Qua năm năm, Lạc Thiển Hoa đã có sự thành thục, trưởng thành hơn nhiều. Trong mắt cũng không còn tia sốc nổi nữa. Nhan sắc càng trở nên mặn mà khó quên. Nàng ngồi trên đài, bàn tay nhẹ nhàng gảy đàn. Một trong những khúc nhạc nàng ta gảy trong Thuý Trúc Viện.
Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn.
Nhưng đột nhiên tiếng đàn trở nên hỗn loạn. Lạc Thiển Hoa nhăn mặt cố chịu đựng để hoàn thành phần thi nhưng cơn đau bụng dữ dội khiến nàng ta phải rời tay khỏi phím đàn mà ôm bụng. Mọi người đều xôn xao bàn tán. Nhưng một chuỗi âm thanh khiến toàn trường chết lặng.
"Bủm..."
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn ai trong Hồng Xuân các cũng có thể nghe. Có ai đó phì cười một tiếng, đó giống như ngọn lửa châm ngòi cho những trận cười thắt ruột. Tiếng cười nổ ra như sấm. Mặt Lạc Thiển Hoa từ xanh biến đỏ rồi chuyển thành đen xì. Con ngươi nàng ta long lên đầy hận thù nhìn lên lầu hai. Thiếu nữ vẻ mặt hả hê vẫy vẫy tay với nàng.
Hàn Tuyết khẽ lắc đầu cười. Bao năm qua mà quan hệ giữa Lạc Thiển Hoa và Lạc Thiển Hương vẫn không hề thay đổi.
Lạc Thiển Hoa vì quá uất ức mà ngất đi. Hai nha hoàn vội chạy lên đỡ nàng ta xuống.
Một thiếu nữ thướt tha bước lên. Nàng có khuôn mặt trái xoăn, mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi mỏng cong cong một nụ cười duyên dáng, cặp mắt long lanh có thần. Mái tóc đen mượt được vấn rất cầu kì. Nàng mặc một bộ váy màu thiên thanh khiến nàng ta trở nên thanh khiết dịu dàng hơn.
Có một vị công tử ngồi bàn kế bên thốt lên.
"Tiên tử! Diêu Tình Nhi tiểu thư của Mặc quốc quả đúng là danh bất hư truyền"
Thì ra là đại diện của Mặc quốc. Đại trưởng công chúa lộ ra ánh mắt hài lòng nhìn Diêu Tình Nhi. Ít nhất thì nàng ta sẽ là người lấy thể diện cho Mặc quốc.
Diêu Tình Nhi nhẹ nhàng nói.
"Tình Nhi tài năng kém cỏi. Đến với cuộc thi năm nay chỉ biết vẽ một bức tranh bêu xấu"
Lời nói khiêm tốn cùng cử chỉ có lễ khiến người nghe thầm gật đầu tán thưởng. Diêu Tình Nhi rất hài lòng với biểu cảm của họ. Nàng đi tới bàn đã đặt sẵn giấy, bút, mực, nghiên rồi ưu nhã vén tay áo nâng bút bắt đầu vẽ. Bàn tay nhỏ nhắn lia bút trên giấy. Chỉ một lúc sau, nàng hạ bút xuống. Tất cả mọi người đều tò mò cố kiễng lên xem. Bấy giờ Diêu Tình Nhi mới nâng bức tranh lên. Bức tranh vẽ cảnh núi non hùng vĩ. Nét vẽ mạnh mẽ, có hồn thể hiện được chí khí của bậc quân tử. Diêu Tình Nhi ngước về phía Đại trưởng công chúa thấy nàng ta hài lòng nhìn bức tranh thì thầm thở phào. Nếu để vị này không vừa lòng thì không xong đâu.
Diêu Tình Nhi lại nhìn về phía ba vị còn lại. Hiên Viên Ngạo vẫn giữ thái độ lười biếng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng. Long Thế Kiệt có đôi chút hưng phấn nhìn bức tranh. Còn Tây Lương Điển vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Diêu Tình Nhi đành bước xuống giữa sự tán thưởng của mọi người.
Tiếp theo là tới phần thi của Lạc Thiển Hương. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y đỏ rực. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Thế Kiệt. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Hàn Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi.
Khi mà Lạc Thiển Hương đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Mặc Cẩm Khê ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại Lạc Thiển Hương tới vậy?
Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ nào đó. Thấy nàng cười tủm tỉm, Diệp Thanh tò mò hỏi.
"Mộc Tuyết, ngươi đang hoài xuân hay sao mà cười tủm tỉm như thế?"
Cơ mặt Hàn Tuyết cứng lại, khoé miệng giật liên hồi. Mấy hạt lạc đang di chuyển rất mượt mà cũng bị khựng lại và rơi xuống.
Nàng lắp bắp nói.
"Diệp...diệp...Thanh,...t...a nhìn giố...giống...hoài xuân lắm sao?"
Diệp Thanh tỉnh bơ đáp.
"Đúng vậy, miệng cừơi tủm tỉm, má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh. Bộ dạng đó không phải là thiếu nữ đang hoài xuân sao?"
Miệng Hàn Tuyết méo xệch đi trong khi Tất Bằng che miệng và quay đi nơi khác cười thầm. Nàng thật sự bái phục khả năng tưởng tượng của cô nương này.
Hàn Tuyết hít sâu một hơi và lại tiếp tục dùng nội lực điều khiển mấy hạt lạc trong tay áo. Nhưng lần này không chỉ là đau thôi đâu.
Trên đài, Lạc Thiển Hương vẫn đang múa rất trôi chảy. Nàng ta tung người lên cao và tạo một tư thế rất đẹp mắt. Đột nhiên một vật thể nhỏ bé bay tới với một lực không hề nhỏ. Nó găm vào bụng Lạc Thiển Hương khiến nàng ta như con diều đứt dây lập tức rơi xuống.
Chưa hết, vô số hạt lạc bay tới chúng điểm vào những huyệt trọng yếu trên cơ thể nàng ta. Lạc Thiển Hương cảm thấy vừa đau vừa nhột. Nàng ta bật cười không dừng được trong khi chân mày vẫn nhăn lại vì đau.
Bốn chủ khảo ngạc nhiên nhìn sự việc vừa xảy ra. Họ nhăn mày nghĩ rằng chắc chắn kẻ đứng đằng sau việc này không đơn giản. Nội lực phải thâm hậu nhường nào mới có thể khiến những vật nhỏ bé có tính sát thương cao đến vậy.
Nhìn vết thương của nàng ta, trăm phần là đã bị phế hai cánh tay. Ra tay thật độc ác.
Có người đi lên đài kéo Lạc Thiển Hương đang cười sặc sụa xuống.
Ngay lập tức, có một dáng người mảnh mai nhẹ nhàng bước lên.
Mấy gã thư sinh mở miệng trầm trồ.
"Đó là Huyền Mĩ công chúa của Hiên Viên quốc. Thật xứng danh đệ nhất mĩ nữ"
Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như men sứ, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng ướt át khiến người ta muốn cắn một cái. Đôi mắt ngập nước được che phủ bằng hàng lông mi dày cong vút. Mái tóc của nàng đen như mực được vấn lên để lộ cần cổ trắng nõn. Nàng mặc một bộ võ trang màu tím nhạt rất gọn gàng làm nổi bật vóc người mảnh khảnh yếu ớt. Nàng ta nắm chắc thanh trường kiếm trong tay và khoan thai bước lên đài.
Hiên Viên Huyền Mĩ chắp tay kiếm cúi chào chủ khảo rồi bắt đầu phần thi. Đường kiếm uyển chuyển, thân thể dẻo dai. Khuôn mặt tràn ngập chí khí. Điều đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Long Thế Kiệt như bị hút mất hồn vía, ngây người nhìn bóng dáng xinh đẹp trên đài. Người như nàng ấy thật hợp khẩu vị của hắn, rất hợp làm chiến thần vương phi.
Hiên Viên Ngạo lười chẳng muốn nhìn. Còn Tây Lương Điển và Mặc Cẩm Khê hứng thú cùng tán thưởng nhìn nàng ta. Hàn Tuyết lại uể oải nằm gục xuống bàn. Nhìn mấy thế võ ẻo lả đó thật chán ngắt vậy mà mấy người đó nghĩ là tài lắm sao? Loại võ này chẳng thể bẻ nổi chân của một con gà.
Phần thi kết thúc, Hiên Viên Huyền Mĩ mỉm cười một tiếng rồi khoan thai bước xuống đài trong ánh nhìn say mê của mọi người. Nàng ta còn quay lại ném cho Long Thế Kiệt một ánh nhìn mị hoặc.
Nhưng lạ thay, đã 5 phút trôi qua mà thí sinh tiếp theo vẫn chưa thấy lên. Thấy mọi người xôn xao bàn tán, tú bà Hồng Xuân các sốt ruột định tiến lên lầu. Chợt, những cánh hoa bay nhẹ nhàng xuống nhuộm đỏ cả không gian. Một mùi hương dịu nhẹ lan tràn trong khoang mũi. Hàn Tuyết hơi nhíu chân mày. Thứ mùi hương này rất quen, đúng vậy, rất quen.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đen bay từ trên lầu hai xuống. Trường bào đen với ống tay rộng bay trong gió. Mái tóc đen tuyền được buộc lại rất hờ hững. Nàng tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Lớp mặt nạ che đi nửa khuôn mặt. Nhưng với nửa còn lại của khuôn mặt cũng đủ biết nàng ta là một người xinh đẹp. Vầng trán cao, làn da trắng, đôi môi đầy đặn đỏ thắm. Đặc biệt nhất là ánh mắt lạnh băng. Khoé mắt còn đính một đóa tường vi tím trông rất yêu mị. Lại thêm những cánh hoa bay bay khiến cho sự yêu dã ấy càng tăng lên.
Toàn trường đồng loạt ngây ra, đến cả Hiên Viên Ngạo cũng dựng thẳng sống lưng nhìn cô nương ấy. Nàng ta nâng bàn tay bắt đầu múa. Khi tung người lên, từ trong tay áo nàng bung ra một dải lụa trắng. Dải lụa như có linh tính, uốn lượn mềm mại. Nàng đang múa say mê thì có một con bướm bay tới rồi sau đó là cả một đàn bướm đủ màu sắc vờn quanh nàng. Cảnh tượng choáng ngợp khiến tất cả mọi người đều nín thở nhìn theo từng động tác của nàng.
#lề: e hèm, nữ phụ phản diện đã xuất hiện!
Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn.
Nhưng đột nhiên tiếng đàn trở nên hỗn loạn. Lạc Thiển Hoa nhăn mặt cố chịu đựng để hoàn thành phần thi nhưng cơn đau bụng dữ dội khiến nàng ta phải rời tay khỏi phím đàn mà ôm bụng. Mọi người đều xôn xao bàn tán. Nhưng một chuỗi âm thanh khiến toàn trường chết lặng.
"Bủm..."
Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng chắc chắn ai trong Hồng Xuân các cũng có thể nghe. Có ai đó phì cười một tiếng, đó giống như ngọn lửa châm ngòi cho những trận cười thắt ruột. Tiếng cười nổ ra như sấm. Mặt Lạc Thiển Hoa từ xanh biến đỏ rồi chuyển thành đen xì. Con ngươi nàng ta long lên đầy hận thù nhìn lên lầu hai. Thiếu nữ vẻ mặt hả hê vẫy vẫy tay với nàng.
Hàn Tuyết khẽ lắc đầu cười. Bao năm qua mà quan hệ giữa Lạc Thiển Hoa và Lạc Thiển Hương vẫn không hề thay đổi.
Lạc Thiển Hoa vì quá uất ức mà ngất đi. Hai nha hoàn vội chạy lên đỡ nàng ta xuống.
Một thiếu nữ thướt tha bước lên. Nàng có khuôn mặt trái xoăn, mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi mỏng cong cong một nụ cười duyên dáng, cặp mắt long lanh có thần. Mái tóc đen mượt được vấn rất cầu kì. Nàng mặc một bộ váy màu thiên thanh khiến nàng ta trở nên thanh khiết dịu dàng hơn.
Có một vị công tử ngồi bàn kế bên thốt lên.
"Tiên tử! Diêu Tình Nhi tiểu thư của Mặc quốc quả đúng là danh bất hư truyền"
Thì ra là đại diện của Mặc quốc. Đại trưởng công chúa lộ ra ánh mắt hài lòng nhìn Diêu Tình Nhi. Ít nhất thì nàng ta sẽ là người lấy thể diện cho Mặc quốc.
Diêu Tình Nhi nhẹ nhàng nói.
"Tình Nhi tài năng kém cỏi. Đến với cuộc thi năm nay chỉ biết vẽ một bức tranh bêu xấu"
Lời nói khiêm tốn cùng cử chỉ có lễ khiến người nghe thầm gật đầu tán thưởng. Diêu Tình Nhi rất hài lòng với biểu cảm của họ. Nàng đi tới bàn đã đặt sẵn giấy, bút, mực, nghiên rồi ưu nhã vén tay áo nâng bút bắt đầu vẽ. Bàn tay nhỏ nhắn lia bút trên giấy. Chỉ một lúc sau, nàng hạ bút xuống. Tất cả mọi người đều tò mò cố kiễng lên xem. Bấy giờ Diêu Tình Nhi mới nâng bức tranh lên. Bức tranh vẽ cảnh núi non hùng vĩ. Nét vẽ mạnh mẽ, có hồn thể hiện được chí khí của bậc quân tử. Diêu Tình Nhi ngước về phía Đại trưởng công chúa thấy nàng ta hài lòng nhìn bức tranh thì thầm thở phào. Nếu để vị này không vừa lòng thì không xong đâu.
Diêu Tình Nhi lại nhìn về phía ba vị còn lại. Hiên Viên Ngạo vẫn giữ thái độ lười biếng, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng. Long Thế Kiệt có đôi chút hưng phấn nhìn bức tranh. Còn Tây Lương Điển vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.
Diêu Tình Nhi đành bước xuống giữa sự tán thưởng của mọi người.
Tiếp theo là tới phần thi của Lạc Thiển Hương. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y đỏ rực. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Thế Kiệt. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Hàn Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi.
Khi mà Lạc Thiển Hương đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Mặc Cẩm Khê ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại Lạc Thiển Hương tới vậy?
Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ nào đó. Thấy nàng cười tủm tỉm, Diệp Thanh tò mò hỏi.
"Mộc Tuyết, ngươi đang hoài xuân hay sao mà cười tủm tỉm như thế?"
Cơ mặt Hàn Tuyết cứng lại, khoé miệng giật liên hồi. Mấy hạt lạc đang di chuyển rất mượt mà cũng bị khựng lại và rơi xuống.
Nàng lắp bắp nói.
"Diệp...diệp...Thanh,...t...a nhìn giố...giống...hoài xuân lắm sao?"
Diệp Thanh tỉnh bơ đáp.
"Đúng vậy, miệng cừơi tủm tỉm, má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh. Bộ dạng đó không phải là thiếu nữ đang hoài xuân sao?"
Miệng Hàn Tuyết méo xệch đi trong khi Tất Bằng che miệng và quay đi nơi khác cười thầm. Nàng thật sự bái phục khả năng tưởng tượng của cô nương này.
Hàn Tuyết hít sâu một hơi và lại tiếp tục dùng nội lực điều khiển mấy hạt lạc trong tay áo. Nhưng lần này không chỉ là đau thôi đâu.
Trên đài, Lạc Thiển Hương vẫn đang múa rất trôi chảy. Nàng ta tung người lên cao và tạo một tư thế rất đẹp mắt. Đột nhiên một vật thể nhỏ bé bay tới với một lực không hề nhỏ. Nó găm vào bụng Lạc Thiển Hương khiến nàng ta như con diều đứt dây lập tức rơi xuống.
Chưa hết, vô số hạt lạc bay tới chúng điểm vào những huyệt trọng yếu trên cơ thể nàng ta. Lạc Thiển Hương cảm thấy vừa đau vừa nhột. Nàng ta bật cười không dừng được trong khi chân mày vẫn nhăn lại vì đau.
Bốn chủ khảo ngạc nhiên nhìn sự việc vừa xảy ra. Họ nhăn mày nghĩ rằng chắc chắn kẻ đứng đằng sau việc này không đơn giản. Nội lực phải thâm hậu nhường nào mới có thể khiến những vật nhỏ bé có tính sát thương cao đến vậy.
Nhìn vết thương của nàng ta, trăm phần là đã bị phế hai cánh tay. Ra tay thật độc ác.
Có người đi lên đài kéo Lạc Thiển Hương đang cười sặc sụa xuống.
Ngay lập tức, có một dáng người mảnh mai nhẹ nhàng bước lên.
Mấy gã thư sinh mở miệng trầm trồ.
"Đó là Huyền Mĩ công chúa của Hiên Viên quốc. Thật xứng danh đệ nhất mĩ nữ"
Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như men sứ, cái mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng ướt át khiến người ta muốn cắn một cái. Đôi mắt ngập nước được che phủ bằng hàng lông mi dày cong vút. Mái tóc của nàng đen như mực được vấn lên để lộ cần cổ trắng nõn. Nàng mặc một bộ võ trang màu tím nhạt rất gọn gàng làm nổi bật vóc người mảnh khảnh yếu ớt. Nàng ta nắm chắc thanh trường kiếm trong tay và khoan thai bước lên đài.
Hiên Viên Huyền Mĩ chắp tay kiếm cúi chào chủ khảo rồi bắt đầu phần thi. Đường kiếm uyển chuyển, thân thể dẻo dai. Khuôn mặt tràn ngập chí khí. Điều đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Long Thế Kiệt như bị hút mất hồn vía, ngây người nhìn bóng dáng xinh đẹp trên đài. Người như nàng ấy thật hợp khẩu vị của hắn, rất hợp làm chiến thần vương phi.
Hiên Viên Ngạo lười chẳng muốn nhìn. Còn Tây Lương Điển và Mặc Cẩm Khê hứng thú cùng tán thưởng nhìn nàng ta. Hàn Tuyết lại uể oải nằm gục xuống bàn. Nhìn mấy thế võ ẻo lả đó thật chán ngắt vậy mà mấy người đó nghĩ là tài lắm sao? Loại võ này chẳng thể bẻ nổi chân của một con gà.
Phần thi kết thúc, Hiên Viên Huyền Mĩ mỉm cười một tiếng rồi khoan thai bước xuống đài trong ánh nhìn say mê của mọi người. Nàng ta còn quay lại ném cho Long Thế Kiệt một ánh nhìn mị hoặc.
Nhưng lạ thay, đã 5 phút trôi qua mà thí sinh tiếp theo vẫn chưa thấy lên. Thấy mọi người xôn xao bàn tán, tú bà Hồng Xuân các sốt ruột định tiến lên lầu. Chợt, những cánh hoa bay nhẹ nhàng xuống nhuộm đỏ cả không gian. Một mùi hương dịu nhẹ lan tràn trong khoang mũi. Hàn Tuyết hơi nhíu chân mày. Thứ mùi hương này rất quen, đúng vậy, rất quen.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đen bay từ trên lầu hai xuống. Trường bào đen với ống tay rộng bay trong gió. Mái tóc đen tuyền được buộc lại rất hờ hững. Nàng tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Lớp mặt nạ che đi nửa khuôn mặt. Nhưng với nửa còn lại của khuôn mặt cũng đủ biết nàng ta là một người xinh đẹp. Vầng trán cao, làn da trắng, đôi môi đầy đặn đỏ thắm. Đặc biệt nhất là ánh mắt lạnh băng. Khoé mắt còn đính một đóa tường vi tím trông rất yêu mị. Lại thêm những cánh hoa bay bay khiến cho sự yêu dã ấy càng tăng lên.
Toàn trường đồng loạt ngây ra, đến cả Hiên Viên Ngạo cũng dựng thẳng sống lưng nhìn cô nương ấy. Nàng ta nâng bàn tay bắt đầu múa. Khi tung người lên, từ trong tay áo nàng bung ra một dải lụa trắng. Dải lụa như có linh tính, uốn lượn mềm mại. Nàng đang múa say mê thì có một con bướm bay tới rồi sau đó là cả một đàn bướm đủ màu sắc vờn quanh nàng. Cảnh tượng choáng ngợp khiến tất cả mọi người đều nín thở nhìn theo từng động tác của nàng.
#lề: e hèm, nữ phụ phản diện đã xuất hiện!
/34
|