Không những vậy, Thần Mặc còn xem cô như một đứa trẻ, anh dùng đuôi cuốn lấy eo của cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
Bốp bốp
Bốp bốp
Bốp bốp
Anh giơ tay đánh vào mông cô.(heo:nàng này lần đầu nek)
“Hu… đau quá…” Cô lớn như vậy rồi mà sư phụ ngay cả một cọng lông cũng không nỡ chạm vào cô đó! Tiểu Tả lần đầu bị người ta đánh liền bật khóc nức nở. Con báo thối tha này lại ra tay mạnh như vậy…
Tả Tả cảm thấy vô cùng hận nhưng mà cô không đánh lại anh ta…
Thấy cô khóc đáng thương như vậy, Thần Mặc không đành lòng, chỉ có thể dừng tay lại. Ai… Không phải những việc anh làm đều vì cô sao? Ai bảo cô yếu như vậy? Tự làm mình bị thương.
Thôi, ai bảo anh săn con heo rừng đó về chứ? Lần sau bắt một con cừu về là được rồi.
Tuy Thần Mặc đã tha cho Tả Tả nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân mà. Anh dựa vào cái gì mà đánh mông cô chứ?
Khẽ xoa mông mình, Tả Tả núp ở một góc tự oán tự trách. Cô nói thầm… Chờ đấy, đợi đến lúc pháp thuật của cô mạnh hơn thì cô sẽ đánh lại vào mông của anh!
Không thể không nói Tả Tả là tiếu bạch mà, sao cô không nghĩ rằng nếu giờ cô chọc người ta không vui thì không chừng còn bị giết đấy chứ! Còn ở đó mà cáu với kỉnh?
Lực tay của Thần Mặc rất lớn, anh giơ vuốt đâm vào bụng heo rồi lột da, cắt chỗ thịt mềm nhất đưa cho Tả Tả.
Nhìn miếng thịt máu chảy đầm đìa trước mặt, Tả Tả quay đầu sang chỗ khác, không ăn.
“Ăn.” Thần Mặc nó.
“Không Ăn!” Tả Tả chống cự.
“Ăn.”
“Không ăn.”
Kiên nhẫn của Thần Mặc không nhiều cho lắm, anh xé một ít thịt đầy máu nhét thẳng vào miệng Tả Tả. Ánh mắt Thần Mặc có chút bất mãn, thật là con nhóc không biết nghe lời mà!
Mùi máu tươi nồng nặc lập tức khích thích dạ dày của Tả Tả, cô vốn đã nôn ra không còn chút gì giờ lại ói đến mức xém ra cả mật vàng. Khuôn mặt nhỏ nanh đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch!
Thần Mặc bị cô dọa: “Sao, vậy?”
“Hu…” Tả Tả bị ức hiếp cả một ngày bỗng nhiên khóc lớn. Tên khôn anh lại ăn hiếp cô? Cô mặc quần áo vào còn anh thì cứ cởi ra, cô chỉ nhìn thử con “heo” của thế giới này thì anh đánh cô, cô không ăn cái thứ đồ nhầy nhụa gì đó anh lại ép cô…
Gì thì gì chứ, tôi chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, trừ lúc ba mẹ qua đời ngoài ý muốn thì vẫn luôn được bảo vệ rất tố, không cần phải trải qua sóng to gió lớn gì. Còn giờ đây lại đột nhiên xuyên qua một thế giới lạ lẫm không có chút hiểu biết gì về thế giới này, nhưng khi Thần Mặc xuất hiện lại làm cô cảm thấy chỗ nào cũng có “nguy hiểm”. Tới giờ cô vẫn chưa gặp chút “nguy hiểm” gì thì làm sao có thể không áp lực được chứ? Chẳng qua cô trông vô cùng tiểu bạch, ngay cả khóc cũng tỏ ra cực kỳ tiểu bạch…
Cũng bởi vì của cô tiểu bạch nên mười tám năm qua cô sống rất hạnh phúc, cũng bởi vì rất hạnh phúc nên cuộc sống trong mười tám năm cũng rất tiểu bạch!
“Không, khóc!” Thần Mặc khẽ rống một tiếng, không biết làm sao đễ dỗ cho cô nín, thế là anh lè lưỡi ý muốn liếm nước mắt trên mặt cô, còn đưa tay ra sau vỗ lưng cô.
Có thể là cảm thấy thiện ý của anh nên Tả Tả nhào vào ngực Thần Mặc, trét hết nước mắt lên người anh.
Thần Mặc cũng không để ý mấy. Anh cảm thấy đối với cô nhóc này nếu muốn dạy dỗ tốt thì phải thật chiều chuộng vào! Nói trắng ra là, ráng trồng cho táo thêm tươi!
Tả Tả khóc xong lại ngủ mất.
Thật ra Tả Tả rất ít khi khóc, trừ lúc ba mẹ qua đời, cô khóc đến ngất đi thì Tả Tả vẫn luôn rất hạnh phúc!
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tả Tả đói bụng nên tỉnh dậy!
Ục ục…
Bụng cô kêu gào một hồi rất lâu. Lúc cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên bụng của Thần Mặc khi ở dạng thú, lưng còn bị đuôi của anh quấn lấy.
Tả Tả là do cô ói hết thứ ăn trong bụng nên mới đói đến vậy! Trên cổ tay phải của cô đeo một chiếc vòng có đính bảy viên ngọc màu đen, từng hạt ngọc có kích thước gần một trăm mét vuông. Tả Tả rất thích món quà sinh nhật này của sư phụ bới từng hạt ngọc đều chứa một đồ vật bất kỳ!
Một hạt chứa thực vật, một chứa quần áo, một hạt chưa thuốc chữa bệnh, một đồ linh tinh, ba hạt còn lại vẫn trống không. Trong mấy hạt ngọc mà sư phụ đưa cho cô có vài hạt là của những phù thủy khác gắn vào!
Mỗi năm, họ sưu tập được rất nhiều đồ vật rồi sau đó cất vào trong hạt ngọc. Bởi vậy nên trên người Tả Tả cũng không chứa bao nhiêu đồ trừ quần áo và giày, hay cây chổi đen, cũng chỉ là ít vải vóc. Đây chính là một trong mười đại phù thủy đưa cho cô– Phi Khinh Ngữ!
Đại phù thủy của gia tộc đưa thì sao có thể là đồ bình thường được chứ?
Bộ đồ đen này mặc chung với đôi giày cũng coi như có thể phối thành một bộ, đông ấm hè mát, rất tiện lợi! Chất liệu gỗ vô cùng đặc biệt đều là do sư phụ cùng với mấy phù thủy đặc biệt đưa cho cô! Mà tấm vải đen này, ở thời điểm mấu chốt còn có thể dùng làm vũ khí —— chỉ cần ghìm chặt cổ người khác, có thể nhẹ nhàng mà lấy mạng của người khác!
Bây giờ, chỉ cần Tả Tả lấy chiếc khăn quấn vào cổ Thần Mặc…
Tả Tả cũng là người biết suy nghĩ. Nhưng mà cô không nắm rõ tình hình ở bên ngoài, không biết gì về thế giới này, lại không có năng lực để tự bảo vệ! Nói thế nào đi chăng nữa thì hiện tại chỉ Thần Mặc mới có khả năng uy hiếp cô!
Tả Tả nhìn người đang ngủ say không có chút đề phòng nào kia, cô kéo kéo tay lấy ra một lọ sữa chua, một ổ bánh mì, rồi bắt đầu ăn. Có rất nhiều cô gái đối với “Lần đầu tiên” hay bị say đắm, Tả Tả đến thế giới này lại gặp phải người đầu tiên là “người thú” cũng có cảm xúc rất lạ, hơn nữa người ta có thể dễ dàng giết chết cô nhưng cuối cùng chỉ ăn đậu hũ của mình một chút rồi quan tâm chăm sóc mình, cảm giác như thế giống như gợn sóng cứ lăn tăn trong lòng…
Cô không cầm lòng được cũng chẳng giải thích nổi là cái gì. Chỉ là lúc còn rất nhỏ, cô nghe ba của mình nói: “Trước đây, khi ba đến tới thế giới loài người thì mẹ của con là người đầu tiên ba gặp.”
Cô luôn cho rằng “lần đầu tiên”phải vô cùng đặc biệt!
Giống như ba của cô vậy, lần đầu đến thế giới này thì gặp mẹ cô; Còn cô đến đây, người đầu tiên gặp chính là anh…
Sau khi Tả Tả ăn uống no say, cuối cùng mới nhìn anh một cái, vặn vẹo người trên bụng của anh một chút rồi chọn một tư thế thoải mái để ngủ.
Cô không biết rằng lúc cô ngủ, con báo vốn đã “ngủ say” kia lại mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cô rất lâu. Ánh mắt của anhcứ liếc qua liếc lại trên tay cô. Anh từng cởi sạch đồ của cô, đương nhiên biết trên người cô có cái gì, Thần Mặc cảm thấy hứng thú với thứ cô cầm trên tay rồi sau đó “ăn” một cái…
Thần Mặc không biết đó là cái gì. Anh nghi ngờ nhìn giống cái thơm mát kia, anh cho rằng cô không hề giống anh, chỉ là cô trắng một chút, thơm một chút, yếu một chút, cô thực sự rất không thích hợp!
Người thú dù cũng có trực giác trời sinh của loài dã thú, đương nhiên anh nhận ra ở giống cái này không hề có chút lực sát thương nào—— nếu không phải nói là cô rất yếu thì chính là không có vật gì có thể đánh người được; Mà trong mắt cô, không có ý công kích! Đối với mọi thứ giống như chỉ khi cô nhận một chút uy hiếp thì cô mới bắt đầu phản ứng lại…
Cho nên anh mới có thể “yên tâm” với cô . Cũng không phải là yên tâm toàn bộ, nếu không anh cũng chẳng nửa đêm không ngủ được rồi nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần cô có chút hành động kỳ là thì…
Không thể không nói rằng đôi khi, tiểu bạch Tả Tả vô cùng may mắn, cái tiểu bạch của cô có thể cứu cô một mạng!
Tung hoa:heo đã xong chương nữa.hê hê
Bốp bốp
Bốp bốp
Bốp bốp
Anh giơ tay đánh vào mông cô.(heo:nàng này lần đầu nek)
“Hu… đau quá…” Cô lớn như vậy rồi mà sư phụ ngay cả một cọng lông cũng không nỡ chạm vào cô đó! Tiểu Tả lần đầu bị người ta đánh liền bật khóc nức nở. Con báo thối tha này lại ra tay mạnh như vậy…
Tả Tả cảm thấy vô cùng hận nhưng mà cô không đánh lại anh ta…
Thấy cô khóc đáng thương như vậy, Thần Mặc không đành lòng, chỉ có thể dừng tay lại. Ai… Không phải những việc anh làm đều vì cô sao? Ai bảo cô yếu như vậy? Tự làm mình bị thương.
Thôi, ai bảo anh săn con heo rừng đó về chứ? Lần sau bắt một con cừu về là được rồi.
Tuy Thần Mặc đã tha cho Tả Tả nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân mà. Anh dựa vào cái gì mà đánh mông cô chứ?
Khẽ xoa mông mình, Tả Tả núp ở một góc tự oán tự trách. Cô nói thầm… Chờ đấy, đợi đến lúc pháp thuật của cô mạnh hơn thì cô sẽ đánh lại vào mông của anh!
Không thể không nói Tả Tả là tiếu bạch mà, sao cô không nghĩ rằng nếu giờ cô chọc người ta không vui thì không chừng còn bị giết đấy chứ! Còn ở đó mà cáu với kỉnh?
Lực tay của Thần Mặc rất lớn, anh giơ vuốt đâm vào bụng heo rồi lột da, cắt chỗ thịt mềm nhất đưa cho Tả Tả.
Nhìn miếng thịt máu chảy đầm đìa trước mặt, Tả Tả quay đầu sang chỗ khác, không ăn.
“Ăn.” Thần Mặc nó.
“Không Ăn!” Tả Tả chống cự.
“Ăn.”
“Không ăn.”
Kiên nhẫn của Thần Mặc không nhiều cho lắm, anh xé một ít thịt đầy máu nhét thẳng vào miệng Tả Tả. Ánh mắt Thần Mặc có chút bất mãn, thật là con nhóc không biết nghe lời mà!
Mùi máu tươi nồng nặc lập tức khích thích dạ dày của Tả Tả, cô vốn đã nôn ra không còn chút gì giờ lại ói đến mức xém ra cả mật vàng. Khuôn mặt nhỏ nanh đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch!
Thần Mặc bị cô dọa: “Sao, vậy?”
“Hu…” Tả Tả bị ức hiếp cả một ngày bỗng nhiên khóc lớn. Tên khôn anh lại ăn hiếp cô? Cô mặc quần áo vào còn anh thì cứ cởi ra, cô chỉ nhìn thử con “heo” của thế giới này thì anh đánh cô, cô không ăn cái thứ đồ nhầy nhụa gì đó anh lại ép cô…
Gì thì gì chứ, tôi chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, trừ lúc ba mẹ qua đời ngoài ý muốn thì vẫn luôn được bảo vệ rất tố, không cần phải trải qua sóng to gió lớn gì. Còn giờ đây lại đột nhiên xuyên qua một thế giới lạ lẫm không có chút hiểu biết gì về thế giới này, nhưng khi Thần Mặc xuất hiện lại làm cô cảm thấy chỗ nào cũng có “nguy hiểm”. Tới giờ cô vẫn chưa gặp chút “nguy hiểm” gì thì làm sao có thể không áp lực được chứ? Chẳng qua cô trông vô cùng tiểu bạch, ngay cả khóc cũng tỏ ra cực kỳ tiểu bạch…
Cũng bởi vì của cô tiểu bạch nên mười tám năm qua cô sống rất hạnh phúc, cũng bởi vì rất hạnh phúc nên cuộc sống trong mười tám năm cũng rất tiểu bạch!
“Không, khóc!” Thần Mặc khẽ rống một tiếng, không biết làm sao đễ dỗ cho cô nín, thế là anh lè lưỡi ý muốn liếm nước mắt trên mặt cô, còn đưa tay ra sau vỗ lưng cô.
Có thể là cảm thấy thiện ý của anh nên Tả Tả nhào vào ngực Thần Mặc, trét hết nước mắt lên người anh.
Thần Mặc cũng không để ý mấy. Anh cảm thấy đối với cô nhóc này nếu muốn dạy dỗ tốt thì phải thật chiều chuộng vào! Nói trắng ra là, ráng trồng cho táo thêm tươi!
Tả Tả khóc xong lại ngủ mất.
Thật ra Tả Tả rất ít khi khóc, trừ lúc ba mẹ qua đời, cô khóc đến ngất đi thì Tả Tả vẫn luôn rất hạnh phúc!
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tả Tả đói bụng nên tỉnh dậy!
Ục ục…
Bụng cô kêu gào một hồi rất lâu. Lúc cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên bụng của Thần Mặc khi ở dạng thú, lưng còn bị đuôi của anh quấn lấy.
Tả Tả là do cô ói hết thứ ăn trong bụng nên mới đói đến vậy! Trên cổ tay phải của cô đeo một chiếc vòng có đính bảy viên ngọc màu đen, từng hạt ngọc có kích thước gần một trăm mét vuông. Tả Tả rất thích món quà sinh nhật này của sư phụ bới từng hạt ngọc đều chứa một đồ vật bất kỳ!
Một hạt chứa thực vật, một chứa quần áo, một hạt chưa thuốc chữa bệnh, một đồ linh tinh, ba hạt còn lại vẫn trống không. Trong mấy hạt ngọc mà sư phụ đưa cho cô có vài hạt là của những phù thủy khác gắn vào!
Mỗi năm, họ sưu tập được rất nhiều đồ vật rồi sau đó cất vào trong hạt ngọc. Bởi vậy nên trên người Tả Tả cũng không chứa bao nhiêu đồ trừ quần áo và giày, hay cây chổi đen, cũng chỉ là ít vải vóc. Đây chính là một trong mười đại phù thủy đưa cho cô– Phi Khinh Ngữ!
Đại phù thủy của gia tộc đưa thì sao có thể là đồ bình thường được chứ?
Bộ đồ đen này mặc chung với đôi giày cũng coi như có thể phối thành một bộ, đông ấm hè mát, rất tiện lợi! Chất liệu gỗ vô cùng đặc biệt đều là do sư phụ cùng với mấy phù thủy đặc biệt đưa cho cô! Mà tấm vải đen này, ở thời điểm mấu chốt còn có thể dùng làm vũ khí —— chỉ cần ghìm chặt cổ người khác, có thể nhẹ nhàng mà lấy mạng của người khác!
Bây giờ, chỉ cần Tả Tả lấy chiếc khăn quấn vào cổ Thần Mặc…
Tả Tả cũng là người biết suy nghĩ. Nhưng mà cô không nắm rõ tình hình ở bên ngoài, không biết gì về thế giới này, lại không có năng lực để tự bảo vệ! Nói thế nào đi chăng nữa thì hiện tại chỉ Thần Mặc mới có khả năng uy hiếp cô!
Tả Tả nhìn người đang ngủ say không có chút đề phòng nào kia, cô kéo kéo tay lấy ra một lọ sữa chua, một ổ bánh mì, rồi bắt đầu ăn. Có rất nhiều cô gái đối với “Lần đầu tiên” hay bị say đắm, Tả Tả đến thế giới này lại gặp phải người đầu tiên là “người thú” cũng có cảm xúc rất lạ, hơn nữa người ta có thể dễ dàng giết chết cô nhưng cuối cùng chỉ ăn đậu hũ của mình một chút rồi quan tâm chăm sóc mình, cảm giác như thế giống như gợn sóng cứ lăn tăn trong lòng…
Cô không cầm lòng được cũng chẳng giải thích nổi là cái gì. Chỉ là lúc còn rất nhỏ, cô nghe ba của mình nói: “Trước đây, khi ba đến tới thế giới loài người thì mẹ của con là người đầu tiên ba gặp.”
Cô luôn cho rằng “lần đầu tiên”phải vô cùng đặc biệt!
Giống như ba của cô vậy, lần đầu đến thế giới này thì gặp mẹ cô; Còn cô đến đây, người đầu tiên gặp chính là anh…
Sau khi Tả Tả ăn uống no say, cuối cùng mới nhìn anh một cái, vặn vẹo người trên bụng của anh một chút rồi chọn một tư thế thoải mái để ngủ.
Cô không biết rằng lúc cô ngủ, con báo vốn đã “ngủ say” kia lại mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cô rất lâu. Ánh mắt của anhcứ liếc qua liếc lại trên tay cô. Anh từng cởi sạch đồ của cô, đương nhiên biết trên người cô có cái gì, Thần Mặc cảm thấy hứng thú với thứ cô cầm trên tay rồi sau đó “ăn” một cái…
Thần Mặc không biết đó là cái gì. Anh nghi ngờ nhìn giống cái thơm mát kia, anh cho rằng cô không hề giống anh, chỉ là cô trắng một chút, thơm một chút, yếu một chút, cô thực sự rất không thích hợp!
Người thú dù cũng có trực giác trời sinh của loài dã thú, đương nhiên anh nhận ra ở giống cái này không hề có chút lực sát thương nào—— nếu không phải nói là cô rất yếu thì chính là không có vật gì có thể đánh người được; Mà trong mắt cô, không có ý công kích! Đối với mọi thứ giống như chỉ khi cô nhận một chút uy hiếp thì cô mới bắt đầu phản ứng lại…
Cho nên anh mới có thể “yên tâm” với cô . Cũng không phải là yên tâm toàn bộ, nếu không anh cũng chẳng nửa đêm không ngủ được rồi nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần cô có chút hành động kỳ là thì…
Không thể không nói rằng đôi khi, tiểu bạch Tả Tả vô cùng may mắn, cái tiểu bạch của cô có thể cứu cô một mạng!
Tung hoa:heo đã xong chương nữa.hê hê
/17
|