Sau đó Thượng Quan Nhu nói:
"Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngày mai nói tiếp."
Tiểu Tuyết nói:
"Để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho Vương phi, Vương phi chờ một chút."
Tiểu Tuyết đi rồi thì Thượng Quan Nhu mới bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này nàng mới cảm thấy đầu rất đau, nàng đưa tay sờ lên trán theo bản năng.
"Oa, đau quá, chẳng lẽ xuyên qua đây rồi đập đầu vào đâu à? Ô ô ~ thật sự đau quá a, đợi lát nữa Tiểu Tuyết về giúp ta chuẩn bị nước đá."
Một lúc sau Tiểu Tuyết vào, Thương Quan Nhu nói:
"Tuyết Nhi, ngươi giúp ta chuẩn bị nước đá đi."
Tiểu Tuyết nói:
"Vương phi, người cần nước đá làm gì?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Cái trán của ta đau quá, giống như bị sưng lên."
Tiểu Tuyết nói:
"Để nô tỳ xem xem, chắc chắn Vương phi bị thương vào ngày hôm qua, nhất định sẽ rất đau? Đều là nô tỳ không tốt, nếu nô tỳ có thể bảo vệ Vương phi tốt như trong lời nói, Vương phi cũng không cần phải gả cho Vương gia, đều là nô tỳ vô dụng, để nô tỳ đi tìm đại phu."
Nhìn Tiểu Tuyết bộ dạng sốt ruột, trong lòng Thượng Quan Nhu có một chút áy náy, nếu như mình không nói, Tiểu Tuyết sẽ không khẩn trương như vậy, Thượng Quan Nhu kéo Tiểu Tuyết lại nói:
"Tuyết Nhi, ngươi không cần gấp gáp như vậy, ta không có mềm yếu, nghe ta, ta không phải Thượng Quan Giai Ngưng trước kia, bị thương như vậy không nhằm nhò gì, ngươi không cần lo lắng như vậy."
Thượng Quan Nhu nói xong, không nghĩ tới Tiểu Tuyết khóc òa lên.
"Ách..." Thượng Quan Nhu có chút thất kinh nhìn Tiểu Tuyết.
Thượng Quan Nhu nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác khóc, đặc biệt là nữ nhân, chỉ cần có người ở trước mặt nàng khóc, nàng liền không có biện pháp.
Thượng Quan Nhu bất đắc dĩ chờ Tiểu Tuyết ngừng khóc, mới nói:
"Tuyết Nhi, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ta cam đoan với ngươi, ta không sao, thật sự không có việc gì, chính là cái trán có chút sưng, cho nên ta mới nhờ ngươi tìm nước đá, ngươi không cần buồn, thật sự ta không hề đau.”
Tiểu Tuyết khóc nức nở hỏi:
"Thật sự không đau sao?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Ta cam đoan với ngươi, ta không có lừa ngươi, ngươi nghĩ xem, nếu ta thực sự đau thì tại sao bây giờ mới phát hiện?"
Thấy Tiểu Tuyết đã tin một chút, Thượng Quan Nhu lấy tay Tiểu Tuyết đặt lên tráng mình nói:
"Không tin ngươi sờ thử xem, chỉ sưng lên mà thôi, tuyệt đối không đau."
Có trời mới biết bây giờ Thượng Quan Nhu đau như thế nào, nhưng vì an ủi Tiểu Tuyết, nàng cũng cố gắng chịu đựng.
Thượng Quan Nhu nói:
"Ngươi tin ta chưa? Ngươi không cần đi gọi thầy thuốc, chỉ cần giúp ta chuẩn bị nước đá là tốt rồi, ta sẽ dùng nước đá thoa lên chỗ sưng."
Tiểu Tuyết gật đầu nói:
“Ân, Tiểu Tuyết đi tìm nước đá cho Vương phi.”
Thượng Quan Nhu gật đầu, nếu nàng lại ngăn cản Tiểu Tuyết, thì chắc nàng ta sẽ lại khóc, vì muốn lỗ tai mình yên tĩnh một chút, đành phải để nàng ta đi.
"Đúng rồi, Tuyết Nhi đến đây cùng ta, chắc là chưa ăn cơm đúng không?"
Thượng Quan Nhu nói đến, mới nhớ là Tiểu Tuyết chưa ăn cơm, vì thế nàng vỗ lên trán một cái "Ta. . . A. . Đau quá, sao ta lại quên a?”
Tiểu Tuyết thấy động tác của Thượng Quan Nhu, bật người khẩn trương hỏi:
"Vương phi, người có sao không?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Không sao, ta không sao, nhưng mà ngươi chưa có ăn cơm."
Tiểu Tuyết nói:
"Không sao, chờ Vương phi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ vào phòng bếp ăn một chút."
Thượng Quan Nhu nói:
"Không được, ngươi chờ ở chỗ này, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
Tiểu Tuyết nói:
"Không được, Vương phi, nô tỳ tới hầu hạ ngài, tại sao lại có thể để Vương phi chuẩn bị thức ăn cho mình? Này..."
Thượng Quan Nhu nói:
"Ngươi dám cự tuyệt ta, ngày mai ta sẽ đem ngươi xuất ra ngoài."
Nghe đến đó Tiểu Tuyết không dám lên tiếng, Thượng Quan Nhu lúc này mới hài lòng nói:
"Ngoan, ở trong phòng chờ ta, ta lập tức quay lại, không được chạy ra cửa phòng nửa bước, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Nói xong liền không hề cho Tiểu Tuyết cơ hội trả lời, sau khi ra ngoài Thượng Quan Nhu liền hối hận, ngoài việc có ngoại hình xuất chúng ra, ở bên ngoài, nàng không biết xác định phương hướng, nói trắng ra là chính là mù đường.
"Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngày mai nói tiếp."
Tiểu Tuyết nói:
"Để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho Vương phi, Vương phi chờ một chút."
Tiểu Tuyết đi rồi thì Thượng Quan Nhu mới bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này nàng mới cảm thấy đầu rất đau, nàng đưa tay sờ lên trán theo bản năng.
"Oa, đau quá, chẳng lẽ xuyên qua đây rồi đập đầu vào đâu à? Ô ô ~ thật sự đau quá a, đợi lát nữa Tiểu Tuyết về giúp ta chuẩn bị nước đá."
Một lúc sau Tiểu Tuyết vào, Thương Quan Nhu nói:
"Tuyết Nhi, ngươi giúp ta chuẩn bị nước đá đi."
Tiểu Tuyết nói:
"Vương phi, người cần nước đá làm gì?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Cái trán của ta đau quá, giống như bị sưng lên."
Tiểu Tuyết nói:
"Để nô tỳ xem xem, chắc chắn Vương phi bị thương vào ngày hôm qua, nhất định sẽ rất đau? Đều là nô tỳ không tốt, nếu nô tỳ có thể bảo vệ Vương phi tốt như trong lời nói, Vương phi cũng không cần phải gả cho Vương gia, đều là nô tỳ vô dụng, để nô tỳ đi tìm đại phu."
Nhìn Tiểu Tuyết bộ dạng sốt ruột, trong lòng Thượng Quan Nhu có một chút áy náy, nếu như mình không nói, Tiểu Tuyết sẽ không khẩn trương như vậy, Thượng Quan Nhu kéo Tiểu Tuyết lại nói:
"Tuyết Nhi, ngươi không cần gấp gáp như vậy, ta không có mềm yếu, nghe ta, ta không phải Thượng Quan Giai Ngưng trước kia, bị thương như vậy không nhằm nhò gì, ngươi không cần lo lắng như vậy."
Thượng Quan Nhu nói xong, không nghĩ tới Tiểu Tuyết khóc òa lên.
"Ách..." Thượng Quan Nhu có chút thất kinh nhìn Tiểu Tuyết.
Thượng Quan Nhu nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người khác khóc, đặc biệt là nữ nhân, chỉ cần có người ở trước mặt nàng khóc, nàng liền không có biện pháp.
Thượng Quan Nhu bất đắc dĩ chờ Tiểu Tuyết ngừng khóc, mới nói:
"Tuyết Nhi, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ta cam đoan với ngươi, ta không sao, thật sự không có việc gì, chính là cái trán có chút sưng, cho nên ta mới nhờ ngươi tìm nước đá, ngươi không cần buồn, thật sự ta không hề đau.”
Tiểu Tuyết khóc nức nở hỏi:
"Thật sự không đau sao?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Ta cam đoan với ngươi, ta không có lừa ngươi, ngươi nghĩ xem, nếu ta thực sự đau thì tại sao bây giờ mới phát hiện?"
Thấy Tiểu Tuyết đã tin một chút, Thượng Quan Nhu lấy tay Tiểu Tuyết đặt lên tráng mình nói:
"Không tin ngươi sờ thử xem, chỉ sưng lên mà thôi, tuyệt đối không đau."
Có trời mới biết bây giờ Thượng Quan Nhu đau như thế nào, nhưng vì an ủi Tiểu Tuyết, nàng cũng cố gắng chịu đựng.
Thượng Quan Nhu nói:
"Ngươi tin ta chưa? Ngươi không cần đi gọi thầy thuốc, chỉ cần giúp ta chuẩn bị nước đá là tốt rồi, ta sẽ dùng nước đá thoa lên chỗ sưng."
Tiểu Tuyết gật đầu nói:
“Ân, Tiểu Tuyết đi tìm nước đá cho Vương phi.”
Thượng Quan Nhu gật đầu, nếu nàng lại ngăn cản Tiểu Tuyết, thì chắc nàng ta sẽ lại khóc, vì muốn lỗ tai mình yên tĩnh một chút, đành phải để nàng ta đi.
"Đúng rồi, Tuyết Nhi đến đây cùng ta, chắc là chưa ăn cơm đúng không?"
Thượng Quan Nhu nói đến, mới nhớ là Tiểu Tuyết chưa ăn cơm, vì thế nàng vỗ lên trán một cái "Ta. . . A. . Đau quá, sao ta lại quên a?”
Tiểu Tuyết thấy động tác của Thượng Quan Nhu, bật người khẩn trương hỏi:
"Vương phi, người có sao không?"
Thượng Quan Nhu nói:
"Không sao, ta không sao, nhưng mà ngươi chưa có ăn cơm."
Tiểu Tuyết nói:
"Không sao, chờ Vương phi nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ vào phòng bếp ăn một chút."
Thượng Quan Nhu nói:
"Không được, ngươi chờ ở chỗ này, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
Tiểu Tuyết nói:
"Không được, Vương phi, nô tỳ tới hầu hạ ngài, tại sao lại có thể để Vương phi chuẩn bị thức ăn cho mình? Này..."
Thượng Quan Nhu nói:
"Ngươi dám cự tuyệt ta, ngày mai ta sẽ đem ngươi xuất ra ngoài."
Nghe đến đó Tiểu Tuyết không dám lên tiếng, Thượng Quan Nhu lúc này mới hài lòng nói:
"Ngoan, ở trong phòng chờ ta, ta lập tức quay lại, không được chạy ra cửa phòng nửa bước, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Nói xong liền không hề cho Tiểu Tuyết cơ hội trả lời, sau khi ra ngoài Thượng Quan Nhu liền hối hận, ngoài việc có ngoại hình xuất chúng ra, ở bên ngoài, nàng không biết xác định phương hướng, nói trắng ra là chính là mù đường.
/6
|