Mặt trời đã lên cao, từng đàn chim ríu rít kéo nhau đi kiếm mồi. Thế nhưng trong một căn phòng, trên một chiếc giường nọ, vị nữ hoàng đáng kính của chúng ta vẫn cuộn tròn trong chăn, ngủ không biết trời đất là gì. Cũng không thể trách nàng được. Bình thường ở trong cung bọn Ari có bao giờ để nàng phải thức khuya đâu. Hơn nữa hôm qua nàng mới trúng thuốc mê xong lại phải dùng thủy thuật đánh nhau với đám người kia, tốn khá nhiều sức.
Izumin đẩy cửa bước vào, trên tay là một bộ nữ phục cùng với một cái mạng che mặt. Nhẹ chân bước lại giường, Izumin bắt đầu công cuộc đánh thức con sâu ngủ đang cố tình trốn trong cái kén dậy.
- Asisư, dậy thôi! Trời sáng rồi! Asisư! Asisư! Nàng không ăn sáng à?
- Ừ. Ngươi đi chỗ khác chơi đi
- Nàng không đi dạo chợ với ta sao? Nghe nói hôm nay là ngày họp chợ, rất náo nhiệt đấy
- Ừ. Ngươi đi một mình đi - Con người trên giường vẫn không có chút gì gọi là muốn dậy
Izumin không chịu thua, tiếp tục dụ dỗ. Không lẽ mất công đưa nàng ra đây chỉ để nàng ngủ
- Ngoài chợ rất vui, rất nhộn nhịp. Còn có rất nhiều món ăn ngon, rất nhiều đồ lạ mắt nữa. Nàng chắc chắn không muốn đi chứ?
- Ừm. Không đi - Vẫn cái giọng ngái ngủ đấy
Bỗng Izumin nở một nụ cười nguy hiểm, hắn lại gần nàng, nhẹ nhàng phun ra một câu:
- Asisư, nàng làm thái tử phi của ta nhé
- Ừ. Ngươi đi chỗ khác cho ta ngủ, nhanh lênnnnnnnnn.....
Asisư trả lời theo phản xạ. Nói xong nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Làm cái gì cơ? Thái tử phi? Của cái tên dở hơi Izumin á? OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!
Nàng không còn tâm trí nào để ngủ nữa, vội tung chăn ngồi bật dậy. Izumin nhanh chân chuồn ra bàn uống nước ngồi trước khi nàng dậy. Hắn biết nếu còn đứng đó đảm bảo không toàn mạng để bước ra khỏi căn phòng này. Bộ dạng của nàng lúc này quả thật rất dễ thương khiến hắn không tự chủ nở một nụ cười đẹp mê hồn. Nhưng đối với Asisư thì nụ cười này đáng ghét vô cùng. Nàng cảm giác như đang bị cười nhạo vậy. Hung hăng ném cái chăn qua một bên, nàng định cho con khỉ đang cười như điên kia một trận thì
- Phu nhân à, ta biết nàng vui nhưng có cần quyến rũ ta như vậy không? Dù gì ta cũng là đàn ông đấy nha!
Asisư giật mình, vội kiểm tra lại y phục. Khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Y phục của nàng quả thật... Đáng lẽ không vấn đề gì, nhưng lúc nãy khi ngồi dậy nàng vô ý khiến cổ áo trễ xuống, lộ một ít vùng ngực. Một tay tóm cái chăn che người lại, một tay túm cái gối ném về phía Izumin. Nhưng một lần nữa hắn nhanh chân hơn nàng. Hiện tại Izumin đã ra đến ngoài cửa, hắn nhanh chóng khép cửa lại và nói vọng vào
- Phu nhân, nàng thay trang phục nhanh rồi xuống ăn sáng với ta. Cần gì thì gọi ta, ta sẽ lên giúp
Một cái gối nữa đáp vào cánh cửa cùng với tiếng hét của Asisư
- TÊN BIẾN THÁI! NGƯƠI CÚT ĐI CHO TAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Izumin cười vui vẻ bước xuống lầu. Trước đây hắn cứ nghĩ chỉ mình Carol và Mitamun đặc biệt. Nhưng thực sự không phải thế, còn một người con gái khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều, không rõ là yêu hay hận. Và bây giờ lại có thể khiến hắn cười một cách vui vẻ như vậy. Sau khi nghe những lời chị hắn nói, hắn cũng đã có chút dao động. Thế nhưng hắn vẫn cho rằng người con gái hắn yêu là
Carol, là viên ngọc xinh đẹp, trí tuệ bao la kia cơ. Hắn vẫn cho rằng nhất định nàng sẽ hiểu tấm lòng của hắn, sẽ yêu hắn như hắn yêu nàng (anh này ảo tưởng nặng -_-!!!). Những lời với Asisư hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nói vậy nữa.
Mặc dù luôn phủ nhận nhưng khi nhìn thấy Asisư, tâm hắn vẫn có chút dao động. Có lẽ tình cảm hắn dành cho Carol không nhiều như hắn tưởng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sau khi Izumin đi, Asisư vội điều chỉnh lại nhịp tim của mình. Khi đến thế giới này, nàng đã xác định mục tiêu của mình là giúp Carol tránh mọi rắc rối để nàng cũng không phải liên lụy, phát triển Hạ Ai Cập thật tốt, làm một nữ hoàng an nhàn và tránh đám nam nhân càng xa càng tốt. Thế nhưng không hiểu vì sao đi đến đâu nàng cũng gặp đám người này. Thôi thì bỏ qua anh Ragashu, anh Kai, anh Ken, vẫn còn anh em nhà Izumin. Mà anh em nhà này ở đâu thì ở đó chắc chắn xuất hiện rắc rối, mà người chịu trận chính là nàng. Nàng vốn định lơ đẹp hai tên này nhưng sáng nay khi nghe lời đó của Izumin, tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên. Không lẽ nàng đã có tình cảm với hắn? Không! Không thể nào!
Lần gặp đầu tiên là do hắn bắt Carol, lần thứ hai là hắn rơi vào tay nàng, lần thứ ba nàng cứu hắn nhưng lại bị hắn sỉ nhục. Không lần nào tốt đẹp thì làm sao có thể. Hơn nữa người Izumin yêu là Carol, không thể thay đổi một sớm một chiều như vậy được. Chắc chắn hắn chỉ muốn chọc tức nàng mà thôi, hoặc giả hắn muốn lợi dụng nàng để dễ dàng đưa Carol đi. Chắc chắn là như vậy!
Sau một hồi tự trấn an bản thân, Asisư làm vệ sinh cá nhân và thay y phục. Dù gì cũng không thể ngủ tiếp được, đi dạo chợ một lát cũng là một ý tưởng không tệ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
- Phu nhân, ta ở đây!
Mới bước xuống cầu thang nàng ta nghe tiếng Izumin. Hắn còn dám gọi nàng kiểu đó nữa, đúng là tức chết mà. Nàng hung hăng lườm hắn một phát, nhưng Izumin coi như không, tiếp tục thưởng thức li trà đợi nàng tới.
Nàng cố gắng ăn thật nhanh để rời khỏi chỗ này. Làm sao có thể từ từ thưởng thức bữa ăn khi xung quanh có đến hàng chục cặp mắt đang dán vào bàn của nàng. Nữ thì nhìn Izumin với ánh mắt hình trái tim, nam thì nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng. Không chỉ thế còn vô vàn lời bàn tán
- Cặp phu thê đó thật trẻ nha, lại còn đẹp nữa
- Cả hai xứng đôi quá. Coi chàng trai đó kìa, thật biết cách chăm sóc thê tử của mình. Ngưỡng mộ quá đi. Haizzz - Một người phụ nữ cảm thán
Ngay lập tức ông chồng phản bác:
- Có gì mà ngưỡng mộ. Chẳng lẽ tôi không chăm sóc cho bà chắc
- Ông thì chăm sóc cái gì, suốt ngày chơi bời. Tôi còn chưa hỏi tội ông mấy lần trốn đến kĩ viện đó. Liệu cái thần hồn. Hừ - Bà vợ cũng không vừa
- Tôi đến kĩ viện hồi nào. Bà đừng có mà !#$%^&^*&(&(^... ...... .....
- Ông !$^%&^*&))^*&^&%&%... ...... .....
Vậy là hai vợ chồng ngồi cãi nhau ngon lành. Asisư ngồi bàn bên xém sặc nước canh mấy lần. Đúng là một buổi sáng không yên bình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đây không phải lần đầu Izumin đến Ai Cập. Nhưng khi đến đây với thân phận hoàng tử Hitaito thì thường đi thẳng vào cung, còn với thân phận một thương nhân thì thường che mặt nên chẳng ai biết anh là ai. Còn Asisư thì chỉ có người dân Hạ Ai Cập biết mặt, hồi ở Thượng Ai Cập nàng chưa bao giờ ra khỏi tẩm cung. Hơn nữa nơi đây rất xa Hạ Ai Cập, không lo bị phát hiện thân phận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Xuống đến chợ, tuy không chạy nhảy lăng xăng nhưng mua hàng thì nàng thả ga. Dù gì cũng đâu phải nàng trả tiền, tội gì không tranh thủ.
Đây là một khu chợ nhỏ, chắc thuộc một làng ở ngoại ô thành Têbê. Tuy không lớn như chợ ở kinh thành nhưng các mặt hàng được bày bán cũng khá đầy đủ, từ hương liệu, vải vóc, các loại thực phẩm đến công cụ sản xuất. Ngoài ra còn có chỗ bán các chậu hoa, chậu cây cảnh, tuy chậu cây mộc mạc giản dị nhưng đường nét chạm khắc khá là tinh xảo, đòi hỏi người làm ra chúng phải có tay nghề. Thỉnh thoảng cũng có một vài thương nhân nước ngoài đến trao đổi hàng hóa. Có vẻ đời sống nhân dân khá là ổn định.
Đi cả buổi, nàng cũng lựa được một chậu cây xương rồng nhỏ. Hồi ở hiện đại nàng cũng trồng loại cây này. Dễ phải đến cả chục chậu, được chăm bón vô cùng kĩ lưỡng. Mua bán xong, nàng và Izumin tính quay về thì gặp một người
- Asisư, nàng làm gì ở đây vậy?
Izumin đẩy cửa bước vào, trên tay là một bộ nữ phục cùng với một cái mạng che mặt. Nhẹ chân bước lại giường, Izumin bắt đầu công cuộc đánh thức con sâu ngủ đang cố tình trốn trong cái kén dậy.
- Asisư, dậy thôi! Trời sáng rồi! Asisư! Asisư! Nàng không ăn sáng à?
- Ừ. Ngươi đi chỗ khác chơi đi
- Nàng không đi dạo chợ với ta sao? Nghe nói hôm nay là ngày họp chợ, rất náo nhiệt đấy
- Ừ. Ngươi đi một mình đi - Con người trên giường vẫn không có chút gì gọi là muốn dậy
Izumin không chịu thua, tiếp tục dụ dỗ. Không lẽ mất công đưa nàng ra đây chỉ để nàng ngủ
- Ngoài chợ rất vui, rất nhộn nhịp. Còn có rất nhiều món ăn ngon, rất nhiều đồ lạ mắt nữa. Nàng chắc chắn không muốn đi chứ?
- Ừm. Không đi - Vẫn cái giọng ngái ngủ đấy
Bỗng Izumin nở một nụ cười nguy hiểm, hắn lại gần nàng, nhẹ nhàng phun ra một câu:
- Asisư, nàng làm thái tử phi của ta nhé
- Ừ. Ngươi đi chỗ khác cho ta ngủ, nhanh lênnnnnnnnn.....
Asisư trả lời theo phản xạ. Nói xong nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Làm cái gì cơ? Thái tử phi? Của cái tên dở hơi Izumin á? OH MY GOD!!!!!!!!!!!!!
Nàng không còn tâm trí nào để ngủ nữa, vội tung chăn ngồi bật dậy. Izumin nhanh chân chuồn ra bàn uống nước ngồi trước khi nàng dậy. Hắn biết nếu còn đứng đó đảm bảo không toàn mạng để bước ra khỏi căn phòng này. Bộ dạng của nàng lúc này quả thật rất dễ thương khiến hắn không tự chủ nở một nụ cười đẹp mê hồn. Nhưng đối với Asisư thì nụ cười này đáng ghét vô cùng. Nàng cảm giác như đang bị cười nhạo vậy. Hung hăng ném cái chăn qua một bên, nàng định cho con khỉ đang cười như điên kia một trận thì
- Phu nhân à, ta biết nàng vui nhưng có cần quyến rũ ta như vậy không? Dù gì ta cũng là đàn ông đấy nha!
Asisư giật mình, vội kiểm tra lại y phục. Khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Y phục của nàng quả thật... Đáng lẽ không vấn đề gì, nhưng lúc nãy khi ngồi dậy nàng vô ý khiến cổ áo trễ xuống, lộ một ít vùng ngực. Một tay tóm cái chăn che người lại, một tay túm cái gối ném về phía Izumin. Nhưng một lần nữa hắn nhanh chân hơn nàng. Hiện tại Izumin đã ra đến ngoài cửa, hắn nhanh chóng khép cửa lại và nói vọng vào
- Phu nhân, nàng thay trang phục nhanh rồi xuống ăn sáng với ta. Cần gì thì gọi ta, ta sẽ lên giúp
Một cái gối nữa đáp vào cánh cửa cùng với tiếng hét của Asisư
- TÊN BIẾN THÁI! NGƯƠI CÚT ĐI CHO TAAAAAAA!!!!!!!!!!!!
Izumin cười vui vẻ bước xuống lầu. Trước đây hắn cứ nghĩ chỉ mình Carol và Mitamun đặc biệt. Nhưng thực sự không phải thế, còn một người con gái khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều, không rõ là yêu hay hận. Và bây giờ lại có thể khiến hắn cười một cách vui vẻ như vậy. Sau khi nghe những lời chị hắn nói, hắn cũng đã có chút dao động. Thế nhưng hắn vẫn cho rằng người con gái hắn yêu là
Carol, là viên ngọc xinh đẹp, trí tuệ bao la kia cơ. Hắn vẫn cho rằng nhất định nàng sẽ hiểu tấm lòng của hắn, sẽ yêu hắn như hắn yêu nàng (anh này ảo tưởng nặng -_-!!!). Những lời với Asisư hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nói vậy nữa.
Mặc dù luôn phủ nhận nhưng khi nhìn thấy Asisư, tâm hắn vẫn có chút dao động. Có lẽ tình cảm hắn dành cho Carol không nhiều như hắn tưởng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sau khi Izumin đi, Asisư vội điều chỉnh lại nhịp tim của mình. Khi đến thế giới này, nàng đã xác định mục tiêu của mình là giúp Carol tránh mọi rắc rối để nàng cũng không phải liên lụy, phát triển Hạ Ai Cập thật tốt, làm một nữ hoàng an nhàn và tránh đám nam nhân càng xa càng tốt. Thế nhưng không hiểu vì sao đi đến đâu nàng cũng gặp đám người này. Thôi thì bỏ qua anh Ragashu, anh Kai, anh Ken, vẫn còn anh em nhà Izumin. Mà anh em nhà này ở đâu thì ở đó chắc chắn xuất hiện rắc rối, mà người chịu trận chính là nàng. Nàng vốn định lơ đẹp hai tên này nhưng sáng nay khi nghe lời đó của Izumin, tim nàng không tự chủ mà đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên. Không lẽ nàng đã có tình cảm với hắn? Không! Không thể nào!
Lần gặp đầu tiên là do hắn bắt Carol, lần thứ hai là hắn rơi vào tay nàng, lần thứ ba nàng cứu hắn nhưng lại bị hắn sỉ nhục. Không lần nào tốt đẹp thì làm sao có thể. Hơn nữa người Izumin yêu là Carol, không thể thay đổi một sớm một chiều như vậy được. Chắc chắn hắn chỉ muốn chọc tức nàng mà thôi, hoặc giả hắn muốn lợi dụng nàng để dễ dàng đưa Carol đi. Chắc chắn là như vậy!
Sau một hồi tự trấn an bản thân, Asisư làm vệ sinh cá nhân và thay y phục. Dù gì cũng không thể ngủ tiếp được, đi dạo chợ một lát cũng là một ý tưởng không tệ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
- Phu nhân, ta ở đây!
Mới bước xuống cầu thang nàng ta nghe tiếng Izumin. Hắn còn dám gọi nàng kiểu đó nữa, đúng là tức chết mà. Nàng hung hăng lườm hắn một phát, nhưng Izumin coi như không, tiếp tục thưởng thức li trà đợi nàng tới.
Nàng cố gắng ăn thật nhanh để rời khỏi chỗ này. Làm sao có thể từ từ thưởng thức bữa ăn khi xung quanh có đến hàng chục cặp mắt đang dán vào bàn của nàng. Nữ thì nhìn Izumin với ánh mắt hình trái tim, nam thì nhìn nàng với ánh mắt thèm thuồng. Không chỉ thế còn vô vàn lời bàn tán
- Cặp phu thê đó thật trẻ nha, lại còn đẹp nữa
- Cả hai xứng đôi quá. Coi chàng trai đó kìa, thật biết cách chăm sóc thê tử của mình. Ngưỡng mộ quá đi. Haizzz - Một người phụ nữ cảm thán
Ngay lập tức ông chồng phản bác:
- Có gì mà ngưỡng mộ. Chẳng lẽ tôi không chăm sóc cho bà chắc
- Ông thì chăm sóc cái gì, suốt ngày chơi bời. Tôi còn chưa hỏi tội ông mấy lần trốn đến kĩ viện đó. Liệu cái thần hồn. Hừ - Bà vợ cũng không vừa
- Tôi đến kĩ viện hồi nào. Bà đừng có mà !#$%^&^*&(&(^... ...... .....
- Ông !$^%&^*&))^*&^&%&%... ...... .....
Vậy là hai vợ chồng ngồi cãi nhau ngon lành. Asisư ngồi bàn bên xém sặc nước canh mấy lần. Đúng là một buổi sáng không yên bình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đây không phải lần đầu Izumin đến Ai Cập. Nhưng khi đến đây với thân phận hoàng tử Hitaito thì thường đi thẳng vào cung, còn với thân phận một thương nhân thì thường che mặt nên chẳng ai biết anh là ai. Còn Asisư thì chỉ có người dân Hạ Ai Cập biết mặt, hồi ở Thượng Ai Cập nàng chưa bao giờ ra khỏi tẩm cung. Hơn nữa nơi đây rất xa Hạ Ai Cập, không lo bị phát hiện thân phận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Xuống đến chợ, tuy không chạy nhảy lăng xăng nhưng mua hàng thì nàng thả ga. Dù gì cũng đâu phải nàng trả tiền, tội gì không tranh thủ.
Đây là một khu chợ nhỏ, chắc thuộc một làng ở ngoại ô thành Têbê. Tuy không lớn như chợ ở kinh thành nhưng các mặt hàng được bày bán cũng khá đầy đủ, từ hương liệu, vải vóc, các loại thực phẩm đến công cụ sản xuất. Ngoài ra còn có chỗ bán các chậu hoa, chậu cây cảnh, tuy chậu cây mộc mạc giản dị nhưng đường nét chạm khắc khá là tinh xảo, đòi hỏi người làm ra chúng phải có tay nghề. Thỉnh thoảng cũng có một vài thương nhân nước ngoài đến trao đổi hàng hóa. Có vẻ đời sống nhân dân khá là ổn định.
Đi cả buổi, nàng cũng lựa được một chậu cây xương rồng nhỏ. Hồi ở hiện đại nàng cũng trồng loại cây này. Dễ phải đến cả chục chậu, được chăm bón vô cùng kĩ lưỡng. Mua bán xong, nàng và Izumin tính quay về thì gặp một người
- Asisư, nàng làm gì ở đây vậy?
/56
|