Đường Niệm Niệm vỗ nhẹ lên đầu cô bé, lại lấy kẹo sữa ra, cho bọn nhỏ chia ra ăn.
“Đừng chơi trốn tìm nữa, đi hái chút lá ngải cứu đi!”
Cô hái không đủ.
“Vâng ạ!”
Mấy bạn nhỏ trả lời vang dội, không chơi trốn tìm nữa, đều đi tìm lá ngải cứu.
Lá ngải cứu mùa này vừa mềm lại vừa xanh, vô cùng thơm, mọc đầy trên sườn núi, có thể hái được một bó to rất nhanh.
Đường Niệm Niệm quẹo vào chuồng bò, trên núi này ngoại trừ bọn nhỏ ra thì không có người lớn nào hết.
Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều đang dọn dẹp chuồng gia súc, sắc mặt cả hai đều tốt hơn rất nhiều, còn mập lên.
“Bé Niệm!”
Mặt hai ông lão hiện rõ vẻ vui mừng.
“Cho này!”
Đường Niệm Niệm lấy ra một xấp báo chí, còn có một túi gạo và bốn con thỏ hoang.
Thỏ hoang trong không gian cô lớn đặc biệt nhanh, phải nhanh tay ăn thịt chúng.
“Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”
Đường Niệm Niệm cố ý dặn dò vài câu, hiện tại là cuối tháng Ba, lão Chương bị sốt vào đầu tháng Tư.
“Sẽ không đâu, buổi tối có chăn dày, còn ăn ngon như vậy, chắc chắn không bị bệnh.”
Đặng Trường Thắng cười ha ha, nếu so cuộc sống bây giờ với trước kia, chính là một trời một vực, mỗi ngày còn được ăn ngon như vậy, lại có chăn dày, sao có thể bị bệnh được.
Lão Chương cũng rất tự tin vào cơ thể của mình, điều ông ấy tiếc nuối nhất bây giờ, chính là không thể nào thực hiện được khát vọng, ông ấy cũng đã sáu mươi rồi, nếu tiếp tục như vậy, ông ấy e rằng sẽ không có thời gian cống hiến cho đất nước.
Đường Niệm Niệm không nói gì thêm, mấy ngày tới cô sẽ thường xuyên sang đây xem, tuyệt đối không để cho Liễu Tịnh Lan có cơ hội.
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Hai người cẩn thận con người Liễu Tịnh Lan, cô ta là thanh niên trí thức tới từ Bắc Kinh, có thù oán với tôi, nói không chừng sẽ tìm hai người gây rắc rối.”
Vẻ mặt của hai ông lão trở nên thận trọng, tỏ vẻ chắc chắn sẽ cẩn thận.
Đường Niệm Niệm miêu tả tướng mạo của Liễu Tịnh Lan, thứ rõ ràng nhất chính là bên cạnh khóe miệng có một nốt ruồi đen, hai ông lão đều nhớ kỹ, coi Liễu Tịnh Lan thành đối tượng cảnh giác hàng đầu.
Bọn họ đã như vầy rồi, cũng không còn sợ cái gì, chỉ sợ sẽ liên lụy tới con bé Niệm.
Sau khi Đường Niệm Niệm rời đi, Đặng Trường Thắng lập tức giấu đồ đi, nghiêm túc nói với lão Chương: “Sau này phải càng cẩn thận hơn nữa, không thể gây phiền phức cho con bé Niệm.”
“Đúng vậy, không thể liên lụy tới con bé Niệm.”
Lão Chương liên tục gật đầu, ông ấy quyết định sau này khi xem báo, phải để lão Đặng canh gác.
Cơm trưa của nhà họ Đường là do Đường Niệm Niệm làm, một nồi lớn nấu thịt thỏ, trứng xào rau hẹ, cô thả tám quả trứng, còn xào ốc với rau xanh, thêm rất nhiều dầu, trông rất ngon miệng.
Mùi thơm của đồ ăn từ nhà họ Đường khiến các thôn dân đi ngang qua phải ch ảy nước miếng, bọn họ cũng không còn sức lực ghen ghét, ai bảo nhà người ta có cháu gái làm được 98 đồng chứ!
“Ngày nào cũng đào đất, tới khi nào mới giàu lên đây!”
Có người đột nhiên bực tức nói, thời cuộc hiện tại không còn căng thẳng nữa, nói chuyện cũng bạo dạn hơn, trước kia chính là càng nghèo càng quang vinh, không ai dám nhắc tới việc giàu, nhưng hiện tại lại có rất nhiều người muốn giàu lên.
Dù sao thì ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều phải tiêu tiền, nghèo đến mức bụng cũng không được lấp đầy, bọn họ có nằm mơ cũng muốn giàu, nếu có vàng bạc rơi từ trên trời xuống thì càng tốt.
“Nếu Đường Thôn chúng ta có thể làm nhà máy thì tốt rồi, tôi có người quen ở Chu Thôn, họ thành lập nhà máy nhựa, mỗi năm được phát không ít tiền lương, một tháng ăn thịt ít nhất ba lần.” Có người hâm mộ nói.
“Tôi cũng có người thân ở Chu Thôn, cuộc sống đó thật tốt đẹp, haiz!”
Một người khác phụ họa, giọng điệu cũng rất hâm mộ.
“Tôi chỉ cần mỗi tháng được ăn thịt một lần là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Mọi người đều thở dài, bọn họ cũng muốn ăn thịt, nếu như tới cuối năm mà trong nhà vẫn còn có dư, vậy thì càng tốt.
“Đi đi đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Đại đội trường mắng, sắc mặt có hơi khó coi.
Người trông thôn không ăn nổi thịt, chứng tỏ ông ấy bất tài, nhưng ông ấy đã rất cố gắng, trong thôn chỉ có bấy nhiêu đất, cho dù làm mệt muốn chết cũng không dư được bao nhiêu lương thực, ông ấy cũng muốn làm nhà máy, nhưng Đường Thôn hoàn toàn không có điều kiện để làm nhà máy.
Làm nhà máy là phải có tài chính, có kỹ thuật, hai cái này Đường Thôn không có cái nào cả, làm cái rắm!
Các thôn dân lập tức giải tán, đại đội trưởng đen mặt đi phía sau.
“Bác ba ơi!”
Đường Niệm Niệm bước ra.
Đại đội trưởng dừng chân, sắc mặt hơi dịu xuống, không thể thể hiện thái độ trước mặt tiểu bối.
“Bác ba ơi, bác đi báo cáo với công xã, nói Đường Thôn muốn thành lập nhà máy vớ đi ạ.” Đường Niệm Niệm nói thẳng.
Đại đội trưởng kinh ngạc suýt té.
“Bé Niệm à, cháu lại rơi xuống sông à?”
Đại đội trưởng cho rằng con bé này lại bị sốt, ấm đầu như thế, không nóng tới năm mươi độ thì chắc chắn không nói nên lời.
“Cháu rất nghiêm túc, bác ba!”
Sắc mặt của Đường Niệm Niệm hơi lạnh đi, rất bất mãn khi đại đội trưởng không nghiêm túc.
“Bác cũng rất nghiêm túc, sau này đừng nói như vậy nữa, đứa nhóc như cháu biết làm nhà máy là gì chứ, cháu tưởng như lên núi bắt lợn rừng à, lợn rừng trên núi có sẵn, lên bắt là được, làm nhà máy thì lấy cái gì mà làm? Trong bụng không có hàng, không thể làm gì được!”
Đại đội trưởng tức giận răn dạy, chuyện thành lập nhà máy cũng giống như thất học làm thơ, trong bụng không có hàng, viết cái rắm!
“Cháu có máy móc.”
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng nói một câu, khiến đại đội trưởng lại trượt chân, vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu lấy máy móc từ đâu vậy?”
“Nói chung là cháu có, khoảng ba mươi máy, kỹ thuật thì có thím hai của cháu, thiết kế vẽ mẫu thì tới đó lại tìm sư phụ, cháu đầu tư máy móc, nắm giữ một nửa cổ phần.”
Đường Niệm Niệm không dự định làm lớn ngay từ đầu, ba mươi máy làm vớ là đủ rồi.
Như vậy có thể giải quyết vấn đề việc làm của ba mươi người phụ nữ ở Đường Thôn, còn về đàn ông, đến lúc đó cô lại làm thêm một cái nhà máy máy móc, đều có thể sắp xếp được.
Đường Thôn có tổng cộng trăm hộ gia đình, cô cũng chỉ muốn giúp một nửa trong số đó làm giàu, một nửa còn lại đều bỏ đá xuống giếng vào kiếp trước, có đói chết cô cũng mặc kệ.
Cô lòng dạ hẹp hòi.
“Đừng chơi trốn tìm nữa, đi hái chút lá ngải cứu đi!”
Cô hái không đủ.
“Vâng ạ!”
Mấy bạn nhỏ trả lời vang dội, không chơi trốn tìm nữa, đều đi tìm lá ngải cứu.
Lá ngải cứu mùa này vừa mềm lại vừa xanh, vô cùng thơm, mọc đầy trên sườn núi, có thể hái được một bó to rất nhanh.
Đường Niệm Niệm quẹo vào chuồng bò, trên núi này ngoại trừ bọn nhỏ ra thì không có người lớn nào hết.
Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều đang dọn dẹp chuồng gia súc, sắc mặt cả hai đều tốt hơn rất nhiều, còn mập lên.
“Bé Niệm!”
Mặt hai ông lão hiện rõ vẻ vui mừng.
“Cho này!”
Đường Niệm Niệm lấy ra một xấp báo chí, còn có một túi gạo và bốn con thỏ hoang.
Thỏ hoang trong không gian cô lớn đặc biệt nhanh, phải nhanh tay ăn thịt chúng.
“Mấy ngày nay thời tiết thay đổi thất thường, chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”
Đường Niệm Niệm cố ý dặn dò vài câu, hiện tại là cuối tháng Ba, lão Chương bị sốt vào đầu tháng Tư.
“Sẽ không đâu, buổi tối có chăn dày, còn ăn ngon như vậy, chắc chắn không bị bệnh.”
Đặng Trường Thắng cười ha ha, nếu so cuộc sống bây giờ với trước kia, chính là một trời một vực, mỗi ngày còn được ăn ngon như vậy, lại có chăn dày, sao có thể bị bệnh được.
Lão Chương cũng rất tự tin vào cơ thể của mình, điều ông ấy tiếc nuối nhất bây giờ, chính là không thể nào thực hiện được khát vọng, ông ấy cũng đã sáu mươi rồi, nếu tiếp tục như vậy, ông ấy e rằng sẽ không có thời gian cống hiến cho đất nước.
Đường Niệm Niệm không nói gì thêm, mấy ngày tới cô sẽ thường xuyên sang đây xem, tuyệt đối không để cho Liễu Tịnh Lan có cơ hội.
Cô suy nghĩ một chút, lại nói: “Hai người cẩn thận con người Liễu Tịnh Lan, cô ta là thanh niên trí thức tới từ Bắc Kinh, có thù oán với tôi, nói không chừng sẽ tìm hai người gây rắc rối.”
Vẻ mặt của hai ông lão trở nên thận trọng, tỏ vẻ chắc chắn sẽ cẩn thận.
Đường Niệm Niệm miêu tả tướng mạo của Liễu Tịnh Lan, thứ rõ ràng nhất chính là bên cạnh khóe miệng có một nốt ruồi đen, hai ông lão đều nhớ kỹ, coi Liễu Tịnh Lan thành đối tượng cảnh giác hàng đầu.
Bọn họ đã như vầy rồi, cũng không còn sợ cái gì, chỉ sợ sẽ liên lụy tới con bé Niệm.
Sau khi Đường Niệm Niệm rời đi, Đặng Trường Thắng lập tức giấu đồ đi, nghiêm túc nói với lão Chương: “Sau này phải càng cẩn thận hơn nữa, không thể gây phiền phức cho con bé Niệm.”
“Đúng vậy, không thể liên lụy tới con bé Niệm.”
Lão Chương liên tục gật đầu, ông ấy quyết định sau này khi xem báo, phải để lão Đặng canh gác.
Cơm trưa của nhà họ Đường là do Đường Niệm Niệm làm, một nồi lớn nấu thịt thỏ, trứng xào rau hẹ, cô thả tám quả trứng, còn xào ốc với rau xanh, thêm rất nhiều dầu, trông rất ngon miệng.
Mùi thơm của đồ ăn từ nhà họ Đường khiến các thôn dân đi ngang qua phải ch ảy nước miếng, bọn họ cũng không còn sức lực ghen ghét, ai bảo nhà người ta có cháu gái làm được 98 đồng chứ!
“Ngày nào cũng đào đất, tới khi nào mới giàu lên đây!”
Có người đột nhiên bực tức nói, thời cuộc hiện tại không còn căng thẳng nữa, nói chuyện cũng bạo dạn hơn, trước kia chính là càng nghèo càng quang vinh, không ai dám nhắc tới việc giàu, nhưng hiện tại lại có rất nhiều người muốn giàu lên.
Dù sao thì ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều phải tiêu tiền, nghèo đến mức bụng cũng không được lấp đầy, bọn họ có nằm mơ cũng muốn giàu, nếu có vàng bạc rơi từ trên trời xuống thì càng tốt.
“Nếu Đường Thôn chúng ta có thể làm nhà máy thì tốt rồi, tôi có người quen ở Chu Thôn, họ thành lập nhà máy nhựa, mỗi năm được phát không ít tiền lương, một tháng ăn thịt ít nhất ba lần.” Có người hâm mộ nói.
“Tôi cũng có người thân ở Chu Thôn, cuộc sống đó thật tốt đẹp, haiz!”
Một người khác phụ họa, giọng điệu cũng rất hâm mộ.
“Tôi chỉ cần mỗi tháng được ăn thịt một lần là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Mọi người đều thở dài, bọn họ cũng muốn ăn thịt, nếu như tới cuối năm mà trong nhà vẫn còn có dư, vậy thì càng tốt.
“Đi đi đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Đại đội trường mắng, sắc mặt có hơi khó coi.
Người trông thôn không ăn nổi thịt, chứng tỏ ông ấy bất tài, nhưng ông ấy đã rất cố gắng, trong thôn chỉ có bấy nhiêu đất, cho dù làm mệt muốn chết cũng không dư được bao nhiêu lương thực, ông ấy cũng muốn làm nhà máy, nhưng Đường Thôn hoàn toàn không có điều kiện để làm nhà máy.
Làm nhà máy là phải có tài chính, có kỹ thuật, hai cái này Đường Thôn không có cái nào cả, làm cái rắm!
Các thôn dân lập tức giải tán, đại đội trưởng đen mặt đi phía sau.
“Bác ba ơi!”
Đường Niệm Niệm bước ra.
Đại đội trưởng dừng chân, sắc mặt hơi dịu xuống, không thể thể hiện thái độ trước mặt tiểu bối.
“Bác ba ơi, bác đi báo cáo với công xã, nói Đường Thôn muốn thành lập nhà máy vớ đi ạ.” Đường Niệm Niệm nói thẳng.
Đại đội trưởng kinh ngạc suýt té.
“Bé Niệm à, cháu lại rơi xuống sông à?”
Đại đội trưởng cho rằng con bé này lại bị sốt, ấm đầu như thế, không nóng tới năm mươi độ thì chắc chắn không nói nên lời.
“Cháu rất nghiêm túc, bác ba!”
Sắc mặt của Đường Niệm Niệm hơi lạnh đi, rất bất mãn khi đại đội trưởng không nghiêm túc.
“Bác cũng rất nghiêm túc, sau này đừng nói như vậy nữa, đứa nhóc như cháu biết làm nhà máy là gì chứ, cháu tưởng như lên núi bắt lợn rừng à, lợn rừng trên núi có sẵn, lên bắt là được, làm nhà máy thì lấy cái gì mà làm? Trong bụng không có hàng, không thể làm gì được!”
Đại đội trưởng tức giận răn dạy, chuyện thành lập nhà máy cũng giống như thất học làm thơ, trong bụng không có hàng, viết cái rắm!
“Cháu có máy móc.”
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng nói một câu, khiến đại đội trưởng lại trượt chân, vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu lấy máy móc từ đâu vậy?”
“Nói chung là cháu có, khoảng ba mươi máy, kỹ thuật thì có thím hai của cháu, thiết kế vẽ mẫu thì tới đó lại tìm sư phụ, cháu đầu tư máy móc, nắm giữ một nửa cổ phần.”
Đường Niệm Niệm không dự định làm lớn ngay từ đầu, ba mươi máy làm vớ là đủ rồi.
Như vậy có thể giải quyết vấn đề việc làm của ba mươi người phụ nữ ở Đường Thôn, còn về đàn ông, đến lúc đó cô lại làm thêm một cái nhà máy máy móc, đều có thể sắp xếp được.
Đường Thôn có tổng cộng trăm hộ gia đình, cô cũng chỉ muốn giúp một nửa trong số đó làm giàu, một nửa còn lại đều bỏ đá xuống giếng vào kiếp trước, có đói chết cô cũng mặc kệ.
Cô lòng dạ hẹp hòi.
/690
|