Lưỡi dao xuyên qua màn đêm, đâm xuống ngực cái bóng đen kia.
Mũi dao chỉ còn một tấc là đâm xuống, cổ tay Vân Y bỗng đau xót, bị hắn tóm chặt lấy, bóng đen cao to ngay trước mắt, bao phủ cả người cô. Hơi thở quen thuộc của đàn ông phả tới, mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá thơm mát cùng một mùi vị ấm áp.
“Sao ra tay tàn nhẫn như vậy?” Anh xoay cổ tay, dễ dàng tước đi hung khí.
Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, làm lưỡi dao trong tay anh chớp lóe lên, trong nháy mắt ánh lên khuôn mặt anh tuấn uy vũ của anh.
Trong bóng tối u ám, đôi mắt anh vô cùng sắc bén, dường như muốn xuyên thủng người cô.
“Là ngài…” Thân thể Vân Y mềm nhũn, tựa vào cánh tay của anh, thuận thế nằm trong lồng ngực anh. Áp sát vào khuôn ngực rộng lớn của anh, Vân Y rốt cuộc cũng định thần lại, hơi thở dồn nén trong họng cũng thở hắt ra, bình tĩnh nhìn anh, nhưng vẫn gấp gáp thở hổn hển.
Hoắc Trọng Hanh bỏ con dao xuống, sờ lên trán cô, chạm vào toàn là mồ hôi lạnh.
“Sao lại thành thế này, biết vậy đã không hù dọa em.” Anh cười rộ lên, đưa cô ngồi xuống giường, Vân Y lại tránh né anh, tức khắc đứng dậy cấp tốc muốn đi bật đèn. Hoắc Trọng Hanh lại ôm lấy cô xoay người cô lại, phát hiện cô đang run rẩy, thậm chí còn run rẩy hơn ban nãy.
—— Ngay ở đằng sau là ai cô cũng không thấy, phản ứng đầu tiên là rút dao, lập tức đâm vào chỗ chí mạng. Nếu như đêm nay không phải là anh, mà là bà Trần hoặc kẻ khác đi nhầm phòng, ắt sẽ dẫn đến tai nạn chết người. Đổi lại là người bình thường, cho dù gan lớn cảnh giác đến mấy, cũng không phản ứng như vậy. Hơn nữa, cô ấy còn giấu dao dưới gối…Hoắc Trọng Hanh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, cô ấy cũng đang bình tĩnh nhìn anh, cả người căng cứng đề phòng, tựa như báo mẹ đối mặt với thợ săn.
Vân Y cả người đều là mồ hôi lạnh, tay chân cũng mềm nhũn hết rồi.
Ánh mắt anh vì sao lại phát sáng thế này, lại sắc bén như thế, tựa như hai cái dùi đóng đinh cô tại chỗ…Anh đang ngờ vực sao, chắc chắn là đang nghi ngờ cô!
Trong bóng tối ai cũng không nhìn rõ sắc mặt đối phương, chỉ trầm lặng giằng co qua mấy giây, nhưng đối với Vân Y là quá lâu.
Anh vươn tay xoa nhẹ lên má Vân Y, vuốt quai hàm rồi xuống cổ, lòng bàn tay cầm súng chai sạn nhiều năm vuốt lên làn da mịn màng của cô, vừa run rẩy vừa thích thú. Song cô hiểu rõ, lúc này chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể dễ dàng vặn gãy cổ cô.
Hai bàn tay kia từng dịu dàng lau đi vết máu dơ dáy trên tay cô, phải chăng cũng sẽ không do dự mà bóp xuống?
Vân Y ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở hổn hển, trong cổ họng mang theo tiếng nức nở nho nhỏ yếu ớt.
Ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp mông lung như mê hồn, vẻ mặt bất lực yếu ớt như trẻ nhỏ.
“Em sợ cái gì?” Anh chăm chú nhìn cô.
“Tôi sợ rất nhiều thứ.” Vân Y buột miệng thốt ra, ánh mắt yếu đuối không hề che giấu.
“Kể cả tôi?” Anh áp sát vào cô, khiến cho cô không thể hô hấp.
“Đúng vậy.” Trong chớp mắt cô nghĩ làm sao để che giấu, nhưng rồi vẫn cam tâm tình nguyện nói ra sự thật.
Bóng tối bao trùm khuôn mặt hai người, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau, trong màn đêm yên tĩnh lại càng rõ rệt hơn.
Đột nhiên gáy bị nắm lấy, quai hàm bị anh nâng lên, không kịp ngăn chặn cùng suy nghĩ, đã rơi vào sự cướp đoạt nóng bỏng của anh, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh. Anh mút lấy đôi môi của cô, môi mỏng dịu dàng mà mềm mại, ngậm lấy đôi môi lạnh buốt run rẩy, mút thật sâu, môi lưỡi quyện vào nhau, khiến cho cô thấy kinh hoàng, đầu lưỡi của cô bị anh sít sao cuốn lấy không cho phép né tránh.
Hơi thở gấp gáp quấn lấy nhau, run rẩy mà chìm đắm…Thần trí như bị tập kích không còn đủ tỉnh táo, Vân Y chậm rãi nhắm mắt lại, để cho bản thân mình mê muội chuếnh choáng như đang bay giữa không trung, cũng nghĩ không ra nữa, nhớ không nổi sự khiêu khích cùng kỹ xảo, nhớ không nổi những nguy hiểm cùng sự hoài nghi lo lắng, chỉ cảm thấy ngây ngất ấm áp, cam chịu trầm luân, liều mình mà dây dưa. Anh áp cô nằm xuống đầu giường, hai người nằm trên gối đệm mềm mại, mái tóc dài của cô từng sợi từng sợi quấn vào ngón tay anh, vạt áo tắm đã mở rộng, lộ ra da thịt trắng như tuyết, tóc mai thoang thoảng hương thơm sau khi tắm. Dưới sự động chạm đầy tình ý mê say, Vân Y càng thở dốc, thân thể cũng run rẩy mãnh liệt hơn, cuộn mình trong vòng tay của anh, thân thể không tự chủ được mà căng cứng.
Anh muốn cô, cuối cùng cũng muốn cô…Vân Y muốn cười, nhưng nhịn không được mà rơi nước mắt. Sau năm mười tám tuổi, chưa có người đàn ông nào đụng chạm qua người cô, ấn tượng về tình yêu chỉ có sự khuất nhục trầm lặng, sự tốt đẹp duy nhất là mối tình đầu với chàng thiếu niên nước ngoài, sinh mệnh của cô đã thuộc về người đàn ông đầu tiên đó. Từ đó về sau lại chịu sự huấn luyện của chuyên gia, học cách mê hoặc đàn ông, khiến cho bọn họ thần phục điên đảo vì mình, nhưng bọn họ vĩnh viễn không chạm được đến sự ngon ngọt của tình dục, chỉ viển vông mơ mộng, không bao giờ được toại nguyện.
Cho đến khi gặp anh, liền giống như bị trúng tà ma, khiến cô vào mỗi đêm khuya đều lần lượt tỉnh dậy, rồi lại không thể nào ngủ được nữa…Cô là phụ nữ, thành thục dồi dào thơm ngọt như trái đào Tháng Bảy. Mỗi đêm cô không thể kìm lòng mà nhớ đến sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, cánh tay mạnh mẽ, cũng từng thầm lén lút miết lên làn môi mình, tưởng tượng ra đó là đôi môi mỏng kiên nghị của anh.
Thế mà anh lại buông cô ra, ngay lúc ý loạn tình mê, anh không hôn cô nữa. Hoắc Trọng Hanh thở dài một tiếng, hôn lên trán cô, ôm vai cô lẳng lặng nằm trên giường. Thân thể Vân Y khẽ động đậy, lại bị anh đè xuống, “Đừng đi, ở lại cùng tôi.”
Anh nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực mình, nghiêng người lẳng lặng nhìn cô. Màn đêm mịt mù không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thâm sâu như đầm nước, dường như muốn cô đắm chìm trong đó. Vân Y mờ mịt trong chốc lát, hốt hoảng tránh khỏi anh, muốn đứng dậy bật đèn.
“Không cần bật đèn…” Anh ngồi dậy, âm điệu lộ ra sự mệt mỏi, tựa như muốn nói gì, rồi lại trầm mặc.
Vân Y ngơ ngác nhìn anh, trong lòng chợt thấy hoảng sợ, bình thường quen nhìn một Hoắc Trọng Hanh ung dung phóng khoáng, rồi đột nhiên lại thấy người trước mắt đã thay đổi —— mới chỉ một tuần không gặp, mà lại cô đơn như vậy, mệt mỏi như vậy, muốn đem bản thân mình ẩn núp trong bóng tối, là anh sao?
Vân Y tựa lưng vào bàn trang điểm, nhất thời luống cuống tay chân, giật mình vì trước đến giờ bản thân mình chưa từng biểu đạt sự quan tâm qua lời nói, cũng chưa bao giờ thật lòng mở lời quan tâm để ý đến một người đàn ông nào, do dự một lúc mới yếu ớt hỏi, “Mệt lắm sao?”
Hoắc Trọng Hanh chỉ im lặng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cũng không trả lời.
Vân Y nhìn bóng lưng anh, cảm thấy xa xôi nghìn dặm, thực ra anh cũng không cần cô …Trong lúc tâm trạng lạnh lẽo, Vân Y lặng lẽ xoay người đi, thanh âm dịu dàng, “Tôi đi lấy nước cho ngài.”
Vừa quay người, lại nghe thấy anh nhàn nhạt nói, “Vợ của tôi đã qua đời.”
Vân Y ngẩn ngơ, sợ run trong chốc lát mới hiểu được, là người vợ ở quê nhà của anh… Cô nên nói gì đây, chỉ là một nhân tình, nên bày tỏ sự tiếc thương đối với người vợ chính của ân khách hay sao?
“Vậy, tôi đi rót rượu cho ngài.” Vân Y bình tĩnh xoay người đi đến tủ rượu, ngữ điệu nhàn nhạt, “Uống chút rượu, sẽ bớt đau buồn hơn.”
Cô bật đèn tường bên cạnh tủ rượu, cầm lấy chai Brandy rót vào hai ly rượu, ánh đèn màu xanh lục nhạt rọi vào ly rượu nhuộm thành màu xanh lá cây u ám như độc dược. Vân Y cầm một ly, ngửa đầu hớp một ngụm lớn, rồi lại nghe thấy anh nói, “Tôi chẳng hề thấy đau khổ.”
“Thậm chí, còn không nhớ nổi dáng dấp của cô ấy như thế nào.” Hoắc Trọng Hanh tự giễu cười, chán nản ngồi xuống cái xích đu bên cửa sổ, dáng vẻ cô đơn.
Vân Y bưng ly rượu đi tới trước mặt anh, khuỵu gối ngồi xuống sàn nhà, tựa vào bên đầu gối anh, “Nhưng nhìn qua lại thấy ngài đang đau khổ.”
Hoắc Trọng Hanh nhận lấy ly rượu, uống một ngụm, “Năm cô ấy mười lăm tuổi thì gả cho tôi, kết hôn được hai tháng thì tôi đi Bắc Bình… Khi ấy tôi mười bảy tuổi.” Anh lại trầm mặc, Vân y thở dài tiếp lời, “Từ ấy tiễn biệt, tâm chàng tựa như hải, tâm thiếp thành tro tàn?”
“Đó là lời kịch.” Hoắc Trọng Hanh buông tay xuống, chậm rãi vuốt tóc cô, “Lúc đó Bắc Bình vẫn còn gọi là kinh thành, lý tưởng của tôi mạnh mẽ kiên quyết theo đuổi công danh, trợ giúp thiên tử, mọi chuyện vụn vặt trong nhà đều ném ra sau đầu, hoàn toàn quên mất mình đã đón dâu. Nhận được phong thư nhà đầu tiên, là thư mẹ tôi báo hỉ, nói rằng tôi sắp được làm cha.”
Lần đầu tiên anh kể với cô về vợ mình, Vân Y lẳng lặng buông mí mắt, trong lòng có một cảm xúc mơ hồ… Gia đình nhà quan đa số đều tảo hôn, anh kết hôn sớm như vậy cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua một thiếu niên mới mười bảy tuổi, vẫn chỉ là một cậu nhóc choai choai, làm sao có thể hiểu được trách nhiệm của một người cha. Hoắc Trọng Hanh dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, cười khổ nói, “Khi đó cũng không thấy có gì đáng mừng, trái lại tôi thấy kinh hãi hơn, cảm thấy thật khó tin.”
“Sau đó thế nào?” Vân Y ngửa đầu hỏi.
“Sau đó, qua hai năm thì tôi về nhà, Tử Khiêm đã biết đi và nói.” Hoắc Trọng Hanh lắc đầu cười cười.
Tử Khiêm, con anh tên là Tử Khiêm, tính ra cũng mười bảy tuổi rồi, lớn hơn Niệm Kiều. Vân Y cúi thấp đầu, không muốn anh trông thấy vẻ mặt của mình. Anh cũng không để ý tiếp tục kể, “Thoáng cái rất nhiều năm qua đi, tôi quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, dù Tất niên có về nhà, cũng hầu như không nói chuyện với cô ấy. Cô ấy cũng không hỏi tôi điều gì, hồi đó biết tôi có người bên ngoài vẫn còn khuyên tôi nên chính thức nạp thêm thiếp, về sau cũng không nhắc lại nữa. Tử Khiêm thành niên, ra ngoài học, một mình cô ấy ở Bắc Bình, nếu không có thư nhà gửi đến, có lẽ tôi cũng không nhớ nổi mình còn có một người vợ là cô ấy.”
Vân Y nghĩ ngợi mà thấy buồn, một người phụ nữ phong kiến hiền lương, buộc phải đứng phía sau người chồng mà không được bước ra ánh sáng, làm nền cho ánh hào quang vạn trượng của họ. Trước đây mẹ cũng từng phải trải qua hoàn cảnh như vậy, nhưng bà đã thất bại. May mà, mình không cần phải như vậy.
Hoắc Trọng Hanh một lần nữa trầm mặc, không nói thêm nữa, cô cũng đoán được chuyện về sau, một lần bệnh nặng, cô ấy lẳng lặng chết đi, không có chồng con bên người, cứ vậy mà u buồn ra đi, từ đầu đến cuối không hề gây phiền phức cho anh.
Từ đáy lòng thấm ra một cảm giác lạnh lẽo, khiến cho Vân Y buồn rầu khó chịu, bỗng hiểu được sự cô đơn của anh.
Anh không vì người vợ kia mà đau buồn, bởi sự đau buồn cũng như tình yêu không thể miễn cưỡng. Thế nhưng, người duy nhất trên đời này luôn chờ đợi anh, người bất kể buồn vui, khoảng cách xa gần đều lặng lẽ chờ đợi anh, từ nay về sau không còn nữa.
Anh vẫn luôn kiên cường mạnh mẽ, chỉ có anh vứt bỏ người khác, chứ bất luận kẻ nào cũng không có khả năng vứt bỏ anh.
Nhưng thời gian có thể, sinh mệnh có khả năng đó.
“Khi nào ngài về Bắc Bình?” Vân Y gối lên đầu gối anh, đưa mắt quyến luyến nhìn anh.
“Bắc Bình, trước mắt chưa thể quay về.” Ngữ điệu anh nhàn nhạt, không rõ hỉ nộ.
“Vậy ai sẽ lo tang sự của Hoắc phu nhân?”
Hoắc Trọng Hanh thản nhiên nói, “Trong nhà sẽ có người lo liệu, Tử Khiêm cũng đang trên đường về, vì nó phải đưa linh vị của mẹ về quê.”
Vân Y cũng không hỏi thêm nữa, anh nói, chưa thể quay về Bắc Bình, một câu cũng để lộ ra nhiều điều.
Chính phủ Bắc Bình đang nghi ngờ anh, không nói cũng hiểu. Hai bên Nam Bắc đang ở thế giằng co, mà anh nắm giữ binh lực, chiếm ba tỉnh trọng yếu, thế lực trong tay khiến cả hai miền đều kiêng dè. Bây giờ đúng là “Tướng ở bên ngoài, quân mệnh như không”, bên kia cũng không lay chuyển được anh, mà một khi quay về Bắc Bình, sẽ như cá nằm trên thớt.
Nếu anh bằng lòng, làm như lời đồn bên ngoài, làm vua một cõi, thì ai cũng không thể làm gì được anh.
Nhưng Vân Y thực sự tin rằng, Hoắc Trọng Hanh không phải là một kẻ phản động. Tuy rằng anh không để lộ ý tứ của mình, ở bên cạnh anh cũng không thăm dò được chút tin tức nào, song cô vẫn mơ hồ cảm nhận được anh đang ẩn giấu một kế hoạch vô cùng lớn. Bằng không thì không đủ để giải thích vì sao anh biết tất cả mà lại chịu tiếp nhận mỹ nhân kế, hoàn toàn không ngại hy sinh thanh danh của mình. Cô thực sự không rõ, đối với anh cái hiểu cái không, cứ tỉnh tỉnh mê mê... Anh như đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ đến, có lẽ sẽ dẫn đến một trận long trời lở đất khiến cho tình thế hỗn loạn, cục diện hoàn toàn thay đổi.
“Khuya rồi, em nên nghỉ ngơi đi.” Hoắc Trọng Hanh cúi người nâng cô dậy, “Tôi cũng phải ngủ.”
Vân Y không nói lời nào, đứng dậy theo anh nhưng lại nắm chặt lấy tay anh không buông.
Hoắc Trọng Hanh ngẩn ra, chợt hiểu ra, bùi ngùi mà cười, “Tôi không sao.”
“Em có.” Vân Y kề sát người anh, kiễng mũi chân đem cằm tựa vào đầu vai anh, “Em muốn ngài ở bên em.”
Anh im lặng trong phút chốc, rồi dịu dàng nói, “Được.”
Hai người lẳng lặng nằm tựa vào nhau, cô vẫn nắm tay anh, ngón tay đan vào nhau, cảm nhận sự cô độc lẻ loi của anh.
Ngay lúc này, nói gì cũng đều dư thừa.
Khi mở mắt ra, trời đã sáng, Hoắc Trọng Hanh từ sớm đã không còn nằm bên gối nữa.
Mũi dao chỉ còn một tấc là đâm xuống, cổ tay Vân Y bỗng đau xót, bị hắn tóm chặt lấy, bóng đen cao to ngay trước mắt, bao phủ cả người cô. Hơi thở quen thuộc của đàn ông phả tới, mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá thơm mát cùng một mùi vị ấm áp.
“Sao ra tay tàn nhẫn như vậy?” Anh xoay cổ tay, dễ dàng tước đi hung khí.
Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, làm lưỡi dao trong tay anh chớp lóe lên, trong nháy mắt ánh lên khuôn mặt anh tuấn uy vũ của anh.
Trong bóng tối u ám, đôi mắt anh vô cùng sắc bén, dường như muốn xuyên thủng người cô.
“Là ngài…” Thân thể Vân Y mềm nhũn, tựa vào cánh tay của anh, thuận thế nằm trong lồng ngực anh. Áp sát vào khuôn ngực rộng lớn của anh, Vân Y rốt cuộc cũng định thần lại, hơi thở dồn nén trong họng cũng thở hắt ra, bình tĩnh nhìn anh, nhưng vẫn gấp gáp thở hổn hển.
Hoắc Trọng Hanh bỏ con dao xuống, sờ lên trán cô, chạm vào toàn là mồ hôi lạnh.
“Sao lại thành thế này, biết vậy đã không hù dọa em.” Anh cười rộ lên, đưa cô ngồi xuống giường, Vân Y lại tránh né anh, tức khắc đứng dậy cấp tốc muốn đi bật đèn. Hoắc Trọng Hanh lại ôm lấy cô xoay người cô lại, phát hiện cô đang run rẩy, thậm chí còn run rẩy hơn ban nãy.
—— Ngay ở đằng sau là ai cô cũng không thấy, phản ứng đầu tiên là rút dao, lập tức đâm vào chỗ chí mạng. Nếu như đêm nay không phải là anh, mà là bà Trần hoặc kẻ khác đi nhầm phòng, ắt sẽ dẫn đến tai nạn chết người. Đổi lại là người bình thường, cho dù gan lớn cảnh giác đến mấy, cũng không phản ứng như vậy. Hơn nữa, cô ấy còn giấu dao dưới gối…Hoắc Trọng Hanh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, cô ấy cũng đang bình tĩnh nhìn anh, cả người căng cứng đề phòng, tựa như báo mẹ đối mặt với thợ săn.
Vân Y cả người đều là mồ hôi lạnh, tay chân cũng mềm nhũn hết rồi.
Ánh mắt anh vì sao lại phát sáng thế này, lại sắc bén như thế, tựa như hai cái dùi đóng đinh cô tại chỗ…Anh đang ngờ vực sao, chắc chắn là đang nghi ngờ cô!
Trong bóng tối ai cũng không nhìn rõ sắc mặt đối phương, chỉ trầm lặng giằng co qua mấy giây, nhưng đối với Vân Y là quá lâu.
Anh vươn tay xoa nhẹ lên má Vân Y, vuốt quai hàm rồi xuống cổ, lòng bàn tay cầm súng chai sạn nhiều năm vuốt lên làn da mịn màng của cô, vừa run rẩy vừa thích thú. Song cô hiểu rõ, lúc này chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể dễ dàng vặn gãy cổ cô.
Hai bàn tay kia từng dịu dàng lau đi vết máu dơ dáy trên tay cô, phải chăng cũng sẽ không do dự mà bóp xuống?
Vân Y ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở hổn hển, trong cổ họng mang theo tiếng nức nở nho nhỏ yếu ớt.
Ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp mông lung như mê hồn, vẻ mặt bất lực yếu ớt như trẻ nhỏ.
“Em sợ cái gì?” Anh chăm chú nhìn cô.
“Tôi sợ rất nhiều thứ.” Vân Y buột miệng thốt ra, ánh mắt yếu đuối không hề che giấu.
“Kể cả tôi?” Anh áp sát vào cô, khiến cho cô không thể hô hấp.
“Đúng vậy.” Trong chớp mắt cô nghĩ làm sao để che giấu, nhưng rồi vẫn cam tâm tình nguyện nói ra sự thật.
Bóng tối bao trùm khuôn mặt hai người, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau, trong màn đêm yên tĩnh lại càng rõ rệt hơn.
Đột nhiên gáy bị nắm lấy, quai hàm bị anh nâng lên, không kịp ngăn chặn cùng suy nghĩ, đã rơi vào sự cướp đoạt nóng bỏng của anh, xung quanh tràn ngập hơi thở của anh. Anh mút lấy đôi môi của cô, môi mỏng dịu dàng mà mềm mại, ngậm lấy đôi môi lạnh buốt run rẩy, mút thật sâu, môi lưỡi quyện vào nhau, khiến cho cô thấy kinh hoàng, đầu lưỡi của cô bị anh sít sao cuốn lấy không cho phép né tránh.
Hơi thở gấp gáp quấn lấy nhau, run rẩy mà chìm đắm…Thần trí như bị tập kích không còn đủ tỉnh táo, Vân Y chậm rãi nhắm mắt lại, để cho bản thân mình mê muội chuếnh choáng như đang bay giữa không trung, cũng nghĩ không ra nữa, nhớ không nổi sự khiêu khích cùng kỹ xảo, nhớ không nổi những nguy hiểm cùng sự hoài nghi lo lắng, chỉ cảm thấy ngây ngất ấm áp, cam chịu trầm luân, liều mình mà dây dưa. Anh áp cô nằm xuống đầu giường, hai người nằm trên gối đệm mềm mại, mái tóc dài của cô từng sợi từng sợi quấn vào ngón tay anh, vạt áo tắm đã mở rộng, lộ ra da thịt trắng như tuyết, tóc mai thoang thoảng hương thơm sau khi tắm. Dưới sự động chạm đầy tình ý mê say, Vân Y càng thở dốc, thân thể cũng run rẩy mãnh liệt hơn, cuộn mình trong vòng tay của anh, thân thể không tự chủ được mà căng cứng.
Anh muốn cô, cuối cùng cũng muốn cô…Vân Y muốn cười, nhưng nhịn không được mà rơi nước mắt. Sau năm mười tám tuổi, chưa có người đàn ông nào đụng chạm qua người cô, ấn tượng về tình yêu chỉ có sự khuất nhục trầm lặng, sự tốt đẹp duy nhất là mối tình đầu với chàng thiếu niên nước ngoài, sinh mệnh của cô đã thuộc về người đàn ông đầu tiên đó. Từ đó về sau lại chịu sự huấn luyện của chuyên gia, học cách mê hoặc đàn ông, khiến cho bọn họ thần phục điên đảo vì mình, nhưng bọn họ vĩnh viễn không chạm được đến sự ngon ngọt của tình dục, chỉ viển vông mơ mộng, không bao giờ được toại nguyện.
Cho đến khi gặp anh, liền giống như bị trúng tà ma, khiến cô vào mỗi đêm khuya đều lần lượt tỉnh dậy, rồi lại không thể nào ngủ được nữa…Cô là phụ nữ, thành thục dồi dào thơm ngọt như trái đào Tháng Bảy. Mỗi đêm cô không thể kìm lòng mà nhớ đến sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, cánh tay mạnh mẽ, cũng từng thầm lén lút miết lên làn môi mình, tưởng tượng ra đó là đôi môi mỏng kiên nghị của anh.
Thế mà anh lại buông cô ra, ngay lúc ý loạn tình mê, anh không hôn cô nữa. Hoắc Trọng Hanh thở dài một tiếng, hôn lên trán cô, ôm vai cô lẳng lặng nằm trên giường. Thân thể Vân Y khẽ động đậy, lại bị anh đè xuống, “Đừng đi, ở lại cùng tôi.”
Anh nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực mình, nghiêng người lẳng lặng nhìn cô. Màn đêm mịt mù không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thâm sâu như đầm nước, dường như muốn cô đắm chìm trong đó. Vân Y mờ mịt trong chốc lát, hốt hoảng tránh khỏi anh, muốn đứng dậy bật đèn.
“Không cần bật đèn…” Anh ngồi dậy, âm điệu lộ ra sự mệt mỏi, tựa như muốn nói gì, rồi lại trầm mặc.
Vân Y ngơ ngác nhìn anh, trong lòng chợt thấy hoảng sợ, bình thường quen nhìn một Hoắc Trọng Hanh ung dung phóng khoáng, rồi đột nhiên lại thấy người trước mắt đã thay đổi —— mới chỉ một tuần không gặp, mà lại cô đơn như vậy, mệt mỏi như vậy, muốn đem bản thân mình ẩn núp trong bóng tối, là anh sao?
Vân Y tựa lưng vào bàn trang điểm, nhất thời luống cuống tay chân, giật mình vì trước đến giờ bản thân mình chưa từng biểu đạt sự quan tâm qua lời nói, cũng chưa bao giờ thật lòng mở lời quan tâm để ý đến một người đàn ông nào, do dự một lúc mới yếu ớt hỏi, “Mệt lắm sao?”
Hoắc Trọng Hanh chỉ im lặng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cũng không trả lời.
Vân Y nhìn bóng lưng anh, cảm thấy xa xôi nghìn dặm, thực ra anh cũng không cần cô …Trong lúc tâm trạng lạnh lẽo, Vân Y lặng lẽ xoay người đi, thanh âm dịu dàng, “Tôi đi lấy nước cho ngài.”
Vừa quay người, lại nghe thấy anh nhàn nhạt nói, “Vợ của tôi đã qua đời.”
Vân Y ngẩn ngơ, sợ run trong chốc lát mới hiểu được, là người vợ ở quê nhà của anh… Cô nên nói gì đây, chỉ là một nhân tình, nên bày tỏ sự tiếc thương đối với người vợ chính của ân khách hay sao?
“Vậy, tôi đi rót rượu cho ngài.” Vân Y bình tĩnh xoay người đi đến tủ rượu, ngữ điệu nhàn nhạt, “Uống chút rượu, sẽ bớt đau buồn hơn.”
Cô bật đèn tường bên cạnh tủ rượu, cầm lấy chai Brandy rót vào hai ly rượu, ánh đèn màu xanh lục nhạt rọi vào ly rượu nhuộm thành màu xanh lá cây u ám như độc dược. Vân Y cầm một ly, ngửa đầu hớp một ngụm lớn, rồi lại nghe thấy anh nói, “Tôi chẳng hề thấy đau khổ.”
“Thậm chí, còn không nhớ nổi dáng dấp của cô ấy như thế nào.” Hoắc Trọng Hanh tự giễu cười, chán nản ngồi xuống cái xích đu bên cửa sổ, dáng vẻ cô đơn.
Vân Y bưng ly rượu đi tới trước mặt anh, khuỵu gối ngồi xuống sàn nhà, tựa vào bên đầu gối anh, “Nhưng nhìn qua lại thấy ngài đang đau khổ.”
Hoắc Trọng Hanh nhận lấy ly rượu, uống một ngụm, “Năm cô ấy mười lăm tuổi thì gả cho tôi, kết hôn được hai tháng thì tôi đi Bắc Bình… Khi ấy tôi mười bảy tuổi.” Anh lại trầm mặc, Vân y thở dài tiếp lời, “Từ ấy tiễn biệt, tâm chàng tựa như hải, tâm thiếp thành tro tàn?”
“Đó là lời kịch.” Hoắc Trọng Hanh buông tay xuống, chậm rãi vuốt tóc cô, “Lúc đó Bắc Bình vẫn còn gọi là kinh thành, lý tưởng của tôi mạnh mẽ kiên quyết theo đuổi công danh, trợ giúp thiên tử, mọi chuyện vụn vặt trong nhà đều ném ra sau đầu, hoàn toàn quên mất mình đã đón dâu. Nhận được phong thư nhà đầu tiên, là thư mẹ tôi báo hỉ, nói rằng tôi sắp được làm cha.”
Lần đầu tiên anh kể với cô về vợ mình, Vân Y lẳng lặng buông mí mắt, trong lòng có một cảm xúc mơ hồ… Gia đình nhà quan đa số đều tảo hôn, anh kết hôn sớm như vậy cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua một thiếu niên mới mười bảy tuổi, vẫn chỉ là một cậu nhóc choai choai, làm sao có thể hiểu được trách nhiệm của một người cha. Hoắc Trọng Hanh dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, cười khổ nói, “Khi đó cũng không thấy có gì đáng mừng, trái lại tôi thấy kinh hãi hơn, cảm thấy thật khó tin.”
“Sau đó thế nào?” Vân Y ngửa đầu hỏi.
“Sau đó, qua hai năm thì tôi về nhà, Tử Khiêm đã biết đi và nói.” Hoắc Trọng Hanh lắc đầu cười cười.
Tử Khiêm, con anh tên là Tử Khiêm, tính ra cũng mười bảy tuổi rồi, lớn hơn Niệm Kiều. Vân Y cúi thấp đầu, không muốn anh trông thấy vẻ mặt của mình. Anh cũng không để ý tiếp tục kể, “Thoáng cái rất nhiều năm qua đi, tôi quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, dù Tất niên có về nhà, cũng hầu như không nói chuyện với cô ấy. Cô ấy cũng không hỏi tôi điều gì, hồi đó biết tôi có người bên ngoài vẫn còn khuyên tôi nên chính thức nạp thêm thiếp, về sau cũng không nhắc lại nữa. Tử Khiêm thành niên, ra ngoài học, một mình cô ấy ở Bắc Bình, nếu không có thư nhà gửi đến, có lẽ tôi cũng không nhớ nổi mình còn có một người vợ là cô ấy.”
Vân Y nghĩ ngợi mà thấy buồn, một người phụ nữ phong kiến hiền lương, buộc phải đứng phía sau người chồng mà không được bước ra ánh sáng, làm nền cho ánh hào quang vạn trượng của họ. Trước đây mẹ cũng từng phải trải qua hoàn cảnh như vậy, nhưng bà đã thất bại. May mà, mình không cần phải như vậy.
Hoắc Trọng Hanh một lần nữa trầm mặc, không nói thêm nữa, cô cũng đoán được chuyện về sau, một lần bệnh nặng, cô ấy lẳng lặng chết đi, không có chồng con bên người, cứ vậy mà u buồn ra đi, từ đầu đến cuối không hề gây phiền phức cho anh.
Từ đáy lòng thấm ra một cảm giác lạnh lẽo, khiến cho Vân Y buồn rầu khó chịu, bỗng hiểu được sự cô đơn của anh.
Anh không vì người vợ kia mà đau buồn, bởi sự đau buồn cũng như tình yêu không thể miễn cưỡng. Thế nhưng, người duy nhất trên đời này luôn chờ đợi anh, người bất kể buồn vui, khoảng cách xa gần đều lặng lẽ chờ đợi anh, từ nay về sau không còn nữa.
Anh vẫn luôn kiên cường mạnh mẽ, chỉ có anh vứt bỏ người khác, chứ bất luận kẻ nào cũng không có khả năng vứt bỏ anh.
Nhưng thời gian có thể, sinh mệnh có khả năng đó.
“Khi nào ngài về Bắc Bình?” Vân Y gối lên đầu gối anh, đưa mắt quyến luyến nhìn anh.
“Bắc Bình, trước mắt chưa thể quay về.” Ngữ điệu anh nhàn nhạt, không rõ hỉ nộ.
“Vậy ai sẽ lo tang sự của Hoắc phu nhân?”
Hoắc Trọng Hanh thản nhiên nói, “Trong nhà sẽ có người lo liệu, Tử Khiêm cũng đang trên đường về, vì nó phải đưa linh vị của mẹ về quê.”
Vân Y cũng không hỏi thêm nữa, anh nói, chưa thể quay về Bắc Bình, một câu cũng để lộ ra nhiều điều.
Chính phủ Bắc Bình đang nghi ngờ anh, không nói cũng hiểu. Hai bên Nam Bắc đang ở thế giằng co, mà anh nắm giữ binh lực, chiếm ba tỉnh trọng yếu, thế lực trong tay khiến cả hai miền đều kiêng dè. Bây giờ đúng là “Tướng ở bên ngoài, quân mệnh như không”, bên kia cũng không lay chuyển được anh, mà một khi quay về Bắc Bình, sẽ như cá nằm trên thớt.
Nếu anh bằng lòng, làm như lời đồn bên ngoài, làm vua một cõi, thì ai cũng không thể làm gì được anh.
Nhưng Vân Y thực sự tin rằng, Hoắc Trọng Hanh không phải là một kẻ phản động. Tuy rằng anh không để lộ ý tứ của mình, ở bên cạnh anh cũng không thăm dò được chút tin tức nào, song cô vẫn mơ hồ cảm nhận được anh đang ẩn giấu một kế hoạch vô cùng lớn. Bằng không thì không đủ để giải thích vì sao anh biết tất cả mà lại chịu tiếp nhận mỹ nhân kế, hoàn toàn không ngại hy sinh thanh danh của mình. Cô thực sự không rõ, đối với anh cái hiểu cái không, cứ tỉnh tỉnh mê mê... Anh như đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ đến, có lẽ sẽ dẫn đến một trận long trời lở đất khiến cho tình thế hỗn loạn, cục diện hoàn toàn thay đổi.
“Khuya rồi, em nên nghỉ ngơi đi.” Hoắc Trọng Hanh cúi người nâng cô dậy, “Tôi cũng phải ngủ.”
Vân Y không nói lời nào, đứng dậy theo anh nhưng lại nắm chặt lấy tay anh không buông.
Hoắc Trọng Hanh ngẩn ra, chợt hiểu ra, bùi ngùi mà cười, “Tôi không sao.”
“Em có.” Vân Y kề sát người anh, kiễng mũi chân đem cằm tựa vào đầu vai anh, “Em muốn ngài ở bên em.”
Anh im lặng trong phút chốc, rồi dịu dàng nói, “Được.”
Hai người lẳng lặng nằm tựa vào nhau, cô vẫn nắm tay anh, ngón tay đan vào nhau, cảm nhận sự cô độc lẻ loi của anh.
Ngay lúc này, nói gì cũng đều dư thừa.
Khi mở mắt ra, trời đã sáng, Hoắc Trọng Hanh từ sớm đã không còn nằm bên gối nữa.
/52
|