VÒNG TRÒN

Chương 56 - Chương 56

/70


Hôm sau, Phương Minh Vĩ luôn mang di động bên người, đi họp thì cũng thỉnh thoảng thò tay vào trong túi quần sờ xem có cuộc gọi nào không.

Giờ phút này, Phương Minh Vĩ cảm thấy sáng hôm qua đề nghị họp vào sáng nay thật sai lầm.

9h50 kết thúc cuộc họp Ban chỉ huy Trung đoàn, Trương Triêu Lâm muốn gọi Phương Minh Vĩ ở lại để bàn thêm chuyện diễn tập, nhưng đã thấy Phương Minh Vĩ đi rất nhanh. Vì vậy Trương Triêu Lâm rụt tay lại, nhìn Tiểu Hà hỏi: Sao Đoàn trưởng của cậu lại đi nhanh như vậy chứ?

Báo cáo Chính ủy, không biết ạ! Tiểu Hà nói thật.

Trương Triêu Lâm nhìn Tiểu Hà nghi ngờ, rồi khoát tay, không nhịn được nói: Cút nhanh đi, cút nhanh đi!

Tiểu Hà chào một cái rồi biến mất.

Dọc đường, Phương Minh Vĩ đi rất vội, trên đường người người chào anh không ngớt, Phương Minh Vĩ trả lời xong rồi đi ngay mà không quay đầu lại. Làm hại những người đó cho là Phương Minh Vĩ xảy ra chuyện, muốn hỏi mà cũng không dám hỏi. Từng người từng người đành phải chờ Trương Triêu Lâm đi tới để ‘nhiều chuyện’ xem cuối cùng Đoàn trưởng của họ thế nào!

Trương Triêu Lâm bị hỏi nổi giận trong lòng, nhưng vẫn kìm chế: Tôi làm sao biết được!

Không phải ngày ngày anh đều ở cùng Đoàn trưởng sao?

Nói cái quái quỷ gì vậy, ai ngày ngày ở cùng với anh ta chứ, cút nhanh lên, cút nhanh lên, ngày mai phải xuất phát đi Diễn tập, không muốn đi nữa đúng không?! Trương Triêu Lâm đuổi người.

Phương Minh Vĩ trở lại phòng làm việc, liền lấy điện thoại di động ra cầm trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc gọi của con trai thôi. Hơn mười phút sau, điện thoại của Hạ Hi Tuyền mới gọi tới.

Alo . . . ba . . .! Giọng Phương Chính rất nhỏ, nghe như đưa đám.

Con trai! Ba đây . . . Tâm tình Phương Minh Vĩ hơi thấp thỏm, nhưng vẫn hiểu cảm xúc từ giọng của Phương Chính.

Ba . . . hôm nay không thể thăm bệnh rồi! Phương Chính cười, cố ý mím môi nói, Hạ Hi Tuyền đưa tay vỗ xuống đầu của cậu bé, ý bảo cậu đừng có lộn xộn nữa, Phương Chính cười cười với Hạ Hi Tuyền, rồi đóng kịch tiếp.

Vậy à, không sao đâu, rồi sẽ gặp được em mà, lần sau con tới thăm em thì nhớ nói nha! Phương Minh Vĩ tiếc nuối nói.

Xin lỗi . . . ba . . . mẹ muốn nói chuyện với ba . . . Phương Chính đưa điện thoại để vào bên tai Nguyên Bảo, dùng khẩu hình ý bảo cô bé gọi ba.

Nguyên Bảo cười tít mắt, cố chờ thật lâu, đầu bên kia Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng thì nũng nịu gọi: Ba . . .

Phút chốc Phương Minh Vĩ nghe thấy tiếng Ba ấy, hô hấp và nhịp tim như ngừng lại, đôi mắt đột nhiên đỏ lên. Cúi đầu xuống, cố gắng ổn định cảm xúc, rồi giọng mới run run: Ôi! Nguyên Bảo!

Nguyên Bảo vui vẻ trả lời, nói tiếp: Ba! Ba đừng tức giận nha . . . là con và anh trai cùng nhau nói muốn gạt ba một chút. Thật xin lỗi, à, cô giáo nói cái này gọi là niềm vui ngoài sự mong đợi đấy. Phải không, anh? Nói xong còn không xác định hỏi lại anh trai mình, Phương Chính ở bên gật đầu mạnh.

Hạ Hi Tuyền nhìn che miệng cười, cái gì gọi là ‘niềm vui ngoài sự mong đợi’ chứ, đây rõ ràng là cho một cái tát trước sau đó mới cho ăn miếng táo. Nhưng đối với Phương Minh Vĩ mà nói, anh hoàn toàn có thể coi thường không nhớ tới cái tát đó, mà trong lòng đầy ắp miếng táo Nguyên Bảo.

Nghe thấy con gái yêu nói xin lỗi, Phương Minh Vĩ vội vàng lên tiếng: Ba không trách các con đâu! Nguyên Bảo đừng lo lắng. Nói ba nghe xem, hiện tại bình phục thế nào rồi?

Vâng, ngực còn ngứa . . . hơi đau một chút . . . Nguyên Bảo nói, vẻ hơi tủi thân.

Vậy thì chứng tỏ bệnh của Nguyên Bảo sắp khỏi rồi . . . Phương Minh Vĩ dựa vào ghế nói chuyện cùng con gái, đó là loại cảm giác chưa từng có.

Chắc thế ạ, chừng nào thì ba tới thăm Nguyên Bảo vậy? Con rất nhớ ba! Nguyên Bảo nhõng nhẽo nói.

Xin lỗi con gái! Ba còn phải làm việc, một thời gian nữa khi xong việc, ba sẽ tới thăm xem con đã khỏe chưa nha! Phương Minh Vĩ nhìn trần nhà, bất đắc dĩ nói.

Một thời gian nữa, là bao nhiêu lâu vậy? Nguyên Bảo dài giọng hỏi, Phương Chính giương mắt cầm điện thoại cho em nói chuyện, cậu cũng rất muốn nói chuyện với ba đó nha!

Chờ Nguyên Bảo khỏi bệnh, là ba có thể trở về thăm các con rồi.

Vậy Nguyên Bảo nhất định phải nhanh khỏe mới được!

Ừ, Nguyên Bảo phải nghe lời bác sĩ và cô y tá nha! Phương Minh Vĩ từ từ dặn dò con gái.

Vâng, con sẽ nghe lời. Nguyên Bảo cười nói.

Được rồi, Nguyên Bảo không nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một chút đi nha! Lo cô bé nói chuyện lâu không chịu được, Hạ Hi Tuyền lấy điện thoại lại.

Nguyên Bảo chu mỏ một cái, sau đó nhỏ giọng nói một câu: Mẹ xấu xa . . .

Phương Chính ở bên thấy điện thoại di động bị lấy đi cũng gật đầu phụ họa, Hạ Hi Tuyền cười không thèm để ý, cầm điện thoại di động nói chuyện với Phương Minh Vĩ:

/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status