Cứ mãi khuyên cô ăn đồ ăn không thích ăn, phiền chết, không thích là không thích, làm gì có nhiều câu hỏi vì sao thế, còn không có mắt quan sát cứ khuyên tới khuyên lui, thực đáng ghét!
"Phu nhân Đường, tình cảm các con nhà phu nhân thật tốt, không giống mấy đứa nhà tôi. Bọn nó oan gia kiếp trước, gặp mặt là như sao hỏa đụng sao chổi, mỗi ngày đều ầm ĩ, làm cho tôi bị nội tiết mất cân đối luôn. Quyết định đóng gói bọn nó, một đứa đến nước Mỹ, một đứa đến nước Anh, cuối cùng trong nhà đã thái bình."
Một phu nhân giàu có ngồi cùng bàn khen ngợi mấy câu là bắt đầu nói xấu con nhà mình. Khẩu âm thành phố Thượng Hải của vị phu nhân đó rất nặng, miêu tả rất sinh động, còn rất khôi hài, đã chọc cười mọi người cùng bàn.
"Đều như nhau, mấy đứa nhà tôi cũng là làm cho bên ngoài nhìn, về đến nhà cũng ầm ĩ." Mục Anh Liên khiêm tốn nói.
"Nhà tôi ở bên ngoài còn rất biết làm bộ, người bên ngoài cũng khoe con nhà tôi nhã nhặn hiểu lễ nghĩa, ngoan vô cùng, còn khen tôi biết dạy con. Ôi chao, là bọn họ không thấy dáng vẻ ma quái trong nhà thôi, vừa về tới nhà là thay đổi bộ mặt khác, bệnh tim của tôi là do bọn nó chọc mà ra.”
Rất nhanh, trên bàn đã mở đại hội móc mỉa, ngay cả các phu nhân giàu có của bàn bên cạnh cũng tham dự vào, nói xấu con nhà mình không nghe lời.
Đường Niệm Niệm nghe thế thì rất cảm khái, phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa các phụ nữ đã lập gia đình nhanh nhất quả nhiên là bắt đầu từ nói xấu con.
Nói xấu cha mẹ chồng, nói xấu chồng, nói xấu con cái, nếu tổ chức tiết mục Tống Nghệ, tuyệt đối sẽ không có ngày kết thúc tiết mục.
"Thất lễ với mọi người, nhất định phải ăn ngon uống ngon nhé!"
Bào Liên Sinh giơ ly rượu đến đây, còn có phu nhân của ông ta.
Đường Niệm Niệm nhìn bà Bào, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cái đệt!
Sao là bà ấy!
"Ông chủ Bào, bà Bào khách khí rồi, thức ăn hôm nay ăn rất ngon mà."
Các khách mời đều đứng dậy trò chuyện, lúc này không phải bọn họ đang nói lời khách sáo, thức ăn hôm nay đúng là rất bạo tay.
Bào Liên Sinh hàn huyên một hồi cùng mọi người, tìm Đường Cảnh Lâm nói chuyện, thái độ rất nồng hậu, còn có mấy phần tôn kính, khiến cho Đường Cảnh Lâm thụ sủng nhược kinh, còn có chút thấp thỏm.
Nhà họ Đường tại Hồng Kông chỉ là phú hào phổ thông, so với phú hào đỉnh cao như Bào Liên Sinh là không thể so sánh được, bình thường ông ấy với Bào Liên Sinh cũng không lui tới quá nhiều, hôm nay là thế nào?
"Ông chủ Đường nhỏ hơn tôi, tôi mạo muội một lần, gọi anh là Cảnh Lâm nhé, chúng ta đều đến từ thành phố Thượng Hải, ngày sau nhất định phải lui tới nhiều hơn."
Bào Liên Sinh thân mật vỗ vỗ bả vai của Đường Cảnh Lâm, còn liên tục tán dương Đường Trường Xuyên tuổi trẻ tài cao, lại khen mặt mũi Đường Trường Phong anh tuấn, cuối cùng chuyển sang Đường Niệm Niệm.
"Thiên kim thông minh xinh đẹp, em Cảnh Lâm thật có phúc khí, anh đây hâm mộ em quá!"
Bào Liên Sinh nói rất chân thành, ông ta thật sự hâm mộ, nếu Đường Niệm Niệm là con gái của ông ta, ông ta sẽ hạnh phúc biết mấy!
Phu nhân Bào cũng khen ngợi Mục Anh Liên, tư tưởng chủ yếu chỉ có một, khen bọn họ có phúc khí, nuôi được một đứa con gái tốt.
"Đâu có đâu có, là đứa nhỏ tự mình có bản lĩnh, bọn em không quản thúc gì cả, thực sự thẹn với đứa nhỏ này."
Đường Cảnh Lâm cười đến khóe miệng vươn ra sau tai, nếu khen hai đứa con trai, ông ấy nhất định phải khiêm tốn vài câu, nhưng khen con gái thì ông ấy cảm thấy sự thật chính là vậy, khiêm tốn quá chính là kiêu căng, nhất định phải nhìn thẳng vào sự thật.
"Ha ha, con nhà em là thông minh, không cần quản thúc cũng có thể thành tài."
Bào Liên Sinh không hổ là ông trùm thuyền vận, bản lĩnh thuận thế leo lên là đệ nhất thiên hạ. Chỉ một lát này đã biến thành con cái nhà tôi.
Ông ta lấy ra một cái lì xì từ trong túi, đưa cho Đường Niệm Niệm, cười ha hả nói: "Tôi nhìn đứa nhỏ này là thấy gần gũi, tặng cho một bao phát đạt nhé!”
"Con cảm ơn bác!"
Đường Niệm Niệm dùng hai tay nhận lì xì, còn đặc biệt lễ phép nói cảm ơn, quay đầu cô cũng phải đòi thêm một bao lì xì dày, thiếu nó cô sẽ không bỏ qua.
"Con bé này ngoan quá, mọi người dùng bữa, tôi qua bên kia."
Bào Liên Sinh cười ha ha, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm còn hiền lành hơn khi nhìn Đường Cảnh Lâm.
Hai vợ chồng đi đến bàn khác mời rượu, ánh mắt các khách mời trên bàn nhìn Đường Niệm Niệm đều khá sâu xa. Bọn họ đều đã thành tinh, tiết mục Bào Liên Sinh biểu diễn này rõ ràng chính là muốn công bố với toàn Hồng Kông, hiện tại cô Đường là ông ta bảo bọc, nếu ai không có mắt đắc tội cô Đường chính là đối địch với Bào Liên Sinh. Nhưng quan hệ giữa cô Đường và Bào Liên Sinh khẳng định không phải loại quan hệ bọn họ nghĩ nếu không bà Bào sẽ không cười vui vẻ vậy. Hơn nữa cặp tình cảm vợ chồng Bào Liên Sinh luôn luôn rất tốt, chưa từng gây nên chuyện xấu gì, là đôi vợ chồng rất ân ái.
Ôm được cây cột Bào Liên Sinh này, về sau nhà họ Đường sẽ lên như diều gặp gió.
Chưa tới một lát đã có người bàn khác nâng ly rượu đi đến, mời rượu tán gẫu với cha con Đường Cảnh Lâm, mục đích rất rõ ràng, bọn họ muốn dựa hơi của nhà họ Đường để dính lây tài vận của Bào Liên Sinh.
Bữa cơm này ăn rất lâu, cha con Đường Cảnh Lâm còn đang nói chuyện phiếm với người khác, Mục Anh Liên cũng thế, hai bên đều đang bận rộn giao thiệp.
Cũng có người muốn tìm Đường Niệm Niệm nói chuyện, nhưng cô không có kiên nhẫn ứng phó, cả quá trình chỉ trưng khuôn mặt lạnh lùng, những người này rất thức thời, đi tìm Đường Cảnh Lâm nói chuyện.
"Con có chút chuyện, đi trước."
Đường Niệm Niệm nói bên tai Mục Anh Liên, thật ra cô không có việc gì, chỉ là không kiên nhẫn với những tình huống này.
"Đi đi, con với Tiểu Thẩm không đến công viên hải dương học chơi sao? Nghe nói rất thích hợp cho người trẻ tuổi chơi, anh hai con từng đi rồi, để anh hai dẫn các con đi chơi."
Mục Anh Liên chỉ sợ con gái chơi chơi không vui ở Hồng Kông, nhưng lại sợ mỗi ngày cứ đi theo thì con gái sẽ ngại phiền, cho nên bà ấy đã nghe ngóng những nơi thích hợp cho người trẻ tuổi đi chơi tại Hồng Kông từ những người bạn, sau đó đề cử cho Đường Niệm Niệm.
"Được, con với bạn từng đi đến đó chơi rồi. Anh dẫn bọn em đi.” Đường Trường Phong vui vẻ đồng ý.
"Đi."
"Phu nhân Đường, tình cảm các con nhà phu nhân thật tốt, không giống mấy đứa nhà tôi. Bọn nó oan gia kiếp trước, gặp mặt là như sao hỏa đụng sao chổi, mỗi ngày đều ầm ĩ, làm cho tôi bị nội tiết mất cân đối luôn. Quyết định đóng gói bọn nó, một đứa đến nước Mỹ, một đứa đến nước Anh, cuối cùng trong nhà đã thái bình."
Một phu nhân giàu có ngồi cùng bàn khen ngợi mấy câu là bắt đầu nói xấu con nhà mình. Khẩu âm thành phố Thượng Hải của vị phu nhân đó rất nặng, miêu tả rất sinh động, còn rất khôi hài, đã chọc cười mọi người cùng bàn.
"Đều như nhau, mấy đứa nhà tôi cũng là làm cho bên ngoài nhìn, về đến nhà cũng ầm ĩ." Mục Anh Liên khiêm tốn nói.
"Nhà tôi ở bên ngoài còn rất biết làm bộ, người bên ngoài cũng khoe con nhà tôi nhã nhặn hiểu lễ nghĩa, ngoan vô cùng, còn khen tôi biết dạy con. Ôi chao, là bọn họ không thấy dáng vẻ ma quái trong nhà thôi, vừa về tới nhà là thay đổi bộ mặt khác, bệnh tim của tôi là do bọn nó chọc mà ra.”
Rất nhanh, trên bàn đã mở đại hội móc mỉa, ngay cả các phu nhân giàu có của bàn bên cạnh cũng tham dự vào, nói xấu con nhà mình không nghe lời.
Đường Niệm Niệm nghe thế thì rất cảm khái, phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa các phụ nữ đã lập gia đình nhanh nhất quả nhiên là bắt đầu từ nói xấu con.
Nói xấu cha mẹ chồng, nói xấu chồng, nói xấu con cái, nếu tổ chức tiết mục Tống Nghệ, tuyệt đối sẽ không có ngày kết thúc tiết mục.
"Thất lễ với mọi người, nhất định phải ăn ngon uống ngon nhé!"
Bào Liên Sinh giơ ly rượu đến đây, còn có phu nhân của ông ta.
Đường Niệm Niệm nhìn bà Bào, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cái đệt!
Sao là bà ấy!
"Ông chủ Bào, bà Bào khách khí rồi, thức ăn hôm nay ăn rất ngon mà."
Các khách mời đều đứng dậy trò chuyện, lúc này không phải bọn họ đang nói lời khách sáo, thức ăn hôm nay đúng là rất bạo tay.
Bào Liên Sinh hàn huyên một hồi cùng mọi người, tìm Đường Cảnh Lâm nói chuyện, thái độ rất nồng hậu, còn có mấy phần tôn kính, khiến cho Đường Cảnh Lâm thụ sủng nhược kinh, còn có chút thấp thỏm.
Nhà họ Đường tại Hồng Kông chỉ là phú hào phổ thông, so với phú hào đỉnh cao như Bào Liên Sinh là không thể so sánh được, bình thường ông ấy với Bào Liên Sinh cũng không lui tới quá nhiều, hôm nay là thế nào?
"Ông chủ Đường nhỏ hơn tôi, tôi mạo muội một lần, gọi anh là Cảnh Lâm nhé, chúng ta đều đến từ thành phố Thượng Hải, ngày sau nhất định phải lui tới nhiều hơn."
Bào Liên Sinh thân mật vỗ vỗ bả vai của Đường Cảnh Lâm, còn liên tục tán dương Đường Trường Xuyên tuổi trẻ tài cao, lại khen mặt mũi Đường Trường Phong anh tuấn, cuối cùng chuyển sang Đường Niệm Niệm.
"Thiên kim thông minh xinh đẹp, em Cảnh Lâm thật có phúc khí, anh đây hâm mộ em quá!"
Bào Liên Sinh nói rất chân thành, ông ta thật sự hâm mộ, nếu Đường Niệm Niệm là con gái của ông ta, ông ta sẽ hạnh phúc biết mấy!
Phu nhân Bào cũng khen ngợi Mục Anh Liên, tư tưởng chủ yếu chỉ có một, khen bọn họ có phúc khí, nuôi được một đứa con gái tốt.
"Đâu có đâu có, là đứa nhỏ tự mình có bản lĩnh, bọn em không quản thúc gì cả, thực sự thẹn với đứa nhỏ này."
Đường Cảnh Lâm cười đến khóe miệng vươn ra sau tai, nếu khen hai đứa con trai, ông ấy nhất định phải khiêm tốn vài câu, nhưng khen con gái thì ông ấy cảm thấy sự thật chính là vậy, khiêm tốn quá chính là kiêu căng, nhất định phải nhìn thẳng vào sự thật.
"Ha ha, con nhà em là thông minh, không cần quản thúc cũng có thể thành tài."
Bào Liên Sinh không hổ là ông trùm thuyền vận, bản lĩnh thuận thế leo lên là đệ nhất thiên hạ. Chỉ một lát này đã biến thành con cái nhà tôi.
Ông ta lấy ra một cái lì xì từ trong túi, đưa cho Đường Niệm Niệm, cười ha hả nói: "Tôi nhìn đứa nhỏ này là thấy gần gũi, tặng cho một bao phát đạt nhé!”
"Con cảm ơn bác!"
Đường Niệm Niệm dùng hai tay nhận lì xì, còn đặc biệt lễ phép nói cảm ơn, quay đầu cô cũng phải đòi thêm một bao lì xì dày, thiếu nó cô sẽ không bỏ qua.
"Con bé này ngoan quá, mọi người dùng bữa, tôi qua bên kia."
Bào Liên Sinh cười ha ha, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm còn hiền lành hơn khi nhìn Đường Cảnh Lâm.
Hai vợ chồng đi đến bàn khác mời rượu, ánh mắt các khách mời trên bàn nhìn Đường Niệm Niệm đều khá sâu xa. Bọn họ đều đã thành tinh, tiết mục Bào Liên Sinh biểu diễn này rõ ràng chính là muốn công bố với toàn Hồng Kông, hiện tại cô Đường là ông ta bảo bọc, nếu ai không có mắt đắc tội cô Đường chính là đối địch với Bào Liên Sinh. Nhưng quan hệ giữa cô Đường và Bào Liên Sinh khẳng định không phải loại quan hệ bọn họ nghĩ nếu không bà Bào sẽ không cười vui vẻ vậy. Hơn nữa cặp tình cảm vợ chồng Bào Liên Sinh luôn luôn rất tốt, chưa từng gây nên chuyện xấu gì, là đôi vợ chồng rất ân ái.
Ôm được cây cột Bào Liên Sinh này, về sau nhà họ Đường sẽ lên như diều gặp gió.
Chưa tới một lát đã có người bàn khác nâng ly rượu đi đến, mời rượu tán gẫu với cha con Đường Cảnh Lâm, mục đích rất rõ ràng, bọn họ muốn dựa hơi của nhà họ Đường để dính lây tài vận của Bào Liên Sinh.
Bữa cơm này ăn rất lâu, cha con Đường Cảnh Lâm còn đang nói chuyện phiếm với người khác, Mục Anh Liên cũng thế, hai bên đều đang bận rộn giao thiệp.
Cũng có người muốn tìm Đường Niệm Niệm nói chuyện, nhưng cô không có kiên nhẫn ứng phó, cả quá trình chỉ trưng khuôn mặt lạnh lùng, những người này rất thức thời, đi tìm Đường Cảnh Lâm nói chuyện.
"Con có chút chuyện, đi trước."
Đường Niệm Niệm nói bên tai Mục Anh Liên, thật ra cô không có việc gì, chỉ là không kiên nhẫn với những tình huống này.
"Đi đi, con với Tiểu Thẩm không đến công viên hải dương học chơi sao? Nghe nói rất thích hợp cho người trẻ tuổi chơi, anh hai con từng đi rồi, để anh hai dẫn các con đi chơi."
Mục Anh Liên chỉ sợ con gái chơi chơi không vui ở Hồng Kông, nhưng lại sợ mỗi ngày cứ đi theo thì con gái sẽ ngại phiền, cho nên bà ấy đã nghe ngóng những nơi thích hợp cho người trẻ tuổi đi chơi tại Hồng Kông từ những người bạn, sau đó đề cử cho Đường Niệm Niệm.
"Được, con với bạn từng đi đến đó chơi rồi. Anh dẫn bọn em đi.” Đường Trường Phong vui vẻ đồng ý.
"Đi."
/690
|