Bắc Dao Quang nhắm mắt lại nằm thoải mái trên giường, liên tục đi đường mấy ngày, lại thêm chuyện có thai đã làm cho tinh thần lẫn thể xác của nàng mệt mỏi, tuy rằng nằm trên cái giường xa lạ làm nàng có chút hoảng hốt nhưng cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ sâu, hi vọng sau khi nàng tỉnh ngủ thì sẽ khôi phục nguyên trạng.
Tiểu thúy xà pháp lực có hạn, không thể biến thành người lâu dài cho nên sau khi Bắc Dao Quang đi vào phòng nghỉ ngơi, hắn cũng khôi phục nguyên hình nằm canh ngoài cửa. Xà quân đại nhân đã từng căn dặn hắn, một tấc cũng không được rời khỏi chủ nhân, hiện tại tuy không có gì nguy hiểm nhưng là sủng vật nên hắn biết bổn phận của mình.
Thanh nhi cùng Trân Châu liền ở phía sau, đột nhiên xuất hiện cách đó chừng năm bước, lục thúy xà lập tức khó chịu ngóc đầu lên, không có ý tốt nhìn Trân Châu, sau đó mới hóa thân thành tiểu đồng lục y, nhẹ nhàng đi về phía đại sảnh để tránh làm ảnh hưởng giấc ngủ của chủ nhân.
“Chào Thanh ca ca, tên của ta là Tóc Đen, đây là Xà quân đại nhân đặt cho, Xà đại nhân nói chuyện nô bộc linh tinh Thanh ca ca sẽ thu xếp, vừa nãy chủ nhân tỷ tỷ cũng có căn dặn, nói khi bọn nha hoàn, nô bộc đến đây thì đem những đồ vật tục khí bài trí trong nhà xử lý hết. Hiện giờ chủ nhân tỷ tỷ đang ngủ, Tóc Đen pháp lực còn rất thấp, không thể duy trì hình người được lâu cho nên giờ phải trở về canh cửa đợi chủ nhân tỉnh lại. Thanh ca ca, nơi này làm phiền ngươi”
Tiểu thúy xà đối với Thanh nhi rất là khách khí, còn đối với Trân Châu thì xem như không thấy làm cho nàng tức giận đến trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không có cách làm gì được nó, pháp lực của nàng đều đã bị chủ nhân phong tỏa, nên nàng lúc này chẳng khác gì một tiểu nha hoàn bình thường, cái gì cũng không thể làm được. Càng làm cho nàng tức giận phát điên là nhân loại ti tiện kia thế nhưng lại mang thai xà tử của chủ nhân, phải biết rằng đây là giấc mộng của không ít nữ nhân trong xà tộc, có xà tử e rằng sau này trong mắt chủ nhân sẽ càng không có nàng. Tất cả đều do Bắc Dao Quang tạo thành.
Bất quá, nàng cũng không gấp, hừ, người và yêu kết hợp xưa nay đều không có kết quả tốt, xà tử được sinh ra nhất định sẽ có thiên lôi đến đánh, Bắc Dao Quang sinh hạ xà tử thì chắc cũng không có kết cục tốt đẹp gì, đến lúc đó chắc là sẽ chết dưới lưỡi búa của Thiên Lôi cùng với tạp chủng của nàng, ai cũng không thể bảo hộ cho nàng. Cho dù may mắn thoát chết thì một người, một xà kết hợp không biết sẽ sinh ra cái gì, có lẽ không cần nàng ra tay, Bắc Dao Quang cũng sẽ bị chính thứ mình sinh ra hù chết, nàng ta nếu thức thời, nên loại bỏ bào thai như vậy sẽ không hại chủ chân phải chịu sét đánh cùng nàng ta.
” Đa tạ Tóc Đen tiểu đệ, mấy việc vặt vãnh trong phủ cứ giao cho chúng ta, ngươi đi đi, nếu phu nhân tỉnh hãy nói với ta một tiếng”. Thanh nhi cũng cười ấm áp trả lời lục thúy xà, khó trách sao chủ nhân lại yên tâm rời đi, thì ra Tóc Đen đã có năm trăm năm đạo hạnh, có nó bên cạch Bắc Dao Quang, an toàn của nàn cũng có thể đỡ lo.
” Ân!” Tiểu thúy xà đáp xong liền nhanh như chớp hóa thành một đạo lục quang bay về, tiếp tục nằm trước cửa phòng của Bắc Dao Quang.
” Thanh nhi, ngươi vừa rồi có thấy, chỉ là một tiểu tử chưa tới năm trăm năm đạo hạnh thế nhưng cũng dám miệt thịt ta”, Trân Châu thấy lục thúy xà rời đi, nhị không được tức giận mà nói.
” Trân Châu, ngươi còn không hấp thụ giáo huấn sao? Lúc trước nếu không có phu nhân ra mặt cầu tình, ngươi còn có thể đứng ở đây sao? Ngươi vì cái gì còn chưa hiểu? Chủ nhân không thích ngươi, nếu thích thì từ một ngàn năm trước đã là như vậy, cần gì phải đợi tới bây giờ? Ngươi vẫn không nên ôm ấp giấc mộng không thực tế đó”. Thanh nhi thấy nàng vẫn còn bốc đồng, không khỏi tức giận mà mắng.
” Thanh nhi, ngươi bớt ra vẻ thông minh mà giáo huấn ta đi, không biết ai ở trước mặt một nhân loại ti tiện khóc rống lên để cầu được ở lại, nhìn chật vật không chịu nổi, không phải ngươi thích nàng ta sao? Hiện tại thì ngươi đã thấy, nàng đã có mang xà tử, ngươi càng không có cơ hội. Thế nào, trong lòng tự vị thế nào? ta thực bội phục ngươi còn có thể kêu phu nhân thân thiết như vậy, Thanh nhi, ngươi tốt hơn so với ta chỗ nào? vậy còn có mặt mũi để giáo huấn ta sao?”. Trân Châu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bộ dáng ngang ngược, kiêu ngạo, ra sức châm chọc, khiêu khích Thanh nhi.
Thanh nhi trong mắt cũng toát ra vài phần thống khổ, vì cái gì Trân Châu nàng cho tới bây giờ cũng không nhìn xem, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng a, hắn giúp Bắc Dao Quang cũng vì muốn chặt đứt ý niệm của nàng, làm cho nàng nhìn thấy mình vẫn ở bên cạnh nàng, hiện giờ nghe Trân Châu nói năng hồ đồ như vậy. Tình cảm của hắn nhất định không có kết quả sao?
” Quên đi! Trân Châu, ngươi nên làm việc!” Thanh nhi xoay người, không muốn tiếp tục tranh luận, dù sao một ngàn năm qua cũng đều là như vậy, cũng chỉ là nàng không nhìn đến hắn mà thôi, cũng không có nhiều thống khổ hơn nữa.
” Ngươi như thế nào không nói? Bị ta nói trúng? Ngươi chột dạ? Ngươi nếu là nam nhân, nếu thực thích nàng thì ngươi phải đem tạp chủng trong bụng nàng trừ bỏ, sau đó mang nàng cao chạy xa bay, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày nàng sẽ chết dưới búa của Thiên Lôi, ngươi rõ ràng hơn ta, ngươi mang nàng đi, ta ở lại bên cạnh chủ nhân, ai cũng được hoàn thành tâm nguyện, không tốt sao?”. Trân Châu muốn giựt dây Thanh nhi làm hại Bắc Dao Quang, còn cho rằng mình đã nghĩ ra một chủ ý rất vĩ đại.
“Đủ rồi. Trân Châu. Ta lần cuối cùng cảnh cáo ngươi, đừng đánh chủ ý với phu nhân, nếu không hậu quả kia ngươi và ta đều không gánh nổi, hiện giờ đạo hạnh ngàn năm của ngươi đã bị phong tỏa còn không an phận thì chính là tự chịu chết, chủ nhân nếu giết người thì là vi phạm luật trời nhưng nếu là giết ngươi thì chẳng vấn đề gì”
Thanh nhi quả thực không thể tin được Trân Châu dám có ý nghĩ bất kính đó, trừ phi chính Bắc Dao Quang lên tiếng, nếu không thì đừng ai mơ tưởng đụng được đến bụng của nàng. Như Mặc trước khi về núi đã nói cho hắn biết để hắn phân biệt nặng nhẹ, theo lời Như Mặc thì xà tử này hắn cam chịu để Bắc Dao Quang sinh hạ. Nếu đã vậy thì hắn phải đảm bảo cho Bắc Dao Quang mẫu tử đều bình an, còn tưởng rằng Trân Châu sau chuyện lần trước sẽ có được bài học, xem ra là hắn quá ngây thơ rồi, Trân Châu căn bản là loại người cố chấp, nhiệm vụ của hắn bị trắc trở, khó khăn rồi.
” Không cần ngươi nhiều chuyện!” Trân Châu ngoài miệng mặc dù lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng vẫn còn sợ hãi sự tức giận của Như Mặc, nếu không có cơ hội hết sức thuận lợi, nàng chắc chắn sẽ không ra tay với Bắc Dao Quang.
” Ngươi đừng quên, mạng của ta cùng ngươi lúc này buộc chung một chỗ, nếu ngươi phạm tội gì thì ta cũng bị liên lụy, đến lúc đó đừng trách ta vô tình với ngươi trước. Còn không mau đi quét dọn phòng ốc?”. Thanh nhi lãnh đạm nói, tuy không muốn dọa nàng nhưng Trân Châu cũng không phải là người tự giác, nếu hắn không quả nàng thật chặt thì thật sự sẽ có ngày nào đó nàng làm hại chính cái mạng nhỏ của mình.
” Thanh nhi, ngươi cho ngươi là người nào, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta? Chỉ bằng ngươi so với ta nhiều hơn mấy trăm năm đạo hạnh sao? Hừ! Hiện tại đều bị chủ nhân phong tỏa, ai sợ ai?. Thấy Trân Châu kiêu ngạo bất tuân, Thanh nhi nhướng mày, giơ lòng bàn tay đã tụ thanh quang lên “ bằng cái này, ngươi cho rằng chủ nhân yên tâm để ngươi ở bên cạnh phu nhân sao? Nếu không phải phu nhân nể mặt sự cầu tình của ta, ngươi căn bản không có cơ hội tiếp tục ở bên cạnh phu nhân, chủ nhân phong tỏa đạo hạnh của chúng ta là đúng, bất quá trước khi chủ nhân rời đi đã giải khai cho ta mất trăm năm công lực, cho nên đối phó ngươi thì ta dư sức. Nếu không muốn ta dùng định thân thuật ở trong phòng thì ngay lập tức đi làm việc cho ta”
” Hảo, Thanh nhi! Ngươi điên rồi! Hy vọng có một ngày ngươi không bại trong tay ta, nếu không, ta nhất định sẽ đối xử “tử tế” với ngươi”. Trân châu ghen tỵ và phẫn hận nhìn lòng bàn tay của Thanh nhi một lúc mới phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Thanh nhi thấy nàng đi rồi mới vô lực ngã ngồi trên ghế, nở nụ cười khổ, hắn đã sớm bại trong tay nàng, cần gì phải về sao? Chỉ là nàng không biết mà thôi, nếu không vì thích nàng, hắn sao phải bọ cả tự tôn mà đi khóc lóc cầu xin Bắc Dao Quang? Cũng là vì thành toàn cho tâm nguyện không muốn rời khỏi Như Mặc của nàng nhưng nàng không hề nhìn thấy những gì hắn phải trả giá, hiện tại còn cừu hận hắn. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện buông tay với nàng, nhưng nghĩ tới tâm hắn lại đau, vẫn không hạ quyết tâm được, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp với khát vọng trong lòng.
Mất mác một hồi lâu, Thanh nhi lấy lại tinh thần, biết rằng lúc này không phải là thời điểm để quan tâm đến tâm tình của hắn mà điều quan trọng nhất là Bắc Dao Quang đã quyết định ở đây an cư lạc nghiệp, mà Thanh nhi hắn sau này trở thành quản gia của nàng, đương nhiên là sẽ quản lý và xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cho thỏa đáng. Đây chính là nhiệm vụ chủ nhân đã giao phó cũng là bổn phận hắn nên làm.
Sửa sang lại áo bào xanh thẫm, cẩn thận nhìn lại cách bài trí trong sảnh đường, lắc đầu một cái, đúng là tục tằn quá mức, khó trách Bắc Dao Quang không thích, nhớ lại cách bài trí của những nhà giàu hắn đã từng ở qua, Thanh nhi lập tức vận dụng pháp lực đem những thứ không vừa mắt biến đi để lại một gian phòng trống rỗng, sau đó lại vời những gia cụ khác đến, nếu lúc này có người nào đến sẽ kinh ngạc vì cảnh các chậu hoa, gia cụ bay liệng trên trời như chim.
Ở giữa phòng vốn đặt bức tranh Chiêu Tài Tiến Bảo thì giờ đã thay bằng cảnh thác nước chảy từ trên núi xuống, thảm đỏ trải sàn cũng được thay bằng đá tảng bóng loáng, rèm cửa màu vàng kim được thay thế bởi màu lam trầm ổn, hoa văn điêu khắc trên cây cột trong phòng cũng bị xóa bỏ, khôi phục vẻ vốn có, hai bên là nhánh thủy tiên tươi mát rũ xuống, dụng cụ uốn trà cũng được thay mới toàn bộ. Sảnh đường được đổi mới toàn bộ chỉ trong thời gian một nén nhang.
Có kinh nghiệm bố trí sảnh đường, những nơi khác cũng được Thanh nhi nhanh chóng thu sếp ổn thỏa, không bao lâu tất cả thư phòng, phòng chủ nhân, phòng khách, hoa viên, thậm chí là phòng bếp và phòng chứa củi…đều được hắn chỉnh đốn và cải cách, cuối cùng chỉ còn chờ thay cái bảng hiệu ở phía trước nữa là đại công cáo thành.
Một đống việc như thế, bao nhiên hạ nhân, làm trong bao nhiêu lâu mới xong?
Quả nhiên vẫn là có pháp lực vẫn tốt hơn nhiều, tâm tình Thanh nhi tốt lên, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải kẹp lại, trong không trung khoa chân múa tay vài cái đã có một tấm giấy viết thông tin tuyển nha hoàn, phó dịch trong tay, Thanh nhi quay lòng hài lòng nhìn toàn bộ phủ đệ đã được thay đổi, nhanh chóng mở cửa lớn đi ra ngoài, đem tờ thông báo dán bên cạnh cửa.
Ngẩngđầu nhìn tấm bảng hiệu viết bằng sơn màu vàng ở phía trên, mũi chân điểm nhẹ một chút đã thấy bay lên tháo tấm bảng hiệu đem xuống, người còn chưa chạm đất đã nghe sau lưng vang lên tiếng trầm trộ khen ngợi “ tiểu huynh đệ, hảo khinh công a”
Thanh nhi sớm biết phía sau có người, dù sao nơi này không phải quá hẻo lánh, trước cửa lại là đường lớn, có người qua lại cũng là bình thường nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, khi người chạm đất, chỉ hơi quay lại nhìn người vừa tới mỉm cười nói “ công tử quá khen, chút tài mọn lại dám khoe ra, thật làm cho công tử chê cười”
Hai người đều có chút kinh ngạc vì đối phương dung mạo thật tốt, Trần Bạch Ngọc không ngờ chỉ là một hạ nhân mà thiếu niên này chẳng những có võ công cao siêu mà khuôn mặt cũng rất tuấn tú, không có sự hèn mọn của hạ nhân mà còn rất trầm ổn, thực không biết là dạng chủ nhân nào đã dưỡng nên một hạ nhân như thế, thực là cho hắn hâm mộ.
Thanh nhi cũng ngoài ý muốn, không ngờ thế gian lại có một nam tử xuất trần như thế, hắn vốn nghĩ chỉ có chủ nhân cùng với xà tộc bọn hắn mới có khí chất đó, nhưng nam nhân trước mắt này so với chủ nhân không thua kém, mày kiếm oai hùng, làn da trắng như bạch ngọc không tỳ vết, phong tư bên ngoài đặc biệt tuấn tú, càng làm cho người ta ngây ngẩn là phong cách tiêu sái, giơ tay nhấc chân đều rất phong nhã, có thể nói là rồng trong loài người. Có thể lấy ánh trăng để so sánh với hắn,vì vậy hai tùy tùng đi theo phía sau mặc dù cũng rất anh tuấn nhưng cũng bị lu mờ.
” Tiểu huynh đệ khiêm tốn, khinh công trác tuyệt như vậy nếu chỉ là công phu mèo ba chân thì thực không biết còn gì để so sánh với. Tại hạ là Trần Bạch Ngọc, xin hỏi danh tính của tiểu huynh đệ là gì?” Trần Bạch Ngọc vẻ mặt thật tình muốn kết bạn.
Thực ra người ở Hiệp Khách thành không ai không biết đến Trần gia tam thiếu, Trần Bạch Ngọc, dù không quen biết hắn nhưng nghe ba chữa Trần Bạch Ngọc cũng đều tán thưởng không thôi. Bởi vì toàn bộ Hiệp Khách thành gần như đều là gia sản của Trần gia, chủ thành đương nhiệm Trần Ly cũng chính là cha của hắn, mà Trần Ly dù có tới chính thê thiếp thì cũng chỉnh sinh được hai nữ một nam, Trần Bạch Ngọc là đứa con Trần Ly sinh được khi gần năm mươi tuổi, thau tỷ tỷ lớn nhất tới hai mươi tuổi nên có thể hiểu được sự sủng ái của Trần gia dành cho hắn là đến mức nào.
Cho nên nhắc tới Trần tam thiếu, không ai không biết hắn, mà hắn lại có dung mạo xuất chúng, cơ hồ như mọi thứ tốt đẹp nhất đều tập trung lên người hắn. Đáng tiếc Thanh nhi cùng Bắc Dao Quang vì sự cố bất ngờ mới dừng chân ở đâu nên không biết rõ sự tình nơi này, nghe ba tiếng Trần Bạch Ngọc cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ mỉm cười đáp lại “ tiểu nhân tên Thanh nhi, là hạ nhân nhà này. Hôm nay mới đến đây, ngay cả bảng hiệu còn chưa chuẩn bị xong để treo lên”
” Thanh nhi huynh đệ muốn tuyển hạ nhân?. Trần Bạch Ngọc mỉm cười, nhìn bảng hiệu thì biết bọn họ là người mới tới, nhà này vốn là của Phương gia nhưng trong một ngày lại nhanh chóng bán đi, nghỉ chủ nhân của Thanh nhi chắc không phải hạng tầm thường, chờ bọn họ nghỉ ngơi xong, tự mình sẽ tới cửa chào hỏi một tiếng.
“Đúng, vì đi gấp nên cái gì cũng không kịp mang theo, hiện tại đã thu xếp xong nên muốn tìm một nhóm hạ nhân đến phụ giúp”. Thanh nhi cũng cảm giác được lời nói của hắn không có ác ý mà chỉ là nhiệt tâm, liền thân thiện đáp trả, huống hồ người này mới nhìn liền biết không phải là người bình thường, nói không chừng sau này còn có việc phải nhờ tới hắn.
” Thanh huynh đệ nếu không chê, trong nhà tại hạ thật có kẻ biết phân chọn người, chính là không biết…”. Trần Bạch Ngọc muốn nói lại thôi, Thanh nhi đương nhiên hiểu được ý của hắn, hắn sợ mình không tin tưởng hắn hoàn toàn, vội vàng cúi đầu thi lễ, biểu hiện thái độ cảm kích “ Trần công tử nhiệt tình, Thanh nhi cảm kích còn không kịp, công tử đề cử chắc chắn là người tốt nhất, Thanh nhi thay mặt chủ nhân tạ ơn Trần công tử. Chỉ là trong phủ còn đang hỗn độn nên không thể mời công tử vào uống chén trà thô, đợi Thanh nhi thu xếp xong sẽ mời công tử đến nhà làm khách”
” Thanh nhi huynh đệ nói quá lời, bất quá nhấc tay thì có gì mà phiền, tại hạ cáo từ trước, đợi một lát sẽ có người đưa người đến quý phủ”, Trần Bạch Ngọc nói xong cũng cáo từ rời đi.
” Trần công tử thỉnh đi thong thả!” Thanh nhi vẫn vẫn duy trì tư thái đợi hắn đi xa, mới đang cầm bảng hiệu đi vào cánh cửa.
Tiểu thúy xà pháp lực có hạn, không thể biến thành người lâu dài cho nên sau khi Bắc Dao Quang đi vào phòng nghỉ ngơi, hắn cũng khôi phục nguyên hình nằm canh ngoài cửa. Xà quân đại nhân đã từng căn dặn hắn, một tấc cũng không được rời khỏi chủ nhân, hiện tại tuy không có gì nguy hiểm nhưng là sủng vật nên hắn biết bổn phận của mình.
Thanh nhi cùng Trân Châu liền ở phía sau, đột nhiên xuất hiện cách đó chừng năm bước, lục thúy xà lập tức khó chịu ngóc đầu lên, không có ý tốt nhìn Trân Châu, sau đó mới hóa thân thành tiểu đồng lục y, nhẹ nhàng đi về phía đại sảnh để tránh làm ảnh hưởng giấc ngủ của chủ nhân.
“Chào Thanh ca ca, tên của ta là Tóc Đen, đây là Xà quân đại nhân đặt cho, Xà đại nhân nói chuyện nô bộc linh tinh Thanh ca ca sẽ thu xếp, vừa nãy chủ nhân tỷ tỷ cũng có căn dặn, nói khi bọn nha hoàn, nô bộc đến đây thì đem những đồ vật tục khí bài trí trong nhà xử lý hết. Hiện giờ chủ nhân tỷ tỷ đang ngủ, Tóc Đen pháp lực còn rất thấp, không thể duy trì hình người được lâu cho nên giờ phải trở về canh cửa đợi chủ nhân tỉnh lại. Thanh ca ca, nơi này làm phiền ngươi”
Tiểu thúy xà đối với Thanh nhi rất là khách khí, còn đối với Trân Châu thì xem như không thấy làm cho nàng tức giận đến trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không có cách làm gì được nó, pháp lực của nàng đều đã bị chủ nhân phong tỏa, nên nàng lúc này chẳng khác gì một tiểu nha hoàn bình thường, cái gì cũng không thể làm được. Càng làm cho nàng tức giận phát điên là nhân loại ti tiện kia thế nhưng lại mang thai xà tử của chủ nhân, phải biết rằng đây là giấc mộng của không ít nữ nhân trong xà tộc, có xà tử e rằng sau này trong mắt chủ nhân sẽ càng không có nàng. Tất cả đều do Bắc Dao Quang tạo thành.
Bất quá, nàng cũng không gấp, hừ, người và yêu kết hợp xưa nay đều không có kết quả tốt, xà tử được sinh ra nhất định sẽ có thiên lôi đến đánh, Bắc Dao Quang sinh hạ xà tử thì chắc cũng không có kết cục tốt đẹp gì, đến lúc đó chắc là sẽ chết dưới lưỡi búa của Thiên Lôi cùng với tạp chủng của nàng, ai cũng không thể bảo hộ cho nàng. Cho dù may mắn thoát chết thì một người, một xà kết hợp không biết sẽ sinh ra cái gì, có lẽ không cần nàng ra tay, Bắc Dao Quang cũng sẽ bị chính thứ mình sinh ra hù chết, nàng ta nếu thức thời, nên loại bỏ bào thai như vậy sẽ không hại chủ chân phải chịu sét đánh cùng nàng ta.
” Đa tạ Tóc Đen tiểu đệ, mấy việc vặt vãnh trong phủ cứ giao cho chúng ta, ngươi đi đi, nếu phu nhân tỉnh hãy nói với ta một tiếng”. Thanh nhi cũng cười ấm áp trả lời lục thúy xà, khó trách sao chủ nhân lại yên tâm rời đi, thì ra Tóc Đen đã có năm trăm năm đạo hạnh, có nó bên cạch Bắc Dao Quang, an toàn của nàn cũng có thể đỡ lo.
” Ân!” Tiểu thúy xà đáp xong liền nhanh như chớp hóa thành một đạo lục quang bay về, tiếp tục nằm trước cửa phòng của Bắc Dao Quang.
” Thanh nhi, ngươi vừa rồi có thấy, chỉ là một tiểu tử chưa tới năm trăm năm đạo hạnh thế nhưng cũng dám miệt thịt ta”, Trân Châu thấy lục thúy xà rời đi, nhị không được tức giận mà nói.
” Trân Châu, ngươi còn không hấp thụ giáo huấn sao? Lúc trước nếu không có phu nhân ra mặt cầu tình, ngươi còn có thể đứng ở đây sao? Ngươi vì cái gì còn chưa hiểu? Chủ nhân không thích ngươi, nếu thích thì từ một ngàn năm trước đã là như vậy, cần gì phải đợi tới bây giờ? Ngươi vẫn không nên ôm ấp giấc mộng không thực tế đó”. Thanh nhi thấy nàng vẫn còn bốc đồng, không khỏi tức giận mà mắng.
” Thanh nhi, ngươi bớt ra vẻ thông minh mà giáo huấn ta đi, không biết ai ở trước mặt một nhân loại ti tiện khóc rống lên để cầu được ở lại, nhìn chật vật không chịu nổi, không phải ngươi thích nàng ta sao? Hiện tại thì ngươi đã thấy, nàng đã có mang xà tử, ngươi càng không có cơ hội. Thế nào, trong lòng tự vị thế nào? ta thực bội phục ngươi còn có thể kêu phu nhân thân thiết như vậy, Thanh nhi, ngươi tốt hơn so với ta chỗ nào? vậy còn có mặt mũi để giáo huấn ta sao?”. Trân Châu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, bộ dáng ngang ngược, kiêu ngạo, ra sức châm chọc, khiêu khích Thanh nhi.
Thanh nhi trong mắt cũng toát ra vài phần thống khổ, vì cái gì Trân Châu nàng cho tới bây giờ cũng không nhìn xem, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng a, hắn giúp Bắc Dao Quang cũng vì muốn chặt đứt ý niệm của nàng, làm cho nàng nhìn thấy mình vẫn ở bên cạnh nàng, hiện giờ nghe Trân Châu nói năng hồ đồ như vậy. Tình cảm của hắn nhất định không có kết quả sao?
” Quên đi! Trân Châu, ngươi nên làm việc!” Thanh nhi xoay người, không muốn tiếp tục tranh luận, dù sao một ngàn năm qua cũng đều là như vậy, cũng chỉ là nàng không nhìn đến hắn mà thôi, cũng không có nhiều thống khổ hơn nữa.
” Ngươi như thế nào không nói? Bị ta nói trúng? Ngươi chột dạ? Ngươi nếu là nam nhân, nếu thực thích nàng thì ngươi phải đem tạp chủng trong bụng nàng trừ bỏ, sau đó mang nàng cao chạy xa bay, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày nàng sẽ chết dưới búa của Thiên Lôi, ngươi rõ ràng hơn ta, ngươi mang nàng đi, ta ở lại bên cạnh chủ nhân, ai cũng được hoàn thành tâm nguyện, không tốt sao?”. Trân Châu muốn giựt dây Thanh nhi làm hại Bắc Dao Quang, còn cho rằng mình đã nghĩ ra một chủ ý rất vĩ đại.
“Đủ rồi. Trân Châu. Ta lần cuối cùng cảnh cáo ngươi, đừng đánh chủ ý với phu nhân, nếu không hậu quả kia ngươi và ta đều không gánh nổi, hiện giờ đạo hạnh ngàn năm của ngươi đã bị phong tỏa còn không an phận thì chính là tự chịu chết, chủ nhân nếu giết người thì là vi phạm luật trời nhưng nếu là giết ngươi thì chẳng vấn đề gì”
Thanh nhi quả thực không thể tin được Trân Châu dám có ý nghĩ bất kính đó, trừ phi chính Bắc Dao Quang lên tiếng, nếu không thì đừng ai mơ tưởng đụng được đến bụng của nàng. Như Mặc trước khi về núi đã nói cho hắn biết để hắn phân biệt nặng nhẹ, theo lời Như Mặc thì xà tử này hắn cam chịu để Bắc Dao Quang sinh hạ. Nếu đã vậy thì hắn phải đảm bảo cho Bắc Dao Quang mẫu tử đều bình an, còn tưởng rằng Trân Châu sau chuyện lần trước sẽ có được bài học, xem ra là hắn quá ngây thơ rồi, Trân Châu căn bản là loại người cố chấp, nhiệm vụ của hắn bị trắc trở, khó khăn rồi.
” Không cần ngươi nhiều chuyện!” Trân Châu ngoài miệng mặc dù lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng vẫn còn sợ hãi sự tức giận của Như Mặc, nếu không có cơ hội hết sức thuận lợi, nàng chắc chắn sẽ không ra tay với Bắc Dao Quang.
” Ngươi đừng quên, mạng của ta cùng ngươi lúc này buộc chung một chỗ, nếu ngươi phạm tội gì thì ta cũng bị liên lụy, đến lúc đó đừng trách ta vô tình với ngươi trước. Còn không mau đi quét dọn phòng ốc?”. Thanh nhi lãnh đạm nói, tuy không muốn dọa nàng nhưng Trân Châu cũng không phải là người tự giác, nếu hắn không quả nàng thật chặt thì thật sự sẽ có ngày nào đó nàng làm hại chính cái mạng nhỏ của mình.
” Thanh nhi, ngươi cho ngươi là người nào, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta? Chỉ bằng ngươi so với ta nhiều hơn mấy trăm năm đạo hạnh sao? Hừ! Hiện tại đều bị chủ nhân phong tỏa, ai sợ ai?. Thấy Trân Châu kiêu ngạo bất tuân, Thanh nhi nhướng mày, giơ lòng bàn tay đã tụ thanh quang lên “ bằng cái này, ngươi cho rằng chủ nhân yên tâm để ngươi ở bên cạnh phu nhân sao? Nếu không phải phu nhân nể mặt sự cầu tình của ta, ngươi căn bản không có cơ hội tiếp tục ở bên cạnh phu nhân, chủ nhân phong tỏa đạo hạnh của chúng ta là đúng, bất quá trước khi chủ nhân rời đi đã giải khai cho ta mất trăm năm công lực, cho nên đối phó ngươi thì ta dư sức. Nếu không muốn ta dùng định thân thuật ở trong phòng thì ngay lập tức đi làm việc cho ta”
” Hảo, Thanh nhi! Ngươi điên rồi! Hy vọng có một ngày ngươi không bại trong tay ta, nếu không, ta nhất định sẽ đối xử “tử tế” với ngươi”. Trân châu ghen tỵ và phẫn hận nhìn lòng bàn tay của Thanh nhi một lúc mới phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Thanh nhi thấy nàng đi rồi mới vô lực ngã ngồi trên ghế, nở nụ cười khổ, hắn đã sớm bại trong tay nàng, cần gì phải về sao? Chỉ là nàng không biết mà thôi, nếu không vì thích nàng, hắn sao phải bọ cả tự tôn mà đi khóc lóc cầu xin Bắc Dao Quang? Cũng là vì thành toàn cho tâm nguyện không muốn rời khỏi Như Mặc của nàng nhưng nàng không hề nhìn thấy những gì hắn phải trả giá, hiện tại còn cừu hận hắn. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện buông tay với nàng, nhưng nghĩ tới tâm hắn lại đau, vẫn không hạ quyết tâm được, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp với khát vọng trong lòng.
Mất mác một hồi lâu, Thanh nhi lấy lại tinh thần, biết rằng lúc này không phải là thời điểm để quan tâm đến tâm tình của hắn mà điều quan trọng nhất là Bắc Dao Quang đã quyết định ở đây an cư lạc nghiệp, mà Thanh nhi hắn sau này trở thành quản gia của nàng, đương nhiên là sẽ quản lý và xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cho thỏa đáng. Đây chính là nhiệm vụ chủ nhân đã giao phó cũng là bổn phận hắn nên làm.
Sửa sang lại áo bào xanh thẫm, cẩn thận nhìn lại cách bài trí trong sảnh đường, lắc đầu một cái, đúng là tục tằn quá mức, khó trách Bắc Dao Quang không thích, nhớ lại cách bài trí của những nhà giàu hắn đã từng ở qua, Thanh nhi lập tức vận dụng pháp lực đem những thứ không vừa mắt biến đi để lại một gian phòng trống rỗng, sau đó lại vời những gia cụ khác đến, nếu lúc này có người nào đến sẽ kinh ngạc vì cảnh các chậu hoa, gia cụ bay liệng trên trời như chim.
Ở giữa phòng vốn đặt bức tranh Chiêu Tài Tiến Bảo thì giờ đã thay bằng cảnh thác nước chảy từ trên núi xuống, thảm đỏ trải sàn cũng được thay bằng đá tảng bóng loáng, rèm cửa màu vàng kim được thay thế bởi màu lam trầm ổn, hoa văn điêu khắc trên cây cột trong phòng cũng bị xóa bỏ, khôi phục vẻ vốn có, hai bên là nhánh thủy tiên tươi mát rũ xuống, dụng cụ uốn trà cũng được thay mới toàn bộ. Sảnh đường được đổi mới toàn bộ chỉ trong thời gian một nén nhang.
Có kinh nghiệm bố trí sảnh đường, những nơi khác cũng được Thanh nhi nhanh chóng thu sếp ổn thỏa, không bao lâu tất cả thư phòng, phòng chủ nhân, phòng khách, hoa viên, thậm chí là phòng bếp và phòng chứa củi…đều được hắn chỉnh đốn và cải cách, cuối cùng chỉ còn chờ thay cái bảng hiệu ở phía trước nữa là đại công cáo thành.
Một đống việc như thế, bao nhiên hạ nhân, làm trong bao nhiêu lâu mới xong?
Quả nhiên vẫn là có pháp lực vẫn tốt hơn nhiều, tâm tình Thanh nhi tốt lên, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải kẹp lại, trong không trung khoa chân múa tay vài cái đã có một tấm giấy viết thông tin tuyển nha hoàn, phó dịch trong tay, Thanh nhi quay lòng hài lòng nhìn toàn bộ phủ đệ đã được thay đổi, nhanh chóng mở cửa lớn đi ra ngoài, đem tờ thông báo dán bên cạnh cửa.
Ngẩngđầu nhìn tấm bảng hiệu viết bằng sơn màu vàng ở phía trên, mũi chân điểm nhẹ một chút đã thấy bay lên tháo tấm bảng hiệu đem xuống, người còn chưa chạm đất đã nghe sau lưng vang lên tiếng trầm trộ khen ngợi “ tiểu huynh đệ, hảo khinh công a”
Thanh nhi sớm biết phía sau có người, dù sao nơi này không phải quá hẻo lánh, trước cửa lại là đường lớn, có người qua lại cũng là bình thường nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, khi người chạm đất, chỉ hơi quay lại nhìn người vừa tới mỉm cười nói “ công tử quá khen, chút tài mọn lại dám khoe ra, thật làm cho công tử chê cười”
Hai người đều có chút kinh ngạc vì đối phương dung mạo thật tốt, Trần Bạch Ngọc không ngờ chỉ là một hạ nhân mà thiếu niên này chẳng những có võ công cao siêu mà khuôn mặt cũng rất tuấn tú, không có sự hèn mọn của hạ nhân mà còn rất trầm ổn, thực không biết là dạng chủ nhân nào đã dưỡng nên một hạ nhân như thế, thực là cho hắn hâm mộ.
Thanh nhi cũng ngoài ý muốn, không ngờ thế gian lại có một nam tử xuất trần như thế, hắn vốn nghĩ chỉ có chủ nhân cùng với xà tộc bọn hắn mới có khí chất đó, nhưng nam nhân trước mắt này so với chủ nhân không thua kém, mày kiếm oai hùng, làn da trắng như bạch ngọc không tỳ vết, phong tư bên ngoài đặc biệt tuấn tú, càng làm cho người ta ngây ngẩn là phong cách tiêu sái, giơ tay nhấc chân đều rất phong nhã, có thể nói là rồng trong loài người. Có thể lấy ánh trăng để so sánh với hắn,vì vậy hai tùy tùng đi theo phía sau mặc dù cũng rất anh tuấn nhưng cũng bị lu mờ.
” Tiểu huynh đệ khiêm tốn, khinh công trác tuyệt như vậy nếu chỉ là công phu mèo ba chân thì thực không biết còn gì để so sánh với. Tại hạ là Trần Bạch Ngọc, xin hỏi danh tính của tiểu huynh đệ là gì?” Trần Bạch Ngọc vẻ mặt thật tình muốn kết bạn.
Thực ra người ở Hiệp Khách thành không ai không biết đến Trần gia tam thiếu, Trần Bạch Ngọc, dù không quen biết hắn nhưng nghe ba chữa Trần Bạch Ngọc cũng đều tán thưởng không thôi. Bởi vì toàn bộ Hiệp Khách thành gần như đều là gia sản của Trần gia, chủ thành đương nhiệm Trần Ly cũng chính là cha của hắn, mà Trần Ly dù có tới chính thê thiếp thì cũng chỉnh sinh được hai nữ một nam, Trần Bạch Ngọc là đứa con Trần Ly sinh được khi gần năm mươi tuổi, thau tỷ tỷ lớn nhất tới hai mươi tuổi nên có thể hiểu được sự sủng ái của Trần gia dành cho hắn là đến mức nào.
Cho nên nhắc tới Trần tam thiếu, không ai không biết hắn, mà hắn lại có dung mạo xuất chúng, cơ hồ như mọi thứ tốt đẹp nhất đều tập trung lên người hắn. Đáng tiếc Thanh nhi cùng Bắc Dao Quang vì sự cố bất ngờ mới dừng chân ở đâu nên không biết rõ sự tình nơi này, nghe ba tiếng Trần Bạch Ngọc cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ mỉm cười đáp lại “ tiểu nhân tên Thanh nhi, là hạ nhân nhà này. Hôm nay mới đến đây, ngay cả bảng hiệu còn chưa chuẩn bị xong để treo lên”
” Thanh nhi huynh đệ muốn tuyển hạ nhân?. Trần Bạch Ngọc mỉm cười, nhìn bảng hiệu thì biết bọn họ là người mới tới, nhà này vốn là của Phương gia nhưng trong một ngày lại nhanh chóng bán đi, nghỉ chủ nhân của Thanh nhi chắc không phải hạng tầm thường, chờ bọn họ nghỉ ngơi xong, tự mình sẽ tới cửa chào hỏi một tiếng.
“Đúng, vì đi gấp nên cái gì cũng không kịp mang theo, hiện tại đã thu xếp xong nên muốn tìm một nhóm hạ nhân đến phụ giúp”. Thanh nhi cũng cảm giác được lời nói của hắn không có ác ý mà chỉ là nhiệt tâm, liền thân thiện đáp trả, huống hồ người này mới nhìn liền biết không phải là người bình thường, nói không chừng sau này còn có việc phải nhờ tới hắn.
” Thanh huynh đệ nếu không chê, trong nhà tại hạ thật có kẻ biết phân chọn người, chính là không biết…”. Trần Bạch Ngọc muốn nói lại thôi, Thanh nhi đương nhiên hiểu được ý của hắn, hắn sợ mình không tin tưởng hắn hoàn toàn, vội vàng cúi đầu thi lễ, biểu hiện thái độ cảm kích “ Trần công tử nhiệt tình, Thanh nhi cảm kích còn không kịp, công tử đề cử chắc chắn là người tốt nhất, Thanh nhi thay mặt chủ nhân tạ ơn Trần công tử. Chỉ là trong phủ còn đang hỗn độn nên không thể mời công tử vào uống chén trà thô, đợi Thanh nhi thu xếp xong sẽ mời công tử đến nhà làm khách”
” Thanh nhi huynh đệ nói quá lời, bất quá nhấc tay thì có gì mà phiền, tại hạ cáo từ trước, đợi một lát sẽ có người đưa người đến quý phủ”, Trần Bạch Ngọc nói xong cũng cáo từ rời đi.
” Trần công tử thỉnh đi thong thả!” Thanh nhi vẫn vẫn duy trì tư thái đợi hắn đi xa, mới đang cầm bảng hiệu đi vào cánh cửa.
/99
|