"Dù có thế nào thì anh vẫn thích em
Đừng nói gì cả mà hãy ôm lấy anh nhé
Anh đã chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.
Cả bờ môi run lên của anh
Cả con tim đang rung động này."
“Nó đủ để anh nằm đó, muốn nằm không?” nó nhìn Ryan rồi nằm sát vào trong
Ryan leo lên nằm cùng nó
“Chỗ này có gì khác đó. Anh thấy nó không giống phòng Kang Suk” Ryan nhìn về phía trước
“Đúng vậy. Ăn đang nằm trên chiếc lông chứ không phải là đệm như anh hai với lại chỗ này nhìn ra ngoài rất đẹp đó” no nhìn ra ngoài cửa sổ được làm bằng kính nhưng không mở được
“Anh nhìn đi, nó đẹp đúng không?”
Khi Ryan nhìn ra ngoài thì cảm thấy bất ngờ tập 3. Tập 1 là lúc tại căn tin, tập 2 là lúc tại phòng khách còn tập 3 là trong phòng nó
“Em với anh em làm nó tặng anh đó” ánh mắt của nó vẫn nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài ánh đèn mập mờ lúc ẩn lúc hiện. Trên một tấm màn là hình ảnh lúc nhỏ của cả ba cùng vui chơi hay những tấm mà nó lén chụp cũng được đăng trên đó cuối cùng là dòng chữ Chúc mừng sinh nhật. Và một màn video vui nhộn mà hai anh em nó tặng cho Ryan
“Nè, cậu nhìn xem mặt Alex dính bột kìa, trông ngố chết” Kang Suk đangcầm chiếc máy ảnh quay em mình trong khi nó xấu hổ che đi khuôn mặt và cố gắng lau sách nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi lúc sau Kang Suk bị trã đũa khi bị ném nguyên một tô bột vào mặt và người khiến không kịp trở tay. Nó ngay lập tức chạy lại lấy máy ảnh
“Anh xem anh ấy trông xấu thế mà tối ngày cứ nói mình là handsome với trả handsome”
“Em dám chọc quê anh sao”
“Xem nè” Ryan cũng không chịu thua gom bột vừa rớt dưới đất chọi lại nó
“Em không thua anh đâu” nó cũng vơ đại cái gì đó ném anh mình
Một lúc sau cả hai anh em ôm nhau mà cười vui vẻ
“Anh xem… em làm cho anh món gì nè. Canh dong biển đó. Em cùng bác làm đó. Ngon lắm phải không?”
“Con trai, sinh nhật vui vẻ nha. Mẹ để quà trong áo khoác chắc con thấy rồi chứ. Hi vọng con thích”
“Ba tặng con sợi dây chuyền đó. Con hãy đeo nó cho người con xem là quan trọng nhất ngoại trừ mẹ con”
“Hai bác không biết tặng gì nên cho con quyết định đó. Nếu muốn gì thì hai bác sẽ tặng cho con” ba mẹ nó cũng có mặt trong đoạn video đó
“Happy Birthday” là câu nói của tất cả mọi người dành cho Ryan cùng với một trận mưa tuyết cực đẹp
Ryan cũng không quên góp mặt cuối cùng
“Món quà mình tặng cậu thích chứ. Mình phải năn nỉ mãi mới có mấy tấm hình của Eun Ji đó”
Xong đoạn video nó vẫn nhìn ra đó mà hỏi
“Anh vui chứ”
Kang Suk cũng ngó vào cửa sổ
“Bất ngờ không cậu bạn” nhưng khi anh nhìn lại thấy Ryan khóc
“Cậu ta khóc kìa em gái” Kang Suk nhìn em gái mình, cái đầu cứ lắc lắc như muốn nó quay lại nhìn Ryan
“Đợi mình vào nhé” thấy em gái mình vẫn không để ý nên Kang Suk chạy lại đằng sau leo cửa sổ vào
Nó thấy Ryan không nói gì thì quay lại, lúc này cả hai đều im lặng khi nó nhìn vào mắt Ryan thấy Ryan đang nhìn mình. Đôi mắt anh có chút đỏ hoe, nước mắt đang chảy xuống nhưng anh không lau mà chỉ nhìn nó. Nó lấy tay lau nước mắt cho Ryan khi định rời đi thì bàn tay đó nắm chặt tay nó
“Anh rất thích em đó” rồi đặt lên trán nó nụ hôn nhưng rất lâu không hề rời ra. Kang Suk mới bước vào mà ngạc nhiên chỉ đứng im lặng coi đoạn phim hay trước mắt mà trách em mình
“Em gái ngốc ạ. Yoon Jae yêu em thật đó”
“Anh Ryan… anh là người anh mà em xem là tốt nhất đó” nó ôm lấy Ryan. Lúc này Kang Suk giả vở ho khiến hai người họ ngại ngùng mà buông ra, leo xuống dưới
“Anh hai… anh giúp em lấy bức tranh bên kia đi” nó chỉ tay bức tranh được bọc kĩ lưỡng ngay bên cạnh bàn trang điểm. Kang Suk giúp em mình lấy nó, nó nhận được rồi quay sang Ryan
“Em đã hứa tặng nó cho anh khi anh đến. Chúc anh sinh nhật vui vẻ và sẽ co nhiều bạn gái hơn” nó đưa bức tranh cho Ryan vui vẻ cười
“Cảm ơn em”
“Còn đây là đĩa CDS đó. Lúc nào buồn mở ra sẽ thấy vui lắm đó. Lúc đầu làm cái này định cho cậu cười nhưng ai ngờ lại khóc” Kang Suk có chút thất vọng vì mục đích làm nó không thành công
“Ai bảo anh là đạo diễn dở chi?” nó lè lưỡi ra trêu Kang Suk. Cắt ngang mạch vui của họ là chuông báo tin nhắn. Cả 3 mở điện thoại cùng lúc
“3 đứa ở nhà vui vẻ nha, ba mẹ đi du lịch Châu Âu một tuần mới về. Con ở nhà chung với Kang Suk và Eun Ji (Alex) cho vui nha” tin nhắn của Ryan
Còn của anh em họ như nhau nhưng chỉ thay thế một số từ “Chăm sóc Yoon Jae cho tốt đó”
“Họ đi chơi nữa rồi. Hai người ra bàn ngoài đi.” Kang Suk nói
“Làm gì chứ” nó lạnh lùng hỏi
“Ăn bánh kem. Anh sẽ xuống tủ lạnh lấy bánh kem” Kang Suk nói rồi đi chỉ còn nó và Ryan ở lại phòng. Nó cũng định bước ra ngoài nhưng bị Ryan kéo lại
“Anh làm gì vậy?” nó không muốn có thêm bất cứ nụ hôn hay cái gì bất ngờ nữa
“Anh tặng em cái này” Ryan móc từ túi áo ra sợi dây chuyền được làm tinh xảo
“Em không nhận đâu” nó dứt khoác từ chối
“Anh xem em là người quan trọng mới tặng đó” Ryan không để nó nói nữa mà lập tức đeo lên cổ cho nó
“Cảm ơn” không ngờ nó lại nói cảm ơn khiến Ryan bất ngờ
“Ra đi” Kang Suk từ ngoài nói vào
“Ừ, mình ra đây” Ryan bước ra ngoài sau đó thì đến nó
Nó ra ngoài thì bất ngờ
“Sao còn nữa cái vậy?” nó nhìn cái bánh kem
“Em nhìn đi” Kang Suk đưa tờ giấy ghi chú cho nó xem
“Mẹ thấy nó ngon nên cắt nữa nên mấy đứa ăn ít thui nha cho đỡ mập”
Nó đọc xong cười rồi đi lại sofa ngồi
Ryan cắt bánh ra định bỏ vào đĩa thìa nó cản
“Xúc ăn đi” nó nói khiến anh nó, Ryan bất ngờ vì từ trước giờ nói đến chuyện ăn uống thì nó rất giữ lễ nghi
“Đừng nhìn em thế” nó nói xong định cầm thìa ăn thì Ryan cản
“Anh muốn nếm bánh trước”
“Anh cũng thế” anh nó cũng xung phong ăn trước
Nó chờ hai người họ ăn xong
“Ngon chứ”
Nhìn sắc mặt khó coi của hai người họ mà khiến nó không vui chút nào, có chút thất vọng
“Ba mẹ nói ngon đó” nó lạnh lùng nhìn hai người họ mà nói nhưng hai người họ chỉ im lặng
“Để em nếm thử” nó định nếm thử thì Ryan cầm muỗng của nó, lắc đầu, nó nhìn anh hai thì cũng chỉ là cái lắc đầu lia lịa
“Anh nói đi, nó ngon không?” nó nhìn chằm chằm anh hai mình”
“Không ngon chút nào” anh hai nó nhìn vào mặt nó
“Vậy sao? Để em đem vứt”
“Đừng nói đùa em mà, hai anh chỉ chọc em mà thôi, nếu nó mà không ngon thì hai anh phải anh hết đó” nó lấy thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, đảo mắt qua hai ông anh
“Dám chọc em sao” nó quệt kem trên bánh chét lên mặt của hai người khiến hai ông anh nó bất ngờ
“Em đừng giỡn thế chứ” Ryan tức giận lên tiếng khiến nó với anh nó bất ngờ
“Anh/Cậu sao thế” nó và Kang Suk đồng thanh hỏi
“Xin lỗi” Ryan cúi mặt xuống
“Anh không sao chứ” nó lo lắng cho Ryan, đi lại đặt tay nó lên vai Ryan an ủi
“Anh….” Ryan nhìn hai anh em nó mà ấp úng
“Em ở đây với cậu ấy đi anh sẽ đi cất bánh, mai chúng ta sẽ cùng ăn” Kang Suk cầm chiếc bánh đang ăn dở đi xuống dưới nhà bỏ tủ lạnh, chỉ còn nó với Ryan ở lại. Nó nhìn Ryan mà có chút lo lắng, không phải sợ Ryan sẽ tức giận mà là lo cho anh có bị sao không?
“Anh đi theo em?” nó cầm lấy tay Ryan dẫn vào phòng, dắt anh đến một nơi mà có lẽ không ai biết đến đó là phòng để những thứ nó yêu thích nhất gồm quà sinh nhật, gấu bông hay những kỉ niệm buồn.
Nó để Ryan đứng trước một bức tranh. Bức tranh đó rất đẹp gồm gia đình nó
“Anh biết không, ai cũng nói em sống trong gia đình hạnh phúc có ba mẹ thương và có anh cưng chiều nhưng họ không biết đằng sau đó sẽ ra sao. Có những lúc em cãi nhau với anh hai, có những lúc gần như mệt mỏi chỉ vì nghe những câu nói mà papa nói khi papa tức giận hay những lúc mẹ nói về những điều mà em sai. Em đã luôn cho mình là đúng nên chẳng bao giờ nghe ba mẹ nói cả nhưng em đã vì anh Kang Suk mà chấp nhận nghe họ vì anh ấy nói rằng “Ba mẹ luôn muốn tốt cho con cái”. Anh em luôn hiểu đứa em gái ương gạnh này nên anh ấy luôn nhường nhịn và lắng nghe em khi em buồn cũng như khi em bực bội, anh ấy im lặng theo dõi em” nó chưa nó nói hết câu thì Ryan mở miệng
“Hai anh em thật tốt mà”
“Em không kể cho anh nghe để anh khen hay ngưỡng mộ mà em kể cho anh nghe để anh hiểu em gái của mình hơn. Em biết rõ cũng vì chiếc bánh kem trong ngày sinh nhật của anh mà khiến anh em anh bất hòa nhau, em của anh bỏ đi Pháp vì tức giận phải không?” nó nhìn Ryan
“Sao em biết” Ryan bất ngờ nhưng thấy nó không nói
“Anh lúc đó đã khiến con bé buồn rất nhiều, cũng vì anh mà con bé phải xa gia đình.
“Anh hai, chúc mừng sinh nhật anh” cô bé tròn 10 tuổi cầm chiếc bánh kem xinh xắn chạy ra cửa mừng sinh nhật anh trai của mình
“Cảm ơn em” Ryan cầm chiếc bánh kem thổi nến
“Ba mẹ đâu?” Ryan nhìn xung quanh nhà tìm kiếm ba mẹ của mình
“Ba mẹ có việc nên chưa về, ba mẹ gởi lời chúc sinh nhật anh” cô bé dễ thương quệt một miếng kem chét vào mặt anh hai mình để cho anh mình vui nhưng không ngờ
“Em làm gì thế?” Ryan quơ tay khiến cái bánh đổ lên sàn nhà, cô bé thấy vậy mà chảy nước mắt, gương mặt cúi xuống
“Anh hai, cái bánh này em mất cả chiều làm đó” cô bé nói nhưng có lẽ nó không lọt vào tai của Ryan, anh đang rất tức giận
“Sinh nhật, không có gia đình thì còn ý nghĩa gì nữa. Đã 4 năm rồi đó, ba mẹ có ngày nào ăn cùng chúng ta không?” Ryan nhìn em gái mình rồi mặc kệ bỏ lên lầu
“Anh hai”
“Em đừng gọi anh là anh hai. Em phiền phức lắm đó, biến đi” Ryan nói xong chạy nhanh ra khỏi nhà để đứa em gái khóc lóc trong căn nhà lạnh lẽo
“Tại sao chứ. Ba mẹ chỉ v ì công việc thôi sao” Ryan chắc chính ba mẹ của mình
“Anh hai, anh còn em gái mà. Em xin lỗi”
“Cũng chính vì thế mà em anh bỏ đi, ba mẹ anh cảm thấy có lỗi nên năm nào cũng ở nhà đón sinh nhật cùng anh mà bỏ rơi em anh bên Pháp. Anh có xứng đáng làm anh không?” nó nhìn Ryan mà trách mắng
“Anh…” Ryan ấp úng
“Anh biết không. Không ai là không thương con cái của mình, em anh không hề trách anh mà trách chính bản thân của mình anh biết không?” nó nói
“Em nói vậy là sao?” Ryan nhìn nó khó hiểu
“Anh xem đi’’ nó mở ngăn kéo ra, lấy bức thư ra đưa cho Ryan xem
“Đó là bức thư mà em anh đã viết cho anh em, con bé kêu anh Kang Suk đừng nói gì với anh’’
“Anh Kang Suk, em biết anh là bạn của anh em. Em muốn nhờ anh giúp đỡ, hãy cố gắng chăm sóc cho anh em được chứ ? Quá đáng lắm không anh ? Thật ra anh em rất buồn vì ba mẹ đã không tham gia ngày sinh nhật của anh hai. Em đã cố gắng làm cho anh em vui nhưng không thể, em nghĩ chỉ có cách ra đi thì ba mẹ sẽ quan tâm anh hai hơn. Em muốn anh quan tâm anh em hơn nha. Em sẽ đi một thời gian vì em không muốn anh hai thấy em. Anh giữ bí mật giùm em nha’’
“Em anh’’ Ryan cầm bức thư mà khóc
“Sao em không nói cho anh biết. Vậy mà anh cứ nghĩ em cũng giống ba mẹ bỏ rơi anh mà đi’’ Ryan cầm bức thư trên tay mà khóc, nó thấy vậy đi lại ôm Ryan
“Anh đừng khóc nữa. Anh đi đón em gái mình về đi’’ nó nói
“Còn cơ hội sao em’’ Ryan hỏi nó
“Tất nhiên. Cơ hội sẽ còn nếu như anh tạo ra nó’’ nó nhìn Ryan nở nụ cười trên mặt
“Anh sẽ qua Pháp vào tuần sau’’ Ryan nhìn nó
“Vậy mới đúng là anh hai của em chứ. Được rồi cũng trời cũng khuya rồi anh đi ngủ đi, mắt sưng hết rồi kìa’’ nó nhìn Ryan mà chọc
“Ngủ ngon’’ Ryan đặt lên má nó nụ hôn ngọt ngào rồi đi ra ngoài, Nó ở trong chỉ cười rồi leo lên giường ngủ
Thế gian này là vậy đó ! Cơ hội chỉ có khi chúng ta tạo ra nó. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã sai mà hãy nghĩ mình phải làm gì để sửa sai. Đừng bao giờ từ bỏ vì chúng ta sống để thực hiện những điều chúng ta muốn làm cho cuộc sống… cho gia đình…
“Nè ! Con bé dậy chưa ?’’ Kang Suk bước ra khỏi phòng thì thấy Ryan đang chuẩn bị đi tập thể dục, nhìn không thấy nó đâu nên mới hỏi
“Chưa, chắc đang ngủ’’ Ryan thản nhiên trả lời
“Cứ như vậy sẽ như con heo mất’’ Kang Suk nói xong liền đi lên phòng nó, Ryan cũng chạy theo vì biết sắp có cuộc khủng bố
Kang Suk mở cửa ra thì thấy nó đang nằm trên giường ngủ rất ngon, Ryan thấy nó ngủ
“Con bé dễ thương thật đó’’ câu nói đó khiến Kang Suk bật cười
“Cậu yêu con bé quá rồi đó’’ nói xong Kang Suk đi lại chỗ nó lôi nó ngồi dậy nhưng nó vẫn nằm xuống mà ngủ khiến Kang Suk tức giận
“Được lắm’’ Kang Suk nói xong chạy vào phòng vệ sinh lấy một thau nước ra
“Dậy đi’’ nước hất vào mặt nó khiến nó tức tối
“Ai dám’’ chưa nói hết câu thì đã thấy hai người đứng trước mặt
“Mấy giờ rồi’’ Kang Suk nhìn nó, nó lấy cái điện thoại kế bên coi giờ
“Anh này mới có 5 giờ sáng thôi đấy’’ nó định nằm xuống nhưng bị Kang Suk kéo ngồi dậy
“Đi tập thể dục’’
“Em không thích’’ nó nói xong định nằm xuống thì Kang Suk bế nó lên người
“Anh làm gì vậy ? Thả em xuống nhanh lên… Anh Ryan cứu em’’
“Thả em xuống đi, đau quá” nó cố gắng cựa quậy nhưng không thể, Kang Suk bế nó ném vào bồn nước ấm khiến nó bị sốc nước lên mũi, ho sặc sụa.
“Anh quá lắm đó” nó tức giận nhìn Kang Suk, Ryan đứng kế bên thương tiếc cho nó
“Cho em 5 phút” Kang Suk nói xong kéo tay Ryan ra ngoài, nó ở trong phòng ức đến nỗi sắp thành bệnh
“5 phút làm sao mà xong chứ” mặc cho nó kêu đến cỡ nào thì chỉ có nó mới nghe được vì đây là phòng cách âm với phòng ngủ mà.rồi
“Cậu làm sao thế” Ryan nhìn Kang Suk
“Cậu đừng bênh vực con bé nữa. Cứ nuông chiều thì nó sẽ thành heo thiệt đó” Kang Suk lo lắng cho em mình
“Nhưng cho dù có heo đi nữa thì mình vẫn” Ryan ấp úng nói chưa hết câu, Kang Suk đã chen vào
“Mình biết cậu thích con bé cho dù nó có xấu hay thành heo đi chăng nữa nhưng cậu không hiểu con bé đâu. Chỉ cần con bé thấy mình mà mập lên hay không ưa nhìn thì đột nhiên sẽ tuyệt thực đó” Kang Suk lo lắng
“Thật sao?” Ryan nghe Kang Suk nói mà hết hồn
“Vậy mới nói” hai người đang trò chuyện vui vẻ thì nó đột nhiên bước ra với bộ đồ thể dục, tóc được búi lên gọn gàng.
“Không phải tóc em ướt sao?’’ Ryan nhìn nó
“Hai anh nói chuyện 15 phút rồi đó, em chăng thủ sấy tóc luôn” nó chu mỏ
“Được rồi, đi thôi” Kang Suk kéo tay nó đi, còn Ryan đi đằng sau, nhìn hai anh em họ mà khiến ai cũng phải bật cười
“Anh nhẹ tay thôi”
“Em biết giờ là mấy giờ không” Kang Suk vừa kéo nó đi vừa nói
“Không biết” nó tức giận hét lớn
“Gần 6 giờ rồi đó” Kang Suk nói khiến nó
“Mới 6 giờ mà” nó thở phào nhẹ nhõm
“Em hay quá ha chúng ta còn phải đi học” Kang Suk nói
“Anh biết em là làm việc về đêm mà sao anh còn bắt em sáng sớm dậy tập thể dục chứ” nó hất tay Kang Suk ra, Ryan thấy vậy đi lại chỗ hai anh em họ
“Em đừng như vậy mà Alex, anh em chỉ lo cho em thôi” Ryan nói
“Nhưng có bao giờ em tập thể dục đâu. Trước đây em luôn dậy lúc 7 giờ mà, không ai nói gì cả” nó tức giận nhìn nơi khác
“Anh biết nhưng em cũng nghĩ đi. Nếu em cứ thế này em tuyệt thực thì em phải làm sao?” Ryan nói
“Sao anh biết?” nó nhìn Ryan vì vụ tuyệt thực của nó chỉ có gia đình biết thôi mà
“Anh nói đó” Kang Suk nhìn nó mật mỏi
“Anh dám sao?” nó chạy lại đá vào chân Kang Suk, tay thì đấm vào lưng
“Tha cho anh đi mà” Kang Suk khó khăn lắm mới thoát khỏi nó, chạy về phía trước, nó ở sau đuổi theo. Còn Ryan thì khá bất ngờ, rõ ràng nó đang giận nhưng sao lại thay đổi chứ
“Chờ anh với” Ryan cũng không suy nghĩ gì thêm chạy đuổi theo hai người họ không thì lạc mất
“Em tha cho anh đi”
“Ryan cứu mình với”
“Nè, chờ anh với Alex”
…
“Mệt quá” Kang Suk chạy không nỗi nữa, quyết định dừng lại nghĩ ngơi
“Anh chạy nhanh thế” nó cũng dừng lại
“Em đó” Kang Suk nói
“Em làm sao chứ? Cũng tại anh thôi” nó nhìn Kang Suk mà tức giận
“Nè, hai người cũng phải cho tôi sống chứ. Mệt chết đi được” Ryan cuối cùng cũng dí kịp
“Nè, em thấy sao?” Kang Suk nhìn nó
“Sảng khoải thiệt đó nha” nó nói
“Vậy em nên thức dậy sớm tập thể dục cùng anh đi” Kang Suk nhìn nó
“OK luôn nhưng em không chắc đâu” nó nói trên môi nở nụ cười
“Vậy mình sẽ tập thể dục cùng hai anh em” Ryan nói
“Em thấy chưa?” Kang Suk nhìn nó
“Thấy gì?” nó khó hiểu nhưng mà giả vờ hay ngu vậy
“Có người vui đó” Kang Suk nhìn em mình mà lắc đầu
“Là anh vui sao? Mà cũng phải thôi, anh cũng nên thấy vinh dự vì được tập thể dục cùng em chứ” nó tự hào nói
“Vinh dự sao? Là em mới đúng” Kang Suk tiếp tục cãi nhau với nó
“Anh đó”
“Là em”
“Là anh”
“Hai người đừng chạy nữa mà’’ Ryan lại tiếp tục chạy theo sau lưng họ
“Được rồi, ngừng lại đi mà’’
“Có giỏi thì chạy theo anh nè’’
“Anh đứng lại cho em đi’’
“Em đuổi kịp anh trước khi về tới nhà thì anh sẽ cho em muốn làm gì thì làm ?’’
“Thật sao ?’’ nó nghe thấy nên mắt rất sáng
“Em quên anh em từng là vận động viên chuyên nghiệp sao ?’’ Ryan nhắc nhở nó mặc dù đang chạy đuổi theo nó
“Anh dám trêu em sao ?’’ nó tức giận
“Chân ngắn chạy theo anh đi’’ Kang Suk chọc nó
“Là anh ngắn đó’’
Đừng nói gì cả mà hãy ôm lấy anh nhé
Anh đã chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi.
Cả bờ môi run lên của anh
Cả con tim đang rung động này."
“Nó đủ để anh nằm đó, muốn nằm không?” nó nhìn Ryan rồi nằm sát vào trong
Ryan leo lên nằm cùng nó
“Chỗ này có gì khác đó. Anh thấy nó không giống phòng Kang Suk” Ryan nhìn về phía trước
“Đúng vậy. Ăn đang nằm trên chiếc lông chứ không phải là đệm như anh hai với lại chỗ này nhìn ra ngoài rất đẹp đó” no nhìn ra ngoài cửa sổ được làm bằng kính nhưng không mở được
“Anh nhìn đi, nó đẹp đúng không?”
Khi Ryan nhìn ra ngoài thì cảm thấy bất ngờ tập 3. Tập 1 là lúc tại căn tin, tập 2 là lúc tại phòng khách còn tập 3 là trong phòng nó
“Em với anh em làm nó tặng anh đó” ánh mắt của nó vẫn nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài ánh đèn mập mờ lúc ẩn lúc hiện. Trên một tấm màn là hình ảnh lúc nhỏ của cả ba cùng vui chơi hay những tấm mà nó lén chụp cũng được đăng trên đó cuối cùng là dòng chữ Chúc mừng sinh nhật. Và một màn video vui nhộn mà hai anh em nó tặng cho Ryan
“Nè, cậu nhìn xem mặt Alex dính bột kìa, trông ngố chết” Kang Suk đangcầm chiếc máy ảnh quay em mình trong khi nó xấu hổ che đi khuôn mặt và cố gắng lau sách nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi lúc sau Kang Suk bị trã đũa khi bị ném nguyên một tô bột vào mặt và người khiến không kịp trở tay. Nó ngay lập tức chạy lại lấy máy ảnh
“Anh xem anh ấy trông xấu thế mà tối ngày cứ nói mình là handsome với trả handsome”
“Em dám chọc quê anh sao”
“Xem nè” Ryan cũng không chịu thua gom bột vừa rớt dưới đất chọi lại nó
“Em không thua anh đâu” nó cũng vơ đại cái gì đó ném anh mình
Một lúc sau cả hai anh em ôm nhau mà cười vui vẻ
“Anh xem… em làm cho anh món gì nè. Canh dong biển đó. Em cùng bác làm đó. Ngon lắm phải không?”
“Con trai, sinh nhật vui vẻ nha. Mẹ để quà trong áo khoác chắc con thấy rồi chứ. Hi vọng con thích”
“Ba tặng con sợi dây chuyền đó. Con hãy đeo nó cho người con xem là quan trọng nhất ngoại trừ mẹ con”
“Hai bác không biết tặng gì nên cho con quyết định đó. Nếu muốn gì thì hai bác sẽ tặng cho con” ba mẹ nó cũng có mặt trong đoạn video đó
“Happy Birthday” là câu nói của tất cả mọi người dành cho Ryan cùng với một trận mưa tuyết cực đẹp
Ryan cũng không quên góp mặt cuối cùng
“Món quà mình tặng cậu thích chứ. Mình phải năn nỉ mãi mới có mấy tấm hình của Eun Ji đó”
Xong đoạn video nó vẫn nhìn ra đó mà hỏi
“Anh vui chứ”
Kang Suk cũng ngó vào cửa sổ
“Bất ngờ không cậu bạn” nhưng khi anh nhìn lại thấy Ryan khóc
“Cậu ta khóc kìa em gái” Kang Suk nhìn em gái mình, cái đầu cứ lắc lắc như muốn nó quay lại nhìn Ryan
“Đợi mình vào nhé” thấy em gái mình vẫn không để ý nên Kang Suk chạy lại đằng sau leo cửa sổ vào
Nó thấy Ryan không nói gì thì quay lại, lúc này cả hai đều im lặng khi nó nhìn vào mắt Ryan thấy Ryan đang nhìn mình. Đôi mắt anh có chút đỏ hoe, nước mắt đang chảy xuống nhưng anh không lau mà chỉ nhìn nó. Nó lấy tay lau nước mắt cho Ryan khi định rời đi thì bàn tay đó nắm chặt tay nó
“Anh rất thích em đó” rồi đặt lên trán nó nụ hôn nhưng rất lâu không hề rời ra. Kang Suk mới bước vào mà ngạc nhiên chỉ đứng im lặng coi đoạn phim hay trước mắt mà trách em mình
“Em gái ngốc ạ. Yoon Jae yêu em thật đó”
“Anh Ryan… anh là người anh mà em xem là tốt nhất đó” nó ôm lấy Ryan. Lúc này Kang Suk giả vở ho khiến hai người họ ngại ngùng mà buông ra, leo xuống dưới
“Anh hai… anh giúp em lấy bức tranh bên kia đi” nó chỉ tay bức tranh được bọc kĩ lưỡng ngay bên cạnh bàn trang điểm. Kang Suk giúp em mình lấy nó, nó nhận được rồi quay sang Ryan
“Em đã hứa tặng nó cho anh khi anh đến. Chúc anh sinh nhật vui vẻ và sẽ co nhiều bạn gái hơn” nó đưa bức tranh cho Ryan vui vẻ cười
“Cảm ơn em”
“Còn đây là đĩa CDS đó. Lúc nào buồn mở ra sẽ thấy vui lắm đó. Lúc đầu làm cái này định cho cậu cười nhưng ai ngờ lại khóc” Kang Suk có chút thất vọng vì mục đích làm nó không thành công
“Ai bảo anh là đạo diễn dở chi?” nó lè lưỡi ra trêu Kang Suk. Cắt ngang mạch vui của họ là chuông báo tin nhắn. Cả 3 mở điện thoại cùng lúc
“3 đứa ở nhà vui vẻ nha, ba mẹ đi du lịch Châu Âu một tuần mới về. Con ở nhà chung với Kang Suk và Eun Ji (Alex) cho vui nha” tin nhắn của Ryan
Còn của anh em họ như nhau nhưng chỉ thay thế một số từ “Chăm sóc Yoon Jae cho tốt đó”
“Họ đi chơi nữa rồi. Hai người ra bàn ngoài đi.” Kang Suk nói
“Làm gì chứ” nó lạnh lùng hỏi
“Ăn bánh kem. Anh sẽ xuống tủ lạnh lấy bánh kem” Kang Suk nói rồi đi chỉ còn nó và Ryan ở lại phòng. Nó cũng định bước ra ngoài nhưng bị Ryan kéo lại
“Anh làm gì vậy?” nó không muốn có thêm bất cứ nụ hôn hay cái gì bất ngờ nữa
“Anh tặng em cái này” Ryan móc từ túi áo ra sợi dây chuyền được làm tinh xảo
“Em không nhận đâu” nó dứt khoác từ chối
“Anh xem em là người quan trọng mới tặng đó” Ryan không để nó nói nữa mà lập tức đeo lên cổ cho nó
“Cảm ơn” không ngờ nó lại nói cảm ơn khiến Ryan bất ngờ
“Ra đi” Kang Suk từ ngoài nói vào
“Ừ, mình ra đây” Ryan bước ra ngoài sau đó thì đến nó
Nó ra ngoài thì bất ngờ
“Sao còn nữa cái vậy?” nó nhìn cái bánh kem
“Em nhìn đi” Kang Suk đưa tờ giấy ghi chú cho nó xem
“Mẹ thấy nó ngon nên cắt nữa nên mấy đứa ăn ít thui nha cho đỡ mập”
Nó đọc xong cười rồi đi lại sofa ngồi
Ryan cắt bánh ra định bỏ vào đĩa thìa nó cản
“Xúc ăn đi” nó nói khiến anh nó, Ryan bất ngờ vì từ trước giờ nói đến chuyện ăn uống thì nó rất giữ lễ nghi
“Đừng nhìn em thế” nó nói xong định cầm thìa ăn thì Ryan cản
“Anh muốn nếm bánh trước”
“Anh cũng thế” anh nó cũng xung phong ăn trước
Nó chờ hai người họ ăn xong
“Ngon chứ”
Nhìn sắc mặt khó coi của hai người họ mà khiến nó không vui chút nào, có chút thất vọng
“Ba mẹ nói ngon đó” nó lạnh lùng nhìn hai người họ mà nói nhưng hai người họ chỉ im lặng
“Để em nếm thử” nó định nếm thử thì Ryan cầm muỗng của nó, lắc đầu, nó nhìn anh hai thì cũng chỉ là cái lắc đầu lia lịa
“Anh nói đi, nó ngon không?” nó nhìn chằm chằm anh hai mình”
“Không ngon chút nào” anh hai nó nhìn vào mặt nó
“Vậy sao? Để em đem vứt”
“Đừng nói đùa em mà, hai anh chỉ chọc em mà thôi, nếu nó mà không ngon thì hai anh phải anh hết đó” nó lấy thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, đảo mắt qua hai ông anh
“Dám chọc em sao” nó quệt kem trên bánh chét lên mặt của hai người khiến hai ông anh nó bất ngờ
“Em đừng giỡn thế chứ” Ryan tức giận lên tiếng khiến nó với anh nó bất ngờ
“Anh/Cậu sao thế” nó và Kang Suk đồng thanh hỏi
“Xin lỗi” Ryan cúi mặt xuống
“Anh không sao chứ” nó lo lắng cho Ryan, đi lại đặt tay nó lên vai Ryan an ủi
“Anh….” Ryan nhìn hai anh em nó mà ấp úng
“Em ở đây với cậu ấy đi anh sẽ đi cất bánh, mai chúng ta sẽ cùng ăn” Kang Suk cầm chiếc bánh đang ăn dở đi xuống dưới nhà bỏ tủ lạnh, chỉ còn nó với Ryan ở lại. Nó nhìn Ryan mà có chút lo lắng, không phải sợ Ryan sẽ tức giận mà là lo cho anh có bị sao không?
“Anh đi theo em?” nó cầm lấy tay Ryan dẫn vào phòng, dắt anh đến một nơi mà có lẽ không ai biết đến đó là phòng để những thứ nó yêu thích nhất gồm quà sinh nhật, gấu bông hay những kỉ niệm buồn.
Nó để Ryan đứng trước một bức tranh. Bức tranh đó rất đẹp gồm gia đình nó
“Anh biết không, ai cũng nói em sống trong gia đình hạnh phúc có ba mẹ thương và có anh cưng chiều nhưng họ không biết đằng sau đó sẽ ra sao. Có những lúc em cãi nhau với anh hai, có những lúc gần như mệt mỏi chỉ vì nghe những câu nói mà papa nói khi papa tức giận hay những lúc mẹ nói về những điều mà em sai. Em đã luôn cho mình là đúng nên chẳng bao giờ nghe ba mẹ nói cả nhưng em đã vì anh Kang Suk mà chấp nhận nghe họ vì anh ấy nói rằng “Ba mẹ luôn muốn tốt cho con cái”. Anh em luôn hiểu đứa em gái ương gạnh này nên anh ấy luôn nhường nhịn và lắng nghe em khi em buồn cũng như khi em bực bội, anh ấy im lặng theo dõi em” nó chưa nó nói hết câu thì Ryan mở miệng
“Hai anh em thật tốt mà”
“Em không kể cho anh nghe để anh khen hay ngưỡng mộ mà em kể cho anh nghe để anh hiểu em gái của mình hơn. Em biết rõ cũng vì chiếc bánh kem trong ngày sinh nhật của anh mà khiến anh em anh bất hòa nhau, em của anh bỏ đi Pháp vì tức giận phải không?” nó nhìn Ryan
“Sao em biết” Ryan bất ngờ nhưng thấy nó không nói
“Anh lúc đó đã khiến con bé buồn rất nhiều, cũng vì anh mà con bé phải xa gia đình.
“Anh hai, chúc mừng sinh nhật anh” cô bé tròn 10 tuổi cầm chiếc bánh kem xinh xắn chạy ra cửa mừng sinh nhật anh trai của mình
“Cảm ơn em” Ryan cầm chiếc bánh kem thổi nến
“Ba mẹ đâu?” Ryan nhìn xung quanh nhà tìm kiếm ba mẹ của mình
“Ba mẹ có việc nên chưa về, ba mẹ gởi lời chúc sinh nhật anh” cô bé dễ thương quệt một miếng kem chét vào mặt anh hai mình để cho anh mình vui nhưng không ngờ
“Em làm gì thế?” Ryan quơ tay khiến cái bánh đổ lên sàn nhà, cô bé thấy vậy mà chảy nước mắt, gương mặt cúi xuống
“Anh hai, cái bánh này em mất cả chiều làm đó” cô bé nói nhưng có lẽ nó không lọt vào tai của Ryan, anh đang rất tức giận
“Sinh nhật, không có gia đình thì còn ý nghĩa gì nữa. Đã 4 năm rồi đó, ba mẹ có ngày nào ăn cùng chúng ta không?” Ryan nhìn em gái mình rồi mặc kệ bỏ lên lầu
“Anh hai”
“Em đừng gọi anh là anh hai. Em phiền phức lắm đó, biến đi” Ryan nói xong chạy nhanh ra khỏi nhà để đứa em gái khóc lóc trong căn nhà lạnh lẽo
“Tại sao chứ. Ba mẹ chỉ v ì công việc thôi sao” Ryan chắc chính ba mẹ của mình
“Anh hai, anh còn em gái mà. Em xin lỗi”
“Cũng chính vì thế mà em anh bỏ đi, ba mẹ anh cảm thấy có lỗi nên năm nào cũng ở nhà đón sinh nhật cùng anh mà bỏ rơi em anh bên Pháp. Anh có xứng đáng làm anh không?” nó nhìn Ryan mà trách mắng
“Anh…” Ryan ấp úng
“Anh biết không. Không ai là không thương con cái của mình, em anh không hề trách anh mà trách chính bản thân của mình anh biết không?” nó nói
“Em nói vậy là sao?” Ryan nhìn nó khó hiểu
“Anh xem đi’’ nó mở ngăn kéo ra, lấy bức thư ra đưa cho Ryan xem
“Đó là bức thư mà em anh đã viết cho anh em, con bé kêu anh Kang Suk đừng nói gì với anh’’
“Anh Kang Suk, em biết anh là bạn của anh em. Em muốn nhờ anh giúp đỡ, hãy cố gắng chăm sóc cho anh em được chứ ? Quá đáng lắm không anh ? Thật ra anh em rất buồn vì ba mẹ đã không tham gia ngày sinh nhật của anh hai. Em đã cố gắng làm cho anh em vui nhưng không thể, em nghĩ chỉ có cách ra đi thì ba mẹ sẽ quan tâm anh hai hơn. Em muốn anh quan tâm anh em hơn nha. Em sẽ đi một thời gian vì em không muốn anh hai thấy em. Anh giữ bí mật giùm em nha’’
“Em anh’’ Ryan cầm bức thư mà khóc
“Sao em không nói cho anh biết. Vậy mà anh cứ nghĩ em cũng giống ba mẹ bỏ rơi anh mà đi’’ Ryan cầm bức thư trên tay mà khóc, nó thấy vậy đi lại ôm Ryan
“Anh đừng khóc nữa. Anh đi đón em gái mình về đi’’ nó nói
“Còn cơ hội sao em’’ Ryan hỏi nó
“Tất nhiên. Cơ hội sẽ còn nếu như anh tạo ra nó’’ nó nhìn Ryan nở nụ cười trên mặt
“Anh sẽ qua Pháp vào tuần sau’’ Ryan nhìn nó
“Vậy mới đúng là anh hai của em chứ. Được rồi cũng trời cũng khuya rồi anh đi ngủ đi, mắt sưng hết rồi kìa’’ nó nhìn Ryan mà chọc
“Ngủ ngon’’ Ryan đặt lên má nó nụ hôn ngọt ngào rồi đi ra ngoài, Nó ở trong chỉ cười rồi leo lên giường ngủ
Thế gian này là vậy đó ! Cơ hội chỉ có khi chúng ta tạo ra nó. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã sai mà hãy nghĩ mình phải làm gì để sửa sai. Đừng bao giờ từ bỏ vì chúng ta sống để thực hiện những điều chúng ta muốn làm cho cuộc sống… cho gia đình…
“Nè ! Con bé dậy chưa ?’’ Kang Suk bước ra khỏi phòng thì thấy Ryan đang chuẩn bị đi tập thể dục, nhìn không thấy nó đâu nên mới hỏi
“Chưa, chắc đang ngủ’’ Ryan thản nhiên trả lời
“Cứ như vậy sẽ như con heo mất’’ Kang Suk nói xong liền đi lên phòng nó, Ryan cũng chạy theo vì biết sắp có cuộc khủng bố
Kang Suk mở cửa ra thì thấy nó đang nằm trên giường ngủ rất ngon, Ryan thấy nó ngủ
“Con bé dễ thương thật đó’’ câu nói đó khiến Kang Suk bật cười
“Cậu yêu con bé quá rồi đó’’ nói xong Kang Suk đi lại chỗ nó lôi nó ngồi dậy nhưng nó vẫn nằm xuống mà ngủ khiến Kang Suk tức giận
“Được lắm’’ Kang Suk nói xong chạy vào phòng vệ sinh lấy một thau nước ra
“Dậy đi’’ nước hất vào mặt nó khiến nó tức tối
“Ai dám’’ chưa nói hết câu thì đã thấy hai người đứng trước mặt
“Mấy giờ rồi’’ Kang Suk nhìn nó, nó lấy cái điện thoại kế bên coi giờ
“Anh này mới có 5 giờ sáng thôi đấy’’ nó định nằm xuống nhưng bị Kang Suk kéo ngồi dậy
“Đi tập thể dục’’
“Em không thích’’ nó nói xong định nằm xuống thì Kang Suk bế nó lên người
“Anh làm gì vậy ? Thả em xuống nhanh lên… Anh Ryan cứu em’’
“Thả em xuống đi, đau quá” nó cố gắng cựa quậy nhưng không thể, Kang Suk bế nó ném vào bồn nước ấm khiến nó bị sốc nước lên mũi, ho sặc sụa.
“Anh quá lắm đó” nó tức giận nhìn Kang Suk, Ryan đứng kế bên thương tiếc cho nó
“Cho em 5 phút” Kang Suk nói xong kéo tay Ryan ra ngoài, nó ở trong phòng ức đến nỗi sắp thành bệnh
“5 phút làm sao mà xong chứ” mặc cho nó kêu đến cỡ nào thì chỉ có nó mới nghe được vì đây là phòng cách âm với phòng ngủ mà.rồi
“Cậu làm sao thế” Ryan nhìn Kang Suk
“Cậu đừng bênh vực con bé nữa. Cứ nuông chiều thì nó sẽ thành heo thiệt đó” Kang Suk lo lắng cho em mình
“Nhưng cho dù có heo đi nữa thì mình vẫn” Ryan ấp úng nói chưa hết câu, Kang Suk đã chen vào
“Mình biết cậu thích con bé cho dù nó có xấu hay thành heo đi chăng nữa nhưng cậu không hiểu con bé đâu. Chỉ cần con bé thấy mình mà mập lên hay không ưa nhìn thì đột nhiên sẽ tuyệt thực đó” Kang Suk lo lắng
“Thật sao?” Ryan nghe Kang Suk nói mà hết hồn
“Vậy mới nói” hai người đang trò chuyện vui vẻ thì nó đột nhiên bước ra với bộ đồ thể dục, tóc được búi lên gọn gàng.
“Không phải tóc em ướt sao?’’ Ryan nhìn nó
“Hai anh nói chuyện 15 phút rồi đó, em chăng thủ sấy tóc luôn” nó chu mỏ
“Được rồi, đi thôi” Kang Suk kéo tay nó đi, còn Ryan đi đằng sau, nhìn hai anh em họ mà khiến ai cũng phải bật cười
“Anh nhẹ tay thôi”
“Em biết giờ là mấy giờ không” Kang Suk vừa kéo nó đi vừa nói
“Không biết” nó tức giận hét lớn
“Gần 6 giờ rồi đó” Kang Suk nói khiến nó
“Mới 6 giờ mà” nó thở phào nhẹ nhõm
“Em hay quá ha chúng ta còn phải đi học” Kang Suk nói
“Anh biết em là làm việc về đêm mà sao anh còn bắt em sáng sớm dậy tập thể dục chứ” nó hất tay Kang Suk ra, Ryan thấy vậy đi lại chỗ hai anh em họ
“Em đừng như vậy mà Alex, anh em chỉ lo cho em thôi” Ryan nói
“Nhưng có bao giờ em tập thể dục đâu. Trước đây em luôn dậy lúc 7 giờ mà, không ai nói gì cả” nó tức giận nhìn nơi khác
“Anh biết nhưng em cũng nghĩ đi. Nếu em cứ thế này em tuyệt thực thì em phải làm sao?” Ryan nói
“Sao anh biết?” nó nhìn Ryan vì vụ tuyệt thực của nó chỉ có gia đình biết thôi mà
“Anh nói đó” Kang Suk nhìn nó mật mỏi
“Anh dám sao?” nó chạy lại đá vào chân Kang Suk, tay thì đấm vào lưng
“Tha cho anh đi mà” Kang Suk khó khăn lắm mới thoát khỏi nó, chạy về phía trước, nó ở sau đuổi theo. Còn Ryan thì khá bất ngờ, rõ ràng nó đang giận nhưng sao lại thay đổi chứ
“Chờ anh với” Ryan cũng không suy nghĩ gì thêm chạy đuổi theo hai người họ không thì lạc mất
“Em tha cho anh đi”
“Ryan cứu mình với”
“Nè, chờ anh với Alex”
…
“Mệt quá” Kang Suk chạy không nỗi nữa, quyết định dừng lại nghĩ ngơi
“Anh chạy nhanh thế” nó cũng dừng lại
“Em đó” Kang Suk nói
“Em làm sao chứ? Cũng tại anh thôi” nó nhìn Kang Suk mà tức giận
“Nè, hai người cũng phải cho tôi sống chứ. Mệt chết đi được” Ryan cuối cùng cũng dí kịp
“Nè, em thấy sao?” Kang Suk nhìn nó
“Sảng khoải thiệt đó nha” nó nói
“Vậy em nên thức dậy sớm tập thể dục cùng anh đi” Kang Suk nhìn nó
“OK luôn nhưng em không chắc đâu” nó nói trên môi nở nụ cười
“Vậy mình sẽ tập thể dục cùng hai anh em” Ryan nói
“Em thấy chưa?” Kang Suk nhìn nó
“Thấy gì?” nó khó hiểu nhưng mà giả vờ hay ngu vậy
“Có người vui đó” Kang Suk nhìn em mình mà lắc đầu
“Là anh vui sao? Mà cũng phải thôi, anh cũng nên thấy vinh dự vì được tập thể dục cùng em chứ” nó tự hào nói
“Vinh dự sao? Là em mới đúng” Kang Suk tiếp tục cãi nhau với nó
“Anh đó”
“Là em”
“Là anh”
“Hai người đừng chạy nữa mà’’ Ryan lại tiếp tục chạy theo sau lưng họ
“Được rồi, ngừng lại đi mà’’
“Có giỏi thì chạy theo anh nè’’
“Anh đứng lại cho em đi’’
“Em đuổi kịp anh trước khi về tới nhà thì anh sẽ cho em muốn làm gì thì làm ?’’
“Thật sao ?’’ nó nghe thấy nên mắt rất sáng
“Em quên anh em từng là vận động viên chuyên nghiệp sao ?’’ Ryan nhắc nhở nó mặc dù đang chạy đuổi theo nó
“Anh dám trêu em sao ?’’ nó tức giận
“Chân ngắn chạy theo anh đi’’ Kang Suk chọc nó
“Là anh ngắn đó’’
/20
|