Editor: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Nguyễn Du Du vội vàng ngồi dậy, vội đặt cốc nước táo lên tủ đầu giường bên cạnh, vừa ho vừa chạy vào nhà vệ sinh cầm theo một chiếc khăn sạch.
"Xin lỗi..." Nguyễn Du Du vội đưa khăn mặt cho Thẩm Mộc Bạch, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, cánh tay run rẩy.
Thẩm Mộc Bạch cầm cái khăn mặt lên, lau tay cùng khuôn mặt, lại cúi đầu nhìn nhìn vết nước trên quần.
Nguyễn Du Du áy này hỏi, "Còn cái quần thì sao?"
Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn cô, đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lôi một cái quần tây ra.
May là anh vẫn còn quần áo để thay, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mộc Bạch ném chiếc quần tây lên giường, ngón tay anh chạm vào thắt lưng, thấy cô nhóc vẫn đang ngơ ngác, cặp mắt hạnh xinh đẹp, lông mày khẽ nhíu lại, anh cười như không cười, "cách" một tiếng thắt lưng được mở ra, trong câu nói còn chứa ẩn ý sâu xa, "Du Du có muốn xem không?"
"Hả?" Nguyễn Du Du chớp mắt, lúc này cô mới nhận ra, khuôn mặt ngay lập tức đỏ rực lên, lập tức quay người lại, đối mắt với bức tường, cố không cho ánh mắt di chuyển, vì quá lo lắng nên cô cậy lớp giấy dán trên tường.
Cô còn nghe thấy tiếng cười của Thẩm Mộc Bạch, ngay sau đó truyền đến âm thanh sột soạt, toàn thân của Nguyễn Du Du cứng đờ lại.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói của quản gia Vương từ ngoài cửa vọng vào: "Du Du, tôi đã tìm được miếng ngọc bội, bây giờ tôi có thể tiến vào được không?"
"Không được!" Nguyễn Du Du đổ mồ hôi hột, hét lên: "Đợi một lúc nữa!"
Nghe giọng nói của cô có vẻ bối rối, quản gia Vương thả tay xuống, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng may ông ấy không phải chờ rất lâu, một lúc sau giọng nói của Thẩm Mộc Bạch từ trong phòng vọng ra, "Chú Vương, vào đi."
Quản gia Vương cầm theo chiếc hộp lớn bước vào phòng, thấy có trên có một chiếc quần, đũng quần có dính vệt nước rất khả nghi, Thẩm Mộc Bạch đang đứng ở mép giường điều chỉnh thắt lưng, còn khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ ửng lên, hàng mi dài giống như cánh bướm khẽ run lên.
Ây dô, vừa nãy chắc hai người đang làm chuyện kia, cũng tại ông ấy không đến đúng lúc, quấn rầy chuyện tốt của người ta. Nụ cười trên khuôn mặt của quản gia Vương sắp không thể che giấu được nữa, dù ông ấy đã cố gắng kiềm chế nhưng khóe môi vẫn nhếch lên, tí nữa phải đi báo cáo với ông chủ mới đi, nếu ông chủ biết đôi vợ chồng trẻ tình nồng ý mật, chắc chắn sẽ rất vui.
Chỉ có điều... quản gia Vương lén quay sang Thẩm Mộc Bạch, không ngờ đại thiếu gia lại yếu như vậy, thời gian ông ấy đi đến nhà kho tìm ngọc cũng lắm là 15 phút, vậy mà cuộc chiến bên này kết thúc. Có lẽ phải mua sừng hươu cùng nấm ngọc cẩn để bồi bổ thân thể ngài ấy?
Với kinh nghiệm nhiều năm, quản gia Vương sớm học được cách che giấu cảm xúc, nhưng Thẩm Mộc Bạch dễ dàng đoán suy nghĩ của ông ấy. Anh nghiến răng nghiến lợi, khẽ "hừ" một tiếng.
Quản gia Vương càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, đại thiếu gia vì quá xấu hổ mà hóa giận! Thời điểm ông ấy bước vào phòng, đã biết rõ khả năng chiến đấu của đại thiếu gia. Đại thiếu gia chắc chắn nghĩ tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị hủy hoại!
Quản gia Vương đang suy nghĩ có nên xuống bếp mang đồ bổ lên không, Nguyễn Du Du tiến đến, chỉ vào cái hộp mà quản gia Vương đang cầm, "Bên trong này đều là ngọc hả? Tại sao lại nhiều như vậy?"
Quản gia Vương đặt chiếc hộp lên bàn, mở chiếc hộp ra, chiếc hộp có 3 tầng, nhấc tầng vải lên, để lộ những viên ngọc sáng chói.
"Đây đều là những miếng ngọc tốt nhất, thực ra bên trong kho còn rất nhiều, chờ khi tôi tìm được sẽ sai người mang đến cho thiếu phu nhân."
"Chú không cần phải mang đến nữa đâu." Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu nói, "Không cần nhiều như vậy đâu, cháu chỉ cần mấy cái là đủ rồi. Chú ngồi đây đợi một lúc chờ cháu chọn xong thì nhờ chú mang về trong kho."
"Ông chủ đã nói những thứ này đều đã cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cứ giữ lại, tôi không làm phiền hai người nữa," quản gia Vương cảm thấy mình còn đứng ở đây thêm giây phút nào nữa, có nghĩa là ông khiêu chiến tôn nghiêm của đại thiếu gia, nhân lúc Nguyễn Du Du không để ý, ông ấy vội vàng rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại.
Nguyễn Du Du không để ý đến nét mặt của quản gia Vương, cô ngồi xuống ghế sofa, mở 3 chiếc hộp ra đặt thành hàng ngang, cẩn thận lựa chọn 2 khối ngọc, cô cầm khối ngọc bích lên, màu xanh lục, sáng lóe và trơn nhẵn, cô quyết chọn nó.
Lúc đầu cô chỉ định cho 3 khối ngọc, lúc cô chuẩn bị đóng chiếc hộp lại tình cờ nhìn thấy một khối ngọc màu tím nhạt, trong suốt như pha lê, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Du Du cầm lên nhìn, sau một hồi suy nghĩ, bây giờ cơ thể của cô đã có tác dụng với bùa, cô nghĩ mình có thể khắc lá bùa bình an cho mình.
Cô lôi nó ra và đặt lên lên bàn, thu dọn và trả lại chiếc hộp giống như nguyên vẹn, cô không dám quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch, vội vàng cầm chiếc hộp lên nói một câu "Em đi trả chiếc hộp cho chú Vương" liền rời đi
Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng cùng dáng vẻ chạy trốn của cô nhóc, anh đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương, khẽ bật cười, dáng vẻ xấu hổ của cô vợ nhỏ của mình thật đáng yêu.
Nguyễn Du Du chạy đi tìm quản gia Vương, bảo ông ấy mang ngọc về đặt ở chỗ cũ, "Nếu đưa cho cháu, cháu cũng không biết cất ở đâu, nên cứ để ở trong phòng chứa đồ của ông nội đi ạ, lúc nào cháu cần sẽ nhớ chú Vương đi tìm giúp."
Quản gia Vương nhờ người đi mua dao khắc cho Nguyễn Du Du, bây giờ vẫn chưa về, Nguyễn Du Du không muốn quay về phòng ngủ, cô xấu hổ không dám đối diện với Thẩm Mộc Bạch, đành quyết định đi dạo trong vườn.
Trong vườn trồng rất nhiều loài hoa, những đóa hoa hồng kiều diễm đầy đủ màu sắc, có bông đỏ rực như lửa, có bông trắng như tuyết. Hoa cẩm tú cầu nở rộ lên, ở góc tường đóa cúc hoa mi dù nhìn ở bất cứ góc độ nào cũng xinh đẹp rực rỡ. Nhưng Nguyễn Du Du thích nhất chính là giàn hoa Tử Đằng.
Ở giữa khu vườn có một đình nghỉ chân, được làm hoàn toàn bằng gỗ lim, phía trên mái nhà có giàn hoa Tử Đằng rủ xuống, từ phía xa nhìn vào, sẽ có cảm giác mái nhà đó được làm bằng hoa Tử Đằng.
Trong đình có một bộ bàn ghế, Nguyễn Du Du muốn vào trong đó ngồi thử một lát, rồi đi vào phòng bếp xem thím Phương làm cơm.
"Du Du đến rồi à, có phải cháu đói bụng rồi đúng không?" Thím Phương vừa nói chuyện, vừa dùng dao mổ bụng con cá, moi sạch nội tạng bên trong con cá ra.
Nguyễn Du Du rùng mình, "Không, không, cháu vẫn chưa đói, cháu chỉ đi dạo loanh quanh thôi, dì Phương cứ tiếp tục nấu ăn đi ạ."
Nguyễn Du Du vội vàng rời đi, dù đã đi xa phòng bếp trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh dì Phương lôi nội tạng của con cá ra, cô khẽ lắc đầu, đi đến gặp người làm vườn để mượn cây kéo, đi ra ngoài vườn cắt mấy nhánh hoa hồng, ngồi ở trong đình cẩn thận xử lý từng cái gai một, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô tìm một chiếc bình còn trống, Nguyễn Du Du cắm hoa vào trong bình, ôm lọ hoa lên lầu.
Thẩm Mộc Bạch không có ở trong phòng ngủ, cô không biết là anh đã đi đâu, Nguyễn Du Du đặt bình hoa lên tủ đầu giường, ngồi xuống ghế sofa lôi ra mấy miếng ngọc rất ngắn. Hai miếng ngọc màu trắng cô định khắc lá bùa bình an cho ông nội và Thẩm Mộc Bạch. Miếng ngọc màu xanh ngọc bích cô định khắc lá bùa hộ mệnh cho ông nội. Còn miếng ngọc màu tím kia cô định khắc lá bùa bình an cho cô.
Một lúc sau đã đến giờ ăn tối.
Ông nội vẫn chưa thể ăn được thịt và cá, nhưng ông ấy không chịu đi về phòng, ông ấy ngồi xuống ăn cơm cùng Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du.
Tuy chỉ có ba người ăn cơm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Du Du đi đến đây, quản gia Vương kêu phòng bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn, Nguyễn Du Du phấn khích khi nhìn thấy phần ăn của cô còn có một miếng bánh phô mai sữa đặc, màu vàng nhạt mềm mại, bên ngoài được phủ lớp mật con, vừa nhìn là đã biết rất ngon, nhìn rất cuốn hút.
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch bằng ánh mắt cảm kích, phần ăn của ông nội và anh đều không có bánh gato, chỉ mình cô có, chắc chắn không phải do đầu bếp chuẩn bị từ trước, là do anh đi vào nhắc nhở bọn họ.
Ông nội oán giận nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt của Nguyễn Du Du, "Ta cũng muốn ăn đồ ngọt."
Vì cơ thể ông vẫn cần phải bồi bổ thêm, bác sĩ đã dặn không được phép ăn đồ quá nhiều dầu mỡ và quá mặn, đương nhiên càng không thể ăn đồ quá ngọt..
"Ông nội không thể ăn được." Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói, anh dùng đũa gắp bông cải xanh đặt vào bát cơm của ông nội, "Ông nội, ăn cái này đi."
Nguyễn Du Du có hơi xấu hổ, "Nếu ông nội muốn ăn đồ ngọt, có thể thử uống sữa chua chuối lắc. Không cần phải cho đường, chỉ cần dùng quả chuối cùng một hộp sữa không đường, xay ra ăn rất ngon."
Ông nội tỏ ra ghét bỏ chê bai, "Chuối tiêu không ngọt, sữa không đường càng không hợp, cho dù có trộn hai thứ vào cũng không ngọt."
"Cháu hứa với ông là ăn rất ngọt!" Cặp mắt hạnh trong veo của Nguyễn Du Du mở to ra, cô nhiệt tình giới thiệu, "Chuối tiêu cùng với sữa bò ra làm sao món sữa chua chuốc lắc, nó sẽ tạo ra một ma thuật diệu kỳ, ăn rất ngon, ông nội hãy làm và ăn thử một lần rồi sẽ rõ!"
Ông nội nghe thấy vậy, cũng cảm thấy rất háo hức.
Quản gia Vương sai đầu bếp đi làm món sữa chua chuối lắc.
Cái này làm rất nhanh, lại không cần phải hâm nóng, chỉ cần cho máy xay sinh tố xay nhuyễn ra, mấy phút sau ba chén sữa chua chuối lắc được đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Ông nội nếm thử một miếng, cặp mắt phát sáng lên, "Ngọt! Quả thực là rất ngọt!"
Bởi vì lý do sức khỏe, đã lâu rồi ông không được thưởng thức đồ ngọt, trên bàn ăn cũng chưa từng xuất hiện đồ ngọt, không ngờ chuối tiêu khi kết hợp với sữa không đường lại ngọt như vậy, ông cảm thấy rất vui vẻ.
"Cháu đã nói là ăn rất ngon rồi mà." Nguyễn Du Du cười đến mức cặp mắt cong lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, "Sức khỏe lúc trước của con cũng không được tốt, có khi cả năm trời phải nằm trong bệnh viện, cũng giống tình cảnh của ông nội bây giờ, con cũng bị hạn chế và không thể ăn được nhiều món ngon, nên con khá là hiểu rõ chế độ dinh dưỡng dành cho người bệnh."
Cặp mắt của cô sáng long lanh, giọng nói dịu dàng mềm mại, cái cằm nhỏ tinh xảo đắc ý giơ lên.
Thẩm Mộc Bạch ăn thử món sữa chua chuối lắc do Nguyễn Du Du tích cực đề cử, quả thực là rất ngọt, nhưng mùi ngọt này là từ mùi vị trái cây truyền ra, nên ăn không ngấy... Googl???? t????ang nà????, đọc nga???? không q????ảng cáo [ T????????MT????UY????N.VN ]
Nhưng vẫn không ngọt ngào bằng nụ cười của cô.
Cô đang ăn hạt dẻ bên trong món gà quay, má phồng lên, khẽ di chuyển, giống như một chú chuột Hamster ham ăn.
Cặp mắt hạnh xinh đẹp khẽ cong lên, vừa nhìn là đã biết cô rất thích ăn hạt dẻ.
Gương mặt cô trắng nõn, hai gò má hơi hồng, đôi môi căng mọng hồng hào nhìn rất khỏe mạnh.
Thẩm Mộc Bạch vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, rõ ràng là một cô nhóc vừa đen vừa gầy, từ khi ở bên cạnh anh, liền biến thành cô nhóc trắng nõn xinh đẹp, giống như một loại ma thuật gì đó.
Thẩm Mộc Bạch bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng nhẩm lại câu nói vừa nãy của cô "Sức khỏe lúc trước của con cũng không được tốt, có khi cả năm trời phải nằm trong bệnh viện".
Điều này hoàn toàn khác với những gì anh đi điều tra từ lúc trước.
Nguyễn Du Du trong bộ hồ sơ kia, cùng với cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, là hai người hoàn toàn khác nhau.
Beta: Vô Ảnh
Nguyễn Du Du vội vàng ngồi dậy, vội đặt cốc nước táo lên tủ đầu giường bên cạnh, vừa ho vừa chạy vào nhà vệ sinh cầm theo một chiếc khăn sạch.
"Xin lỗi..." Nguyễn Du Du vội đưa khăn mặt cho Thẩm Mộc Bạch, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, cánh tay run rẩy.
Thẩm Mộc Bạch cầm cái khăn mặt lên, lau tay cùng khuôn mặt, lại cúi đầu nhìn nhìn vết nước trên quần.
Nguyễn Du Du áy này hỏi, "Còn cái quần thì sao?"
Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn cô, đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lôi một cái quần tây ra.
May là anh vẫn còn quần áo để thay, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mộc Bạch ném chiếc quần tây lên giường, ngón tay anh chạm vào thắt lưng, thấy cô nhóc vẫn đang ngơ ngác, cặp mắt hạnh xinh đẹp, lông mày khẽ nhíu lại, anh cười như không cười, "cách" một tiếng thắt lưng được mở ra, trong câu nói còn chứa ẩn ý sâu xa, "Du Du có muốn xem không?"
"Hả?" Nguyễn Du Du chớp mắt, lúc này cô mới nhận ra, khuôn mặt ngay lập tức đỏ rực lên, lập tức quay người lại, đối mắt với bức tường, cố không cho ánh mắt di chuyển, vì quá lo lắng nên cô cậy lớp giấy dán trên tường.
Cô còn nghe thấy tiếng cười của Thẩm Mộc Bạch, ngay sau đó truyền đến âm thanh sột soạt, toàn thân của Nguyễn Du Du cứng đờ lại.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói của quản gia Vương từ ngoài cửa vọng vào: "Du Du, tôi đã tìm được miếng ngọc bội, bây giờ tôi có thể tiến vào được không?"
"Không được!" Nguyễn Du Du đổ mồ hôi hột, hét lên: "Đợi một lúc nữa!"
Nghe giọng nói của cô có vẻ bối rối, quản gia Vương thả tay xuống, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng may ông ấy không phải chờ rất lâu, một lúc sau giọng nói của Thẩm Mộc Bạch từ trong phòng vọng ra, "Chú Vương, vào đi."
Quản gia Vương cầm theo chiếc hộp lớn bước vào phòng, thấy có trên có một chiếc quần, đũng quần có dính vệt nước rất khả nghi, Thẩm Mộc Bạch đang đứng ở mép giường điều chỉnh thắt lưng, còn khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ ửng lên, hàng mi dài giống như cánh bướm khẽ run lên.
Ây dô, vừa nãy chắc hai người đang làm chuyện kia, cũng tại ông ấy không đến đúng lúc, quấn rầy chuyện tốt của người ta. Nụ cười trên khuôn mặt của quản gia Vương sắp không thể che giấu được nữa, dù ông ấy đã cố gắng kiềm chế nhưng khóe môi vẫn nhếch lên, tí nữa phải đi báo cáo với ông chủ mới đi, nếu ông chủ biết đôi vợ chồng trẻ tình nồng ý mật, chắc chắn sẽ rất vui.
Chỉ có điều... quản gia Vương lén quay sang Thẩm Mộc Bạch, không ngờ đại thiếu gia lại yếu như vậy, thời gian ông ấy đi đến nhà kho tìm ngọc cũng lắm là 15 phút, vậy mà cuộc chiến bên này kết thúc. Có lẽ phải mua sừng hươu cùng nấm ngọc cẩn để bồi bổ thân thể ngài ấy?
Với kinh nghiệm nhiều năm, quản gia Vương sớm học được cách che giấu cảm xúc, nhưng Thẩm Mộc Bạch dễ dàng đoán suy nghĩ của ông ấy. Anh nghiến răng nghiến lợi, khẽ "hừ" một tiếng.
Quản gia Vương càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, đại thiếu gia vì quá xấu hổ mà hóa giận! Thời điểm ông ấy bước vào phòng, đã biết rõ khả năng chiến đấu của đại thiếu gia. Đại thiếu gia chắc chắn nghĩ tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị hủy hoại!
Quản gia Vương đang suy nghĩ có nên xuống bếp mang đồ bổ lên không, Nguyễn Du Du tiến đến, chỉ vào cái hộp mà quản gia Vương đang cầm, "Bên trong này đều là ngọc hả? Tại sao lại nhiều như vậy?"
Quản gia Vương đặt chiếc hộp lên bàn, mở chiếc hộp ra, chiếc hộp có 3 tầng, nhấc tầng vải lên, để lộ những viên ngọc sáng chói.
"Đây đều là những miếng ngọc tốt nhất, thực ra bên trong kho còn rất nhiều, chờ khi tôi tìm được sẽ sai người mang đến cho thiếu phu nhân."
"Chú không cần phải mang đến nữa đâu." Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu nói, "Không cần nhiều như vậy đâu, cháu chỉ cần mấy cái là đủ rồi. Chú ngồi đây đợi một lúc chờ cháu chọn xong thì nhờ chú mang về trong kho."
"Ông chủ đã nói những thứ này đều đã cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cứ giữ lại, tôi không làm phiền hai người nữa," quản gia Vương cảm thấy mình còn đứng ở đây thêm giây phút nào nữa, có nghĩa là ông khiêu chiến tôn nghiêm của đại thiếu gia, nhân lúc Nguyễn Du Du không để ý, ông ấy vội vàng rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại.
Nguyễn Du Du không để ý đến nét mặt của quản gia Vương, cô ngồi xuống ghế sofa, mở 3 chiếc hộp ra đặt thành hàng ngang, cẩn thận lựa chọn 2 khối ngọc, cô cầm khối ngọc bích lên, màu xanh lục, sáng lóe và trơn nhẵn, cô quyết chọn nó.
Lúc đầu cô chỉ định cho 3 khối ngọc, lúc cô chuẩn bị đóng chiếc hộp lại tình cờ nhìn thấy một khối ngọc màu tím nhạt, trong suốt như pha lê, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Du Du cầm lên nhìn, sau một hồi suy nghĩ, bây giờ cơ thể của cô đã có tác dụng với bùa, cô nghĩ mình có thể khắc lá bùa bình an cho mình.
Cô lôi nó ra và đặt lên lên bàn, thu dọn và trả lại chiếc hộp giống như nguyên vẹn, cô không dám quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch, vội vàng cầm chiếc hộp lên nói một câu "Em đi trả chiếc hộp cho chú Vương" liền rời đi
Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng cùng dáng vẻ chạy trốn của cô nhóc, anh đưa tay lên xoa hai huyệt thái dương, khẽ bật cười, dáng vẻ xấu hổ của cô vợ nhỏ của mình thật đáng yêu.
Nguyễn Du Du chạy đi tìm quản gia Vương, bảo ông ấy mang ngọc về đặt ở chỗ cũ, "Nếu đưa cho cháu, cháu cũng không biết cất ở đâu, nên cứ để ở trong phòng chứa đồ của ông nội đi ạ, lúc nào cháu cần sẽ nhớ chú Vương đi tìm giúp."
Quản gia Vương nhờ người đi mua dao khắc cho Nguyễn Du Du, bây giờ vẫn chưa về, Nguyễn Du Du không muốn quay về phòng ngủ, cô xấu hổ không dám đối diện với Thẩm Mộc Bạch, đành quyết định đi dạo trong vườn.
Trong vườn trồng rất nhiều loài hoa, những đóa hoa hồng kiều diễm đầy đủ màu sắc, có bông đỏ rực như lửa, có bông trắng như tuyết. Hoa cẩm tú cầu nở rộ lên, ở góc tường đóa cúc hoa mi dù nhìn ở bất cứ góc độ nào cũng xinh đẹp rực rỡ. Nhưng Nguyễn Du Du thích nhất chính là giàn hoa Tử Đằng.
Ở giữa khu vườn có một đình nghỉ chân, được làm hoàn toàn bằng gỗ lim, phía trên mái nhà có giàn hoa Tử Đằng rủ xuống, từ phía xa nhìn vào, sẽ có cảm giác mái nhà đó được làm bằng hoa Tử Đằng.
Trong đình có một bộ bàn ghế, Nguyễn Du Du muốn vào trong đó ngồi thử một lát, rồi đi vào phòng bếp xem thím Phương làm cơm.
"Du Du đến rồi à, có phải cháu đói bụng rồi đúng không?" Thím Phương vừa nói chuyện, vừa dùng dao mổ bụng con cá, moi sạch nội tạng bên trong con cá ra.
Nguyễn Du Du rùng mình, "Không, không, cháu vẫn chưa đói, cháu chỉ đi dạo loanh quanh thôi, dì Phương cứ tiếp tục nấu ăn đi ạ."
Nguyễn Du Du vội vàng rời đi, dù đã đi xa phòng bếp trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh dì Phương lôi nội tạng của con cá ra, cô khẽ lắc đầu, đi đến gặp người làm vườn để mượn cây kéo, đi ra ngoài vườn cắt mấy nhánh hoa hồng, ngồi ở trong đình cẩn thận xử lý từng cái gai một, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô tìm một chiếc bình còn trống, Nguyễn Du Du cắm hoa vào trong bình, ôm lọ hoa lên lầu.
Thẩm Mộc Bạch không có ở trong phòng ngủ, cô không biết là anh đã đi đâu, Nguyễn Du Du đặt bình hoa lên tủ đầu giường, ngồi xuống ghế sofa lôi ra mấy miếng ngọc rất ngắn. Hai miếng ngọc màu trắng cô định khắc lá bùa bình an cho ông nội và Thẩm Mộc Bạch. Miếng ngọc màu xanh ngọc bích cô định khắc lá bùa hộ mệnh cho ông nội. Còn miếng ngọc màu tím kia cô định khắc lá bùa bình an cho cô.
Một lúc sau đã đến giờ ăn tối.
Ông nội vẫn chưa thể ăn được thịt và cá, nhưng ông ấy không chịu đi về phòng, ông ấy ngồi xuống ăn cơm cùng Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du.
Tuy chỉ có ba người ăn cơm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Du Du đi đến đây, quản gia Vương kêu phòng bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn, Nguyễn Du Du phấn khích khi nhìn thấy phần ăn của cô còn có một miếng bánh phô mai sữa đặc, màu vàng nhạt mềm mại, bên ngoài được phủ lớp mật con, vừa nhìn là đã biết rất ngon, nhìn rất cuốn hút.
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch bằng ánh mắt cảm kích, phần ăn của ông nội và anh đều không có bánh gato, chỉ mình cô có, chắc chắn không phải do đầu bếp chuẩn bị từ trước, là do anh đi vào nhắc nhở bọn họ.
Ông nội oán giận nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt của Nguyễn Du Du, "Ta cũng muốn ăn đồ ngọt."
Vì cơ thể ông vẫn cần phải bồi bổ thêm, bác sĩ đã dặn không được phép ăn đồ quá nhiều dầu mỡ và quá mặn, đương nhiên càng không thể ăn đồ quá ngọt..
"Ông nội không thể ăn được." Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói, anh dùng đũa gắp bông cải xanh đặt vào bát cơm của ông nội, "Ông nội, ăn cái này đi."
Nguyễn Du Du có hơi xấu hổ, "Nếu ông nội muốn ăn đồ ngọt, có thể thử uống sữa chua chuối lắc. Không cần phải cho đường, chỉ cần dùng quả chuối cùng một hộp sữa không đường, xay ra ăn rất ngon."
Ông nội tỏ ra ghét bỏ chê bai, "Chuối tiêu không ngọt, sữa không đường càng không hợp, cho dù có trộn hai thứ vào cũng không ngọt."
"Cháu hứa với ông là ăn rất ngọt!" Cặp mắt hạnh trong veo của Nguyễn Du Du mở to ra, cô nhiệt tình giới thiệu, "Chuối tiêu cùng với sữa bò ra làm sao món sữa chua chuốc lắc, nó sẽ tạo ra một ma thuật diệu kỳ, ăn rất ngon, ông nội hãy làm và ăn thử một lần rồi sẽ rõ!"
Ông nội nghe thấy vậy, cũng cảm thấy rất háo hức.
Quản gia Vương sai đầu bếp đi làm món sữa chua chuối lắc.
Cái này làm rất nhanh, lại không cần phải hâm nóng, chỉ cần cho máy xay sinh tố xay nhuyễn ra, mấy phút sau ba chén sữa chua chuối lắc được đặt ngay ngắn ở trên bàn.
Ông nội nếm thử một miếng, cặp mắt phát sáng lên, "Ngọt! Quả thực là rất ngọt!"
Bởi vì lý do sức khỏe, đã lâu rồi ông không được thưởng thức đồ ngọt, trên bàn ăn cũng chưa từng xuất hiện đồ ngọt, không ngờ chuối tiêu khi kết hợp với sữa không đường lại ngọt như vậy, ông cảm thấy rất vui vẻ.
"Cháu đã nói là ăn rất ngon rồi mà." Nguyễn Du Du cười đến mức cặp mắt cong lại biến thành hình trăng lưỡi liềm, "Sức khỏe lúc trước của con cũng không được tốt, có khi cả năm trời phải nằm trong bệnh viện, cũng giống tình cảnh của ông nội bây giờ, con cũng bị hạn chế và không thể ăn được nhiều món ngon, nên con khá là hiểu rõ chế độ dinh dưỡng dành cho người bệnh."
Cặp mắt của cô sáng long lanh, giọng nói dịu dàng mềm mại, cái cằm nhỏ tinh xảo đắc ý giơ lên.
Thẩm Mộc Bạch ăn thử món sữa chua chuối lắc do Nguyễn Du Du tích cực đề cử, quả thực là rất ngọt, nhưng mùi ngọt này là từ mùi vị trái cây truyền ra, nên ăn không ngấy... Googl???? t????ang nà????, đọc nga???? không q????ảng cáo [ T????????MT????UY????N.VN ]
Nhưng vẫn không ngọt ngào bằng nụ cười của cô.
Cô đang ăn hạt dẻ bên trong món gà quay, má phồng lên, khẽ di chuyển, giống như một chú chuột Hamster ham ăn.
Cặp mắt hạnh xinh đẹp khẽ cong lên, vừa nhìn là đã biết cô rất thích ăn hạt dẻ.
Gương mặt cô trắng nõn, hai gò má hơi hồng, đôi môi căng mọng hồng hào nhìn rất khỏe mạnh.
Thẩm Mộc Bạch vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, rõ ràng là một cô nhóc vừa đen vừa gầy, từ khi ở bên cạnh anh, liền biến thành cô nhóc trắng nõn xinh đẹp, giống như một loại ma thuật gì đó.
Thẩm Mộc Bạch bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng nhẩm lại câu nói vừa nãy của cô "Sức khỏe lúc trước của con cũng không được tốt, có khi cả năm trời phải nằm trong bệnh viện".
Điều này hoàn toàn khác với những gì anh đi điều tra từ lúc trước.
Nguyễn Du Du trong bộ hồ sơ kia, cùng với cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, là hai người hoàn toàn khác nhau.
/75
|