Dung Tú được Dung Dịch dẫn vào trong điện, học theo điệu bộ Dung Dịch hành lễ với Hoàng hậu nương nương. Bấy giờ mới dám vụng trộm giương mắt lên nhìn lén.
Chỉ thấy người phụ nữ ngồi phía trên mặc một thân cung trang vàng chói, mái tóc búi cao, mặt mày như tranh vẽ, môi như nhụy hoa đào, cũng đang đánh giá cô, bà ta hẳn là Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu Trương thị xưa nay vẫn tương đối yêu thương cô cháu gái này, lại thêm lần trước nghe nói vì chuyện của con bà, hại nàng rơi vào trong hồ, rồi sinh bệnh, trong lòng càng thêm thương xót nàng.
Trong hai tháng qua bà ban tặng nàng rất nhiều đồ vật, chính là để đền bù lỗi lầm của con trai.
“Tú Tú, nhanh lại đây với bản cung, để bản cung ngắm con cái nào.” Bàn tay búp măng nuột nà của Trương thị không ngừng nhiệt tình vẫy gọi Dung Tú, vẻ điềm đạm hòa ái đã tràn đầy mắt.
Dung Tú chớp mắt mấy cái, nhìn vị phu nhân trước mặt, lại quay đầu liếc Dung Dịch cha cô một cái, đến khi ông gật đầu, cô mới bước lên.
Trương thị thương xót vuốt đầu cô, nhìn bộ dáng Dung Tú, lại nghĩ tới người tỷ muội kết bái với mình. Hai mẹ con thật sự càng ngày càng giống nhau.
Dung Tú bị Hoàng hậu vuốt như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình rất giống một con chuột bạch được chủ nhân vuốt ve. Cô định phản kháng, có điều đột nhiên liếc thấy đôi mắt lạnh lùng của Tô Cẩn Hạo, cô rùng mình một cái, bất giác dựa vào gần Hoàng hậu hơn.
“Dung Tú à, sau lễ cập kê năm nay, bá bá tìm cho con một nhà chồng thật tốt nhé, có được không?” Hoàng hậu Trương thị mỉm cười nhìn cô, thật ra Dung Tú thích con trai bà, nó cũng không phải không biết. Tiếc là đáng thất vọng thay, thằng bé thật sự không thích cháu gái bà.
Nhưng dù có thế nào, nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài. Đến lúc đó dùng thủ đoạn gì bà cũng phải bắt thằng con trai không ra hồn của mình cưới Dung Tú.
Dung Dịch vừa nghe Hoàng hậu nói vậy, mặt mày tái nhợt, chỉ sợ con gái mình lại như những lần trước, đòi gả cho Cẩn ca ca này nọ, vội vàng bước lên trước, bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Dung Tú hãy còn nhỏ. Vẫn nên đợi một hai năm nữa đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cha con nói không sai, con còn muốn ở bên cha thêm vài năm nữa.” Dung Tú lập tức tiếp lời, bảo cô lập gia đình sớm ư, dẹp đi. Còn không bằng để cô ở nhà gây họa cho người cha Dung Dịch thêm vài năm, làm con sâu gạo vẫn sướng hơn làm vợ người ta chứ.
Nét cười trên mặt Hoàng hậu nhạt đi vài phần, quay sang bảo hai đứa con trai: “Các con đưa Tú Tú ra ngoài chơi đi. Ta còn vài lời muốn nói với Dung đại nhân. Nhớ để ý chăm sóc con bé đấy.”
Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc Dung Tú một cái, vung tay áo, lập tức nhấc chân bỏ đi. Ngược lại Tô Tích Lạc lại rất lịch thiệp chủ động tới kéo nàng, hai người cùng nhau bước ra ngoài điện.
Trong điện, Hoàng hậu và Dung Dịch nhìn đều nhìn theo bóng dáng con mình, nét mặt trở nên nghiêm túc.
Ra khỏi điện Phượng Nghi, ba người bước trên con đường nhỏ trong ngự hoa viên. Tô Cẩn Hạo đi đằng trước, hai người Dung Tú ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
“Tú Tú, mẫu hậu vừa hỏi muội, muội thật sự muốn ở bên cạnh Dung đại nhân thêm vài năm nữa mới chịu gả đi sao?” Tô Tích Lạc mím mím môi, hỏi bâng quơ, khóe mắt lại có chút mệt mỏi nhìn Tô Cẩn Hạo phía trước.
“Đúng vậy, sao huynh lại hỏi chuyện này?” Dung Tú vừa ngắm nhìn khung cảnh phía trước vừa trả lời. “Huynh không biết chứ, dạo gần đây, muội chỉ yêu người cha thân ái của muội thôi. Cho nên muội chưa muốn lập gia đình!”
Tô Tích Lạc nghe vậy, hai hàng lông mày rũ xuống thành một chữ “quýnh”. Mà Tô Cẩn Hạo đi phía trước lại “hừ” lạnh một tiếng, bước đi nhanh hơn.
[ chữ quýnh: 囧 ]
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ lùm cây, nhào thẳng về phía Dung Tú.
Chỉ thấy người phụ nữ ngồi phía trên mặc một thân cung trang vàng chói, mái tóc búi cao, mặt mày như tranh vẽ, môi như nhụy hoa đào, cũng đang đánh giá cô, bà ta hẳn là Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu Trương thị xưa nay vẫn tương đối yêu thương cô cháu gái này, lại thêm lần trước nghe nói vì chuyện của con bà, hại nàng rơi vào trong hồ, rồi sinh bệnh, trong lòng càng thêm thương xót nàng.
Trong hai tháng qua bà ban tặng nàng rất nhiều đồ vật, chính là để đền bù lỗi lầm của con trai.
“Tú Tú, nhanh lại đây với bản cung, để bản cung ngắm con cái nào.” Bàn tay búp măng nuột nà của Trương thị không ngừng nhiệt tình vẫy gọi Dung Tú, vẻ điềm đạm hòa ái đã tràn đầy mắt.
Dung Tú chớp mắt mấy cái, nhìn vị phu nhân trước mặt, lại quay đầu liếc Dung Dịch cha cô một cái, đến khi ông gật đầu, cô mới bước lên.
Trương thị thương xót vuốt đầu cô, nhìn bộ dáng Dung Tú, lại nghĩ tới người tỷ muội kết bái với mình. Hai mẹ con thật sự càng ngày càng giống nhau.
Dung Tú bị Hoàng hậu vuốt như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình rất giống một con chuột bạch được chủ nhân vuốt ve. Cô định phản kháng, có điều đột nhiên liếc thấy đôi mắt lạnh lùng của Tô Cẩn Hạo, cô rùng mình một cái, bất giác dựa vào gần Hoàng hậu hơn.
“Dung Tú à, sau lễ cập kê năm nay, bá bá tìm cho con một nhà chồng thật tốt nhé, có được không?” Hoàng hậu Trương thị mỉm cười nhìn cô, thật ra Dung Tú thích con trai bà, nó cũng không phải không biết. Tiếc là đáng thất vọng thay, thằng bé thật sự không thích cháu gái bà.
Nhưng dù có thế nào, nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài. Đến lúc đó dùng thủ đoạn gì bà cũng phải bắt thằng con trai không ra hồn của mình cưới Dung Tú.
Dung Dịch vừa nghe Hoàng hậu nói vậy, mặt mày tái nhợt, chỉ sợ con gái mình lại như những lần trước, đòi gả cho Cẩn ca ca này nọ, vội vàng bước lên trước, bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Dung Tú hãy còn nhỏ. Vẫn nên đợi một hai năm nữa đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cha con nói không sai, con còn muốn ở bên cha thêm vài năm nữa.” Dung Tú lập tức tiếp lời, bảo cô lập gia đình sớm ư, dẹp đi. Còn không bằng để cô ở nhà gây họa cho người cha Dung Dịch thêm vài năm, làm con sâu gạo vẫn sướng hơn làm vợ người ta chứ.
Nét cười trên mặt Hoàng hậu nhạt đi vài phần, quay sang bảo hai đứa con trai: “Các con đưa Tú Tú ra ngoài chơi đi. Ta còn vài lời muốn nói với Dung đại nhân. Nhớ để ý chăm sóc con bé đấy.”
Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc Dung Tú một cái, vung tay áo, lập tức nhấc chân bỏ đi. Ngược lại Tô Tích Lạc lại rất lịch thiệp chủ động tới kéo nàng, hai người cùng nhau bước ra ngoài điện.
Trong điện, Hoàng hậu và Dung Dịch nhìn đều nhìn theo bóng dáng con mình, nét mặt trở nên nghiêm túc.
Ra khỏi điện Phượng Nghi, ba người bước trên con đường nhỏ trong ngự hoa viên. Tô Cẩn Hạo đi đằng trước, hai người Dung Tú ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
“Tú Tú, mẫu hậu vừa hỏi muội, muội thật sự muốn ở bên cạnh Dung đại nhân thêm vài năm nữa mới chịu gả đi sao?” Tô Tích Lạc mím mím môi, hỏi bâng quơ, khóe mắt lại có chút mệt mỏi nhìn Tô Cẩn Hạo phía trước.
“Đúng vậy, sao huynh lại hỏi chuyện này?” Dung Tú vừa ngắm nhìn khung cảnh phía trước vừa trả lời. “Huynh không biết chứ, dạo gần đây, muội chỉ yêu người cha thân ái của muội thôi. Cho nên muội chưa muốn lập gia đình!”
Tô Tích Lạc nghe vậy, hai hàng lông mày rũ xuống thành một chữ “quýnh”. Mà Tô Cẩn Hạo đi phía trước lại “hừ” lạnh một tiếng, bước đi nhanh hơn.
[ chữ quýnh: 囧 ]
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên vọt ra từ lùm cây, nhào thẳng về phía Dung Tú.
/97
|