Trên đảo nhỏ này không có động vật lớn.
Cô vừa nghĩ, vừa lấy điện thoại vệ tinh gọi cho tổng giám đốc.
Gọi hai lần nhưng không có tín hiệu.
Đảo Sương Mù cách đất liền quá xa, nơi này không có tín hiệu điện thoại, mọi liên lạc đều chỉ có thể thông qua điện thoại vệ tinh.
Giờ điện thoại gọi không được, cũng có nghĩa là hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, như thế này, phải chờ đến một tuần sau mới có người đưa vật tư đến.
Khi Tiêu Hòa báo tin đó cho những người khác, mọi người lập tức hoảng sợ.
"Sao chúng ta xui vậy chứ? Vừa rồi không phải còn tốt sao?"
"Đội trưởng, đồ đạc đã dọn xong rồi, dù có tiết kiệm đi nữa thì chỗ còn lại cũng chỉ đủ chúng ta ăn một hai ngày thôi, còn lại năm ngày... Chúng ta ăn gì?"
"Quả thực hòn đảo này không hợp để nghỉ dưỡng."
"Đừng lo chuyện nghỉ dưỡng nữa, bây giờ đồ ăn mới là vấn đề lớn nhất."
Mấy người thương lượng, lo sợ chưa đến đợt giao đồ tiếp tế tuần sau thì bọn họ đã c.h.ế.t đói ở đây mất.
Nhưng Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh, dường như cô không hề để tâm đến chuyện này.
"Đồ ăn không thành vấn đề."
Tủ lạnh đã thành ra thế này, còn không phải vấn đề sao?
Hơn nữa, cho dù bọn họ có Chung Tử Xuyên rất giỏi tìm thức ăn ngoài tự nhiên, nhưng hòn đảo này không có gì, nước biển đen và hôi, thậm chí ngay cả cậu ta cũng không có cách nào.
Nhưng vẻ tự tin của Tiêu Hòa khiến họ nhen nhóm hy vọng trong lòng.
"Đội trưởng, lẽ nào chị đã nghĩ ra cách rồi sao?"
Tất nhiên là có cách. Trong không gian của Tiêu Hòa hiện tại vẫn còn một lượng vật tư chất thành đống, không nói đến việc ăn no bụng, cho dù ở đây muốn ăn lẩu hay đồ nướng cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của mọi người, cô không thể tiết lộ.
"Không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Nhưng thuyền đến đầu cầu tự sẽ thẳng." Nói xong, cô quay người đi.
Tất cả mọi người đều nứt ra ngay tại chỗ.
"...Bình tĩnh thật, thong dong thật."
"Bao giờ mình mới có thể tự tin như đội trưởng đây?"
"Giang Diệp, anh mau khuyên đội trưởng đi, không được thì chúng ta chặt cây đóng thuyền chèo trở về!"
Mấy người kích động nói, xắn tay áo lên sẵn sàng làm việc.
Huấn luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi!
Không ngờ Giang Diệp cũng rất điềm tĩnh.
"Đồ ăn thực sự không thành vấn đề."
Nói xong, anh cũng quay người đi, bỏ lại những người khác sốt ruột.
Nhưng cho dù có sốt ruột thế nào đi nữa, những người có mặt ở đây đều rất to gan, cộng thêm sự tin tưởng tuyệt đối vào Tiêu Hòa, họ nhanh chóng bình tĩnh lại, còn đi dạo một vòng xung quanh.
Không quan sát thì không biết, hòn đảo nhỏ này thực sự không có lấy một cọng cỏ, thậm chí mấy cái cây phía sau căn nhà cũng đã héo úa đen thui, trông có vẻ sẽ c.h.ế.t rất nhanh.
Họ vừa đi vừa đối chiếu với hình ảnh, thật khó tưởng tượng khung cảnh trước đây của nơi này lại đẹp đẽ như vậy.
Tới tối, sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài, sớm đã vào giấc.
Tiêu Hòa đứng ở cửa sổ, thử gọi điện thoại vệ tinh thêm lần nữa nhưng vẫn không gọi được.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, gió đêm từ Tây Bắc thổi mạnh vào phòng, không phải mùi nước biển, mà là mùi hôi thối xộc vào mũi, Tiêu Hòa không kịp đề phòng hít phải một hơi, đột nhiên ho dữ dội.
Đợi khi mọi người bình tĩnh trở lại, hướng gió đã thay đổi.
Bên ngoài cửa sổ tĩnh lặng, không có lấy một cơn gió, chỉ có mấy cái cây phía sau căn nhà là đứng yên dưới ánh trăng, những chiếc lá vốn đã vàng úa dường như lại héo hon thêm vài phần.
Hòn đảo này thực sự có vấn đề.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng đập cửa bất ngờ vang lên.
Tiêu Hòa mở cửa, thấy Giang Diệp đứng ngoài, tay cầm gối.
Anh dường như vừa mới tắm xong, mùi hương thoang thoảng chui vào mũi Tiêu Hòa, xua tan mùi hôi thối nồng nặc trước đó, làm cho lá phổi của Tiêu Hòa dễ chịu hơn.
"Trễ rồi, anh đến đây làm gì?"
"Anh hơi sợ." Anh nói.
Ánh trăng chiếu lên mặt Giang Diệp, mái tóc đen mềm rũ trên trán còn ẩm ướt, đôi mắt đen láy nhìn Tiêu Hòa khiến anh trông có vẻ hơi yếu đuối.
Yếu đuối ư?
Giang Diệp chăm chỉ luyện tập, nghiêm khắc với bản thân cho nên tiến bộ rất nhanh.
Vài ngày trước lúc luyện tập, anh đã một mình vác tạ nặng 8 kg.
Tiêu Hòa nhìn anh một lúc rồi quay người bước sang bên cạnh.
"Vào đi."
Nghe thế, Giang Diệp lập tức nở nụ cười vui vẻ, nhanh như chớp xông vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ đèn trong biệt thự đều được tắt hết.
Trong bóng tối, có một số tiếng động nhỏ không ngừng truyền đến.
Trong khu rừng thưa thớt, một bóng đen khổng lồ đang tiến về phía này, ánh trăng chiếu xuống, những chiếc răng nanh sắc bén và đôi tai nhọn của nó thoáng lóe lên.
Rạng sáng, mặt trời nhô lên từ mặt biển, bao phủ hòn đảo nghỉ mát bằng ánh nắng.
Hoắc An là người đầu tiên thức giấc, thay quần áo xong, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, vừa đi đến phòng khách bỗng nghe thấy một vài tiếng động vụn vặt phát ra từ nhà bếp.
Cậu ta hiếu kỳ liếc về phía phát ra tiếng động, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen khổng lồ.
Toàn thân tròn trĩnh, hai cái tai dựng trên cái đầu nho nhỏ, đôi mắt đen láy như hạt đậu đen sáng lấp lánh, có vẻ hơi tinh ranh, hàm răng sắc nhọn ánh lên hàn quang, nhìn như có thể cắn đôi một tấm thép.
Sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy một sinh vật thế này, Hoắc An sợ đến nỗi suýt kêu lên.
"Dọa c.h.ế.t tôi rồi!"
Vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, kể cả đã gặp mấy lần thì vẫn bị bộ dáng của con hamster này dọa sợ, cậu ta phàn nàn: "Tiểu Quai, đội trưởng cũng đưa mày theo à? Sao hôm qua không thấy mày trên thuyền?"
Con hamster khổng lồ đứng yên bất động.
Hoắc An như đã quen, bước tới định tìm thứ gì đó ăn, nhưng phát hiện cửa tủ lạnh đã mở, những thức ăn thừa mà ngày hôm qua mọi người vất vả lắm mới dọn xong lại bị lục tung ra.
Trên sàn có bốn năm túi đựng thức ăn thừa, hạt quả và một ít vụn thức ăn.
Đi theo dấu vết những vụn thức ăn đó, Hoắc An thấy con hamster đang dùng hai cái chân nhỏ giữ chặt một cái xúc xích, đôi mắt bỗng mở to.
"Mày lại ăn vụng hả?!"
Con hamster khổng lồ dường như bị dọa sợ, xúc xích trong tay rơi xuống đất, hai mắt đen láy thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
Cái đuôi sau lưng lập tức căng cứng, dường như chỉ cần người trước mặt cử động, nó sẽ ngay lập tức phản công.
Không ngờ giây tiếp theo, Hoắc An chỉ thở dài bất lực.
"Đói bụng lắm à? Muốn ăn thì ăn đi, yên tâm, tao sẽ không mách đội trưởng đâu."
Nói xong, cậu ta tiện tay nhặt cái xúc xích lên, cũng không nhét lại vào tay con hamster, mà trực tiếp ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Hoắc An rời đi, con hamster khổng lồ vẫn ngây người đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa phản ứng lại hoàn cảnh hiện tại.
Cô vừa nghĩ, vừa lấy điện thoại vệ tinh gọi cho tổng giám đốc.
Gọi hai lần nhưng không có tín hiệu.
Đảo Sương Mù cách đất liền quá xa, nơi này không có tín hiệu điện thoại, mọi liên lạc đều chỉ có thể thông qua điện thoại vệ tinh.
Giờ điện thoại gọi không được, cũng có nghĩa là hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, như thế này, phải chờ đến một tuần sau mới có người đưa vật tư đến.
Khi Tiêu Hòa báo tin đó cho những người khác, mọi người lập tức hoảng sợ.
"Sao chúng ta xui vậy chứ? Vừa rồi không phải còn tốt sao?"
"Đội trưởng, đồ đạc đã dọn xong rồi, dù có tiết kiệm đi nữa thì chỗ còn lại cũng chỉ đủ chúng ta ăn một hai ngày thôi, còn lại năm ngày... Chúng ta ăn gì?"
"Quả thực hòn đảo này không hợp để nghỉ dưỡng."
"Đừng lo chuyện nghỉ dưỡng nữa, bây giờ đồ ăn mới là vấn đề lớn nhất."
Mấy người thương lượng, lo sợ chưa đến đợt giao đồ tiếp tế tuần sau thì bọn họ đã c.h.ế.t đói ở đây mất.
Nhưng Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh, dường như cô không hề để tâm đến chuyện này.
"Đồ ăn không thành vấn đề."
Tủ lạnh đã thành ra thế này, còn không phải vấn đề sao?
Hơn nữa, cho dù bọn họ có Chung Tử Xuyên rất giỏi tìm thức ăn ngoài tự nhiên, nhưng hòn đảo này không có gì, nước biển đen và hôi, thậm chí ngay cả cậu ta cũng không có cách nào.
Nhưng vẻ tự tin của Tiêu Hòa khiến họ nhen nhóm hy vọng trong lòng.
"Đội trưởng, lẽ nào chị đã nghĩ ra cách rồi sao?"
Tất nhiên là có cách. Trong không gian của Tiêu Hòa hiện tại vẫn còn một lượng vật tư chất thành đống, không nói đến việc ăn no bụng, cho dù ở đây muốn ăn lẩu hay đồ nướng cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của mọi người, cô không thể tiết lộ.
"Không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Nhưng thuyền đến đầu cầu tự sẽ thẳng." Nói xong, cô quay người đi.
Tất cả mọi người đều nứt ra ngay tại chỗ.
"...Bình tĩnh thật, thong dong thật."
"Bao giờ mình mới có thể tự tin như đội trưởng đây?"
"Giang Diệp, anh mau khuyên đội trưởng đi, không được thì chúng ta chặt cây đóng thuyền chèo trở về!"
Mấy người kích động nói, xắn tay áo lên sẵn sàng làm việc.
Huấn luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi!
Không ngờ Giang Diệp cũng rất điềm tĩnh.
"Đồ ăn thực sự không thành vấn đề."
Nói xong, anh cũng quay người đi, bỏ lại những người khác sốt ruột.
Nhưng cho dù có sốt ruột thế nào đi nữa, những người có mặt ở đây đều rất to gan, cộng thêm sự tin tưởng tuyệt đối vào Tiêu Hòa, họ nhanh chóng bình tĩnh lại, còn đi dạo một vòng xung quanh.
Không quan sát thì không biết, hòn đảo nhỏ này thực sự không có lấy một cọng cỏ, thậm chí mấy cái cây phía sau căn nhà cũng đã héo úa đen thui, trông có vẻ sẽ c.h.ế.t rất nhanh.
Họ vừa đi vừa đối chiếu với hình ảnh, thật khó tưởng tượng khung cảnh trước đây của nơi này lại đẹp đẽ như vậy.
Tới tối, sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều mệt mỏi sau một ngày dài, sớm đã vào giấc.
Tiêu Hòa đứng ở cửa sổ, thử gọi điện thoại vệ tinh thêm lần nữa nhưng vẫn không gọi được.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, gió đêm từ Tây Bắc thổi mạnh vào phòng, không phải mùi nước biển, mà là mùi hôi thối xộc vào mũi, Tiêu Hòa không kịp đề phòng hít phải một hơi, đột nhiên ho dữ dội.
Đợi khi mọi người bình tĩnh trở lại, hướng gió đã thay đổi.
Bên ngoài cửa sổ tĩnh lặng, không có lấy một cơn gió, chỉ có mấy cái cây phía sau căn nhà là đứng yên dưới ánh trăng, những chiếc lá vốn đã vàng úa dường như lại héo hon thêm vài phần.
Hòn đảo này thực sự có vấn đề.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng đập cửa bất ngờ vang lên.
Tiêu Hòa mở cửa, thấy Giang Diệp đứng ngoài, tay cầm gối.
Anh dường như vừa mới tắm xong, mùi hương thoang thoảng chui vào mũi Tiêu Hòa, xua tan mùi hôi thối nồng nặc trước đó, làm cho lá phổi của Tiêu Hòa dễ chịu hơn.
"Trễ rồi, anh đến đây làm gì?"
"Anh hơi sợ." Anh nói.
Ánh trăng chiếu lên mặt Giang Diệp, mái tóc đen mềm rũ trên trán còn ẩm ướt, đôi mắt đen láy nhìn Tiêu Hòa khiến anh trông có vẻ hơi yếu đuối.
Yếu đuối ư?
Giang Diệp chăm chỉ luyện tập, nghiêm khắc với bản thân cho nên tiến bộ rất nhanh.
Vài ngày trước lúc luyện tập, anh đã một mình vác tạ nặng 8 kg.
Tiêu Hòa nhìn anh một lúc rồi quay người bước sang bên cạnh.
"Vào đi."
Nghe thế, Giang Diệp lập tức nở nụ cười vui vẻ, nhanh như chớp xông vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ đèn trong biệt thự đều được tắt hết.
Trong bóng tối, có một số tiếng động nhỏ không ngừng truyền đến.
Trong khu rừng thưa thớt, một bóng đen khổng lồ đang tiến về phía này, ánh trăng chiếu xuống, những chiếc răng nanh sắc bén và đôi tai nhọn của nó thoáng lóe lên.
Rạng sáng, mặt trời nhô lên từ mặt biển, bao phủ hòn đảo nghỉ mát bằng ánh nắng.
Hoắc An là người đầu tiên thức giấc, thay quần áo xong, chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, vừa đi đến phòng khách bỗng nghe thấy một vài tiếng động vụn vặt phát ra từ nhà bếp.
Cậu ta hiếu kỳ liếc về phía phát ra tiếng động, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen khổng lồ.
Toàn thân tròn trĩnh, hai cái tai dựng trên cái đầu nho nhỏ, đôi mắt đen láy như hạt đậu đen sáng lấp lánh, có vẻ hơi tinh ranh, hàm răng sắc nhọn ánh lên hàn quang, nhìn như có thể cắn đôi một tấm thép.
Sáng sớm vừa mở mắt ra đã thấy một sinh vật thế này, Hoắc An sợ đến nỗi suýt kêu lên.
"Dọa c.h.ế.t tôi rồi!"
Vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, kể cả đã gặp mấy lần thì vẫn bị bộ dáng của con hamster này dọa sợ, cậu ta phàn nàn: "Tiểu Quai, đội trưởng cũng đưa mày theo à? Sao hôm qua không thấy mày trên thuyền?"
Con hamster khổng lồ đứng yên bất động.
Hoắc An như đã quen, bước tới định tìm thứ gì đó ăn, nhưng phát hiện cửa tủ lạnh đã mở, những thức ăn thừa mà ngày hôm qua mọi người vất vả lắm mới dọn xong lại bị lục tung ra.
Trên sàn có bốn năm túi đựng thức ăn thừa, hạt quả và một ít vụn thức ăn.
Đi theo dấu vết những vụn thức ăn đó, Hoắc An thấy con hamster đang dùng hai cái chân nhỏ giữ chặt một cái xúc xích, đôi mắt bỗng mở to.
"Mày lại ăn vụng hả?!"
Con hamster khổng lồ dường như bị dọa sợ, xúc xích trong tay rơi xuống đất, hai mắt đen láy thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
Cái đuôi sau lưng lập tức căng cứng, dường như chỉ cần người trước mặt cử động, nó sẽ ngay lập tức phản công.
Không ngờ giây tiếp theo, Hoắc An chỉ thở dài bất lực.
"Đói bụng lắm à? Muốn ăn thì ăn đi, yên tâm, tao sẽ không mách đội trưởng đâu."
Nói xong, cậu ta tiện tay nhặt cái xúc xích lên, cũng không nhét lại vào tay con hamster, mà trực tiếp ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Hoắc An rời đi, con hamster khổng lồ vẫn ngây người đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa phản ứng lại hoàn cảnh hiện tại.
/555
|