Hai xa phu và bốn hộ viện đều thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói đa tạ. Chút đồ ăn chỉ là việc nhỏ, hiếm thấy là người ta đã nghĩ đến bọn họ.
Cuối cùng Lôi Hướng Trí mới múc cho mình một thìa.
Vì thế, khắp nơi phiêu đãng mùi tương thịt bò thơm nồng.
Bộ Thanh Vân kẹp tương thịt bò giữa màn thầu, há to miệng cắn một ngụm lớn, lớn tiếng khen “Ăn ngon! Rất nhiều thịt bò, băm rất nhuyễn, vừa thơm vừa mềm.”
Lăng Khải Vận chỉ lo ăn, không ngừng gật đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lôi huynh, cho ta thêm thìa nữa nhé?” Khúc Tung Văn cười mỉm chi nhìn Lôi Hướng Trí, trong tay cầm miếng bánh bột ngô tròn vo không có vết cắn nào. Hiển nhiên đây là bánh bột ngô thứ hai.
Lôi Hướng Trí vẫy tay “Chỉ có một lọ, bữa tiếp theo ngươi có còn muốn ăn không?”
Khúc Tung Văn tiếc nuối liếm liếm môi, cân nhắc liệu có thể đi hỏi xin Lôi đại tẩu thêm một lọ không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Lôi đại ca, hắn ta rùng mình, từ bỏ chủ ý không đáng tin này.
Lần đầu tiên đi xa, lại có không gian, Tần Miễn sẽ không bạc đãi bản thân và Lôi Thiết. Bữa trưa của hắn và Lôi Thiết là bánh thịt hành băm ngàn tầng ăn kèm tương thịt bò, còn có canh miến đựng trong ống trúc, bị Lôi Thiết dùng tay nắm chặt một phát liền nóng hổi. Miến là lấy trong không gian. Cảm tạ tình yêu dành cho mỹ thực cùng tin đồn về tận thế, hắn đã mua vài loại sách dạy nấu ăn, trong đó có bài dạy làm miến, các loại bún gạo. Chờ rãnh rỗi hơn, hắn sẽ học làm ra miến. Tất cả đều ngửi được trong xe ngựa của Tần Miễn ngoài mùi tương thịt bò còn có hương vị khác, nhưng không thể không biết xấu hổ mà đến gần.
Cung phu tử nói: “Buổi chiều cần gấp rút lên đường, nếu không sẽ không kịp đến nơi ngủ trọ. Nếu có ai thấy khó chịu thì các ngươi chiếu cố lẫn nhau một chút.”
Chúng học trò đồng thanh đáp: “Dạ, phu tử!”
Mọi người ăn xong bữa trưa, xe ngựa tiếp tục lên đường.
Tần Miễn buổi sáng ngủ no rồi, giờ cùng Lôi Thiết ngồi ở càng xe, trò chuyện với y, thuận tiện phơi nắng.
Thẳng đến tối tìm được nơi ngủ trọ tại khách *** một trấn nhỏ cũng không có phát sinh sự cố nào, Cung phu tử và bốn hộ viện đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Tần Miễn ghét ngồi xe ngựa nhàm chán, cưỡi ngựa dạo bộ gần đoàn xe.
Lôi Thiết nhìn tức phụ ngồi trên lưng ngựa lúc thì chạy băng băng phía trước, lúc thì thối lui ra sau chạy sóng vai cùng y, hối hận đã không dẫn theo Hỉ Nhạc. Nếu có Hỉ Nhạc ở đây, có thể bảo Hỉ Nhạc đánh xe, y và tức phụ cùng nhau cưỡi ngựa.
Tần Miễn vui thích chạy phía trước đón gió xuân, bỗng như có cảm giác, quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt theo đuôi của nam nhân, quay đầu ngựa chạy trở lại.
“Ngồi xe ngựa lâu mông đau.” Hắn nhỏ giọng nói.
Lôi Thiết trầm mặc chốc lát, rầu rĩ nói: “Cưỡi ngựa lâu cũng sẽ đau mông, còn có thể đau chân.”
“Ha ha ha…” Tần Miễn bật cười. Nguyên lai nam nhân này vì không muốn hắn cách xa, cả lời linh *** cũng nói ra được.
Hắn đưa dây cương cho nam nhân, nhảy lên xe ngựa.
Lôi Thiết vươn cánh tay dài vững vàng tiếp được hắn, an trí ngồi bên cạnh, cột dây cương vào trước càng xe.
Tần Miễn cầm hai quả táo từ trong không gian ra, mỗi người một quả.
Hắn tùy ý ngó ngó rừng cây sâu thẳm hai bên đường lớn, thuận miệng nói: “Thật yên tĩnh.”
Khoảng hai dặm tiếp theo là địa thế triền núi, bởi vì rẽ ngoặt nên nhìn không được điểm cuối.
Lôi Thiết: “Phía trước có tiếng đánh nhau.”
Tần Miễn cả kinh “Chẳng lẽ có người chặn đường cướp bóc thật? Làm sao đây?”
Lôi Thiết nhéo nhéo bờ vai của hắn, vung dây cương tăng tốc, vượt qua ba xe ngựa chạy đằng trước.
Chiếc xe ngựa chạy đầu, Cung phu tử đi ra thông khí, cùng xa phu ngồi ở càng xe.
“Lôi lão bản và phu nhân có chuyện?” Cung phu tử nghi hoặc hỏi.
Tần Miễn lời ít ý nhiều: “Cung phu tử, địa hình phía trước nhìn qua có vẻ nguy hiểm, A Thiết đi trước dò đường, chúng ta nên đi chậm đằng sau.” Hắn không thể để người ta biết công lực Lôi Thiết thâm hậu đến mức nghe được âm thanh cách xa như vậy.
Hắn nói mập mờ, Cung phu tử nghe hiểu, vẻ mặt nghiêm túc — nếu có kẻ ác muốn sinh sự thật, địa hình phía trước là lựa chọn tốt nhất.
Xa phu cùng hai hộ viện được thuê đi đầu đoàn xe khẽ biến sắc.
“Làm phiền Lôi lão bản.” Cung phu tử trịnh trọng nói với Lôi Thiết.
Tần Miễn đánh xe ngựa. Lôi Thiết đưa quả táo chưa ăn hết trong tay cho hắn, nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa đi xa.
“Đại tẩu, xảy ra chuyện gì sao?” Lôi Hướng Trí ló đầu ra khỏi xe ngựa.
Tần Miễn vẫn nhớ câu nói ‘Trong trăm kẻ vô dụng nhất là thư sinh’, lo các thư sinh này sẽ hoảng loạn luống cuống chân tay, hắn ung dung nói: “Không có gì, Đại ca ngươi đi phía trước nhìn đường.”
Lôi Hướng Trí gật đầu, ý thức được chuyện không đơn giản. Nhưng Đại ca để Đại tẩu ở lại đây, có thể thấy sự tình trong tầm khống chế của y.
Tần Miễn cắn táo của Lôi Thiết, nhón chân nhìn xa, đã không thấy bóng dáng Lôi Thiết đâu.
Mọi người chạy chậm đuổi tới đường hẻm, sáu người bịt mặt đang vây công Lôi Thiết. Lôi Thiết linh hoạt đánh trả.
Ven đường có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, một lão giả bộ dáng phu tử xấp xỉ năm mươi đứng chắn trước bảo hộ vài thư sinh vẻ mặt kinh hoảng ở phía sau. Hai xa phu của họ bị thương, ngã ngồi gần bánh xe.
Lôi Thiết thấy tức phụ đến, ba năm chưởng đánh ngã sáu người bịt mặt, làm chúng che bụng đau đớn kêu rên.
“Au! Au!”
“A Thiết.” Tần Miễn nhảy xuống xe ngựa, chạy tới “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lôi Thiết khoát vai hắn, thấy quả táo trong tay hắn chỉ còn lại hột, ánh mắt tối đen.
Lão giả bình tĩnh đi đến trước mặt Lôi Thiết, chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ vị tráng sĩ này, nếu không nhờ ngươi đúng lúc xuất hiện, nhóm lão phu e là phải chịu khổ độc thủ.”
“Không cần đa lễ.” Lôi Thiết nâng tay chặn lại, kéo Tần Miễn trở vào xe ngựa nhà mình.
Cung phu tử đành tự mình đi tới trò chuyện với lão giả, biết được họ đến từ huyện Xương Nhạc, cũng đang trên đường tới Châu phủ dự thi, vị lão giả là Trần phu tử. Đi đến đây thì vài người bịt mặt bỗng nhiên xông ra cướp bóc tiền của. Trần phu tử sợ đám thổ phỉ chó cùng rứt giậu, không dám nhiều lời, chủ động giao ra một nửa tài vật, ai ngờ bọn chúng không bỏ qua, đoạt hết tiền tài của cải còn ra tay đả thương người. Song phương liền đánh nhau, hai xa phu vì bảo hộ cho các thư sinh bên bị thương. May mà Lôi Thiết xuất hiện kịp thời, cứu bọn họ.
Càng may mắn là hai xa phu bị thương không nặng. Người đi xa thường mang theo chút dược vật phòng thân, Trần phu tử bảo hai học trò giúp băng bó miệng vết thương cho hai xa phu.
Cung phu tử nói với Trần phu tử: “Vừa lúc chúng ta sẽ đi ngang huyện Võ Uy, hay là áp giải mấy tên đạo tặc này đến huyện nha, tránh để chúng gây hại cho người khác. Trần phu tử thấy thế nào?”
Trần phu tử ghét ác như cừu địch, nói: “Nên làm như vậy.”
Ông chừa ra một chiếc xe ngựa, bốn hộ viện trói chặt sáu tên côn đồ bằng dây thừng, nhét vào xe. Nhưng như vậy cũng làm xe ngựa của nhóm Trần phu tử không đủ dùng.
Tần Miễn và Lôi Thiết không có ý để người xa lạ tiến và xe ngựa bọn hắn.
Cung phu tử là người tế nhị, không hề đề cập mượn chỗ trên xe ngựa Tần Miễn, chủ động để học trò của Trần phu tử chen chúc với học trò ông.
Phần tử trí thức thời cổ đại rất khả ái nha.
Trần phu tử biết đánh xe, Cung phu tử lại gọi một hộ viện giúp họ điều khiển xe ngựa còn lại. Mọi người kết bạn cùng đi.
Lần này, xe ngựa của Cung phu tử đi đầu dẫn đường, xe Tần Miễn và Lôi Thiết chạy sau xe ông.
Các thư sinh trong mấy xe ngựa còn lại đều đang nghị luận về Lôi Thiết, rất hâm mộ bãn lĩnh của y.
Có hai thư sinh muốn lôi kéo làm quen Lôi Thiết, nhưng chỉ nhận được khuôn mặt lạnh tanh, đành hậm hực từ bỏ.
May mà cho đến lúc tới phủ Thanh Thiên cũng không phát sinh sự cố gì khác.
Vì kỳ thi Phủ đã gần kề, khắp phủ Thanh Thiên náo nhiệt vô cùng, trên đường đông nghẹt người đi lại, mười người thì hết tám người là thư sinh.
Tri phủ phủ Thanh Thiên có tâm, điểm danh vài khách *** kể từ bốn ngày trước kỳ thi cho đến lúc cuộc thi chấm dứt chỉ có thể tiếp đãi học trò, cũng dán bố cáo. Lão bản các khách *** này cũng không có gì không bằng lòng, nếu thí sinh ở khách *** họ dành được thứ bậc cao trong kỳ thi Phủ, đối với khách *** họ là một cách tuyên truyền hữu hiệu. Huống chi thí sinh đến trọ đâu phải không trả tiền, họ nào có tổn thất gì.
Cung phu tử, Trần phu tử dẫn các học trò đi tìm khách *** thu xếp ổn định, ngày mốt bắt đầu thi, còn có thể nghỉ ngơi được ngày mai.
Tần Miễn và Lôi Thiết thuê phòng tại một khách *** nằm chếch đối diện, cũng báo cho Cung phu tử nếu có chuyện gì, có thể qua bên kia tìm bọn hắn. Cung phu tử đã dạy mấy lớp thí sinh, kinh nghiệm phong phú, có ông chăm sóc Lôi Hướng Trí, bọn hắn cũng không phải lo, sau khi tấm nước ấm thay bộ quần áo sạch sẽ thì ra ngoài dạo chơi.
Châu phủ lớn mạnh hơn Huyện thành nhiều, đủ loại hàng hoá rực rỡ muôn màu, Tần Miễn, Lôi Thiết đi dạo gần một canh giờ, mua không ít thứ, kể cả đặc sản địa phương, bốn cái tay cũng không đủ mang. Nghe nói phủ Thanh Thiên có một món ăn vặt đặc sắc là bánh thịt chỉ bạc, bọn hắn liền chạy tới mua hai cái nếm thử, mùi vị quả thật nhất tuyệt. Tần Miễn đặt mua năm mươi cái, bảo hỏa kế đưa tới khách ***, rồi thu vào không gian.
Ngày thứ hai ở phủ Thanh Thiên, hai người du ngoạn Bạch Long tự cả ngày.
Buổi sáng ngày thứ ba, Tần Miễn, Lôi Thiết đưa Lôi Hướng Trí đến trường thi. Thi Phủ mỗi ngày một đề, tổng cộng ba đề.
Trong ba ngày này, Tần Miễn và Lôi Thiết vẫn nhàn nhã dạo chơi các nơi.
Ba ngày sau, các thí sinh từ trường thi đi ra, có người vui có người sầu, điểm giống nhau duy nhất là ai nấy đều gầy đi một vòng. Lôi Hướng Trí cũng gầy hơn chút, nhưng *** thần không tệ, ánh mắt lóe sáng tự tin, chắc hẳn làm bài không tệ.
Cung phu tử nói, hôm nay sắc trời âm u, nếu trở về trong hôm nay có khả năng phải nghỉ ngơi dã ngoại, không bằng ở thêm một đêm, sáng hôm sau hãy khởi hành.
Những người khác đều không dị nghị.
Tần Miễn, Lôi Thiết không dò hỏi Lôi Hướng Trí thi thố thế nào, mời hắn ta đi đại tửu lâu ăn một bữa ngon, lại dẫn hắn đi mua một ít văn phòng tứ bảo thượng hạng.
Tần Miễn biết cách đối nhân xử thế, trên đường về khách *** ghé mua chút điểm tâm *** xảo để Lôi Hướng Trí phân cho phu tử và các đồng học.
Hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền lên đường trở về.
Đường về mất ba ngày, vừa vào tới nhà, Tần Miễn liền hỏi Phúc thúc trong nhà có chuyện gì không.
Phúc thúc nói không có.
Kỳ thật là Tần Miễn suy nghĩ nhiều, Lôi Hướng Trí thi Phủ, mấy người Lôi Đại Cường, Đỗ thị lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, căn bản chẳng quan tâm đến điền cư gây chuyện.
Lại một ngày trôi qua, trên Huyện thành công bố danh sách, tin tức Lôi Hướng Trí đứng thứ hai kỳ thi Phủ truyền đến thôn Thanh Sơn.
Lôi Hướng Trí thành đồng sinh là có thể tiến vào Học viện trên Huyện học tập, có thể tham gia kỳ thi Viện mỗi năm tổ chức một lần. Thông qua thi Viện sẽ trở thành tú tài. Nay Lôi Hướng Trí chỉ cách công danh ‘tú tài’ có một bước.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị mừng đến cười không khép miệng lại được, thân bằng hảo hữu ồ ạt đến chúc mừng. Cả lý chính cũng tự mình đến nhà chúc, còn chủ động đề xuất nếu Lôi Hướng Trí không có đủ lộ phí khi tham gia thi Viện, trong thôn sẽ hỗ trợ.
Đỗ thị nở mày nở mặt trước Vệ thị, muốn mở tiệc lớn ăn mừng.
Lôi Hướng Trí kịp thời ngăn cản ý định của bà, tuy hắn ta cũng rất vui, nhưng hắn là người lý trí. Bây giờ chưa phải thời điểm thả lỏng.
Trở thành đồng sinh giống như Lôi Hướng Trí còn có Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên và Lăng Khải Vận, thành tích của Khúc Tung Văn, Vương Thượng Văn không tồi, mấy người còn lại xếp sau, thứ hạng tương đối gần nhau.
Hai ngày sau, Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên, Lăng Khải Vận cùng nhau đến huyện Chiêu Dương, tiến vào thư viện Thanh Vân học tập, chuẩn bị kỳ thi Viện. Sau khi tiến vào thư viện, các học trò phải ở lại thư viện, ngoại trừ ngày lễ Tết trọng đại, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần vào hai ngày cuối tháng.
Cùng lúc đó, ba người Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào đều trở thành những người chạm tay là bỏng. Người sống phụ cận thôn Thanh Sơn đều biết khả năng Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài rất cao, họ đều hi vọng trước khi Lôi Hướng Trí thành tú tài, có thể biến ba người thành người nhà mình. Một khi Lôi Hướng Trí đậu tú tài, Lôi gia chưa chắc sẽ để mắt bọn họ.
Nhóm bà mối trong Huyện tích cực hoạt động, ba ngày hai nơi đều có bà mối chạy tới lão Lôi gia.
Bất quá những việc này không liên quan nhiều đến Tần Miễn, Lôi Thiết, bọn hắn cũng bắt đầu lo chuyện xây tửu lâu mới.
-Hết chương 84-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Cuối cùng Lôi Hướng Trí mới múc cho mình một thìa.
Vì thế, khắp nơi phiêu đãng mùi tương thịt bò thơm nồng.
Bộ Thanh Vân kẹp tương thịt bò giữa màn thầu, há to miệng cắn một ngụm lớn, lớn tiếng khen “Ăn ngon! Rất nhiều thịt bò, băm rất nhuyễn, vừa thơm vừa mềm.”
Lăng Khải Vận chỉ lo ăn, không ngừng gật đầu. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Lôi huynh, cho ta thêm thìa nữa nhé?” Khúc Tung Văn cười mỉm chi nhìn Lôi Hướng Trí, trong tay cầm miếng bánh bột ngô tròn vo không có vết cắn nào. Hiển nhiên đây là bánh bột ngô thứ hai.
Lôi Hướng Trí vẫy tay “Chỉ có một lọ, bữa tiếp theo ngươi có còn muốn ăn không?”
Khúc Tung Văn tiếc nuối liếm liếm môi, cân nhắc liệu có thể đi hỏi xin Lôi đại tẩu thêm một lọ không, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Lôi đại ca, hắn ta rùng mình, từ bỏ chủ ý không đáng tin này.
Lần đầu tiên đi xa, lại có không gian, Tần Miễn sẽ không bạc đãi bản thân và Lôi Thiết. Bữa trưa của hắn và Lôi Thiết là bánh thịt hành băm ngàn tầng ăn kèm tương thịt bò, còn có canh miến đựng trong ống trúc, bị Lôi Thiết dùng tay nắm chặt một phát liền nóng hổi. Miến là lấy trong không gian. Cảm tạ tình yêu dành cho mỹ thực cùng tin đồn về tận thế, hắn đã mua vài loại sách dạy nấu ăn, trong đó có bài dạy làm miến, các loại bún gạo. Chờ rãnh rỗi hơn, hắn sẽ học làm ra miến. Tất cả đều ngửi được trong xe ngựa của Tần Miễn ngoài mùi tương thịt bò còn có hương vị khác, nhưng không thể không biết xấu hổ mà đến gần.
Cung phu tử nói: “Buổi chiều cần gấp rút lên đường, nếu không sẽ không kịp đến nơi ngủ trọ. Nếu có ai thấy khó chịu thì các ngươi chiếu cố lẫn nhau một chút.”
Chúng học trò đồng thanh đáp: “Dạ, phu tử!”
Mọi người ăn xong bữa trưa, xe ngựa tiếp tục lên đường.
Tần Miễn buổi sáng ngủ no rồi, giờ cùng Lôi Thiết ngồi ở càng xe, trò chuyện với y, thuận tiện phơi nắng.
Thẳng đến tối tìm được nơi ngủ trọ tại khách *** một trấn nhỏ cũng không có phát sinh sự cố nào, Cung phu tử và bốn hộ viện đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Tần Miễn ghét ngồi xe ngựa nhàm chán, cưỡi ngựa dạo bộ gần đoàn xe.
Lôi Thiết nhìn tức phụ ngồi trên lưng ngựa lúc thì chạy băng băng phía trước, lúc thì thối lui ra sau chạy sóng vai cùng y, hối hận đã không dẫn theo Hỉ Nhạc. Nếu có Hỉ Nhạc ở đây, có thể bảo Hỉ Nhạc đánh xe, y và tức phụ cùng nhau cưỡi ngựa.
Tần Miễn vui thích chạy phía trước đón gió xuân, bỗng như có cảm giác, quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt theo đuôi của nam nhân, quay đầu ngựa chạy trở lại.
“Ngồi xe ngựa lâu mông đau.” Hắn nhỏ giọng nói.
Lôi Thiết trầm mặc chốc lát, rầu rĩ nói: “Cưỡi ngựa lâu cũng sẽ đau mông, còn có thể đau chân.”
“Ha ha ha…” Tần Miễn bật cười. Nguyên lai nam nhân này vì không muốn hắn cách xa, cả lời linh *** cũng nói ra được.
Hắn đưa dây cương cho nam nhân, nhảy lên xe ngựa.
Lôi Thiết vươn cánh tay dài vững vàng tiếp được hắn, an trí ngồi bên cạnh, cột dây cương vào trước càng xe.
Tần Miễn cầm hai quả táo từ trong không gian ra, mỗi người một quả.
Hắn tùy ý ngó ngó rừng cây sâu thẳm hai bên đường lớn, thuận miệng nói: “Thật yên tĩnh.”
Khoảng hai dặm tiếp theo là địa thế triền núi, bởi vì rẽ ngoặt nên nhìn không được điểm cuối.
Lôi Thiết: “Phía trước có tiếng đánh nhau.”
Tần Miễn cả kinh “Chẳng lẽ có người chặn đường cướp bóc thật? Làm sao đây?”
Lôi Thiết nhéo nhéo bờ vai của hắn, vung dây cương tăng tốc, vượt qua ba xe ngựa chạy đằng trước.
Chiếc xe ngựa chạy đầu, Cung phu tử đi ra thông khí, cùng xa phu ngồi ở càng xe.
“Lôi lão bản và phu nhân có chuyện?” Cung phu tử nghi hoặc hỏi.
Tần Miễn lời ít ý nhiều: “Cung phu tử, địa hình phía trước nhìn qua có vẻ nguy hiểm, A Thiết đi trước dò đường, chúng ta nên đi chậm đằng sau.” Hắn không thể để người ta biết công lực Lôi Thiết thâm hậu đến mức nghe được âm thanh cách xa như vậy.
Hắn nói mập mờ, Cung phu tử nghe hiểu, vẻ mặt nghiêm túc — nếu có kẻ ác muốn sinh sự thật, địa hình phía trước là lựa chọn tốt nhất.
Xa phu cùng hai hộ viện được thuê đi đầu đoàn xe khẽ biến sắc.
“Làm phiền Lôi lão bản.” Cung phu tử trịnh trọng nói với Lôi Thiết.
Tần Miễn đánh xe ngựa. Lôi Thiết đưa quả táo chưa ăn hết trong tay cho hắn, nhảy lên lưng ngựa, phóng ngựa đi xa.
“Đại tẩu, xảy ra chuyện gì sao?” Lôi Hướng Trí ló đầu ra khỏi xe ngựa.
Tần Miễn vẫn nhớ câu nói ‘Trong trăm kẻ vô dụng nhất là thư sinh’, lo các thư sinh này sẽ hoảng loạn luống cuống chân tay, hắn ung dung nói: “Không có gì, Đại ca ngươi đi phía trước nhìn đường.”
Lôi Hướng Trí gật đầu, ý thức được chuyện không đơn giản. Nhưng Đại ca để Đại tẩu ở lại đây, có thể thấy sự tình trong tầm khống chế của y.
Tần Miễn cắn táo của Lôi Thiết, nhón chân nhìn xa, đã không thấy bóng dáng Lôi Thiết đâu.
Mọi người chạy chậm đuổi tới đường hẻm, sáu người bịt mặt đang vây công Lôi Thiết. Lôi Thiết linh hoạt đánh trả.
Ven đường có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, một lão giả bộ dáng phu tử xấp xỉ năm mươi đứng chắn trước bảo hộ vài thư sinh vẻ mặt kinh hoảng ở phía sau. Hai xa phu của họ bị thương, ngã ngồi gần bánh xe.
Lôi Thiết thấy tức phụ đến, ba năm chưởng đánh ngã sáu người bịt mặt, làm chúng che bụng đau đớn kêu rên.
“Au! Au!”
“A Thiết.” Tần Miễn nhảy xuống xe ngựa, chạy tới “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lôi Thiết khoát vai hắn, thấy quả táo trong tay hắn chỉ còn lại hột, ánh mắt tối đen.
Lão giả bình tĩnh đi đến trước mặt Lôi Thiết, chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ vị tráng sĩ này, nếu không nhờ ngươi đúng lúc xuất hiện, nhóm lão phu e là phải chịu khổ độc thủ.”
“Không cần đa lễ.” Lôi Thiết nâng tay chặn lại, kéo Tần Miễn trở vào xe ngựa nhà mình.
Cung phu tử đành tự mình đi tới trò chuyện với lão giả, biết được họ đến từ huyện Xương Nhạc, cũng đang trên đường tới Châu phủ dự thi, vị lão giả là Trần phu tử. Đi đến đây thì vài người bịt mặt bỗng nhiên xông ra cướp bóc tiền của. Trần phu tử sợ đám thổ phỉ chó cùng rứt giậu, không dám nhiều lời, chủ động giao ra một nửa tài vật, ai ngờ bọn chúng không bỏ qua, đoạt hết tiền tài của cải còn ra tay đả thương người. Song phương liền đánh nhau, hai xa phu vì bảo hộ cho các thư sinh bên bị thương. May mà Lôi Thiết xuất hiện kịp thời, cứu bọn họ.
Càng may mắn là hai xa phu bị thương không nặng. Người đi xa thường mang theo chút dược vật phòng thân, Trần phu tử bảo hai học trò giúp băng bó miệng vết thương cho hai xa phu.
Cung phu tử nói với Trần phu tử: “Vừa lúc chúng ta sẽ đi ngang huyện Võ Uy, hay là áp giải mấy tên đạo tặc này đến huyện nha, tránh để chúng gây hại cho người khác. Trần phu tử thấy thế nào?”
Trần phu tử ghét ác như cừu địch, nói: “Nên làm như vậy.”
Ông chừa ra một chiếc xe ngựa, bốn hộ viện trói chặt sáu tên côn đồ bằng dây thừng, nhét vào xe. Nhưng như vậy cũng làm xe ngựa của nhóm Trần phu tử không đủ dùng.
Tần Miễn và Lôi Thiết không có ý để người xa lạ tiến và xe ngựa bọn hắn.
Cung phu tử là người tế nhị, không hề đề cập mượn chỗ trên xe ngựa Tần Miễn, chủ động để học trò của Trần phu tử chen chúc với học trò ông.
Phần tử trí thức thời cổ đại rất khả ái nha.
Trần phu tử biết đánh xe, Cung phu tử lại gọi một hộ viện giúp họ điều khiển xe ngựa còn lại. Mọi người kết bạn cùng đi.
Lần này, xe ngựa của Cung phu tử đi đầu dẫn đường, xe Tần Miễn và Lôi Thiết chạy sau xe ông.
Các thư sinh trong mấy xe ngựa còn lại đều đang nghị luận về Lôi Thiết, rất hâm mộ bãn lĩnh của y.
Có hai thư sinh muốn lôi kéo làm quen Lôi Thiết, nhưng chỉ nhận được khuôn mặt lạnh tanh, đành hậm hực từ bỏ.
May mà cho đến lúc tới phủ Thanh Thiên cũng không phát sinh sự cố gì khác.
Vì kỳ thi Phủ đã gần kề, khắp phủ Thanh Thiên náo nhiệt vô cùng, trên đường đông nghẹt người đi lại, mười người thì hết tám người là thư sinh.
Tri phủ phủ Thanh Thiên có tâm, điểm danh vài khách *** kể từ bốn ngày trước kỳ thi cho đến lúc cuộc thi chấm dứt chỉ có thể tiếp đãi học trò, cũng dán bố cáo. Lão bản các khách *** này cũng không có gì không bằng lòng, nếu thí sinh ở khách *** họ dành được thứ bậc cao trong kỳ thi Phủ, đối với khách *** họ là một cách tuyên truyền hữu hiệu. Huống chi thí sinh đến trọ đâu phải không trả tiền, họ nào có tổn thất gì.
Cung phu tử, Trần phu tử dẫn các học trò đi tìm khách *** thu xếp ổn định, ngày mốt bắt đầu thi, còn có thể nghỉ ngơi được ngày mai.
Tần Miễn và Lôi Thiết thuê phòng tại một khách *** nằm chếch đối diện, cũng báo cho Cung phu tử nếu có chuyện gì, có thể qua bên kia tìm bọn hắn. Cung phu tử đã dạy mấy lớp thí sinh, kinh nghiệm phong phú, có ông chăm sóc Lôi Hướng Trí, bọn hắn cũng không phải lo, sau khi tấm nước ấm thay bộ quần áo sạch sẽ thì ra ngoài dạo chơi.
Châu phủ lớn mạnh hơn Huyện thành nhiều, đủ loại hàng hoá rực rỡ muôn màu, Tần Miễn, Lôi Thiết đi dạo gần một canh giờ, mua không ít thứ, kể cả đặc sản địa phương, bốn cái tay cũng không đủ mang. Nghe nói phủ Thanh Thiên có một món ăn vặt đặc sắc là bánh thịt chỉ bạc, bọn hắn liền chạy tới mua hai cái nếm thử, mùi vị quả thật nhất tuyệt. Tần Miễn đặt mua năm mươi cái, bảo hỏa kế đưa tới khách ***, rồi thu vào không gian.
Ngày thứ hai ở phủ Thanh Thiên, hai người du ngoạn Bạch Long tự cả ngày.
Buổi sáng ngày thứ ba, Tần Miễn, Lôi Thiết đưa Lôi Hướng Trí đến trường thi. Thi Phủ mỗi ngày một đề, tổng cộng ba đề.
Trong ba ngày này, Tần Miễn và Lôi Thiết vẫn nhàn nhã dạo chơi các nơi.
Ba ngày sau, các thí sinh từ trường thi đi ra, có người vui có người sầu, điểm giống nhau duy nhất là ai nấy đều gầy đi một vòng. Lôi Hướng Trí cũng gầy hơn chút, nhưng *** thần không tệ, ánh mắt lóe sáng tự tin, chắc hẳn làm bài không tệ.
Cung phu tử nói, hôm nay sắc trời âm u, nếu trở về trong hôm nay có khả năng phải nghỉ ngơi dã ngoại, không bằng ở thêm một đêm, sáng hôm sau hãy khởi hành.
Những người khác đều không dị nghị.
Tần Miễn, Lôi Thiết không dò hỏi Lôi Hướng Trí thi thố thế nào, mời hắn ta đi đại tửu lâu ăn một bữa ngon, lại dẫn hắn đi mua một ít văn phòng tứ bảo thượng hạng.
Tần Miễn biết cách đối nhân xử thế, trên đường về khách *** ghé mua chút điểm tâm *** xảo để Lôi Hướng Trí phân cho phu tử và các đồng học.
Hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền lên đường trở về.
Đường về mất ba ngày, vừa vào tới nhà, Tần Miễn liền hỏi Phúc thúc trong nhà có chuyện gì không.
Phúc thúc nói không có.
Kỳ thật là Tần Miễn suy nghĩ nhiều, Lôi Hướng Trí thi Phủ, mấy người Lôi Đại Cường, Đỗ thị lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, căn bản chẳng quan tâm đến điền cư gây chuyện.
Lại một ngày trôi qua, trên Huyện thành công bố danh sách, tin tức Lôi Hướng Trí đứng thứ hai kỳ thi Phủ truyền đến thôn Thanh Sơn.
Lôi Hướng Trí thành đồng sinh là có thể tiến vào Học viện trên Huyện học tập, có thể tham gia kỳ thi Viện mỗi năm tổ chức một lần. Thông qua thi Viện sẽ trở thành tú tài. Nay Lôi Hướng Trí chỉ cách công danh ‘tú tài’ có một bước.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị mừng đến cười không khép miệng lại được, thân bằng hảo hữu ồ ạt đến chúc mừng. Cả lý chính cũng tự mình đến nhà chúc, còn chủ động đề xuất nếu Lôi Hướng Trí không có đủ lộ phí khi tham gia thi Viện, trong thôn sẽ hỗ trợ.
Đỗ thị nở mày nở mặt trước Vệ thị, muốn mở tiệc lớn ăn mừng.
Lôi Hướng Trí kịp thời ngăn cản ý định của bà, tuy hắn ta cũng rất vui, nhưng hắn là người lý trí. Bây giờ chưa phải thời điểm thả lỏng.
Trở thành đồng sinh giống như Lôi Hướng Trí còn có Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên và Lăng Khải Vận, thành tích của Khúc Tung Văn, Vương Thượng Văn không tồi, mấy người còn lại xếp sau, thứ hạng tương đối gần nhau.
Hai ngày sau, Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Vương Thượng Văn, Triệu Thiên, Lăng Khải Vận cùng nhau đến huyện Chiêu Dương, tiến vào thư viện Thanh Vân học tập, chuẩn bị kỳ thi Viện. Sau khi tiến vào thư viện, các học trò phải ở lại thư viện, ngoại trừ ngày lễ Tết trọng đại, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần vào hai ngày cuối tháng.
Cùng lúc đó, ba người Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào đều trở thành những người chạm tay là bỏng. Người sống phụ cận thôn Thanh Sơn đều biết khả năng Lôi Hướng Trí thi đậu tú tài rất cao, họ đều hi vọng trước khi Lôi Hướng Trí thành tú tài, có thể biến ba người thành người nhà mình. Một khi Lôi Hướng Trí đậu tú tài, Lôi gia chưa chắc sẽ để mắt bọn họ.
Nhóm bà mối trong Huyện tích cực hoạt động, ba ngày hai nơi đều có bà mối chạy tới lão Lôi gia.
Bất quá những việc này không liên quan nhiều đến Tần Miễn, Lôi Thiết, bọn hắn cũng bắt đầu lo chuyện xây tửu lâu mới.
-Hết chương 84-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
/222
|