Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 85 - Bán Phối Phương

/222


Tần Miễn đặc biệt đề xuất cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ phương pháp làm vài món ăn. Hắn sẽ không để thân thích nhúng tay vào tửu lâu, chỉ có thể dùng cách này giúp đỡ Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ một phen. Về phần bọn họ có nói cho Đỗ thị hay không, không quan trọng.

Xây tửu lâu cần có người phụ trách thu mua vật liệu xây dựng, người phụ trách trông giữ vật liệu, người phụ trách giám công, có người phụ trách sắp xếp cơm nước cho nhân công —– tuyệt đối là một công trình lớn. Tần Miễn tính toán xem người nào trong thôn có thể dùng được, lập ra một bản danh sách chừng ba mươi người, dựa theo năng lực và trình độ phân công công việc từng người. Triệu Văn Trung Triệu bá biết chữ nghĩa, hơn nữa từng buôn bán gần mười năm, Tần Miễn cố ý mời ông đến làm người ghi chép sổ sách, chuyên quản chi phí mỗi ngày. Còn công nhân phụ trách thi công là công tượng chuyên nghiệp Lôi Thiết mời từ Huyện thành tới.

Công trình lần này rất gấp, cần hoàn công trước lúc thu hoạch lúa mì. Vì đợi đến ngày mùa, nhân công sẽ thiếu hụt nghiêm trọng.

Sau khi an bài xong mọi việc, hai người Tần Miễn, Lôi Thiết chỉ phụ trách giám sát. Nhìn tiền trong tay ngày một ít đi, mà tửu lâu dần biến hoá từng chút, hai người đều rất hài lòng, dù mỗi ngày đều mệt chết cũng thấy đáng giá.

Trên con đường thông giữa huyện Chiêu Dương và trấn Lưu Thuỷ, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy băng băng, cách trấn Lưu Thuỷ ngày càng gần. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tới gần cửa trấn, một bàn tay xốc màn xe lên, chủ nhân cánh tay tùy tiện nhìn lướt qua bên ngoài, lúc đảo qua công trường đang thi công khí thế ngất trời cũng không quá để ý, đang muốn thu hồi tầm mắt chợt nhác thấy hai bóng người quen thuộc.

Người này vội căn dặn lái xe bên ngoài “Xuân Sinh, cho xe ngựa chạy thẳng vào công trường.”

“Dạ, công tử.” Xuân Sinh thưa dạ nhưng không rõ chuyện gì, tình cờ nhìn thấy hai người đứng cạnh công trường trò chuyện mới lộ ra ánh mắt đã hiểu.

“Trời đẹp ghê!” Trên mặt Tần Miễn nở nụ cười vui mừng, nói với Lôi Thiết “May mà mấy ngày nay đều không có mưa, nếu không công trình sẽ bị trì hoãn.” Lôi Thiết cầm tay hắn “Không cần vội như vậy. Dù lấn sang ngày mùa cũng có thể mời người đến làm, chỉ là tiêu thêm chút tiền.”

Tần Miễn hừ nhẹ “Huynh đứng nói chuyện sao thấy đau lưng, không lo việc nhà không biết củi gạo quý!”

Lôi Thiết đưa chén ống trúc treo trên cánh tay cho hắn, bên trong là canh nấm tuyết cải thảo “Ừ, tức phụ vất vả.”

Tần Miễn niết niết vành tai nóng lên, cầm chén, cúi đầu ăn canh.

Niếp Hành xuống xe ngựa, nhìn nhìn giày gấm hoa trên chân, do dự một chút, vẫn đi qua, cẩn thận tránh đi gạch đá sỏi cát trên đất, dừng trước mặt hai người Tần Miễn, Lôi Thiết, mỉm cười chắp tay “Tần lão bản, Lôi lão bản, đã lâu không gặp, hai vị vẫn khoẻ?”

Tần Miễn dùng khăn lau lau nước canh dính khoé miệng, nghi hoặc đánh giá quý công tử này, xác định bản thân không quen, nhìn sang Lôi Thiết, biểu cảm của Lôi Thiết cũng là không biết đối phương.

Tần Miễn có chút xấu hổ, trên mặt lại không mảy may lộ ra, khách khí hỏi: “Dám hỏi các hạ là?”

Niếp Hành không thể không tự giới thiệu lại “Tại hạ Niếp Hành, năm ngoái từng đề cập với Lôi lão bản chuyện muốn mua phối phương của tiệm ‘Món ăn ngon’.”

Tần Miễn nhớ ra, đưa chén ống trúc cho Lôi Thiết, chắp tay nói: “Nguyên lai là Niếp công tử, thật thất lễ.”

Lôi Thiết cũng gật đầu tỏ ý.

“Tần lão bản và Lôi lão bản là quý nhân hay quên sự.” Niếp Hành cười nhạt “Niếp mỗ nhớ lúc đó Tần lão bản nói năm sau có ý bán ra phối phương. Hôm nay Niếp mỗ vẫn là vì chuyện này mà đến, không biết Tần lão bản và Lôi lão bản có thể bớt chút thì giờ nói chuyện?”

Tần Miễn đi về nơi yên tĩnh kế bên “Niếp công tử, chúng ta qua bên này nói chuyện.”

“Này…” Niếp mỗ nhìn hoàn cảnh ồn ào chung quanh.

Tần Miễn đi thẳng vào chủ đề “Việc này cũng không có gì cần thương lượng, ta sẽ nói thẳng. Gia vị nhà chúng ta tổng cộng có mười tám loại phối liệu, ta tính bán ra mười sáu loại trong đó. Nếu Niếp công tử có ý, trả ta năm trăm lượng, ta lập tức viết phối phương cho ngươi.”

Niếp Hành sửng sốt, hắn ta còn tưởng phải phí chút công phu miệng lưỡi mới thuyết phục được đối phương bán ra phối phương.

“Vì sao chỉ có mười sáu loại?”

“Phối liệu thứ mười bảy vô cùng khó tìm, dù ta có nói cho ngươi, ngươi cũng không biết là gì.” Tần Miễn nói.

Niếp Hành không tin “Dám hỏi đó là gì?”

Tần Miễn thẳng thắn “Hoa tiêu, một loại quả nhỏ màu đen.”

Niếp Hành chưa nghe bao giờ, lúc này mới tin tưởng hắn không phải cố ý lừa gạt.

Tần Miễn nói thẳng: “Không dối gạt Niếp công tử, sang năm chúng ta dự tính gieo trồng loại phối liệu này trên diện tích lớn. Có thể thấy Niếp công tử đây là một thương nhân xuất sắc, tương lai nếu cần, chúng ta rất vui vẻ hợp tác cùng Niếp công tử.”

Niếp Hành dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn. Xem ra mình đã coi thường thiếu niên này rồi. Thời điểm bàn chuyện làm ăn với người còn không quên lôi kéo một mối khác.

Hắn ta không lập tức tỏ thái độ, mà hỏi: “Như vậy phối liệu thứ mười tám?”

“Nếu hai loại phối liệu đều hiếm có, vậy nếu không có hai loại này, hương vị của đồ gia vị sẽ chênh lệch với quý *** khá xa.” Niếp Hành không hổ là thương nhân, nói trúng tim đen.

Tần Miễn ung dung thản nhiên, lắc đầu nói: “Lời này của Niếp công tử sai rồi. Nếu thật là vậy, nguyên liệu nước canh hà tất dùng nhiều loại phối liệu làm chi, sao không dùng hai loại cuối cùng thôi?”

Tần Miễn nói cũng hợp lý, nhất thời Niếp Hành không biết đáp lại thế nào, im lặng tính toán.

Tần Miễn cũng không hối thúc “Gần đây lại có người không kiềm nén được, đến tiệm ăn gây sự, chúng ta thế lực đơn bạc sao gánh nổi phiền phức, không có khả năng tiếp tục độc quyền đồ gia vị. Chờ tửu lâu xây xong, chúng ta sẽ thả tin bán phối phương. Có ý mua, chỉ cần năm trăm lượng là được. Bán ra hai mươi phần mới thôi. Niếp công tử cứ từ từ suy xét, nhưng nên biết, mua càng trễ, ưu thế càng giảm.”

Sắc mặt Niếp Hành hơi đổi, nhíu mày nói: “Ý định này của Tần lão bản không ổn lắm thì phải? Tại hạ cứ nghĩ ngươi nói năm trăm lượng là chỉ bán cho một mình tại hạ. Nếu mỗi người đều có phối phương, thì khác biệt gì với ai cũng không có phối phương()?”

Ý anh này giống như ‘nếu ai cũng là thiên tài, thì sao có thiên tài nữa’

Tần Miễn phản bác: “Niếp công tử có biết thu nhập mỗi tháng gian tiệm ăn nhỏ chúng ta là bao nhiêu không? Không ít hơn hai trăm lượng. Có thể nhìn ra Niếp công tử đây không phải người làm ăn nhỏ. Theo ta được biết, đại tửu lâu ở Huyện thành lợi nhuận mỗi tháng ít nhất là một ngàn lượng, nếu thêm đồ gia vị nhà chúng ta, ít nhất có thể tăng gấp năm lần. Chỉ tính lợi nhuận tháng đầu tiên sau khi Niếp công tử mua phối phương cũng đã là năm ngàn lượng. Chỉ mất năm trăm lượng này chẳng lẽ không đáng giá? Niếp công tử không cần vội, cứ từ từ suy xét. Chúng ta còn có việc, thứ lỗi không bồi tiếp được.”

Nói xong, hắn và Lôi Thiết cùng nhau rời đi.

Niếp Hành trầm mặt nhìn bóng lưng bọn hắn, bản thân làm một gian thương cũng không khỏi thầm mắng một câu “Gian thương”.

“Công tử, bọn họ quá chèn ép người rồi!” Xuân Sinh nhịn không được nói.

Niếp Hành lắc đầu. Kỳ thật dùng năm trăm lượng mua phối phương quả thật đáng giá. Nguyên nhân không chỉ vì những lời tiểu lão bản kia vừa nói. Vị tiểu lão bản kia là người khôn khéo, hắn ta có thể nhìn ra, e là đối phương cũng nhìn ra được. Muốn cò kè mặc cả, rất khó.

“Xuân Sinh.”

Xuân Sinh im lặng thở dài, chạy tới chỗ Tần Miễn. Đây là lần đầu tiên nó thấy công tử nhà mình rơi xuống thế hạ phong khi bàn chuyện làm ăn.

“Thôi, coi như kết giao bằng hữu.” Niếp Hành lẩm bẩm, cũng là tự an ủi, sắc mặt khôi phục bình thường nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết cùng nhau đi tới.

Niếp công tử ra hiệu Xuân Sinh lấy năm trăm lượng đưa Tần Miễn, như có ám chỉ, nói: “Hiện tại tại hạ chỉ hy vọng tiến độ của quý tửu lâu có thể chậm một chút.”

Tần Miễn ấn xuống ngân phiếu, đáp lại một câu ‘Ha ha’, đưa ngân phiếu cho Lôi Thiết kiểm tra thực hư.

Lôi Thiết nhìn ngân phiếu, gật đầu, trả lại hắn.

Niếp Hành thu vào mắt, trong lòng biết hai người này e là phu thê thực thụ.

Tần Miễn cất ngân phiếu, hỏi: “Không biết Niếp công tử có giấy bút không?”

Niếp Hành nói: “Có.”

Xuân Sinh không cần được dặn, chạy ra xe cầm văn phòng tứ bảo tới.

Tần Miễn không quen viết chữ bằng bút lông, đưa bút cho Lôi Thiết.

Xuân Sinh cong lưng làm bàn.

Niếp Hành cẩn thận phòng bị có những người khác tới gần.

Tần Miễn nói, Lôi Thiết viết “Trần bì một, cây quế hai, hồi hương một…”

Ánh mắt Niếp Hành chợt lóe, trong đây có không ít hương liệu và dược liệu. Khó trách lần trước đại trù hắn ta dẫn tới không thể nếm ra đầy đủ phối liệu của nước canh.

Tần Miễn giải thích chi tiết “Nếu dùng một cân trần bì thì quế là hai cân… Tóm lại tỉ lệ không thể đổi, bằng không hương vị sẽ khác biệt. À… Xét thấy lần trước Niếp công tử rời khỏi trấn Lưu Thuỷ cũng không dùng thủ đoạn không quang minh đối phó chúng ta, ta sẽ tặng thêm Niếp công tử công thức chế biến hai món ăn.”

Trong lòng Niếp Hành dễ chịu hơn một chút “Vậy thì xin đa tạ, tin rằng thứ Tần lão bản tặng tất có chỗ đặc sắc.” Hắn ta cố ý khích tướng, tránh cho Tần Miễn đưa ra công thức món ăn quá bình thường.

Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn hắn ta.

Tần Miễn như cười như không liếc nhìn Niếp Hành. Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu thật có ý lừa gạt, hắn cần gì nói tặng món ăn chi cho thừa thãi?

“A Thiết, huynh viết. Món thứ nhất, gà vị lạ(1), vừng rang cho vàng rồi giã thành miếng to… Món thứ hai, thịt cua sư tử đầu(2), gừng hành rửa sạch, cho vào vải thưa vắt ra nước…”

Niếp Hành ung dung thản nhiên, nhưng ánh mắt ngày càng sáng. Cách làm hai món ăn quả nhiên đặc biệt. Dựa vào hai món mới lạ này, tửu lâu của hắn đã có thể hấp dẫn không ít khách. Lần này Niếp Hành rất có thành ý cảm tạ “Đa tạ Tần lão bản và Lôi lão bản.”

“Không cần không cần, hợp tác vui vẻ.” Tần Miễn cười mỉm chi.

Sau khi Lôi Thiết viết xong, đưa giấy cho Niếp Hành.

“Có chuyện trong người, thứ lỗi không thể bồi.” Lôi Thiết kéo Tần Miễn rời đi.

Thứ Niếp Hành chú ý đầu tiên là chữ viết của Lôi Thiết, lắp bắp kinh hãi, nét bút tiêu sái tuỳ ý như vầy thật không giống xuất phát từ tay con cháu nhà nông.

Hắn ta thổi khô nét mực, gấp giấy lại, cẩn thận cất vào ngực.

“Xuân Sinh, trở về.”

Xuân Sinh thúc xe ngựa lên đường, nói: “Công tử, tiểu nhân có nghi vấn.”

“Hỏi.” Tâm trạng Niếp Hành không tệ, có hứng thú nói chuyện phiếm cùng tiểu tư bên người.

-Hết chương 85-

Chú giải:

(1) Gà vị lạ: Gốc là ‘quái vị gà’, là món ăn nằm trong ‘Tám món trứ danh Tứ Xuyên’, hương vị độc đáo, ăn vào có thể nếm được cái vị thơm, ngọt, mặn, tươi, cay, các vị không bài xích mà còn tương hỗ cho nhau

(2) Thịt cua sư tử đầu: sư tử đầu nghĩa là thịt viên, thịt cua sư tử đầu là thịt cua viên.

thịt cua sư tử

——

/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status