Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Finn Wilson không khỏi nhớ đến một thời điểm của kiếp trước, hình như lúc ấy y cũng đứng phía xa như bây giờ, nơi y đứng là sảnh tiệc lộng lẫy tráng lệ, phía dưới là tầng tầng lớp lớp giới quý tộc đang đứng vây quanh ngắm nhìn một cặp đôi đang khiêu vũ theo tiết tấu của bản giao hưởng, hai người họ vận trên mình y phục đắt tiền nhất quyền quý nhất, chỉ việc họ đứng đó và cười thôi cũng đủ bộc lộ được khí chất của bậc vương giả, họ chỉ cùng nhau múa vài bản giao hưởng cũng đã tô điểm gần hết vẻ đẹp của buổi tiệc tối hôm nay.
Dưới những lời bàn tán hò reo đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh, họ hệt như một cặp người yêu tài sắc vẹn toàn, được người người chấp thuận người người chúc phúc, hai người ấy như lạc vào thế giới của riêng họ, từng nhịp bước khiêu vũ, từng ánh nhìn của cả hai vẫn luôn trao cho đối phương một cách say đắm không để một bất cứ ai bên ngoài lọt vào tầm nhìn của đối phương.
Kí ức dừng lại ở hai bóng hình kia khiến Finn Wilson không khỏi đỏ mắt, bụng dưới đột nhiên nhói lên khiến y giật mình vội đưa tay xoa nhẹ, có vẻ bé con trong bụng nhận ra được tâm trạng thất thường của ba nhỏ nên muốn kéo y ra khỏi cảm xúc tiêu cực ấy. Finn Wilson chỉ có thể khẽ thở dài mệt mỏi, chỉ có y là vẫn bị những hồi ức của kiếp trước cản bước chân, y xoa nhẹ chiếc bụng chưa có dấu hiệu nhô lên của mình trấn an bé con trong bụng.
- Làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?
Liam không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau, thấy dấu hiệu bất thường của Finn Wilson không khỏi có chút lo lắng, vội đến gần kéo tay y hỏi thăm. Finn Wilson đã không còn lời gì muốn nói với cái người dính như keo này nữa, đành giả mù chấp nhận việc sau lưng có một cái đuôi lớn đi theo vậy, dưới lời hỏi han của Liam, y chỉ lắc đầu một cái bảo mình không sao rồi quay lưng nhìn về phía khu vực mọi người đang múa.
- Cậu muốn khiêu vũ?
Liam thấy Finn Wilson cứ nhìn về phía trung tâm của khu vực khiêu vũ nên hoài nghi phải chăng người này cũng muốn khiêu vũ? Nếu là như vậy gã cũng chẳng ngại kéo tay y hòa vào đám đông thực hiện ước muốn của y.
- Tôi không biết khiêu vũ.
Người đằng sau như nhớ tới việc gì đó khẽ im lặng, mà Finn Wilson đằng sau cũng không hỏi lý do im lặng của người kia, chỉ đưa mắt dõi theo từng bước chân lên xuống theo nhịp điệu của người dân nơi đó, muốn học một ít bước đi khiêu vũ của họ.
- Tôi chỉ cậu.
- Hả?
- Đi thôi.
- Tôi không cần đâu, thật sự không...
Mặc Finn Wilson từ chối, nhưng người đàn ông cứng đầu kia vẫn kéo y vào giữa trung tâm của buổi khiêu vũ, vừa vào được trung tâm của buổi khiêu vũ, Liam thả tay của y ra bảo y đứng đây đợi gã một chút. Finn Wilson ngơ ngác nhìn bóng lưng của gã đi về phía ban nhạc nói nhỏ gì đó, ban nhạc nghe xong cũng gật đầu đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ của họ không khỏi tràn đầy ý cười.
Đứng im giữa khu vực khiêu vũ dưới cái nhìn đầy tò mò của mọi người xung quanh, Finn Wilson không khỏi có chút bồn chồn lo lắng, hai tay liền tục chà sát vào nhau không dám ngẩng đầu nhìn mọi người, y thật sự rất sợ cái nhìn của mọi người vì nó khiến y như một lần nữa đối diện với những ánh mắt phán xét của kiếp trước, điều khiến y khó hiểu nhất là chỉ với một ánh mắt thôi, nhưng nó đã có thể thể hiện được rõ cảm xúc của bọn họ, những ánh mắt ấy có khinh miệt có khó chịu cũng có tức giận.
Chỉ là Finn Wilson chưa kịp quay lưng rời khỏi đám đông thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay nhỏ của y, bàn tay ấy ấm vô cùng vết chai trên tay vô tình ma sát vào làn da trắng như bệnh kia của y, khiến y không khỏi có chút ngứa ngáy, tự hỏi vết chai này phải làm việc gì mới có được.
- Đi đâu đấy, tôi dạy cậu khiêu vũ.
- Tôi thực sự không biết, hay là anh mời người khác được không, nếu không tôi sẽ làm anh bẽ mặt mất.
Liam nghe vậy không nói gì chỉ khẽ cười một tiếng, điều kỳ lạ là Finn Wilson có thể nghe ra giọng cười đó không phải khinh miệt mà là bất đắc dĩ còn có chút đau lòng, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt muốn xác định xem mình có nghĩ đúng không, thì ban nhạc bên kia đã đổi sang một bản nhạc khác, giai điệu không còn nhịp nhanh gấp gáp như bản nhạc ban đầu nữa, mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng da diết của bản giao hưởng, tuy nhạc cụ của họ chỉ là vật thô sơ không giống như những nhạc cụ đắt tiền của hoàng gia, nhưng họ vẫn có thể tạo ra những bản giao hưởng tuyệt vời, khiến âm thanh vang cả một vùng đất lạnh lẽo như thành Frost.
Finn Wilson biết bản thân đã từng nghe qua bản giao hưởng này nhưng y không phải sinh ra ở lớp quyền quý nên không biết tên cụ thể của nó, hay là tiếp xúc học qua những giai điệu kia, y chỉ có dịp nghe nó vài lần khi vô tình được tham dự một vài buổi tiệc của giới quý tộc nào đó, bản nhạc vừa vang lên tay chân y cũng lúng túng nhìn mọi người xung quanh đã bắt đầu khiêu vũ theo nhịp điệu, cứ như bọn họ sinh ra là để cảm thụ âm nhạc vậy, không mất vài giây họ đã có thể biết bản nhạc này nên bước như thế nào, mà y vẫn còn lóng ngóng đứng đó nhìn.
- Mau nào, đưa tay đây.
- Cây Dù Nhỏ -
Dưới những lời bàn tán hò reo đầy ngưỡng mộ của những người xung quanh, họ hệt như một cặp người yêu tài sắc vẹn toàn, được người người chấp thuận người người chúc phúc, hai người ấy như lạc vào thế giới của riêng họ, từng nhịp bước khiêu vũ, từng ánh nhìn của cả hai vẫn luôn trao cho đối phương một cách say đắm không để một bất cứ ai bên ngoài lọt vào tầm nhìn của đối phương.
Kí ức dừng lại ở hai bóng hình kia khiến Finn Wilson không khỏi đỏ mắt, bụng dưới đột nhiên nhói lên khiến y giật mình vội đưa tay xoa nhẹ, có vẻ bé con trong bụng nhận ra được tâm trạng thất thường của ba nhỏ nên muốn kéo y ra khỏi cảm xúc tiêu cực ấy. Finn Wilson chỉ có thể khẽ thở dài mệt mỏi, chỉ có y là vẫn bị những hồi ức của kiếp trước cản bước chân, y xoa nhẹ chiếc bụng chưa có dấu hiệu nhô lên của mình trấn an bé con trong bụng.
- Làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?
Liam không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau, thấy dấu hiệu bất thường của Finn Wilson không khỏi có chút lo lắng, vội đến gần kéo tay y hỏi thăm. Finn Wilson đã không còn lời gì muốn nói với cái người dính như keo này nữa, đành giả mù chấp nhận việc sau lưng có một cái đuôi lớn đi theo vậy, dưới lời hỏi han của Liam, y chỉ lắc đầu một cái bảo mình không sao rồi quay lưng nhìn về phía khu vực mọi người đang múa.
- Cậu muốn khiêu vũ?
Liam thấy Finn Wilson cứ nhìn về phía trung tâm của khu vực khiêu vũ nên hoài nghi phải chăng người này cũng muốn khiêu vũ? Nếu là như vậy gã cũng chẳng ngại kéo tay y hòa vào đám đông thực hiện ước muốn của y.
- Tôi không biết khiêu vũ.
Người đằng sau như nhớ tới việc gì đó khẽ im lặng, mà Finn Wilson đằng sau cũng không hỏi lý do im lặng của người kia, chỉ đưa mắt dõi theo từng bước chân lên xuống theo nhịp điệu của người dân nơi đó, muốn học một ít bước đi khiêu vũ của họ.
- Tôi chỉ cậu.
- Hả?
- Đi thôi.
- Tôi không cần đâu, thật sự không...
Mặc Finn Wilson từ chối, nhưng người đàn ông cứng đầu kia vẫn kéo y vào giữa trung tâm của buổi khiêu vũ, vừa vào được trung tâm của buổi khiêu vũ, Liam thả tay của y ra bảo y đứng đây đợi gã một chút. Finn Wilson ngơ ngác nhìn bóng lưng của gã đi về phía ban nhạc nói nhỏ gì đó, ban nhạc nghe xong cũng gật đầu đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ của họ không khỏi tràn đầy ý cười.
Đứng im giữa khu vực khiêu vũ dưới cái nhìn đầy tò mò của mọi người xung quanh, Finn Wilson không khỏi có chút bồn chồn lo lắng, hai tay liền tục chà sát vào nhau không dám ngẩng đầu nhìn mọi người, y thật sự rất sợ cái nhìn của mọi người vì nó khiến y như một lần nữa đối diện với những ánh mắt phán xét của kiếp trước, điều khiến y khó hiểu nhất là chỉ với một ánh mắt thôi, nhưng nó đã có thể thể hiện được rõ cảm xúc của bọn họ, những ánh mắt ấy có khinh miệt có khó chịu cũng có tức giận.
Chỉ là Finn Wilson chưa kịp quay lưng rời khỏi đám đông thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay nhỏ của y, bàn tay ấy ấm vô cùng vết chai trên tay vô tình ma sát vào làn da trắng như bệnh kia của y, khiến y không khỏi có chút ngứa ngáy, tự hỏi vết chai này phải làm việc gì mới có được.
- Đi đâu đấy, tôi dạy cậu khiêu vũ.
- Tôi thực sự không biết, hay là anh mời người khác được không, nếu không tôi sẽ làm anh bẽ mặt mất.
Liam nghe vậy không nói gì chỉ khẽ cười một tiếng, điều kỳ lạ là Finn Wilson có thể nghe ra giọng cười đó không phải khinh miệt mà là bất đắc dĩ còn có chút đau lòng, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt muốn xác định xem mình có nghĩ đúng không, thì ban nhạc bên kia đã đổi sang một bản nhạc khác, giai điệu không còn nhịp nhanh gấp gáp như bản nhạc ban đầu nữa, mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng da diết của bản giao hưởng, tuy nhạc cụ của họ chỉ là vật thô sơ không giống như những nhạc cụ đắt tiền của hoàng gia, nhưng họ vẫn có thể tạo ra những bản giao hưởng tuyệt vời, khiến âm thanh vang cả một vùng đất lạnh lẽo như thành Frost.
Finn Wilson biết bản thân đã từng nghe qua bản giao hưởng này nhưng y không phải sinh ra ở lớp quyền quý nên không biết tên cụ thể của nó, hay là tiếp xúc học qua những giai điệu kia, y chỉ có dịp nghe nó vài lần khi vô tình được tham dự một vài buổi tiệc của giới quý tộc nào đó, bản nhạc vừa vang lên tay chân y cũng lúng túng nhìn mọi người xung quanh đã bắt đầu khiêu vũ theo nhịp điệu, cứ như bọn họ sinh ra là để cảm thụ âm nhạc vậy, không mất vài giây họ đã có thể biết bản nhạc này nên bước như thế nào, mà y vẫn còn lóng ngóng đứng đó nhìn.
- Mau nào, đưa tay đây.
- Cây Dù Nhỏ -
/80
|