Hàn Tuyết chợt giật mình nhớ ra trước đây nàng đã từng ngửi qua mùi hương này. Đó là một loại hương liệu chứa hormon thu hút loài bướm. Kiếp trước, khi nàng nằm vùng trong rừng đã từng gặp mấy gã cuồng sưu tập bướm khô đang sử dụng thứ hương này để bẫy bướm. Cô nương này cũng lắm thủ đoạn thật.
Trên đài, nàng ta vung tay dùng dải lụa quấn lấy cây đàn tì bà đã chuẩn bị sẵn rồi vừa đàn vừa múa, động tác thành thục không hề gượng gạo.
Tiếng tì bà ngân lên réo rắt, bi thương khiến người nghe nghẹt thở trái tim nhói đau. Sau đó lại nhẹ nhàng, thanh khiết như vuốt ve tất cả những vết thương trong lòng họ. Dần dần, cả Hồng Xuân các chìm vào khúc nhạc. Ánh mắt họ trở nên dại đi, nhìn trân trân vào nữ tử đang múa trên đài. Trừ Hàn Tuyết. Nàng nheo mắt nhìn cô nương đó và lẩm bẩm.
"Dạ Nhất, nàng ta biết dùng Mị hồn khúc. Chẳng lẽ đây là sư tỷ đồng môn của ta sao?"
Dạ Nhất bĩu môi đáp.
"Chủ nhân à, đâu phải chỉ có sư phụ người mới biết dùng âm thanh để công kích tinh thần đâu. Trên đại lục này còn có một bộ tộc bí ẩn còn đang lưu giữ rất nhiều nhạc phổ rất lợi hại. Vì vậy mà rất người dám đối đầu với họ"
Hàn Tuyết gật gù.
"Ừm núi cao còn có núi cao hơn. À, mà này, Dạ Nhất, sao ngươi sống mãi ở trong cái xó vực ấy mà cái gì ngươi cũng biết thế?"
"Ta cũng không biết. Tự nhiên mấy thứ đó tràn vào đầu ta thôi"
Trên hàng ghế chủ khảo, ba gã nam tử đã phát hiện có gì đó không đúng. Nhưng dù muốn cưỡng lại thì vẫn bị tiếng đàn cuốn đi rồi hoàn toàn chìm đắm giống những người khác.
Lúc này, khi đã hài lòng với những phản ứng của người xung quanh, nàng ta nhếch mép cười lạnh. Tay phải thu dải lụa trắng vào trong ống tay, tay trái thì vẫn tiếp tục gảy đàn. Cùng với dải lụa phóng ra là một thanh dao găm bén nhọn. Nó lao về phía Mặc Cẩm Khê.
Ở dưới, Hàn Tuyết đột nhiên nảy ra ý định trêu trọc nàng ta một chút. Nàng dùng hạt lạc cuối cùng trong ống tay bắn về phía lưỡi dao đang lao nhanh. Khi mà mũi dao sắp xuyên qua trái tim Mặc Cẩm Khê thì "rắc, keng" lưỡi dao gẫy làm đôi. Dải lụa cũng bị mất đà mà rủ xuống.
Nàng ta quá đỗi ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có kẻ không bị Mị Hồn khúc của nàng mị hoặc. Tiếng đàn cũng theo đó mà dứt hẳn. Long Thế Kiệt thấy tình huống này thì hoảng hốt. Nếu Mặc Cẩm Khê chết thì chắc chắn Long quốc sẽ phải chịu trách nhiệm, rất có thể Mặc quốc sẽ viện cớ này dấy lên binh đao. Lúc đó, phụ hoàng sẽ trách phạt hắn, có lẽ cả chức tướng quân cũng bị tước mất.
Nghĩ rồi, hắn dứt khoát rút kiếm xông lên. Nàng ta bình tĩnh đỡ lại rất dễ dàng. Võ công của nàng ta cũng rất cao, ngang ngửa Long Thế Kiệt. Hai người kẻ 9 người 10 bất phân thắng bại. Lúc này quân lính nghe động cũng ập vào. Thấy tình thế bất lợi với mình, nàng ta đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng chói tai.
Ngay lập tức, có một tiếng gầm dữ tợn vang lên. Từ đằng xa, một con báo to lớn lao tới bằng tốc độc ánh sáng. Đám binh lính sợ rúm người lại rồi dạt ra hai bên. Nó vừa lao vào Hồng Xuân các liền gầm lên. Cô nương đó thấy vậy liền vận khinh công nhảy lên lưng con báo.
"Vụt" họ biến mất như một tia chớp. Hàn Tuyết thở dài ngao ngán, vừa miết cái "vòng ngọc" vừa ca cẩm.
"Dạ Nhất à, xem đi, xem đi. Sủng vật của người ta thật hung mãnh, oai phong làm sao? Khi cần chạy trốn cũng rất hữu dùng. Còn ngươi thì...Haiz"
Dạ Nhất uể oải đáp.
"Chủ nhân à, ta chỉ cần đột phá nữa thôi là có thể giúp người rất nhiều rồi. Vấn đề là ngươi có muốn giúp ta tìm Thuỷ trường thảo hay không thôi"
"Haiz, chẳng biết ngươi bảo vệ ta hay ta bảo vệ ngươi nữa"
***
Sau sự việc đó, cuộc thi tài nữ tạm chọn Hiên Viên Huyền Mĩ là đệ nhất tài nữ. Hàn Tuyết cũng chẳng có hứng thú xem nữa. Nàng từ biệt Diệp Thanh cùng Tất Bằng rồi tìm một quán trọ sạch sẽ để nghỉ lại. Nàng có nhờ tiểu nhị chuẩn bị nước ấm. Lâu lắm rồi, nàng không được tắm nước nóng. Có vài lần nàng lén đun nước định tắm nhưng đều bị lãn háo sắc đó phá hỏng mất. Sau khi thoải mái ngâm mình nàng rửa sạch lớp hóa trang. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao thanh tú, gò má ửng hồng tự nhiên. Đôi môi đỏ thắm tự nhiên ướt át. Dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt màu hổ phách sâu tựa đáy biển. Tất cả kết hợp lại tạo nên một nhan sắc khiến vạn vật trở nên ảm đạm.
Nàng vận một bộ váy màu trắng. Thân hình mảnh mai, phải chi nàng mới là đệ nhất mĩ nhân.
Trên đài, nàng ta vung tay dùng dải lụa quấn lấy cây đàn tì bà đã chuẩn bị sẵn rồi vừa đàn vừa múa, động tác thành thục không hề gượng gạo.
Tiếng tì bà ngân lên réo rắt, bi thương khiến người nghe nghẹt thở trái tim nhói đau. Sau đó lại nhẹ nhàng, thanh khiết như vuốt ve tất cả những vết thương trong lòng họ. Dần dần, cả Hồng Xuân các chìm vào khúc nhạc. Ánh mắt họ trở nên dại đi, nhìn trân trân vào nữ tử đang múa trên đài. Trừ Hàn Tuyết. Nàng nheo mắt nhìn cô nương đó và lẩm bẩm.
"Dạ Nhất, nàng ta biết dùng Mị hồn khúc. Chẳng lẽ đây là sư tỷ đồng môn của ta sao?"
Dạ Nhất bĩu môi đáp.
"Chủ nhân à, đâu phải chỉ có sư phụ người mới biết dùng âm thanh để công kích tinh thần đâu. Trên đại lục này còn có một bộ tộc bí ẩn còn đang lưu giữ rất nhiều nhạc phổ rất lợi hại. Vì vậy mà rất người dám đối đầu với họ"
Hàn Tuyết gật gù.
"Ừm núi cao còn có núi cao hơn. À, mà này, Dạ Nhất, sao ngươi sống mãi ở trong cái xó vực ấy mà cái gì ngươi cũng biết thế?"
"Ta cũng không biết. Tự nhiên mấy thứ đó tràn vào đầu ta thôi"
Trên hàng ghế chủ khảo, ba gã nam tử đã phát hiện có gì đó không đúng. Nhưng dù muốn cưỡng lại thì vẫn bị tiếng đàn cuốn đi rồi hoàn toàn chìm đắm giống những người khác.
Lúc này, khi đã hài lòng với những phản ứng của người xung quanh, nàng ta nhếch mép cười lạnh. Tay phải thu dải lụa trắng vào trong ống tay, tay trái thì vẫn tiếp tục gảy đàn. Cùng với dải lụa phóng ra là một thanh dao găm bén nhọn. Nó lao về phía Mặc Cẩm Khê.
Ở dưới, Hàn Tuyết đột nhiên nảy ra ý định trêu trọc nàng ta một chút. Nàng dùng hạt lạc cuối cùng trong ống tay bắn về phía lưỡi dao đang lao nhanh. Khi mà mũi dao sắp xuyên qua trái tim Mặc Cẩm Khê thì "rắc, keng" lưỡi dao gẫy làm đôi. Dải lụa cũng bị mất đà mà rủ xuống.
Nàng ta quá đỗi ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có kẻ không bị Mị Hồn khúc của nàng mị hoặc. Tiếng đàn cũng theo đó mà dứt hẳn. Long Thế Kiệt thấy tình huống này thì hoảng hốt. Nếu Mặc Cẩm Khê chết thì chắc chắn Long quốc sẽ phải chịu trách nhiệm, rất có thể Mặc quốc sẽ viện cớ này dấy lên binh đao. Lúc đó, phụ hoàng sẽ trách phạt hắn, có lẽ cả chức tướng quân cũng bị tước mất.
Nghĩ rồi, hắn dứt khoát rút kiếm xông lên. Nàng ta bình tĩnh đỡ lại rất dễ dàng. Võ công của nàng ta cũng rất cao, ngang ngửa Long Thế Kiệt. Hai người kẻ 9 người 10 bất phân thắng bại. Lúc này quân lính nghe động cũng ập vào. Thấy tình thế bất lợi với mình, nàng ta đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng chói tai.
Ngay lập tức, có một tiếng gầm dữ tợn vang lên. Từ đằng xa, một con báo to lớn lao tới bằng tốc độc ánh sáng. Đám binh lính sợ rúm người lại rồi dạt ra hai bên. Nó vừa lao vào Hồng Xuân các liền gầm lên. Cô nương đó thấy vậy liền vận khinh công nhảy lên lưng con báo.
"Vụt" họ biến mất như một tia chớp. Hàn Tuyết thở dài ngao ngán, vừa miết cái "vòng ngọc" vừa ca cẩm.
"Dạ Nhất à, xem đi, xem đi. Sủng vật của người ta thật hung mãnh, oai phong làm sao? Khi cần chạy trốn cũng rất hữu dùng. Còn ngươi thì...Haiz"
Dạ Nhất uể oải đáp.
"Chủ nhân à, ta chỉ cần đột phá nữa thôi là có thể giúp người rất nhiều rồi. Vấn đề là ngươi có muốn giúp ta tìm Thuỷ trường thảo hay không thôi"
"Haiz, chẳng biết ngươi bảo vệ ta hay ta bảo vệ ngươi nữa"
***
Sau sự việc đó, cuộc thi tài nữ tạm chọn Hiên Viên Huyền Mĩ là đệ nhất tài nữ. Hàn Tuyết cũng chẳng có hứng thú xem nữa. Nàng từ biệt Diệp Thanh cùng Tất Bằng rồi tìm một quán trọ sạch sẽ để nghỉ lại. Nàng có nhờ tiểu nhị chuẩn bị nước ấm. Lâu lắm rồi, nàng không được tắm nước nóng. Có vài lần nàng lén đun nước định tắm nhưng đều bị lãn háo sắc đó phá hỏng mất. Sau khi thoải mái ngâm mình nàng rửa sạch lớp hóa trang. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao thanh tú, gò má ửng hồng tự nhiên. Đôi môi đỏ thắm tự nhiên ướt át. Dưới hàng lông mi cong vút là đôi mắt màu hổ phách sâu tựa đáy biển. Tất cả kết hợp lại tạo nên một nhan sắc khiến vạn vật trở nên ảm đạm.
Nàng vận một bộ váy màu trắng. Thân hình mảnh mai, phải chi nàng mới là đệ nhất mĩ nhân.
/34
|