Đã bốn năm trôi qua kể từ khi còn là một học sinh phổ thông. Một vật có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Lãm nhìn khung cảnh quê mình và khung cảnh nơi Cần Thơ có một điều khác biệt. Cảnh vật quê Lãm nhìn rất hoang sơ và thiếu bóng con người. Bây giờ Lãm đã là một người chính chắn hơn và cao lớn hơn. Khuôn mặt đẹp trai đã hiện rõ và giống cha mình hơn. Phần Linh bây giờ mới trở thành một cô gái xinh đẹp. Linh có mái tóc dài mượt tạo nên một phong thái thuỳ mị và nết na. Mọi người nói rằng đôi bạn rất xứng đôi. Cả hai đều học giỏi và thân thiết nhất. Những người không hay biết thường gọi họ là hai anh em vì đi đâu cũng có nhau.
Năm nay là năm cuối của cấp đại học rồi. Những kiến thức về quản trị cũng đã thấm dần vào đầu Lãm và Linh. Thời gian học đại học đối với Lãm không khó khăn lắm mặc dù một người bình thường không tài nào làm được. Vì hoàn cảnh gia đình mà Lãm không thể học mãi được. Lãm phải chạy đôn chạy đáo lo cho việc kiến tiền đóng học phí, tiền trọ, tiền điện nước … điều kì lạ là Lãm còn dành dụm được để mà hỗ trợ cho Linh học thêm môn Anh Văn và tin học văn phòng. Lãm không hề than về điều gì cả. Lãm không nói rằng mình sống cực khổ hay không thể chịu đựng được cảnh ở xa quê. Lãm thường tâm sự với Linh:
- Linh, anh Lãm nhất quyết làm thật giỏi để lo lắng cho gia dình em và chúng ta sau này. Hãy tin nhé! Lời hứa của đàn ông không phải là cho qua lo đâu.
Linh chỉ nhìn người bạn cực khổ mà không nói lời nào. Linh nhìn lên bầu trời phía xa, nơi tương lai của hai người đang từng bước đến gần. Linh tin tưởng Lãm nhiều hơn cả bản thân mình. Linh đã chứng kiến Lãm buôn bán cho một cửa hàng vật liệu xây dựng. Bây giờ qua Cần Thơ mà Lãm còn phải chạy tới chạy lui để kinh doanh máy tính cho một Công Ty Phát Triển Phần Cứng Và Phần Mềm Vi Tính. Lãm tự lo cho mình và còn lo cho cả Linh nữa. Linh không biết lấy gì để cám ơn Lãm nữa. Lãm nhìn Linh cười híp mắt:
- Chúng ta học để có kiến thức, làm để thực hành những kiến thức đó. Linh đã thực hành rồi mà Linh không biết sao. Khi rời khỏi nhà sống nơi này là Linh đang rèn luyện đó. Linh nhớ lần đầu tiên chúng mình qua đây học không? Khi ấy đường đi chúng ta còn quên nói gì việc học. Còn giờ đây thì sao? Có phải muốn đi đâu là đi hay không?
Linh nhìn Lãm và nhìn về phía tây. Nơi có đàn cò đang bay về tổ. Linh thì thầm:
- Ước gì mình có thể có đôi cánh để bay về quê há. Về để thăm cha mẹ.
Lãm chỉ vào trán Linh:
- Trời ạ! Linh quên mất Linh chỉ mới về quê hai tháng trước sao. Lúc đó Lãm ở đây có một mình vậy mà …. Tiếu thật!
Linh bĩu môi:
- Ngươi ta làm bộ cũng không được sao. Em chỉ tưởng tượng mình xa nhà lâu thật lâu để nhớ chứ có gì mà dỡ. Anh Lãm dỡ thì có.
Lãm cười chọc quê:
- Dỡ vậy mà có người để ý tui đó!
- Sạo! Dân Trà Vinh gì mà nổ quá!
Cả hai cùng cười thật sảng khoái. Lãm cười kha khá ra vẻ điểu cho Linh vui và tạo cho không khí nhộn nhịp. Cuộc sống cứ chen đẩy mà Lãm và Linh vẫn hồn nhiên vui vẻ và chăm học. Đó là điều ai cũng có thể tạo được khi chúng ta nhìn theo hướng lạc quan và cho chuyện gì cũng dễ dàng hơn để vượt qua khó khăn phía trước. Đó là một câu nói của Lãm hòng cổ vũ bản thân và khuyến khích bản thân không nên nản lòng trước những cái gọi là không thể.
Bước vào năm cuối. Nhà trường tổ chức cuộc thực tập cho những sinh viện ngành quản trị. Nhà trường đưa ra phương án này dùng để tạo cơ hội trực tiếp cho sinh viên lấy thực tế làm kinh nghiêm. Bên cạnh đó ngành quản trị còn ít người quan tâm nên nhà trường tạo một sự hứng thú cho khoá này và kéo theo các khoá kế tiếp. Đây là một tin vui cho các sinh viên ngành quản trị và là một cơ hội để đi tham quan nơi khác.
Ban quản trị nhà trường đưa ra nhiều địa điểm để sinh viên tự chọn lấy một vùng làm nơi đến. Một lớp chia ra nhiều nhóm và có thể nhóm lớp này gia nhập vào nhóm lớp khác cũng không sao. Vì nhà trường rất chú trọng đến việc trao dồi sự hiểu biết lẫn nhau giữa các lớp và các bạn sinh viên. Lãm và Linh chọn vùng duyên hải là đích đến để biết hải sản có giá trị thực như thế nào. Một điều quan trọng nữa là vùng duyên hải cũng là một trong những ước mơ của hai người. Một ước mơ được tắm biển và chơi trò xây nhà trên bãi cát. Trò hai đứa thường chơi khi còn bé. Nhưng lúc ấy chỉ là dùng bùn đất để xây nên không có cảm giác thật.
Tuyến xe buýt đi từ Cần Thơ đến Trà Vinh và phải đi thêm một tuyến đến duyên hải mới đến điểm đến. Họ xuất phát từ buổi sáng đến gần trưa mới đến nơi. Dọc những con đường Lãm nhìn thấy có nhiều cảnh vật hoang sơ giống như nơi mình sống. Ở nơi Lãm sinh sống từ nhỏ chỉ là ruộng lúa và những cây dừa cao lớn dọc bên bờ ruộng. Phải mất chừng mười mấy phút mới đến được chợ. Do đó khi nhìn cảnh vật mà Lãm không sao nói ra lời. Bên đường có đoạn chỉ là những hàng tre chen chít nhau mà sinh sôi. Chỉ toàn là những nhành tre gai tua tủa.
Trong chuyến đi này, Lãm và Linh sẽ ở trọ hai tuần gần Công Ty Chế Biến Thủy Hải Sản. Nhà trường đài thọ chỗ ở còn về ăn uống thì tự túc. Mặc dù vậy mà hầu hết sinh viên đều tham gia. Đa số sinh viên chọn những địa điểm xa để thực tập. Một số ít vì cha mẹ khó nên phải thực tập tại những cơ sở gần nhà.
Trong số đó có một anh chàng lí lắc và thích tán tỉnh con gái. Hắn ta bắt tay Lãm và ra vẻ giới thiệu:
- Mình là Cao Long, xin chào bạn, rất vui được làm quen với cô bạn gái ngồi kế bạn.
Lãm nghiêm nghị:
- Sao phải làm quen với cô bạn gái mà không phải là anh chàng hả bạn.
Hắn ta tỏ ra đết cần:
- Bọn con trai thường khó ưa lắm. Tụi nó ghen tị với mình về biệt tài chọc gái nên ghét mình lắm.
Lãm gật đầu:
- Ừ! Đúng rồi. Lỡ khi bạn chọc bạn gái của người khác thì sau. Khi đó thì hơi khó xử đấy!
ao Long tỏ ra tự hào:
- Trời ! đáng lẹ họ phải tự hào về bạn gái mình mới đúng. Bởi vì người được chọc thường là dễ thương và dễ gần gũi. Chứ nếu khó tính thì cô ta đánh thì sao?
Anh chàng cười híp mắt rất thân mật. Linh ngồi gần cũng tỏ ra thích anh chàng Cao Long này. Một anh chàng vui tính và rất hoà đồng. Một cô gái ngồi gần Cao Long nhìn hắn và liếc mắt:
- Sao không thấy người ta chọc tui cà! Hay chê tui đây!
Cao Long ra vẻ tiếu:
- Chọc làm gì khi người ta để ý tui đây!
Nghe câu nói đó làm những bạn khác bật cười. Ngay cả bác tài cũng cười khặc khặc khen anh chàng diễn trò hay quá.
Khi đến nhà trọ. Các bạn đều được sắp xếp chỗ của mình. Cả thảy phòng trọ có chín phòng. Mỗi phòng chia làm bốn sinh viên trọ. Nhưng còn dư đến ba phòng vì chỉ có hai mươi mấy sinh viên đăng kí vùng duyên hải. Lãm ở phòng đối diện với Linh vì họ đã tính trước như thế sẽ tiện gặp mặt và trao đổi kinh nghiệm. Còn anh chàng Cao Long được bố trí ở cạnh phòng Lãm. Anh ta có vẻ rất thích Lãm vì thấy Lãm ít nói và nghiêm nghị. Một điển hình cho Cao Long ngưỡng mộ.
Ngày hôm sau thì anh Thái Anh, một người hướng dẫn sinh viên việc thực tập môn quản trị. Anh vốn là sinh viên trường đại học Cần Thơ nên có dịp giúp đỡ sinh viên trường mình vì anh làm trong công ty này. Do các sinh viên có giấy giới thiệu nên để vào công ty cũng dễ dàng hơn. Tại đây Lãm và Linh được thấy tận mắt quá trình sản xuất tôm và hải sản khác khiến tầm nhìn trở nên rõ và thực tế hơn. Lãm và Linh trực tiếp tham gia vào công đoạn trong quá trình chế biến tôm thành sản phẩm tung ra thị trường. Đại đa số là dùng để xuất khẩu, một số ít thì chuyển đến thành phố để tiêu thụ. Nhưng công ty này tập trung vào ngoại tệ nước ngoài nên xuất khẩu là mục tiêu hàng đầu. Lãm và các bạn thấy môi trường làm việc của những công nhân rất tích cực. Họ làm việc rất tập trung và ít thấy buông tay ra khỏi những con tôm lột. Họ quan sát cách kinh doanh và các công đoạn sản xuất tôm để ghi chép lại. Có khi đó sẽ là một bài luận cuối cùng của họ cũng không chừng.
Ngày thứ hai trôi qua. Sáng ngày thứ ba. Các bạn Lãm bèn hợp mặt và cùng nhau đến bãi biển để tắm. Đây là một mục tiêu gần như là chính của các bạn. Lãm hỏi Linh:
- Em nghỉ thực tập một ngày, dám không?
Linh đưa mặt lên ra vẻ hống hách:
- Dám chứ sao không? Chỉ sợ anh thôi.
Lãm nhìn về phía sóng biển mà nhắm mắt lại để tận hưởng luồng gió mát, một luồng gió ít thấy ở nơi Lãm và Linh. Cơn sóng mạnh hơn rất nhiều so với sóng của con Sông Cái quê nhà. Các bạn đều nhốn nhào thay quần áo để tắm biển, cả Lãm và Linh cũng tham gia cho vui. Bởi vì họ không muốn xa rời đội nhóm. Một đều hết sức quan trọng khi đi chơi chung đó là nếu đi cùng thì chỉ nên nghĩ cùng vui và cùng chơi. Không được đi với người ngoài, như thế không có sự đoàn kết của sinh viên. Sinh viên luôn nghĩ tới đều chung, sinh viên luôn nghĩ tới những đều thiện để cho các lớp sau noi theo.
Anh chàng Cao Long thuê một cái phao cao su thật lớn và ra tít xa ngoài biển. Còn Lãm và Linh thì ngồi trên bờ xây nhà. Linh cười thích thú:
- Anh Lãm xây nhà xấu hơn em. Nhà anh xây giống chuồng heo nhiều hơn giống nhà.
Lãm gãi đầu ra vẻ lúng túng:
- Ha… anh xây đâu có đẹp. Nếu anh xây đẹp rồi thì em đâu có dịp nổ như thế!
Cả hai cùng cười trông thật dễ thương. Chàng nhìn ra ngoài khơi thì thấy anh chàng Cao Long đang vẩy tay chào. Anh cũng chào lại và thích thú vì có anh chàng vui tính đi cùng. Cao Long góp vui khiến cuộc đi chơi càng có ý nghĩa. Bỗng Cao Long vẫy tay kêu cứu. Cái phao đã đi hơi xa so với tầm tay của Cao Long. Lãm thấy thế liền chạy thẳng ra ngoài cơn sóng và bơi thật nhanh về phía Cao Long. Mặc cho cơn sóng đang dồn dập Lãm vào bờ, Lãm vẫn ra sức bơi. Lãm bơi rất khoẻ như rất thạo với chuyện này. Lãm chộp lấy cái phao và bơi nhanh về phía Cao Long. Cũng may Cao Long không hoảng sợ nên không có giẫy giụa nhiều. Nếu không thì đã bị chìm từ lâu. Cao Long thở hổn hển nhìn Lãm mà mừng rỡ. Cao Long nói:
- Oa! Chút xíu nữa chết rồi. May nhờ có Lãm, thank you very much!
Lãm khiều vai anh chàng liều mạng:
- Bộ Long không biết bơi hả?
Cao Long lắc đầu làm mọi người hết hồn. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nguy to. Nguy cho nhà trường và nguy cho tất cả chúng ta có mặt ở đây rồi. Lãm cóc đầu Cao Long:
- Mai mốt đừng liều mạng như thế nữa nhe, vua mạo hiểm!
Mọi người cười rần rần cả lên. Cao Long nhìn Lãm ngưỡng mộ thật sự. Cao Long chỉ cười bản thân và khâm phục Lãm hết mình. Sau một lúc các bạn lại giải tán để tắm biển tiếp. Anh chàng Cao Long vui mừng hét lên:
- Cứ chơi thoả mái, có cao thủ bơi lội ở đây thì không có chuyện gì đâu! Các bạn ơi! Các bạn thấy anh chàng Lãm của mình đẹp trai không? Nếu có thì vỗ tay nào?
Tất cả đều vỗ tay hoan hô anh chàng Lãm đẹp trai. Linh từ xa nhìn thấy mà cười thầm. Linh không ngờ anh chàng Lãm của mình lại có bản lĩnh đến thế. Linh thầm nghĩ:
- Lúc còn nhỏ anh Lãm chỉ bơi ngoài Sông Cái với mình vậy mà anh bơi giỏi quá. Còn mình thì …
Vừa nói đến đây Lãm nhìn Linh khiến Linh không sao nghĩ ngợi gì. Lãm cầm một nắm cát biển đi lại gần Linh. Lãm chầm chậm vẽ lên một trái tim nhỏ nhắn lên bàn tay của Linh và khẽ nói:
- Em thấy trái tim này giống anh không?
Linh không nói gì vội lấy một nắm cát trên mặt đất và ném ra ngoài biển. Nắm cát ấy hoà vào cơn sóng và nước biển. Linh nói:
- Cát không thể tạo ra một trái tim giống anh được. Nhưng nó có thể tạo nên một kỷ niệm đẹp. Kỷ niệm này sẽ tồn tại mãi….
Bỗng có một nắm cát bay về phía Lãm. Cao Long hô to:
- Cát vẫn là cát thôi!
Thì ra anh chàng nhiều chuyện Cao Long đang nghe lén Lãm và Linh nói chuyện. Hắn ta đúng là phá thật sự. Lãm vội chạy lại Cao Long và cùng các bạn khác đùa giỡn để tránh họ nói Lãm chỉ có một người bạn thì khốn.
Linh vởn vơ nhặt những vỏ óc để về nhà làm kỷ niệm. Những vỏ óc từ ngoài biển dạt vào thì ít mà đa số do con người ta ăn rồi thải vào biển. Đến cuối cùng nó vẫn trôi vào bờ. Đó là những chuyện lạ mà ta thường gặp hằng ngày. Linh cuối xuống nhặt một mẫu vỏ óc. Có bàn chân đạp lên nó. Một nhóm thanh niên khác cũng đang tắm biển. Trong có vẻ họ cũng là sinh viên trường nào đó. Bọn họ thấy Linh xinh đẹp nên giở trò tán tỉnh. Cao Long từ xa thấy vội ra dấu cho Lãm hay. Lãm ra dấu cho Cao Long chuẩn bị hành động. Cao Long liền chạy đến nơi để y phuc của mình và rút ra một sợi dây nịch rồi đến gần Linh. Lãm nói:
- Mấy anh làm thế là không được. Nếu có chọc phá thì hãy cùng bạn các người mà quậy. Ở đây không hoan nghênh những hành động này.
Bọn họ gồm năm người. Họ tỏ ra rất du côn. Họ nhìn thấy bạn bè Lãm đến mười mấy người. Trong đó con gái thì năm người nên cũng không dám hành đông. Bọn chúng thấy trên tay Cao Long cầm một sợi dây nịch ngỡ rằng không phải tay vừa bèn rút lui. Bọn chúng hù doạ:
- Tụi mầy hãy coi chừng đó!
Lãm nhìn Long giựt mình. Cô bạn thường chọc phá Cao Long lên tiếng:
- Chẳng ngờ anh chàng vui tính này cũng có bản lĩnh. Khá! Xứng là người yêu của tui.
Nghe nói thế Cao Long ẹ ra vẻ muốn nôn khi nghe lời nói tiếu của cô gái này. Khi xảy ra chuyện này, các bạn sợ có chuyện nên rút lui về. Cao Long ra ý kiến:
- Hay là tụi mình mua óc và ghẹ về đi Sài Gòn chơi.
- Hả!
Tụi bạn nghe thế liền tỏ ra không hiểu. Cao Long nói:
- Trời! Uống bia Sài Gòn đó! Đúng là dân trí thức. Chuyện nhậu nhẹt làm sao biết được.
Một anh chàng khác vội chen ngang:
- Thôi đừng có nổ. Tụi tui chỉ biết uống bia chính là “Luyện Sơ Gan Thần Chưởng” thôi.
Lại thêm một biệt ngữ về nhậu nhẹt nữa. Đúng là những người trong nghề mới rành vụ này. Dù sao ý kiến của Cao Long cũng hay. Vả lại lúc này trở về cũng không làm gì. Thôi thì đành luyện công vậy.
Các bạn đều đồng ý vào trận đấu sống chết này. Linh thỏ thẻ bên tai Lãm:
- Chẳng biết khi “luyện công” xong rồi làm sao mới có can đảm đối đầu với những chuyện này mai đây.
Cao Long phất tay:
- Yên tâm đi chị Lãm. Tụi em đây chắc chắn sẽ không sớm tỉnh lại đâu. Đã nhậu thì nhậu tới luôn. Sau đó thì tính sau.
Lãm kí đầu Cao Long:
- Thôi, mua nước ngọt uống được rồi cần gì phải đi Sài Gòn làm gì.
Bọn con gái nghe thấy thế cũng thích. Nhưng cuối cùng thì Cao Long đưa tay lên trời:
- Con trai phải nhậu, nếu không thì là một con rùa rút đầu. Con gái thì ngoại lệ cho uống nước ngọt. Nếu cô nào muốn tham gia thì cứ đăng kí tham dự. Lệ phí là một trăm ngàn đồng.
Nghe nói thế bọn con gái lấy làm thích chí bèn nghe theo sự xếp đặt của anh chàng vua mạo hiểm này. Mới xảy ra một tai nạn mà mặt mày tỉnh bơ đúng là người mạnh mẽ. Lãm nhìn Cao Long mà tỏ ra thích thích. Các bạn Lãm cũng thế, họ thấy Cao Long vui tính và thích chọc gái nên cũng phục một phần nào. Còn chuyện tán gái thì không ai thích cho lắm.
Bước sang ngày thứ sáu. Ngày trời mưa không dứt. Một cơn mưa lớn đổ ào xuống làm không khí trở nên lạnh hơn. Ngoài trời những hạt mưa to rơi lách tách thật lớn tạo một cảm giác thật sảng khoái. Bên phòng Cao Long tiếng hát của hắn vang dội thật êm tai, hắn hát đúng là có khiếu nên không ai ngăn cản làm gì. Hát xong Cao Long cầm áo quần ra phòng tắm rồi quay trở về. Lúc này cũng khoảng bốn giờ rữa chiều rồi. Mọi người trong phòng lãm say mê viết văn, viết một số bài luận về quản lý khâu chế biến và khâu kỹ thuật. Cao Long chỉ cậm cuội vẽ hình môt cô gái nào đó. Một lúc sau có một cô bạn Hoa đầu ướt lem chạy sang phòng Cao Long và lớn tiếng quát. Tiếng cô bạn này lớn nên làm các bạn phòng Lãm tò mò qua xem. Cô nói:
- Cao Long! Vừa rồi bạn có ra ngoài không?
Cao Long lắc đầu. Nghĩ ngợi một hồi lâu thì gật đầu. Long nói:
- Ờ! Hồi nãy có ra ngoài để quần áo định tắm nhưng để một lúc trời tạnh mưa rồi tắm sau. Có gì không?
Cao Long vừa cười vừa trả lời trong khi mặt Hoa đỏ hoe không tỏ ra đùa giỡ tí nào. Cô bạn Hoa vội chạy về phòng mình và khóc lóc. Họ chẳng biết có chuyện gì xảy ra nên hiếu kì tò mò. Nhờ Linh đến an ủi Hoa nên cô bình tĩnh trở lại. Hoa thì thầm với Linh:
- Hồi nãy khi em đang tắm thì có một cái đầu ló vào. Em thấy rất giống với khuôn mặt đầu đinh của Cao Long nên em nghi ngờ Cao Long nhìn trộm em tắm.
- Trời!
Linh bèn chạy vào phòng Lãm và nói cho lãm nghe để tìm cách giải vây. Nếu không thì nguy hiểm cho Cao Long rồi. Vả lại lời nói của Hoa không có gì là gian dối. Sau khi nghe Linh nói xong, Lãm bèn chạy sang phòng Cao Long để nói chuyện. Lúc này thì chuyện của Hoa đã lan rộng khắp phòng trọ. Mọi người nhìn Cao Long với cách nhìn khác vì anh chàng thích chọc gái thì có khả năng là kẻ ác cũng nên. Một người nghi ngờ Cao Long nên tỏ ra quan tâm đến việc hỏi thăm tin tức. Họ chỉ tập truung nói:
- Khi ấy Long đang làm gì?
Long cười:
- Lúc ấy mình đang vẽ tranh, có mấy bạn nhìn thấy mình mà.
Những người khác đều lắc đầu không nói rằng Long có mặt trong phòng. Họ bắt đầu nghi ngờ Long hơn. Lúc này Lãm mới từ phòng mình qua. Lãm nhìn mặt Cao Long bắt đầu đỏ lên. Dường như Long rất tức giận về chuyện này. Lãm bèn dẫn các bạn đến căn phòng mà Hoa đã tắm để tìm hiểu và giải vây cho anh chàng Long tội nghiệp này. Lãm nói:
- Nhìn ngay thì biết căn phòng hở từ bên ngoài. Vậy hắn là người bên ngoài, có phải không mấy bạn?
Lãm không nói nữa. Lãm cảm thấy tức giận thay cho Cao Long vì những người bạn cùng phòng. Là bạn mà không hiểu ý bạn mình nói gì và những việc xảy ra không bình tĩnh suy nghĩ kỹ. Lãm dẫn mọi người ra bên ngoài để xem có gì đáng nói không. Khi bước ra sau nhà, các bạn mới nhận ra còn có một vách tường bao xung quanh nhằm chống trộm và chia ranh giới đất đai. Mọi người đều thấy dấu chân của ai đó. Một dấu chân còn mới vì cơn mưa hồi chiều. Khi thấy dấu chân các bạn mới không còn nghi ngờ Long nữa. Họ vỗ vai Long xin lỗi vì nghi oan cho người bạn tốt. Sau đó Lãm dẫn Cao Long đến phòng Hoa để giải thích. Lúc này Lãm đã khẳng định được không phải là Cao Long làm nên không nhân nhượng gì. Mặc dù Hoa vẫn cố chấp khẳng định:
- Mấy người làm gì mấy người biết! Mấy người làm gì mấy người biết!
Hoa chỉ lập lại một câu nói thuộc lòng cố tình làm khó cho Lãm. Lãm từ tốn:
- Bạn Hoa nói thế thì chẳng khác nào cố tình vu khống rồi. Lãm biết phản xạ con người kì lạ lắm. Lúc mà Hoa phát hiện ra người đó, Hoa đã chạy qua phòng người mình nghi ngờ liền phải không? Khi đó Hoa thấy gì?
Hoa không nói gì chỉ lặng thinh và khóc khút khít. Hoa tỏ ra xấu hổ vì chuyện này xảy ra với mình. Lãm nói tiếp:
- Khi đó trời mưa, vậy Hoa có thấy người Cao Long ướt lem gì không? Nếu không có thì trời mưa bên ngoài chỉ là giả tạo hay sao. À! Chân Long có dính bùn đất gì không? Theo như mình và các bạn biết thì có dấu chân từ bên ngoài. Và lúc đó chắc chắn Hoa cũng biết hắn là người ngoài mà, phải không?
Hoa nghe Lãm nói bèn khóc to hơn nữa. Lãm vịnh vai Cao Long nói:
- Cao Long hãy thông cảm cho Hoa đi, hãy cám ơn trời mưa đi nhé! Chính nhờ trời mưa mà Long không còn bị nghi ngờ nữa.
Long không nói gì nữa. Chính Cao Long cũng phải khóc ấm ức vì chuyện bạn Hoa. Chính bản thân Long buồn vì bạn bè không tin tưởng lẫn nhau. Rồi Long chợt nhớ tới hành động thường ngày của mình. Hành động chọc gái đã khiến những điều xấu đều do Long lãnh trọn. Cao Long nhìn Hoa cười và về phòng mình. Long không ngờ mình chính là một loại người xấu trong số những người xấu. Mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng đối với Cao Long. Long về phòng mình lặng lẽ nằm ngủ, Long cho rằng ngủ xong sẽ quên đi chuyện này.
Tuần đầu tiên của những ngày thực tập trôi qua. Hôm nay các bạn Lãm đã đi đến công ty để thực tập. Chỉ riêng Linh, Cao Long và Lãm tự tạo một nhóm để đi đến những công ty khác. Lãm xin vào một cửa hàng vật liêu xây dựng lớn để học hỏi kinh nghiệm. Khi đưa thẻ sinh viên cho người chủ xem thì họ tin và cho các bạn tham quan. Các bạn đi một vòng xem cửa hàng hoạt động như thế nào và quan sát tình hình kinh doanh của họ. Cửa hảng này so với nơi làm củ của Lãm thì lớn hơn rất nhiều. Họ có đến năm chiếc xe Ben và hai chiếc Xà Lan thật lớn dùng vận chuyển đường thuỷ. Đi được một hồi thì Lãm dừng chân trong phòng hành chính của cửa hàng. Nơi quản lý công chuyện làm ăn của nơi này. Ông chủ đang đứng quơ tay múa chân và la mắng một anh chàng lớn hơn Lãm:
- Anh làm việc gì thế! Sổ sách mà ghi lung tung không ngăn nấp gì cả. Tôi mua cho anh Cái máy vi tính để anh quản lý vật liệu theo cách tiện gọn vậy mà anh lại làm thế này.
Ông chủ chê anh chàng làm việc không có trách nhiệm. Ông ta rất thích vi tính nên mua một cái xịn dùng để làm việc. Ông thường thấy những người làm ăn thường dựa vào nó. Nên Ông làm theo nhưng chẳng ai biết sử dụng rành rẽ. Lãm tiến lại gần và nghiên cứu cách quản lý của cửa hàng. Lãm nhìn ông chủ và cười:
- Để cám ơn ông cho chúng con đến đây học kinh nghiệm, con viết một thẻ kho cho ông. Con nghĩ anh này sẽ biết cách nhập dữ liệu mà.
Ông chủ gật đầu. Lãm liền cầm quyển sổ bảo kho của cửa hàng rồi dùng chương trình Excel viết một chương trình quản lý vật liệu. Nó đơn giản không ngờ. Sau nửa tiếng. Lãm viết xong rồi nhìn anh và nói:
- Anh chỉ cần nhập số liệu vào là được. Công thức em đã viết rồi. Nhưng anh chỉ cần chú ý việc nhập xuất là được. Còn lại là tuỳ vào anh mà thôi.
Ông chủ ngạc nhiên khi Lãm lại biết cách tính cho việc làm của mình. Lãm không do dự:
- Lúc trước con có quản lý qua rồi. Nhưng cửa hàng đó không lớn bằng ở đây.
Ông chủ gật đầu khen Lãm và cười khoái chí:
- Khà khà…. Nếu con có ở đây thì công việc của chú làm đơn giản hơn rồi.
Lãm gật đầu rồi ra hiệu cho hai bạn đi về. Linh nhìn Lãm có phong thái thật giống một ông chủ và mừng thầm. Còn anh chàng Cao Long thì khoái trí:
- Nếu sau này có dịp gặp lại anh Lãm thì hay biết mấy!
Cao Long nhìn Lãm ngưỡng mộ và kính phục. Cao Long đã gặp Lãm trong trường hợp Long chọc bạn gái của Lãm. Mà Lãm lại giúp Long nhiều việc. Long không biết nói lời nào chỉ còn cách kêu Lãm bằng anh một cách nể phục.
Các bạn ra về và cười vui vì những chuyện đã xảy ra. Tất cả như muốn nói lên trong việc học cũng có những cái rất đáng để nhớ và có những kỷ niệm khó mà quên được. Lãm nhìn khuôn mặt rạng ngời của Linh và hạnh phúc. Lãm không mong muốn gì hơn ngoài những điều tốt đẹp đang diễn ra. Lãm cười thầm một mình. Những ngày kế tiếp cũng trôi qua nhanh. Chuyện kẻ ác gây cho Hoa một sự ngượng ngùng cũng không cần truy cứu. Đó là một chuyện bí mật và không nên nói ra. Điều đó hoàn toàn là tốt đẹp. Bởi vì Lãm nhận thấy đây không phải là quê mình, nếu không phải quê mình thì không nên làm to chuyện. Có khi lại mang hoạ vào thân cũng nên. Chuyến xe buýt cuối cùng cũng đến. Chuyến xe kết thúc những ngày thực tập vui vẻ và đáng nhớ. Trên tuyến xe ấy. Cao Long không còn hô to chọc gái nữa. Anh chàng chỉ nhìn đâm cô bạn đã nghi oan mình. Long nhìn cô bạn thật kỹ để nhớ:
Người làm mình khóc thì phải nhớ khuôn mặt đó để làm kỷ niệm.
Năm nay là năm cuối của cấp đại học rồi. Những kiến thức về quản trị cũng đã thấm dần vào đầu Lãm và Linh. Thời gian học đại học đối với Lãm không khó khăn lắm mặc dù một người bình thường không tài nào làm được. Vì hoàn cảnh gia đình mà Lãm không thể học mãi được. Lãm phải chạy đôn chạy đáo lo cho việc kiến tiền đóng học phí, tiền trọ, tiền điện nước … điều kì lạ là Lãm còn dành dụm được để mà hỗ trợ cho Linh học thêm môn Anh Văn và tin học văn phòng. Lãm không hề than về điều gì cả. Lãm không nói rằng mình sống cực khổ hay không thể chịu đựng được cảnh ở xa quê. Lãm thường tâm sự với Linh:
- Linh, anh Lãm nhất quyết làm thật giỏi để lo lắng cho gia dình em và chúng ta sau này. Hãy tin nhé! Lời hứa của đàn ông không phải là cho qua lo đâu.
Linh chỉ nhìn người bạn cực khổ mà không nói lời nào. Linh nhìn lên bầu trời phía xa, nơi tương lai của hai người đang từng bước đến gần. Linh tin tưởng Lãm nhiều hơn cả bản thân mình. Linh đã chứng kiến Lãm buôn bán cho một cửa hàng vật liệu xây dựng. Bây giờ qua Cần Thơ mà Lãm còn phải chạy tới chạy lui để kinh doanh máy tính cho một Công Ty Phát Triển Phần Cứng Và Phần Mềm Vi Tính. Lãm tự lo cho mình và còn lo cho cả Linh nữa. Linh không biết lấy gì để cám ơn Lãm nữa. Lãm nhìn Linh cười híp mắt:
- Chúng ta học để có kiến thức, làm để thực hành những kiến thức đó. Linh đã thực hành rồi mà Linh không biết sao. Khi rời khỏi nhà sống nơi này là Linh đang rèn luyện đó. Linh nhớ lần đầu tiên chúng mình qua đây học không? Khi ấy đường đi chúng ta còn quên nói gì việc học. Còn giờ đây thì sao? Có phải muốn đi đâu là đi hay không?
Linh nhìn Lãm và nhìn về phía tây. Nơi có đàn cò đang bay về tổ. Linh thì thầm:
- Ước gì mình có thể có đôi cánh để bay về quê há. Về để thăm cha mẹ.
Lãm chỉ vào trán Linh:
- Trời ạ! Linh quên mất Linh chỉ mới về quê hai tháng trước sao. Lúc đó Lãm ở đây có một mình vậy mà …. Tiếu thật!
Linh bĩu môi:
- Ngươi ta làm bộ cũng không được sao. Em chỉ tưởng tượng mình xa nhà lâu thật lâu để nhớ chứ có gì mà dỡ. Anh Lãm dỡ thì có.
Lãm cười chọc quê:
- Dỡ vậy mà có người để ý tui đó!
- Sạo! Dân Trà Vinh gì mà nổ quá!
Cả hai cùng cười thật sảng khoái. Lãm cười kha khá ra vẻ điểu cho Linh vui và tạo cho không khí nhộn nhịp. Cuộc sống cứ chen đẩy mà Lãm và Linh vẫn hồn nhiên vui vẻ và chăm học. Đó là điều ai cũng có thể tạo được khi chúng ta nhìn theo hướng lạc quan và cho chuyện gì cũng dễ dàng hơn để vượt qua khó khăn phía trước. Đó là một câu nói của Lãm hòng cổ vũ bản thân và khuyến khích bản thân không nên nản lòng trước những cái gọi là không thể.
Bước vào năm cuối. Nhà trường tổ chức cuộc thực tập cho những sinh viện ngành quản trị. Nhà trường đưa ra phương án này dùng để tạo cơ hội trực tiếp cho sinh viên lấy thực tế làm kinh nghiêm. Bên cạnh đó ngành quản trị còn ít người quan tâm nên nhà trường tạo một sự hứng thú cho khoá này và kéo theo các khoá kế tiếp. Đây là một tin vui cho các sinh viên ngành quản trị và là một cơ hội để đi tham quan nơi khác.
Ban quản trị nhà trường đưa ra nhiều địa điểm để sinh viên tự chọn lấy một vùng làm nơi đến. Một lớp chia ra nhiều nhóm và có thể nhóm lớp này gia nhập vào nhóm lớp khác cũng không sao. Vì nhà trường rất chú trọng đến việc trao dồi sự hiểu biết lẫn nhau giữa các lớp và các bạn sinh viên. Lãm và Linh chọn vùng duyên hải là đích đến để biết hải sản có giá trị thực như thế nào. Một điều quan trọng nữa là vùng duyên hải cũng là một trong những ước mơ của hai người. Một ước mơ được tắm biển và chơi trò xây nhà trên bãi cát. Trò hai đứa thường chơi khi còn bé. Nhưng lúc ấy chỉ là dùng bùn đất để xây nên không có cảm giác thật.
Tuyến xe buýt đi từ Cần Thơ đến Trà Vinh và phải đi thêm một tuyến đến duyên hải mới đến điểm đến. Họ xuất phát từ buổi sáng đến gần trưa mới đến nơi. Dọc những con đường Lãm nhìn thấy có nhiều cảnh vật hoang sơ giống như nơi mình sống. Ở nơi Lãm sinh sống từ nhỏ chỉ là ruộng lúa và những cây dừa cao lớn dọc bên bờ ruộng. Phải mất chừng mười mấy phút mới đến được chợ. Do đó khi nhìn cảnh vật mà Lãm không sao nói ra lời. Bên đường có đoạn chỉ là những hàng tre chen chít nhau mà sinh sôi. Chỉ toàn là những nhành tre gai tua tủa.
Trong chuyến đi này, Lãm và Linh sẽ ở trọ hai tuần gần Công Ty Chế Biến Thủy Hải Sản. Nhà trường đài thọ chỗ ở còn về ăn uống thì tự túc. Mặc dù vậy mà hầu hết sinh viên đều tham gia. Đa số sinh viên chọn những địa điểm xa để thực tập. Một số ít vì cha mẹ khó nên phải thực tập tại những cơ sở gần nhà.
Trong số đó có một anh chàng lí lắc và thích tán tỉnh con gái. Hắn ta bắt tay Lãm và ra vẻ giới thiệu:
- Mình là Cao Long, xin chào bạn, rất vui được làm quen với cô bạn gái ngồi kế bạn.
Lãm nghiêm nghị:
- Sao phải làm quen với cô bạn gái mà không phải là anh chàng hả bạn.
Hắn ta tỏ ra đết cần:
- Bọn con trai thường khó ưa lắm. Tụi nó ghen tị với mình về biệt tài chọc gái nên ghét mình lắm.
Lãm gật đầu:
- Ừ! Đúng rồi. Lỡ khi bạn chọc bạn gái của người khác thì sau. Khi đó thì hơi khó xử đấy!
ao Long tỏ ra tự hào:
- Trời ! đáng lẹ họ phải tự hào về bạn gái mình mới đúng. Bởi vì người được chọc thường là dễ thương và dễ gần gũi. Chứ nếu khó tính thì cô ta đánh thì sao?
Anh chàng cười híp mắt rất thân mật. Linh ngồi gần cũng tỏ ra thích anh chàng Cao Long này. Một anh chàng vui tính và rất hoà đồng. Một cô gái ngồi gần Cao Long nhìn hắn và liếc mắt:
- Sao không thấy người ta chọc tui cà! Hay chê tui đây!
Cao Long ra vẻ tiếu:
- Chọc làm gì khi người ta để ý tui đây!
Nghe câu nói đó làm những bạn khác bật cười. Ngay cả bác tài cũng cười khặc khặc khen anh chàng diễn trò hay quá.
Khi đến nhà trọ. Các bạn đều được sắp xếp chỗ của mình. Cả thảy phòng trọ có chín phòng. Mỗi phòng chia làm bốn sinh viên trọ. Nhưng còn dư đến ba phòng vì chỉ có hai mươi mấy sinh viên đăng kí vùng duyên hải. Lãm ở phòng đối diện với Linh vì họ đã tính trước như thế sẽ tiện gặp mặt và trao đổi kinh nghiệm. Còn anh chàng Cao Long được bố trí ở cạnh phòng Lãm. Anh ta có vẻ rất thích Lãm vì thấy Lãm ít nói và nghiêm nghị. Một điển hình cho Cao Long ngưỡng mộ.
Ngày hôm sau thì anh Thái Anh, một người hướng dẫn sinh viên việc thực tập môn quản trị. Anh vốn là sinh viên trường đại học Cần Thơ nên có dịp giúp đỡ sinh viên trường mình vì anh làm trong công ty này. Do các sinh viên có giấy giới thiệu nên để vào công ty cũng dễ dàng hơn. Tại đây Lãm và Linh được thấy tận mắt quá trình sản xuất tôm và hải sản khác khiến tầm nhìn trở nên rõ và thực tế hơn. Lãm và Linh trực tiếp tham gia vào công đoạn trong quá trình chế biến tôm thành sản phẩm tung ra thị trường. Đại đa số là dùng để xuất khẩu, một số ít thì chuyển đến thành phố để tiêu thụ. Nhưng công ty này tập trung vào ngoại tệ nước ngoài nên xuất khẩu là mục tiêu hàng đầu. Lãm và các bạn thấy môi trường làm việc của những công nhân rất tích cực. Họ làm việc rất tập trung và ít thấy buông tay ra khỏi những con tôm lột. Họ quan sát cách kinh doanh và các công đoạn sản xuất tôm để ghi chép lại. Có khi đó sẽ là một bài luận cuối cùng của họ cũng không chừng.
Ngày thứ hai trôi qua. Sáng ngày thứ ba. Các bạn Lãm bèn hợp mặt và cùng nhau đến bãi biển để tắm. Đây là một mục tiêu gần như là chính của các bạn. Lãm hỏi Linh:
- Em nghỉ thực tập một ngày, dám không?
Linh đưa mặt lên ra vẻ hống hách:
- Dám chứ sao không? Chỉ sợ anh thôi.
Lãm nhìn về phía sóng biển mà nhắm mắt lại để tận hưởng luồng gió mát, một luồng gió ít thấy ở nơi Lãm và Linh. Cơn sóng mạnh hơn rất nhiều so với sóng của con Sông Cái quê nhà. Các bạn đều nhốn nhào thay quần áo để tắm biển, cả Lãm và Linh cũng tham gia cho vui. Bởi vì họ không muốn xa rời đội nhóm. Một đều hết sức quan trọng khi đi chơi chung đó là nếu đi cùng thì chỉ nên nghĩ cùng vui và cùng chơi. Không được đi với người ngoài, như thế không có sự đoàn kết của sinh viên. Sinh viên luôn nghĩ tới đều chung, sinh viên luôn nghĩ tới những đều thiện để cho các lớp sau noi theo.
Anh chàng Cao Long thuê một cái phao cao su thật lớn và ra tít xa ngoài biển. Còn Lãm và Linh thì ngồi trên bờ xây nhà. Linh cười thích thú:
- Anh Lãm xây nhà xấu hơn em. Nhà anh xây giống chuồng heo nhiều hơn giống nhà.
Lãm gãi đầu ra vẻ lúng túng:
- Ha… anh xây đâu có đẹp. Nếu anh xây đẹp rồi thì em đâu có dịp nổ như thế!
Cả hai cùng cười trông thật dễ thương. Chàng nhìn ra ngoài khơi thì thấy anh chàng Cao Long đang vẩy tay chào. Anh cũng chào lại và thích thú vì có anh chàng vui tính đi cùng. Cao Long góp vui khiến cuộc đi chơi càng có ý nghĩa. Bỗng Cao Long vẫy tay kêu cứu. Cái phao đã đi hơi xa so với tầm tay của Cao Long. Lãm thấy thế liền chạy thẳng ra ngoài cơn sóng và bơi thật nhanh về phía Cao Long. Mặc cho cơn sóng đang dồn dập Lãm vào bờ, Lãm vẫn ra sức bơi. Lãm bơi rất khoẻ như rất thạo với chuyện này. Lãm chộp lấy cái phao và bơi nhanh về phía Cao Long. Cũng may Cao Long không hoảng sợ nên không có giẫy giụa nhiều. Nếu không thì đã bị chìm từ lâu. Cao Long thở hổn hển nhìn Lãm mà mừng rỡ. Cao Long nói:
- Oa! Chút xíu nữa chết rồi. May nhờ có Lãm, thank you very much!
Lãm khiều vai anh chàng liều mạng:
- Bộ Long không biết bơi hả?
Cao Long lắc đầu làm mọi người hết hồn. Nếu có chuyện gì xảy ra thì nguy to. Nguy cho nhà trường và nguy cho tất cả chúng ta có mặt ở đây rồi. Lãm cóc đầu Cao Long:
- Mai mốt đừng liều mạng như thế nữa nhe, vua mạo hiểm!
Mọi người cười rần rần cả lên. Cao Long nhìn Lãm ngưỡng mộ thật sự. Cao Long chỉ cười bản thân và khâm phục Lãm hết mình. Sau một lúc các bạn lại giải tán để tắm biển tiếp. Anh chàng Cao Long vui mừng hét lên:
- Cứ chơi thoả mái, có cao thủ bơi lội ở đây thì không có chuyện gì đâu! Các bạn ơi! Các bạn thấy anh chàng Lãm của mình đẹp trai không? Nếu có thì vỗ tay nào?
Tất cả đều vỗ tay hoan hô anh chàng Lãm đẹp trai. Linh từ xa nhìn thấy mà cười thầm. Linh không ngờ anh chàng Lãm của mình lại có bản lĩnh đến thế. Linh thầm nghĩ:
- Lúc còn nhỏ anh Lãm chỉ bơi ngoài Sông Cái với mình vậy mà anh bơi giỏi quá. Còn mình thì …
Vừa nói đến đây Lãm nhìn Linh khiến Linh không sao nghĩ ngợi gì. Lãm cầm một nắm cát biển đi lại gần Linh. Lãm chầm chậm vẽ lên một trái tim nhỏ nhắn lên bàn tay của Linh và khẽ nói:
- Em thấy trái tim này giống anh không?
Linh không nói gì vội lấy một nắm cát trên mặt đất và ném ra ngoài biển. Nắm cát ấy hoà vào cơn sóng và nước biển. Linh nói:
- Cát không thể tạo ra một trái tim giống anh được. Nhưng nó có thể tạo nên một kỷ niệm đẹp. Kỷ niệm này sẽ tồn tại mãi….
Bỗng có một nắm cát bay về phía Lãm. Cao Long hô to:
- Cát vẫn là cát thôi!
Thì ra anh chàng nhiều chuyện Cao Long đang nghe lén Lãm và Linh nói chuyện. Hắn ta đúng là phá thật sự. Lãm vội chạy lại Cao Long và cùng các bạn khác đùa giỡn để tránh họ nói Lãm chỉ có một người bạn thì khốn.
Linh vởn vơ nhặt những vỏ óc để về nhà làm kỷ niệm. Những vỏ óc từ ngoài biển dạt vào thì ít mà đa số do con người ta ăn rồi thải vào biển. Đến cuối cùng nó vẫn trôi vào bờ. Đó là những chuyện lạ mà ta thường gặp hằng ngày. Linh cuối xuống nhặt một mẫu vỏ óc. Có bàn chân đạp lên nó. Một nhóm thanh niên khác cũng đang tắm biển. Trong có vẻ họ cũng là sinh viên trường nào đó. Bọn họ thấy Linh xinh đẹp nên giở trò tán tỉnh. Cao Long từ xa thấy vội ra dấu cho Lãm hay. Lãm ra dấu cho Cao Long chuẩn bị hành động. Cao Long liền chạy đến nơi để y phuc của mình và rút ra một sợi dây nịch rồi đến gần Linh. Lãm nói:
- Mấy anh làm thế là không được. Nếu có chọc phá thì hãy cùng bạn các người mà quậy. Ở đây không hoan nghênh những hành động này.
Bọn họ gồm năm người. Họ tỏ ra rất du côn. Họ nhìn thấy bạn bè Lãm đến mười mấy người. Trong đó con gái thì năm người nên cũng không dám hành đông. Bọn chúng thấy trên tay Cao Long cầm một sợi dây nịch ngỡ rằng không phải tay vừa bèn rút lui. Bọn chúng hù doạ:
- Tụi mầy hãy coi chừng đó!
Lãm nhìn Long giựt mình. Cô bạn thường chọc phá Cao Long lên tiếng:
- Chẳng ngờ anh chàng vui tính này cũng có bản lĩnh. Khá! Xứng là người yêu của tui.
Nghe nói thế Cao Long ẹ ra vẻ muốn nôn khi nghe lời nói tiếu của cô gái này. Khi xảy ra chuyện này, các bạn sợ có chuyện nên rút lui về. Cao Long ra ý kiến:
- Hay là tụi mình mua óc và ghẹ về đi Sài Gòn chơi.
- Hả!
Tụi bạn nghe thế liền tỏ ra không hiểu. Cao Long nói:
- Trời! Uống bia Sài Gòn đó! Đúng là dân trí thức. Chuyện nhậu nhẹt làm sao biết được.
Một anh chàng khác vội chen ngang:
- Thôi đừng có nổ. Tụi tui chỉ biết uống bia chính là “Luyện Sơ Gan Thần Chưởng” thôi.
Lại thêm một biệt ngữ về nhậu nhẹt nữa. Đúng là những người trong nghề mới rành vụ này. Dù sao ý kiến của Cao Long cũng hay. Vả lại lúc này trở về cũng không làm gì. Thôi thì đành luyện công vậy.
Các bạn đều đồng ý vào trận đấu sống chết này. Linh thỏ thẻ bên tai Lãm:
- Chẳng biết khi “luyện công” xong rồi làm sao mới có can đảm đối đầu với những chuyện này mai đây.
Cao Long phất tay:
- Yên tâm đi chị Lãm. Tụi em đây chắc chắn sẽ không sớm tỉnh lại đâu. Đã nhậu thì nhậu tới luôn. Sau đó thì tính sau.
Lãm kí đầu Cao Long:
- Thôi, mua nước ngọt uống được rồi cần gì phải đi Sài Gòn làm gì.
Bọn con gái nghe thấy thế cũng thích. Nhưng cuối cùng thì Cao Long đưa tay lên trời:
- Con trai phải nhậu, nếu không thì là một con rùa rút đầu. Con gái thì ngoại lệ cho uống nước ngọt. Nếu cô nào muốn tham gia thì cứ đăng kí tham dự. Lệ phí là một trăm ngàn đồng.
Nghe nói thế bọn con gái lấy làm thích chí bèn nghe theo sự xếp đặt của anh chàng vua mạo hiểm này. Mới xảy ra một tai nạn mà mặt mày tỉnh bơ đúng là người mạnh mẽ. Lãm nhìn Cao Long mà tỏ ra thích thích. Các bạn Lãm cũng thế, họ thấy Cao Long vui tính và thích chọc gái nên cũng phục một phần nào. Còn chuyện tán gái thì không ai thích cho lắm.
Bước sang ngày thứ sáu. Ngày trời mưa không dứt. Một cơn mưa lớn đổ ào xuống làm không khí trở nên lạnh hơn. Ngoài trời những hạt mưa to rơi lách tách thật lớn tạo một cảm giác thật sảng khoái. Bên phòng Cao Long tiếng hát của hắn vang dội thật êm tai, hắn hát đúng là có khiếu nên không ai ngăn cản làm gì. Hát xong Cao Long cầm áo quần ra phòng tắm rồi quay trở về. Lúc này cũng khoảng bốn giờ rữa chiều rồi. Mọi người trong phòng lãm say mê viết văn, viết một số bài luận về quản lý khâu chế biến và khâu kỹ thuật. Cao Long chỉ cậm cuội vẽ hình môt cô gái nào đó. Một lúc sau có một cô bạn Hoa đầu ướt lem chạy sang phòng Cao Long và lớn tiếng quát. Tiếng cô bạn này lớn nên làm các bạn phòng Lãm tò mò qua xem. Cô nói:
- Cao Long! Vừa rồi bạn có ra ngoài không?
Cao Long lắc đầu. Nghĩ ngợi một hồi lâu thì gật đầu. Long nói:
- Ờ! Hồi nãy có ra ngoài để quần áo định tắm nhưng để một lúc trời tạnh mưa rồi tắm sau. Có gì không?
Cao Long vừa cười vừa trả lời trong khi mặt Hoa đỏ hoe không tỏ ra đùa giỡ tí nào. Cô bạn Hoa vội chạy về phòng mình và khóc lóc. Họ chẳng biết có chuyện gì xảy ra nên hiếu kì tò mò. Nhờ Linh đến an ủi Hoa nên cô bình tĩnh trở lại. Hoa thì thầm với Linh:
- Hồi nãy khi em đang tắm thì có một cái đầu ló vào. Em thấy rất giống với khuôn mặt đầu đinh của Cao Long nên em nghi ngờ Cao Long nhìn trộm em tắm.
- Trời!
Linh bèn chạy vào phòng Lãm và nói cho lãm nghe để tìm cách giải vây. Nếu không thì nguy hiểm cho Cao Long rồi. Vả lại lời nói của Hoa không có gì là gian dối. Sau khi nghe Linh nói xong, Lãm bèn chạy sang phòng Cao Long để nói chuyện. Lúc này thì chuyện của Hoa đã lan rộng khắp phòng trọ. Mọi người nhìn Cao Long với cách nhìn khác vì anh chàng thích chọc gái thì có khả năng là kẻ ác cũng nên. Một người nghi ngờ Cao Long nên tỏ ra quan tâm đến việc hỏi thăm tin tức. Họ chỉ tập truung nói:
- Khi ấy Long đang làm gì?
Long cười:
- Lúc ấy mình đang vẽ tranh, có mấy bạn nhìn thấy mình mà.
Những người khác đều lắc đầu không nói rằng Long có mặt trong phòng. Họ bắt đầu nghi ngờ Long hơn. Lúc này Lãm mới từ phòng mình qua. Lãm nhìn mặt Cao Long bắt đầu đỏ lên. Dường như Long rất tức giận về chuyện này. Lãm bèn dẫn các bạn đến căn phòng mà Hoa đã tắm để tìm hiểu và giải vây cho anh chàng Long tội nghiệp này. Lãm nói:
- Nhìn ngay thì biết căn phòng hở từ bên ngoài. Vậy hắn là người bên ngoài, có phải không mấy bạn?
Lãm không nói nữa. Lãm cảm thấy tức giận thay cho Cao Long vì những người bạn cùng phòng. Là bạn mà không hiểu ý bạn mình nói gì và những việc xảy ra không bình tĩnh suy nghĩ kỹ. Lãm dẫn mọi người ra bên ngoài để xem có gì đáng nói không. Khi bước ra sau nhà, các bạn mới nhận ra còn có một vách tường bao xung quanh nhằm chống trộm và chia ranh giới đất đai. Mọi người đều thấy dấu chân của ai đó. Một dấu chân còn mới vì cơn mưa hồi chiều. Khi thấy dấu chân các bạn mới không còn nghi ngờ Long nữa. Họ vỗ vai Long xin lỗi vì nghi oan cho người bạn tốt. Sau đó Lãm dẫn Cao Long đến phòng Hoa để giải thích. Lúc này Lãm đã khẳng định được không phải là Cao Long làm nên không nhân nhượng gì. Mặc dù Hoa vẫn cố chấp khẳng định:
- Mấy người làm gì mấy người biết! Mấy người làm gì mấy người biết!
Hoa chỉ lập lại một câu nói thuộc lòng cố tình làm khó cho Lãm. Lãm từ tốn:
- Bạn Hoa nói thế thì chẳng khác nào cố tình vu khống rồi. Lãm biết phản xạ con người kì lạ lắm. Lúc mà Hoa phát hiện ra người đó, Hoa đã chạy qua phòng người mình nghi ngờ liền phải không? Khi đó Hoa thấy gì?
Hoa không nói gì chỉ lặng thinh và khóc khút khít. Hoa tỏ ra xấu hổ vì chuyện này xảy ra với mình. Lãm nói tiếp:
- Khi đó trời mưa, vậy Hoa có thấy người Cao Long ướt lem gì không? Nếu không có thì trời mưa bên ngoài chỉ là giả tạo hay sao. À! Chân Long có dính bùn đất gì không? Theo như mình và các bạn biết thì có dấu chân từ bên ngoài. Và lúc đó chắc chắn Hoa cũng biết hắn là người ngoài mà, phải không?
Hoa nghe Lãm nói bèn khóc to hơn nữa. Lãm vịnh vai Cao Long nói:
- Cao Long hãy thông cảm cho Hoa đi, hãy cám ơn trời mưa đi nhé! Chính nhờ trời mưa mà Long không còn bị nghi ngờ nữa.
Long không nói gì nữa. Chính Cao Long cũng phải khóc ấm ức vì chuyện bạn Hoa. Chính bản thân Long buồn vì bạn bè không tin tưởng lẫn nhau. Rồi Long chợt nhớ tới hành động thường ngày của mình. Hành động chọc gái đã khiến những điều xấu đều do Long lãnh trọn. Cao Long nhìn Hoa cười và về phòng mình. Long không ngờ mình chính là một loại người xấu trong số những người xấu. Mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng đối với Cao Long. Long về phòng mình lặng lẽ nằm ngủ, Long cho rằng ngủ xong sẽ quên đi chuyện này.
Tuần đầu tiên của những ngày thực tập trôi qua. Hôm nay các bạn Lãm đã đi đến công ty để thực tập. Chỉ riêng Linh, Cao Long và Lãm tự tạo một nhóm để đi đến những công ty khác. Lãm xin vào một cửa hàng vật liêu xây dựng lớn để học hỏi kinh nghiệm. Khi đưa thẻ sinh viên cho người chủ xem thì họ tin và cho các bạn tham quan. Các bạn đi một vòng xem cửa hàng hoạt động như thế nào và quan sát tình hình kinh doanh của họ. Cửa hảng này so với nơi làm củ của Lãm thì lớn hơn rất nhiều. Họ có đến năm chiếc xe Ben và hai chiếc Xà Lan thật lớn dùng vận chuyển đường thuỷ. Đi được một hồi thì Lãm dừng chân trong phòng hành chính của cửa hàng. Nơi quản lý công chuyện làm ăn của nơi này. Ông chủ đang đứng quơ tay múa chân và la mắng một anh chàng lớn hơn Lãm:
- Anh làm việc gì thế! Sổ sách mà ghi lung tung không ngăn nấp gì cả. Tôi mua cho anh Cái máy vi tính để anh quản lý vật liệu theo cách tiện gọn vậy mà anh lại làm thế này.
Ông chủ chê anh chàng làm việc không có trách nhiệm. Ông ta rất thích vi tính nên mua một cái xịn dùng để làm việc. Ông thường thấy những người làm ăn thường dựa vào nó. Nên Ông làm theo nhưng chẳng ai biết sử dụng rành rẽ. Lãm tiến lại gần và nghiên cứu cách quản lý của cửa hàng. Lãm nhìn ông chủ và cười:
- Để cám ơn ông cho chúng con đến đây học kinh nghiệm, con viết một thẻ kho cho ông. Con nghĩ anh này sẽ biết cách nhập dữ liệu mà.
Ông chủ gật đầu. Lãm liền cầm quyển sổ bảo kho của cửa hàng rồi dùng chương trình Excel viết một chương trình quản lý vật liệu. Nó đơn giản không ngờ. Sau nửa tiếng. Lãm viết xong rồi nhìn anh và nói:
- Anh chỉ cần nhập số liệu vào là được. Công thức em đã viết rồi. Nhưng anh chỉ cần chú ý việc nhập xuất là được. Còn lại là tuỳ vào anh mà thôi.
Ông chủ ngạc nhiên khi Lãm lại biết cách tính cho việc làm của mình. Lãm không do dự:
- Lúc trước con có quản lý qua rồi. Nhưng cửa hàng đó không lớn bằng ở đây.
Ông chủ gật đầu khen Lãm và cười khoái chí:
- Khà khà…. Nếu con có ở đây thì công việc của chú làm đơn giản hơn rồi.
Lãm gật đầu rồi ra hiệu cho hai bạn đi về. Linh nhìn Lãm có phong thái thật giống một ông chủ và mừng thầm. Còn anh chàng Cao Long thì khoái trí:
- Nếu sau này có dịp gặp lại anh Lãm thì hay biết mấy!
Cao Long nhìn Lãm ngưỡng mộ và kính phục. Cao Long đã gặp Lãm trong trường hợp Long chọc bạn gái của Lãm. Mà Lãm lại giúp Long nhiều việc. Long không biết nói lời nào chỉ còn cách kêu Lãm bằng anh một cách nể phục.
Các bạn ra về và cười vui vì những chuyện đã xảy ra. Tất cả như muốn nói lên trong việc học cũng có những cái rất đáng để nhớ và có những kỷ niệm khó mà quên được. Lãm nhìn khuôn mặt rạng ngời của Linh và hạnh phúc. Lãm không mong muốn gì hơn ngoài những điều tốt đẹp đang diễn ra. Lãm cười thầm một mình. Những ngày kế tiếp cũng trôi qua nhanh. Chuyện kẻ ác gây cho Hoa một sự ngượng ngùng cũng không cần truy cứu. Đó là một chuyện bí mật và không nên nói ra. Điều đó hoàn toàn là tốt đẹp. Bởi vì Lãm nhận thấy đây không phải là quê mình, nếu không phải quê mình thì không nên làm to chuyện. Có khi lại mang hoạ vào thân cũng nên. Chuyến xe buýt cuối cùng cũng đến. Chuyến xe kết thúc những ngày thực tập vui vẻ và đáng nhớ. Trên tuyến xe ấy. Cao Long không còn hô to chọc gái nữa. Anh chàng chỉ nhìn đâm cô bạn đã nghi oan mình. Long nhìn cô bạn thật kỹ để nhớ:
Người làm mình khóc thì phải nhớ khuôn mặt đó để làm kỷ niệm.
/11
|