Đại đội trưởng cuối cùng cũng phản ứng lại, kéo Đường Niệm Niệm vào nhà, còn đóng cửa chính lại, đây chính là chuyện đại sự bí mật cấp 5S, không thể để người khác nghe thấy.
Chẳng qua, ông vừa đóng cửa lại, đã bị ai đó đẩy mạnh ra, đập trúng mũi ông ấy, khiến đại đội trưởng rưng rưng nước mắt.
“Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Thằng ba con khóc cái gì, con đã bao lớn rồi còn rơi nước mắt nữa!”
Bà cụ Đường mạnh mẽ mở cửa, nhìn thấy đại đội trưởng rơi nước mắt, bà ấy lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đại đội trưởng hậm hực lau mặt, không muốn nói chuyện với bà cụ, gần đây bà cụ ăn thịt nhiều, sức lực cũng dồi dào, mồm mép còn lợi hại hơn cả dao, ông ấy không thể trêu vào được.
“Con có chuyện quan trọng muốn nói với Niệm Niệm, Mãn Kim anh ra ngoài canh chừng đi!”
Đại đội trưởng làm ra vẻ đang bàn giao công việc ngầm, khiến người nhà họ Đường đều khẩn trương, Đường Mãn Kim ngoan ngoãn đứng trước cửa, bà cụ Đường còn bảo Từ Kim Phượng canh giữ trong sân, còn bà vào trong nhà nghe ngóng chuyện bí mật cấp 5S của Đường Thôn.
“Xây nhà máy? Thằng ba con lại nghe con nhóc chết tiệt này khoác lác, Hồng Hạnh thả phân vào đầu con rồi sao?”
Bà cụ Đường nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là đại đội trưởng bị cháu gái lừa gạt.
Xây nhà máy cũng không cuốc đất, nào dễ dàng như vậy, dù con bé Niệm có chút năng lực, cũng không thể nào xây được nhà máy cho thôn, bà cụ rõ ràng không tin.
Mặt mũi đại đội trưởng càng đen hơn, rất muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra từ.
“Bà ơi, sau này cháu không biếu bà tiền nữa đâu!”
Một câu của Đường Niệm Niệm khiến bà cụ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng sửa lời: “Thằng ba à, chúng ta thử nghe con bé Niệm nói một chút xem sao, con bé này từ nhỏ đã thông minh, thi chưa lần nào dưới một trăm điểm, nói không chừng có thể làm được!”
Nhìn thể diện của đại đoàn kết, bà lão sẵn sàng che lại lương tâm nói chuyện, dù sao nhà máy cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, cứ để con nhóc này đi làm.
“Cháu có máy làm vớ, đến lúc đó sẽ để thím hai làm chủ nhiệm phân xưởng, phụ trách hướng dẫn mọi người dệt vớt, còn phải tìm sư phụ thiết kế vẽ mẫu.” Đường Niệm Niệm nói ra kế hoạch của cô.
Sư phụ thiết kế vẽ mẫu không khó tìm, cạy góc tường là được.
Hồng Tú và Lệ Vân chắc chắn không chỉ có một sư phụ thiết kế vẽ mẫu, chỉ cần tiền lương đủ cao, nhất định có thể cạy người về được.
“Cháu lấy máy làm vớ từ đâu?”
Bà cụ Đường hỏi ra tiếng lòng của đại đội trưởng, ông ấy cũng muốn biết.
“Hồng Tú có máy làm vớ bị hỏng, cháu lấy về rồi sửa lại, lại cải tiến thêm, một ngày có thể dệt được sáu bảy chục đôi vớ, đến lúc đó lại bảo chú út phụ trách tiêu thụ, Đường Thôn chúng ta nhất định sẽ là đại đội giàu có nhất công xã!”
Đường Niệm Niệm vẽ ra một chiếc bánh nướng lớn vừa to vừa tròn, hai mắt đại đội trưởng sáng rực, kích động tới mức xoa tay, lòng bàn tay đỏ bừng, ước gì có thể lập tức đến công xã báo cáo.
“Bé Niệm à, cháu thật sự có thể kiếm được ba mươi máy làm vớ sao?” Đại đội trưởng không yên tâm, hỏi.
“Thật sự!”
Đường Niệm Niệm gật đầu, nói tiếp: “Cháu cần một nửa cổ phần, máy làm vớ bên ngoài rẻ nhất cũng 138 đồng một máy.”
“Bác có thể đồng ý chuyện này, chiều nay bác đến công xã ngay.”
Đại đội trưởng đứng bật dậy, một nửa cổ phần có là gì, cho dù con bé Niệm muốn hơn một nửa cổ phần, ông ấy cũng đồng ý.
Có nhà máy làm vớ, Đường Thôn bọn họ có thể ăn được thịt, còn có thể dư tiền cho con cái đi học cấp ba, sau này còn có thể vào đại học, Đường Thôn bọn họ lại có thể càng có nhiều phượng hoàng vàng bay ra ngoài!
Đường Mãn Sơn ông ấy cũng sẽ là đại đội trưởng có cột mốc lịch sử!
Không thể lưu danh muôn đời, nhưng chắc chắn sẽ để lại tiếng tăm tốt!
“Bác ba ơi, bác lấy thịt này về ăn đi ạ.”
Đường Niệm Niệm bưng một tô thịt thỏ lớn, trưa nay cô làm thịt hai con thỏ, đầy cả một nồi to.
Đại đội trưởng cũng không khách sáo, cầm thịt bước đi như bay, ăn cơm xong ông ấy liền đi tới công xã, nói chuyện với lãnh đạo công xã về việc làm nhà máy.
"Bé Niệm, cháu thật sự muốn thành lập nhà máy?"
Bà cụ Đường có chút lo lắng, dù sao cha mẹ của con bé Niệm cũng là bởi vì thành lập nhà máy mới gặp xui xẻo.
"Thành lập nhà máy mới có thể để cho người cả thôn giàu lên, bằng không nhà ta mỗi ngày ăn thịt, người mắc bệnh đau mắt càng ngày càng nhiều."
Đường Niệm Niệm biết bà cụ chắc chắn có thể nghe hiểu.
Bà cụ Đường thở dài, không ăn thịt thì thèm, có thịt ăn lại sợ, ai!
"Yên tâm đi, về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Đường Niệm Niệm biết nỗi lo lắng của bà cụ, an ủi một câu, nhưng cũng không có tác dụng, bà cụ Đường vẫn mặt ủ mày chau, ngay cả ăn thịt cũng không khiến bà ấy vui mừng.
Từ Kim Phượng lại rất vui vẻ, còn hỏi: "Niệm Niệm, mẹ có thể đến nhà máy vớ làm việc không?"
"Mẹ theo thím hai học xong kỹ thuật thì có thể."
"Mẹ nhất định sẽ chăm chỉ học."
Từ Kim Phượng cực kỳ vui mừng, về sau bà ta cũng có thể được nhận tiền lương nha.
Đường Mãn Kim cứ cười ngu ngơ mãi, không nói gì, bởi vì ông ấy không biết gì cả, dù sao nghe lời con bé Niệm là được.
Buổi chiều, người nhà họ Đường đều không đi làm, bởi vì Đường Niệm Niệm lấy ra quá nhiều bột gạo và thịt, làm điểm tâm thanh minh tốn thời gian phí sức, bà cụ Đường dứt khoát bảo tất cả mọi người ở nhà làm bánh rán.
Đường Mãn Kim đi lên trên núi đào măng mùa đông, Từ Kim Phượng rửa cỏ thanh minh, trên núi nhiều bùn đất, phải rửa rất nhiều lần, sau khi rửa sạch còn phải chần qua nước sôi.
Sau đó dùng ba phần gạo nếp bảy phần bột mì, bảy phần bột gạo tẻ, dùng cỏ thanh minh đã chần sơ vò thành vắt mì lục sắc, sau đó chính là xào nhân bánh.
Cải dưa, thịt ba chỉ, măng mùa đông, đậu rang, hành thái, bỏ thêm chút dầu đã nấu chín, đặt ở bên trong chậu lớn để nguội, bà cụ Đường còn nấu đậu đỏ làm bánh đậu, muốn làm hai loại nhân bánh mặn ngọt.
Làm bánh ngọt tương đối đơn giản, nắm chặt một vắt bột mì, dùng tay nắm thành dạng cái bát, bỏ nhân bánh đậu đỏ vào, sau đó vê thành hình tròn rồi lăn trong bột gạo nếp nhão một vòng, cái bánh màu xanh dính một lớp gạo nếp màu trắng tuyết, sau khi hấp chín, gạo nếp trở nên trong suốt, cực kỳ đẹp mắt.
Chẳng qua, ông vừa đóng cửa lại, đã bị ai đó đẩy mạnh ra, đập trúng mũi ông ấy, khiến đại đội trưởng rưng rưng nước mắt.
“Ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Thằng ba con khóc cái gì, con đã bao lớn rồi còn rơi nước mắt nữa!”
Bà cụ Đường mạnh mẽ mở cửa, nhìn thấy đại đội trưởng rơi nước mắt, bà ấy lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đại đội trưởng hậm hực lau mặt, không muốn nói chuyện với bà cụ, gần đây bà cụ ăn thịt nhiều, sức lực cũng dồi dào, mồm mép còn lợi hại hơn cả dao, ông ấy không thể trêu vào được.
“Con có chuyện quan trọng muốn nói với Niệm Niệm, Mãn Kim anh ra ngoài canh chừng đi!”
Đại đội trưởng làm ra vẻ đang bàn giao công việc ngầm, khiến người nhà họ Đường đều khẩn trương, Đường Mãn Kim ngoan ngoãn đứng trước cửa, bà cụ Đường còn bảo Từ Kim Phượng canh giữ trong sân, còn bà vào trong nhà nghe ngóng chuyện bí mật cấp 5S của Đường Thôn.
“Xây nhà máy? Thằng ba con lại nghe con nhóc chết tiệt này khoác lác, Hồng Hạnh thả phân vào đầu con rồi sao?”
Bà cụ Đường nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là đại đội trưởng bị cháu gái lừa gạt.
Xây nhà máy cũng không cuốc đất, nào dễ dàng như vậy, dù con bé Niệm có chút năng lực, cũng không thể nào xây được nhà máy cho thôn, bà cụ rõ ràng không tin.
Mặt mũi đại đội trưởng càng đen hơn, rất muốn phản bác, nhưng lại không tìm ra từ.
“Bà ơi, sau này cháu không biếu bà tiền nữa đâu!”
Một câu của Đường Niệm Niệm khiến bà cụ thay đổi sắc mặt, nhanh chóng sửa lời: “Thằng ba à, chúng ta thử nghe con bé Niệm nói một chút xem sao, con bé này từ nhỏ đã thông minh, thi chưa lần nào dưới một trăm điểm, nói không chừng có thể làm được!”
Nhìn thể diện của đại đoàn kết, bà lão sẵn sàng che lại lương tâm nói chuyện, dù sao nhà máy cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, cứ để con nhóc này đi làm.
“Cháu có máy làm vớ, đến lúc đó sẽ để thím hai làm chủ nhiệm phân xưởng, phụ trách hướng dẫn mọi người dệt vớt, còn phải tìm sư phụ thiết kế vẽ mẫu.” Đường Niệm Niệm nói ra kế hoạch của cô.
Sư phụ thiết kế vẽ mẫu không khó tìm, cạy góc tường là được.
Hồng Tú và Lệ Vân chắc chắn không chỉ có một sư phụ thiết kế vẽ mẫu, chỉ cần tiền lương đủ cao, nhất định có thể cạy người về được.
“Cháu lấy máy làm vớ từ đâu?”
Bà cụ Đường hỏi ra tiếng lòng của đại đội trưởng, ông ấy cũng muốn biết.
“Hồng Tú có máy làm vớ bị hỏng, cháu lấy về rồi sửa lại, lại cải tiến thêm, một ngày có thể dệt được sáu bảy chục đôi vớ, đến lúc đó lại bảo chú út phụ trách tiêu thụ, Đường Thôn chúng ta nhất định sẽ là đại đội giàu có nhất công xã!”
Đường Niệm Niệm vẽ ra một chiếc bánh nướng lớn vừa to vừa tròn, hai mắt đại đội trưởng sáng rực, kích động tới mức xoa tay, lòng bàn tay đỏ bừng, ước gì có thể lập tức đến công xã báo cáo.
“Bé Niệm à, cháu thật sự có thể kiếm được ba mươi máy làm vớ sao?” Đại đội trưởng không yên tâm, hỏi.
“Thật sự!”
Đường Niệm Niệm gật đầu, nói tiếp: “Cháu cần một nửa cổ phần, máy làm vớ bên ngoài rẻ nhất cũng 138 đồng một máy.”
“Bác có thể đồng ý chuyện này, chiều nay bác đến công xã ngay.”
Đại đội trưởng đứng bật dậy, một nửa cổ phần có là gì, cho dù con bé Niệm muốn hơn một nửa cổ phần, ông ấy cũng đồng ý.
Có nhà máy làm vớ, Đường Thôn bọn họ có thể ăn được thịt, còn có thể dư tiền cho con cái đi học cấp ba, sau này còn có thể vào đại học, Đường Thôn bọn họ lại có thể càng có nhiều phượng hoàng vàng bay ra ngoài!
Đường Mãn Sơn ông ấy cũng sẽ là đại đội trưởng có cột mốc lịch sử!
Không thể lưu danh muôn đời, nhưng chắc chắn sẽ để lại tiếng tăm tốt!
“Bác ba ơi, bác lấy thịt này về ăn đi ạ.”
Đường Niệm Niệm bưng một tô thịt thỏ lớn, trưa nay cô làm thịt hai con thỏ, đầy cả một nồi to.
Đại đội trưởng cũng không khách sáo, cầm thịt bước đi như bay, ăn cơm xong ông ấy liền đi tới công xã, nói chuyện với lãnh đạo công xã về việc làm nhà máy.
"Bé Niệm, cháu thật sự muốn thành lập nhà máy?"
Bà cụ Đường có chút lo lắng, dù sao cha mẹ của con bé Niệm cũng là bởi vì thành lập nhà máy mới gặp xui xẻo.
"Thành lập nhà máy mới có thể để cho người cả thôn giàu lên, bằng không nhà ta mỗi ngày ăn thịt, người mắc bệnh đau mắt càng ngày càng nhiều."
Đường Niệm Niệm biết bà cụ chắc chắn có thể nghe hiểu.
Bà cụ Đường thở dài, không ăn thịt thì thèm, có thịt ăn lại sợ, ai!
"Yên tâm đi, về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Đường Niệm Niệm biết nỗi lo lắng của bà cụ, an ủi một câu, nhưng cũng không có tác dụng, bà cụ Đường vẫn mặt ủ mày chau, ngay cả ăn thịt cũng không khiến bà ấy vui mừng.
Từ Kim Phượng lại rất vui vẻ, còn hỏi: "Niệm Niệm, mẹ có thể đến nhà máy vớ làm việc không?"
"Mẹ theo thím hai học xong kỹ thuật thì có thể."
"Mẹ nhất định sẽ chăm chỉ học."
Từ Kim Phượng cực kỳ vui mừng, về sau bà ta cũng có thể được nhận tiền lương nha.
Đường Mãn Kim cứ cười ngu ngơ mãi, không nói gì, bởi vì ông ấy không biết gì cả, dù sao nghe lời con bé Niệm là được.
Buổi chiều, người nhà họ Đường đều không đi làm, bởi vì Đường Niệm Niệm lấy ra quá nhiều bột gạo và thịt, làm điểm tâm thanh minh tốn thời gian phí sức, bà cụ Đường dứt khoát bảo tất cả mọi người ở nhà làm bánh rán.
Đường Mãn Kim đi lên trên núi đào măng mùa đông, Từ Kim Phượng rửa cỏ thanh minh, trên núi nhiều bùn đất, phải rửa rất nhiều lần, sau khi rửa sạch còn phải chần qua nước sôi.
Sau đó dùng ba phần gạo nếp bảy phần bột mì, bảy phần bột gạo tẻ, dùng cỏ thanh minh đã chần sơ vò thành vắt mì lục sắc, sau đó chính là xào nhân bánh.
Cải dưa, thịt ba chỉ, măng mùa đông, đậu rang, hành thái, bỏ thêm chút dầu đã nấu chín, đặt ở bên trong chậu lớn để nguội, bà cụ Đường còn nấu đậu đỏ làm bánh đậu, muốn làm hai loại nhân bánh mặn ngọt.
Làm bánh ngọt tương đối đơn giản, nắm chặt một vắt bột mì, dùng tay nắm thành dạng cái bát, bỏ nhân bánh đậu đỏ vào, sau đó vê thành hình tròn rồi lăn trong bột gạo nếp nhão một vòng, cái bánh màu xanh dính một lớp gạo nếp màu trắng tuyết, sau khi hấp chín, gạo nếp trở nên trong suốt, cực kỳ đẹp mắt.
/690
|