Trong khu rừng nhỏ có vài trăm cây, cây hòe, cây bạch dương, cây sam, cây liễu đều có, còn cả cây trúc nữa, chặt xuống đem bán cũng được một số tiền, Tần Miễn chủ động mua mấy khuông trứng gà biếu cho thôn dân, dù là lão nhân thọ bảy tám mươi tuổi hay là trẻ con mới sinh, đều dựa theo đầu người, biếu mỗi người hai trứng, xem như mua những cây này, tránh cho về sau cãi cọ.
Các thôn dân đều rất vui. Rừng cây nhỏ này đã tồn tại từ lâu, cũng không phải bọn họ trồng, có thể nhận chỗ tốt từ nó là việc vui ngoài ý muốn. Người nhà nông quan niệm nhiều con cháu nhiều phúc, hộ có nhân khẩu ít nhất cũng phải ba miệng ăn, được phân sáu trứng gà, hộ nhân khẩu nhiều được phân đến hai mươi mấy trứng, mỗi bữa chiên hai trứng cũng có thể ăn vài ngày.
Sau khi khế đất tới tay, Tần Miễn, Lôi Thiết pha trà, chuẩn bị điểm tâm, giấy bút mang lên bàn nhỏ trên giường, đầu kề bên đầu, tiến hành quy hoạch khu đất mới.
“Huynh có ý tưởng gì không?” Tần Miễn chỉ thuận miệng hỏi, Lôi Thiết đối với rất nhiều việc không có yêu cầu cao, câu thường nói nhất là “Nghe lời ngươi” hoặc là “Ngươi quyết định”.
Không ngờ Lôi Thiết lại mở miệng, chỉ vào một vị trí trong bản vẽ hình vuông Tần Miễn cầm “Nơi này đào hồ nước, nuôi cá trồng sen, tưới nước rau quả cũng tiện.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai mắt Tần Miễn sáng rực “Ý kiến hay. Có câu ‘Tọa bắc triêu nam’, chờ sau khi xây tường vây khu đất này xong, đại môn sẽ mở ở hướng nam. Để ngăn cản tai mắt, không gian từ phòng ốc đến đại môn không thể trồng cây, dùng để đào hồ nước là thích hợp nhất.”
Lôi Thiết gật đầu “Ở phương nam ta từng thấy qua ao hồ hình hồ lô, hồ nước của chúng ta có thể phỏng theo, dạng hình cầu có khúc eo.”
Tần Miễn giơ ngón cái với y, nhấc bút vẽ một hồ nước hình cầu theo lời y nói, rồi chấm thêm một vị trí “Vừa làm ruộng vừa trồng rau trồng cây ăn quả, chỉ hai chúng ta khẳng định không làm xuể, tương lai cần thuê người nhỉ? Kế bên tường vây chừa ra một khoảnh đất sau này xây phòng cho người làm.”
Lôi Thiết nhìn dáng vẻ hào hứng bừng bừng của đối phương, ánh mắt thật dịu dàng. Lúc trước vừa về nhà không lâu liền bị ép thành thân với một nam nhân, trong lòng y có một phần bi ai, ba phần khuất nhục, kỳ thực còn có sáu phần tình nguyện. Sống trong nhà mười hai năm, không có bất kỳ ai quan tâm đến y Rời nhà mười năm, cũng chẳng có bất luận kẻ nào thật tâm đặt y vào lòng, càng không ai có thể đi vào lòng y, người đã nhìn quen đủ kiểu âm mưu đen tối. Thế nên y khát vọng có một người hoàn toàn thuộc về y, chỉ thuộc về y, y có thể toàn tâm toàn ý đi yêu. Lúc này, Tần Miễn xuất hiện, tuy rằng hắn vừa đen vừa gầy vừa nhát vừa yếu, nhưng hắn không cha không mẹ, không chốn nương tựa, sau khi gả cho y thì chỉ có thể dựa vào y, bất kể thế nào y sẽ không hoà ly. Dù cho Tần Miễn là nam nhân, bị Đỗ thị ngược đãi nhiều năm, y cũng không thích nữ tử, Tần Miễn là nam nhân cũng tốt, nam nhân càng hiểu nam nhân. Ban đầu, đối với Tần Miễn, y thầm muốn giữ lấy cùng khống chế Nay Tần Miễn là người y sở ái. “Đang nói chuyện với huynh đó?” Tần Miễn dùng bút chì gõ gõ trán Lôi Thiết.
Lôi Thiết cầm tay trái hắn, giọng nói trầm thấp đầy từ tính “Ta đang nghe, ngươi nói tiếp đi.”
Bút chì của Tần Miễn tiếp tục hí hoáy trên giấy “Mảnh này trồng rau củ, mảnh này trồng hoa, mảnh này trồng nho, mảnh này trồng đào…, mảnh bên này trồng hoa tiêu. Mảnh này thì có thể linh hoạt sử dụng, trồng dưa hấu hoặc dưa gang tuỳ theo mùa. Rừng cây nhỏ tạm thời giữ lại, về sau có thể sửa thành một hoa viên nhỏ.”
“Ngươi an bài rất khá.” Lôi Thiết.
Hai người cầm một bó gậy gỗ nhỏ ra ngoài, phân chia khu đất hoang của họ thành từng khối, bận rộn hơn một canh giờ, đổ một thân mồ hôi.
Chỉ còn chờ thời tiết ấm áp hơn là có thể trồng cây ăn quả.
Tiết Nguyên Tiêu Mười lăm tháng Giêng qua đi, dịp Tết coi như kết thúc, tiết trời ấm lại, vài cây cối nổi lác đác mụn nhọt giống như chưa muốn lộ ra chồi non xanh biếc.
Tần Miễn, Lôi Thiết đến tiệm ăn một chuyến, sau khi an bài toàn bộ sự vụ thì dồn hết *** lực lên khu đất mới mua.
Trước tiên họ đến thỉnh cầu người giỏi trồng cây trong thôn chỉ giáo, sau đó đến vườn trái cây thôn láng giềng mua cây ăn quả, không phải mua cây giống mà là cây trưởng thành, tức là cây đã từng kết quả trước đó. Cây trưởng thành trồng di dời không dễ sống, nhưng Tần Miễn có không gian trong tay nên rất tin tưởng.
Hắn mua tổng cộng hai mươi cây đào mật, mười cây đào vàng, mười cây lê, sáu cây anh đào, sáu cây táo, mười cây mận, hai mươi cây quất ngọt, hai cây lựu. Mấy hộ gia đình bình thường đều không cam lòng bỏ tiền mua hoa quả ăn, hơn nữa kỹ thuật chăm sóc xử lý cây ăn quả của thời này không cao siêu, hương vị hoa quả rất bình thường nên không có thị trường tiêu thụ lớn, giá hoa quả rất rẻ. Gần một trăm cây mà chỉ mất chưa đến bốn lượng bạc của Tần Miễn. Lúc về ngang qua trấn nhỏ, hắn thuận tiện đến tiền trang trấn trên đổi mười lượng bạc thành tiền lẻ, dùng để phát tiền công cho nhóm nhân công.
Hơn mười chiếc xe lừa, xe trâu vận chuyển cây cối vào thôn, trùng trùng điệp điệp, dẫn tới các thôn dân đều chạy tới vây xem.
“Xem ra Lôi Thiết thật sự phát tài, mới vừa mua hơn mười mẫu đất, giờ lại mua thêm nhiều cây ăn quả như vậy.” Có thôn dân hâm mộ nói.
Một thôn dân khác kinh ngạc “Hoa quả không thu được lợi nhuận, bọn họ mua nhiều cây ăn quả về làm gì? Kỳ quái thật.”
Lại một thôn dân khác cười nói: “Về sau chúng ta muốn mua hoa quả có phải được hưởng giá rẻ hơn không?”
Còn có thôn dân kinh hỉ nói: “Ta sẽ đi học cách chăm sóc cây ăn quả, có lẽ sẽ kiếm được việc làm trong vườn trái cây của Lôi Thiết.”
…….
Tần Miễn và Lôi Thiết không rảnh đi quản mấy việc đó, chỉ huy người đánh xe chở cây ăn quả vào trong khu đất đã được quy hoạch xong, mướn mười người trong nhóm thôn dân đứng vây xem náo nhiệt đến kênh rạch sông ngòi và hồ nước của thôn đào bùn lắng, trong bùn lắng có hỗn hợp phân vịt phân ngỗng phân trâu và chất bài tiết của cá tôm nên màu mỡ hơn bùn đất bình thường. Sau khi trồng xong cây ăn quả, Tần Miễn nhất định sẽ dùng nước linh tuyền tăng phẩm chất của chúng lên, động thái này của hắn là dùng để che dấu nước linh tuyền. Nông dân vương triều Đại Hạ vốn không biết bùn lắng có thể làm màu mỡ ruộng nương, chưa từng có người đào ra dùng nên làm Tần Miễn được lợi.
Người Tần Miễn mời đến giúp trồng cây có Trương Đại Xuyên, Ngô Địch, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và hai nhi tử của lý chính, tổng cộng sáu người, để bọn họ đào hố trồng cây xong, trải một tầng bùn lắng vào hố rồi mới cắm cây vào. Cuối cùng dựa theo số lượng cây kết toán tiền công, trồng một gốc cây mười văn tiền. Tiền công như vầy khá là cao, sáu người chia đều ra trồng, mỗi người trồng chừng mười bốn cây, có thể kiếm hơn một trăm văn tiền.
Lúc Lôi Thiết gọi Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Nhân ngoan cố theo đến, vừa nghe Tần Miễn nói dựa theo số lượng cây kết toán tiền công thì kiếm cớ chuồn mất.
Tần Miễn đồng tình sâu sắc với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí, nếu tương lai bọn họ mà không tách ra thì phải tiếp tục nuôi ‘thiếu gia’ Lôi Hướng Nhân này.
Lôi Hướng Nghĩa nhìn bóng lưng Lôi Hướng Nhân, sắc mặt đen thui, lại nhìn qua Lôi Hướng Lễ mặt không chút biến đổi, âm thầm hạ quyết tâm chờ sau khi Lôi Hướng Lễ cưới vợ sẽ đề xuất phân gia với Lôi Đại Cường. Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào trì hoãn không định thân là vì Lôi Đại Cường, Đỗ thị đã sớm nói đợi sau khi Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài, giá trị của Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào cũng nâng cao theo, khi làm mai có thể có lựa chọn tốt hơn. May mà chẳng bao lâu nữa Lôi Hướng Trí sẽ tham gia thi đồng sinh(1). Lôi Hướng Nghĩa chờ nổi.
Tần Miễn và Lôi Thiết không nhúng tay vào, phụ trách bưng trà rót nước cho người trồng cây.
Trương Đại Xuyên vừa đào hố vừa tò mò hỏi Tần Miễn: “Hoa quả không đáng tiền, các ngươi trồng nhiều cây ăn quả như vậy có thể thu lợi nhuận sao?”
Tần Miễn nói đùa “Kiếm không được tiền cũng không sao, nhiều cây ăn quả như vầy nở hoa nhìn rất đẹp mắt.”
Ngô Địch ở một bên nghe, nhịn 1không được trợn trắng mắt “Tẩu tử, Trương ca hỏi nghiêm túc đó.”
“Muốn làm giàu, trồng cây ăn quả. Lôi Thiết ở bên ngoài học được phương pháp trồng cây ăn quả, chúng ta tính trồng thử xem sao.” Tần Miễn nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Lôi Thiết đứng cạnh Tần Miễn, nâng tay sờ sờ lỗ tai hắn, không nói gì.
Tần Miễn cười tủm tỉm. Hắn ỷ vào Lôi Thiết dung túng hắn đó, thì sao?
Hắn thuận miệng vè một câu làm đám người Trương Đại Xuyên đều cười rộ lên. Nhưng bọn họ không để câu đó vào lòng, trồng cây ăn quả cần ném tiền, cần kỹ thuật, dù bọn họ có tâm có gió đông cũng không dám mạo hiểm.
Bọn Trương Đại Xuyên đều là hán tử nông dân cường tráng, sức lực lớn, làm việc hiệu suất cao, trước khi trời tối đã trồng xong hết cây. Mỗi người trồng cây đều làm ký hiệu của riêng mình nên rất dễ kết toán. Tần Miễn, Lôi Thiết phát tiền công ngay tại chỗ, ngoài ra tặng mỗi người một bọc bánh cam đường, có thể mang về cho hài tử trong nhà ăn.
Mấy người Trương Đại Xuyên cảm thấy hành động này của hắn thật tri kỷ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ sau này nếu nhà Lôi Thiết lại mướn người, bọn họ sẽ nguyện ý đến.
Vài thôn dân nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn bọn họ mỗi người cầm một túi đồng tiền nặng trịch và một bọc đồ ăn vặt, hơi hơi hâm mộ, hạ quyết tâm về sau phải lập quan hệ tốt với Tần Miễn, Lôi Thiết.
Sau khi mọi người tán đi, Tần Miễn và Lôi Thiết đang chuẩn bị về nhà thì một hán tử to khoẻ mặt đen đi tới “Tần huynh đệ, Thiết huynh đệ.”
Tần Miễn trí nhớ tốt, lập tức nhớ ra vị này là ai, trước kia gặp qua vài lần nhưng vẫn chưa trò chuyện lền nào, hồi tháng Giêng chúc tết mới chào nhau vài câu “Ngươi là phụ thân của tiểu Hổ, Phương đại ca.”
Phương Võ cười nói: “Đúng vậy, Tần huynh đệ trí nhớ thật tốt.”
Tần Miễn có hảo cảm với Phương Hổ, trước kia lúc nhờ tiểu Hổ hỗ trợ trông coi thóc, Phương Võ không ngăn cản tiểu Hổ, có thể thấy người này không vì hắn và Lôi Thiết thành thân mà sinh ra chán ghét bọn hắn.
“Chuyện gì?” Lôi Thiết hỏi.
Phương Võ nói: “Là thế này, ta muốn hỏi thăm vườn trái cây nhà các người có ý thuê nhân thủ chăm sóc cây ăn quả không. Trước kia cha ta từng làm thuê chăm sóc cây ăn quả cho một chủ đất vài năm, có chút kinh nghiệm. Nay người tuổi lớn, ta và ca ta đều muốn ông ở nhà hưởng phúc con cháu, nhưng ông không chịu ngồi yên, thường theo chúng ta đốn củi. Ta nghĩ chăm sóc cây ăn quả là sở trường của ông, việc nhẹ nhàng hơn làm ruộng, cho nên muốn thay ông thỉnh cầu phần việc này.”
Lôi Thiết vỗ vỗ vai Tần Miễn “Tức phụ, ngươi quyết định.”
Tần Miễn hỏi Phương Võ “Quả thật chúng ta cần nhân thủ, chỉ là không biết đại gia năm nay thọ bao nhiêu? Thân thể có khoẻ mạnh?”
Phương Võ thoải mái nói: “Lão gia tử năm nay đã sáu mươi mốt, bất quá Tần huynh đệ có thể yên tâm, thân thể người kiện khang.”
Nói xong, Phương Võ thử hỏi: “Không bằng ngày mai ta nói ông đến đây một chút?”
Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Cũng tốt. Nghe Phương đại ca nói như vậy, Phương đại gia quả thật hợp ý chúng ta, nhưng vẫn phải xem ý của ngài ấy nữa.”
–
Chú giải:
(1) Thi đồng sinh: Đời Minh, Thanh, học trò đậu cuộc thi này giành được danh hiệu tú tài. Tương tự thi tốt nghiệp
Các thôn dân đều rất vui. Rừng cây nhỏ này đã tồn tại từ lâu, cũng không phải bọn họ trồng, có thể nhận chỗ tốt từ nó là việc vui ngoài ý muốn. Người nhà nông quan niệm nhiều con cháu nhiều phúc, hộ có nhân khẩu ít nhất cũng phải ba miệng ăn, được phân sáu trứng gà, hộ nhân khẩu nhiều được phân đến hai mươi mấy trứng, mỗi bữa chiên hai trứng cũng có thể ăn vài ngày.
Sau khi khế đất tới tay, Tần Miễn, Lôi Thiết pha trà, chuẩn bị điểm tâm, giấy bút mang lên bàn nhỏ trên giường, đầu kề bên đầu, tiến hành quy hoạch khu đất mới.
“Huynh có ý tưởng gì không?” Tần Miễn chỉ thuận miệng hỏi, Lôi Thiết đối với rất nhiều việc không có yêu cầu cao, câu thường nói nhất là “Nghe lời ngươi” hoặc là “Ngươi quyết định”.
Không ngờ Lôi Thiết lại mở miệng, chỉ vào một vị trí trong bản vẽ hình vuông Tần Miễn cầm “Nơi này đào hồ nước, nuôi cá trồng sen, tưới nước rau quả cũng tiện.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hai mắt Tần Miễn sáng rực “Ý kiến hay. Có câu ‘Tọa bắc triêu nam’, chờ sau khi xây tường vây khu đất này xong, đại môn sẽ mở ở hướng nam. Để ngăn cản tai mắt, không gian từ phòng ốc đến đại môn không thể trồng cây, dùng để đào hồ nước là thích hợp nhất.”
Lôi Thiết gật đầu “Ở phương nam ta từng thấy qua ao hồ hình hồ lô, hồ nước của chúng ta có thể phỏng theo, dạng hình cầu có khúc eo.”
Tần Miễn giơ ngón cái với y, nhấc bút vẽ một hồ nước hình cầu theo lời y nói, rồi chấm thêm một vị trí “Vừa làm ruộng vừa trồng rau trồng cây ăn quả, chỉ hai chúng ta khẳng định không làm xuể, tương lai cần thuê người nhỉ? Kế bên tường vây chừa ra một khoảnh đất sau này xây phòng cho người làm.”
Lôi Thiết nhìn dáng vẻ hào hứng bừng bừng của đối phương, ánh mắt thật dịu dàng. Lúc trước vừa về nhà không lâu liền bị ép thành thân với một nam nhân, trong lòng y có một phần bi ai, ba phần khuất nhục, kỳ thực còn có sáu phần tình nguyện. Sống trong nhà mười hai năm, không có bất kỳ ai quan tâm đến y Rời nhà mười năm, cũng chẳng có bất luận kẻ nào thật tâm đặt y vào lòng, càng không ai có thể đi vào lòng y, người đã nhìn quen đủ kiểu âm mưu đen tối. Thế nên y khát vọng có một người hoàn toàn thuộc về y, chỉ thuộc về y, y có thể toàn tâm toàn ý đi yêu. Lúc này, Tần Miễn xuất hiện, tuy rằng hắn vừa đen vừa gầy vừa nhát vừa yếu, nhưng hắn không cha không mẹ, không chốn nương tựa, sau khi gả cho y thì chỉ có thể dựa vào y, bất kể thế nào y sẽ không hoà ly. Dù cho Tần Miễn là nam nhân, bị Đỗ thị ngược đãi nhiều năm, y cũng không thích nữ tử, Tần Miễn là nam nhân cũng tốt, nam nhân càng hiểu nam nhân. Ban đầu, đối với Tần Miễn, y thầm muốn giữ lấy cùng khống chế Nay Tần Miễn là người y sở ái. “Đang nói chuyện với huynh đó?” Tần Miễn dùng bút chì gõ gõ trán Lôi Thiết.
Lôi Thiết cầm tay trái hắn, giọng nói trầm thấp đầy từ tính “Ta đang nghe, ngươi nói tiếp đi.”
Bút chì của Tần Miễn tiếp tục hí hoáy trên giấy “Mảnh này trồng rau củ, mảnh này trồng hoa, mảnh này trồng nho, mảnh này trồng đào…, mảnh bên này trồng hoa tiêu. Mảnh này thì có thể linh hoạt sử dụng, trồng dưa hấu hoặc dưa gang tuỳ theo mùa. Rừng cây nhỏ tạm thời giữ lại, về sau có thể sửa thành một hoa viên nhỏ.”
“Ngươi an bài rất khá.” Lôi Thiết.
Hai người cầm một bó gậy gỗ nhỏ ra ngoài, phân chia khu đất hoang của họ thành từng khối, bận rộn hơn một canh giờ, đổ một thân mồ hôi.
Chỉ còn chờ thời tiết ấm áp hơn là có thể trồng cây ăn quả.
Tiết Nguyên Tiêu Mười lăm tháng Giêng qua đi, dịp Tết coi như kết thúc, tiết trời ấm lại, vài cây cối nổi lác đác mụn nhọt giống như chưa muốn lộ ra chồi non xanh biếc.
Tần Miễn, Lôi Thiết đến tiệm ăn một chuyến, sau khi an bài toàn bộ sự vụ thì dồn hết *** lực lên khu đất mới mua.
Trước tiên họ đến thỉnh cầu người giỏi trồng cây trong thôn chỉ giáo, sau đó đến vườn trái cây thôn láng giềng mua cây ăn quả, không phải mua cây giống mà là cây trưởng thành, tức là cây đã từng kết quả trước đó. Cây trưởng thành trồng di dời không dễ sống, nhưng Tần Miễn có không gian trong tay nên rất tin tưởng.
Hắn mua tổng cộng hai mươi cây đào mật, mười cây đào vàng, mười cây lê, sáu cây anh đào, sáu cây táo, mười cây mận, hai mươi cây quất ngọt, hai cây lựu. Mấy hộ gia đình bình thường đều không cam lòng bỏ tiền mua hoa quả ăn, hơn nữa kỹ thuật chăm sóc xử lý cây ăn quả của thời này không cao siêu, hương vị hoa quả rất bình thường nên không có thị trường tiêu thụ lớn, giá hoa quả rất rẻ. Gần một trăm cây mà chỉ mất chưa đến bốn lượng bạc của Tần Miễn. Lúc về ngang qua trấn nhỏ, hắn thuận tiện đến tiền trang trấn trên đổi mười lượng bạc thành tiền lẻ, dùng để phát tiền công cho nhóm nhân công.
Hơn mười chiếc xe lừa, xe trâu vận chuyển cây cối vào thôn, trùng trùng điệp điệp, dẫn tới các thôn dân đều chạy tới vây xem.
“Xem ra Lôi Thiết thật sự phát tài, mới vừa mua hơn mười mẫu đất, giờ lại mua thêm nhiều cây ăn quả như vậy.” Có thôn dân hâm mộ nói.
Một thôn dân khác kinh ngạc “Hoa quả không thu được lợi nhuận, bọn họ mua nhiều cây ăn quả về làm gì? Kỳ quái thật.”
Lại một thôn dân khác cười nói: “Về sau chúng ta muốn mua hoa quả có phải được hưởng giá rẻ hơn không?”
Còn có thôn dân kinh hỉ nói: “Ta sẽ đi học cách chăm sóc cây ăn quả, có lẽ sẽ kiếm được việc làm trong vườn trái cây của Lôi Thiết.”
…….
Tần Miễn và Lôi Thiết không rảnh đi quản mấy việc đó, chỉ huy người đánh xe chở cây ăn quả vào trong khu đất đã được quy hoạch xong, mướn mười người trong nhóm thôn dân đứng vây xem náo nhiệt đến kênh rạch sông ngòi và hồ nước của thôn đào bùn lắng, trong bùn lắng có hỗn hợp phân vịt phân ngỗng phân trâu và chất bài tiết của cá tôm nên màu mỡ hơn bùn đất bình thường. Sau khi trồng xong cây ăn quả, Tần Miễn nhất định sẽ dùng nước linh tuyền tăng phẩm chất của chúng lên, động thái này của hắn là dùng để che dấu nước linh tuyền. Nông dân vương triều Đại Hạ vốn không biết bùn lắng có thể làm màu mỡ ruộng nương, chưa từng có người đào ra dùng nên làm Tần Miễn được lợi.
Người Tần Miễn mời đến giúp trồng cây có Trương Đại Xuyên, Ngô Địch, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và hai nhi tử của lý chính, tổng cộng sáu người, để bọn họ đào hố trồng cây xong, trải một tầng bùn lắng vào hố rồi mới cắm cây vào. Cuối cùng dựa theo số lượng cây kết toán tiền công, trồng một gốc cây mười văn tiền. Tiền công như vầy khá là cao, sáu người chia đều ra trồng, mỗi người trồng chừng mười bốn cây, có thể kiếm hơn một trăm văn tiền.
Lúc Lôi Thiết gọi Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Nhân ngoan cố theo đến, vừa nghe Tần Miễn nói dựa theo số lượng cây kết toán tiền công thì kiếm cớ chuồn mất.
Tần Miễn đồng tình sâu sắc với Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí, nếu tương lai bọn họ mà không tách ra thì phải tiếp tục nuôi ‘thiếu gia’ Lôi Hướng Nhân này.
Lôi Hướng Nghĩa nhìn bóng lưng Lôi Hướng Nhân, sắc mặt đen thui, lại nhìn qua Lôi Hướng Lễ mặt không chút biến đổi, âm thầm hạ quyết tâm chờ sau khi Lôi Hướng Lễ cưới vợ sẽ đề xuất phân gia với Lôi Đại Cường. Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào trì hoãn không định thân là vì Lôi Đại Cường, Đỗ thị đã sớm nói đợi sau khi Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài, giá trị của Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào cũng nâng cao theo, khi làm mai có thể có lựa chọn tốt hơn. May mà chẳng bao lâu nữa Lôi Hướng Trí sẽ tham gia thi đồng sinh(1). Lôi Hướng Nghĩa chờ nổi.
Tần Miễn và Lôi Thiết không nhúng tay vào, phụ trách bưng trà rót nước cho người trồng cây.
Trương Đại Xuyên vừa đào hố vừa tò mò hỏi Tần Miễn: “Hoa quả không đáng tiền, các ngươi trồng nhiều cây ăn quả như vậy có thể thu lợi nhuận sao?”
Tần Miễn nói đùa “Kiếm không được tiền cũng không sao, nhiều cây ăn quả như vầy nở hoa nhìn rất đẹp mắt.”
Ngô Địch ở một bên nghe, nhịn 1không được trợn trắng mắt “Tẩu tử, Trương ca hỏi nghiêm túc đó.”
“Muốn làm giàu, trồng cây ăn quả. Lôi Thiết ở bên ngoài học được phương pháp trồng cây ăn quả, chúng ta tính trồng thử xem sao.” Tần Miễn nói dối mà mặt không hề đổi sắc.
Lôi Thiết đứng cạnh Tần Miễn, nâng tay sờ sờ lỗ tai hắn, không nói gì.
Tần Miễn cười tủm tỉm. Hắn ỷ vào Lôi Thiết dung túng hắn đó, thì sao?
Hắn thuận miệng vè một câu làm đám người Trương Đại Xuyên đều cười rộ lên. Nhưng bọn họ không để câu đó vào lòng, trồng cây ăn quả cần ném tiền, cần kỹ thuật, dù bọn họ có tâm có gió đông cũng không dám mạo hiểm.
Bọn Trương Đại Xuyên đều là hán tử nông dân cường tráng, sức lực lớn, làm việc hiệu suất cao, trước khi trời tối đã trồng xong hết cây. Mỗi người trồng cây đều làm ký hiệu của riêng mình nên rất dễ kết toán. Tần Miễn, Lôi Thiết phát tiền công ngay tại chỗ, ngoài ra tặng mỗi người một bọc bánh cam đường, có thể mang về cho hài tử trong nhà ăn.
Mấy người Trương Đại Xuyên cảm thấy hành động này của hắn thật tri kỷ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ sau này nếu nhà Lôi Thiết lại mướn người, bọn họ sẽ nguyện ý đến.
Vài thôn dân nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn bọn họ mỗi người cầm một túi đồng tiền nặng trịch và một bọc đồ ăn vặt, hơi hơi hâm mộ, hạ quyết tâm về sau phải lập quan hệ tốt với Tần Miễn, Lôi Thiết.
Sau khi mọi người tán đi, Tần Miễn và Lôi Thiết đang chuẩn bị về nhà thì một hán tử to khoẻ mặt đen đi tới “Tần huynh đệ, Thiết huynh đệ.”
Tần Miễn trí nhớ tốt, lập tức nhớ ra vị này là ai, trước kia gặp qua vài lần nhưng vẫn chưa trò chuyện lền nào, hồi tháng Giêng chúc tết mới chào nhau vài câu “Ngươi là phụ thân của tiểu Hổ, Phương đại ca.”
Phương Võ cười nói: “Đúng vậy, Tần huynh đệ trí nhớ thật tốt.”
Tần Miễn có hảo cảm với Phương Hổ, trước kia lúc nhờ tiểu Hổ hỗ trợ trông coi thóc, Phương Võ không ngăn cản tiểu Hổ, có thể thấy người này không vì hắn và Lôi Thiết thành thân mà sinh ra chán ghét bọn hắn.
“Chuyện gì?” Lôi Thiết hỏi.
Phương Võ nói: “Là thế này, ta muốn hỏi thăm vườn trái cây nhà các người có ý thuê nhân thủ chăm sóc cây ăn quả không. Trước kia cha ta từng làm thuê chăm sóc cây ăn quả cho một chủ đất vài năm, có chút kinh nghiệm. Nay người tuổi lớn, ta và ca ta đều muốn ông ở nhà hưởng phúc con cháu, nhưng ông không chịu ngồi yên, thường theo chúng ta đốn củi. Ta nghĩ chăm sóc cây ăn quả là sở trường của ông, việc nhẹ nhàng hơn làm ruộng, cho nên muốn thay ông thỉnh cầu phần việc này.”
Lôi Thiết vỗ vỗ vai Tần Miễn “Tức phụ, ngươi quyết định.”
Tần Miễn hỏi Phương Võ “Quả thật chúng ta cần nhân thủ, chỉ là không biết đại gia năm nay thọ bao nhiêu? Thân thể có khoẻ mạnh?”
Phương Võ thoải mái nói: “Lão gia tử năm nay đã sáu mươi mốt, bất quá Tần huynh đệ có thể yên tâm, thân thể người kiện khang.”
Nói xong, Phương Võ thử hỏi: “Không bằng ngày mai ta nói ông đến đây một chút?”
Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Cũng tốt. Nghe Phương đại ca nói như vậy, Phương đại gia quả thật hợp ý chúng ta, nhưng vẫn phải xem ý của ngài ấy nữa.”
–
Chú giải:
(1) Thi đồng sinh: Đời Minh, Thanh, học trò đậu cuộc thi này giành được danh hiệu tú tài. Tương tự thi tốt nghiệp
/222
|