc lên rồi đi ra ngoài.
Aizz . . . Này ông Phương, ông cũng quá không có suy nghĩ, tôi chỉ hỏi ông là đi đâu thôi mà?
Chậc . . . tôi nói cái lão già ông có thể đừng nhiều chuyện như vậy không? Hỏi cái gì mà hỏi, còn ngại việc chưa đủ nhiều à? Phương Minh Vĩ không nhịn được nói.
Được, được, được, tôi không hỏi nữa! Lần này để ai đi tuyển quân đây đây? Trương Triêu Lâm thấy hỏi không được gì, liền chuyển đề tài sang công việc.
Thì mấy người tăng cường của trường cao đẳng công binh đó, chờ lần này diễn tập về, lại phải chia tay mấy người rồi! Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ nói.
Doanh trại quân đội thì vững như sắt đá, binh lính thì luân chuyển. Không có cách nào khác . . . Trương Triêu Lâm cũng cười khổ lắc đầu, đây là thời điểm khó lòng qua nhất hàng năm, dọc đường đi hai người không lên tiếng.
Ôi, tên nhóc kia đâu? Cùng Diệp Uyển Vân đưa cơm tới, Hạ Thiên Minh hỏi.
Ông ngoại . . . ba con về đơn vị rồi . . . Phương Chính trả lời.
Cái gì? Con gái và hai cháu ngoại của tôi cũng không bằng công việc của nó ư? Hạ Thiên Minh không bằng lòng, nói.
Nói cái gì đó? Diệp Uyển Vân trừng mắt liếc ông một cái, Hạ Thiên Minh không nói gì nữa.
Ông ngoại, ông đừng nói ba con như vậy . . . Phương Chính bất mãn mở miệng, Hạ Thiên Minh lườm cậu bé, Phương Chính cũng trợn mắt nhìn lại không chút khách khí.
Hạ Thiên Minh! Nếu ông thấy nhàm chán thì trở về Bắc Kinh đi! Diệp Uyển Vân leen tiếng không chút nể nang gì.
Vốn còn muốn ‘qua lại’ với thằng cháu trai nhưng Hạ Thiên Minh lập tức ngồi im, cười nói với Diệp Uyển Vân: Nói gì vậy? Tôi ở lại chăm sóc mọi người.
Hạ Hi Tuyền ở bên thấy buồn cười, cô dám khẳng định đời này Hạ Thiên Minh cũng chưa từng cười nịnh nọt như vậy.
Người thân Phương Nguyên có ở đây không? Y tá đột nhiên đi tới hỏi.
Hạ Hi Tuyền ngồi phắt dậy, cho là con gái lại xảy ra chuyện gì. Y tá thấy thế vội nói: Chị đừng lo lắng, chỉ là tới lúc thăm bệnh, nên cho phép hai người thân có thể vào dò thăm .
Mẹ! Con muốn vào thăm Nguyên Bảo . . . Phương Chính lập tức nói.
Hạ Hi Tuyền gật đầu đồng ý, Diệp Uyển Vân vội vàng tới đỡ Hạ Hi Tuyền, dìu cô qua. Cho dù ngủ lâu như vậy, nhưng thân thể Hạ Hi Tuyền vẫn rất yếu, cho nên lúc Phương Minh Vĩ đi trong lòng cũng chẳng yên tâm chút nào.
Thay quần áo vô khuẩn, Hạ Hi Tuyền được y tá đỡ vào, dẫn Phương Chính cùng vào phòng bệnh.
Nguyên Bảo mang máy thở nằm đó, khuôn mặt nhỏ đi nhiều, lúc này nước mắt Hạ Hi Tuyền rớt xuống, Phương Chính cũng khóc theo, Hạ Hi Tuyền đưa tay cầm tay nhỏ bé của con gái, phía trên đầy lỗ kim, nhắm mắt lại không dám nhìn. Lúc này, Hạ Hi Tuyền chỉ hy vọng người nằm ở trên giường bệnh là cô, nhưng bây giờ trừ đau lòng thì cô chẳng làm được gì.
Nguyên Bảo . . . anh được gặp ba rồi, cho nên em phải nhanh tỉnh lại, như vậy thì có thể gặp được ba . . . Phương Chính nhỏ giọng nói chuyện với em gái: Nguyên Bảo . . . em phải mau khỏe lên, anh sẽ dẫn em đi chơi, sau này chúng ta đi xem phim anh đều nghe lời em, em muốn xem phim gì thì xem phim đó, anh sẽ không tranh cãi với em, anh cũng không gọi em là Nguyên Bảo ngu ngốc nữa! Phương Chính mong chờ nhìn em gái, như thể giây tiếp theo Nguyên Bảo sẽ mở mắt ra vậy.
Hạ Hi Tuyền ôm con trai vào lòng, cằm cọ cọ lên đầu của cậu bé.
Mẹ, Nguyên Bảo sẽ nghe thấy con nói đúng không? Phương Chính cũng không quay đầu lại, hỏi.
Sẽ nghe, em sẽ nghe thấy đấy! Hạ Hi Tuyền nói khẳng định.
Phương Chính lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyên Bảo, Hạ Hi Tuyền ở bên nghe, nhìn.
Không lâu lắm y tá đi vào nói hết giờ thăm bệnh, Phương
Mn . . . Phương Minh Vĩ ông có chuyện gì, hai ngày nay đi đâu vậy? Mấy ngày nay Trương Triêu Lâm gọi điện cho anh muốn bể cả điện thoại, thế mà Phương Minh Vĩ cũng không nghe điện thoại của anh ta, mỗi lần đều là Tiểu Hà nghe, rồi nói Đoàn trưởng có việc! Hỏi chuyện gì, thì đánh chết cũng không nói.
Trên đường, Phương Minh Vĩ đã ngủ một giấc trên xe, nên tinh thần tỉnh táo hơn nhiều: Đừng như bà mẹ vậy được không? Đi ra sân huấn luyện thôi! Phương Minh Vĩ cầm đồ đạc lên rồi đi ra ngoài.
Aizz . . . Này ông Phương, ông cũng quá không có suy nghĩ, tôi chỉ hỏi ông là đi đâu thôi mà?
Chậc . . . tôi nói cái lão già ông có thể đừng nhiều chuyện như vậy không? Hỏi cái gì mà hỏi, còn ngại việc chưa đủ nhiều à? Phương Minh Vĩ không nhịn được nói.
Được, được, được, tôi không hỏi nữa! Lần này để ai đi tuyển quân đây đây? Trương Triêu Lâm thấy hỏi không được gì, liền chuyển đề tài sang công việc.
Thì mấy người tăng cường của trường cao đẳng công binh đó, chờ lần này diễn tập về, lại phải chia tay mấy người rồi! Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ nói.
Doanh trại quân đội thì vững như sắt đá, binh lính thì luân chuyển. Không có cách nào khác . . . Trương Triêu Lâm cũng cười khổ lắc đầu, đây là thời điểm khó lòng qua nhất hàng năm, dọc đường đi hai người không lên tiếng.
Ôi, tên nhóc kia đâu? Cùng Diệp Uyển Vân đưa cơm tới, Hạ Thiên Minh hỏi.
Ông ngoại . . . ba con về đơn vị rồi . . . Phương Chính trả lời.
Cái gì? Con gái và hai cháu ngoại của tôi cũng không bằng công việc của nó ư? Hạ Thiên Minh không bằng lòng, nói.
Nói cái gì đó? Diệp Uyển Vân trừng mắt liếc ông một cái, Hạ Thiên Minh không nói gì nữa.
Ông ngoại, ông đừng nói ba con như vậy . . . Phương Chính bất mãn mở miệng, Hạ Thiên Minh lườm cậu bé, Phương Chính cũng trợn mắt nhìn lại không chút khách khí.
Hạ Thiên Minh! Nếu ông thấy nhàm chán thì trở về Bắc Kinh đi! Diệp Uyển Vân leen tiếng không chút nể nang gì.
Vốn còn muốn ‘qua lại’ với thằng cháu trai nhưng Hạ Thiên Minh lập tức ngồi im, cười nói với Diệp Uyển Vân: Nói gì vậy? Tôi ở lại chăm sóc mọi người.
Hạ Hi Tuyền ở bên thấy buồn cười, cô dám khẳng định đời này Hạ Thiên Minh cũng chưa từng cười nịnh nọt như vậy.
Người thân Phương Nguyên có ở đây không? Y tá đột nhiên đi tới hỏi.
Hạ Hi Tuyền ngồi phắt dậy, cho là con gái lại xảy ra chuyện gì. Y tá thấy thế vội nói: Chị đừng lo lắng, chỉ là tới lúc thăm bệnh, nên cho phép hai người thân có thể vào dò thăm .
Mẹ! Con muốn vào thăm Nguyên Bảo . . . Phương Chính lập tức nói.
Hạ Hi Tuyền gật đầu đồng ý, Diệp Uyển Vân vội vàng tới đỡ Hạ Hi Tuyền, dìu cô qua. Cho dù ngủ lâu như vậy, nhưng thân thể Hạ Hi Tuyền vẫn rất yếu, cho nên lúc Phương Minh Vĩ đi trong lòng cũng chẳng yên tâm chút nào.
Thay quần áo vô khuẩn, Hạ Hi Tuyền được y tá đỡ vào, dẫn Phương Chính cùng vào phòng bệnh.
Nguyên Bảo mang máy thở nằm đó, khuôn mặt nhỏ đi nhiều, lúc này nước mắt Hạ Hi Tuyền rớt xuống, Phương Chính cũng khóc theo, Hạ Hi Tuyền đưa tay cầm tay nhỏ bé của con gái, phía trên đầy lỗ kim, nhắm mắt lại không dám nhìn. Lúc này, Hạ Hi Tuyền chỉ hy vọng người nằm ở trên giường bệnh là cô, nhưng bây giờ trừ đau lòng thì cô chẳng làm được gì.
Nguyên Bảo . . . anh được gặp ba rồi, cho nên em phải nhanh tỉnh lại, như vậy thì có thể gặp được ba . . . Phương Chính nhỏ giọng nói chuyện với em gái: Nguyên Bảo . . . em phải mau khỏe lên, anh sẽ dẫn em đi chơi, sau này chúng ta đi xem phim anh đều nghe lời em, em muốn xem phim gì thì xem phim đó, anh sẽ không tranh cãi với em, anh cũng không gọi em là Nguyên Bảo ngu ngốc nữa! Phương Chính mong chờ nhìn em gái, như thể giây tiếp theo Nguyên Bảo sẽ mở mắt ra vậy.
Hạ Hi Tuyền ôm con trai vào lòng, cằm cọ cọ lên đầu của cậu bé.
Mẹ, Nguyên Bảo sẽ nghe thấy con nói đúng không? Phương Chính cũng không quay đầu lại, hỏi.
Sẽ nghe, em sẽ nghe thấy đấy! Hạ Hi Tuyền nói khẳng định.
Phương Chính lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyên Bảo, Hạ Hi Tuyền ở bên nghe, nhìn.
Không lâu lắm y tá đi vào nói hết giờ thăm bệnh, Phương
/70
|