Vương Bài Pháp Thần

Chương 161: Thần phạt

/225


Lai Ân dập lửa phía sau lưng, sau đó cắn răng nói: "Đừng có đuổi theo, bằng không hôm nay lão tử không để yên cho các ngươi đâu."

"Đừng có chạy, dừng lại cho ta." Đại thủ của Tinh Linh Sử từ trong ngọn lửa vươn ra, cả người Tinh Linh Sử chính là Hỏa Long.

Đây là năng lực của Tinh Linh Sử, bọn họ có thể hóa thành nguyên tố trong thiên địa, giống như ma pháp, ma pháp từ lúc phóng thích tới khi chấm dứt uy lực càng lúc càng yếu.

Sau khi Tinh Linh Sử hóa thành nguyên tố, nhưng uy lực lại càng lúc càng mạnh, theo tâm ý của bọn họ không ngừng mạnh lên, cho tới khi đạt cực hạn mới dừng lại.

Lai Ân mạnh mẽ vung tay lên, bóng tối lập tức thôn phệ Tinh Linh Sử .

Lai Ân biết làm như vậy chẳng qua chỉ ngăn được đối phương trong thoáng chốc, nếu thật sự nghĩ dùng không gian thôn phệ xử lý đối phương thật là mơ giữa ban ngày.

Khi bị hắc sắc ảnh tử nuốt vào, trong nháy mắt ngọn lửa phía sau Tinh Linh Sử truyền tới tiếng cuồng tiếu: "Loài người, ngươi cho rằng chỉ một tên á thần dùng không gian ma pháp là có thể ngăn cản được ta sao?"

"Ta cũng không nói có thể đối phó được với ngươi, chẳng qua là..."

Bạo Phệ Thử đào hang thành hình chữ z, Lai Ân cũng nhảy qua nhảy lại.

Hỏa Long theo sát phía sau.

Ở đây đã là bên ngoài rừng rậm, không giống như khi còn ở trong Tinh Linh Sâm Lâm, bề ngoài không có bất cứ bất đồng gì, chẳng qua trên mặt đất có thêm một cái tiểu trận lục mang mà thôi, trong tiểu trận lục giác có đặt vài thứ, ở giữa là một khối đá hai màu đen trắng, vừa rồi rõ ràng không có ở đó.

Lai Ân cũng không có ngừng lại. Chẳng qua là lưu lại thoáng cái ở trước lục mang tinh trận, sau đó nhảy vào trong rừng rậm.

Hỏa Long đảo qua phía sau lưng. Rừng cây trong nháy mắt hóa thành than.

Tinh Linh Sử cũng không chú ý tới lục mang tinh trận kia không bị phá hư chút nào.

Lai Ân đùa giỡn hắn trước mặt đám Tinh Linh. Hiện tại hắn không quản tiểu tử này là ai. Chỉ cần có thể giết chết gia hỏa này phải trả giá như thế nào cũng đáng.

Người đang trong lúc nguy hiểm có thể phát ra được bao nhiêu lực lượng, cái này chỉ có người trải qua mới biết.

Hiện tại Lai Ân đã biết. Trước kia bị ma thú đuổi. Hiện tại bị Hỏa Long truy. Cổ thụ chiếm đa số trong rừng rậm, Lai Ân phát huy tốc độ của cặp đùi tới cực hạn. Nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống, ngay cả tốc độ của đám ma thú cũng không bằng.

Đây mới là thực lực của Lai Ân, từ trước tới nay hắn vẫn dấu không có bộc lộ.

Chạy cũng là một môn nghệ thuật. Đây là điều mà Lai Ân phát hiện ra trong một quyển sách của lão sư.

Một người sáu mươi bảy tuổi thành thánh giai chiến sĩ cao thủ, một người cả đời nhiều lắm chỉ là chiến sĩ lục cấp ngu ngốc, một người trước năm sáu mươi sáu tuổi bị người ta truy đuổi, đến năm thứ sáu mươi bảy tuổi hắn trở thành người đuổi lại kẻ khác.

Phương pháp chạy của Lai Ân cũng có bài bản hẳn hoi.

Nếu muốn chạy trốn tốt phải không ngừng có người đuổi theo, bị người đuổi, bị ma thú đuổi. Chỉ cần người đuổi đẳng cấp cao hơn, bị dính một vài trảo cũng không thành vấn đề.

Thế cho nên Lai Ân bắt đầu học tập để ma thú truy đuổi khắp núi rừng, bị đuổi nhảy qua sông, bò qua cây, rơi xuống bẫy, chỉ cần nơi nào có thể trốn Lai Ân đều trải qua.

Chạy thoải mái, chạy vật vã, thế nhưng chưa từng bao giờ thảm như khi bị Tinh Linh Sử đuổi.

Lai Ân rốt cục cũng cảm nhận được câu nói thâm thúy kia, tên thánh giai chiến sĩ khi bị thập cấp ma thú truy, thất cấp bị thánh giai thú hoàng truy đuổi.

Chính mình bị người có thực lực cao hơn một hai bậc truy đuổi đã mệt muốn chết, Trước kia còn tưởng rằng thánh giai cao thủ nói giỡn, hiện tại mới biết được đó hoàn toàn là sự thật.

Lai Ân phát huy ra trăm phần trăm lực lượng, không dám để Hỏa Long vuốt mông.

Tinh Linh Sử hóa thân thành Hỏa Long ở phía sau phát huy lực lượng tới cực hạn, dùng một câu không dễ nghe mà nói chính là dốc hết toàn bộ sức mạnh, mục đích chỉ có một chính là đuổi theo tên tiểu tử phía trước kia.

Trước tiên không quản thực lực của tên phía trước là cấp mấy. Nhưng tốc độ của tiểu tử kia quả thật quá nhanh.

"Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, mau dừng lại, ta có thể để ngươi chết thống khoái một chút.

"Ngươi có thể không động vào ta dù chỉ một cọng tóc gáy, ta sẽ dừng lại."

"Ngươi nằm mơ đi." Tinh Linh Sử hóa thân thành Hỏa Long ở phía sau gào rít, thanh âm không ngừng vang vọng trong rừng rậm.

"Vậy ngươi cũng đừng mơ ta sẽ dừng lại."

Lai Ân cứ chạy trước như vậy, Tinh Linh Sử cũng liều mạng đuổi theo.

Điều duy nhất Tinh Linh Sử không chú ý tới là, tại mỗi nơi đi qua Lai Ân thỉnh thoảng lại trải qua một cái tiểu lục mang tinh trận, mỗi một khi tạo thành tiểu trận, một viên tiểu thạch đầu hắc bạch lại được đặt ở giữa tiểu tinh trận.

Lai Ân rốt cục cũng thở hào hển ngừng lại, hắn sống tới bây giờ, lần này chính là lần chạy lâu nhất, đối với một ma pháp sư mà nói, quả thực đúng là liều mạng.

Cổ họng Lai Ân cũng trở nên nóng bỏng.

Hỏa Long vây hắn vào chính giữa, Tinh Linh Sử trong ngọn lửa hiện ra nửa thân người, nói: "Tiểu tử, ngươi còn có thể chạy đi đâu?"

"Không chạy nữa, chạy nữa sẽ khiến ta mệt chết."

"Ngươi chạy nữa đi!" Tinh Linh Sử cười gằn thu nhỏ lại một chút. Từng cái từng cái Hỏa Xà phun ra nuốt vào như lưỡi rắn.

Lai Ân ngồi dưới một tàng cây, cuối cùng đem một viên hạch tâm, ném xuống dưới chân.

Đột nhiên trong lúc này, một trận gió thổi qua.

Gió không lớn, thế nhưng trong rừng rậm lại đột nhiên xuất hiện một cơn gió quả là không tầm thường.

Gió thổi qua bên người Tinh Linh Sử, thổi qua Thủy Tinh Linh bộ lạc, mà ngay cả phía xa Ám Tinh Linh ở Ám Tinh Linh bộ lạc cũng cảm nhận được cơn gió này.

Tất cả mọi người đều ngừng lại.

Bọn họ từ làn gió này ngửi ra được mùi nguy hiểm, dự cảm bẩm sinh của Tinh Linh đang cảnh cáo bọn họ, gió thổi qua sẽ xuất hiện một hiện tượng khủng bố vượt qua tưởng tượng.

Trên bầu trời...

Trên mặt biển...

Ma pháp nguyên tố điên cuồng chen chúc hướng về bầu trời Tinh Linh Sâm Lâm.

Lai Tạp Lợi cũng cảm nhận được làn gió, hắn cuồng tiếu lui về phía sau nói: "Chuẩn bị cho tốt nhé, các ngươi nếu có thể sống thoát ra khỏi thần phạt, vậy sẽ tiếp tục đánh."

Bỉ Ân Tư toàn lực dùng một kích bức lui địch nhân. Đồng thời lui về phía sau.

Thân thể đám Tinh Linh không ngừng run rẩy lùi về sau, bởi vì lực lượng khủng bố mà run rẩy. Dự cảm nói cho bọn họ biết bọn họ sắp sửa gặp một chuyện kinh khủng mà chưa từng bao giờ trải qua.

Á Lâm nở nụ cười, phủi phủi người, tay, nói: "Nhất định là Lai Ân, nhất định là chàng, chỉ có chàng mới có bổn sự này, nhất định là chàng."

Tinh Linh Sử rốt cục cũng chú ý tới lục mang tinh trận ở dưới chân Lai Ân, kinh thanh nói: "Ngươi đang làm gì đó?"

"Tiểu động tác đã hoàn thành, phía dưới đều là bữa ăn ngon lành đó." Lai Ân đứng lên.

"Ngươi dám."

Tinh Linh Sử đột nhiên minh bạch lục mang tinh trận này nhất định không đơn giản, Hỏa Long bổ nhào xuống dưới. Kết quả lục mang tinh trận phát ra một tầng quang tráo trong suốt.

Hắn không thể nào đụng vỡ quang tráo, Tinh Linh Sử kinh hãi, hắn tuyệt đối không ngờ sẽ có kết quả này.

Thế cho nên Tinh Linh Sử một lần nữa hóa thành bộ dáng Tinh Linh, song quyền không ngừng đánh lên quang tráo.

"Ta, đương nhiên ta dám." Lai Ân chậm rãi đứng lên, cười nói: "Muốn bảo trụ Ám Tinh Linh bộ lạc. Vậy ngươi hãy mau chạy đi, trở lại mà xem."

Thân thể Lai Ân bắt đầu phiêu không, trên bầu trời đến mặt đất liên tiếp xuất hiện ba đạo quang mang rồi hợp lại ở một chỗ, rót thành một điểm, sau đó hóa thành một cái quang tráo khổng lồ bao phủ xuống.

Đám mây trên bầu trời mang theo tiếng sấm đinh tai nhức óc quay cuồng, Hỏa Vân đỏ bừng không ngừng đè xuống, tiếp tục đè nén, thấp đến nỗi muốn ép người trong rừng rậm xuống mặt đất.

Sinh mệnh thụ ở phương xa từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, quá sợ hãi nói: "Trời, điên rồi, thần phạt. Lai Ân có thể bố trí được thần phạt, đây là chuyện gì?" Ngăn cản, muộn rồi, sinh mệnh thụ biết, lần này là quả thực đã chọc giận Lai Ân, bất luận là ai làm, bọn họ đã chọc giận một đầu dã thú, mà ngay cả hắn cũng không dám đơn giản chọc vào.

Oanh...

Đạo lôi quang thứ nhất từ trên bầu trời giáng xuống. Theo sát phía sau chính là vô số sấm xà cùng hỏa trụ.

"Ma pháp sư." Kha Đế Á cao giọng rống to.

Ma pháp thuẫn được dựng thẳng lên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị vỡ tan. Rất nhiều pháp sư phun máu tươi xụi lơ trên mặt đất.

Sắc mặt An Đông Ni đại biến, kinh thanh nói: "Này, đây là chuyện gì vậy?" Tinh Linh Sử đại nhân, đây là chuyện gì vậy?"

"Tập trung lại, chúng ta phải mở ra Tinh Linh kết giới."

Đám Tinh Linh Sử kêu to, sau đó vạn tên Tinh Linh Sử toàn thân phát ra lục sắc quang mang chói sáng, nối thành một mảnh quang mang ngăn cản đợt công kích thứ nhất.

Thủy Tinh Linh Sử cùng Thủy Tinh Linh ngơ ngác nhìn lôi quang cùng hỏa trụ.

Tất cả công kích dường như biết phân biệt người, bỏ qua tất cả Thủy Tinh Linh, chỉ Ám Tinh Linh xui xẻo bị oanh kích.

"Đây là thần phạt." Lúc trước Hoắc Khảm đã được chứng kiến sự đáng sợ của thần phạt tại trận chiến ở Bắc Cực băng nguyên.

An Đông Ni sững sờ, Ám Tinh Linh còn đang diễu võ dương oai đột nhiên bị sấm sét dội lên đầu, cái này, biến hóa này khiến hắn ngơ ngác không biết làm sao.

Lôi vân kia, biển lửa kia, hết thảy đều là công kích quá kinh khủng.

Một tên thủ lĩnh dùng ngón tay run rẩy chỉ về hướng bộ lạc, nói: "Tộc trưởng, bộ lạc."

An Đông Ni vừa quay đầu lại, toàn thân giống như bị đóng băng, ở đây chỉ có 10% công kích, mà 90% công kích dồn ở bộ lạc của mình, công kích dày đặc như mưa đánh lên Tinh Linh bộ lạc. Nơi đó chỉ là một mảnh ánh sáng, tính mạng căn bản không cách nào thoát khỏi nơi khủng bố đó.

Tinh Linh Sử đang ở trên không trung vừa công kích, vừa lớn tiếng ban mệnh lệnh: "Lùi trở lại, nhanh quay lại, nhất định phải cứu bộ lạc."

Toàn bộ đại quân Ám Tinh Linh bắt đầu triệt hồi trở lại bộ lạc.

Một tên Tinh Linh Sử vừa rời đi màng bảo vệ đã bị một đạo lôi quang phủ lên.

"Chết tiệt, lôi quang này tự động tìm mục tiêu à?" Ám Tinh Linh toát mồ hôi lạnh.

Lúc bọn chúng đang nghĩ ngợi.

Một cây cột đá từ dưới lòng đất đột nhiên đâm lên, Ám Tinh Linh phản ứng chậm một chút thân thể lập tức bị xuyên thủng, ngay sau đó bị địa hỏa dưới mặt đất nuốt hết.

Công kích từ mọi phía làm cho đám Ám Tinh Linh trở nên ngớ ngẩn, cũng không quản đội hình, tất cả đều trốn tới chỗ an toàn.

Đều chạy tứ tán.

An Đông Ni kêu to muốn gọi lại đám người này, nhưng hắn có hô vỡ yết hầu cũng không có người nào để ý, mấy tên chạy trốn vẫn bị giết, không hề có hiệu quả, hắn không khỏi giận dữ kêu to: "Một đám phế vật, các ngươi chết hết đi."

Mễ Cách Lôi có phần chóng mặt, tại sao thần phạt lại xuất hiện a.

Á Lâm lôi kéo góc áo Mễ Cách Lôi, chỉ lên bầu trời nói: "Mau nhìn." Thủy Tinh Linh bọn người đều ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện, một hỏa long khổng lồ tổ hợp thành văn tự: nhanh phản kích.

Mễ Cách Lôi mừng rỡ, nói: "Phản kích, phản kích, công kích Ám Tinh Linh."

Đám Thủy Tinh Linh đều phấn chấn, tổ chức thành từng đội xông lên tấn công.

Nguyên bản Ám Tinh Linh đang chạy trối chết, làm gì có tâm tình đánh trả, đại quân tan tác thành từng mảnh, từng mảnh bị vây giết.

Không tới một giờ hơn mười vạn đại quân Ám Tinh Linh đã tan rã, chạy vào trong rừng rậm.

Thủy Tinh Linh Sử làm nhiễu loạn kết giới của Ám Tinh Linh Sử. Vô số Ám Tinh Linh bạo lộ bị thần phạt đánh chết.

Thủy Tinh Linh đuổi ra tới phạm vị mười lăm Km, đuổi Ám Tinh Linh ra khỏi Thủy Tinh Linh bộ lạc, lúc này mới phát hiện mình thắng Ám Tinh Linh đại quân một cách bất ngờ.

Hỏa Long trên bầu trời đột nhiên phân ra, đám Mễ Cách Lôi lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một Hỏa Long tạo thành văn tự: mau tới cứu ta, tới chậm vậy chờ nhặt xác ta đi. Bên người bản thiếu gia còn có một tên Tinh Linh Sử chờ lột da của ta nè!

Sau đó Hỏa Long cùng bay về một hướng.

Một ngàn Thủy Tinh Linh Sử lập tức đuổi theo.

Hai tay Mễ Cách Lôi hợp thành chữ thập, ha ha cười nói: "Thắng, thắng. Bộ lạc đã được bảo vệ."

Lai Ân cũng không muốn buông tha cho Ám Tinh Linh, công kích thần phạt tiếp tục cùng hướng tới Ám Tinh Linh.

An Đông Ni mang theo không đến năm nghìn Ám Tinh Linh trở lại bộ lạc. Hắn trợn tròn mắt mà nhìn.

Cả bộ lạc đã bị hủy, khắp nơi đều là lửa với cột đá, không có lấy một tên Ám Tinh Linh nào còn sống.

Ám Tinh Linh Sử thần sắc ngưng trọng, lần này bại quá thảm.

Ám Tinh Linh thật vất vả mới trở lại, một lần nữa bị thần phạt đuổi theo.

Ám Tinh Linh cũng không mở ra kết giới nữa.

Sau mấy giờ...

Ám Tinh Linh Sử tổn thất gần ngàn tên, thần phạt mới chính thức đình chỉ.

Lục tục có Ám Tinh Linh trở về, chứng kiến quang cảnh của bộ lạc, tất cả đều đờ ra.

An Đông Ni rít gào nói: "Lai Ân, lão tử không để ngươi yên đâu."

Oanh...

An Đông Ni không thể tránh thoát một kích này. Thân thể bị đánh tan.

Địch Tạp Long hạ xuống, vừa muốn đánh tới, đột nhiên bị địa hỏa nuốt trọn.

Ám Tinh Linh Sử thần sắc âm trầm, Ám Tinh Linh Sử thân là thủ hộ thần lại không thể bảo vệ được Ám Tinh Linh.

"Rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với ai? Thần phạt là kết giới công kích mạnh nhất của nhân loại, năm đó Thần Ma đại chiến ngay cả Ma tộc cũng sợ hãi loại công kích này, rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với ai, khiến cho đối phương phải bố trí thần phạt."

Một tên thủ lĩnh may mắn còn sống uể oải nói: "Một tên nhân loại gọi là Lai Ân."

"Tinh Linh sao lại đắc tội với nhân loại?"

"Bởi vì vương tử Địch Tạp Long muốn đoạt Thủy Tinh Linh công chúa Á Lâm cùng với tên nhân loài kia, sau đó Địch Tạp Long làm hơi quá, sau đó lại cùng tộc trưởng An Đông Ni muốn bắt Thủy Tinh Linh làm tù binh, nhưng bộ lạc Ám Tinh Linh cũng không quá đồng ý với ý kiến này."

An Đông Ni chết. Sau đó Địch Tạp Long cũng đã chết.

Hiện tại Ám Tinh Linh bộ lạc có thể nói là quần long vô thủ, tiểu thủ lĩnh này cũng không nói dối làm gì.

Tinh Linh Sử càng nghe sắc mặt càng khó coi, một quyền đánh tiểu thủ lĩnh răng rơi đầy đất bay ra ngoài, thanh âm lạnh lùng nói: "Chỉ vì nguyên nhân này, các ngươi đã phát động chiến tranh. An Đông Ni, con mẹ nó ngươi lại dám lừa gạt chúng ta, ngươi chết quá sớm rồi đó."

Cả đám Ám Tinh Linh cúi đầu, nguyên một đám đều thấp thỏm lo âu.

"Đều cút cho ta, tộc trưởng chết. Trưởng lão đâu? Hiện tại trưởng lão nên chủ trì đại cục đi."

"Trưởng, trưởng lão bị tộc, tộc trưởng giết chết rồi."

Tinh Linh Sử há to miệng muốn mắng, nhưng lúc này phát hiện An Đông Ni vừa mới chết.

Mấy vạn Ám Tinh Linh lục tục gấp gáp trở về, thần sắc mỗi người đều là ủ rũ, lúc trước không ai nghĩ tới kết quả này, nhưng hiện tại kết quả chính là sự thật, thất bại, thất bại thảm hại.

"Đại nhân. Làm sao bây giờ?" Đám Tinh Linh vây quanh Tinh Linh Sử, làm thủ hộ giả của Tinh Linh nhất tộc. Hiện tại Tinh Linh Sử có trách nhiệm phải bảo vệ những người này.

"Làm sao bây giờ?" Đám Tinh Linh Sử cũng có chút chóng mặt, một đám Tinh Linh Sử thương lượng nửa ngày, cho rằng trước tiên phải tuyển ra tộc trưởng, sau đó đàm phán với Thủy Tinh Linh mới là vấn đề tất yếu, đồng thời còn còn phải đề phòng đám Tinh Linh tộc khác công kích.

Tự nhiên trước tiên phải phái người tới Thủy Tinh Linh bộ lạc đàm phán, bọn họ muốn yêu cầu gì cũng phải đáp ứng.

Gặp loại người như Lai Ân, hắn không đứng một bên, lời nói của hắn khiến người đàm phán thổ huyết, phản ứng chậm một chút thì tức khí mà ngất.

Cho nên cuối cùng Ám Tinh Linh tuyển ra một người hơn hai mươi tuổi tên Mễ Đức, bình thường Mễ Đức ở Tinh Linh bộ lạc hay ba hoa, gặp chuyện đều thổi da trâu tới trời, bổn sự tuy ít, nhưng tài buôn chuyện có thể nói là đệ nhất.

Mễ Đức kích động lắm lấy tay tên thủ lĩnh đã chọn mình, nói: "Thủ lĩnh à, ta rốt cuộc biết cái gì gọi là bị đẩy vào hố lửa rồi, ta biết trước kia ta đã tán tỉnh qua nữ nhi của ngài, nhưng ngài cũng không nên ác như vậy, để ta đi gặp cái loại người như Lai Ân, đây không phải là muốn mạng của ta sao?"

"Ngươi đã từng tán tỉnh con gái ta?"

Mễ Đức vội vàng câm miệng, nhanh như chớp biến mất.

Tại Thủy Tinh Linh bộ lạc, không khí cũng không được tốt đẹp gì. Ngoại trừ khá hơn một chút so với bên kia, cả bộ tộc coi như đều bị hủy.

Trải qua một hồi chiến tranh, Mễ Đức đến, thiếu chút nữa bị Thủy Tinh Linh chém thành ngàn mảnh.

Nếu không phải nhìn Mễ Đức giơ cờ hàng, hắn đừng nghĩ bước vào phạm vi bộ lạc.

Mễ Đức gặp Lai Ân, người này khiến hắn rất đau đầu, rõ ràng là hắn lấy không bảo khố. Nhưng khi gặp An Đông Ni lại cãi bay, thủ đoạn này khiến Mễ Đức rất bội phục.

Khi Mễ Đức gặp Lai Ân.

Lai Ân đang ngơ ngác nhìn trời.

Mễ Đức có phần buồn bực cũng ngẩng đầu nhìn trời, nhìn hồi lâu cũng không thấy gì lạ, hắn nghi hoặc hỏi: "Lai Ân tiên sinh, ngài đang nhìn cái gì vậy?"

Lai Ân lạnh giọng nói: "Ta biết ngươi tới để đàm phán, trở về nói cho Tinh Linh Sử biết, nếu muốn ta buông tha Ám Tinh Linh, phải xuất ra chút thành ý, nhìn xem các ngươi làm được chuyện gì tốt đã?"

Lai Ân chỉ tới bốn phía Thủy Tinh Linh bộ lạc, nói: "Các ngươi đã biến bộ lạc thành cái dạng gì đây?"

"Ngài đem Tinh Linh bộ lạc chúng ta hủy sạch, ngay cả con kiến cũng phải khóc a."

"Ít nhất ta cũng không để con kiến chết đói."

"Ta xem cũng không sai biệt mấy. Lai Ân tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng, ta biết ngài có quan hệ không tầm thường với tộc trưởng Mễ Cách Lôi, người xem có thể phóng cho chúng ta một con đường được không."

Mễ Đức lấy từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ, nói: "Trong này là chút lòng thành, mong ngài nhận lấy."

Lai Ân tiếp nhận cái bọc, sửng sốt một chút rồi bật cười nói: "Một mai kim tệ, đây thật đúng là một chút lòng thành nha."

"Đây chính là tài sản riêng của ta, ta đây vì bộ lạc mà chịu lỗ vốn a."

Lai Ân có phần hứng thú nhìn Mễ Đức , nói: "Ta rất thích tính cách của ngươi, cho nên nể mặt ngươi, trở về nói với Tinh Linh Sử, có thể không đánh, thế nhưng muốn ngừng chiến phải mang một chút gì đó tới đây."

"Nhưng ngưng chiến không phải giống như không đánh hay sao?"

"Không đánh chẳng qua là tạm thời, ngưng chiến mới là vĩnh viễn!"

Mễ Đức ngẩn người, uể oải nói: "May mà ngài nói rõ, nếu không phái một người tới đại biểu ký hiệp nghị không đánh với ngài, phỏng chừng hôm sau còn bị giệt tộc a."

Lai Ân vỗ bả vai Mễ Đức nói: "Nhìn ngươi rất thuận mắt. Nếu đổi lại là người khác. Ký một cái hiệp nghị, ta có thể khiến hắn táng gia bại sản, trở về nói với bọn họ như vậy là được rồi."

Mễ Đức lau mồ hôi lạnh, vội vã chạy đi, hắn rốt cuộc biết An Đông Ni thua không oan, cùng loại người này đàm phán giống như đánh cuộc tính mạng vậy, chậm một chút là mình gục ngã ngay.

Mễ Đức rời đi.

Hoắc Khảm cùng Mễ Cách Lôi từ đằng xa đi tới.

trước khi Mễ Đức tới, Mễ Cách Lôi đã đem toàn bộ chuyện đàm phán giao cho Lai Ân, hiện tại cho dù hắn muốn nhượng vị trí tộc trưởng lại, phỏng chừng cả bộ lạc cũng không có người phản đối.

Trận chiến này có thể thắng lợi, công lao chủ yếu là của Lai Ân, không có Lai Ân hai lần đánh lén Ám Tinh Linh bộ lạc, bức An Đông Ni không thể không chia quân. Thủy Tinh Linh bộ lạc đã sớm xong rồi.

Cuối cùng nếu không phải Lai Ân bố trí kết giới thần phạt. Thủy Tinh Linh hoàn toàn có thể sẽ bị diệt tộc.

Thủy Tinh Linh Sử cũng rất có hảo cảm với Lai Ân.

Lời Lai Ân nói với Mễ Đức, Mễ Cách Lôi cũng nghe được, hắn có chút không rõ tại sao lần này Lai Ân lại tốt như vậy.

"Đã đánh nhau thành cái dạng này. Ngươi thật chuẩn bị cùng Ám Tinh Linh liều cá chết lưới rách sao? Huống chi cho dù có liều mạng cũng có thể thắng sao? Vạn nhất các bộ lạc khác đều tới liều mạng, đến lúc đó phải làm sao?"

Mễ Cách Lôi ngẫm lại, Thủy Tinh Linh cùng Hỏa Tinh Linh còn có chút dây dưa, nếu như lúc này đối phương đánh lén thật đúng là phiền toái.

Lai Ân thấy Mễ Cách Lôi gật đầu tán thành, hắn chỉ cười cười.

Thật ra Lai Ân đang chuẩn bị điều kiện để lừa gạt sinh mệnh thụ một vố, lần này có thể còn sống sót quả thực là cửu tử nhất sinh, quá trình quá mức mạo hiểm.

Về phần có mạo hiểm hơn nữa cũng chỉ có người trong cuộc biết, dù sao sinh mệnh thụ cũng không nhìn thấy.

Kiến trúc của bộ lạc bị hủy cần được sửa chữa, kiến trúc mới cần xây, Thủy Tinh Linh cùng Tinh Linh Sử đều rất bận rộn.

Lai Ân trái lại rất rỗi rãi, không phải vì hắn không giúp đỡ, mà là hắn càng giúp càng trở ngại, người ta đang sửa nhà, hắn tới động tay động chân cũng chỉ hủy đi căn hộ mà thôi.

Mễ Cách Lôi thật vất vả mới tìm được Lai Ân, nói: "Lai Ân à, ngươi có phải là đã quên chuyện gì không vậy?"

"Không có mà, ta cũng không nhớ rõ có quên thứ gì hay không."

"Ngươi nói trong bảo khố có thứ gì đó mà."

"Ta không biết." Lai Ân mãnh liệt lắc đầu.

"Lai Ân à, lúc này cũng không cần thiết đàm luận chuyện này, nhưng mà về phần bảo khố, tất yếu ta phải có."

"Nhưng thật sự là không ở chỗ ta mà."

"Ta nghe nói ngươi nguyện ý thu lấy Bạo Phệ Thử?" Mễ Cách Lôi híp mắt nói.

"Ta muốn khi nào." Lai Ân dùng sức lắc đầu, hắn sẽ không ngu vì một hai con Bạo Phệ Thử mà lấy một đống châu báu.

"Được rồi, ta mới bắt được 30 con, xem ra phải thả lại rồi."

"Gì? Hơn ba mươi con?" Hai tai Lai Ân lập tức dựng lên.

"Đúng vậy, hơn 30 con!"

"Ta mua." Lai Ân vội vàng nhấc tay.

"Ta chỉ muốn đổi lấy bảo khố thôi."

"Ta không có." Lai Ân lập tức lắc đầu, lúc này nếu như gật đầu, vậy tất cả đồ đạc trong bảo khố hoàn toàn phải nôn ra.

"Ta sẽ thả hết bọn chúng ra đó."

Lai Ân không nói.

Mễ Cách Lôi lớn tiếng nói với hai Tinh Linh ở bên kia: "Thả hết đám Bạo Phệ Thử mà các ngươi phát hiện ra."

"Được, tộc trưởng." Hai Tinh Linh đáp ứng, bắt đầu đem hai thùng gỗ bên người mở ra, bên trong có hơn 30 con Lão Thử một hai cấp đang chạy sột soạt.

Bàn tay của hai tên Tinh Linh vừa muốn mở chốt lồng, Lai Ân liền lớn tiếng nói: "Đừng, đừng, ta nói, ta nói, toàn bộ đều ở trong này."

Lai Ân chỉ muốn thử xem không cần bảo khố có thể đổi được đám Bạo Phệ Thử này tới tay hay không, nếu như không được, hắn tự nhiên sẽ chọn phương pháp dùng bảo khố đổi lấy đám Lão Thử này, đương nhiên bảo khố có bao nhiêu châu báu gì đó hắn không biết, thế nhưng vụng trộm giấu diếm một chút hẳn là không thành vấn đề.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status