Bắc Dao Quang đưa lưng về phía Như Mặc, ngữ điệu lãnh đạm mà quyết tuyệt, đối với một nam nhân từ đầu đến cuối không nói thật với nàng, cho dù nàng rất yêu thì hiện tại tâm cũng đã nguội lạnh, bây giờ nàng chỉ muốn im lặng chờ đợ, đợi cho vết thương lòng lành lại, có lẽ không bao lâu sau, nàng sẽ phục hồi là Bắc Dao Quang như trước kia, có lẽ nàng sẽ không cần nhiều thời gian để quên một người, bất quá dù thế nào, nàng cũng quyết định sẽ cách hắn thật xa.
Như Mặc có thể cảm nhận được sự đau lòng cùng bi ai trong mắt nàng, bởi vì trong hắn cũng có cảm giác này, làm cho hắn cảm động, cũng muốn nói cái gì đó, làm chuyện gì đó nhưng hắn không biết nên nói gì, nên làm gì, dường như mỗi một lời hắn nói sẽ làm cho Bắc Dao Quang khóc nhiều hơn, hắn không nói thì mọi việc lại biến thành như vậy giờ, trong lòng hắn cũng rối loạn thành một đoàn.
Rõ ràng là muốn hảo hảo báo đáp nàng, rõ ràng là muốn làm cho nàng sống vui vẻ mỗi ngày, rõ ràng là muốn thỏa mãn hết thảy các nhu cầu của nàng, thế nhưng còn chưa làm được gì thì đã làm cho nàng thương tâm, khổ sở, không muốn nhìn thấy hắn nữa. Hết thảy mọi sai lầm này đều là do hắn không nên có quan hệ thể xác với nàng sao? Hay là ngay từ đầu hắn nên ngăn cản nàng? Hay là không nên mang nàng đi vào đào yêu cốc?
Tâm tư Như Mặc rối bời, mấy ngàn năm qua hắn luôn bình ổn như nước chưa từng có việc gì làm hắn phải phiền lòng, bận tâm, hắn cho tới giờ luôn rất bình tĩnh, tự chủ, biết mình muốn gì nhưng hiện tại thì không phải nữa. Không thể tiếp tục tu tiên, sự nuối tiếc cũng không nhiều như hắn nghĩ, vậy thì cái gì làm cho hắn trở nên rối loạn như vậy?
Có lẽ hắn cần thời gian để bình tĩnh suy nghĩ một chút, tự hỏi bản thân một chút, lại nhìn về phía Bắc Dao Quang, thấy nàng tóc tai rối loạn, dường như từ khi gặp hắn, nàng chưa từng có một ngày an ổn, bọn họ dường như trong lúc vô ý đã làm hỏng bét cuộc sống của đối phương.Có lẽ nên trở lại núi vài ngày để bình tĩnh suy nghĩ, nàng đã có Tóc Đen bảo hộ, hơn nữa còn có Thanh nhi và Trân Châu chiếu cố nàng, chờ khi hắn trở lại, mọi khúc mắc sẽ được giải quyết, dù sao vấn đề bọn họ phải đối mặt không chỉ có bao nhiêu đây thôi “ ta đáp ứng ngươi, sẽ làm như ngươi muốn”
Bắc Dao Quang nghe xong lời hắn, bả vai run lên, nhưng lập tức đã dùng ngữ điệu bình tĩnh nói “ tốt lắm, chúc mừng ngươi từ nay về sau được tự do, cũng mong ngươi sớm ngày hoàn thành tâm nguyện”
Như Mặc thấy nàng nghĩ một đằng làm một nẻo, trong lòng cũng không có vui mừng, nhớ tới dọc đường đi nàng luôn tươi cười, tiếng cười như châu như ngọc hoàn toàn đối lập với vẻ cứng rắn, lạnh lùng và xa cách lúc nàng, trong Như Mặc lại hoảng lên “ ta để Thanh nhi cùng Trân Châu ở lại chiếu cố ngươi, mang thai xà tử giai đoạn đầu có thể làm cho ngươi chịu khổ sở một chút, ta để lại kim đan, nếu có cảm giác đau đớn thì hãy dùng, sẽ giúp giảm đau,còn có…”
” Không cần! Thanh nhi cùng Trân Châu là hạ nhân của ngươi, xin mời mang đi cho. Chuyện đứa nhỏ cũng không quan hệ với ngươi, ta đối với những gì ngươi nói, một lời cũng không tin nữa, cho nên đứa nhỏ này là của ta, ta sẽ tự mình xử lý nó. Ngươi đi, ta sẽ tự mình vào trở về Hiệp Khách thành, hi vọng sau khi ta đến nơi, hết thảy mọi việc đều đã được chuẩn bị tốt”
Bắc Dao Quang không đợi hắn nói xong liền không chút khách khí cắt ngang “ còn có, nếu ngươi sợ ta sẽ tự tử thì không cần lo lắng, ở quê của ta, nữ nhân lên giường cùng nam nhân một lần cũng không có nghĩa gì, ngay cả một nữ nhân ngu xuẩn nhất cũng sẽ không vì vậy mà tự sát, ta tất nhiên lại càng không”
” Dao Quang, vì cái gì phải nói như vậy! Ngươi hẳn là biết, ta căn bản không có ý như vậy, ta chỉ muốn có người chiếu cố ngươi, ngươi hiện tại không muốn nhìn thấy ta, ta hiểu được, ta sẽ rời đi đến khi nào ngươi muốn gặp ta mới thôi, ta biết ta giấu diếm làm cho ngươi rất khó chịu, nhưng chẳng phải nhân loại các ngươi thường nói “ nhân phi thánh hiền, thục có thể vô quá” sao? (con người không phải thánh, sẽ có lúc sai lầm), nếu có thể, ta hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta một lầm, tất cả những gì ta đã làm, những gì ta từng hứa hẹn đều là thật lòng, xuất phát từ chân tâm”
Như Mặc nghe nàng nói lại càng phiền hơn, hắn không hiểu tâm tư và cảm xúc của nhân loại nhiều lắm, trong đầu luôn phân chia mọi việc thành hai cách có thể làm và không thể làm, nhưng Bắc Dao Quang lại không giống hắn, mọi quyết định của nàng dường như đều bị cảm giác chi phối, làm cho hắn không biết khi nào nàng giận hắn, giận vì cái gì lại càng không biết làm thế nào để nàng nguôi giận.
” Không có gì‘ hẳn là’, ta cùng với ngươi quen biết cũng không bao lâu, trên thực tế hiểu nhau rất ít, ta ngày hôm qua còn cho rằng hiểu ngươi thêm một chút nhưng giờ thì ta không dám chắc nữa. Nếu chưa từng hiểu nhau thì không cần nói tới tha thứ, huống chi ngươi không làm sai cái gì, từ đầu đến cuối đều do ta một lòng quấn quýt lấy ngươi mà thôi, ngươi phải thành tiên, cho nên giấu diếm cùng lãnh đạm ta là chuyện bình thường. Chúng ta không cần phải tiếp tục nói tới chuyện này, ngươi nói ngươi là xà tinh, vậy thì quay về núi của ngươi đi, ta là nhân loạn, ta cần có cuộc sống trong thế giới của ta, Thanh nhi cùng Trân Châu nếu là người của ngươi thì nên đi cùng ngươi, ta không muốn bên cạnh mình lại xuất hiện không thuộc loại của mình. Ta sẽ có người chiếu cố”
Bắc Dao Quang cự tuyệt rất quyết liệt, không để cho Như Mặc một đường lui, nếu phải cắt đứt vậy thì cắt cho dứt khoát, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì làm cho mình hi vọng, như vậy có nghĩa làm cho người ta thêm thất vọng hơn, nhớ lại mấy ngày qua, nàng không biết nên cười hay khóc, nàng thế nhưng lại mạc thanh kỳ diệu mà mang thai, lại là đứa nhỏ của xà tinh.
Càng kỳ quái hơn là lúc này nàn và Như Mặc lại đổi chỗ cho nhau, lúc trước nàng luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, để ý vui buồn của hắn, hiện tại là hắn đang nhìn sắc mặt của nàng mà nói chuyện, nhưng nàng không hề có chút vui vẻ, nàng thầm nghĩ nên cách xa hắn, có lẽ không nhìn thấy sẽ không thương tâm, không nhìn thấy sẽ không nhớ mình bị lừa gạt và ủy khuất.
” Dao Quang, ngươi sao phải cự tuyệt tất cả như vậy? Cho dù ta làm cái gì thì điều kiện tiên quyết của ta cũng là mang lại cho ngươi vui vẻ và hạnh phúc”. Như Mặc xác định nếu hiện tại có người lấy đi đạo hạnh ngàn năm của hắn thì tâm của hắn cũng không khó chịu như vậy, hắn muốn bùng nổ, hắn không biết tính cách nữ tử nhân loại lại có lúc quật cường như thế, có thể làm cho người ta hận đến cắn răng, vẫn là Bắc Dao Quang là trường hợp đặc biệt sao? Mỗi câu của nàng cứ như gai đâm vào tim hắn, lúc sáng nàng còn nói cười lấy lòng hắn nhưng giờ thì hoàn toàn vạch rõ giới hạnh với hắn, nàng còn như hận vì đã quen biết hắn, hắn cũng rất muốn xoay người bỏ đi, mấy ngàn năm qua chưa có ai dám dùng thái độ lạnh nhạt để nói chuyện với hắn, chứ đừng nói là cự tuyệt ý tốt của hắn nhưng nghĩ đến nàng lúc này đang mang thai con của hắn, thân thể nàng thực sự sẽ có nguy hiểm, hắn không thể cũng tùy hứng và để cho sự tức giận chi phối như nàng được.
Bắc Dao Quang lấy tay che hai tai lại, rồi giống như điên mà xoay người hướng về phía Như Mặc rống lên “ hi vọng ta khoái hoạt và hạnh phúc? Như Mặc, quá muộn, nếu ngươi thực sự hi vọng ta như vậy thì sau khi cùng ta lên giường nên nói cho ta biết, khi đó ta chẳng những vui vẻ, hạnh phúc mà còn mừng như điên nhưng bây giờ thì không có gì để nói, ngươi thử tưởng tượng xem ngươi là một xử nữ nhưng lại tìm đến đại phu để mua mị dược, mục đích là thực hiện kế sách gạo nấu thành cơm, kết quả đại phu lại nó ngươi đã mang thai một tháng thì cảm giác thế nào? Ngươi không thể nghĩ ra, vậy thì ta nói cho ngươi biết, cảm giác như trời sập xuống. Tận thế, ngươi biết không? Ta thậm chí còn không biết đứa nhỏ này sao lại có trong bụng ta, bởi vì ta hoàn toàn không có trí nhớ, ngươi có biết cảm giác khủng hoảng này không? Ta nghĩ ngươi không biết, ngươi hết thảy đều không biết, còn mặt mũi nào nói sẽ mang hạnh phúc cho ta? Như Mặc, ngươi chẳng lẽ không thấy ngươi nói quá dễ dàng sao? Đủ rồi. Thật sự là chịu đủ rồi. Ta không muốn tiếp tục nói nữa, nói tiếp chỉ làm ta nhớ tới những chuyện không vui, ngươi đi đi”
Bắc Dao Quang nói xong, không liếc mắt nhìn Như Mặc một cái liền bước đi, tâm thần bất ổn nên nàng cũng không nhìn thấy trên mặt đất nổi lên một hòn đá, không kịp tránh né, không kịp kêu la thì đã té xuống, Như Mặc cả kinh vội lướt tới, đỡ được nàng trước khi nàng té xuống đất, ôm nàng trong ngực,cảm giác trái tim của mình cũng theo cú ngã của nàng mà rớt ra ngoài, nếu nàng thực sự ngã xuống, hậu quả không biết sẽ thế nào “ Dao Quang, ngươi không sao chứ?”
Bắc Dao Quang cũng nghĩ mình sẽ té chắc rồi nên nhắm mắt chờ đợi đau đớn tiến tới, nhưng không có lại còn nghe giọng nói thân thiết của Như Mặc, mở to mắt, quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn “ ta không sao, mời buông ta xuống, trước khi trời tối, ta còn phải quay lại Hiệp Khách thành”
” Bắc Dao Quang, ngươi có thể không cần cự tuyệt đến mức như vậy không? Hiện tại thân thể ngươi đã không như trước, nếu muốn sống khỏe mạnh, bình an thì ngươi cần phải cẩn thận chiếu cố mình cho tốt”. Như Mặc rốt cuộc cũng đã phát hỏa, chưa từng thấy nữ nhân nào mạnh miệng như vậy, làm cho người ta thực muốn giáo huấn nàng nhưng lại không thể ra tay.
“Ta như vậy là do ai hạ?”, vốn đang tức giận lại buồn đau, Bắc Dao Quang nghe những lời này của Như Mặc lập tức cũng phát hỏa, chống lạn ánh mắt của hắn, lạnh lùng hỏi lại.
Đón nhận ánh mắt như có lửa của nàng, lửa giận trong lòng Như Mặc như bị hắt một chậu nước đá, nháy mắt bị dập tắt, lần đầu tiên lảng tránh ánh mắt nàng, nhẹ nhàng thở dài nói “ ta đưa ngươi trở về”
Bắc Dao Quang thấy hắn không hé răng, cũng không nhiều lời nữa quay đầu đi chỗ khác, tiểu thúy xà lúc này lại từ trên người Bắc Dao Quang bòn xuống đất, nhìn thấy Như Mặc ôm nàng đi một đoạn khá xa mới biến thành một đạo lục quang, không một tiếng động mà biến mất, ngẫm lại nó cũng là một con rắn đáng thương a. Xà quân đại nhân cùng chủ nhân nhân loại của nó cãi nhau, sủng vật như nó lại không thể can thiệp, không thể xem như không biết, càng không thể nói với người khác, hiện tại nó còn phải đi mua nhà cho chủ nhân theo lịnh của Xà quân đại nhân, sau này trở thành gã sai vặt kiêm luôn bảo vệ, nó thực sự là một con rắn vất vả nhất trên thế giới a.
Tiểu thúy xà nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng là nó quá bất hạnh, sớm biết như vậy thì không nên đem theo đám rắn của hắn đi tìm Bắc Dao Quang,, làm cho nó trở thành sủng vật kiêm người hầu như bây giờ, bất quá nghĩ lại, Xà quân vĩ đại của xà tộc còn bị chủ nhân nhân loại của nó hạ đo ván, nó lại cao hứng hơn. Dù sao từ nhỏ nó đều nghe kể những thành tích của Xà quân nói đại nhân, nói hắn rất nhanh sẽ trở thành tiên, nói hắn sẽ là người kế vị Thủy Long Thần Quân, là nhân vật thứ hai của xà tộc trở thành tiên, có thể làm sủng vật của chủ nhân coi như là sự kiện vinh hạnh nhất của nó.
Nghĩ đến đây, tiểu thúy xà liền lại cao hứng lên, cảm thấy được nó là kẻ may mắn nhất xà tộc.
Dùng hết pháp lực, cuối cùng nó cũng biến thân thành một thiếu niên tuấn mỹ, đáng yêu, dù không khẳng định có ai dám bán nhà cho một tiểu hài tử hay không, pháp lực của hắn không đu duy trì trong thời gian dài nhưng nếu mua một căn nhà chắc là vẫn đủ.
Cầm một đống ngân phiếu, trong thời gian nhanh nhất nó cái mua được một ngôi nhà của một nhà giàu ở thành tây, chủ nhân căn nhà không ngờ hắn căn nhà của hắn lại có giá trị như vậy, số tiền này cũng đủ để hắn mua mấy chục ngôi nhà lớn khác, vì vậy rất sợ tiểu thúy xà đổi ý nên vội đem khế ước nhà đất dúi vào tay hắn, rồi lập tức ra lịnh cho thê thiếp, nô bộ trong thời gian một nén nhanh dọn đi hết, làm cho tiểu thúy xà choáng váng, tán thưởng nhân loại làm việc mau lẹ, hiệu suất cao như vậy.
Nhìn kỹ căn nhà thấy dụng cụ đều được bài trí sẵn, không cần phải đi mua thêm, tuy căn nhà này ở phía tây nhưng không cách xa trung tâm lắm, lại có khoảng cách với mấy căn nhà gần đó, xem như là trong động có tĩnh, tin tưởng Xà quân đại nhân cùng chủ nhân sẽ thích, nó cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công tác.
Tiểu thúy xà dào dạt đắc ý gật gật đầu, lập tức lại biến thành một đạo lục quang bay đi, rồi lại thấy lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Như Mặc, sau đó cẩn thận chui vào ống tay áo của Bắc Dao Quang, không dám đụng vào da thịt của Bắc Dao Quang, sợ nàng phát hiện nó đã từng rời đi.
Như Mặc vừa thấy tiểu thúy xà trở về, liền biết sự tình đã làm tốt, nhưng bước đi vẫn như cũ, không nhanh không chậm ôm Bắc Dao Quang đi, hi vọng trước khi đến nơi, hắn có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Mặc dù cả hai đều không nói lời nào, hơi thở cũng giống như cũ, Bắc Dao Quang vẫn ngửi được hương hoa đào trên người Như Mặc, tâm không tự chủ mà nhớ tới lúc hai người ở trong đào yêu cốc chơi trò hỏi đáp, cùng ở trong cốc một đêm nhưng bản thân mình không tìm ra chút mùi hoa đào mà trên người hắn thì lại có, chỉ là nhẹ nhàng nhưng lại không biến mất, nam tử này ngay cả mùi hoa cũng quyến luyến hắn, xuất trần bất nhiễm như vậy, tùy hứng ở trong hồng trần lại dùng vẻ mặt bàng quan nhìn xem nhân tình thế thái, chính mình như thế nào lại có liên hệ với hắn như vậy? nhiều lần từng ao ước có thể được hắn ôm đi, nhưng khi giấc mơ thành hiện thực thì lại là lúc hạ quyết tâm trở thành hai người xa lạ, nghĩ lại càng thấy lòng thêm chua xót.
Thời gian chia ra một giây lạ dài như vô tận, Bắc Dao Quang không ngừng hít lấy mùi cơ thể của Như Mặc, nhịn không được nước mắt lại tuôn trào, đây là mềm lòng, mà hiện tại nàng vẫn còn phẫn nộ, nàng không cho phép mình không có lập trường, dễ dàng tha thứ như vậy, cố gắng kiềm chế nước mắt, lạnh lùng nói “ để ta xuống dưới đi, ta tự đi”
” Không được, ta đưa ngươi trở về! Ngươi nếu không muốn nhìn thấy ta thì sau khi ta trở về, ta sẽ đi”, Như Mặc nhì phía trước, không dừng lại, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
” Vậy mời ngươi nhanh lên, ta mệt mỏi, ta muốn ngủ! Ngươi đi chậm như vậy làm ta thấy không thoải mái”, Bắc Dao Quang cũng không khách khí nói.
Như Mặc hơi ngẩng ra, ưu thương nhìn nàng một cái, người ta nói xà tộc bọn hắn lãnh huyết vô tình, nhân loại bọn họ thì tốt chỗ nào, trở mặt nhanh như lật chảo, ngay cả Bắc Dao Quang thiện lương cũng trở nên lạnh lùng, quyết tuyệt như vậy, hắn quả thật không thích hợp cùng nhân loại giao tiếp. Nỗi lòng của Như Mặc cũng hạ xuống, chỉ nghe hắn đáp “ được” một tiếng, thân ảnh hai người đã biến mất, nháy mắt đã thấy xuất hiện trong căn nhà lục thúy xà vừa mua.
Bắc Dao Quang cũng cảm thấy nháy mắt khung cảnh trước mặt mình đã thay đổi, cảnh vật núi rừng hoang vắng không thấy đâu nữa mà thay vào đó là một căn phòng phong cách xa hoa, thậm chí trên bàn còn có trà nóng, cho thấy trước đây không lâu nơi này còn có người ở nhưng hiện giờ thì rất vắng lặng.
Như Mặc đặt nàng lên ghế rồi nhẹ giọng nói “ căn nhà này ta đã mua, về sau thuộc về ngươi. Nô bộc, nha hoàn sẽ do Thanh nhi chọn lựa cho ngươi, ngân phiếu và châu báu ta cũng sẽ nói Thanh nhi mang tới cho ngươi, ta về núi vài ngày, nếu ngươi muốn gặp ta, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ trở lại. Hảo, hảo chiếu cố bản thân. Ta đi đây”
Như Mặc nói xong, không đợi nàng lại cự tuyệt, đã như một đạo tinh mang biến mất trong phòng, Bắc Dao Quang gắt gao cắn môi dưới, mới có thể khống chế được chính mình không khóc, không thét chói tai, hắn thế nhưng liền thật sự biến mất tại chỗ này, lúc trước đang ở vùng rừng núi hoang vắng, một giây sau đã ở trong căn nhà này. Đây là chuyện không phải chỉ có võ công là làm được, chính xác thì đây là chuyện mà nhân loại không làm được, như vậy hắn thực sự là xà tinh ngàn năm? Tất cả những gì hắn nói đều là thật?
Ông trời. Nàng thế nhưng lại gặp phải một con rắn báo ân? Nàng yêu thương một con rắn thành tinh? Bắc Dao Quang gắt gao cắn chặt môi dưới cho đến khi chảy máu, còn cho rằng chưa đủ, lại cắn đến thật đau cũng không thể làm nàng có tin được đây là sự thực, nàng không tin.
Nước mắt tràn ra như từng hạt trân châu rơi xuống, khó trách hắn không nhớ rõ ai đặt tên cho hắn, khó trách hắn không có người nhà, khó trách hắn không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, khó trách hắn lại đẹp như vậy, không dính phàm trần, khó trách…Tất cả đều khó trách, hiện tại đều có đáp án, chỉ vì nó căn bản không thuộc về con người.
Suy nghĩ cẩn thận nhận rồi rõ ràng hết thảy, trong lòng Bắc Dao Quang cảm giác phức tạp đến khó có thể hình dung, nàng kinh ngạc, ủy khuất, tức giận, thương tâm, thống khổ, mâu thuẫng lại cô đơn nhưng không sợ hãi. Khi mới biết thân phận thực sự của Như Mặc, nàng đích thực có chút sợ hãi, nàng nghĩ rời xa hắn sẽ chân chính quên được hắn nhưng hiện tại nàng xác định hắn đúng thực không phải là người, lòng của nàng lại hướng về hắn, biết hắn chỉ vì báo ân mới cứu nàng, tiếp cận nàng, bao dung nàng, chiếu cố nàng, thậm chí là khi nàng đã đuổi hắn đi, lòng nàng vẫn nghĩ về hắn.
Càng suy nghĩ, nàng càng giận bản thân. Bắc Dao Quang ngươi là nữ nhân ngu xuẩn nhất thế giới.
Tiểu thúy xà rốt cuộc nhịn không được từ trong tay áo nàng đi ra, nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe còn dính vài giọt nước mắt, tiểu thúy xà trong lòng cũng không chịu nổi, cố hết sức dựng đứng thân hình, muốn làm nàng vui vẻ. Bắc Dao Quang nhìn chăm chú nơi Như Mặc đã biến mất một hồi lâu mới dời tầm mắt, nhìn thấy tiểu thúy xà cũng cười một cái, còn dùng sức nắm lấy chót đuôi của nó “ nói, ngươi có thể biến thành người không? Có được không? Ngươi biến cho ta xe a. Ta thực sự ngu ngốc, thế giới này làm gì có rắn nghe hiểu được tiếng người chứ, ngươi thông linh như vậy chắc chắn không phải là một con rắn bình thuồng, cho nên ta cầu ngươi, ngươi biến cho ta xem đi. Ngươi làm cho ta xác định một chút, ta không phải điên cũng không bị ảo giác, mà các ngươi đúng là rắn, không phải người, hết thảy đều là do ta gặp ác mộng, van cầu ngươi, vật nhỏ, ngươi không phải là sủng vật của ta sao? Vậy biến cho ta xem một lần đi”
Tiểu thúy xà hoảng sợ nhìn Bắc Dao Quang lúc đầu là hung hăng sau lại là một bộ dáng đáng thương, thật lo lắng chủ nhân nhân loại của nó vì chịu đả kích quá lớn mà điên mất rồi, nhưng nhìn nước mắt của nàng, nó cũng mềm lòng, tuy rằng có thể bị Xà quân đại nhân trừng phạt nhưng để giúp cho Bắc Dao Quang khôi phục tinh thần, lục thúy xà vẫn quyết định hóa thân cho nàng xem một lần.
Vặn mình thoát khỏi tay nàng, còn chưa chạm đất đã biến thành một đồng tử mặc lục y, đầu trát song kế rất đang yêu, quỳ xuống trước mặt Bắc Dao Quang “ Tóc Đen bái kiến chủ nhân tỷ tỷ”
Bắc Dao Quang nhất thời nhảy khỏi ghế, kéo lục thúy xà đã biến thành đồng tử đến gần, sờ soạng cao thấp, miệng thì lẩm bẩm “ trời ạ, là thật, ngươi là vật nhỏ biến thân. Ta không phải đan nằm mơ. Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa”
” Chủ nhân tỷ tỷ!” Tiểu thúy xà vẫn không nhúc nhích, mặc kệ bàn tay Bắc Dao Quang để trên người hắn, chỉ ngoan ngoãn trả lời, giọng nói ngọt ngào đi vào lòng người.
Bắc Dao Quang như ở trong mộng mới tỉnh, lại giống như ngủ càng sâu,” Ngươi lại biến trỡ về cho ta đi!”
Tiểu thúy xà nghe lời, lại biến thành một con rắn nhỏ nằm im lặng trong lòng bàn tay của Bắc Dao Quang, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn hắn “ xem ra đây đều là thật. Như Mặc cũng giống như nhau phải không? Thanh nhi, Trân Châu cũng vậy, đúng không?”
Tiểu thúy xà không nói lời nào, chỉ gật gật cái đầu nhỏ, Bắc Dao Quang hạ mắt, dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi “ chuyện này ta thực sự tin”
” Chủ nhân tỷ tỷ, vậy ngươi tha thứ cho xà quân đại nhân sao?” Nếu đã biến thân cho Bắc Dao Quang xem, lục thúy xà cũng không nhịn nói nữa.
” Tha thứ? Không có gì tha thứ hay không tha thứ! Ta đã nói rồi, chúng ta từ nay về sau thành người lạ! Về sau đừng đề cập đến hắn trước mặt ta nếu như ngươi còn xem ta là chủ nhân tỷ tỷ”, Bắc Dao Quang nhẹ giọng đáp.
“Dạ, Xà quân đại nhân đã nói qua, ta có thể không nghe lời hắn nhưng nhất định phải nghe lời chủ nhân tỷ tỷ, nếu chủ nhân tỷ tỷ đã muốn ta không nhắc tới Xà quân đai nhân, ta từ nay về sau sẽ không nói tới”, lục thúy xà ngoan ngoãn vân lời, lại không biết rằng người mà hắn nói sẽ không nhắc tới thì đã đề cập tới hai lần.
Bắc Dao Quang nghe xong nó nói, không khỏi mở to mắt, nhìn lục thúy xà một cái, nếu nửa tháng trước có người nói cho nàng biết có con rắn biết nói tiếng người có đánh chết nàng cũng không tin, nhưng lúc này nàng đang cùng một con rắn nói chuyện, còn là nói tiếng người “ vật nhỏ, ngươi nghe, hiện tại ngươi là một con rắn, ok? Cho nên đừng nói tiếng người, nếu muốn nói thì hãy biến thành hình người nói cho ta nghe, còn có,sau này trừ khi ta cho phép nếu không thì không được phép một mình biến thành người đi ra ngoài, hiểu chưa?”
Tiểu thúy xà vừa định nói chuyện, nhớ tới lời của Bắc Dao Quang lập tức ngậm miệng lại, nhu thuận nằm trong lòng bàn tay nàng gật gật đầu. Bắc Dao Quang thấy nó nghe lời, cũng yên tâm thở dài một hơi “ vật nhỏ, hiện tại ta mệt mỏi, ngươi dọn phòng sạch sẽ để ta nghỉ một lát. Chờ ta ngủ dậy sẽ đi dạo trong nhà một vòng, ừ, đúng rồi, nếu lát nữa bọn nô bộc đến đây, kêu bọn họ đem tục khí trong phòng này xử lý hết cho ta”
Như Mặc có thể cảm nhận được sự đau lòng cùng bi ai trong mắt nàng, bởi vì trong hắn cũng có cảm giác này, làm cho hắn cảm động, cũng muốn nói cái gì đó, làm chuyện gì đó nhưng hắn không biết nên nói gì, nên làm gì, dường như mỗi một lời hắn nói sẽ làm cho Bắc Dao Quang khóc nhiều hơn, hắn không nói thì mọi việc lại biến thành như vậy giờ, trong lòng hắn cũng rối loạn thành một đoàn.
Rõ ràng là muốn hảo hảo báo đáp nàng, rõ ràng là muốn làm cho nàng sống vui vẻ mỗi ngày, rõ ràng là muốn thỏa mãn hết thảy các nhu cầu của nàng, thế nhưng còn chưa làm được gì thì đã làm cho nàng thương tâm, khổ sở, không muốn nhìn thấy hắn nữa. Hết thảy mọi sai lầm này đều là do hắn không nên có quan hệ thể xác với nàng sao? Hay là ngay từ đầu hắn nên ngăn cản nàng? Hay là không nên mang nàng đi vào đào yêu cốc?
Tâm tư Như Mặc rối bời, mấy ngàn năm qua hắn luôn bình ổn như nước chưa từng có việc gì làm hắn phải phiền lòng, bận tâm, hắn cho tới giờ luôn rất bình tĩnh, tự chủ, biết mình muốn gì nhưng hiện tại thì không phải nữa. Không thể tiếp tục tu tiên, sự nuối tiếc cũng không nhiều như hắn nghĩ, vậy thì cái gì làm cho hắn trở nên rối loạn như vậy?
Có lẽ hắn cần thời gian để bình tĩnh suy nghĩ một chút, tự hỏi bản thân một chút, lại nhìn về phía Bắc Dao Quang, thấy nàng tóc tai rối loạn, dường như từ khi gặp hắn, nàng chưa từng có một ngày an ổn, bọn họ dường như trong lúc vô ý đã làm hỏng bét cuộc sống của đối phương.Có lẽ nên trở lại núi vài ngày để bình tĩnh suy nghĩ, nàng đã có Tóc Đen bảo hộ, hơn nữa còn có Thanh nhi và Trân Châu chiếu cố nàng, chờ khi hắn trở lại, mọi khúc mắc sẽ được giải quyết, dù sao vấn đề bọn họ phải đối mặt không chỉ có bao nhiêu đây thôi “ ta đáp ứng ngươi, sẽ làm như ngươi muốn”
Bắc Dao Quang nghe xong lời hắn, bả vai run lên, nhưng lập tức đã dùng ngữ điệu bình tĩnh nói “ tốt lắm, chúc mừng ngươi từ nay về sau được tự do, cũng mong ngươi sớm ngày hoàn thành tâm nguyện”
Như Mặc thấy nàng nghĩ một đằng làm một nẻo, trong lòng cũng không có vui mừng, nhớ tới dọc đường đi nàng luôn tươi cười, tiếng cười như châu như ngọc hoàn toàn đối lập với vẻ cứng rắn, lạnh lùng và xa cách lúc nàng, trong Như Mặc lại hoảng lên “ ta để Thanh nhi cùng Trân Châu ở lại chiếu cố ngươi, mang thai xà tử giai đoạn đầu có thể làm cho ngươi chịu khổ sở một chút, ta để lại kim đan, nếu có cảm giác đau đớn thì hãy dùng, sẽ giúp giảm đau,còn có…”
” Không cần! Thanh nhi cùng Trân Châu là hạ nhân của ngươi, xin mời mang đi cho. Chuyện đứa nhỏ cũng không quan hệ với ngươi, ta đối với những gì ngươi nói, một lời cũng không tin nữa, cho nên đứa nhỏ này là của ta, ta sẽ tự mình xử lý nó. Ngươi đi, ta sẽ tự mình vào trở về Hiệp Khách thành, hi vọng sau khi ta đến nơi, hết thảy mọi việc đều đã được chuẩn bị tốt”
Bắc Dao Quang không đợi hắn nói xong liền không chút khách khí cắt ngang “ còn có, nếu ngươi sợ ta sẽ tự tử thì không cần lo lắng, ở quê của ta, nữ nhân lên giường cùng nam nhân một lần cũng không có nghĩa gì, ngay cả một nữ nhân ngu xuẩn nhất cũng sẽ không vì vậy mà tự sát, ta tất nhiên lại càng không”
” Dao Quang, vì cái gì phải nói như vậy! Ngươi hẳn là biết, ta căn bản không có ý như vậy, ta chỉ muốn có người chiếu cố ngươi, ngươi hiện tại không muốn nhìn thấy ta, ta hiểu được, ta sẽ rời đi đến khi nào ngươi muốn gặp ta mới thôi, ta biết ta giấu diếm làm cho ngươi rất khó chịu, nhưng chẳng phải nhân loại các ngươi thường nói “ nhân phi thánh hiền, thục có thể vô quá” sao? (con người không phải thánh, sẽ có lúc sai lầm), nếu có thể, ta hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta một lầm, tất cả những gì ta đã làm, những gì ta từng hứa hẹn đều là thật lòng, xuất phát từ chân tâm”
Như Mặc nghe nàng nói lại càng phiền hơn, hắn không hiểu tâm tư và cảm xúc của nhân loại nhiều lắm, trong đầu luôn phân chia mọi việc thành hai cách có thể làm và không thể làm, nhưng Bắc Dao Quang lại không giống hắn, mọi quyết định của nàng dường như đều bị cảm giác chi phối, làm cho hắn không biết khi nào nàng giận hắn, giận vì cái gì lại càng không biết làm thế nào để nàng nguôi giận.
” Không có gì‘ hẳn là’, ta cùng với ngươi quen biết cũng không bao lâu, trên thực tế hiểu nhau rất ít, ta ngày hôm qua còn cho rằng hiểu ngươi thêm một chút nhưng giờ thì ta không dám chắc nữa. Nếu chưa từng hiểu nhau thì không cần nói tới tha thứ, huống chi ngươi không làm sai cái gì, từ đầu đến cuối đều do ta một lòng quấn quýt lấy ngươi mà thôi, ngươi phải thành tiên, cho nên giấu diếm cùng lãnh đạm ta là chuyện bình thường. Chúng ta không cần phải tiếp tục nói tới chuyện này, ngươi nói ngươi là xà tinh, vậy thì quay về núi của ngươi đi, ta là nhân loạn, ta cần có cuộc sống trong thế giới của ta, Thanh nhi cùng Trân Châu nếu là người của ngươi thì nên đi cùng ngươi, ta không muốn bên cạnh mình lại xuất hiện không thuộc loại của mình. Ta sẽ có người chiếu cố”
Bắc Dao Quang cự tuyệt rất quyết liệt, không để cho Như Mặc một đường lui, nếu phải cắt đứt vậy thì cắt cho dứt khoát, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì làm cho mình hi vọng, như vậy có nghĩa làm cho người ta thêm thất vọng hơn, nhớ lại mấy ngày qua, nàng không biết nên cười hay khóc, nàng thế nhưng lại mạc thanh kỳ diệu mà mang thai, lại là đứa nhỏ của xà tinh.
Càng kỳ quái hơn là lúc này nàn và Như Mặc lại đổi chỗ cho nhau, lúc trước nàng luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, để ý vui buồn của hắn, hiện tại là hắn đang nhìn sắc mặt của nàng mà nói chuyện, nhưng nàng không hề có chút vui vẻ, nàng thầm nghĩ nên cách xa hắn, có lẽ không nhìn thấy sẽ không thương tâm, không nhìn thấy sẽ không nhớ mình bị lừa gạt và ủy khuất.
” Dao Quang, ngươi sao phải cự tuyệt tất cả như vậy? Cho dù ta làm cái gì thì điều kiện tiên quyết của ta cũng là mang lại cho ngươi vui vẻ và hạnh phúc”. Như Mặc xác định nếu hiện tại có người lấy đi đạo hạnh ngàn năm của hắn thì tâm của hắn cũng không khó chịu như vậy, hắn muốn bùng nổ, hắn không biết tính cách nữ tử nhân loại lại có lúc quật cường như thế, có thể làm cho người ta hận đến cắn răng, vẫn là Bắc Dao Quang là trường hợp đặc biệt sao? Mỗi câu của nàng cứ như gai đâm vào tim hắn, lúc sáng nàng còn nói cười lấy lòng hắn nhưng giờ thì hoàn toàn vạch rõ giới hạnh với hắn, nàng còn như hận vì đã quen biết hắn, hắn cũng rất muốn xoay người bỏ đi, mấy ngàn năm qua chưa có ai dám dùng thái độ lạnh nhạt để nói chuyện với hắn, chứ đừng nói là cự tuyệt ý tốt của hắn nhưng nghĩ đến nàng lúc này đang mang thai con của hắn, thân thể nàng thực sự sẽ có nguy hiểm, hắn không thể cũng tùy hứng và để cho sự tức giận chi phối như nàng được.
Bắc Dao Quang lấy tay che hai tai lại, rồi giống như điên mà xoay người hướng về phía Như Mặc rống lên “ hi vọng ta khoái hoạt và hạnh phúc? Như Mặc, quá muộn, nếu ngươi thực sự hi vọng ta như vậy thì sau khi cùng ta lên giường nên nói cho ta biết, khi đó ta chẳng những vui vẻ, hạnh phúc mà còn mừng như điên nhưng bây giờ thì không có gì để nói, ngươi thử tưởng tượng xem ngươi là một xử nữ nhưng lại tìm đến đại phu để mua mị dược, mục đích là thực hiện kế sách gạo nấu thành cơm, kết quả đại phu lại nó ngươi đã mang thai một tháng thì cảm giác thế nào? Ngươi không thể nghĩ ra, vậy thì ta nói cho ngươi biết, cảm giác như trời sập xuống. Tận thế, ngươi biết không? Ta thậm chí còn không biết đứa nhỏ này sao lại có trong bụng ta, bởi vì ta hoàn toàn không có trí nhớ, ngươi có biết cảm giác khủng hoảng này không? Ta nghĩ ngươi không biết, ngươi hết thảy đều không biết, còn mặt mũi nào nói sẽ mang hạnh phúc cho ta? Như Mặc, ngươi chẳng lẽ không thấy ngươi nói quá dễ dàng sao? Đủ rồi. Thật sự là chịu đủ rồi. Ta không muốn tiếp tục nói nữa, nói tiếp chỉ làm ta nhớ tới những chuyện không vui, ngươi đi đi”
Bắc Dao Quang nói xong, không liếc mắt nhìn Như Mặc một cái liền bước đi, tâm thần bất ổn nên nàng cũng không nhìn thấy trên mặt đất nổi lên một hòn đá, không kịp tránh né, không kịp kêu la thì đã té xuống, Như Mặc cả kinh vội lướt tới, đỡ được nàng trước khi nàng té xuống đất, ôm nàng trong ngực,cảm giác trái tim của mình cũng theo cú ngã của nàng mà rớt ra ngoài, nếu nàng thực sự ngã xuống, hậu quả không biết sẽ thế nào “ Dao Quang, ngươi không sao chứ?”
Bắc Dao Quang cũng nghĩ mình sẽ té chắc rồi nên nhắm mắt chờ đợi đau đớn tiến tới, nhưng không có lại còn nghe giọng nói thân thiết của Như Mặc, mở to mắt, quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn “ ta không sao, mời buông ta xuống, trước khi trời tối, ta còn phải quay lại Hiệp Khách thành”
” Bắc Dao Quang, ngươi có thể không cần cự tuyệt đến mức như vậy không? Hiện tại thân thể ngươi đã không như trước, nếu muốn sống khỏe mạnh, bình an thì ngươi cần phải cẩn thận chiếu cố mình cho tốt”. Như Mặc rốt cuộc cũng đã phát hỏa, chưa từng thấy nữ nhân nào mạnh miệng như vậy, làm cho người ta thực muốn giáo huấn nàng nhưng lại không thể ra tay.
“Ta như vậy là do ai hạ?”, vốn đang tức giận lại buồn đau, Bắc Dao Quang nghe những lời này của Như Mặc lập tức cũng phát hỏa, chống lạn ánh mắt của hắn, lạnh lùng hỏi lại.
Đón nhận ánh mắt như có lửa của nàng, lửa giận trong lòng Như Mặc như bị hắt một chậu nước đá, nháy mắt bị dập tắt, lần đầu tiên lảng tránh ánh mắt nàng, nhẹ nhàng thở dài nói “ ta đưa ngươi trở về”
Bắc Dao Quang thấy hắn không hé răng, cũng không nhiều lời nữa quay đầu đi chỗ khác, tiểu thúy xà lúc này lại từ trên người Bắc Dao Quang bòn xuống đất, nhìn thấy Như Mặc ôm nàng đi một đoạn khá xa mới biến thành một đạo lục quang, không một tiếng động mà biến mất, ngẫm lại nó cũng là một con rắn đáng thương a. Xà quân đại nhân cùng chủ nhân nhân loại của nó cãi nhau, sủng vật như nó lại không thể can thiệp, không thể xem như không biết, càng không thể nói với người khác, hiện tại nó còn phải đi mua nhà cho chủ nhân theo lịnh của Xà quân đại nhân, sau này trở thành gã sai vặt kiêm luôn bảo vệ, nó thực sự là một con rắn vất vả nhất trên thế giới a.
Tiểu thúy xà nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng là nó quá bất hạnh, sớm biết như vậy thì không nên đem theo đám rắn của hắn đi tìm Bắc Dao Quang,, làm cho nó trở thành sủng vật kiêm người hầu như bây giờ, bất quá nghĩ lại, Xà quân vĩ đại của xà tộc còn bị chủ nhân nhân loại của nó hạ đo ván, nó lại cao hứng hơn. Dù sao từ nhỏ nó đều nghe kể những thành tích của Xà quân nói đại nhân, nói hắn rất nhanh sẽ trở thành tiên, nói hắn sẽ là người kế vị Thủy Long Thần Quân, là nhân vật thứ hai của xà tộc trở thành tiên, có thể làm sủng vật của chủ nhân coi như là sự kiện vinh hạnh nhất của nó.
Nghĩ đến đây, tiểu thúy xà liền lại cao hứng lên, cảm thấy được nó là kẻ may mắn nhất xà tộc.
Dùng hết pháp lực, cuối cùng nó cũng biến thân thành một thiếu niên tuấn mỹ, đáng yêu, dù không khẳng định có ai dám bán nhà cho một tiểu hài tử hay không, pháp lực của hắn không đu duy trì trong thời gian dài nhưng nếu mua một căn nhà chắc là vẫn đủ.
Cầm một đống ngân phiếu, trong thời gian nhanh nhất nó cái mua được một ngôi nhà của một nhà giàu ở thành tây, chủ nhân căn nhà không ngờ hắn căn nhà của hắn lại có giá trị như vậy, số tiền này cũng đủ để hắn mua mấy chục ngôi nhà lớn khác, vì vậy rất sợ tiểu thúy xà đổi ý nên vội đem khế ước nhà đất dúi vào tay hắn, rồi lập tức ra lịnh cho thê thiếp, nô bộ trong thời gian một nén nhanh dọn đi hết, làm cho tiểu thúy xà choáng váng, tán thưởng nhân loại làm việc mau lẹ, hiệu suất cao như vậy.
Nhìn kỹ căn nhà thấy dụng cụ đều được bài trí sẵn, không cần phải đi mua thêm, tuy căn nhà này ở phía tây nhưng không cách xa trung tâm lắm, lại có khoảng cách với mấy căn nhà gần đó, xem như là trong động có tĩnh, tin tưởng Xà quân đại nhân cùng chủ nhân sẽ thích, nó cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công tác.
Tiểu thúy xà dào dạt đắc ý gật gật đầu, lập tức lại biến thành một đạo lục quang bay đi, rồi lại thấy lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Như Mặc, sau đó cẩn thận chui vào ống tay áo của Bắc Dao Quang, không dám đụng vào da thịt của Bắc Dao Quang, sợ nàng phát hiện nó đã từng rời đi.
Như Mặc vừa thấy tiểu thúy xà trở về, liền biết sự tình đã làm tốt, nhưng bước đi vẫn như cũ, không nhanh không chậm ôm Bắc Dao Quang đi, hi vọng trước khi đến nơi, hắn có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Mặc dù cả hai đều không nói lời nào, hơi thở cũng giống như cũ, Bắc Dao Quang vẫn ngửi được hương hoa đào trên người Như Mặc, tâm không tự chủ mà nhớ tới lúc hai người ở trong đào yêu cốc chơi trò hỏi đáp, cùng ở trong cốc một đêm nhưng bản thân mình không tìm ra chút mùi hoa đào mà trên người hắn thì lại có, chỉ là nhẹ nhàng nhưng lại không biến mất, nam tử này ngay cả mùi hoa cũng quyến luyến hắn, xuất trần bất nhiễm như vậy, tùy hứng ở trong hồng trần lại dùng vẻ mặt bàng quan nhìn xem nhân tình thế thái, chính mình như thế nào lại có liên hệ với hắn như vậy? nhiều lần từng ao ước có thể được hắn ôm đi, nhưng khi giấc mơ thành hiện thực thì lại là lúc hạ quyết tâm trở thành hai người xa lạ, nghĩ lại càng thấy lòng thêm chua xót.
Thời gian chia ra một giây lạ dài như vô tận, Bắc Dao Quang không ngừng hít lấy mùi cơ thể của Như Mặc, nhịn không được nước mắt lại tuôn trào, đây là mềm lòng, mà hiện tại nàng vẫn còn phẫn nộ, nàng không cho phép mình không có lập trường, dễ dàng tha thứ như vậy, cố gắng kiềm chế nước mắt, lạnh lùng nói “ để ta xuống dưới đi, ta tự đi”
” Không được, ta đưa ngươi trở về! Ngươi nếu không muốn nhìn thấy ta thì sau khi ta trở về, ta sẽ đi”, Như Mặc nhì phía trước, không dừng lại, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
” Vậy mời ngươi nhanh lên, ta mệt mỏi, ta muốn ngủ! Ngươi đi chậm như vậy làm ta thấy không thoải mái”, Bắc Dao Quang cũng không khách khí nói.
Như Mặc hơi ngẩng ra, ưu thương nhìn nàng một cái, người ta nói xà tộc bọn hắn lãnh huyết vô tình, nhân loại bọn họ thì tốt chỗ nào, trở mặt nhanh như lật chảo, ngay cả Bắc Dao Quang thiện lương cũng trở nên lạnh lùng, quyết tuyệt như vậy, hắn quả thật không thích hợp cùng nhân loại giao tiếp. Nỗi lòng của Như Mặc cũng hạ xuống, chỉ nghe hắn đáp “ được” một tiếng, thân ảnh hai người đã biến mất, nháy mắt đã thấy xuất hiện trong căn nhà lục thúy xà vừa mua.
Bắc Dao Quang cũng cảm thấy nháy mắt khung cảnh trước mặt mình đã thay đổi, cảnh vật núi rừng hoang vắng không thấy đâu nữa mà thay vào đó là một căn phòng phong cách xa hoa, thậm chí trên bàn còn có trà nóng, cho thấy trước đây không lâu nơi này còn có người ở nhưng hiện giờ thì rất vắng lặng.
Như Mặc đặt nàng lên ghế rồi nhẹ giọng nói “ căn nhà này ta đã mua, về sau thuộc về ngươi. Nô bộc, nha hoàn sẽ do Thanh nhi chọn lựa cho ngươi, ngân phiếu và châu báu ta cũng sẽ nói Thanh nhi mang tới cho ngươi, ta về núi vài ngày, nếu ngươi muốn gặp ta, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ trở lại. Hảo, hảo chiếu cố bản thân. Ta đi đây”
Như Mặc nói xong, không đợi nàng lại cự tuyệt, đã như một đạo tinh mang biến mất trong phòng, Bắc Dao Quang gắt gao cắn môi dưới, mới có thể khống chế được chính mình không khóc, không thét chói tai, hắn thế nhưng liền thật sự biến mất tại chỗ này, lúc trước đang ở vùng rừng núi hoang vắng, một giây sau đã ở trong căn nhà này. Đây là chuyện không phải chỉ có võ công là làm được, chính xác thì đây là chuyện mà nhân loại không làm được, như vậy hắn thực sự là xà tinh ngàn năm? Tất cả những gì hắn nói đều là thật?
Ông trời. Nàng thế nhưng lại gặp phải một con rắn báo ân? Nàng yêu thương một con rắn thành tinh? Bắc Dao Quang gắt gao cắn chặt môi dưới cho đến khi chảy máu, còn cho rằng chưa đủ, lại cắn đến thật đau cũng không thể làm nàng có tin được đây là sự thực, nàng không tin.
Nước mắt tràn ra như từng hạt trân châu rơi xuống, khó trách hắn không nhớ rõ ai đặt tên cho hắn, khó trách hắn không có người nhà, khó trách hắn không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, khó trách hắn lại đẹp như vậy, không dính phàm trần, khó trách…Tất cả đều khó trách, hiện tại đều có đáp án, chỉ vì nó căn bản không thuộc về con người.
Suy nghĩ cẩn thận nhận rồi rõ ràng hết thảy, trong lòng Bắc Dao Quang cảm giác phức tạp đến khó có thể hình dung, nàng kinh ngạc, ủy khuất, tức giận, thương tâm, thống khổ, mâu thuẫng lại cô đơn nhưng không sợ hãi. Khi mới biết thân phận thực sự của Như Mặc, nàng đích thực có chút sợ hãi, nàng nghĩ rời xa hắn sẽ chân chính quên được hắn nhưng hiện tại nàng xác định hắn đúng thực không phải là người, lòng của nàng lại hướng về hắn, biết hắn chỉ vì báo ân mới cứu nàng, tiếp cận nàng, bao dung nàng, chiếu cố nàng, thậm chí là khi nàng đã đuổi hắn đi, lòng nàng vẫn nghĩ về hắn.
Càng suy nghĩ, nàng càng giận bản thân. Bắc Dao Quang ngươi là nữ nhân ngu xuẩn nhất thế giới.
Tiểu thúy xà rốt cuộc nhịn không được từ trong tay áo nàng đi ra, nhìn thấy mắt nàng đỏ hoe còn dính vài giọt nước mắt, tiểu thúy xà trong lòng cũng không chịu nổi, cố hết sức dựng đứng thân hình, muốn làm nàng vui vẻ. Bắc Dao Quang nhìn chăm chú nơi Như Mặc đã biến mất một hồi lâu mới dời tầm mắt, nhìn thấy tiểu thúy xà cũng cười một cái, còn dùng sức nắm lấy chót đuôi của nó “ nói, ngươi có thể biến thành người không? Có được không? Ngươi biến cho ta xe a. Ta thực sự ngu ngốc, thế giới này làm gì có rắn nghe hiểu được tiếng người chứ, ngươi thông linh như vậy chắc chắn không phải là một con rắn bình thuồng, cho nên ta cầu ngươi, ngươi biến cho ta xem đi. Ngươi làm cho ta xác định một chút, ta không phải điên cũng không bị ảo giác, mà các ngươi đúng là rắn, không phải người, hết thảy đều là do ta gặp ác mộng, van cầu ngươi, vật nhỏ, ngươi không phải là sủng vật của ta sao? Vậy biến cho ta xem một lần đi”
Tiểu thúy xà hoảng sợ nhìn Bắc Dao Quang lúc đầu là hung hăng sau lại là một bộ dáng đáng thương, thật lo lắng chủ nhân nhân loại của nó vì chịu đả kích quá lớn mà điên mất rồi, nhưng nhìn nước mắt của nàng, nó cũng mềm lòng, tuy rằng có thể bị Xà quân đại nhân trừng phạt nhưng để giúp cho Bắc Dao Quang khôi phục tinh thần, lục thúy xà vẫn quyết định hóa thân cho nàng xem một lần.
Vặn mình thoát khỏi tay nàng, còn chưa chạm đất đã biến thành một đồng tử mặc lục y, đầu trát song kế rất đang yêu, quỳ xuống trước mặt Bắc Dao Quang “ Tóc Đen bái kiến chủ nhân tỷ tỷ”
Bắc Dao Quang nhất thời nhảy khỏi ghế, kéo lục thúy xà đã biến thành đồng tử đến gần, sờ soạng cao thấp, miệng thì lẩm bẩm “ trời ạ, là thật, ngươi là vật nhỏ biến thân. Ta không phải đan nằm mơ. Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa”
” Chủ nhân tỷ tỷ!” Tiểu thúy xà vẫn không nhúc nhích, mặc kệ bàn tay Bắc Dao Quang để trên người hắn, chỉ ngoan ngoãn trả lời, giọng nói ngọt ngào đi vào lòng người.
Bắc Dao Quang như ở trong mộng mới tỉnh, lại giống như ngủ càng sâu,” Ngươi lại biến trỡ về cho ta đi!”
Tiểu thúy xà nghe lời, lại biến thành một con rắn nhỏ nằm im lặng trong lòng bàn tay của Bắc Dao Quang, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn hắn “ xem ra đây đều là thật. Như Mặc cũng giống như nhau phải không? Thanh nhi, Trân Châu cũng vậy, đúng không?”
Tiểu thúy xà không nói lời nào, chỉ gật gật cái đầu nhỏ, Bắc Dao Quang hạ mắt, dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi “ chuyện này ta thực sự tin”
” Chủ nhân tỷ tỷ, vậy ngươi tha thứ cho xà quân đại nhân sao?” Nếu đã biến thân cho Bắc Dao Quang xem, lục thúy xà cũng không nhịn nói nữa.
” Tha thứ? Không có gì tha thứ hay không tha thứ! Ta đã nói rồi, chúng ta từ nay về sau thành người lạ! Về sau đừng đề cập đến hắn trước mặt ta nếu như ngươi còn xem ta là chủ nhân tỷ tỷ”, Bắc Dao Quang nhẹ giọng đáp.
“Dạ, Xà quân đại nhân đã nói qua, ta có thể không nghe lời hắn nhưng nhất định phải nghe lời chủ nhân tỷ tỷ, nếu chủ nhân tỷ tỷ đã muốn ta không nhắc tới Xà quân đai nhân, ta từ nay về sau sẽ không nói tới”, lục thúy xà ngoan ngoãn vân lời, lại không biết rằng người mà hắn nói sẽ không nhắc tới thì đã đề cập tới hai lần.
Bắc Dao Quang nghe xong nó nói, không khỏi mở to mắt, nhìn lục thúy xà một cái, nếu nửa tháng trước có người nói cho nàng biết có con rắn biết nói tiếng người có đánh chết nàng cũng không tin, nhưng lúc này nàng đang cùng một con rắn nói chuyện, còn là nói tiếng người “ vật nhỏ, ngươi nghe, hiện tại ngươi là một con rắn, ok? Cho nên đừng nói tiếng người, nếu muốn nói thì hãy biến thành hình người nói cho ta nghe, còn có,sau này trừ khi ta cho phép nếu không thì không được phép một mình biến thành người đi ra ngoài, hiểu chưa?”
Tiểu thúy xà vừa định nói chuyện, nhớ tới lời của Bắc Dao Quang lập tức ngậm miệng lại, nhu thuận nằm trong lòng bàn tay nàng gật gật đầu. Bắc Dao Quang thấy nó nghe lời, cũng yên tâm thở dài một hơi “ vật nhỏ, hiện tại ta mệt mỏi, ngươi dọn phòng sạch sẽ để ta nghỉ một lát. Chờ ta ngủ dậy sẽ đi dạo trong nhà một vòng, ừ, đúng rồi, nếu lát nữa bọn nô bộc đến đây, kêu bọn họ đem tục khí trong phòng này xử lý hết cho ta”
/99
|