XÀ VƯƠNG TUYỂN HẬU

Chương 4 - Chương 372: Tình nồng

/395


Bối Bối cúi đầu nhìn bộ y phục hồng nhạt mới của mình, ngay cả đồ trang sức cũng là mới.

Sờ sờ cái nơ con bướm trên tóc, lại vuốt vuốt khuôn mặt đã đánh phấn tô son, nhìn người trong gương, môi hồng răng trắng, da thịt mềm mại, nõn nà, lông mày được kẻ hời hợt, tóc mây nhu lượng thuận hoạt.

Người trong gương nhìn sao cũng thấy giống con bướm hồng, hơn nữa là loại bướm rất lớn.

“Sao lại đem ta biến thành một con bướm hồng.” Nàng nhịn không được nói thầm.

Cung nữ gắn cây trâm bạc cuối cùng lên tóc mai của Bối Bối, sau đó lộ ra ánh mắt tán thưởng nhìn Bối Bối.

“Bối Bối tiểu thư, Người thật xinh đẹp, y sức (y phục và trang sức) mà Vương tặng Bối Bối tiểu thư quả thật tinh xảo độc đáo, đem những điểm đáng yêu của Bối Bối tiểu thư đều thể hiện ra hết. A... sắp đến giờ rồi, Bối Bối tiểu thư xin mời.”

Thấy bộ dáng cung nữ tựa hồ có chút gấp gáp, Bối Bối cảm thấy nghi hoặc: “Giờ gì sắp đến?”

“Vương đang đợi Bối Bối tiểu thư a.” Cung nữ vừa đi vừa nói, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, tựa hồ có chuyện gì vui.

Mới ra cửa Diễm cung, đập vào mắt đó là một biển lớn hoa hồng, những bông hoa kiều diễm ướt át dưới sự rọi sáng của tuyết quang lấp lánh từng hạt nước, chiết xạ ánh sáng bảy màu.

Bối Bối có chút há hốc mồm nhìn con đường sỏi đá dài thật dài đều được trang trí bởi hoa hồng.

“Cái này... Hoa hồng từ lúc nào mà nở nhiều như vậy trong mùa tuyết này a?” Cuối cùng nàng cũng tìm được giọng nói của mình, trong lòng loáng thoáng đã có đáp án.

Chẳng lẽ hắn thật sự...

Tim nàng bắt đầu đập nhanh, bước chân cũng trở nên nhanh hơn: “Cô Ngự Hàn ở đâu?”

Cung nữ dẫn Bối Bối đến trước con đường hoa hồng mới dừng bước chân, mỉm cười nói: “Chỉ cần Bối Bối tiểu thư đi dọc theo con đường này, là có thể nhìn thấy Vương.”

...

Dọc đường đi, mùi thơm nhẹ của hoa xông vào mũi, thấm tận sâu bên trong.

Con đường sỏi đá ngày càng ngoằn nghoèo, thẳng hướng nơi thâm u của cung điện, đi càng xa, nàng phát hiện vết chân ngày càng ít, mùi thơm của hoa lại ngày càng rõ ràng.

Không bao lâu, trước mắt nàng xuất hiện một mảng rừng thông lớn, từng cây từng cây cao thẳng san sát nhau trên tuyết, tuyết trắng thuần khiết, không khí tươi mát, rừng thông sinh khí bừng bừng...

Không thể phủ nhận, mảng rừng thông thanh tịnh này, thoáng cái khiến tâm tình của nàng cũng trở nên tràn đầy sức sống.

“Kỳ quái, vì sao ta chưa bao giờ biết trong cung còn có một nơi thanh tịnh dễ chịu như vậy?”

Nàng tò mò bước lên phiến tuyết, vòng qua từng cây thông, ngoại trừ gió tuyết nhàn nhạt quanh đây, chính là sự yên tĩnh.

Đi hồi lâu, không nhìn thấy người muốn gặp, nàng dừng bước chân, ở tại chỗ xoay người nhìn xung quanh, cảm thấy mình tựa hồ đã lâm vào rừng thông mê cung rồi.

Lại một trận gió thổi qua, phất lên dải vải tơ trên búi tóc nàng, lướt qua mặt, tạo nên một lớp hồng nhạt trên gò má trắng nõn của nàng.

Nhìn một hồi lâu, vẫn là không thấy bóng những người khác, nàng nhịn không được nhẹ gọi: “Cô Ngự Hàn, chàng ở đâu? Mau ra đây.”

Ngừng kêu to, im lặng một chút, không ai đáp lại nàng.

Bối Bối đảo con ngươi, giả vờ run run cơ thể, hai tay vòng quanh mình, sau đó tiếp tục hô: “Cô Ngự Hàn, chàng làm gì gọi ta tới nơi này thổi gió, lạnh quá nha, ta không đùa với chàng bữa, lạnh, quá,!”

Giọng nói bất mãn của nàng vừa ra, bầu trời bỗng nổi tuyết.

“Không thể nào? Thật sự để ta lạnh a!” Bối Bối ngẩng đầu, ủ rũ nhìn từng bông tuyết trắng rơi từ trên không.

Nàng còn chưa bắt đầu hưởng thụ màn cầu hôn lãng mạn a, sao có thể thật sự có tuyết rơi!

Bực mình đưa tay bắt lấy một đóa bông tuyết, vừa định nắm quyền đầu lại phá hoại một chút, lại phát hiện vật trên tay cư nhiên không phải bông tuyết.

Nhìn kỹ, nàng kinh hô: “Hoa mai?”

Nàng lại ngẩng đầu, nhìn những cánh hoa trắng không ngừng tung xuống, bay lượn đầy trời, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn.

“Oa! Đẹp quá...” Nàng không thể không lên tiếng tán thưởng, vui vẻ chạy trên tuyết, cao hứng mà xoay tròn.

Vài cánh hoa trắng muốt rơi trên tóc mai của nàng, tăng thêm vẻ mềm mại, cùng da thịt phấn hồng của nàng tương hổ bù trừ lẫn nhau, tựa như một tinh linh trên đất tuyết.

Bỗng nhiên, nàng một lúc sơ sẩy, bước chân đang xoay tròn lâm vào một khối thông trên tuyết, nàng thoáng lảo đảo.

“Oa a!”

Căn bản hay tay đang múa may nhưng giờ phút này như người sắp chết đuối không ngừng vơ lấy không khí, kêu than liên tục.

Kỳ này thảm rồi, vui quá hóa buồn!

Mắt thấy mặt mình sắp đập trên tuyết, nàng theo bản năng kêu thét chói tai: “Cô Ngự Hàn, cứu mạng a!”

Ngay tại lúc khuôn mặt cách tuyết một khoảng cách gần như là không, tư thế ngã xuống của nàng tức thì ngừng lại.

Cảm giác được bên hông không ngừng truyền đến luồng khí ấm áp, hơi thở nam tính quen thuộc từ gáy truyền lại, Bối Bối rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Há há, nguy hiểm thật, Cô Ngự Hàn, mau kéo ta lên a.” Mặt nàng đối diện với tuyết mà nói chuyện.

“Chậc chậc, thật đúng là không ngốc nghếch một cách bình thường, thời khắc tốt đẹp như vậy cư nhiên lại té ngã, xem ra là trời sinh không có số hưởng thụ lãng mạn rồi.” Tiếng nói trêu tức ở bên vành tai nàng vang lên, ẩn ẩn mang theo giễu cợt.

Bối Bối phồng hai má, trong lúc lơ đãng mà chạm đến tuyết, cảm giác lạnh như băng lập tức thấm nhập da thịt, lần này nàng là run thật sự.

“Cô Ngự Hàn, chàng còn ở đó mà nói lời châm chọc! mau kéo ta lên đi, lạnh quá!”

Một tiếng thở dài bất lực lại vang lên bên tai, khoảng cách càng thêm gần, gần đến nỗi dán lên tai nàng.

“Tiểu Bối Bối, thật đáng tiếc nói cho nàng biết, màn cầu hôn lãng mạn này bị cú ngã của nàng làm hỏng hết rồi”

Cánh tay hắn thoáng dùng lực, liền kéo nàng lên, rơi vào bộ ngực ấm áp của hắn.

Ánh mắt không dấu vết đánh giá một phen trang phục của nàng, sự hài lòng xẹt qua đáy mắt.

Sau khi Bối Bối đứng vững, rất nhanh ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Sao có thể hỏng hết được, ta mặc kệ, chàng phải tiếp tục, màn hoa vừa rồi thật đẹp, chàng làm như thế nào, nơi này căn bản là không có hoa mai nở, hơn nữa ta cũng không có nhìn thấy người của chàng ở đâu... Á?”

Nhìn hắn ngay trước mắt dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất, Bối Bối ngây ngốc mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mỉm cười từ từ biến mất ngay trước mặt...

Rất nhanh, nàng liền phản ứng, đưa tay về trước ôm, lại chỉ ôm được không khí, hắn thật sự không còn ở đó nữa!

/395

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status