Editor: ChieuNinh
Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu vào nhà, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho nàng. Tằng Tử Phu tiếp nhận khăn lau mặt, đến giường nhỏ nhìn ba búp bê nằm song song ngủ say, Thạch Lai Phúc từ phía sau ôm lấy Tằng Tử Phu nói: Nương tử, sao rồi?
Tằng Tử Phu thở dài: Kiếm được chút ít bạc, cuối cùng không có phí công vất vả. Thạch Lai Phúc nghe xong cũng không hỏi nhiều, dù sao mặc kệ bao nhiêu bạc đều ở trong tay nương tử trông coi. Tằng Tử Phu quay đầu nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc hỏi: Sao chàng không hỏi một chút kiếm nhiều hay ít?
Thạch Lai Phúc cười nói: Dù sao nhà chúng ta do nàng quản gia, bạc cũng đều ở bên nương tử, lại nói, nương tử của mình còn chưa tin sao? Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Chàng sẽ không sợ ta học theo Vương Lan kia, cuốn bạc của chàng chạy trốn? Thạch Lai Phúc nhíu mày: Nương tử nói gì thế? Sao nàng có thể đánh đồng cùng Vương Lan chứ?
Tằng Tử Phu hừ một tiếng: Dù sao, nếu chàng dám lấy bình thê, ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ (lăng nhăng), ta liền dám cuốn bạc của chàng, ôm con chúng ta đi rất xa, cho chàng cả đời cũng tìm không thấy chúng ta! Thạch Lai Phúc cười nheo mắt nói: Nương tử, đã lâu như vậy nàng còn không biết ta là người gì sao? Ngoại trừ nương tử, ta cũng là không đi vào. . . . . . nương tử, hử?
Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: Không có nghiêm chỉnh gì hết, chàng đưa lỗ tai tới đây! Tằng Tử Phu nhỏ giọng thầm thì vài câu bên tai Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngốc đứng ở đó, hai mắt mở to, miệng há rộng! Cuối cùng còn ngốc hề hề bấm véo mình một cái rồi kêu đau một tiếng, Tằng Tử Phu bị bộ dáng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Đợi một hồi, Thạch Lai Phúc mới lấy lại tinh thần: Nương tử, sao nàng có thể như vậy? Ta không phải nằm mơ đi! Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Vương đại ca bên kia chàng cũng đừng lỡ miệng nói ra, biết không? Thạch Lai Phúc ngơ ngác gật đầu: Nương tử, ta coi như không biết việc này!
Tằng Tử Phu tiến lên chọc chọc đầu Thạch Lai Phúc: Sao có thể cho rằng không biết? Ta hỏi chàng, nếu Vương đại ca hỏi kiếm được nhiều hay ít, chàng nói làm sao? Thạch Lai Phúc cười nói: Nương tử, nàng cho rằng ta khờ thật à, nói kiếm 20 lượng, một nhà mười lượng bạc! Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra: Tuyệt đối không thể nói khác, biết không? Việc này ấy à, nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ. Nếu vì chuyện này ảnh hưởng Vương đại ca, Vương đại tẩu bên kia có mâu thuẫn gì, chúng ta liền rất khó làm được. Ta đã cam đoan qua với Vương đại tẩu rồi.
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: Yên tâm đi, nương tử. . . . . . Bây giờ chúng ta có của cải, có thể xây được nhà ngói lớn rồi! Lát nữa ta lại đi hỏi Vương đại ca một chút có muốn xây phòng ở hay không, hai nhà chúng ta cùng nhau xây, còn có thể tiết kiệm không ít tiền thợ ngõa đâu! Tằng Tử Phu lắc đầu nói: Phúc ca, ta cảm thấy được còn chưa phải lúc xây tốt phòng ốc. ( thợ ngõa: thợ cất nhà)
Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót hỏi: Vì sao? Tằng Tử Phu mím môi: Phúc ca, nếu xây nhà ngói lớn, Nhị đệ bên kia nói như thế nào? Nương nói thế nào? Chúng ta ở nhà ngói lớn? Nhị đệ bọn họ còn ở phòng trát bùn? Hơn nữa, Phúc ca, chúng ta lại nỗ lực thêm, để dành đủ bạc đi ra thị trấn mua nhà ở lại. Hơn nữa chờ nhi tử chúng ta trưởng thành, chẳng lẽ chàng không muốn cho nó đọc sách sao? Còn để cho nó sau khi lớn lên giống như chàng, xuống đất làm việc, một năm đi đi về về mệt mỏi gần chết? Đọc sách rất tốn tiền, chút bạc ấy của chúng ta đến thị trấn, vậy coi là gì?
Thạch Lai Phúc nghe xong thở dài nói: Nương tử, cũng là nàng suy nghĩ nhiều, ta thật là không có bản lĩnh, để cho nàng đi theo ta chịu ủy khuất! Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc có chút suy sụp cười cười tiến lên ôm eo Thạch Lai Phúc nói: Chàng cái gì cũng không làm khổ đến ta, so với ba tỷ tỷ trong nhà của ta, ta là sống khá giả hơn. Chỉ cần đời này chàng cũng không làm chuyện có lỗi với ta, ta liền cảm thấy đáng giá, Phúc ca, chàng ở trong mắt ta là. . . . . . trượng phu tốt nhất.
Nương tử, nàng thật sự không cảm thấy đi theo ta ủy khuất sao?
Không cảm thấy!
Thật sự?
Ừ.
Nương tử, nàng thật tốt, ta ngủ đi! Trên trán Tằng Tử Phu chảy xuống ba vạch đen thật to. . . . . . đùa gì vậy hả! Mình còn đang lo lắng trong lòng của hắn không thoải
Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu vào nhà, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho nàng. Tằng Tử Phu tiếp nhận khăn lau mặt, đến giường nhỏ nhìn ba búp bê nằm song song ngủ say, Thạch Lai Phúc từ phía sau ôm lấy Tằng Tử Phu nói: Nương tử, sao rồi?
Tằng Tử Phu thở dài: Kiếm được chút ít bạc, cuối cùng không có phí công vất vả. Thạch Lai Phúc nghe xong cũng không hỏi nhiều, dù sao mặc kệ bao nhiêu bạc đều ở trong tay nương tử trông coi. Tằng Tử Phu quay đầu nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc hỏi: Sao chàng không hỏi một chút kiếm nhiều hay ít?
Thạch Lai Phúc cười nói: Dù sao nhà chúng ta do nàng quản gia, bạc cũng đều ở bên nương tử, lại nói, nương tử của mình còn chưa tin sao? Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Chàng sẽ không sợ ta học theo Vương Lan kia, cuốn bạc của chàng chạy trốn? Thạch Lai Phúc nhíu mày: Nương tử nói gì thế? Sao nàng có thể đánh đồng cùng Vương Lan chứ?
Tằng Tử Phu hừ một tiếng: Dù sao, nếu chàng dám lấy bình thê, ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ (lăng nhăng), ta liền dám cuốn bạc của chàng, ôm con chúng ta đi rất xa, cho chàng cả đời cũng tìm không thấy chúng ta! Thạch Lai Phúc cười nheo mắt nói: Nương tử, đã lâu như vậy nàng còn không biết ta là người gì sao? Ngoại trừ nương tử, ta cũng là không đi vào. . . . . . nương tử, hử?
Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: Không có nghiêm chỉnh gì hết, chàng đưa lỗ tai tới đây! Tằng Tử Phu nhỏ giọng thầm thì vài câu bên tai Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngốc đứng ở đó, hai mắt mở to, miệng há rộng! Cuối cùng còn ngốc hề hề bấm véo mình một cái rồi kêu đau một tiếng, Tằng Tử Phu bị bộ dáng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Đợi một hồi, Thạch Lai Phúc mới lấy lại tinh thần: Nương tử, sao nàng có thể như vậy? Ta không phải nằm mơ đi! Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: Vương đại ca bên kia chàng cũng đừng lỡ miệng nói ra, biết không? Thạch Lai Phúc ngơ ngác gật đầu: Nương tử, ta coi như không biết việc này!
Tằng Tử Phu tiến lên chọc chọc đầu Thạch Lai Phúc: Sao có thể cho rằng không biết? Ta hỏi chàng, nếu Vương đại ca hỏi kiếm được nhiều hay ít, chàng nói làm sao? Thạch Lai Phúc cười nói: Nương tử, nàng cho rằng ta khờ thật à, nói kiếm 20 lượng, một nhà mười lượng bạc! Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra: Tuyệt đối không thể nói khác, biết không? Việc này ấy à, nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ. Nếu vì chuyện này ảnh hưởng Vương đại ca, Vương đại tẩu bên kia có mâu thuẫn gì, chúng ta liền rất khó làm được. Ta đã cam đoan qua với Vương đại tẩu rồi.
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: Yên tâm đi, nương tử. . . . . . Bây giờ chúng ta có của cải, có thể xây được nhà ngói lớn rồi! Lát nữa ta lại đi hỏi Vương đại ca một chút có muốn xây phòng ở hay không, hai nhà chúng ta cùng nhau xây, còn có thể tiết kiệm không ít tiền thợ ngõa đâu! Tằng Tử Phu lắc đầu nói: Phúc ca, ta cảm thấy được còn chưa phải lúc xây tốt phòng ốc. ( thợ ngõa: thợ cất nhà)
Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót hỏi: Vì sao? Tằng Tử Phu mím môi: Phúc ca, nếu xây nhà ngói lớn, Nhị đệ bên kia nói như thế nào? Nương nói thế nào? Chúng ta ở nhà ngói lớn? Nhị đệ bọn họ còn ở phòng trát bùn? Hơn nữa, Phúc ca, chúng ta lại nỗ lực thêm, để dành đủ bạc đi ra thị trấn mua nhà ở lại. Hơn nữa chờ nhi tử chúng ta trưởng thành, chẳng lẽ chàng không muốn cho nó đọc sách sao? Còn để cho nó sau khi lớn lên giống như chàng, xuống đất làm việc, một năm đi đi về về mệt mỏi gần chết? Đọc sách rất tốn tiền, chút bạc ấy của chúng ta đến thị trấn, vậy coi là gì?
Thạch Lai Phúc nghe xong thở dài nói: Nương tử, cũng là nàng suy nghĩ nhiều, ta thật là không có bản lĩnh, để cho nàng đi theo ta chịu ủy khuất! Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc có chút suy sụp cười cười tiến lên ôm eo Thạch Lai Phúc nói: Chàng cái gì cũng không làm khổ đến ta, so với ba tỷ tỷ trong nhà của ta, ta là sống khá giả hơn. Chỉ cần đời này chàng cũng không làm chuyện có lỗi với ta, ta liền cảm thấy đáng giá, Phúc ca, chàng ở trong mắt ta là. . . . . . trượng phu tốt nhất.
Nương tử, nàng thật sự không cảm thấy đi theo ta ủy khuất sao?
Không cảm thấy!
Thật sự?
Ừ.
Nương tử, nàng thật tốt, ta ngủ đi! Trên trán Tằng Tử Phu chảy xuống ba vạch đen thật to. . . . . . đùa gì vậy hả! Mình còn đang lo lắng trong lòng của hắn không thoải
/91
|