Tần Miễn đỡ eo y, phòng ngừa y bị té ngã.
“Lén lút đi gặp ông bà ngoại lần cuối, nhưng vẫn bị họ phát hiện, bảo tiểu cữu đuổi theo cho ta một lượng bạc. Nếu không có một lượng bạc này, có lẽ trên đời sớm đã không còn người tên Lôi Thiết. Ta cầm một lượng bạc này, một đường lên phía Bắc…”
Tần Miễn đẩy đầu của y qua đây, nhìn kỹ ánh mắt y “Huynh đang tỉnh táo sao?”
Lôi Thiết vòng tay ôm lại hắn “Rất tỉnh táo.”
“Huynh vẫn luôn không nhắc tới chuyện trong mười năm kia, ta còn tưởng huynh không muốn nói ta biết” Tần Miễn nhìn y, mỉm cười, trong lòng thoải mái. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ta sẽ không gạt ngươi bất cứ chuyện gì.” Lôi Thiết nắm cằm hắn, hôn khẽ môi hắn, tiếp nhận dây trâu “Lúc trước không nói là vì không biết nên kể từ đâu. Năm đó…”
Tần Miễn nghiêm túc lắng nghe.
Thẳng khi về tới nhà, Lôi Thiết mới kể xong cố sự, Tần Miễn vẫn còn bị vây trong chấn động, quên cả xuống xe, bị Lôi Thiết từ trên xe ôm đi xuống, dắt vào nhà, an trí ngồi xuống sô pha.
Hắn vạn lần không ngờ mười năm của Lôi Thiết khúc chiết như vậy, nhiệt huyết như vậy, phấn khích như vậy, trầm trọng như vậy. Khó trách trước giờ y vẫn không nhắc tới.
Đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lôi Thiết ngồi trước lòng bếp nhóm lửa nấu nước, Tần Miễn đi qua ngồi xổm xuống, vòng tay ôm y. Biết quá khứ của Lôi Thiết, hắn đối với Lôi Thiết càng thêm đau lòng, tâm càng thêm thân cận, đồng thời có chút thấp thỏm. Lôi Thiết trút hết không giữ lại gì với hắn, nhưng hắn vẫn chưa muốn lập tức đem chuyện không gian ra nói cho Lôi Thiết, không liên quan đến tín nhiệm hay không, mà là cẩn thận trong mức cho phép.
“Kỳ thật ta có một chuyện luôn gạt huynh –”
Lôi Thiết ôm chặt hắn, nghiêng đầu lấp kín đôi môi, tiếp tục nhìn chằm chằm bếp, sắc mặt như thường “Ta biết. Ta sẽ đợi đến ngày ngươi sẵn lòng nói cho ta.”
Tần Miễn vừa thở dài nhẹ nhõm vừa hơi thất vọng. Lôi Thiết không truy hỏi bí mật của hắn, hắn lại cảm thấy Lôi Thiết không quá để ý hắn. Tâm tình mâu thuẫn thật a. Bất quá bọn hắn có thời gian rất dài, rất nhiều chuyện quả thật không thể nóng vội.
“Đợi đến Mười lăm tháng Tám, huynh thật sự dạy ta…” Tần Miễn nghĩ đến sự kiện trọng yếu nhất theo như lời Lôi Thiết, thì không khống chế nổi tâm tình kích động, tim đập rộn lên, máu nóng sôi trào.
Lôi Thiết gật đầu “Giờ Tý ngày Mười lăm tháng Tám thích hợp nhất.”
Tần Miễn ôm lấy đầu y hôn lên.
Lôi Thiết ném cặp gắp than trong tay đi, hai tay ôm eo đối phương nhấc cả người tiến vào lòng, để hắn ngồi khoá trên đùi mình, miệng lưỡi dễ dàng đoạt quyền chủ động.
Mùi rượu bên trong khoang miệng y còn chưa tán đi, lan tràn cả khoang miệng Tần Miễn. Cả người Tần Miễn như nhũn ra, hai cánh tay ôm chặt cổ y, không cam tâm yếu thế, toàn lực đáp lại. Luận thân thể hắn không bằng Lôi Thiết, rất nhanh đã bại trận, đành dựa vào đôi tay chống đỡ nửa người trên của Lôi Thiết, mặc Lôi Thiết ta cần ta cứ lấy, một lát sau chợt vươn tay đẩy ra.
“Thêm một chút…” Khoé môi Lôi Thiết bật ra ba chữ trầm thấp ái muội, lưỡi càng khuấy động kịch liệt, tay phải cách một lớp vải vuốt ve gáy và lưng Tần Miễn.
Tần Miễn dùng sức đẩy y ra, hai mắt trừng to, hơi hơi thở dốc, bất đắc dĩ nói: “Mông sắp bị nướng cháy rồi.” Lôi Thiết vốn ngồi gần lòng bếp, hắn ngồi trong lòng y lại càng gần hơn nữa.
Lôi Thiết duỗi tay sờ sờ, quả nhiên nóng lên, giật mình, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp vui vẻ “Ha ha ha…”
“Có gì buồn cười –” Tần Miễn nhìn y, thất thần. Nam nhân này mã ngoài được thật đấy, lúc không cười mi nhãn sắc bén lúc cười, trong đôi mắt không gợn sóng tựa như loé ra *** quang, hai bên khóe môi nhếch lên một độ cong mê người, khiến người không thể dời mắt.
Lôi Thiết không buông hắn ra, dịch cái đôn gỗ dưới mông lùi về sau, cách xa lòng bếp chút, ngón cái phác vẽ theo đường nét dung mạo hắn. Từ khi tức phụ mắc bệnh tỉnh lại, chưa từng biểu hiện ra thái độ kinh hoảng hay chán ghét đối với vết sẹo trên mặt y, nói chính xác hơn vết sẹo này trong mắt tức phụ giống như không tồn tại.
Nước nóng, làm xong vệ sinh cá nhân xong, Lôi Thiết dắt Tần Miễn về phòng, ngồi xổm trước một góc tường, tay khui ra một miếng gạch.
“Huynh làm gì thế?” Tần Miễn ngồi trên giường lò, lắc chân dể dép lê văng ra, buồn bực hỏi.
Từ kẽ hở khe gạch, Lôi Thiết cầm ra một hộp gỗ dẹt màu nâu, đem gạch đặt lại chỗ cũ, đưa hộp gỗ cho Tần Miễn, ý bảo hắn xem trước hãy nói.
Tần Miễn nghi hoặc mở hộp gỗ ra, bên trong là một chồng giấy, mở ra nhìn, tức thì phủi mông dựng thẳng người “Ngân phiếu? Một, hai, ba… Ba tờ ngân phiếu một vạn lượng, một tờ ngân phiếu năm ngàn lượng, năm tờ ngân phiếu một ngàn lượng. Tổng cộng năm vạn lượng?”
Lôi Thiết gật gật đầu.
Tần Miễn hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống y “Nếu giấu được kín như vậy, sao giờ lại đem cho ta?”
Lôi Thiết ngồi xuống cạnh hắn, túm hắn ngồi xuống, thấp giọng nói: “Trước kia không cho ngươi là sợ ngươi chạy.”
Khoé miệng Tần Miễn thoáng giật giật, ngửa đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nếu Lôi Thiết giao tiền cho hắn vào mấy ngày đầu hắn vừa xuyên đến, cả người không một xu dính túi, thật có khả năng hắn sẽ ôm tiền chạy trốn, không lấy hết toàn bộ nhưng ít nhất sẽ lấy tờ một ngàn lượng.
Tần Miễn cố ý nói: “Hiện tại ta cũng có thể sẽ chạy –”
Nói còn chưa dứt, cơ thể bỗng nhiên bị đè nặng — bị Lôi Thiết áp đảo chặt chẽ trên giường lò.
Tay trái Lôi Thiết nắm chặt cổ tay phải hắn, tay phải khóa chặt cổ tay trái, con ngươi tối đen sít sao nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: “Dù chạy đến nơi nào, ta đều sẽ tìm được ngươi.”
Tần Miễn khẽ cười, tay trái nâng lên phủ sau gáy y “Ta nói đùa mà lị. Nếu huynh không thích sống trong Huyện thành, ngày mai chúng ta đi tìm lý chính mua thêm vài mẫu ruộng, để ta đi cất kỹ tiền đã.”
Lôi Thiết trở mình nằm thẳng băng trên giường, tay gối lên sau đầu, nhìn hắn mặt mày thỏa mãn mở tủ quần áo rồi tiếp tục mở tủ ngầm bên trong, trong ánh mắt sâu thẳm hiện ý cười chiều chuộng.
Tần Miễn vốn không yên tâm để khoản tiền lớn như vậy ở trong nhà, chỉ làm bộ làm dáng, đưa lưng về phía Lôi Thiết, qua tay thu hộp gỗ vào không gian, khóa kỹ tủ ngầm lại.
Trong tủ ngầm ngoài ngân phiếu năm trăm lượng tiền Lôi Thiết bán tay gấu, còn có hai tờ một trăm lượng là thu nhập của cửa tiệm ‘Món ăn ngon’.
Rãnh rỗi không có việc gì làm, Tần Miễn đổ rương tiền ra giường, hai người cùng nhau ngồi đếm tiền lẻ. Lôi Thiết cũng có chìa khóa rương tiền này, nhưng chìa khóa tủ ngầm chỉ có Tần Miễn có.
Tiền trong rương, có một khối ngân nguyên bảo trị giá năm mươi lượng dự bị dùng lúc khẩn cấp, một ngân nguyên bảo trị giá mười lượng, bốn ngân nguyên bảo trị giá năm lượng, tám nén bạc một lượng, chẵn ba xâu tiền đồng và bốn mươi lăm văn tiền lẻ. Tài sản bên ngoài tổng cộng là chín mươi mốt lượng bạc lẻ bốn mươi lăm văn tiền.
“Chúng ta mua bao nhiêu?” Tần Miễn thỏa mãn vỗ vỗ rương tiền, tiền trong đây là do bọn hắn kiếm từng chút, rất có cảm giác thành tựu.
Lôi Thiết: “Ngươi quyết định.”
Tần Miễn tựa vào gối đầu nghĩ nghĩ, nói: “Mua năm mẫu ruộng nước, năm mẫu ruộng cạn, lại mua thêm mười mẫu đất hoang khai khẩn trồng rau củ và cây ăn quả.” Nếu về sau hơn phân nửa sẽ sinh sống ở nông thôn thì làm một địa chủ khoái hoạt cũng không tệ.
Có bàn tay vàng đây, trồng trọt thứ gì đều không khó. Chẳng qua một lần không thể mua nhiều đất, khiến người chú ý cũng bất lợi.
Đã nói liền làm, ngày hôm sau, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo tiền và chút điểm tâm đi đến nhà lý chính.
Biết được hai người muốn mua ruộng, lý chính hơi bất ngờ “Không phải các ngươi mở tiệm ở trấn trên ư? Sao còn muốn mua ruộng?”
Tần Miễn nói đến đường hoàng “Lý chính thúc, sĩ nông công thương, thương xếp ở tầng chót nhất. Chúng ta vốn là nông dân, không dám quên mất gốc rễ.”
Lý chính gật đầu “Ra là vậy. Có ba nhà trong thôn đến chỗ ta treo bán đất, ruộng nước và ruộng cạn tổng cộng hơn hai mươi mẫu, chẳng qua đều là rải rác, nơi này một mẫu, nơi kia một miếng. Trái lại đất hoang còn rất nhiều.”
Lôi Thiết: “Không liền kề xử lý rất bất tiện.”
“Vậy cũng không còn cách nào” Lý chính uống ngụm trà “Nhưng các ngươi có thể trao đổi với những người khác.”
Lôi Thiết nhìn Tần Miễn hỏi ý.
Tần Miễn suy tư một lát “Như vầy đi, chúng ta tạm thời chỉ mua mười lăm mẫu đất hoang, chờ sau khi thu hoạch lúa mì lại mua ruộng nước và ruộng cạn.”
“Được.” Lý chính hỏi “Trong thôn ngoại trừ đất ruộng và đất nền nhà, đều tính là đất hoang, mười lăm mẫu đất hoang này các ngươi tính mua ở đâu?”
Tần Miễn hỏi: “Đo từ rừng cây nhỏ kế bên nhà chúng ta đồng loạt trải ra bốn phía, được không?”
Lý chính nghĩ nghĩ tình trạng khu đất kia, nhíu mày, khó xử nói: “Vậy chẳng phải là chiếm một bộ phận đất nền…”
Tần Miễn đặt một túi tiền nhỏ màu xám lên bàn, đẩy về phía lý chính, cười nói: “Có phải đất nền hay không còn không phải nhờ một câu của lý chính thúc? Lại nói, thôn chúng ta có tổng cộng bảy dãy phòng ốc, ngoài dãy nhà chúng ta và dãy đối diện nhà chúng ta ra vẫn còn năm dãy khác. Nếu có thôn dân muốn mua đất nền có thể sắp xếp vào năm dãy kia, thúc nói có được không? Huống chi chúng ta cũng không phải muốn chiếm lợi gì, chủ yếu là xét thấy mảnh đất kia liền kề với nhà mình thuận tiện hơn.”
Lý chính sờ túi tiền, là một đĩnh bạc, kích cỡ như vậy chỉ có thể là ngân nguyên bảo năm lượng, ông thuận tay thu túi tiền vào tay áo, cười nói: “Được rồi, ta vạch mảnh đất kia ra cho các ngươi.”
“Đa tạ lý chính thúc.” Tần Miễn vui vẻ nói.
Lý chính mỉm cười nhìn Lôi Thiết một cái, trêu ghẹo: “Thiết tử a, có tức phụ tài giỏi như vậy, về sau thể nào cũng bị lấn át. Ha ha ha…”
Lôi Thiết chắp tay nói: “Về sau còn phải nhờ lý chính thúc chiếu cố nhiều hơn.”
“Đâu có, đâu có.” Lý chính cười ha hả. Tức phụ Lôi Thiết hiểu chuyện, vốn đã tặng hai bọc điểm tâm, giờ lại cho năm lượng bạc. Dù về sau họ còn có chuyện phiền tới ông, ông cũng sẽ dành chỗ tốt cho họ.
Ông mở một quyển sổ ra nhìn “Hiện tại giá đất hoang, một mẫu là một lượng hai trăm văn, các ngươi mua mười lăm mẫu đất hoang thì là — mười tám lượng bạc. Mặt khác, khâu xử lý khế đất cần năm mươi văn tiền.”
Lúc này Tần Miễn cầm ra một khối ngân nguyên bảo mười lượng, một khối năm lượng và ba nén bạc một lượng, lại đếm thêm năm mươi văn tiền lẻ.
Lý chính thu tiền, đứng lên, chỉnh lại quần áo “Đi thôi, hiện tại chúng ta đi đo đạc đất vạch ký hiệu, ăn sáng xong là liền vào Huyện lo liệu khế đất cho các ngươi.”
“Làm phiền lý chính thúc.”
Lý chính dẫn hai nhi tử theo phụ giúp, mấy người cầm dụng cụ đo đạc đi đo đất, cắm cọc gỗ tứ phía làm dấu hiệu, giữa các cọc gỗ có giăng dây thừng.
Sau khi đi một vòng đo đạc làm dấu hiệu thì dừng tại căn nhà Tần Miễn, lấy căn nhà làm ranh giới phía đông của khu đất, về sau nếu muốn nới rộng nhà cửa thì xây thêm ở hướng bắc, hướng tây hay hướng nam đều tiện.
-Hết chương 70-
———-
“Lén lút đi gặp ông bà ngoại lần cuối, nhưng vẫn bị họ phát hiện, bảo tiểu cữu đuổi theo cho ta một lượng bạc. Nếu không có một lượng bạc này, có lẽ trên đời sớm đã không còn người tên Lôi Thiết. Ta cầm một lượng bạc này, một đường lên phía Bắc…”
Tần Miễn đẩy đầu của y qua đây, nhìn kỹ ánh mắt y “Huynh đang tỉnh táo sao?”
Lôi Thiết vòng tay ôm lại hắn “Rất tỉnh táo.”
“Huynh vẫn luôn không nhắc tới chuyện trong mười năm kia, ta còn tưởng huynh không muốn nói ta biết” Tần Miễn nhìn y, mỉm cười, trong lòng thoải mái. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ta sẽ không gạt ngươi bất cứ chuyện gì.” Lôi Thiết nắm cằm hắn, hôn khẽ môi hắn, tiếp nhận dây trâu “Lúc trước không nói là vì không biết nên kể từ đâu. Năm đó…”
Tần Miễn nghiêm túc lắng nghe.
Thẳng khi về tới nhà, Lôi Thiết mới kể xong cố sự, Tần Miễn vẫn còn bị vây trong chấn động, quên cả xuống xe, bị Lôi Thiết từ trên xe ôm đi xuống, dắt vào nhà, an trí ngồi xuống sô pha.
Hắn vạn lần không ngờ mười năm của Lôi Thiết khúc chiết như vậy, nhiệt huyết như vậy, phấn khích như vậy, trầm trọng như vậy. Khó trách trước giờ y vẫn không nhắc tới.
Đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lôi Thiết ngồi trước lòng bếp nhóm lửa nấu nước, Tần Miễn đi qua ngồi xổm xuống, vòng tay ôm y. Biết quá khứ của Lôi Thiết, hắn đối với Lôi Thiết càng thêm đau lòng, tâm càng thêm thân cận, đồng thời có chút thấp thỏm. Lôi Thiết trút hết không giữ lại gì với hắn, nhưng hắn vẫn chưa muốn lập tức đem chuyện không gian ra nói cho Lôi Thiết, không liên quan đến tín nhiệm hay không, mà là cẩn thận trong mức cho phép.
“Kỳ thật ta có một chuyện luôn gạt huynh –”
Lôi Thiết ôm chặt hắn, nghiêng đầu lấp kín đôi môi, tiếp tục nhìn chằm chằm bếp, sắc mặt như thường “Ta biết. Ta sẽ đợi đến ngày ngươi sẵn lòng nói cho ta.”
Tần Miễn vừa thở dài nhẹ nhõm vừa hơi thất vọng. Lôi Thiết không truy hỏi bí mật của hắn, hắn lại cảm thấy Lôi Thiết không quá để ý hắn. Tâm tình mâu thuẫn thật a. Bất quá bọn hắn có thời gian rất dài, rất nhiều chuyện quả thật không thể nóng vội.
“Đợi đến Mười lăm tháng Tám, huynh thật sự dạy ta…” Tần Miễn nghĩ đến sự kiện trọng yếu nhất theo như lời Lôi Thiết, thì không khống chế nổi tâm tình kích động, tim đập rộn lên, máu nóng sôi trào.
Lôi Thiết gật đầu “Giờ Tý ngày Mười lăm tháng Tám thích hợp nhất.”
Tần Miễn ôm lấy đầu y hôn lên.
Lôi Thiết ném cặp gắp than trong tay đi, hai tay ôm eo đối phương nhấc cả người tiến vào lòng, để hắn ngồi khoá trên đùi mình, miệng lưỡi dễ dàng đoạt quyền chủ động.
Mùi rượu bên trong khoang miệng y còn chưa tán đi, lan tràn cả khoang miệng Tần Miễn. Cả người Tần Miễn như nhũn ra, hai cánh tay ôm chặt cổ y, không cam tâm yếu thế, toàn lực đáp lại. Luận thân thể hắn không bằng Lôi Thiết, rất nhanh đã bại trận, đành dựa vào đôi tay chống đỡ nửa người trên của Lôi Thiết, mặc Lôi Thiết ta cần ta cứ lấy, một lát sau chợt vươn tay đẩy ra.
“Thêm một chút…” Khoé môi Lôi Thiết bật ra ba chữ trầm thấp ái muội, lưỡi càng khuấy động kịch liệt, tay phải cách một lớp vải vuốt ve gáy và lưng Tần Miễn.
Tần Miễn dùng sức đẩy y ra, hai mắt trừng to, hơi hơi thở dốc, bất đắc dĩ nói: “Mông sắp bị nướng cháy rồi.” Lôi Thiết vốn ngồi gần lòng bếp, hắn ngồi trong lòng y lại càng gần hơn nữa.
Lôi Thiết duỗi tay sờ sờ, quả nhiên nóng lên, giật mình, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp vui vẻ “Ha ha ha…”
“Có gì buồn cười –” Tần Miễn nhìn y, thất thần. Nam nhân này mã ngoài được thật đấy, lúc không cười mi nhãn sắc bén lúc cười, trong đôi mắt không gợn sóng tựa như loé ra *** quang, hai bên khóe môi nhếch lên một độ cong mê người, khiến người không thể dời mắt.
Lôi Thiết không buông hắn ra, dịch cái đôn gỗ dưới mông lùi về sau, cách xa lòng bếp chút, ngón cái phác vẽ theo đường nét dung mạo hắn. Từ khi tức phụ mắc bệnh tỉnh lại, chưa từng biểu hiện ra thái độ kinh hoảng hay chán ghét đối với vết sẹo trên mặt y, nói chính xác hơn vết sẹo này trong mắt tức phụ giống như không tồn tại.
Nước nóng, làm xong vệ sinh cá nhân xong, Lôi Thiết dắt Tần Miễn về phòng, ngồi xổm trước một góc tường, tay khui ra một miếng gạch.
“Huynh làm gì thế?” Tần Miễn ngồi trên giường lò, lắc chân dể dép lê văng ra, buồn bực hỏi.
Từ kẽ hở khe gạch, Lôi Thiết cầm ra một hộp gỗ dẹt màu nâu, đem gạch đặt lại chỗ cũ, đưa hộp gỗ cho Tần Miễn, ý bảo hắn xem trước hãy nói.
Tần Miễn nghi hoặc mở hộp gỗ ra, bên trong là một chồng giấy, mở ra nhìn, tức thì phủi mông dựng thẳng người “Ngân phiếu? Một, hai, ba… Ba tờ ngân phiếu một vạn lượng, một tờ ngân phiếu năm ngàn lượng, năm tờ ngân phiếu một ngàn lượng. Tổng cộng năm vạn lượng?”
Lôi Thiết gật gật đầu.
Tần Miễn hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống y “Nếu giấu được kín như vậy, sao giờ lại đem cho ta?”
Lôi Thiết ngồi xuống cạnh hắn, túm hắn ngồi xuống, thấp giọng nói: “Trước kia không cho ngươi là sợ ngươi chạy.”
Khoé miệng Tần Miễn thoáng giật giật, ngửa đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nếu Lôi Thiết giao tiền cho hắn vào mấy ngày đầu hắn vừa xuyên đến, cả người không một xu dính túi, thật có khả năng hắn sẽ ôm tiền chạy trốn, không lấy hết toàn bộ nhưng ít nhất sẽ lấy tờ một ngàn lượng.
Tần Miễn cố ý nói: “Hiện tại ta cũng có thể sẽ chạy –”
Nói còn chưa dứt, cơ thể bỗng nhiên bị đè nặng — bị Lôi Thiết áp đảo chặt chẽ trên giường lò.
Tay trái Lôi Thiết nắm chặt cổ tay phải hắn, tay phải khóa chặt cổ tay trái, con ngươi tối đen sít sao nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: “Dù chạy đến nơi nào, ta đều sẽ tìm được ngươi.”
Tần Miễn khẽ cười, tay trái nâng lên phủ sau gáy y “Ta nói đùa mà lị. Nếu huynh không thích sống trong Huyện thành, ngày mai chúng ta đi tìm lý chính mua thêm vài mẫu ruộng, để ta đi cất kỹ tiền đã.”
Lôi Thiết trở mình nằm thẳng băng trên giường, tay gối lên sau đầu, nhìn hắn mặt mày thỏa mãn mở tủ quần áo rồi tiếp tục mở tủ ngầm bên trong, trong ánh mắt sâu thẳm hiện ý cười chiều chuộng.
Tần Miễn vốn không yên tâm để khoản tiền lớn như vậy ở trong nhà, chỉ làm bộ làm dáng, đưa lưng về phía Lôi Thiết, qua tay thu hộp gỗ vào không gian, khóa kỹ tủ ngầm lại.
Trong tủ ngầm ngoài ngân phiếu năm trăm lượng tiền Lôi Thiết bán tay gấu, còn có hai tờ một trăm lượng là thu nhập của cửa tiệm ‘Món ăn ngon’.
Rãnh rỗi không có việc gì làm, Tần Miễn đổ rương tiền ra giường, hai người cùng nhau ngồi đếm tiền lẻ. Lôi Thiết cũng có chìa khóa rương tiền này, nhưng chìa khóa tủ ngầm chỉ có Tần Miễn có.
Tiền trong rương, có một khối ngân nguyên bảo trị giá năm mươi lượng dự bị dùng lúc khẩn cấp, một ngân nguyên bảo trị giá mười lượng, bốn ngân nguyên bảo trị giá năm lượng, tám nén bạc một lượng, chẵn ba xâu tiền đồng và bốn mươi lăm văn tiền lẻ. Tài sản bên ngoài tổng cộng là chín mươi mốt lượng bạc lẻ bốn mươi lăm văn tiền.
“Chúng ta mua bao nhiêu?” Tần Miễn thỏa mãn vỗ vỗ rương tiền, tiền trong đây là do bọn hắn kiếm từng chút, rất có cảm giác thành tựu.
Lôi Thiết: “Ngươi quyết định.”
Tần Miễn tựa vào gối đầu nghĩ nghĩ, nói: “Mua năm mẫu ruộng nước, năm mẫu ruộng cạn, lại mua thêm mười mẫu đất hoang khai khẩn trồng rau củ và cây ăn quả.” Nếu về sau hơn phân nửa sẽ sinh sống ở nông thôn thì làm một địa chủ khoái hoạt cũng không tệ.
Có bàn tay vàng đây, trồng trọt thứ gì đều không khó. Chẳng qua một lần không thể mua nhiều đất, khiến người chú ý cũng bất lợi.
Đã nói liền làm, ngày hôm sau, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo tiền và chút điểm tâm đi đến nhà lý chính.
Biết được hai người muốn mua ruộng, lý chính hơi bất ngờ “Không phải các ngươi mở tiệm ở trấn trên ư? Sao còn muốn mua ruộng?”
Tần Miễn nói đến đường hoàng “Lý chính thúc, sĩ nông công thương, thương xếp ở tầng chót nhất. Chúng ta vốn là nông dân, không dám quên mất gốc rễ.”
Lý chính gật đầu “Ra là vậy. Có ba nhà trong thôn đến chỗ ta treo bán đất, ruộng nước và ruộng cạn tổng cộng hơn hai mươi mẫu, chẳng qua đều là rải rác, nơi này một mẫu, nơi kia một miếng. Trái lại đất hoang còn rất nhiều.”
Lôi Thiết: “Không liền kề xử lý rất bất tiện.”
“Vậy cũng không còn cách nào” Lý chính uống ngụm trà “Nhưng các ngươi có thể trao đổi với những người khác.”
Lôi Thiết nhìn Tần Miễn hỏi ý.
Tần Miễn suy tư một lát “Như vầy đi, chúng ta tạm thời chỉ mua mười lăm mẫu đất hoang, chờ sau khi thu hoạch lúa mì lại mua ruộng nước và ruộng cạn.”
“Được.” Lý chính hỏi “Trong thôn ngoại trừ đất ruộng và đất nền nhà, đều tính là đất hoang, mười lăm mẫu đất hoang này các ngươi tính mua ở đâu?”
Tần Miễn hỏi: “Đo từ rừng cây nhỏ kế bên nhà chúng ta đồng loạt trải ra bốn phía, được không?”
Lý chính nghĩ nghĩ tình trạng khu đất kia, nhíu mày, khó xử nói: “Vậy chẳng phải là chiếm một bộ phận đất nền…”
Tần Miễn đặt một túi tiền nhỏ màu xám lên bàn, đẩy về phía lý chính, cười nói: “Có phải đất nền hay không còn không phải nhờ một câu của lý chính thúc? Lại nói, thôn chúng ta có tổng cộng bảy dãy phòng ốc, ngoài dãy nhà chúng ta và dãy đối diện nhà chúng ta ra vẫn còn năm dãy khác. Nếu có thôn dân muốn mua đất nền có thể sắp xếp vào năm dãy kia, thúc nói có được không? Huống chi chúng ta cũng không phải muốn chiếm lợi gì, chủ yếu là xét thấy mảnh đất kia liền kề với nhà mình thuận tiện hơn.”
Lý chính sờ túi tiền, là một đĩnh bạc, kích cỡ như vậy chỉ có thể là ngân nguyên bảo năm lượng, ông thuận tay thu túi tiền vào tay áo, cười nói: “Được rồi, ta vạch mảnh đất kia ra cho các ngươi.”
“Đa tạ lý chính thúc.” Tần Miễn vui vẻ nói.
Lý chính mỉm cười nhìn Lôi Thiết một cái, trêu ghẹo: “Thiết tử a, có tức phụ tài giỏi như vậy, về sau thể nào cũng bị lấn át. Ha ha ha…”
Lôi Thiết chắp tay nói: “Về sau còn phải nhờ lý chính thúc chiếu cố nhiều hơn.”
“Đâu có, đâu có.” Lý chính cười ha hả. Tức phụ Lôi Thiết hiểu chuyện, vốn đã tặng hai bọc điểm tâm, giờ lại cho năm lượng bạc. Dù về sau họ còn có chuyện phiền tới ông, ông cũng sẽ dành chỗ tốt cho họ.
Ông mở một quyển sổ ra nhìn “Hiện tại giá đất hoang, một mẫu là một lượng hai trăm văn, các ngươi mua mười lăm mẫu đất hoang thì là — mười tám lượng bạc. Mặt khác, khâu xử lý khế đất cần năm mươi văn tiền.”
Lúc này Tần Miễn cầm ra một khối ngân nguyên bảo mười lượng, một khối năm lượng và ba nén bạc một lượng, lại đếm thêm năm mươi văn tiền lẻ.
Lý chính thu tiền, đứng lên, chỉnh lại quần áo “Đi thôi, hiện tại chúng ta đi đo đạc đất vạch ký hiệu, ăn sáng xong là liền vào Huyện lo liệu khế đất cho các ngươi.”
“Làm phiền lý chính thúc.”
Lý chính dẫn hai nhi tử theo phụ giúp, mấy người cầm dụng cụ đo đạc đi đo đất, cắm cọc gỗ tứ phía làm dấu hiệu, giữa các cọc gỗ có giăng dây thừng.
Sau khi đi một vòng đo đạc làm dấu hiệu thì dừng tại căn nhà Tần Miễn, lấy căn nhà làm ranh giới phía đông của khu đất, về sau nếu muốn nới rộng nhà cửa thì xây thêm ở hướng bắc, hướng tây hay hướng nam đều tiện.
-Hết chương 70-
———-
/222
|