Đường Niệm Niệm không có từ chối, cô cũng muốn đi xem công viên hải dương học vừa xây dựng, cô nhớ là khai mạc vào tháng một năm nay.
(Công viên hải dương học Hồng Kông được gầy dựng ngày 10 tháng 1 năm 1977.)
"Anh đi lái xe!"
Đường Trường Phong vui vẻ chạy ra ngoài, lần đầu tiên dẫn em gái đi ra ngoài chơi, anh ấy rất phấn khích.
Anh ấy muốn làm một hướng dẫn du lịch giỏi, để em gái và em rể chơi vui vẻ.
Đường Niệm Niệm lễ phép cười với các khách mời khác, sau đó ra khỏi khách sạn với Thẩm Kiêu.
Đường Trường Phong lái xe đến đây, tay vươn ra cửa sổ xe, dùng sức quơ, rất khiến người khác chú ý.
"Dừng xe, em gọi điện thoại."
Đường Niệm Niệm kêu dừng, xuống xe với Thẩm Kiêu, tìm được buồng điện thoại công cộng bên đường, liên hệ điện thoại với người bên này.
Sau khi trao đổi ám hiệu, đối phương quan tâm hỏi: "Đồng chí Đường, tiến độ hiện tại của cô và Dạ Kiêu như thế nào?"
"Chuyện máy tiện đã giải quyết, tổng cộng hai mươi chiếc, máy tiện bán tự động tân tiến nhất trên quốc tế trước mắt." Đường Niệm Niệm nói.
"Hai mươi chiếc? Tiền của cô không đủ nhỉ?"
Đối phương kích động tới mức giọng nói cũng thay đổi, nhiệm vụ của bên trên là năm chiếc, thực sự không được thì một chiếc cũng được, chỉ cần có vật thật để tham chiếu, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể sản xuất ra máy tiện tương tự. Nhưng Đường Niệm Niệm thế mà lấy được hai mươi chiếc, đây thật sự là tin tức tốt kích động lòng người mà!
"Cha mẹ tôi đã cho ứng trước, mua máy tiện cũng là dựa vào danh nghĩa công ty mậu dịch của cha tôi."
Đường Niệm Niệm biết bọn họ đã tra được gia đình Đường Cảnh Lâm, nên đã chuyển phần công lao này cho Đường Cảnh Lâm.
Về sau Hồng Kông xuống dốc là tất nhiên, về đất liền phát triển mới là sáng suốt, cô hi vọng một nhà Đường Cảnh Lâm có thể dời trọng tâm buôn bán về đất liền, cho nên trước tiên là làm thương nhân mang danh hiệu ái quốc, thuận tiện phát triển ở đất liền.
"Rất cảm ơn ông nhà đã hết lòng giúp đỡ, tôi sẽ xin công cho ông Đường Cảnh Lâm." Người liên hệ trịnh trọng nói.
"Còn có một việc, cha tôi với Bào Liên Sinh có chút giao tình, Bào Liên Sinh đồng ý vận chuyển máy tiện, không thu một đồng một cắc nào, còn chấp nhận hiến một số lượng lớn quân dụng vật tư cho quân đội thành phố Thượng Hải."
"Cha cô lòng mang quốc gia, vì quốc gia mà làm nhiều chuyện trong âm thầm như vậy, đồng chí Đường xin yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết công lao của ông Đường, năm đó ông Đường bị đoán sai thành phái tẩu tư, hiện tại phía trên đã đang điều tra một lần nữa, chờ có kết quả, tài vật bị tịch thu năm đó của nhà cô đều sẽ được trả lại."
Người liên hệ có qua có lại, nói một tin tức tốt.
Bọn họ không thể để cho công thần thất vọng đau khổ.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, đây thật là niềm vui ngoài ý muốn, tài sản nhà họ Đường bị mất cũng không ít, bất động sản đã mất sáu căn, vàng bạc châu báu và đồ cổ, tranh chữ cũng không ít, nếu được trả lại toàn bộ thì lại có thể kiếm được một món tiền tài nhỏ.
"Tôi thay cha tôi cám ơn, thật ra những năm này mặc dù ông ấy thân đang ở Hồng Kông, nhưng trong lòng mỗi giờ mỗi phút đều nhớ thương quê nhà, từ tận đáy lòng ông ấy hi vọng tổ quốc có thể phồn vinh cường thịnh, quốc thái dân an."
Đường Niệm Niệm nói mấy lời xã giao, khiến người liên hệ ở một đầu điện thoại khác cảm động tới mức mắt đỏ hoe, nói giọng khàn khàn: "Giống như lời cha cô nói, nhất định sẽ thực hiện!"
"Còn có Bào Liên Sinh, ông ấy có ý nghĩ giống với cha tôi, cho nên ông ấy bằng lòng chịu mạo hiểm vận chuyển máy tiện, hiến vật tư, có điều hiện tại ông ấy gặp khó xử, cần quốc gia hỗ trợ."
"Khó xử gì?"
Đường Niệm Niệm kể lại chuyện thọ mạng của Bào lão phu nhân sắp tới, cần về đất liền tìm danh y điều trị sức khỏe, và còn muốn lá rụng về cội.
"Bào Liên Sinh là một đại hiếu tử, Bào lão phu nhân đã xa cách cố hương mấy chục năm, muốn trước khi chết được ăn đồ ăn chính cống quê nhà, chôn ở trong mộ tổ nhà họ Bào." Đường Niệm Niệm nói.
"Việc này tôi không có quyền quyết định, tôi sẽ xin chỉ thị với cấp trên, sẽ mau chóng cho cô câu trả lời chắc chắn."
“Thật ra để Bào Liên Sinh trở về là một việc rất tốt, ông ấy là phú hào cao cấp nhất của Hồng Kông, lấy nhiều tiền như vậy về đầu tư, vô cùng có lợi cho phát triển kinh tế, chỉ cần khởi đầu của Bào Liên Sinh này tốt, bên Hồng Kông còn có rất nhiều phú hào, bọn họ nhất định sẽ như gió ùa về đất liền đầu tư."
Đường Niệm Niệm chân thành đề nghị, kẻ có tiền ở Hồng Kông nhiều vô số kể, số tiền này nếu đều dùng để đầu tư, phát triển kinh tế thì nhất định sẽ phát đạt.
"Tôi sẽ thuật lại chi tiết lời của cô cho cấp trên, xin yên tâm!" Người liên hệ cam đoan.
"Được!"
Đường Niệm Niệm cảm thấy hẳn là không có vấn đề lớn.
"Niệm Niệm, em ở Hồng Kông còn có bạn bè khác hả?"
Sau khi lên xe, Đường Trường Phong tò mò hỏi.
"Ừm."
Đường Niệm Niệm nhắm mắt lại, nói chuyện với người phía chính phủ quá nhọc lòng, thông qua châm chước liên tục mới có thể mở miệng, cô nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Tốc độ của Đường Trường Phong chậm lại, miệng cũng đóng lại, sợ quấy rầy em gái nghỉ ngơi.
Sau khi đến công viên hải dương học, Đường Trường Phong đỗ xe xong thì đi mua ba tấm vé vào cửa, ba người cùng nhau vào công viên, có rất nhiều người chơi ở đây, phần đông đều là người lớn dẫn các bé tới chơi, hoặc là các cặp tình nhân.
"Chúng ta đi xem biểu diễn cá heo đi, thú vị lắm."
Đường Trường Phong chạy tới phía trước, anh ấy muốn đi chiếm chỗ ngồi. Biểu diễn cá heo được hoan nghênh nhất, mỗi lần biểu diễn đều có rất nhiều người chen chúc, rất khó cướp chỗ ngồi.
(Công viên hải dương học Hồng Kông được gầy dựng ngày 10 tháng 1 năm 1977.)
"Anh đi lái xe!"
Đường Trường Phong vui vẻ chạy ra ngoài, lần đầu tiên dẫn em gái đi ra ngoài chơi, anh ấy rất phấn khích.
Anh ấy muốn làm một hướng dẫn du lịch giỏi, để em gái và em rể chơi vui vẻ.
Đường Niệm Niệm lễ phép cười với các khách mời khác, sau đó ra khỏi khách sạn với Thẩm Kiêu.
Đường Trường Phong lái xe đến đây, tay vươn ra cửa sổ xe, dùng sức quơ, rất khiến người khác chú ý.
"Dừng xe, em gọi điện thoại."
Đường Niệm Niệm kêu dừng, xuống xe với Thẩm Kiêu, tìm được buồng điện thoại công cộng bên đường, liên hệ điện thoại với người bên này.
Sau khi trao đổi ám hiệu, đối phương quan tâm hỏi: "Đồng chí Đường, tiến độ hiện tại của cô và Dạ Kiêu như thế nào?"
"Chuyện máy tiện đã giải quyết, tổng cộng hai mươi chiếc, máy tiện bán tự động tân tiến nhất trên quốc tế trước mắt." Đường Niệm Niệm nói.
"Hai mươi chiếc? Tiền của cô không đủ nhỉ?"
Đối phương kích động tới mức giọng nói cũng thay đổi, nhiệm vụ của bên trên là năm chiếc, thực sự không được thì một chiếc cũng được, chỉ cần có vật thật để tham chiếu, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể sản xuất ra máy tiện tương tự. Nhưng Đường Niệm Niệm thế mà lấy được hai mươi chiếc, đây thật sự là tin tức tốt kích động lòng người mà!
"Cha mẹ tôi đã cho ứng trước, mua máy tiện cũng là dựa vào danh nghĩa công ty mậu dịch của cha tôi."
Đường Niệm Niệm biết bọn họ đã tra được gia đình Đường Cảnh Lâm, nên đã chuyển phần công lao này cho Đường Cảnh Lâm.
Về sau Hồng Kông xuống dốc là tất nhiên, về đất liền phát triển mới là sáng suốt, cô hi vọng một nhà Đường Cảnh Lâm có thể dời trọng tâm buôn bán về đất liền, cho nên trước tiên là làm thương nhân mang danh hiệu ái quốc, thuận tiện phát triển ở đất liền.
"Rất cảm ơn ông nhà đã hết lòng giúp đỡ, tôi sẽ xin công cho ông Đường Cảnh Lâm." Người liên hệ trịnh trọng nói.
"Còn có một việc, cha tôi với Bào Liên Sinh có chút giao tình, Bào Liên Sinh đồng ý vận chuyển máy tiện, không thu một đồng một cắc nào, còn chấp nhận hiến một số lượng lớn quân dụng vật tư cho quân đội thành phố Thượng Hải."
"Cha cô lòng mang quốc gia, vì quốc gia mà làm nhiều chuyện trong âm thầm như vậy, đồng chí Đường xin yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết công lao của ông Đường, năm đó ông Đường bị đoán sai thành phái tẩu tư, hiện tại phía trên đã đang điều tra một lần nữa, chờ có kết quả, tài vật bị tịch thu năm đó của nhà cô đều sẽ được trả lại."
Người liên hệ có qua có lại, nói một tin tức tốt.
Bọn họ không thể để cho công thần thất vọng đau khổ.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, đây thật là niềm vui ngoài ý muốn, tài sản nhà họ Đường bị mất cũng không ít, bất động sản đã mất sáu căn, vàng bạc châu báu và đồ cổ, tranh chữ cũng không ít, nếu được trả lại toàn bộ thì lại có thể kiếm được một món tiền tài nhỏ.
"Tôi thay cha tôi cám ơn, thật ra những năm này mặc dù ông ấy thân đang ở Hồng Kông, nhưng trong lòng mỗi giờ mỗi phút đều nhớ thương quê nhà, từ tận đáy lòng ông ấy hi vọng tổ quốc có thể phồn vinh cường thịnh, quốc thái dân an."
Đường Niệm Niệm nói mấy lời xã giao, khiến người liên hệ ở một đầu điện thoại khác cảm động tới mức mắt đỏ hoe, nói giọng khàn khàn: "Giống như lời cha cô nói, nhất định sẽ thực hiện!"
"Còn có Bào Liên Sinh, ông ấy có ý nghĩ giống với cha tôi, cho nên ông ấy bằng lòng chịu mạo hiểm vận chuyển máy tiện, hiến vật tư, có điều hiện tại ông ấy gặp khó xử, cần quốc gia hỗ trợ."
"Khó xử gì?"
Đường Niệm Niệm kể lại chuyện thọ mạng của Bào lão phu nhân sắp tới, cần về đất liền tìm danh y điều trị sức khỏe, và còn muốn lá rụng về cội.
"Bào Liên Sinh là một đại hiếu tử, Bào lão phu nhân đã xa cách cố hương mấy chục năm, muốn trước khi chết được ăn đồ ăn chính cống quê nhà, chôn ở trong mộ tổ nhà họ Bào." Đường Niệm Niệm nói.
"Việc này tôi không có quyền quyết định, tôi sẽ xin chỉ thị với cấp trên, sẽ mau chóng cho cô câu trả lời chắc chắn."
“Thật ra để Bào Liên Sinh trở về là một việc rất tốt, ông ấy là phú hào cao cấp nhất của Hồng Kông, lấy nhiều tiền như vậy về đầu tư, vô cùng có lợi cho phát triển kinh tế, chỉ cần khởi đầu của Bào Liên Sinh này tốt, bên Hồng Kông còn có rất nhiều phú hào, bọn họ nhất định sẽ như gió ùa về đất liền đầu tư."
Đường Niệm Niệm chân thành đề nghị, kẻ có tiền ở Hồng Kông nhiều vô số kể, số tiền này nếu đều dùng để đầu tư, phát triển kinh tế thì nhất định sẽ phát đạt.
"Tôi sẽ thuật lại chi tiết lời của cô cho cấp trên, xin yên tâm!" Người liên hệ cam đoan.
"Được!"
Đường Niệm Niệm cảm thấy hẳn là không có vấn đề lớn.
"Niệm Niệm, em ở Hồng Kông còn có bạn bè khác hả?"
Sau khi lên xe, Đường Trường Phong tò mò hỏi.
"Ừm."
Đường Niệm Niệm nhắm mắt lại, nói chuyện với người phía chính phủ quá nhọc lòng, thông qua châm chước liên tục mới có thể mở miệng, cô nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Tốc độ của Đường Trường Phong chậm lại, miệng cũng đóng lại, sợ quấy rầy em gái nghỉ ngơi.
Sau khi đến công viên hải dương học, Đường Trường Phong đỗ xe xong thì đi mua ba tấm vé vào cửa, ba người cùng nhau vào công viên, có rất nhiều người chơi ở đây, phần đông đều là người lớn dẫn các bé tới chơi, hoặc là các cặp tình nhân.
"Chúng ta đi xem biểu diễn cá heo đi, thú vị lắm."
Đường Trường Phong chạy tới phía trước, anh ấy muốn đi chiếm chỗ ngồi. Biểu diễn cá heo được hoan nghênh nhất, mỗi lần biểu diễn đều có rất nhiều người chen chúc, rất khó cướp chỗ ngồi.
/690
|