Chương 6 (1/3):
Giang Đường ở ngoài cửa phòng đứng một chút, xoay người lên lầu, cô đưa tay vò loạn mái tóc dài.
Sân chơi?
A, nghĩ hay lắm.
Giang Đường mới vừa mở mắt, liền bắt đầu xem nhiệm vụ hôm nay.
[nhiệm vụ kéo dài tính mạng mỗi ngày: Cho đến 0 giờ, dẫn Lâm Lương Thiển đến sân chơi, đồng thời thu hoạch câu "Mẹ, con yêu mẹ." của Lương Thiển, khen thưởng x (mạng sống 10 ngày), trạng thái: Chưa hoàn thành ]
[ nhánh nhiệm vụ hằng ngày 1: chào hỏi thành viên trong nhóm, khen thưởng x (mạng sống 1 ngày), trạng thái: Chưa hoàn thành. ]
[ nhánh nhiệm vụ hằng ngày 2: nói chào buổi sáng với bọn nhỏ, đồng thời được bọn nhỏ hôn chào buổi sáng. Khen thưởng x mạng sống ba ngày. Trạng thái: Chưa hoàn thành. ]
Nhiệm vụ hôm nay tương đối đơn giản, Giang Đường liếc nhìn thời gian, bây giờ chỉ mới sáu giờ sáng, còn rất sớm.
Cô vào khung trò chuyện, nhìn thấy các thành viên đều túm năm tụm ba xuất hiện, cô cũng vội vàng chào hỏi.
( vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Chào buổi sáng mọi người. )
( vua thây ma - Điền Điềm: Chào buổi sáng, Đường Quả Nhi. )
( vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Xin mời gọi tôi là người phụ nữ rắn rết ác độc - Giang nữ sĩ. )
( Satan - Thánh Mẫu: Chào buổi sáng Giang Đường Đường, không thành vấn đề, Giang Đường Đường. )
( Thánh Mẫu - Satan: Chào buổi sáng Đường Quả Quả, không thành vấn đề, Đường Quả Quả. )
( Đại thái giám - Ninh Lăng: Chào buổi sáng hạt vừng đường, không thành vấn đề, hạt vừng đường. )
( vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: . . . )
Không cách nào chơi đùa vui vẻ với bọn họ.
( vua thây ma - Điền Điềm: nhiệm vụ hôm nay của các người là cái gì vậy? Tôi khóc khóc, tôi phải cùng đội tuần tra vây quét thây ma trong thành phố, hu hu hu, tôi đã từng cùng bọn họ ăn thịt nướng, bây giờ lòng thật đau mà. )
( Đại thái giám - Ninh Lăng: ngày hôm nay của tôi khá là đơn giản, cạo râu cho thẳng nam Hoàng Đế, có điều tôi muốn hỏi một chút, cô và đám anh em thây ma kia ăn cái thịt gì? )
( vua thây ma - Điền Điềm: thịt người Hồ Nam, tôi cảm thấy không ăn ngon bằng thịt người Tứ Xuyên. )
( Satan - Thánh Mẫu: Khi còn sống tôi chính là người Hồ Nam, không cho phép các người sỉ nhục người Hồ Nam chúng tôi khó ăn! Khẩu vị người Tứ Xuyên nặng như vậy, ăn ngon chỗ nào! Đúng rồi, nhiệm vụ ngày hôm nay của tôi là phải cảm hóa một kẻ ác mười kiếp, cũng tương đối dễ dàng, không phục đánh một trận là tốt rồi. )
( Thánh Mẫu - Satan: Satan, tôi hi vọng cậu chú ý một hồi thái độ nói chuyện của cậu, người Tứ Xuyên chúng tôi ăn không ngon chỗ nào? Ngày hôm nay tôi. . . Phải đi đồ thôn, bây giờ đang lo lắng làm sao mật báo cho dân làng, bảo bọn họ chạy trốn sớm một chút, sầu người. )
( Đại thái giám - Ninh Lăng: Giang Đường Đường, nhiệm vụ của cô là gì vậy? )
Giang Đường vẫn run lẩy bẩy, không dám nói lời nào, nghe được cô ấy hỏi, cẩn thận nói: ( Ngày hôm nay tôi. . . Dẫn con gái đến sân chơi. )
Nói xong, toàn trường im lặng.
Chốc lát.
( bạn đã bị Đại thái giám - Ninh Lăng cấm nói. )
Giang Đường: ". . ."
Đây là thỏa việc công trả thù việc riêng mà! !
Giang Đường vốn cảm giác tình cảnh của mình lúng túng, ai ngờ người có độ may mắn mức E như cô đây trong đám kéo dài tính mạng này nhảy một cái trở thành may mắn bậc SSS, nghĩ đến vận mệnh thăng trầm của các đồng bạn kia, trong nháy mắt cô cũng không còn suy nghĩ gì.
Sau khi ổn định tinh thần cho mình xong, Giang Đường đứng dậy rời phòng.
Cô trước tiên đi tới phòng của con lớn nhất.
So với phòng công chúa của Lương Thiển, phòng ngủ của Sơ Nhất đặc biệt đơn giản mộc mạc, ngoại trừ trên ban công nở rộ vài cây hoa tươi ra, cũng không còn màu sắc nào khác.
Chương 6 (2/3):
So với phòng công chúa của Lương Thiển, phòng ngủ của Sơ Nhất đặc biệt đơn giản mộc mạc, ngoại trừ trên ban công nở rộ vài cây hoa tươi ra, cũng không còn màu sắc nào khác.
Cậu đã rời giường, đồng thời thu dọn xong giường chiếu, đang đứng ở trước gương thắt cà vạt âu phục.
Thấy Giang Đường đi vào, Sơ Nhất hướng cô lộ ra nụ cười nhã nhặn: "Mẹ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Sơ Nhất."
Giang Đường đẩy cửa mà vào: "Ngày hôm nay thứ bảy, vì sao không ngủ thêm một chút?"
Sơ Nhất nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Tám giờ có một buổi toạ đàm tiếng Anh, con muốn đi nghe."
Giang Đường xì xì một tiếng nở nụ cười: "Loại toạ đàm kia rất phức tạp, con còn nhỏ như thế, có thể nghe hiểu sao?"
Vẻ mặt Sơ Nhất khiêm tốn: "Chính là bởi vì nghe không hiểu, cho nên mới muốn đi tìm hiểu thêm."
Cũng thật là đứa trẻ tốt.
Giang Đường không khỏi đưa tay sờ xoạng sợi tóc mềm mại của Sơ Nhất, theo lý thuyết thiếu niên nhỏ sinh ra trong loại gia tộc lớn này rất khó bảo toàn loại tâm thái ôn hòa khiêm tốn này, đặc biệt là tuổi Sơ Nhất còn quá nhỏ, tâm trí còn chưa trưởng thành, nhưng cậu lại biểu hiện ra tầm nhìn và thành thục vượt qua đứa trẻ cùng tuổi.
Có thể tất cả những thứ này. . . Đều là bởi vì nguyên nhân không có tình mẹ.
Trong ký ức, bản gốc đối với ba đứa trẻ có thể tránh liền tránh, không tránh được liền nhẫn nhịn.
"Sơ Nhất." Giang Đường nửa ngồi xổm ở trước mặt cậu, đưa tay kéo cà vạt nhỏ trước ngực cậu xuống, "Ngày hôm nay mẹ muốn dẫn em gái đi sân chơi, Sơ Nhất có muốn đi cùng hay không?"
Nghe được hai chữ sân chơi, biểu cảm của Sơ Nhất trong nháy mắt ngưng trệ, sau đó ngay lập tức, đáy mắt hiện ra nồng nặc hoảng sợ, cậu rất nhanh thu lại vẻ mặt, nhưng mà biểu cảm miễn cưỡng vui cười vẫn là bán đứng sự bất an và thấp thỏm của cậu.
"Mẹ, tại sao muốn dẫn Thiển Thiển đến sân chơi?"
Trong lòng Giang Đường hoài nghi, cũng không trực tiếp vạch trần, nói: "Ba ba bận rộn công việc, thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi, vì vậy mẹ dẫn theo Thiển Thiển đi. Con đi học cũng rất khổ cực, hiếm khi có ngày nghỉ, cùng đi với chúng ta?"
Quả đấm nhỏ đang buông xuống của cậu nắm nắm qua lại: "Chỉ có ba người chúng ta?"
Giang Đường nghĩ một hồi: "Hoặc là. . . Lại dẫn theo Lương Thâm?"
Cậu ngước mắt lên, há há mồm làm như có lời muốn nói, cuối cùng muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Giang Đường vò vò vành tai cậu: "Sơ Nhất, nếu như có tâm sự gì thì nói với mẹ, được không?"
Cô tuy rằng không phải người mẹ chân chính, cũng chưa từng có con của chính mình, nhưng cô cũng không ghét đứa nhỏ hiểu chuyện, một đời trước từng đến vùng núi làm công ích một quãng thời gian, mỗi một đứa bé nơi đó đều là thuần phác thiện lương như vậy, cô xuất phát từ nội tâm thương tiếc bọn họ, lúc này cũng muốn xuất phát từ nội tâm thương tiếc Sơ Nhất.
Giang Đường kéo Sơ Nhất qua, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán cậu, đối mặt ánh mắt ngạc nhiên của Sơ Nhất, bên môi cô phác hoạ ra một nụ cười, "Nụ hôn chào buổi sáng."
Môi Sơ Nhất lúng túng, do dự hai giây, cũng hôn ngược lại: "Hôn chào buổi sáng."
Cuối cùng xoa nhẹ đầu cậu, Giang Đường hít sâu một cái đi tới phòng Lâm Lương Thâm.
Lâm Lương Thâm không hiểu chuyện nghe lời giống như Sơ Nhất, cô đã làm chuẩn bị thật tốt, nếu như Lâm Lương Thâm không ngoan ngoãn hôn cô, cô liền sử dụng các phương pháp độc đáo, bức bách cái tiểu tử thối kia bó tay chịu trói.
Giang Đường mới vừa vào phòng Lâm Lương Thâm, liền nhìn thấy Lâm Lương Thâm thân thể trần truồng ở trên giường gọi tới gọi lui, nhìn cái mông đàn hồi mười phần kia, con mắt Giang Đường mạnh mẽ giật giật.
"Lâm Lương Thâm, không cho phép ở trên giường gọi tới gọi lui."
Cậu bé quay đầu lại: "Bà vào phòng tôi tại sao không gõ cửa?"
Cuối cùng trừng mắt lên, a một tiếng chui vào trong chăn: "Không cho phép nhìn tôi!"
Giang Đường không nhịn được tỏ ra khinh thường: "Mẹ tới gọi con rời giường, con nên nói cảm ơn, còn có, không cho phép gọi mẹ là 'Bà'."
Chương 6 (3/3):
Giang Đường không nhịn được tỏ ra khinh thường: "Mẹ tới gọi con rời giường, con nên nói cảm ơn, còn có, không cho phép gọi mẹ là 'Bà'."
Lâm Lương Thâm phình má, không lên tiếng.
"Chào buổi sáng." Cô nói xong, đi tới mạnh mẽ cho Lâm Lương Thâm một nụ hôn chào buổi sáng.
Bị hôn khuôn mặt Lâm Lương Thâm ngây ra như phỗng, bắt đầu dùng tay điên cuồng cọ mặt, "Buồn nôn chết rồi, có nước bọt!"
"Bây giờ tới con." Giang Đường chỉ chỉ gò má của mình.
Cậu chẹp chẹp miệng: "Tôi mới không muốn hôn bà đâu."
"Ngày hôm nay mẹ muốn dẫn anh trai và em gái đi sân chơi, con có muốn đi hay không?"
Lâm Lương Thâm nháy mắt một cái, lập tức nhào tới hôn trả lại: "Mẹ, chào buổi sáng."
Ừm, này còn tạm được.
Cuối cùng đến phiên Lương Thiển, bây giờ cô bé hẳn là đang ở chỗ ba ba cô bé.
Ai biết Giang Đường mới vừa xuống lầu, liền va vào Lương Thiển ngã trên mặt đất không ngừng gào khóc.
Mặt mũi cô bé hướng xuống dưới, khóc đến oan ức.
Giang Đường nhíu nhíu mày, đi tới ôm cô bé từ trên mặt đất lạnh lẽo lên: "Sao vậy, ba ba đi đâu rồi?"
"Không nên nhắc tới ba ba với con, con. . . Con chán ghét ba ba."
". . ."
Ngày hôm qua còn thích ba ba, ngày hôm nay liền thành chán ghét ba ba?
Trẻ con quả nhiên khó lường.
Giang Đường ôm cô bé đi về hướng phòng ngủ, giương mắt nhìn thấy Lâm Tùy Châu mặc âu phục giày da, đang cúi đầu đeo đồng hồ.
"Con gái anh nằm ở bên ngoài khóc, vì sao anh đều mặc kệ không quan tâm."
Lâm Tùy Châu hơi giương mắt, lại rất nhanh cụp xuống: "Không có chuyện gì, cứ để cho con bé khóc."
". . ."
Ngày hôm qua còn là nô lệ của con gái, ngày hôm nay liền thành bố dượng máu lạnh?
Đàn ông quả nhiên khó lường.
Phía Lâm Tùy Châu không hỏi ra được cái gì, Giang Đường nhìn về phía Lương Thiển đang mè nhao: "Con nói với mẹ, tại sao khóc?"
"Ba ba. . . Ba ba đồng ý dẫn con đi sân chơi, nhưng ba ba nói. . . Nói muốn đi họp."
Lương Thiển kìm nén miệng, nước mắt tiếp tục tí tách rơi xuống: "Ba ba đã lâu không dẫn con đi chơi. . ."
Cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô bé, vừa nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Ngày hôm qua anh đồng ý con bé, bây giờ lại đổi ý?"
"Trưa hôm nay có cái hội nghị, muốn đi sân chơi chỉ có thể đợi buổi trưa hội nghị kết thúc, con bé không nghe theo, bắt đầu nháo." Lâm Tùy Châu tiến lên dùng khăn tay lau nước mũi trên mặt cô bé, "Nuông chiều hư con rồi."
"Được rồi, anh trước tiên đi họp đi, để tôi xử lý."
Lâm Tùy Châu nhếch lông mày, ánh mắt bỡn cợt: "Giang Đường, hai ngày nay em là uống sai thuốc gì?"
Giang Đường: "Thuốc vợ hiền mẹ tốt."
Lâm Tùy Châu ý cười sâu sắc, nâng cằm cô lên, "Người vợ hiền mẹ tốt là em này tốt nhất không phải giở trò ma quỷ."
". . ."
"..."
"Anh đi đây." Lâm Tùy Châu buông cô ra, "Thiển Thiển phải nghe lời mẹ, buổi trưa ba ba sẽ trở lại, đến lúc đó dẫn con đi sân chơi chơi."
Vừa nhìn Lâm Tùy Châu phải đi, tiếng khóc của Lương Thiển lần thứ hai gia tăng.
Nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi, Lương Thiển giang hai cánh tay khóc lóc muốn qua đó.
Sau khi xác định người đã đi xa, Giang Đường lập tức lớn tiếng quát: "Không cho phép khóc!"
"Ba ba ——!"
"Ăn con nha."
"Ba. . . Ách."
Nước mắt trong giây lát ngừng lại.
Giang Đường ôm Lương Thiển trở lại gian phòng nhỏ của cô bé, mở phòng giữ quần áo ra, từ bên trong tìm kiếm ra một cái đầm nhỏ đáng yêu, đi tới cho cô bé thay.
Lương Thiển biết ba ba không ở đây, mình lại không phải đối thủ của mẹ ma quỷ, vì thế ngặm miệng thật biết điều thật biết điều để cho cô cởi quần áo, thay quần áo, không dám thở mạnh một cái.
Cô bây giờ tin tưởng mẹ đã trở thành ma quỷ, dù sao trước đây mẹ không thèm nhìn cô một chút, ôm đều không ôm một cái, mỗi lần cô khóc đều sẽ dùng ánh mắt rất chán ghét nhìn cô, càng khỏi nói cho thay đầm cô, còn dữ dằn. . .
/500
|