Tia nắng ban mai mỏng manh, xuyên qua bức rèm cửa sổ thêu hoa, chiếu xuống mặt đất, rơi trên một bóng dáng yêu kiều, theo cơn gió nhẹ chậm rãi luớt nhẹ.
Cô Ngự Hàn nghiêng người, dịu dàng nhìn người trong lòng mình, hạnh phúc tràn trề lấp đầy tim.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má nõn nà của nàng, hắn không tự giác câu môi, cúi đầu hôn trán nàng: “Tiểu Bối Bối, rốt cục ta lại thấy được nàng tỉnh lại bên người ta, nàng biết không? Thời gian gần đây, ta mỗi buổi tối đều như vậy nhìn nàng ngủ, buổi sáng cũng là như vậy nhìn nàng tỉnh, sau đó chờ mong nàng mở mắt, lần này đây, nàng sẽ mở mắt, phải không?”
“Cô Ngự Hàn, thì ra chàng có thói quen nhìn trộm.” Giọng nói ngây thơ vang lên, đồng thời Bối Bối mở đôi mắt mang theo ý cười, cảm động sâu lắng trong đáy mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn nở nụ cười tươi: “Được lắm, thì ra nàng giả vờ ngủ... Nhưng mà, làm trượng phu nhìn nương tử của mình thì sao có thể nói là nhìn trộm được ta.”
Con ngươi đen của hắn lẫn tia cười xấu xa, pha với vài lời nhắc nhở ngầm nào đó.
Xem ra hắn thật sự cũng không có một chút sức kháng cự đối với nàng, ở gần nàng, ngay cả cái cơ bản nhất là năng lực phân biệt cũng sẽ biến mất.
Dựa vào tu vi cùng sự sắc bén của hắn, hẳn là có thể thấy được nàng vờ ngủ mới đúng, nhưng mà... aiz... Gặp phải nàng, hắn nhất định sẽ bị bắt quả tang, nhưng hắn sẵn sàng cam chịu.
Bối Bối chớp chớp đôi mắt buồn ngủ còn có chút mộng mị, đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn.
Nhớ lại tối qua hắn xui khiến nàng đồng ý hôn sự, còn mang hình thức hôn lễ mà mình thích nhất nhất liệt kê ra hết với hắn, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ vỗ đùi lớn tiếng đồng ý ngày sau bọn họ bảy sẽ thành thân.
Ôi... Nàng đối với hắn một chút biện pháp cũng không có, luôn luôn bị bắt ăn sạch đến chết.
Nhìn ánh mắt rất ai oán của nàng, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn xẹt qua một chút giảo hoạt, bạc môi giơ lên một tia cười tà, hắn tiến sát vào môi anh đào của nàng, cố ý vô ý mà vuốt ve: “Nương tử thân ái, mặt trời sắp phơi đến tiểu P cổ[1] của nàng rồi, nàng còn định cứ như vậy mà ôm ta không rời giường sao?”
“A?” bây giờ Bối Bối mới phát hiện hai tay mình vẫn ôm thắt lưng hắn, nhìn vẻ mặt chế nhạo của hắn, nàng bĩu môi, hào phóng dứt khoát nhìn thẳng hắn.
“Ta cứ thích ôm chàng như thế, chàng dám không cho ta ôm?!” Nàng hung hăng liếc hắn.
“A... Nàng là nương tử của ta, nương tử ôm trượng phu là lẽ thường tình, nương tử thích ôm bao lâu thì ôm bao lâu, vi phu không dám có ý kiến.”
Ngữ khí hắn vô cùng dung túng, nghe vào trong tai tuy rằng thực ngọt ngào, nhưng lại nhịn không được hờn dỗi.
“Hừ! Rõ ràng là ta bị ủy khuất, mỗi lần bị chàng nói, thì thật giống như đều biến thành chàng mới là người ủy khuất.”
Cẩn thận ngẫm lại, thật giống như là mỗi lần đều như vậy, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn đều chiếm không được thế thượng phong, nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, quyết định đẩy hắn ra, lại phát hiện cánh tay hắn vòng bên hông nàng ôm thật chặt, nhúc nhích cũng không thể.
“Sắc trời còn sớm, muốn đi đâu?” Hắn cố ý xấu xa siết nàng càng chặt, làm cho hai người không y phục càng thêm gần sát, cảm giác được nhịp đập từ tim của cả hai bên.
Mặt của Bối Bối cơ hồ đỏ tựa con tôm luộc, nàng cảm giác được khát vọng của hắn lại trỗi dậy.
“Hình như có người nào đó vừa mới nói mặt trời chiếu đến P cổ rồi!” Nàng thực không nể mặt nhắc nhở lời nói trước sau không đồng nhất của hắn.
“Ồ? Ai nói vậy, vì sao ta không nghe được, Ừm... Nhất định là nương tử còn chưa ngủ đủ nên nghe nhầm rồi, vì thân thể khỏe mạnh của nương tử, thật không thể thiếu ngủ được, chúng ta tiếp tục ngủ.”
Hắn ấn đầu nàng vào lòng, vờ như đã nhắm mắt lại, nhưng tay lại càng ngày càng không an phận.
“Cô Ngự Hàn, chúng ta... Chúng ta rời giường, phải ăn bữa sáng.” mặt của Bối Bối đỏ hồng, muốn tránh đi loại ái muội khiến mặt đỏ tim đập này.
Thấy bộ dáng nàng xấu hổ đến cả người đỏ bừng, Cô Ngự Hàn cười ha ha, xoay người đè lên nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng đói bụng rồi à, có phải tối qua ta đã đem năng lượng của nàng đều tiêu hao hết hay không?”
Hắn nháy mắt xấu xa, độ cong hoàn mỹ trên bạc môi khiến nàng cơ hồ lóa mắt.
“Cô Ngự Hàn...” Bối Bối không hài lòng nhẹ nhàng đánh bờ vai của hắn một cái, dời người muốn né hắn.
Lại không đoán được càng thêm kích thích dục vọng của hắn, hắn cúi đầu thở gấp một chút, độ ấm cơ thể cấp tốc tăng cao.
“Tiểu Bối Bối, nàng đang câu dẫn ta!”
“Ta... Ta không có...” Bối Bối trừng lớn mắt hạnh, không thể tin được cảm giác của bản thân, hắn... Hắn tựa như càng thêm kích động.
Độ ấm của hai người làm cho bọn họ đồng thời cảm thấy miệng ráo lưỡi khô, nàng vô ý thức liếm liếm môi anh đào.
Con ngươi đen của hắn càng thêm sâu, chẳng lẽ nàng không biết động tác liếm bờ môi đối với hắn quả thực là lửa đổ thêm dầu sao.
Ai... Không cần phải nói, nàng khẳng định không biết hành động này đối với nam nhân mà nói là cú dụ hoặc chí mạng, không còn cách nào khác, sau khi thành thân, hắn sẽ dùng cả đời từ từ mà dạy nàng... cử chỉ gì sẽ làm nam nhân trở nên điên cuồng!
Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc[2] làm sao có thể khinh thường, a...
Cười tà tà, hắn đột nhiên phủ lên môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng cắn, hôn.
Một chút đau từ cánh môi lan ra, không đau nhức lắm, lại cảm thấy từng đợt tê dại lan tràn khắp mọi nơi trong cơ thể, Bối Bối bị động chấp nhận nụ hôn của hắn, trong lúc động tình, nàng thử chủ động hôn đáp trả hắn, lưỡi đinh hương quấn lấy lưỡi hắn...
Hắn thở gấp: “Tiểu Bối Bối, nàng sẽ bức ta điên mất.”
Thấp giọng rủa một tiếng, hắn không thể tiếp tục nhàn nhã cùng nàng âu yếm nữa, lửa nóng toàn thân hóa thành lực lượng, đánh về phía nàng.
Đệm giường bắt đầu lung lay, hỗn loạn lộn xộn, một buổi sáng thuộc về đôi tình nhân, cho dù bên ngoài gió sớm thổi lạnh, bên trong thì một dạng quyến rũ ấm áp.
...
Lúc nàng mở mắt lần nữa, mặt trời đã lên cao, bên trong vẫn còn có chút âm u, giúp nàng lúc mở mắt cũng sẽ không cảm thấy chói mắt.
Nhìn về phía rèm cửa sổ, lại buông xuống một tầng rèm có vẻ dày để chắn ánh sáng.
Nàng không khỏi cong lên khóe môi, sự chu đáo của Cô Ngự Hàn, nàng cảm nhận được.
Đưa tay đập đập vị trí trống bên cạnh, còn lưu lại hơi ấm, chứng minh hắn rời giường còn chưa lâu, không biết hắn hiện tại đang làm cái gì?
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, Cô Ngự Hàn vẫn một thân bạch y phiêu phiêu, tiêu sái anh tuấn, có lẽ là bên ngoài gió lớn, mái tóc đen của hắn có một số chỗ bị rối, vài sợi tóc dừng giữa trán, thêm vào vài phần biếng nhác, vài phần tà mị.
“Cô Ngự Hàn.” Bối Bối nhìn hắn lộ ra nụ cười.
Hắn đi tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo sủng nịch cười: “Sao thế, không ngủ à?”
Lắc đầu, lập tức cảm giác thân mình còn có chút rã rời, nàng nhịn không được thẹn thùng liếc hắn một cái: “Ta hình như biến thành con heo ngủ rồi.”
“Ta không ngại, bởi vì... Là ta quá mạnh mẽ!” Hắn ngồi vào bên giường, ôm cả người nàng vào lòng, con ngươi đen mỉm cười.
Bối Bối cựa quậy một chốc liền từ bỏ ý niệm rời khỏi lòng hắn.
Mặt nàng đỏ bừng, không biết nên nói cái gì, bên trong chăn nàng là hồng quả quả[3], mà hắn thì ăn mặc chỉnh tề, cảm giác có điểm kỳ quái, hơn nữa ánh mắt của hắn tuyệt không biết sửa, nam nhân này... chính là tà ác như vậy!
“Tiểu Bối Bối, ta lúc nào cũng tà ác như vậy, nàng ngay lần đầu tiên đến bên ta không phải đã biết rồi sao, ha...”
Hắn cười tủm tỉm nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng, nàng không biết nàng có một đôi mắt biết nói, chỉ cần lưu ý một chút, kỳ thật nàng suy nghĩ cái gì, thực dễ dàng để biết!
Bối Bối ngẩn người, hắn làm sao mà biết nàng suy nghĩ cái gì?
Hắn không giải thích nhiều đối với nghi hoặc trong đáy mắt nàng, chỉ là khoái trá giương môi: “A... nương tử yêu, mau chải chuốt lại một chút, hôm nay chúng ta phải làm một chút chuyện đặc biệt.”
Ngay sau đó hắn gọi cung nữ: “Giúp Bối Bối tiểu thư trang điểm cho tốt.”
“Vâng.”
Hắn buông nàng ra, hôn nhẹ ở môi nàng, sau đó dưới ánh mắt bối rối của nàng mỉm cười mà rời đi, có thể nói là lai khứ thông thông (thành ngữ - đến nhanh mà đi cũng nhanh).
__________
[1] P cổ:
cách
nói tế nhị của từ "mông", tiểu P cổ nghĩa là cái mông nhỏ
[2]Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc:
những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.
[3]Hồng quả quả:
diễn tả thân trần, đây là cách dùng của cư dân mạng TQ, thay cho các từ nói trực tiếp đã bị cấm.
Cô Ngự Hàn nghiêng người, dịu dàng nhìn người trong lòng mình, hạnh phúc tràn trề lấp đầy tim.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má nõn nà của nàng, hắn không tự giác câu môi, cúi đầu hôn trán nàng: “Tiểu Bối Bối, rốt cục ta lại thấy được nàng tỉnh lại bên người ta, nàng biết không? Thời gian gần đây, ta mỗi buổi tối đều như vậy nhìn nàng ngủ, buổi sáng cũng là như vậy nhìn nàng tỉnh, sau đó chờ mong nàng mở mắt, lần này đây, nàng sẽ mở mắt, phải không?”
“Cô Ngự Hàn, thì ra chàng có thói quen nhìn trộm.” Giọng nói ngây thơ vang lên, đồng thời Bối Bối mở đôi mắt mang theo ý cười, cảm động sâu lắng trong đáy mắt.
Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn nở nụ cười tươi: “Được lắm, thì ra nàng giả vờ ngủ... Nhưng mà, làm trượng phu nhìn nương tử của mình thì sao có thể nói là nhìn trộm được ta.”
Con ngươi đen của hắn lẫn tia cười xấu xa, pha với vài lời nhắc nhở ngầm nào đó.
Xem ra hắn thật sự cũng không có một chút sức kháng cự đối với nàng, ở gần nàng, ngay cả cái cơ bản nhất là năng lực phân biệt cũng sẽ biến mất.
Dựa vào tu vi cùng sự sắc bén của hắn, hẳn là có thể thấy được nàng vờ ngủ mới đúng, nhưng mà... aiz... Gặp phải nàng, hắn nhất định sẽ bị bắt quả tang, nhưng hắn sẵn sàng cam chịu.
Bối Bối chớp chớp đôi mắt buồn ngủ còn có chút mộng mị, đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn.
Nhớ lại tối qua hắn xui khiến nàng đồng ý hôn sự, còn mang hình thức hôn lễ mà mình thích nhất nhất liệt kê ra hết với hắn, cuối cùng lại mơ mơ hồ hồ vỗ đùi lớn tiếng đồng ý ngày sau bọn họ bảy sẽ thành thân.
Ôi... Nàng đối với hắn một chút biện pháp cũng không có, luôn luôn bị bắt ăn sạch đến chết.
Nhìn ánh mắt rất ai oán của nàng, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn xẹt qua một chút giảo hoạt, bạc môi giơ lên một tia cười tà, hắn tiến sát vào môi anh đào của nàng, cố ý vô ý mà vuốt ve: “Nương tử thân ái, mặt trời sắp phơi đến tiểu P cổ[1] của nàng rồi, nàng còn định cứ như vậy mà ôm ta không rời giường sao?”
“A?” bây giờ Bối Bối mới phát hiện hai tay mình vẫn ôm thắt lưng hắn, nhìn vẻ mặt chế nhạo của hắn, nàng bĩu môi, hào phóng dứt khoát nhìn thẳng hắn.
“Ta cứ thích ôm chàng như thế, chàng dám không cho ta ôm?!” Nàng hung hăng liếc hắn.
“A... Nàng là nương tử của ta, nương tử ôm trượng phu là lẽ thường tình, nương tử thích ôm bao lâu thì ôm bao lâu, vi phu không dám có ý kiến.”
Ngữ khí hắn vô cùng dung túng, nghe vào trong tai tuy rằng thực ngọt ngào, nhưng lại nhịn không được hờn dỗi.
“Hừ! Rõ ràng là ta bị ủy khuất, mỗi lần bị chàng nói, thì thật giống như đều biến thành chàng mới là người ủy khuất.”
Cẩn thận ngẫm lại, thật giống như là mỗi lần đều như vậy, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn đều chiếm không được thế thượng phong, nàng hờn dỗi liếc hắn một cái, quyết định đẩy hắn ra, lại phát hiện cánh tay hắn vòng bên hông nàng ôm thật chặt, nhúc nhích cũng không thể.
“Sắc trời còn sớm, muốn đi đâu?” Hắn cố ý xấu xa siết nàng càng chặt, làm cho hai người không y phục càng thêm gần sát, cảm giác được nhịp đập từ tim của cả hai bên.
Mặt của Bối Bối cơ hồ đỏ tựa con tôm luộc, nàng cảm giác được khát vọng của hắn lại trỗi dậy.
“Hình như có người nào đó vừa mới nói mặt trời chiếu đến P cổ rồi!” Nàng thực không nể mặt nhắc nhở lời nói trước sau không đồng nhất của hắn.
“Ồ? Ai nói vậy, vì sao ta không nghe được, Ừm... Nhất định là nương tử còn chưa ngủ đủ nên nghe nhầm rồi, vì thân thể khỏe mạnh của nương tử, thật không thể thiếu ngủ được, chúng ta tiếp tục ngủ.”
Hắn ấn đầu nàng vào lòng, vờ như đã nhắm mắt lại, nhưng tay lại càng ngày càng không an phận.
“Cô Ngự Hàn, chúng ta... Chúng ta rời giường, phải ăn bữa sáng.” mặt của Bối Bối đỏ hồng, muốn tránh đi loại ái muội khiến mặt đỏ tim đập này.
Thấy bộ dáng nàng xấu hổ đến cả người đỏ bừng, Cô Ngự Hàn cười ha ha, xoay người đè lên nàng: “Tiểu Bối Bối, nàng đói bụng rồi à, có phải tối qua ta đã đem năng lượng của nàng đều tiêu hao hết hay không?”
Hắn nháy mắt xấu xa, độ cong hoàn mỹ trên bạc môi khiến nàng cơ hồ lóa mắt.
“Cô Ngự Hàn...” Bối Bối không hài lòng nhẹ nhàng đánh bờ vai của hắn một cái, dời người muốn né hắn.
Lại không đoán được càng thêm kích thích dục vọng của hắn, hắn cúi đầu thở gấp một chút, độ ấm cơ thể cấp tốc tăng cao.
“Tiểu Bối Bối, nàng đang câu dẫn ta!”
“Ta... Ta không có...” Bối Bối trừng lớn mắt hạnh, không thể tin được cảm giác của bản thân, hắn... Hắn tựa như càng thêm kích động.
Độ ấm của hai người làm cho bọn họ đồng thời cảm thấy miệng ráo lưỡi khô, nàng vô ý thức liếm liếm môi anh đào.
Con ngươi đen của hắn càng thêm sâu, chẳng lẽ nàng không biết động tác liếm bờ môi đối với hắn quả thực là lửa đổ thêm dầu sao.
Ai... Không cần phải nói, nàng khẳng định không biết hành động này đối với nam nhân mà nói là cú dụ hoặc chí mạng, không còn cách nào khác, sau khi thành thân, hắn sẽ dùng cả đời từ từ mà dạy nàng... cử chỉ gì sẽ làm nam nhân trở nên điên cuồng!
Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc[2] làm sao có thể khinh thường, a...
Cười tà tà, hắn đột nhiên phủ lên môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng cắn, hôn.
Một chút đau từ cánh môi lan ra, không đau nhức lắm, lại cảm thấy từng đợt tê dại lan tràn khắp mọi nơi trong cơ thể, Bối Bối bị động chấp nhận nụ hôn của hắn, trong lúc động tình, nàng thử chủ động hôn đáp trả hắn, lưỡi đinh hương quấn lấy lưỡi hắn...
Hắn thở gấp: “Tiểu Bối Bối, nàng sẽ bức ta điên mất.”
Thấp giọng rủa một tiếng, hắn không thể tiếp tục nhàn nhã cùng nàng âu yếm nữa, lửa nóng toàn thân hóa thành lực lượng, đánh về phía nàng.
Đệm giường bắt đầu lung lay, hỗn loạn lộn xộn, một buổi sáng thuộc về đôi tình nhân, cho dù bên ngoài gió sớm thổi lạnh, bên trong thì một dạng quyến rũ ấm áp.
...
Lúc nàng mở mắt lần nữa, mặt trời đã lên cao, bên trong vẫn còn có chút âm u, giúp nàng lúc mở mắt cũng sẽ không cảm thấy chói mắt.
Nhìn về phía rèm cửa sổ, lại buông xuống một tầng rèm có vẻ dày để chắn ánh sáng.
Nàng không khỏi cong lên khóe môi, sự chu đáo của Cô Ngự Hàn, nàng cảm nhận được.
Đưa tay đập đập vị trí trống bên cạnh, còn lưu lại hơi ấm, chứng minh hắn rời giường còn chưa lâu, không biết hắn hiện tại đang làm cái gì?
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, Cô Ngự Hàn vẫn một thân bạch y phiêu phiêu, tiêu sái anh tuấn, có lẽ là bên ngoài gió lớn, mái tóc đen của hắn có một số chỗ bị rối, vài sợi tóc dừng giữa trán, thêm vào vài phần biếng nhác, vài phần tà mị.
“Cô Ngự Hàn.” Bối Bối nhìn hắn lộ ra nụ cười.
Hắn đi tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo sủng nịch cười: “Sao thế, không ngủ à?”
Lắc đầu, lập tức cảm giác thân mình còn có chút rã rời, nàng nhịn không được thẹn thùng liếc hắn một cái: “Ta hình như biến thành con heo ngủ rồi.”
“Ta không ngại, bởi vì... Là ta quá mạnh mẽ!” Hắn ngồi vào bên giường, ôm cả người nàng vào lòng, con ngươi đen mỉm cười.
Bối Bối cựa quậy một chốc liền từ bỏ ý niệm rời khỏi lòng hắn.
Mặt nàng đỏ bừng, không biết nên nói cái gì, bên trong chăn nàng là hồng quả quả[3], mà hắn thì ăn mặc chỉnh tề, cảm giác có điểm kỳ quái, hơn nữa ánh mắt của hắn tuyệt không biết sửa, nam nhân này... chính là tà ác như vậy!
“Tiểu Bối Bối, ta lúc nào cũng tà ác như vậy, nàng ngay lần đầu tiên đến bên ta không phải đã biết rồi sao, ha...”
Hắn cười tủm tỉm nhìn đôi mắt kinh ngạc của nàng, nàng không biết nàng có một đôi mắt biết nói, chỉ cần lưu ý một chút, kỳ thật nàng suy nghĩ cái gì, thực dễ dàng để biết!
Bối Bối ngẩn người, hắn làm sao mà biết nàng suy nghĩ cái gì?
Hắn không giải thích nhiều đối với nghi hoặc trong đáy mắt nàng, chỉ là khoái trá giương môi: “A... nương tử yêu, mau chải chuốt lại một chút, hôm nay chúng ta phải làm một chút chuyện đặc biệt.”
Ngay sau đó hắn gọi cung nữ: “Giúp Bối Bối tiểu thư trang điểm cho tốt.”
“Vâng.”
Hắn buông nàng ra, hôn nhẹ ở môi nàng, sau đó dưới ánh mắt bối rối của nàng mỉm cười mà rời đi, có thể nói là lai khứ thông thông (thành ngữ - đến nhanh mà đi cũng nhanh).
__________
[1] P cổ:
cách
nói tế nhị của từ "mông", tiểu P cổ nghĩa là cái mông nhỏ
[2]Phu thê chi gian, khuê phòng chi nhạc:
những chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.
[3]Hồng quả quả:
diễn tả thân trần, đây là cách dùng của cư dân mạng TQ, thay cho các từ nói trực tiếp đã bị cấm.
/395
|