"Sao chóng mặt thế này? Cảm giác ruột gan cứ muốn đảo lộn hết cả! Cái tên chết tiệt nào trói mình lại thế nhỉ? Ta nguyền rủa cả dòng họ nhà ngươi, không thấy ta là một cô gái liễu yếu đào tơ hay sao hả?"
Asisư tuy chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn đủ sức để nguyền rủa cái tên dở hơi bắt cóc nàng. Và thực chất nàng không bị trói, cái dây trói là vòng tay của một ai đó. Người đó sợ nàng đang hôn mê mà lại đi ngựa sẽ ngã nên mới ôm chặt như vậy....
Thuốc mê dần hết tác dụng, Asisư chậm chậm mở mắt ra, xác định tình cảnh hiện giờ của mình. Nàng xém xỉu lần nữa khi phát hiện mình đang ngồi trên ngựa, trong vòng tay một tên lạ hoắc, mặt che kín bưng. Không phải nàng sợ tốc độ nhanh, cũng không phải nàng không biết cưỡi ngựa...chỉ có điều tình cảnh hiện giờ có vẻ không khả quan cho lắm. Không biết cái tên bắt nàng gây thù chuốc oán với ai mà hiện giờ một đoàn người đen toàn tập đang đuổi theo cả hai. Và tất nhiên, muốn thoát khỏi họ thì phải chạy thật nhanh, tên kia đương nhiên hiểu điều đó nên phóng bạt mạng, lại đang ở trong rừng, mấy lần xém đâm vào cây rồi.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy có thể tin tưởng tên này, thôi thì ra tay giúp đỡ rồi hỏi tội hắn sau vậy. Dù mới tỉnh dậy nhưng với thủy thuật của nàng dư sức đối phó đám người kia. Hơn nữa trong rừng lại khá nhiều hơi nước, vô cùng tiện lợi. Hơi nhỏm người dậy, nàng vung tay lên, hơi nước trong không khí tập hợp lại thành một quả cầu trong suốt, không lớn lắm nhưng sức công phá không hề nhẹ.
Lấy sức ném thẳng về phía đám người kia, quả cầu nổ tung, giải phóng sức mạnh khiến hơn một nửa số đó rớt khỏi ngựa. Nàng mỉm cười đắc thắng, tiếp tục dùng suy nghĩ gia tiếp với bầy ngựa, yêu cầu chúng giúp đỡ. Nhưng xem ra không hiệu quả, chúng được đào tạo khá tốt, không hề bị nàng làm lung lạc.
Đành chịu, là do các ngươi tự chuốc lấy đấy. Một bầy ong vò vẽ bay ra, chích tới tấp vào đám người đó, một số con ngựa do đau quá nên hất luôn chủ xuống đất. Chưa hết, một đàn voi xông ra, lần này thì lũ ngựa quay đầu chạy thẳng. Vậy là xong, giải quyết được mấy cái đuôi đó!
Tên kia có vẻ rất bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó lấy lại thái độ bình tĩnh. Ra khỏi rừng, hắn phóng ngựa đến một nhà trọ nhỏ. Giờ cũng đã nửa đêm, mọi quán xá đều đã đóng cửa, cũng may vẫn còn nơi này.
Hôm nay có lẽ nàng bị sao quả tạ chiếu. Phòng trọ còn một phòng duy nhất. Số nàng đen còn hơn con mèo mun.
Chủ trọ đua cả hai lên phòng rồi đi xuống. Đến giờ nàng vẫn không biết mặt mũi tên này thế nào, không lẽ xấu quá nên không dám cho người khác nhìn?
- Này, ngươi không bỏ cái khăn che mặt đó ra được à?
- Không
- Ngươi..... - Nàng nghẹn họng. Nhưng rất nhanh nụ cười tinh quái lại nở trên môi
Ngươi không tự nguyện thì ta đành ép buộc vậy. Bằng một động tác búng tay đơn giản, khăn che mặt của hắn bị cắt làm đôi, rớt xuống, để lộ khuôn mặt mà nàng nhìn chỉ muốn đấm cho một phát
- Izumin?
- Bạo lực quá đấy cô bé ạ!
- Cô bé cái con khỉ! Ta chưa xử tội ngươi dám đưa ta đến đây đâu đấy. Mục đích của ngươi là gì? Còn cái đám người lúc nãy nữa, ngươi đắc tội với người ta thì tự chịu đi, tự nhiên kéo ta vào làm gì? HẢ?
Nàng ức chế, xả một tràng
- Được rồi được rồi! Ta nghĩ nàng nên thay đổi cách xưng hô đi, nàng ít tuổi hơn ta đấy. Là nữ hoàng chắc nàng biết cách xưng hô với người lớn hơn mình sao cho phải phép mà, đúng không?
Izumin trưng cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội ra. Mà theo nàng thì nhìn không khác lưu manh là mấy
- Ngươi..... Cốc cốc cốc
Nàng chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Là người chủ quán trọ, bà ấy mang vào một ít thức ăn
- Đã muộn nên chúng tôi không chuẩn bị được chu đáo, mong hai vị không chê
- Được rồi, bà có thể đi - Izumin thay đổi 180 độ, quay về đúng với bản chất băng lạnh ngàn năm
- Nàng ít chút gì đi
Izumin đẩy nàng ngồi xuống ghế, tay gắp thức ăn vào bát cho nàng và nhẹ nhàng nói
Tuy có bất ngờ với thái độ bất thường của Izumin nhưng nàng đang đói bụng nên vấn đề này tạm bỏ qua.
Ăn một hồi nàng mới nhớ ra vấn đề chưa có lời giải
- Anh bắt ta đến đây có mục đích gì? Tính gây chiến à? Thế thì khỏi đánh, nước anh thua chắc rồi. Mà công nhận anh rãnh thật đó.......
- Dừng lại! Nàng nghe ta nói đã, ta chỉ muốn đưa nàng đi chơi chứ không có mục đích gì hết. Nàng đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy
Phụtttttttttttttt
Asisư phun luôn ngụm nước trong miệng ra, ho sặc sụa
- Khụ khụ! Anh nói đưa tôi đi chơi á?
- Đúng rồi! Có gì không ổn sao?
- Tất nhiên là CÓ RỒI! Đi chơi cái kiểu không cần biết người ta đồng ý hay không, bịt thuốc mê rồi vác đi như vác một con vật thế này hả? Đi chơi mà bị truy sát xém mất mạng hả? Đi chơi mà nửa đêm mới đến nhà trọ, mới được ăn cơm hả?
KHÁI NIỆM ĐI CHƠI CỦA ANH HAY QUÁ HA?
Asisư điên tiết, tiếp tục làm một bài ca
- Cho ta đính chính. Ta không vác nàng, ta bế nàng lên ngựa rồi đưa nàng đi. Còn mấy cái kia ta không có ý kiến - Izumin lại trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội. Thật tình nàng muốn đấm tên này lắm rồi, nhưng mỗi tội hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, lại khỏe hơn nàng, dùng bạo lực nàng thua chắc.
(Sau này nghĩ lại nàng mới thấy mình ngu, thủy thuật của nàng dùng để làm gì không biết? Nhưng đó là sau này, hiện tại nàng vẫn áp dụng triệt để câu nói
:"Quân tử động khẩu không động thủ")
- Vậy đám người áo đen đó thì sao? Anh quỵt nợ của họ à?
Nghe nàng hỏi Izumin thật muốn xỉu. Nàng nghĩ sao mà bảo hoàng tử một nước lớn như hắn quỵt nợ người ta
- Là người của bác Uria sai đến ám sát ta
- Biết ngay..... Hả? Ám sát? Nhưng chẳng lẽ võ công của anh không hạ được chúng?..... Không lẽ...là vì ta?
-......
- Hơ hơ ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ trước đây. Anh ngủ ngon! À dọn giùm ta luôn nha, ai bảo bắt cóc ta làm gì!
Nói xong nàng leo lên giường ngủ luôn. Izumin chỉ biết lắc đầu chào thua vị nữ hoàng trẻ con này. Hắn dọn mâm cơm rồi mang xuống trả cho chủ quán. Đường đường là một hoàng tử mà lại phải đi dọn đồ, chắc trên đời chỉ có hai người dám sai hắn thế này - nàng là một người nữa. Phụ vương và mẫu hậu hắn không phải không dám sai mà là không muốn sai, có người hầu hạ cơm bưng nước rót, hắn là hoàng tử đương nhiên không phải làm rồi.
Khi Izumin lên phòng thì nàng đã ngủ say. Hắn thật không biết nói gì nữa, ở cùng phòng với một người đàn ông mới tiếp xúc mấy lần mà vô tư thế sao. Bỗng một hàng chữ do hơi nước ngưng tụ tạo thành: "Ta vốn đâu coi anh là đàn ông, thắc mắc làm gì". Và tất nhiên biểu hiện của hắn sẽ là không thể tin được, trên mặt có một dấu hỏi chấm to đùng.
Phòng chỉ có một giường nên Izumin leo lên nằm cạnh nàng luôn. Nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh mình, Izumin nhớ đến cuộc nói chuyện với chị mình cách đây mấy hôm
--- ------ ----------Quá khứ---- ------ ---
Ngự hoa viên, Hitaito
Izumin không hiểu vì sao hôm nay chị hắn lại có nhã hứng hẹn hắn ra đây ngắm hoa
- Hoàng tử Izumin
- Hoàng tử
Người hầu thấy Izumin đến thì hành lễ rồi tự động lui ra ngoài
- Em tới rồi sao
- Có chuyện gì mà chị lại hẹn em ra đây vậy? - Không vòng vo, Izumin hỏi luôn
- Không lẽ phải có lí do chị mới có thể hẹn em đi ngắm hoa sao? - Mitamun hơi nhíu mi, hỏi lại
- Không phải, chỉ là.....
- Thôi được rồi. Đúng là có chuyện ta muốn nói với em..... Em thấy những bông hoa sen kia không? Nó được đưa từ Ai Cập đến đây, lúc đầu nó rất đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ thì sao? Nó đang dần héo úa, mất đi vẻ đẹp tinh khiết như ở trên dòng sông Nile..... - Mitamun chỉ tay vào hồ sen và bắt đầu câu chuyện
- Chị có ý gì vậy?
- Em hãy nghe hết đã. Em thấy bụi hoa hồng này không? Chúng cũng được đưa từ nơi khác đến nhưng đã thích nghi được với điều kiện sống ở đây, rất đẹp phải không? Người ta thường hoa hồng đẹp nhưng có nhiều gai, đúng vậy, để tự bảo vệ mình nên hoa hồng tự tạo ra một vỏ bọc gai góc. Nhưng bên cạnh lớp vỏ đầy gai đó còn là những bông hoa rực rỡ nữa. Muốn cảm nhận được vẻ đẹp của hoa hồng, ta phải biết chấp nhận những cái gai đó, biết trân trọng, biết nâng niu, những cái gai đó sẽ không hề gây hại cho ta. Đúng không?
-... ...
- Carol và Asisư....cũng như hai loài hoa này vậy! Hi vọng em hiểu những gì ta nói
--- ------ ----------Hiện tại---- --------
Hoa hồng sao? Chị muốn em chọn cho mình một bông hoa hồng thay vì cứ giành giựt bông sen sao? Liệu....có thể không?
Nàng ức chế, xả một tràng
- Được rồi được rồi! Ta nghĩ nàng nên thay đổi cách xưng hô đi, nàng ít tuổi hơn ta đấy. Là nữ hoàng chắc nàng biết cách xưng hô với người lớn hơn mình sao cho phải phép mà, đúng không?
Izumin trưng cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội ra. Mà theo nàng thì nhìn không khác lưu manh là mấy
- Ngươi..... Cốc cốc cốc
Nàng chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Là người chủ quán trọ, bà ấy mang vào một ít thức ăn
- Đã muộn nên chúng tôi không chuẩn bị được chu đáo, mong hai vị không chê
- Được rồi, bà có thể đi - Izumin thay đổi 180 độ, quay về đúng với bản chất băng lạnh ngàn năm
- Nàng ít chút gì đi
Izumin đẩy nàng ngồi xuống ghế, tay gắp thức ăn vào bát cho nàng và nhẹ nhàng nói
Tuy có bất ngờ với thái độ bất thường của Izumin nhưng nàng đang đói bụng nên vấn đề này tạm bỏ qua.
Ăn một hồi nàng mới nhớ ra vấn đề chưa có lời giải
- Anh bắt ta đến đây có mục đích gì? Tính gây chiến à? Thế thì khỏi đánh, nước anh thua chắc rồi. Mà công nhận anh rãnh thật đó.......
- Dừng lại! Nàng nghe ta nói đã, ta chỉ muốn đưa nàng đi chơi chứ không có mục đích gì hết. Nàng đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy
Phụtttttttttttttt
Asisư phun luôn ngụm nước trong miệng ra, ho sặc sụa
- Khụ khụ! Anh nói đưa tôi đi chơi á?
- Đúng rồi! Có gì không ổn sao?
- Tất nhiên là CÓ RỒI! Đi chơi cái kiểu không cần biết người ta đồng ý hay không, bịt thuốc mê rồi vác đi như vác một con vật thế này hả? Đi chơi mà bị truy sát xém mất mạng hả? Đi chơi mà nửa đêm mới đến nhà trọ, mới được ăn cơm hả? KHÁI NIỆM ĐI CHƠI CỦA ANH HAY QUÁ HA?
Asisư điên tiết, tiếp tục làm một bài ca
- Cho ta đính chính. Ta không vác nàng, ta bế nàng lên ngựa rồi đưa nàng đi. Còn mấy cái kia ta không có ý kiến - Izumin lại trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội. Thật tình nàng muốn đấm tên này lắm rồi, nhưng mỗi tội hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, lại khỏe hơn nàng, dùng bạo lực nàng thua chắc.
(Sau này nghĩ lại nàng mới thấy mình ngu, thủy thuật của nàng dùng để làm gì không biết? Nhưng đó là sau này, hiện tại nàng vẫn áp dụng triệt để câu nói :"Quân tử động khẩu không động thủ")
- Vậy đám người áo đen đó thì sao? Anh quỵt nợ của họ à?
Nghe nàng hỏi Izumin thật muốn xỉu. Nàng nghĩ sao mà bảo hoàng tử một nước lớn như hắn quỵt nợ người ta
- Là người của bác Uria sai đến ám sát ta
- Biết ngay..... Hả? Ám sát? Nhưng chẳng lẽ võ công của anh không hạ được chúng?..... Không lẽ...là vì ta?
-......
- Hơ hơ ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ trước đây. Anh ngủ ngon! À dọn giùm ta luôn nha, ai bảo bắt cóc ta làm gì!
Nói xong nàng leo lên giường ngủ luôn. Izumin chỉ biết lắc đầu chào thua vị nữ hoàng trẻ con này. Hắn dọn mâm cơm rồi mang xuống trả cho chủ quán. Đường đường là một hoàng tử mà lại phải đi dọn đồ, chắc trên đời chỉ có hai người dám sai hắn thế này - nàng là một người nữa. Phụ vương và mẫu hậu hắn không phải không dám sai mà là không muốn sai, có người hầu hạ cơm bưng nước rót, hắn là hoàng tử đương nhiên không phải làm rồi.
Khi Izumin lên phòng thì nàng đã ngủ say. Hắn thật không biết nói gì nữa, ở cùng phòng với một người đàn ông mới tiếp xúc mấy lần mà vô tư thế sao. Bỗng một hàng chữ do hơi nước ngưng tụ tạo thành: "Ta vốn đâu coi anh là đàn ông, thắc mắc làm gì". Và tất nhiên biểu hiện của hắn sẽ là không thể tin được, trên mặt có một dấu hỏi chấm to đùng.
Phòng chỉ có một giường nên Izumin leo lên nằm cạnh nàng luôn. Nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh mình, Izumin nhớ đến cuộc nói chuyện với chị mình cách đây mấy hôm
--- ------ ----------Quá khứ---- ------ ---
Ngự hoa viên, Hitaito
Izumin không hiểu vì sao hôm nay chị hắn lại có nhã hứng hẹn hắn ra đây ngắm hoa
- Hoàng tử Izumin
- Hoàng tử
Người hầu thấy Izumin đến thì hành lễ rồi tự động lui ra ngoài
- Em tới rồi sao
- Có chuyện gì mà chị lại hẹn em ra đây vậy? - Không vòng vo, Izumin hỏi luôn
- Không lẽ phải có lí do chị mới có thể hẹn em đi ngắm hoa sao? - Mitamun hơi nhíu mi, hỏi lại
- Không phải, chỉ là.....
- Thôi được rồi. Đúng là có chuyện ta muốn nói với em..... Em thấy những bông hoa sen kia không? Nó được đưa từ Ai Cập đến đây, lúc đầu nó rất đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ thì sao? Nó đang dần héo úa, mất đi vẻ đẹp tinh khiết như ở trên dòng sông Nile..... - Mitamun chỉ tay vào hồ sen và bắt đầu câu chuyện
- Chị có ý gì vậy?
- Em hãy nghe hết đã. Em thấy bụi hoa hồng này không? Chúng cũng được đưa từ nơi khác đến nhưng đã thích nghi được với điều kiện sống ở đây, rất đẹp phải không? Người ta thường hoa hồng đẹp nhưng có nhiều gai, đúng vậy, để tự bảo vệ mình nên hoa hồng tự tạo ra một vỏ bọc gai góc. Nhưng bên cạnh lớp vỏ đầy gai đó còn là những bông hoa rực rỡ nữa. Muốn cảm nhận được vẻ đẹp của hoa hồng, ta phải biết chấp nhận những cái gai đó, biết trân trọng, biết nâng niu, những cái gai đó sẽ không hề gây hại cho ta. Đúng không?
-... ...
- Carol và Asisư....cũng như hai loài hoa này vậy! Hi vọng em hiểu những gì ta nói
--- ------ ----------Hiện tại---- --------
Hoa hồng sao? Chị muốn em chọn cho mình một bông hoa hồng thay vì cứ giành giựt bông sen sao? Liệu....có thể không?
Asisư tuy chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn đủ sức để nguyền rủa cái tên dở hơi bắt cóc nàng. Và thực chất nàng không bị trói, cái dây trói là vòng tay của một ai đó. Người đó sợ nàng đang hôn mê mà lại đi ngựa sẽ ngã nên mới ôm chặt như vậy....
Thuốc mê dần hết tác dụng, Asisư chậm chậm mở mắt ra, xác định tình cảnh hiện giờ của mình. Nàng xém xỉu lần nữa khi phát hiện mình đang ngồi trên ngựa, trong vòng tay một tên lạ hoắc, mặt che kín bưng. Không phải nàng sợ tốc độ nhanh, cũng không phải nàng không biết cưỡi ngựa...chỉ có điều tình cảnh hiện giờ có vẻ không khả quan cho lắm. Không biết cái tên bắt nàng gây thù chuốc oán với ai mà hiện giờ một đoàn người đen toàn tập đang đuổi theo cả hai. Và tất nhiên, muốn thoát khỏi họ thì phải chạy thật nhanh, tên kia đương nhiên hiểu điều đó nên phóng bạt mạng, lại đang ở trong rừng, mấy lần xém đâm vào cây rồi.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy có thể tin tưởng tên này, thôi thì ra tay giúp đỡ rồi hỏi tội hắn sau vậy. Dù mới tỉnh dậy nhưng với thủy thuật của nàng dư sức đối phó đám người kia. Hơn nữa trong rừng lại khá nhiều hơi nước, vô cùng tiện lợi. Hơi nhỏm người dậy, nàng vung tay lên, hơi nước trong không khí tập hợp lại thành một quả cầu trong suốt, không lớn lắm nhưng sức công phá không hề nhẹ.
Lấy sức ném thẳng về phía đám người kia, quả cầu nổ tung, giải phóng sức mạnh khiến hơn một nửa số đó rớt khỏi ngựa. Nàng mỉm cười đắc thắng, tiếp tục dùng suy nghĩ gia tiếp với bầy ngựa, yêu cầu chúng giúp đỡ. Nhưng xem ra không hiệu quả, chúng được đào tạo khá tốt, không hề bị nàng làm lung lạc.
Đành chịu, là do các ngươi tự chuốc lấy đấy. Một bầy ong vò vẽ bay ra, chích tới tấp vào đám người đó, một số con ngựa do đau quá nên hất luôn chủ xuống đất. Chưa hết, một đàn voi xông ra, lần này thì lũ ngựa quay đầu chạy thẳng. Vậy là xong, giải quyết được mấy cái đuôi đó!
Tên kia có vẻ rất bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó lấy lại thái độ bình tĩnh. Ra khỏi rừng, hắn phóng ngựa đến một nhà trọ nhỏ. Giờ cũng đã nửa đêm, mọi quán xá đều đã đóng cửa, cũng may vẫn còn nơi này.
Hôm nay có lẽ nàng bị sao quả tạ chiếu. Phòng trọ còn một phòng duy nhất. Số nàng đen còn hơn con mèo mun.
Chủ trọ đua cả hai lên phòng rồi đi xuống. Đến giờ nàng vẫn không biết mặt mũi tên này thế nào, không lẽ xấu quá nên không dám cho người khác nhìn?
- Này, ngươi không bỏ cái khăn che mặt đó ra được à?
- Không
- Ngươi..... - Nàng nghẹn họng. Nhưng rất nhanh nụ cười tinh quái lại nở trên môi
Ngươi không tự nguyện thì ta đành ép buộc vậy. Bằng một động tác búng tay đơn giản, khăn che mặt của hắn bị cắt làm đôi, rớt xuống, để lộ khuôn mặt mà nàng nhìn chỉ muốn đấm cho một phát
- Izumin?
- Bạo lực quá đấy cô bé ạ!
- Cô bé cái con khỉ! Ta chưa xử tội ngươi dám đưa ta đến đây đâu đấy. Mục đích của ngươi là gì? Còn cái đám người lúc nãy nữa, ngươi đắc tội với người ta thì tự chịu đi, tự nhiên kéo ta vào làm gì? HẢ?
Nàng ức chế, xả một tràng
- Được rồi được rồi! Ta nghĩ nàng nên thay đổi cách xưng hô đi, nàng ít tuổi hơn ta đấy. Là nữ hoàng chắc nàng biết cách xưng hô với người lớn hơn mình sao cho phải phép mà, đúng không?
Izumin trưng cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội ra. Mà theo nàng thì nhìn không khác lưu manh là mấy
- Ngươi..... Cốc cốc cốc
Nàng chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Là người chủ quán trọ, bà ấy mang vào một ít thức ăn
- Đã muộn nên chúng tôi không chuẩn bị được chu đáo, mong hai vị không chê
- Được rồi, bà có thể đi - Izumin thay đổi 180 độ, quay về đúng với bản chất băng lạnh ngàn năm
- Nàng ít chút gì đi
Izumin đẩy nàng ngồi xuống ghế, tay gắp thức ăn vào bát cho nàng và nhẹ nhàng nói
Tuy có bất ngờ với thái độ bất thường của Izumin nhưng nàng đang đói bụng nên vấn đề này tạm bỏ qua.
Ăn một hồi nàng mới nhớ ra vấn đề chưa có lời giải
- Anh bắt ta đến đây có mục đích gì? Tính gây chiến à? Thế thì khỏi đánh, nước anh thua chắc rồi. Mà công nhận anh rãnh thật đó.......
- Dừng lại! Nàng nghe ta nói đã, ta chỉ muốn đưa nàng đi chơi chứ không có mục đích gì hết. Nàng đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy
Phụtttttttttttttt
Asisư phun luôn ngụm nước trong miệng ra, ho sặc sụa
- Khụ khụ! Anh nói đưa tôi đi chơi á?
- Đúng rồi! Có gì không ổn sao?
- Tất nhiên là CÓ RỒI! Đi chơi cái kiểu không cần biết người ta đồng ý hay không, bịt thuốc mê rồi vác đi như vác một con vật thế này hả? Đi chơi mà bị truy sát xém mất mạng hả? Đi chơi mà nửa đêm mới đến nhà trọ, mới được ăn cơm hả?
KHÁI NIỆM ĐI CHƠI CỦA ANH HAY QUÁ HA?
Asisư điên tiết, tiếp tục làm một bài ca
- Cho ta đính chính. Ta không vác nàng, ta bế nàng lên ngựa rồi đưa nàng đi. Còn mấy cái kia ta không có ý kiến - Izumin lại trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội. Thật tình nàng muốn đấm tên này lắm rồi, nhưng mỗi tội hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, lại khỏe hơn nàng, dùng bạo lực nàng thua chắc.
(Sau này nghĩ lại nàng mới thấy mình ngu, thủy thuật của nàng dùng để làm gì không biết? Nhưng đó là sau này, hiện tại nàng vẫn áp dụng triệt để câu nói
:"Quân tử động khẩu không động thủ")
- Vậy đám người áo đen đó thì sao? Anh quỵt nợ của họ à?
Nghe nàng hỏi Izumin thật muốn xỉu. Nàng nghĩ sao mà bảo hoàng tử một nước lớn như hắn quỵt nợ người ta
- Là người của bác Uria sai đến ám sát ta
- Biết ngay..... Hả? Ám sát? Nhưng chẳng lẽ võ công của anh không hạ được chúng?..... Không lẽ...là vì ta?
-......
- Hơ hơ ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ trước đây. Anh ngủ ngon! À dọn giùm ta luôn nha, ai bảo bắt cóc ta làm gì!
Nói xong nàng leo lên giường ngủ luôn. Izumin chỉ biết lắc đầu chào thua vị nữ hoàng trẻ con này. Hắn dọn mâm cơm rồi mang xuống trả cho chủ quán. Đường đường là một hoàng tử mà lại phải đi dọn đồ, chắc trên đời chỉ có hai người dám sai hắn thế này - nàng là một người nữa. Phụ vương và mẫu hậu hắn không phải không dám sai mà là không muốn sai, có người hầu hạ cơm bưng nước rót, hắn là hoàng tử đương nhiên không phải làm rồi.
Khi Izumin lên phòng thì nàng đã ngủ say. Hắn thật không biết nói gì nữa, ở cùng phòng với một người đàn ông mới tiếp xúc mấy lần mà vô tư thế sao. Bỗng một hàng chữ do hơi nước ngưng tụ tạo thành: "Ta vốn đâu coi anh là đàn ông, thắc mắc làm gì". Và tất nhiên biểu hiện của hắn sẽ là không thể tin được, trên mặt có một dấu hỏi chấm to đùng.
Phòng chỉ có một giường nên Izumin leo lên nằm cạnh nàng luôn. Nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh mình, Izumin nhớ đến cuộc nói chuyện với chị mình cách đây mấy hôm
--- ------ ----------Quá khứ---- ------ ---
Ngự hoa viên, Hitaito
Izumin không hiểu vì sao hôm nay chị hắn lại có nhã hứng hẹn hắn ra đây ngắm hoa
- Hoàng tử Izumin
- Hoàng tử
Người hầu thấy Izumin đến thì hành lễ rồi tự động lui ra ngoài
- Em tới rồi sao
- Có chuyện gì mà chị lại hẹn em ra đây vậy? - Không vòng vo, Izumin hỏi luôn
- Không lẽ phải có lí do chị mới có thể hẹn em đi ngắm hoa sao? - Mitamun hơi nhíu mi, hỏi lại
- Không phải, chỉ là.....
- Thôi được rồi. Đúng là có chuyện ta muốn nói với em..... Em thấy những bông hoa sen kia không? Nó được đưa từ Ai Cập đến đây, lúc đầu nó rất đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ thì sao? Nó đang dần héo úa, mất đi vẻ đẹp tinh khiết như ở trên dòng sông Nile..... - Mitamun chỉ tay vào hồ sen và bắt đầu câu chuyện
- Chị có ý gì vậy?
- Em hãy nghe hết đã. Em thấy bụi hoa hồng này không? Chúng cũng được đưa từ nơi khác đến nhưng đã thích nghi được với điều kiện sống ở đây, rất đẹp phải không? Người ta thường hoa hồng đẹp nhưng có nhiều gai, đúng vậy, để tự bảo vệ mình nên hoa hồng tự tạo ra một vỏ bọc gai góc. Nhưng bên cạnh lớp vỏ đầy gai đó còn là những bông hoa rực rỡ nữa. Muốn cảm nhận được vẻ đẹp của hoa hồng, ta phải biết chấp nhận những cái gai đó, biết trân trọng, biết nâng niu, những cái gai đó sẽ không hề gây hại cho ta. Đúng không?
-... ...
- Carol và Asisư....cũng như hai loài hoa này vậy! Hi vọng em hiểu những gì ta nói
--- ------ ----------Hiện tại---- --------
Hoa hồng sao? Chị muốn em chọn cho mình một bông hoa hồng thay vì cứ giành giựt bông sen sao? Liệu....có thể không?
Nàng ức chế, xả một tràng
- Được rồi được rồi! Ta nghĩ nàng nên thay đổi cách xưng hô đi, nàng ít tuổi hơn ta đấy. Là nữ hoàng chắc nàng biết cách xưng hô với người lớn hơn mình sao cho phải phép mà, đúng không?
Izumin trưng cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội ra. Mà theo nàng thì nhìn không khác lưu manh là mấy
- Ngươi..... Cốc cốc cốc
Nàng chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Là người chủ quán trọ, bà ấy mang vào một ít thức ăn
- Đã muộn nên chúng tôi không chuẩn bị được chu đáo, mong hai vị không chê
- Được rồi, bà có thể đi - Izumin thay đổi 180 độ, quay về đúng với bản chất băng lạnh ngàn năm
- Nàng ít chút gì đi
Izumin đẩy nàng ngồi xuống ghế, tay gắp thức ăn vào bát cho nàng và nhẹ nhàng nói
Tuy có bất ngờ với thái độ bất thường của Izumin nhưng nàng đang đói bụng nên vấn đề này tạm bỏ qua.
Ăn một hồi nàng mới nhớ ra vấn đề chưa có lời giải
- Anh bắt ta đến đây có mục đích gì? Tính gây chiến à? Thế thì khỏi đánh, nước anh thua chắc rồi. Mà công nhận anh rãnh thật đó.......
- Dừng lại! Nàng nghe ta nói đã, ta chỉ muốn đưa nàng đi chơi chứ không có mục đích gì hết. Nàng đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy
Phụtttttttttttttt
Asisư phun luôn ngụm nước trong miệng ra, ho sặc sụa
- Khụ khụ! Anh nói đưa tôi đi chơi á?
- Đúng rồi! Có gì không ổn sao?
- Tất nhiên là CÓ RỒI! Đi chơi cái kiểu không cần biết người ta đồng ý hay không, bịt thuốc mê rồi vác đi như vác một con vật thế này hả? Đi chơi mà bị truy sát xém mất mạng hả? Đi chơi mà nửa đêm mới đến nhà trọ, mới được ăn cơm hả? KHÁI NIỆM ĐI CHƠI CỦA ANH HAY QUÁ HA?
Asisư điên tiết, tiếp tục làm một bài ca
- Cho ta đính chính. Ta không vác nàng, ta bế nàng lên ngựa rồi đưa nàng đi. Còn mấy cái kia ta không có ý kiến - Izumin lại trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội. Thật tình nàng muốn đấm tên này lắm rồi, nhưng mỗi tội hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, lại khỏe hơn nàng, dùng bạo lực nàng thua chắc.
(Sau này nghĩ lại nàng mới thấy mình ngu, thủy thuật của nàng dùng để làm gì không biết? Nhưng đó là sau này, hiện tại nàng vẫn áp dụng triệt để câu nói :"Quân tử động khẩu không động thủ")
- Vậy đám người áo đen đó thì sao? Anh quỵt nợ của họ à?
Nghe nàng hỏi Izumin thật muốn xỉu. Nàng nghĩ sao mà bảo hoàng tử một nước lớn như hắn quỵt nợ người ta
- Là người của bác Uria sai đến ám sát ta
- Biết ngay..... Hả? Ám sát? Nhưng chẳng lẽ võ công của anh không hạ được chúng?..... Không lẽ...là vì ta?
-......
- Hơ hơ ta buồn ngủ rồi, ta đi ngủ trước đây. Anh ngủ ngon! À dọn giùm ta luôn nha, ai bảo bắt cóc ta làm gì!
Nói xong nàng leo lên giường ngủ luôn. Izumin chỉ biết lắc đầu chào thua vị nữ hoàng trẻ con này. Hắn dọn mâm cơm rồi mang xuống trả cho chủ quán. Đường đường là một hoàng tử mà lại phải đi dọn đồ, chắc trên đời chỉ có hai người dám sai hắn thế này - nàng là một người nữa. Phụ vương và mẫu hậu hắn không phải không dám sai mà là không muốn sai, có người hầu hạ cơm bưng nước rót, hắn là hoàng tử đương nhiên không phải làm rồi.
Khi Izumin lên phòng thì nàng đã ngủ say. Hắn thật không biết nói gì nữa, ở cùng phòng với một người đàn ông mới tiếp xúc mấy lần mà vô tư thế sao. Bỗng một hàng chữ do hơi nước ngưng tụ tạo thành: "Ta vốn đâu coi anh là đàn ông, thắc mắc làm gì". Và tất nhiên biểu hiện của hắn sẽ là không thể tin được, trên mặt có một dấu hỏi chấm to đùng.
Phòng chỉ có một giường nên Izumin leo lên nằm cạnh nàng luôn. Nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh mình, Izumin nhớ đến cuộc nói chuyện với chị mình cách đây mấy hôm
--- ------ ----------Quá khứ---- ------ ---
Ngự hoa viên, Hitaito
Izumin không hiểu vì sao hôm nay chị hắn lại có nhã hứng hẹn hắn ra đây ngắm hoa
- Hoàng tử Izumin
- Hoàng tử
Người hầu thấy Izumin đến thì hành lễ rồi tự động lui ra ngoài
- Em tới rồi sao
- Có chuyện gì mà chị lại hẹn em ra đây vậy? - Không vòng vo, Izumin hỏi luôn
- Không lẽ phải có lí do chị mới có thể hẹn em đi ngắm hoa sao? - Mitamun hơi nhíu mi, hỏi lại
- Không phải, chỉ là.....
- Thôi được rồi. Đúng là có chuyện ta muốn nói với em..... Em thấy những bông hoa sen kia không? Nó được đưa từ Ai Cập đến đây, lúc đầu nó rất đẹp và tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ thì sao? Nó đang dần héo úa, mất đi vẻ đẹp tinh khiết như ở trên dòng sông Nile..... - Mitamun chỉ tay vào hồ sen và bắt đầu câu chuyện
- Chị có ý gì vậy?
- Em hãy nghe hết đã. Em thấy bụi hoa hồng này không? Chúng cũng được đưa từ nơi khác đến nhưng đã thích nghi được với điều kiện sống ở đây, rất đẹp phải không? Người ta thường hoa hồng đẹp nhưng có nhiều gai, đúng vậy, để tự bảo vệ mình nên hoa hồng tự tạo ra một vỏ bọc gai góc. Nhưng bên cạnh lớp vỏ đầy gai đó còn là những bông hoa rực rỡ nữa. Muốn cảm nhận được vẻ đẹp của hoa hồng, ta phải biết chấp nhận những cái gai đó, biết trân trọng, biết nâng niu, những cái gai đó sẽ không hề gây hại cho ta. Đúng không?
-... ...
- Carol và Asisư....cũng như hai loài hoa này vậy! Hi vọng em hiểu những gì ta nói
--- ------ ----------Hiện tại---- --------
Hoa hồng sao? Chị muốn em chọn cho mình một bông hoa hồng thay vì cứ giành giựt bông sen sao? Liệu....có thể không?
/56
|