Edit: Cún
Beta: Vô Ảnh
Với lá bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du, ông nội Thẩm hồi phục rất nhanh, sau vài ngày, ông lão đã có thể rời giường và chậm rãi đi lại quanh phòng bệnh hai vòng.
Đến lúc này, cũng không có ai có thể nghĩ đến việc ông lão tỉnh lại là hồi quang phản chiếu[1].
[1]: Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng bí ẩn, một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong
Các bác sĩ hết lần này đến lần khác đều vô cùng kinh ngạc, họ đều cho rằng cơ thể của ông cực kỳ tốt, tuy có lúc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sau này sẽ càng ngày càng khỏe hơn.
Sau khi kiểm tra toàn thân, xác nhận ông cụ đã không còn nguy kịch, nhưng dù sao ông cũng vừa qua cơn nguy hiểm, nên chắc chắn sẽ cần thời gian để điều dưỡng hồi sức. Bác sĩ đề nghị ông cụ ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, nhưng ông lại nhất quyết muốn về nhà, ông đã không thể chịu nổi không khí trong bệnh viện nữa, cho dù điều kiện có tốt đến mức nào thì cũng không thể thoải mái bằng nhà của mình.
Thẩm Mộc Bạch không thể khuyên nổi ông nên đành nghe lời đi làm thủ tục xuất viện. Anh tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh ghế lái, ông cụ ngồi ở ghế phía sau, còn dì Phương và Lưu An di chuyển bằng một chiếc xe khác.
"Du Du." Ông cụ nghiêng người và tựa đầu về phía ghế trước, hỏi cô: "Ông có cần tiếp tục phải giữ lấy lá bùa chữa bệnh đó nữa không?"
Nguyễn Du Du ngoay người lại nói chuyện với ông cụ: "Không cần, bệnh viện đã khám lại sức khỏe cho ông, hiện tại ông nội đã rất khỏe rồi."
Ông cụ oán hận nhìn Nguyễn Du Du: "Nhưng bây giờ ông vẫn chưa thể đi được, chỉ có thể loanh quanh nhà đi chậm như rùa, thậm chí còn ăn cũng không được ngon."
"Cơ thể của ông nội cần phải được phục hồi từ từ thì mới tốt lên được. Thôi, hay là để con giúp ông vẽ một lá bùa dưỡng sinh cho ông nội nhé." Đầu của Nguyễn Du Du lệch qua ở giữa chỗ điều khiển, gần với ghế lái, và có một vài sợi tóc mềm mại vướng trên vai của Thẩm Mộc Bạch.
Mùi hương nhàn nhàn nhạt từ trên người của cô gái nhỏ truyền đến, ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch xoa nhẹ trên vô lăng vài cái.
Anh vẫn không thể biết được lần này ông nội hết bệnh xuất viện, rốt cuộc là do lá bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du phát huy tác dụng, hay là do hiệu quả trị liệu ở bệnh viện tốt nữa, dù sao thì ông nội khỏe lên là do lá bùa cùng thuốc phát huy tác dụng cùng một lúc.
Ông lão đối với lá bùa mà Nguyễn Du Du vẽ rất mong đợi: "Bùa dưỡng sinh là loại bùa gì? Có cần uống mỗi ngày không?"
"Không cần đâu ông. Bùa dưỡng sinh là loại bùa có tác dụng rất chậm, ông nội cứ đeo bên người hằng ngày là được." Nguyễn Du Du có chút áy náy nhìn ông cụ: "Con không nghĩ ông nội lại xuất viện nhanh như vậy, nên còn chưa chuẩn bị kịp, hay là chờ sau khi về nhà, con vẽ xong bùa dưỡng sinh, sẽ mang qua cho ông."
"Ồ, không cần gấp." Ông cụ vừa nghe thấy chỉ cần đeo lên người là có thể phát huy tác dụng, liền thấy vui vẻ hơn hẳn: "Du Du, đừng về nhà vội. Con ở với ông nội vài ngày đi."
Nguyễn Du Du không trả lời ngay, cô trước hết là quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch. Cô không biết ông cụ đang sống ở đâu, nếu như là đang sống cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương, thì cô thật sự không muốn ở đó, nhưng chuyện này cũng phải tùy thuộc vào ý của Thẩm Mộc Bạch.
Đúng lúc dừng đèn đỏ, nên Thẩm Mộc Bạch quay qua nói với hai người họ: "Con cùng Du Du sẽ đến chỗ ông nội ở một ngày vào mỗi cuối tuần."
"Mỗi tuần chỉ có một ngày thôi sao? Vậy được rồi." Nhìn ông cụ có vẻ hơi thất vọng, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó xong lại vui mừng trở lại: "Một ngày là đủ rồi, hai người các con nên dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn, cố gắng phấn đấu sớm có một bé con khỏe mạnh là tốt."
Nguyễn Du Du nghe vậy liền trợn tròn mắt, cơ thể đột nhiên co rụt lại, bị câu 'bé con khỏe mạnh' của ông cụ dọa đến mềm người.
Ông cụ lại hết sức mơ tưởng: "Ai nha, rốt cuộc thì có búp bê nam hay nữ thì tốt hơn nhỉ? Hay là sinh đứa bé trai trước để nó làm anh trai bảo vệ cho em gái? Hoặc sinh một cặp song sinh cũng được, hai đứa bé sẽ cùng nhau lớn lên, có thể tay trong tay đi đến trường."
Nguyễn Du Du nghe ông cụ nói thì lặng lẽ co người lại trong ghế phụ, bên cạnh người lái, cô rụt cái đầu nhỏ lại, dùng một nửa tóc mềm xõa xuống che đi nửa bên mặt, xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thấy cô giấu mặt, rụt đầu lại như con rùa nhỏ, Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, rồi nói với ông cụ: "Ông ơi, Du Du vẫn còn phải đi học."
"À!" Ông cụ lúc này mới nhớ ra giấy báo nhập học của Nguyễn Du Du xác thật là do ông cụ mang đến, đột nhiên ông cụ có một cảm giác hối hận, chán nản vì mang đá đến tự đập chân mình: "Hay là Du Du, con đừng đi học nữa. Con gái đừng khổ cực như vậy, dù sao thì cũng có Mộc Bạch mà."
"Không được!" Nguyễn Du Du đột nhiên nóng nảy, cô quay đầu nói với ông cụ, đôi mắt đen tròn trịa nhìn về phía ông: "Con muốn đi học!"
Ông cụ không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, vội vàng dụ dỗ nói: "Được rồi, được rồi, con đi học, đi học."
Nhưng... Ông vẫn không cam lòng.
Ông cụ vẫn tiếp tục lẩm bẩm trong lòng: "Thật ra thì học đại học vẫn có thể có con mà. Mà này, Mộc Bạch, cháu cùng Du Du vẫn chưa tổ chức đám cưới sao?!"
"Đám cưới tạm thời đừng vội tổ chức." Giọng nói Thẩm Mộc Bạch Thẩm thấp đầy bình tĩnh, khiến người nghe không thể phát hiện ra được cảm xúc của anh: "Chuyện này chờ sau này hẵng bàn."
Nguyễn Du Du sợ ông cụ lại tiếp tục nói về chuyện đám cưới với sinh con, cô vội vàng liền ngắt lời, thay đổi câu chuyện: "Ông ơi, con đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng."
Ông cụ quả nhiên tò mò, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nguyễn Du Du: "Bùa bình an và bùa dưỡng sinh khi đeo lên người thì không nhất thiết phải dùng giấy vàng, mực đỏ để vẽ, nếu dùng đá ngọc để khắc thì sẽ có hiệu quả hơn, hơn nữa, phẩm chất của ngọc càng tốt, thì bùa chú sẽ càng hiệu quả."
"Ồ, Du Du muốn tự mình khắc sao? Vậy có quá cực khổ không? Con gái dùng dao, rất dễ bị thương đó." Ông cụ cau mày: "Quên đi, dùng giấy vàng vẽ bùa cũng tốt mà."
Nguyễn Du Du có chút xấu hổ: "Con muốn khắc, nhưng lại không có đá ngọc."
"Đá ngọc sao?" Ông cụ rất khí phách: "Trong nhà có rất nhiều, Du Du con tùy tiện đi lấy."
Nguyễn Du Du cũng không khách khí, cười híp mắt, gật đầu một cái: "Được ạ, con sẽ chọn thật nhiều."
Ông cụ hào phóng phất tay một cái: "Không cần chọn, tất cả đều cho Du Du."
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm khi thành công chuyển hướng đề tài kết hôn và sinh con sang chuyện khác.
Dù sao thì ông cụ vừa mới khỏe lại, thân thể vẫn còn rất yếu, nói một lúc liền mệt mỏi, liền dựa vào ghế đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Mộc Bạch lái xe hết sức vững vàng, dần dần rời xa thành phố, đến khu vực ngoại ô.
Biệt thự của ông cụ rất lớn, có ba tầng chính, còn có thêm tầng phụ, phía sau là cả một vườn trồng đầy hoa tươi, khoe màu đua sắc, phấn hoa đầy ánh vàng, trong không khí lan tỏa mùi hoa thơm ngào ngạt. Tiếp đến là con đường nhựa không quá rộng dẫn đến một ngọn đồi xanh mướt cách đó không xa, ướt chừng cũng chỉ mất hai đến ba phút để đi bộ đến đó.
Nguyễn Du Du vừa nhìn thấy đã thích nơi này.
Cô cùng Thẩm Mộc Bạch đỡ lấy ông cụ xuống xe, những người giúp việc giúp việc từ trong nhà cũng chạy ra chào đón, đi đầu là người đàn ông chừng 50 tuổi, mặc bộ com – lê chỉnh tề, buộc dây, thắt nơ, sự kích động hiện lên trên mặt của ông ta rất rõ ràng, nhưng lại cố gắng kiềm chế lại, duy trì sự bình tĩnh: "Ông chủ, ngài cuối cùng cũng trở về."
"Tôi đã về rồi, haha, tôi thật sự đã về nhà rồi." Ông lão thật sự không nghĩ tới chuyện mình có thể trở về nhà, ông là người hiểu rõ thân thể của mình nhất, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi nhập viện, chỉ có duy nhất là ông không thể bỏ được cháu trai mình. Nghĩ đến đứa nhỏ này lạnh lùng, khó gần, sợ sau này cả cuộc đời sẽ sống cô độc một mình, trong lòng ông liền đau đớn không chịu được.
Không ngờ, nó lại cưới vợ, mà cháu dâu ông lại là một ngôi sao may mắn.
"Du Du, đây là quản gia Vương, nếu cháu cần gì có thể tìm ông ấy." Ông lão cười giới thiệu: "Nào, chúng ta mau đến làm quen với nhau. Đây là Nguyễn Du Du, cháu dâu lớn của tôi, là cá chép nhỏ nhà ta."
"Cô chủ." Ông lão thoạt nhìn như rất hài lòng với người cháu dâu này, tự nhiên đám người giúp việc cũng sẽ thuận theo mà có thái độ cung kính, đồng loạt hướng về phía Nguyễn Du Du cúi người chào.
Cá chép nhỏ nổi da gà, cô khẽ xoa cánh tay rồi cười nói: "Xin chào mọi người, sau này cứ gọi cháu là Du Du là được."
Ông cụ không thể đứng lâu, Thẩm Mộc Bạch liền bảo mọi người rời đi, sau đó cùng Nguyễn Du Du dìu ông vào nhà.
Nằm trên giường, ông cụ xua tay: "Ông muốn ngủ một lát, Mộc Bạch và Du Du, hai cháu cũng lên tầng nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương, ông mau đi đem toàn bộ ngọc trong kho đưa cho Du Du đi."
Quản gia Vương trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, gật đầu rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Mộc Bạch rót một ly nước cho ông cụ rồi đặt trên đầu giường, sau đó anh liền cùng Nguyễn Du Du đi lên tầng.
Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, hai người có chút ngạc nhiên.
Phòng ngủ được trải một tấm thảm lông dài màu đỏ sẫm, chính giữa là một chiếc giường cỡ hai mét với chiếc chăn bông hình rồng phượng lớn màu đỏ, ngay cả mấy chiếc gối trên ghế sofa cũng vậy, cũng là một màu đỏ.
Nguyễn Du Du lúng túng liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhưng cũng không nói gì, cô nghĩ đây đều là do người giúp việc sắp xếp, dù sao thì thỉnh thoảng cô mới đến đây ở, coi như không có gì vậy.
Cô bước vào phòng, đi đến nhà vệ sinh để rửa tay. Bồn tắm trong đấy lớn vô cùng, cô nghĩ có khi hai đến ba người cũng có thể cùng nhau tắm chung. Nguyễn Du Du đối với điều này rất hài lòng, suy nghĩ sẽ chờ đến tối cô sẽ tắm thật sạch sẽ, thơm tho.
Sau khi rửa tay cẩn thận xong, đi ra, thấy Thẩm Mộc Bạch vẫn ngồi ở ngoài, chưa rời đi.
Anh lười biếng ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế, hai chân dài tùy ý gác lên nhau, cánh tay để trên tay vịn của ghế, ngón tay thon dài rũ xuống, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, mạnh khỏe.
"Anh mau trở về phòng đi, em ở đây không có việc gì đâu." Nguyễn Du Du phát hiện góc tường có một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trong đặt đầy những chai nước uống, cô liền chọn cho mình một chai nước táo, sau đó ngồi bên mép giường cùng Thẩm Mộc Bạch mặt đối mặt.
Nước táo có rất nhiều bọt khí, có chút nồng, và sặc mùi táo tươi.
Thẩm Mộc Bạch không nhúc nhích, đôi mắt đen nhìn về phía Nguyễn Du Du, giọng điệu có chút bất lực: "Du Du, ở nơi này của ông nội, hai chúng ta phải ngủ chung một phòng."
Anh chỉ vào chiếc giường lớn đang được phủ bởi chiếc chăn bông màu đỏ hình rồng phượng, nói: "Còn phải ngủ chung trên một giường."
*Phụt –* Nguyễn Du Du phun ra một ngụm nước táo, cô hoảng sợ mở to đôi mắt, trơ mắt nhìn giọt nước màu xanh lá cây nhạt, long lanh trong suốt bay thẳng vào gương mặt đẹp trai của Thẩm đại thiếu gia. Cũng may, lực của cô nhỏ, nên phần lớn nước táo đã rơi xuống đất, rơi xuống đôi chân thon dài và thẳng tắp của Thẩm đại thiếu, chiếc quần tây đen đột nhiên ướt đẫm một mảnh. Mà cũng có vài giọt may mắn, rơi ở trên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của anh.
*Khụ khụ -* Nguyễn Du Du kho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mặt của Thẩm đại thiếu, không nói nên lời.
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch vẫn không thay đổi, đôi mắt đen của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, từ từ đưa ngón trỏ thon thả và cân đối lên, anh lần lượt lau đi những giọt nước táo dính trên lông mày và môi: "Du Du, em có cần phải kích động như thế không?"
Beta: Vô Ảnh
Với lá bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du, ông nội Thẩm hồi phục rất nhanh, sau vài ngày, ông lão đã có thể rời giường và chậm rãi đi lại quanh phòng bệnh hai vòng.
Đến lúc này, cũng không có ai có thể nghĩ đến việc ông lão tỉnh lại là hồi quang phản chiếu[1].
[1]: Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng bí ẩn, một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong
Các bác sĩ hết lần này đến lần khác đều vô cùng kinh ngạc, họ đều cho rằng cơ thể của ông cực kỳ tốt, tuy có lúc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sau này sẽ càng ngày càng khỏe hơn.
Sau khi kiểm tra toàn thân, xác nhận ông cụ đã không còn nguy kịch, nhưng dù sao ông cũng vừa qua cơn nguy hiểm, nên chắc chắn sẽ cần thời gian để điều dưỡng hồi sức. Bác sĩ đề nghị ông cụ ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, nhưng ông lại nhất quyết muốn về nhà, ông đã không thể chịu nổi không khí trong bệnh viện nữa, cho dù điều kiện có tốt đến mức nào thì cũng không thể thoải mái bằng nhà của mình.
Thẩm Mộc Bạch không thể khuyên nổi ông nên đành nghe lời đi làm thủ tục xuất viện. Anh tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi bên cạnh ghế lái, ông cụ ngồi ở ghế phía sau, còn dì Phương và Lưu An di chuyển bằng một chiếc xe khác.
"Du Du." Ông cụ nghiêng người và tựa đầu về phía ghế trước, hỏi cô: "Ông có cần tiếp tục phải giữ lấy lá bùa chữa bệnh đó nữa không?"
Nguyễn Du Du ngoay người lại nói chuyện với ông cụ: "Không cần, bệnh viện đã khám lại sức khỏe cho ông, hiện tại ông nội đã rất khỏe rồi."
Ông cụ oán hận nhìn Nguyễn Du Du: "Nhưng bây giờ ông vẫn chưa thể đi được, chỉ có thể loanh quanh nhà đi chậm như rùa, thậm chí còn ăn cũng không được ngon."
"Cơ thể của ông nội cần phải được phục hồi từ từ thì mới tốt lên được. Thôi, hay là để con giúp ông vẽ một lá bùa dưỡng sinh cho ông nội nhé." Đầu của Nguyễn Du Du lệch qua ở giữa chỗ điều khiển, gần với ghế lái, và có một vài sợi tóc mềm mại vướng trên vai của Thẩm Mộc Bạch.
Mùi hương nhàn nhàn nhạt từ trên người của cô gái nhỏ truyền đến, ngón tay cái của Thẩm Mộc Bạch xoa nhẹ trên vô lăng vài cái.
Anh vẫn không thể biết được lần này ông nội hết bệnh xuất viện, rốt cuộc là do lá bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du phát huy tác dụng, hay là do hiệu quả trị liệu ở bệnh viện tốt nữa, dù sao thì ông nội khỏe lên là do lá bùa cùng thuốc phát huy tác dụng cùng một lúc.
Ông lão đối với lá bùa mà Nguyễn Du Du vẽ rất mong đợi: "Bùa dưỡng sinh là loại bùa gì? Có cần uống mỗi ngày không?"
"Không cần đâu ông. Bùa dưỡng sinh là loại bùa có tác dụng rất chậm, ông nội cứ đeo bên người hằng ngày là được." Nguyễn Du Du có chút áy náy nhìn ông cụ: "Con không nghĩ ông nội lại xuất viện nhanh như vậy, nên còn chưa chuẩn bị kịp, hay là chờ sau khi về nhà, con vẽ xong bùa dưỡng sinh, sẽ mang qua cho ông."
"Ồ, không cần gấp." Ông cụ vừa nghe thấy chỉ cần đeo lên người là có thể phát huy tác dụng, liền thấy vui vẻ hơn hẳn: "Du Du, đừng về nhà vội. Con ở với ông nội vài ngày đi."
Nguyễn Du Du không trả lời ngay, cô trước hết là quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch. Cô không biết ông cụ đang sống ở đâu, nếu như là đang sống cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương, thì cô thật sự không muốn ở đó, nhưng chuyện này cũng phải tùy thuộc vào ý của Thẩm Mộc Bạch.
Đúng lúc dừng đèn đỏ, nên Thẩm Mộc Bạch quay qua nói với hai người họ: "Con cùng Du Du sẽ đến chỗ ông nội ở một ngày vào mỗi cuối tuần."
"Mỗi tuần chỉ có một ngày thôi sao? Vậy được rồi." Nhìn ông cụ có vẻ hơi thất vọng, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó xong lại vui mừng trở lại: "Một ngày là đủ rồi, hai người các con nên dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn, cố gắng phấn đấu sớm có một bé con khỏe mạnh là tốt."
Nguyễn Du Du nghe vậy liền trợn tròn mắt, cơ thể đột nhiên co rụt lại, bị câu 'bé con khỏe mạnh' của ông cụ dọa đến mềm người.
Ông cụ lại hết sức mơ tưởng: "Ai nha, rốt cuộc thì có búp bê nam hay nữ thì tốt hơn nhỉ? Hay là sinh đứa bé trai trước để nó làm anh trai bảo vệ cho em gái? Hoặc sinh một cặp song sinh cũng được, hai đứa bé sẽ cùng nhau lớn lên, có thể tay trong tay đi đến trường."
Nguyễn Du Du nghe ông cụ nói thì lặng lẽ co người lại trong ghế phụ, bên cạnh người lái, cô rụt cái đầu nhỏ lại, dùng một nửa tóc mềm xõa xuống che đi nửa bên mặt, xấu hổ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thấy cô giấu mặt, rụt đầu lại như con rùa nhỏ, Thẩm Mộc Bạch cười nhạo một tiếng, rồi nói với ông cụ: "Ông ơi, Du Du vẫn còn phải đi học."
"À!" Ông cụ lúc này mới nhớ ra giấy báo nhập học của Nguyễn Du Du xác thật là do ông cụ mang đến, đột nhiên ông cụ có một cảm giác hối hận, chán nản vì mang đá đến tự đập chân mình: "Hay là Du Du, con đừng đi học nữa. Con gái đừng khổ cực như vậy, dù sao thì cũng có Mộc Bạch mà."
"Không được!" Nguyễn Du Du đột nhiên nóng nảy, cô quay đầu nói với ông cụ, đôi mắt đen tròn trịa nhìn về phía ông: "Con muốn đi học!"
Ông cụ không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, vội vàng dụ dỗ nói: "Được rồi, được rồi, con đi học, đi học."
Nhưng... Ông vẫn không cam lòng.
Ông cụ vẫn tiếp tục lẩm bẩm trong lòng: "Thật ra thì học đại học vẫn có thể có con mà. Mà này, Mộc Bạch, cháu cùng Du Du vẫn chưa tổ chức đám cưới sao?!"
"Đám cưới tạm thời đừng vội tổ chức." Giọng nói Thẩm Mộc Bạch Thẩm thấp đầy bình tĩnh, khiến người nghe không thể phát hiện ra được cảm xúc của anh: "Chuyện này chờ sau này hẵng bàn."
Nguyễn Du Du sợ ông cụ lại tiếp tục nói về chuyện đám cưới với sinh con, cô vội vàng liền ngắt lời, thay đổi câu chuyện: "Ông ơi, con đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng."
Ông cụ quả nhiên tò mò, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nguyễn Du Du: "Bùa bình an và bùa dưỡng sinh khi đeo lên người thì không nhất thiết phải dùng giấy vàng, mực đỏ để vẽ, nếu dùng đá ngọc để khắc thì sẽ có hiệu quả hơn, hơn nữa, phẩm chất của ngọc càng tốt, thì bùa chú sẽ càng hiệu quả."
"Ồ, Du Du muốn tự mình khắc sao? Vậy có quá cực khổ không? Con gái dùng dao, rất dễ bị thương đó." Ông cụ cau mày: "Quên đi, dùng giấy vàng vẽ bùa cũng tốt mà."
Nguyễn Du Du có chút xấu hổ: "Con muốn khắc, nhưng lại không có đá ngọc."
"Đá ngọc sao?" Ông cụ rất khí phách: "Trong nhà có rất nhiều, Du Du con tùy tiện đi lấy."
Nguyễn Du Du cũng không khách khí, cười híp mắt, gật đầu một cái: "Được ạ, con sẽ chọn thật nhiều."
Ông cụ hào phóng phất tay một cái: "Không cần chọn, tất cả đều cho Du Du."
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm khi thành công chuyển hướng đề tài kết hôn và sinh con sang chuyện khác.
Dù sao thì ông cụ vừa mới khỏe lại, thân thể vẫn còn rất yếu, nói một lúc liền mệt mỏi, liền dựa vào ghế đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Mộc Bạch lái xe hết sức vững vàng, dần dần rời xa thành phố, đến khu vực ngoại ô.
Biệt thự của ông cụ rất lớn, có ba tầng chính, còn có thêm tầng phụ, phía sau là cả một vườn trồng đầy hoa tươi, khoe màu đua sắc, phấn hoa đầy ánh vàng, trong không khí lan tỏa mùi hoa thơm ngào ngạt. Tiếp đến là con đường nhựa không quá rộng dẫn đến một ngọn đồi xanh mướt cách đó không xa, ướt chừng cũng chỉ mất hai đến ba phút để đi bộ đến đó.
Nguyễn Du Du vừa nhìn thấy đã thích nơi này.
Cô cùng Thẩm Mộc Bạch đỡ lấy ông cụ xuống xe, những người giúp việc giúp việc từ trong nhà cũng chạy ra chào đón, đi đầu là người đàn ông chừng 50 tuổi, mặc bộ com – lê chỉnh tề, buộc dây, thắt nơ, sự kích động hiện lên trên mặt của ông ta rất rõ ràng, nhưng lại cố gắng kiềm chế lại, duy trì sự bình tĩnh: "Ông chủ, ngài cuối cùng cũng trở về."
"Tôi đã về rồi, haha, tôi thật sự đã về nhà rồi." Ông lão thật sự không nghĩ tới chuyện mình có thể trở về nhà, ông là người hiểu rõ thân thể của mình nhất, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi nhập viện, chỉ có duy nhất là ông không thể bỏ được cháu trai mình. Nghĩ đến đứa nhỏ này lạnh lùng, khó gần, sợ sau này cả cuộc đời sẽ sống cô độc một mình, trong lòng ông liền đau đớn không chịu được.
Không ngờ, nó lại cưới vợ, mà cháu dâu ông lại là một ngôi sao may mắn.
"Du Du, đây là quản gia Vương, nếu cháu cần gì có thể tìm ông ấy." Ông lão cười giới thiệu: "Nào, chúng ta mau đến làm quen với nhau. Đây là Nguyễn Du Du, cháu dâu lớn của tôi, là cá chép nhỏ nhà ta."
"Cô chủ." Ông lão thoạt nhìn như rất hài lòng với người cháu dâu này, tự nhiên đám người giúp việc cũng sẽ thuận theo mà có thái độ cung kính, đồng loạt hướng về phía Nguyễn Du Du cúi người chào.
Cá chép nhỏ nổi da gà, cô khẽ xoa cánh tay rồi cười nói: "Xin chào mọi người, sau này cứ gọi cháu là Du Du là được."
Ông cụ không thể đứng lâu, Thẩm Mộc Bạch liền bảo mọi người rời đi, sau đó cùng Nguyễn Du Du dìu ông vào nhà.
Nằm trên giường, ông cụ xua tay: "Ông muốn ngủ một lát, Mộc Bạch và Du Du, hai cháu cũng lên tầng nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương, ông mau đi đem toàn bộ ngọc trong kho đưa cho Du Du đi."
Quản gia Vương trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, gật đầu rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Mộc Bạch rót một ly nước cho ông cụ rồi đặt trên đầu giường, sau đó anh liền cùng Nguyễn Du Du đi lên tầng.
Vừa đẩy cánh cửa phòng ra, hai người có chút ngạc nhiên.
Phòng ngủ được trải một tấm thảm lông dài màu đỏ sẫm, chính giữa là một chiếc giường cỡ hai mét với chiếc chăn bông hình rồng phượng lớn màu đỏ, ngay cả mấy chiếc gối trên ghế sofa cũng vậy, cũng là một màu đỏ.
Nguyễn Du Du lúng túng liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhưng cũng không nói gì, cô nghĩ đây đều là do người giúp việc sắp xếp, dù sao thì thỉnh thoảng cô mới đến đây ở, coi như không có gì vậy.
Cô bước vào phòng, đi đến nhà vệ sinh để rửa tay. Bồn tắm trong đấy lớn vô cùng, cô nghĩ có khi hai đến ba người cũng có thể cùng nhau tắm chung. Nguyễn Du Du đối với điều này rất hài lòng, suy nghĩ sẽ chờ đến tối cô sẽ tắm thật sạch sẽ, thơm tho.
Sau khi rửa tay cẩn thận xong, đi ra, thấy Thẩm Mộc Bạch vẫn ngồi ở ngoài, chưa rời đi.
Anh lười biếng ngồi trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế, hai chân dài tùy ý gác lên nhau, cánh tay để trên tay vịn của ghế, ngón tay thon dài rũ xuống, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, mạnh khỏe.
"Anh mau trở về phòng đi, em ở đây không có việc gì đâu." Nguyễn Du Du phát hiện góc tường có một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trong đặt đầy những chai nước uống, cô liền chọn cho mình một chai nước táo, sau đó ngồi bên mép giường cùng Thẩm Mộc Bạch mặt đối mặt.
Nước táo có rất nhiều bọt khí, có chút nồng, và sặc mùi táo tươi.
Thẩm Mộc Bạch không nhúc nhích, đôi mắt đen nhìn về phía Nguyễn Du Du, giọng điệu có chút bất lực: "Du Du, ở nơi này của ông nội, hai chúng ta phải ngủ chung một phòng."
Anh chỉ vào chiếc giường lớn đang được phủ bởi chiếc chăn bông màu đỏ hình rồng phượng, nói: "Còn phải ngủ chung trên một giường."
*Phụt –* Nguyễn Du Du phun ra một ngụm nước táo, cô hoảng sợ mở to đôi mắt, trơ mắt nhìn giọt nước màu xanh lá cây nhạt, long lanh trong suốt bay thẳng vào gương mặt đẹp trai của Thẩm đại thiếu gia. Cũng may, lực của cô nhỏ, nên phần lớn nước táo đã rơi xuống đất, rơi xuống đôi chân thon dài và thẳng tắp của Thẩm đại thiếu, chiếc quần tây đen đột nhiên ướt đẫm một mảnh. Mà cũng có vài giọt may mắn, rơi ở trên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của anh.
*Khụ khụ -* Nguyễn Du Du kho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mặt của Thẩm đại thiếu, không nói nên lời.
Vẻ mặt của Thẩm Mộc Bạch vẫn không thay đổi, đôi mắt đen của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, từ từ đưa ngón trỏ thon thả và cân đối lên, anh lần lượt lau đi những giọt nước táo dính trên lông mày và môi: "Du Du, em có cần phải kích động như thế không?"
/75
|