Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 5

/500


Chương 5 (1/3):

 

Ai biết thanh niên kia như quen thuộc, bắt đầu tám chuyện với Lâm Tùy Châu: "Cậu nói xem vì sao đều là người có hai chân, nhưng người phụ nữ còn mang giày cao gót, làm sao mà có thể đi được như thế."

 

Phía trước một con trai nói: "Phỏng chừng là ngựa Bạch Long chuyển thế."

 

 

"Nếu tôi có tiền, mở một con phố thương mại ngay trước cửa nhà, thích lấy cái gì thì lấy cái nấy, thích đi dạo bao lâu thì đi dạo bấy lâu, cần gì phải chịu cực như bây giờ."

 

". . . Nói chuẩn."

 

"Đi thôi, tôi mua xong rồi."

 

Lúc này Giang Đường đã từ bên trong đi ra, cô tiện tay quải túi lên người anh, giẫm giày cao gót tiếp tục đi về phía trước.

 

Nhìn dáng người Giang Đường chập chờn, Lâm Tùy Châu nghe thấy phía sau chậc lưỡi một tiếng.

 

"Người anh em này thật là có phúc, có người bạn gái xinh đẹp như thế."

 

Đẹp không?

 

Lâm Tùy Châu nhìn về phía bóng lưng cô, ánh mắt đánh giá cô toàn bộ từ trên tự dưới.

 

Không cảm thấy như vậy.

 

"Đi mua chút đồ chơi quần áo cho Lương Thiển, chúng ta trở về đi."

 

Giang Đường liếc nhìn anh: "Sao vậy, anh mệt mỏi?"

 

"Lương Thiển sắp trở về rồi, con bé không nhìn thấy ba ba sẽ khóc."

 

Giang Đường nỗ bĩu môi, thầm mắng một tiếng nô lệ của con gái.

 

Đến trường một ngày phỏng chừng là mệt mỏi, mấy đứa trẻ về nhà cũng không làm ầm ĩ nữa, đàng hoàng đi chơi, cái này ngược lại là làm Giang Đường bớt lo không ít.

 

Tới gần buổi tối, Giang Đường bắt đầu cân nhắc một vấn đề rất nghiêm trọng.

 

Cô có nên đưa ra yêu cầu chia giường với Lâm Tùy Châu hay không?

 

Ngược lại không phải là cô lập dị bảo thủ, dù sao sáng sớm đều đã ngủ qua một lần, nhưng cô thích yên tĩnh, thêm vào giấc ngủ không sâu, đặc biệt không thích cùng giường với người khác, nếu như Lâm Tùy Châu có tướng ngủ không tốt, lại hay khò khè. . .

 

Đang nghĩ, người đàn ông đã từ phòng tắm đi ra.

 

Tóc anh khô một nửa, miễn cưỡng giương mắt đảo qua cô: "Em buồn ngủ thì ngủ trước đi, anh trước tiên đi dỗ Lương Thiển."

 

"A." Giang Đường gọi anh lại, "Để tôi đi dỗ đi, anh đều mệt mỏi một ngày."

 

Ánh mắt Lâm Tùy Châu lộ ra hoài nghi: "Em?"

 

Cô bị nhìn chột dạ, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Anh nói đúng, làm mẹ, tôi là có rất nhiều thứ không đủ, vì vậy tôi nghĩ nên thay đổi."

 

Lâm Tùy Châu cười ngâm nga, làm như trào phúng đối với cô.

 

Anh bỏ lại khăn mặt, nhấc tay cầm kem dưỡng ẩm dành cho nam trên bàn trang điểm lên, tỉ mỉ bôi lên trên mặt, "Được, em đi đi."

 

Giang Đường thở một hơi, đứng dậy liền đi ra phía ngoài, khi đi tới cửa, bước chân cô dừng lại: "Lâm tiên sinh, nếu như anh buồn ngủ thì ngủ trước đi, không cần chờ tôi."

 

Lạch cạch.

 

Cửa khép lại.

 

Lâm Tùy Châu: ". . ."

 

Phòng bọn nhỏ ở lầu ba, cô liếc mắt liền thấy cửa phòng ngủ màu phấn hồng nằm ở giữa, phía trên treo bảng hiệu hình vương miện tinh xảo, trên đó viết bảo bối Lương Thiển. Giang Đường đẩy cửa mà vào.

 

Phòng cô gái nhỏ tràn ngập mộng ảo, chung quanh bày ra búp bê đồ chơi, ở trung tâm giường công chúa, Lương Thiển mặc áo ngủ lụa trắng nghe tiếng thò đầu ra, đáy mắt cô bé lóe lên vẻ vui mừng và chờ đợi nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Giang Đường, từ từ hóa thành thất lạc và bi thương.

 

"Vì sao không phải ba ba?" Cô gái nhỏ tha thiết mong chờ nhìn cô, dáng dấp vô cùng oan ức.

 

Khuôn mặt Giang Đường lạnh lùng, cởi dép đi vào, kéo mở cái ghế ngồi ở trước mặt cô bé, "Ba ba sẽ không tới, sau này mỗi ngày buổi tối đều sẽ là mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con."

 

Lương Thiển ngẩng đầu lên, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vậy ôm chúc ngủ ngon thì sao?"

 

Giang Đường: "Cũng là mẹ."

 

Lương Thiển vẫn là chưa từ bỏ ý định: "Vậy hôn chúc ngủ ngon thì sao?"

 

Giang Đường: "Vẫn là mẹ."

 

". . ."

 

Oa.

 

Lương Thiển rốt cục nhịn không được, ngửa đầu khóc lớn thành tiếng.

 

"Tôi không muốn mẹ, tôi muốn ba ba!"

 

"Tôi muốn ba ba ——! !"

 

"Mẹ là người phụ nữ xấu, tôi muốn ba ba!" Đứa nhỏ khóc nức nở sắc bén, Giang Đường bị ầm ĩ làm màng tai tê dại, trước mắt Lương Thiển một bên khóc một bên đạp Giang Đường, trong miệng không ngừng mắng cô là người phụ nữ xấu.

 

Chương 5 (2/3):

 

"Mẹ là người phụ nữ xấu, tôi muốn ba ba!" Đứa nhỏ khóc nức nở sắc bén, Giang Đường bị ầm ĩ làm màng tai tê dại, trước mắt Lương Thiển một bên khóc một bên đạp Giang Đường, trong miệng không ngừng mắng cô là người phụ nữ xấu.

 

Cô lùi về phía sau, hai tay vòng qua ngực yên tĩnh nhìn Lương Thiển, dù sao đây cũng không phải do cô sinh, tùy tiện con bé kêu gào, cô động đậy coi như cô thua.

 

Rốt cục.

 

Tiếng khóc thê thảm của Lương Thiển gây nên hai anh em ở phòng bên cạnh chú ý, Lâm Lương Thâm đầu tiên là lén lén lút lút kéo cửa ra liếc nhìn, nhìn xem bóng lưng Giang Đường, cậu không khỏi rụt cái cổ lại, ban ngày bị dọa hoảng sợ lần thứ hai xông lên đầu.

 

Lâm Lương Thâm cẩn thận khép cửa lại, giương nanh múa vuốt chạy xuống lầu dưới.

 

"Ba! Mẹ ngược đãi trẻ em!"

 

"Mẹ đang đánh Thiển Thiển! !"

 

Đang xoa bóp mắt, tay Lâm Tùy Châu run run một cái, đầu ngón tay đâm vào nhãn cầu.

 

Anh hơi dùng sức chớp mắt, "Không nên nói lung tung."

 

"Thiển Thiển khóc thật thảm đây, ba nghe kìa."

 

Lâm Tùy Châu vểnh lỗ tai lên: "Cách âm tốt, không nghe thấy."

 

Lâm Lương Thâm gấp đến mức giậm chân: "Cái người phụ nữ ác độc kia thật sự đang đánh Thiển Thiển!"

 

Lâm Tùy Châu cau mày, ánh mắt trong nháy mắt nghiêm khắc: "Lương Thâm, không cho phép gọi mẹ con như vậy."

 

Ô. . .

 

Lâm Lương Thâm cực kỳ oan ức, anh cả nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hôm nay, cậu suýt chút nữa bị mẹ ruột ăn, đây không phải người phụ nữ ác độc thì là cái gì?

 

Hai tay cậu vòng sau lưng, ngước mắt lên oan ức nhìn Lâm Tùy Châu: "Ba, có ý nghĩ cưới người khác không?"

 

". . ."

 

"..."

 

"Đều nói hoa mai mở hai lần, con cảm thấy có một mẹ kế trẻ tuổi rất tốt, aiz, cô giáo Lưu ở vườn trẻ của con cũng không tệ."

 

". . ."

 

"..."

 

"Cút."

 

Lâm Lương Thâm cút.

 

Đi ngang qua phòng Lương Thiển, cô còn đang khóc, Lâm Lương Thâm quay về bên trong thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, đều do cậu bây giờ quá nhỏ yếu, không cách nào bảo vệ em gái của mình. Lúc này, cậu yên lặng ở trong lòng xin thề, sẽ có một ngày trở thành nam nhi mười thước, nhất định sẽ đuổi mẹ ác độc ra khỏi cửa!

 

Thể lực của đứa trẻ ba tuổi có hạn, khóc khoảng chừng nửa giờ sau, giọng cô dần dần yếu xuống.

 

Lương Thiển nước mắt mông lung nhìn Giang Đường trước mặt lật xem sách kể chuyện, đánh đánh đáp đáp lau nước mắt: "Bà, bà đều không đau lòng sao?"

 

Giang Đường khẽ nâng đầu lên: "Hả?"

 

"Tôi, tôi khóc như vậy, bà đều. . . Đều không đau lòng sao?"

 

Giang Đường nở nụ cười: "Đau lòng nha, con tiếp tục khóc, ta tiếp tục đau lòng."

 

Nói xong, tiếp tục cúi đầu lật sách.

 

Lương Thiển chẹp chẹp miệng, kéo mở chăn chui vào, giọng rầu rĩ: "Hừ, bảo bảo không khóc,  là. . . Làà bcố ý muốn tôi khóc chết, sau đó chiếm lấy ba ba tôi, tôi mới, mới không làm đâu, Hừ!"

 

". . ."

 

Cô khép sách lại, nhìn gò núi nhỏ nhô lên trên giường, đáy mắt mang theo ý cười, "Nhưng ba ba con vốn là của mẹ, nếu không con cho rằng con là từ nơi nào đi ra?"

 

"Bà nói bậy! Ba ba không phải của bà!" Cô bé lại mang theo tia khóc nức nở, chui nửa cái đầu nhỏ ra, con mắt ướt nhẹp ai oán nhìn Giang Đường, "Ba ba nói Thiển Thiển là chị gái tiên nữ đưa cho ba."

 

". . ."

 

Chị gái tiên nữ.

 

Thật không nhìn ra Lâm Tùy Châu còn có một trái tim thiếu nữ.

 

Nhưng Giang Đường không có trái tim thiếu nữ, cô chỉ có trái tim sắt thép máu lạnh vô tình, lập tức mặt không cảm xúc vạch trần lời nói dối về tiên nữ ấu trĩ của Lâm Tùy Châu: "Con là từ trong bụng mẹ đi ra, con phải nghỉ ngơi trong tử cung mẹ mười tháng, mới có thể thuận lợi sinh ra. Vì vậy con không phải là do chị gái tiên nữ gì đưa tới, đương nhiên, nếu như con lại không nghe lời ngoan ngoãn ngủ, bây giờ mẹ liền một lần nữa nhét con về trong bụng, hiểu chưa?"

 

". . . Ô. . ."

 

"Không cho phép khóc."

 

"Ô. . . Ùng ục." Lương Thiển nuốt nước mắt trở vào.

 

Cô thoả mãn thu tầm mắt lại, không để ý ánh mắt bài xích của Lương Thiển, mạnh mẽ kéo mở chăn chui vào, "Bây giờ mẹ muốn bắt đầu kể chuyện cho con nghe."

 

Chương 5 (3/3):

 

Cô thoả mãn thu tầm mắt lại, không để ý ánh mắt bài xích của Lương Thiển, mạnh mẽ kéo mở chăn chui vào, "Bây giờ mẹ muốn bắt đầu kể chuyện cho con nghe."

 

Lương Thiển kéo góc chăn nhỏ, đáng thương nhỏ yếu bất lực, "Thiển Thiển không muốn nghe kể chuyện. . ."

 

". . . Được rồi." Giang Đường sờ sờ cằm, "Nếu con không muốn nghe kể chuyện, vậy thì học thuộc thơ cổ đi, học thuộc xong mới có thể ngủ."

 

Lương Thiển nghe xong, không thể tin tưởng trợn mắt lên, dùng thanh âm non nớt chất vấn cô: "Bà là ma quỷ sao!"

 

Giang Đường giả bộ kinh ngạc: "Ôi chao, con vậy mà vạch trần bộ mặt thật của mẹ, làm sao bây giờ đây, bây giờ mẹ chỉ có thể ăn con, gào gừ!"

 

Dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt thành công dọa Lương Thiển sợ rồi, đứa trẻ luống cuống tay chân liền muốn chạy ra ngoài, kết quả không tới hai bước liền bị Giang Đường bắt được trở về.

 

Giang Đường mạnh mẽ ôm Lương Thiển: "Học thuộc thơ cổ hay không?"

 

"Ô ô ô ô, con học thuộc con học thuộc, mẹ ma quỷ đừng ăn con."

 

Một Tiểu Khả Liên.

 

Giang Đường không đồng tình, không đau lòng, thậm chí có chút đắc ý.

 

"Đến, học thuộc với mẹ. Trên đời chỉ có mẹ tốt, không mẹ đứa trẻ như lá cỏ."

 

Lương Thiển ngoan ngoãn: "Trên đời chỉ có. . ." Cô bé hơi dừng lại, ánh mắt ngây thơ, "Nhưng cái này không phải thơ. . ."

 

Thái độ Giang Đường cứng rắn: "Mẹ nói thơ chính là thơ!"

 

". . . Nha."

 

"Con đọc thuộc câu này năm mươi lần mới có thể ngủ."

 

". . . Nha."

 

Cô bé một bên đọc thuộc trên đời chỉ có mẹ tốt, một bên đếm ngón tay, Giang Đường ngáp một cái, mí mắt run run, cuối cùng buông mí mắt xuống, ngủ thiếp đi.

 

Không bao lâu, giọng Lương Thiển hạ thấp, từ từ biến mất.

 

Bên trong ánh đèn ấm áp, chỉ nghe tiếng vang động nhẹ nhàng, người đàn ông rón rén đi vào.

 

Anh liếc nhìn Giang Đường nghiêng người ngủ thiếp đi, thu lại tầm mắt, khom lưng đắp kín chăn cho Lương Thiển, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống trán của cô bé, xoay người liền muốn rời khỏi.

 

"Ba ba. . ." Lương Thiển đột nhiên kéo góc áo anh.

 

Lâm Tùy Châu quay đầu lại, con gái mắt buồn ngủ mông lung, dáng dấp đáng thương: "Con muốn ngủ với ba ba."

 

Lâm Tùy Châu há há mồm, vốn định từ chối, nhưng đối diện ánh mắt mềm mại đáng yêu kia của cô bé, lập tức không đành lòng, lời đến miệng cũng vừa thu về.

 

"Chỉ có duy nhất ngày hôm nay. . ."

 

Cô gái nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ.

 

Lâm Tùy Châu khom lưng ôm lấy cô bé, đi ra ngoài không quên đóng ánh sáng ấm áp bên trong.

 

Lương Thiển ôm chặt cổ anh, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Ba ba, con nói cho ba biết, mẹ là ma quỷ. . ."

 

Lâm Tùy Châu phì cười không ngừng: "Ai nói với con, mẹ là ma quỷ."

 

"Mẹ tự mình nói." Cô bé chôn trong hõm vai anh, khó chịu nói một tiếng oán giận, "Mẹ chính là ma quỷ, ba không nên nói cho mẹ biết là con nói nha."

 

"Ừm được, ba sẽ không nói." Bàn tay lớn sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, Lâm Tùy Châu bình tĩnh ôm con gái trở về phòng.

 

Lương Thiển đã sớm buồn ngủ, ở trên giường sau khi lật hai vòng, trực tiếp lăn tới trong lồng ngực Lâm Tùy Châu, giơ hai tay cuốn chặt lấy anh.

 

Lâm Tùy Châu từ trước đến giờ cưng chiều con gái cẩn thận quấn cô bé thực chặt, lại hôn trán cô bé một cái xong, ôn nhu nói: "Thiển Thiển buồn ngủ, ngày mai ba ba dẫn con đi sân chơi."

 

"Có dẫn mẹ theo không?"

 

"Con nói xem?"

 

"Không muốn dẫn mẹ theo, chỉ có hai chúng ta." Lương Thiển kéo tay anh lắc lắc, "Con muốn cùng ba ba trải qua thế giới của hai người."

 

Anh trầm thấp cười ra tiếng, giọng điệu cưng chiều: "Được, không dẫn mẹ theo, nhanh ngủ đi."

 

Được câu trả lời thoả mãn, cô gái nhỏ cuối cùng cũng coi như cam lòng nhắm mắt lại.

 

Dần dần, trong phòng không còn động tĩnh.

 

Bóng đêm yên tĩnh.

 

Giang Đường ở ngoài cửa phòng đứng một chút, xoay người lên lầu, cô đưa tay vò loạn mái tóc dài.

 

Sân chơi?

 

A, nghĩ hay lắm.


/500

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status